Di động vang lên hai tiếng pi pi.

Từ Tắc Thừa dừng xe lại ven đường rồi mở di động ra, là một tin nhắn quảng cáo bất động sản:

Muốn có một ngôi nhà ấm áp, hãy chọn Lục Ý Tân Uyển. Căn hộ sang trọng từ 70 đến 120m2, nhà mặt đất từ 150 đến 220m2 hân hạnh ra mắt. Điện thoại tư vấn: 7****** Di động: 138*********

Từ Tắc Thừa nhét di động vào trong túi áo, cho xe vào bãi đỗ bên đường rồi xuống xe đi gần một trạm để tìm một bốt điện thoại công cộng hình thức nhét xu, gọi điện qua.

Đối phương bắt máy rất nhanh, “Anh. Có tin tức! Khả năng là Trang Tranh nghi ngờ anh rồi, mới rồi em nghe hắn nói với anh Khánh, muốn hôm nay anh phải trả lời cho hắn. Em thấy hay là anh bàn với đội trưởng Lưu, bỏ nhiệm vụ này đi thôi.”

Từ Tắc Thừa nói hờ hững, “Phải trả lời chưa chắc đã là phát hiện ra thân phận của tôi.”

Đối phương nói, “Có 90% khả năng đó! Đợt rồi hàng của Gấu Bự gặp chuyện, anh Khánh đã hoài nghi có nằm vùng trà trộn vào rồi. Rất có thể bọn chúng đã âm thầm điều tra, cái ngày Gấu Bự xuất hàng, tuy chúng ta tạo được chứng cứ vắng mặt, nhưng nếu bị điều tra kỹ là không xong đâu. Nếu mà bọn chúng nghi ngờ thì sẽ có thể phát hiện sơ hở ngay đó.”

Từ Tắc Thừa nhíu mày, “Tôi biết rồi. Từ sau việc như này đừng gửi tin nhắn cho tôi, dễ bị lộ.”

Đối phương nói, “Di động với sim mua mới cả đó, chắc chắn không có khả năng bị theo dõi. Với lại, khu nhà thương mại này có thật, quảng cáo cũng có thật, em chỉ thêm một số di động vào phía sau thôi.”

Từ Tắc Thừa nói, “Số di động này có 12 số, là một sơ hở lớn hơn rõ hơn cả chứng cứ vắng mặt.”

“Anh Từ, vậy chuyện này anh định…”

“Chọn làm cảnh sát chìm thì lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần bị phát hiện, tôi có chừng mực.” Từ Tắc Thừa tự tin cúp máy, ra khỏi bốt điện thoại. Năm rưỡi xế chiều, đúng là giờ cao điểm khi tan tầm.

Từ Tắc Thừa đi ngược dòng người để trở về xe.

Đèn đường chợt sáng lên, ánh đèn màu cam tô điểm đường đi, tăng thêm mấy phần sức sống cho thành thị âm u này.

Anh ta tựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn bầu trời qua cửa sổ xe. Làm nằm vùng lâu vậy rồi, chuyện anh ta thích làm nhất là nhìn bầu trời, tuy rằng thế giới của một kẻ nằm vùng và một tên cảnh sát không giống nhau, nhưng may sao bầu trời vẫn là một khung cảnh như vậy.

Pi pi.

Lại là tiếng tin nhắn.

Từ Tắc Thừa mở di động ra ——

Có hàng tới, bảy giờ, bến tàu số ba.

Gửi từ Trang Tranh.

Gió lướt trên mặt nước thổi về, mang theo cảm giác âm ẩm.

Trời đã tối hẳn, đèn nê-ông rực rỡ sắc màu thắp sáng toàn thành phố.

“Người chết có đôi lúc cũng sẽ nói rất nhiều lời không nên nói. Người có thể giữ bí mật nhất, là thi thể không rõ tung tích. Giờ tôi có chuyện rất quan trọng, buổi tối đừng quấy rầy tôi.”

Trang Tranh đóng điện thoại lại, tiện tay quăng vào trong xe, rồi khoanh tay tựa vào cửa lẳng lặng nhìn trời đêm.

Chẳng bao lâu sau, có ánh đèn pha quen thuộc từ đằng xa truyền lại càng lúc càng rõ ràng. Người ngồi ghế lái giấu mặt sau ánh đèn chói lóa, khuôn mặt mơ hồ.

Xe dần dần dừng lại, đèn chợt tối phụt.

Cửa xe mở ra, Từ Tắc Thừa mặc áo gió bước xuống xe, vẻ mặt hờ hững, “Anh Tranh.”

Trang Tranh đứng thẳng lên, thuận miệng nói, “Không ai biết cậu tới chứ?”

Từ Tắc Thừa nói, “Em biết quy củ mà.”

“Tất nhiên. Cậu đi theo tôi bao năm, hiểu ý tôi quá rồi.” Trang Tranh lấy thuốc lá ra khỏi túi, ném cho anh ta một điếu.

Từ Tắc Thừa bắt lấy dễ dàng, mang bật lửa ra châm cho hắn trước.

Trang Tranh hút một hơi rồi yên lặng.

Lời nói ban nãy của Mã Kỳ khiến Từ Tắc Thừa thấp thoáng có dự cảm chẳng lành. Trang Tranh là một kẻ rất biết chăm sóc cơ thể. Dù là đại ca xã hội đen, nhưng hắn không gái gú, không rượu chè, không cờ bạc, không nghiện thuốc còn chăm chỉ thể dục thể thao hằng ngày, sống lành mạnh hơn đại đa số người. Nếu như hắn hút thuốc, chứng tỏ hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết hoặc đang khẩn trương.

“Định khi nào tìm vợ thế?” Trang Tranh cuối cùng cũng phá vỡ sự yên lặng.

Từ Tắc Thừa nói, “Chưa nghĩ tới ạ.”

Trang Tranh nói, “Định tìm vợ thế nào?”

Từ Tắc Thừa nói lừng khừng, “Chắc là biết nấu ăn.”

Trang Trang bóng gió nhìn anh ta, “Vợ lấy về không phải để làm đầu bếp đâu.”

“Dạ.”

Trang Tranh nói, “Đàn bà mồm năm miệng mười, rất khó mà tìm được một người tri kỷ đáng tin. Làm nghề như chúng ta, điều quan trọng nhất là phải kín mồm kín miệng.”

Từ Tắc Thừa không rõ ý của hắn là sao, đành phải tiếp tục nói hùa theo, “Dạ.”

Trang Tranh nói, “Có biết lão Trương không? Vợ lão tới cục cảnh sát ngồi ba tiếng đã bán đứng lão luôn rồi.”

Từ Tắc Thừa nói, “Lúc lão chết, em vẫn chưa đi theo anh.”

Trang Tranh nói, “Vậy nhất định là cậu không biết lão Trương chết thế nào đâu. Lão tự nhảy từ tầng cao nhất của cao ốc Phượng Hoàng xuống, gọn ghẽ lưu loát. Lão chết rồi, mọi người vẫn coi lão là anh em.”

Tim Từ Tắc Thừa rụt lại, không lên tiếng.

Trang Tranh nói, “Cậu thì sao? Nếu vợ cậu bán đứng cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

Từ Tắc Thừa nói, “Em sẽ không cho cô ta cơ hội đó.”

“Có nhiều chuyện chẳng lường được đâu.” Trang Tranh hút một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một vòng khói.

Từ Tắc Thừa nhớ tới cuộc điện thoại khi nãy của Mã Kỳ, thăm dò, “Không phải anh Tranh gọi em tới nhận hàng sao?”

Trang Tranh liếc anh ta, “Cậu vội à?”

“Không vội.” Từ Tắc Thừa miệng nói không vội, nhưng lòng thì xoắn lại. Rất rõ ràng, lần này Trang Tranh tìm anh ta không phải là để nhận hàng! Buôn lậu là chuyện mạo hiểm, hắn sẽ không ở đây nói nhăng nói cuội lâu như vậy.

“Có khi nào cậu sẽ bán đứng tôi không?” Trang Tranh chợt nói một câu.

Lưng Từ Tắc Thừa cứng đờ. Anh ta nhờ vào sự tiến cử của một lão tiền bối xã hội đen từng có ơn với Trang Tranh mới lẻn vào được, gần như không tốn chút sức nào. Ba năm qua, anh ta cúc cung tận tụy, biểu hiện nổi trội, vậy nên từ trên xuống dưới không ai nghi ngờ anh ta. Đây là lần đầu tiên anh ta bị nghi ngờ trong ba năm qua. Anh ta biết, với tính cách u ám như Trang Tranh mà hỏi như vậy thì tất nhiên đã nắm rõ hết rồi.

Dù vậy, anh ta vẫn trả lời kiên định, “Không đâu.”

Trang Tranh đôi chút bùi ngùi rít một hơi thuốc, tay trái lau miệng, tay phải ném thuốc xuống dưới chân, dùng sức day tắt, sau đó tránh đi đường nhìn của anh ta, nói đều đều, “Hàng ở cốp xe, cậu đi coi đi.”

Từ Tắc Thừa khẩn trương. Anh ta hiểu Trang Tranh, lúc hắn tắt thuốc chính là lúc hắn đã có quyết định.

“Hàng gì mà quan trọng tới nỗi phải kiểm tra lại thế ạ?” Hai mắt anh ta nhanh chóng dò xét cả người Trang Tranh.

Trang Tranh có dáng người đẹp, thích mặc âu phục gọn người, đường may vừa khít với cơ thể, trông khỏe khoắn và điển trai, rõ ràng đã tầm bốn mươi nhưng trông chỉ khoảng ba mươi thôi. Cũng bởi do âu phục bó người nên hắn ít khi mang mấy đồ vật cỡ lớn theo bên mình, bình thường có đàn em mang giùm, lúc đi một mình thì nhiều nhất là mang theo mấy tấm thẻ tín dụng, mấy tờ trăm tệ. Nhưng hôm nay, vạt áo bên trái của hắn hơi gồ lên do bị cộm túi quần.

Từ Tắc Thừa nghĩ tới khẩu Walther PPK[1] mà hắn rất thích dùng.

Trang Tranh tựa hồ không nhận thấy sự dò xét của anh ta, nói, “Món hàng mới rất thú vị. Cuộc đời cậu nên hướng tới một giai đoạn mới rồi.”

Định tự tay trừ khử mình sao?

Từ Tắc Thừa quay người, tim treo lên tận cổ, chậm rãi đi tới phía xe của Trang Tranh. Chân anh ta tuy đang bước đi, nhưng đầu hơi nghiêng, cố gắng quan sát cử động của hắn qua khóe mắt.

Trang Tranh dịch chân, dường như muốn né khỏi tầm nhìn của anh ta.

Từ Tắc Thừa chuyển mắt về phía gương chiếu hậu bên trái xe, mượn ánh sáng từ đèn cao ốc đằng xa, anh ta có thể lờ mờ trông thấy… Trang Tranh vươn tay vào túi quần bên trái.

“Đứng nguyên!” Từ Tắc Thừa đột ngột lôi súng ra ngắm vào Trang Tranh. Tim anh ta đập bình bịch, nằm vùng lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được mạng sống bị uy hiếp một cách rõ rệt như thế này. Mồ hôi túa ra ở lòng bàn tay gần như thấm ướt cả phần báng súng, anh ta ra sức bảo bản thân phải bình tĩnh!

Trang Tranh cứng đờ.

Từ Tắc Thừa biết chuyện tới nước này đã không thể vớt vát lại được rồi. Anh ta lên đạn, nói dõng dạc, “Tôi là cảnh sát hình sự Từ Tắc Thừa, hiện tại nghi ngờ anh buôn lậu thuốc phiện. Giơ hai tay lên, đưa ra sau.”

Trang Tranh chậm rãi thả lỏng tay, rút tay ra khỏi túi. Nét mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, dường như thứ chĩa vào bản thân không phải là súng, “Mày là cảnh sát chìm?”

Từ Tắc Thừa trầm giọng nói, “Giơ tay lên!”

Trang Trang chậm rãi giơ tay lên, “Là mày bán đứng Gấu Bự sao?”

Từ Tắc Thừa nói, “Ngăn chặn hành vi phạm tội là chức trách của mỗi người cảnh sát!”

Trang Tranh lạnh lùng nhìn anh ta, “Mày định buộc tội gì cho tao đây? Buổi tối ra ngoài hóng gió? Hay là vất thuốc bừa bãi?”

Từ Tắc Thừa nói, “Buôn lậu thuốc phiện.”

“Bằng chứng đâu?”

Từ Tắc Thừa nói, “Tin nhắn anh gửi cho tôi.”

“Cảnh sát đều non nớt như mày à?” Trang Tranh cười lạnh, “Dùng một tin nhắn để buộc tội buôn lậu? Nói “có lẽ có”[2] chẳng phải tốt hơn sao, ít ra còn có lịch sử làm ví dụ.”

Từ Tắc Thừa chợt thấy cốp xe hé một khe hở, trong lòng nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ, “Có gì trong cốp xe?”

Trang Tranh biến sắc.

Từ Tắc Thừa một tay cầm súng, một tay mở cốp xe.

“Mày không có quyền đụng vào xe của tao!” Tranh Tranh trừng anh.

Cốp xe đột ngột giật lên.

“A Thừa.” Giọng nói dịu dàng của Trang Trang từ cốp xe truyền ra.

Từ Tắc Thừa ngẩn người.

Trang Tranh thừa cơ xông tới, dùng sức vặn bàn tay đang cầm súng của anh ta.

Một cái tay khác của Từ Tắc Thừa lập tức túm lấy tay hắn, hai người bắt đầu gồng tay.

“Đây có lẽ là chuyện ngớ ngẩn nhất anh làm kể từ khi sinh ra. Anh đã quen việc giành giật lấy thứ anh muốn, nhưng đây là lần đầu tiên anh giành giật lấy người anh yêu…”

Từ Tắc Thừa dùng sức lôi tay hắn về, cổ tay theo đó rút ra, nòng súng găm thẳng vào vị trí tim Trang Tranh. Gần như chẳng mấy đắn đo, anh ta bóp cò.

Đoàng.

Viên đạn bắn cự li gần.

Người Trang Tranh run lên, níu theo Từ Tắc Thừa ngã ngửa ra.

“Em đi theo anh ba năm, anh dõi theo em từ một cậu sinh viên trẻ trung trở thành một người đàn ông chín chắn. Anh cùng em phát triển, em cùng anh trải qua từng khoảng thời gian vui vẻ. Chẳng rõ là từ khi nào nữa, anh nhận ra, anh rất muốn níu em ở trong tầm nhìn của anh. Nhiều năm như vậy rồi, em là người đầu tiên khiến anh muốn yên bề cuộc sống. Anh không tin người khác ngủ ở cạnh anh, nhưng nếu là em, anh nghĩ… hẳn là có thể, không, ý anh là, anh mong được nằm với em cả đời. Đây là lần đầu tiên trong đời anh tỏ tình với một người khác, em suy xét nhé. Hoa hồng trong xe, em thích thì nhận lấy, còn không thích thì… anh mang về. Được rồi, thế nhé.”

Tiếng ghi âm trong cốp xe chợt ngừng lại.

Đây là một thiết bị tinh xảo, chỉ cần cốp xe giật lên hoàn toàn, thì phần ghi âm sẽ tự động chạy. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ, lặng lẽ nằm giữa thảm hoa hồng đỏ trải đầy trong xe, như đang đợi chủ nhân mang nó cùng hoa hồng đỏ ra ngoài.

Bốn phía vẳng lặng như tờ.

Từ Tắc Thừa hồi lâu mới hoàn hồn lại, buông súng xuống, điên cuồng lục lọi túi quần bên trái của Trang Tranh, lấy ra một hộp nhung to cỡ bàn tay. Anh ta run rẩy mở hộp ra, tức thì đánh rớt xuống đất.

Hai chiếc nhẫn bạch kim lăn khỏi hộp, lần lượt lăn tới bên thi thể của Trang Tranh, ngừng lại.

[1]

2246001-l

[2] Thời Tống, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”.