Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 24: Ngoại truyện 1 Tuần trăng mật ở Lima

Sáng sớm, một cơn mưa bụi bao trùm lên toàn thành phố Lima, xa xa có tiếng chuông của đại giáo đường vọng lại, cùng với đó là bầu trời xanh ngắt đã làm nên một chiếc áo choàng tao nhã mỹ lệ cho thành phố.

Lima vốn nổi tiếng bởi nó là một thành phố không có mưa, nhưng hôm nay trời lại đổ mưa, mặc dù chỉ là một cơn mưa nhỏ, nhưng đó cũng là một chuyện lạ.

Nhà mấy người hàng xóm được che chắn bằng bìa các tông nên e rằng tối nay họ sẽ phải chịu khổ rồi, nghĩ như vậy, Gouvinho vội khoác chiếc áo choàng lên người, anh nhìn về phía quảng trường Vũ Trang không một bóng người mà khẽ thở dài, hôm nay e là buôn bán cũng không được tốt.

Anh thấp giọng cầu nguyện trước cây thánh giá, đang chờ đợi trong vô thức thì một cô gái vội vàng chạy đến quảng trường thu hút sự chú ý của anh.

Ôm một tia hy vọng, Gouvinho cố hết sức chào hàng: “Sữa dê tươi đây, có cả cá nướng vừa ra lò đây!”

Rõ ràng âm thanh bất ngờ kia đã làm cô giật mình, An Ninh dừng chân lại, cô nghi ngờ quay lại nhìn.

Mái tóc đen bóng cùng đôi mắt sáng đã nói cho Gouvinho biết, cô không phải là người phương Tây, anh có chút luống cuống, mình đang nói tiếng Tây Ban Nha, không biết cô ấy có hiểu hay không?

Hiện giờ khách du lịch phương Đông đến Pêru ngày càng nhiều, trong đó chủ yếu là người Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, anh có biết một chút tiếng Trung, chỉ là không biết cô là người nước nào, thôi được, thử vận may vậy.

Do đó Gouvinho chào cô bằng thứ tiếng Trung lơ lớ: “Xin chào!”

Cô hơi sững người, sau đó nghiêng đầu mỉm cười. Anh nhìn cô chạy đến phía trước sạp hàng, mỉm cười nói tiếng Tây Ban Nha với ngữ điệu ngắc ngứ: “Xin chào.” Gouvinho đột nhiên cảm thấy tâm trạng cả ngày bị che lấp bởi đám mây u ám kia chỉ trong chớp mắt đã bị nụ cười tươi sáng này làm cho thoải mái hơn nhiều.

Anh ân cần nhìn cô chờ đợi: “Cô cần gì?”

Cô có chút ngập ngừng... Có thể nhìn ra là cô không có ý định mua gì, nhưng cô do dự một lúc, rồi cười và gật đầu: “Cá, ba phần, sữa, ba phần, cảm ơn.”

Anh cảm kích cười với cô, Gouvinho nhanh tay bắt đầu nướng cá, đồng thời cũng bắt chuyện với cô: “Từ trước đến nay Lima thường không mưa, không biết có chuyện gì mà hôm nay lại có mưa, ở đây không mua được dù, có làm cô thấy phiền phức không?”

Cô nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc ướt rủ trước trán, da của người con gái này trắng hơn nhiều những người phụ nữ châu Á mà anh thường gặp, ánh đèn đường mờ ảo dừng trên mặt cô, tạo nên một cái bóng màu tím nhẹ. Cô ngẩng đầu quan sát bầu trời u ám, quay đầu lại, vẫn là nụ cười ấm áp đó: “Không sao.”

Thật đúng là người lương thiện... Gouvinho xúc động, anh nhìn đống đồ cô đang cầm trên tay, rốt cuộc tại sao người thân của cô lại nỡ lòng nào để cô ra ngoài mua đồ trong thời tiết này?

An Ninh lại ngẩng đầu nhìn màu trời, ánh đèn xanh mờ nhạt rọi vào ánh mắt cô hiện lên một tia bất An Ninh, thời gian không sớm nữa, nếu cứ kéo dài e rằng sẽ có người lo lắng, sau đó, cô sẽ bị mắng, sau đó tối nay sẽ rất thảm...

Chỉ là cô muốn giữ nguyên tắc nhất định phải thân thiện lịch sự với người đối diện, lúc này An Ninh có chết cũng không thể nói ra mấy câu đại loại như thời gian gấp gáp tôi không mua gì và tôi phải đi ngay.

Vì thế cô chỉ có thể yên lặng đứng trước sạp hàng, miệng vẫn giữ nụ cười ấm áp nghe người đối diện liến thoắng nói về thời tiết, cô cố gắng dùng vài từ đơn giản lịch sự trả lời vài câu.

Quảng trường bắt đầu có sương mù, phảng phất như có sinh mệnh, dần dần hòa vào cùng màu xanh đậm của thế giới. Để ý đến ánh mắt của cô, người chủ sạp hàng mỉm cười giải thích: “Đây chính là hơi nước tạo thành sương mù, chỉ có ở đây mới nhìn thấy cảnh tượng này.”

“Thật không? Rất đẹp...” An Ninh thốt lên khi nhìn thấy nhà bảo tàng lúc ẩn lúc hiện trong sương mù giống như chốn tiên cảnh, nếu Mạc Đình biết anh đã bỏ lỡ cảnh trí tuyệt đẹp này, liệu có cảm thấy tiếc nuối không nhỉ? À, quay về kể lại cho anh, tưởng tượng ra nét mặt của Từ Mạc Đình, cô không nhịn nổi mà khẽ nở nụ cười.

Đối phương nhìn nét mặt vui sướng của cô, đột nhiên thốt lên một câu: “Tuổi trẻ thật là tuyệt, vô ưu vô lo, không cần phải buồn phiền vì chuyện gì.”

Không may là câu này Lý An Ninh lại hiểu hết, nụ cười trên mặt đột nhiên co lại, sau lưng hình như có một cơn gió lạnh thổi qua, cô không khỏi rùng mình.

Trước khi cô miêu tả lại cảnh đẹp, họ Từ nào đó sẽ... bực mình hoặc ham muốn, anh tuyệt đối sẽ chọn cách thứ hai, nghĩ đến đây, An Ninh thở dài thườn thượt, quả nhiên lén đi mua đồ cũng là muốn tìm cớ trốn chạy? Gặp mưa sau đó lại nán lại đây...

“Xin lỗi đã để cô phải đợi lâu.” Người con trai nhanh chóng dùng giấy dầu gói cá nướng và sữa dê lại đưa cho cô.

Nhận lấy tiền, anh ta có chút lo lắng khi nhìn đồ trong tay cô: “Cô cầm được không?”

An Ninh cười an ủi anh ta, cô đặt túi giấy dầu vào trong một túi giấy to hơn, sau đó gói lại thành một cái túi đầy ắp: “Cảm ơn, tạm biệt.” Cô quay người nhanh chóng đi về hướng khách sạn, bóng dáng yểu điệu dần dần hòa vào con phố thênh thang vắng lặng.

Vừa mở phòng khách sạn, An Ninh liền đặt mấy thứ đồ trong tay lên bàn trà, hít sâu mấy lần, cô lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, khẽ gọi: “Từ Mạc Đình?”

Không có tiếng trả lời, cô mạnh dạn đi vào phòng ngủ... anh vẫn chưa tỉnh sao? An Ninh suýt nữa vui đến phát khóc.

Từ Mạc Đình đang nằm trong tư thế cực kỳ thoải mái, ngón tay thon dài đặt ở mép giường, chăn chỉ đắp nửa người, ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ lọt qua rèm cửa hắt vào phòng, khiến sự nổi bật của người đang nằm trên giường cũng có chút mờ ảo.

An Ninh đi đến cạnh giường, vốn định giúp anh đắp lại chăn, nhưng phát hiện xương quai xanh của anh lộ ra ngoài chăn trắng nõn khiến cô nuốt nước miếng, cô quyết định quay lại phòng khách, đúng lúc đang định bỏ đi, đột nhiên có một sức mạnh kéo tay cô lại.

Cô sợ hãi, nhìn đối phương đang lim dim đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ, từ từ quay đầu về phía cô.

“Em đi đâu đấy?”

“Không...”

Bị giữ lại, An Ninh lảo đảo ngã lên người Từ Mạc Đình, không để cô phản ứng, anh liền choàng tay ôm lấy cô, chiếm giữ môi cô.

Cảm giác anh đang đưa lưỡi tiến vào, từ từ lướt qua răng cô lại giống như hút sâu vào bên trong, một lúc chân cô nhũn ra, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng nóng, bàn tay bắt đầu thô bạo tiến xuống phía dưới.

An Ninh quá sợ hãi, dùng chút sức lực để tạo một khe nhỏ giữa hai người, không khỏi cầu xin: “Em mua đồ ăn sáng rồi.”

“Ồ?” Giọng nam quen thuộc, kèm theo một chút khàn khàn, hình như anh đang muốn được yêu.

An Ninh cảm thấy eo mình lại mềm ra.

“Em mua sữa dê nóng và cá nướng.”

Từ Mạc Đình nhìn cô, hình như vẫn chưa tỉnh, cuối cùng cũng nở nụ cười, hôn lên môi người trước mặt, nhưng không cuồng nhiệt, chỉ là một cuộc tiếp xúc nhẹ nhàng: “Buổi sáng tốt lành, Từ phu nhân.”

Tiếp đó là bí mật nơi khuê phòng.