Lục hoàng tử bị Hiên Viên Tuyền Cơ chém chết, Sở Dung Ca xuất hiện, Dực quân nhìn thấy hắn vẫn còn sống, sĩ khí sôi trào, tiếng hò hét chấn động cả Tử Cấm thành.

Trận chiến rất nhanh đã ngã ngũ.

Từ đầu đến cuối Sở Dung Ca chưa từng bỏ Phượng Khanh xuống.

Hắn ôm y dùng khinh công nhảy lên tường thành, nhìn Dực quân phá cửa thành tràn vào trong, bắt sống Tứ hoàng tử cùng đám loạn thần.

Viên thuốc Sở Dung Ca đút cho y uống vừa rồi là đan dược vạn kim khó cầu Bảo Tâm hoàn do Ngụy Thư thức liền ba đêm trông lò luyện đan mới chế ra được, nội lực mất khống chế chạy loạn trong cơ thể bị nó kiềm hãm.

Có điều vì vậy mà tay chân trở nên bủn rủn, thần trí mơ màng.

Từ không trung bắt đầu rơi xuống vài cụm tuyết, Phượng Khanh ngơ ngẩn nhìn.

A… tháng chín tuyết rơi.

Thế nhưng y lại không thấy lạnh chút nào.

– Dung Ca.

Sở Dung Ca cúi đầu, liền nhìn thấy người trong lòng đang nở nụ cười, thế nhưng khóe mắt lại chảy ra một giọt nước trong suốt.

Sở Dung Ca nhẹ nhàng đỡ lấy nó, giọt nước nóng hổi rơi vào giữa lòng bàn tay hắn.

Có rất nhiều lời muốn nói ra.

Rằng ta chờ ngươi thật lâu, ta tưởng rằng ngươi sẽ không tỉnh lại nữa, đã nghĩ bản thân không thể quay về gặp ngươi…

– Chúng ta về nhà đi.

Sở Dung Ca dường như sợ rằng nếu cõng y trên lưng, có thể nào giữa đường y sẽ nhắm mắt gục xuống không tỉnh lại nữa.

Vì vậy hắn rất cẩn thận ôm người vào ngực, tới lực tay ôm lấy cũng như sợ một người sống sờ sờ như y sẽ nứt vỡ như vỏ trứng.

Phượng Khanh nằm trong ngực người kia, gió tuyết rít gào chung quanh cũng không còn lạnh lẽo.

Sắc mặt y có chút nhợt nhạt tiều tụy, ba nghìn sợi tóc trắng xoá bị gió thổi tung, lẫn vào màu tuyết.

Sở Dung Ca trước giờ không phải người biết nói chuyện, chỉ là đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ kia cứ dán vào y chưa từng rời đi.

Nếu như không phải thân thủ hắn tốt, trên đường đã đụng trái đụng phải không biết bao nhiêu lần.

Chốc chốc, Sở Dung Ca như sợ y mơ màng ngủ mất, nhẹ gọi.

– Vương gia, đừng ngủ.

– Sao thế? Ta mệt quá.

– Muốn vương gia nhìn ta lâu thêm một chút.

Sở Dung Ca không nói là vì Bảo Tâm hoàn kia có cho thêm một vị thuốc cải tạo lại kinh mạch cho y.

Thời gian chống đỡ thanh tỉnh được càng lâu thì đối với nội thương của Phượng Khanh càng tốt.

Phượng Khanh lại miễn cưỡng mở mắt ra, dung mạo tuấn mỹ của người kia phóng đại ngay trước mặt, thật sự làm người ta yên tâm đến có thể ngủ thiếp đi, Phượng Khanh kéo nhẹ khoé môi, suy yếu nói.

– Dung Ca, ngươi nói chuyện với ta đi.

Ta sắp không xong rồi.

Y vốn chỉ định đùa nam nhân trẻ tuổi này một chút, không ngờ một câu kia dường như kích thích hắn.

Cánh tay Sở Dung Ca hơi run lên, ôm chặt người vào ngực.

Phượng Khanh léo nhéo, thò một bàn tay nắm lấy ngực áo hắn lắc lắc.

– Sở tướng quân, ngươi thành toàn cho ta đi mà.

Sở Dung Ca thật sự không chịu đựng nổi ngữ điệu này của y, trong lòng mềm nhũn.

Suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng mở miệng.

– Vương gia thả Hiên Viên Diệp Nhiên đi?

Ai da, đứa trẻ lớn rồi thật không đáng yêu chút nào.

Phượng Khanh thầm than thở đứa nhỏ này trưởng thành có phải quá mức khô khan rồi không? Không thể tán dóc vài câu nói chuyện phiếm ư?

Thế nhưng Phượng Khanh cũng không đòi hỏi, lười biếng lim dim dựa vào ngực hắn.

– Ừ, thả rồi.

Sở Dung Ca im lặng chốc lát, giọng nói nghe không ra tâm trạng.

– Xin lỗi.

Là ta liên lụy ngươi.

Nếu ngươi muốn…

Ta tới Tây Hề lấy đầu Hiên Viên Diệp Nhiên về cho ngươi.

Phượng Khanh khẽ nhíu mày, mở mắt ra.

Sở Dung Ca không nhìn y nữa, ánh mắt tối đi, nhìn chằm chằm khoảng không phía trước.

Y rất phiền não mỗi khi thấy bộ dạng này của hắn.

Tám chín phần mười trong đầu đang diễn tập cẩm nang 7749 cách lăng trì Hiên Viên Diệp Nhiên.

Vì thế y vươn tay, bám lấy cổ Sở Dung Ca, rúc mặt vào hõm cổ hắn.

– Tiểu tử ngốc.

Đôi mắt Sở Dung Ca hơi mở lớn, hắn không dám nói lời nào, chỉ ôm Phượng Khanh càng chặt.

Phượng Khanh khẽ ngọ nguậy, dụi dụi tìm một vị trí thoải mái để đóng kén, vừa nói.

– Ta từng nghĩ, nếu như không có ta thì mọi chuyện có thể nào sẽ khác đi không.

Nếu như nghĩa phụ không nhặt y về thì ông có thể đã không bị Hiên Viên Diệp Nhiên đâm sau lưng.

Nếu không phải do y liên lụy thì các tướng sĩ trung thành kia đã không phải chết, Dực Vương phủ cũng sẽ không phải tắm trong biển máu.

Mạng người ngã xuống vì y còn chưa đủ ư? Nào có tư cách đi thống hận kẻ khác?

Muốn báo thù, kẻ đáng chết đầu tiên không phải là y ư?

Phượng Khanh mỉm cười, nhắm mắt lại, dán vào người Sở Dung Ca.

– Nhưng mà… ngươi thì khác.

Bởi vì có ngươi, nên ta rất cảm tạ ông trời đã cho ta sinh mệnh này.

Sở Dung Ca im lặng chốc lát, trên trán Phượng Khanh liền có một xúc cảm thoáng qua, hơi thở trầm ổn của hắn ở bên tai y chậm rãi nói.

– Phượng Khanh, đừng tự trách.

Không phải người làm sai.

Phượng Khanh nhấc lên mi mắt, chăm chú nhìn người trước mặt, cơn mệt mỏi ập đến, không thể chống cự.

Phượng Khanh có chút hoảng loạn, nhấc lên cánh tay nặng như chì, giống như người chết đuối nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng.

Những năm tháng niên thiếu, y mơ mơ hồ hồ bị người thao túng.

Quên đi huyết hải thâm thù.

Thế nhưng cũng không hiểu vì sao, từ đó trở đi Phượng Khanh không còn gọi người cha quá cố của mình là phụ vương nữa, mà đổi thành một tiếng nghĩa phụ vừa xa cách vừa khách khí.

Dường như thứ y quên đi chưa từng bao gồm tội lỗi mà mình phạm phải.

Thứ trở thành chấp niệm ăn sâu vào hồn phách.

Sau đó thiên hạ nói y hèn hạ vô liêm sỉ, câu dẫn hoàng đế, làm ra sự tình loạn luân trời đất khó tha.

Mỗi đêm khi y nằm xuống bên tai giống như vang vọng tiếng chửi rủa nhục mạ, tới kẻ thấp hèn nhất cũng có thể đạp lên cửa lớn của vương phủ mà nhổ nước bọt.

Tấm hoành phi đề ba chữ Dực Vương phủ bị đập vỡ, thân bại danh liệt.

Dực Vương phủ ba đời phong quang vô hạn, chỉ trong một đêm vì y mà diệt môn.

Phượng Khanh lúc đó cảm thấy, hình như mình không thể chết được.

Những mạng người vô tội bị y liên lụy mà chết thảm ngày nào đó có thể quay lại đòi mạng y không biết chừng.

Phượng Khanh ấy vậy mà thật sự mong sẽ có một ngày đó.

Đáng tiếc, y cố hết sức, trước lúc chết vẫn không đợi được.

Hiên Viên Diệp Nhiên khi vừa giết người xong, máu trên tay vẫn còn nhỏ giọt, hình như cảm thấy y còn quá sạch sẽ nên thường dùng bàn tay dính máu đó vuốt ve mặt y, thủ thỉ.

– Ngụy Tử ngươi đúng là không nghe lời.

Thấy chưa? Lần này lại hại chết thêm mấy chục người nữa rồi.

Nếu không phải vì ngươi, bọn chúng cũng không tới mức chết thảm như thế.

Phượng Khanh đã quá quen với những lời như vậy, trên mặt không xuất hiện một tia cảm xúc.

Thế nhưng Hiên Viên Diệp Nhiên có lẽ cảm thấy việc kéo y cùng trầm luân dưới bể máu tanh một điều rất thú vị, lần nào giết người xong cũng rất hào phóng mà chia cho y một phần.

– Thấy không? Giờ thì trẫm và ngươi cùng là một loại người rồi.

Phượng Khanh sớm đã biết mình thoát không được địa ngục.

Thế nhưng lúc này lại có người nói với y, không phải ngươi làm sai.

Phượng Khanh đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải chịu lăng trì xử tử, thì đột nhiên nhận được trắng án, có chút ngây ngốc.

Y hình như… Lại nhìn thấy ánh sáng cuối con đường dài dằng dặc.

Bàn tay kia rốt cuộc cũng không có rơi xuống, mà được người đỡ lại giữa không trung.

Trước khi chìm vào hôn mê, Phượng Khanh khẽ lẩm bẩm.

Kiếp trước kiếp này, thật may mà ngươi vẫn ở đây.

______

Phong vũ tranh giành hoàng quyền lần này rốt cuộc cũng dừng lại.

Bởi vì Phượng Khanh ở lại vương phủ dưỡng thương, trong triều đành phải để Hiên Viên Tuyền Cơ làm nhiếp chính vương, xử lý tấu chương chồng chất gần một tháng.

Lúc tới gặp Phượng Khanh, hắn giống như đã bị giày vò mất nửa cái mạng, tha thiết hỏi Ngụy Vô Thường xem chừng nào Phượng Khanh mới có thể hồi phục, đăng cơ hoàng vị.

Ngụy Vô Thường liếc hắn, vô cùng ẩn ý mà nhếch mép.

– Cái này Dực vương điện hạ sợ là không quyết định được, phải tùy thuộc vào Sở tướng quân.

Hiên Viên Tuyền Cơ nghệt mặt ra, không hiểu gì.

– Hả?

Ngụy Thư ngồi vắt vẻo trên bàn thuốc, trên mặt cười vô cùng thiếu liêm sỉ.

– Nhiếp chính vương điện hạ, ngài không cần hiểu đâu.

Bởi vì ấy à, hai ngày nữa là kỳ phân hóa của Sở tướng quân tới rồi.

Sáng hôm nay vị vương gia nào đó tới y quán tìm gã, thế nhưng chần chờ nửa ngày vẫn không tiến vào, Ngụy Thư vốn đã thấy kỳ lạ.

Tới khi y ấp a ấp úng nói cần thuốc ức chế tin tức tố Càn Nguyên.

Dực Vương điện hạ văn thao võ lược, Định Quốc tướng quân sát phạt quyết đoán, thế mà gã chỉ mới nói bóng nói gió một chút đã ngờ nghệch khai hết toàn bộ.

Dĩ nhiên thà chết cũng không nói người kia là Sở Dung Ca.

Tuy không rõ Dực vương điện hạ làm cách nào biết được.

Thế nhưng có thể khiến y vứt đi da mặt mỏng như cánh ve tới tìm gã lấy thuốc thì cũng tới tám chín phần mười là không nhầm được.

Ngụy Thư phũ phàng nói.

– Thuốc ức chế thì ta có.

Nhưng huynh nên biết là Càn Nguyên càng phân hóa muộn thì tin tức tố càng dễ mất khống chế.

Càn Nguyên bình thường uống thuốc ức chế trong kỳ phân hóa đã là vô cùng thống khổ, không mấy ai có thể chịu được.

Nếu còn là cực Càn Nguyên… ta đoán thần trí chẳng khác nào bị lăng trì vạn mảnh.

Có là thánh nhân thì cũng không nhịn được đâu.

Gã lấy ra hai bình thuốc, đặt xuống trước mặt Phượng Khanh, giả bộ không phát hiện ra thần sắc cổ quái trên mặt y.

– Đây là thuốc ức chế liều mạnh nhất mà ta có, nếu vị cực Càn Nguyên mà huynh nói không bị sốc thuốc chết sau kỳ phân hóa thì sáng hôm sau… à không, chừng nào kỳ phân hóa kết thúc, uống thêm một viên bên cạnh này.

Còn đây, – Gã lại lấy ra thêm một bình dược nữa, bình dược này khác hoàn toàn với hai loại kia, còn tỏa ra mùi hương hoa thoang thoảng.

– Nếu huynh không nỡ nhìn hắn nhịn tới nổi điên thì có thể tìm một người tới cho hắn phát tiết.

Dùng cái này để… ừm— cái đó đó.

Mặt Phượng Khanh đã đỏ tới sắp nhỏ máu, ậm ừ cảm ơn.

Thế nhưng chỉ cầm hai bình thuốc ức chế rời đi.

Ngụy Thư chống tay lên má, ngón tay đặt lên bàn gõ tới lần thứ năm thì thân ảnh nhanh như gió lướt qua, cầm luôn bình còn lại trên bàn đi, y gượng gạo nói với lại.

– Ừm… để—- dự phòng.

Khóe môi Ngụy Thư rốt cuộc kéo lên nụ cười khi người gặp họa.

Nghe nói, Càn Nguyên bình thường kỳ phân hóa hoặc động dục ngắn thì một đêm, dài thì bốn canh giờ.

Cực Càn Nguyên như Hiên Viên Diệp Nhiên chỉ phân hóa muộn một năm, kỳ động dục liền kéo dài gần bảy canh giờ.

Cực Càn Nguyên phân hóa năm mười chín tuổi à…? Hê hê, có chuyện vui để xem rồi.

(*) Bốn canh giờ = 8 tiếng.

Bảy canh giờ = 14 tiếng.

Một ngày có 12 canh giờ.

Tiểu tướng quân, lần này tại hạ giúp ngài chút sức, nếu ngài không làm trọn một ngày một đêm ta sẽ kêu Hữu Ảnh đi khắp kinh thành nói ngài bị yếu sinh lý!

_______

Bởi vì nguyên nhân mà ai cũng biết là cái gì đấy, Phượng Khanh tránh mặt Sở Dung Ca suốt hai ngày.

Sở Dung Ca dù trong lòng có chút mất mát, nhưng không hiểu vì sao gần đây chỉ cần nhìn thấy chỉ là bóng Phượng Khanh xẹt qua cũng khiến cả người hắn như bốc hỏa.

Ban đầu còn có thể gắng gượng áp chế, thế nhưng càng về sau càng khó lòng kiểm soát.

Phượng Khanh tránh mặt hắn, âu cũng là chuyện tốt.

Nhất là ngày hôm nay, từ buổi chiều Sở Dung Ca đã cảm thấy trong người có một cỗ nhiệt khí không thể nào áp chế.

Hắn nhảy lên lôi đài, cầm lên kiếm gỗ, kìm nén nói với binh sĩ phía dưới.

– Mấy người các ngươi cùng lên đi.

Gần hai mươi tướng sĩ nhìn nhau, kinh ngạc trong giây lát.

Thế nhưng quân lệnh như sơn, bọn họ đành làm theo.

Còn âm thầm dùng ánh mắt ra ám hiệu với nhau nương tay một chút.

Thế nhưng sau thời gian một chén trà (*) người nào người nấy đổ mồ hôi ròng ròng, dùng mười thành công lực kiên trì chống đỡ.

(*) khoảng 5 phút

Sở Dung Ca luyện binh tới tối mịt.

Thế nhưng luồng nhiệt hỏa kia không hề có dấu hiệu dừng lại.

Hắn nhíu mày, đưa tay day mi tâm một cái, tự khiêng một thùng nước lạnh vào trong phòng ngủ, ngâm mình trong đó.

Phượng Khanh dựa theo thời gian kiếp trước, cầm ba bình thuốc dừng lại trước cửa phòng Sở Dung Ca, mái tóc trắng xóa xõa xuống vai, vì vừa tắm xong mà hơi ẩm ướt, trong đầu một mảnh loạn cào cào.

Đến giờ y vẫn không biết nên làm thế nào.

Cho Sở Dung Ca uống thuốc ức chế, hay là…?

Y đình chỉ não bộ sau chữ ‘là’.

Ép bản thân không được nghĩ tiếp vế sau.

Hai tay nắm bình thuốc cũng run lên.

Phượng Khanh vẫn còn cứng đờ đứng đó thì bên trong phòng đã vang ra tiếng gì đó vỡ vụn.

– Dung Ca!

Sau khi y thanh tỉnh lại, Phượng Khanh đã xông vào bên trong rồi.

Dưới chân lênh láng nước, khiến y hơi loạng choạng.

Bên trong phòng chỉ thắp vài ngọn nến, có chút tối.

Từ phía sau bình phong có bóng người, Phượng Khanh vội vàng chạy qua đó.

Sở Dung Ca để trần nửa thân trên, thân dưới ngâm trong nước lạnh.

Vì kiềm chế mà đã bẻ gãy một ván gỗ trên thùng nước tắm, khiến nước tràn ra ngoài.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt hơi trắng bệch.

Phượng Khanh nhìn cảnh này, thần trí đã sớm bay lên chín tầng mây.

Tên nhóc này muốn tìm chết?!

Trong người nóng như lò than, dùng nước lạnh dập lửa, khác gì tự tẩu hỏa nhập ma?!

Y vội vàng kéo Sở Dung Ca ra khỏi thùng nước lạnh ngắt, dìu hắn về giường.

Thế nhưng mới bước được vài bước, một bàn tay từ đâu bắt lấy eo y, chỉ hơi dùng lực, Phượng Khanh đã ngã ngửa xuống nền đất.

Đầu đập vào thứ gì đó mềm mại.

Sở Dung Ca thần trí đã mơ hồ, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay bảo vệ sau gáy y.

– … Vương gia?

Phượng Khanh: – ….

Ồ giỏi, còn nhận ra bổn vương.

Tha cho ngươi tội bất kính.

Thấy Phượng Khanh không đáp, Sở Dung Ca lại tiếp tục gọi, ngữ điệu có điểm kỳ lạ, hàm chứa một chút ủy khuất như đang làm nũng.

– Vương gia, thật sự là người ư? Ta không phải… đang nằm mơ chứ?

Nếu là mơ, vậy giấc mơ này cũng quá đẹp.

-Vương gia…

Phượng Khanh: – ….

Đừng gọi nữa.

Ta ở đây.

Sở Dung Ca tiếp tục dính lên người Phượng Khanh, dường như cảm thấy nhiệt độ trên người y rất dễ chịu.

– Vương gia, nóng… Muốn…

Phượng Khanh trợn mắt.

Muốn làm gì??

Sở Dung Ca hơi ngẩng đầu, cũng không có động tác gì quá phận, chỉ im lặng nhìn Phượng Khanh.

Ánh mắt này quá mức lộ liễu, vừa có si mê quyến luyến, vừa có ôn nhu kháng cự, lại vừa bị dục vọng thiêu đốt.

Phượng Khanh bị hắn nhìn tới tê cả da đầu.

Bỏ đi.

Dù sao dùng thuốc ức chế cũng sẽ có tác dụng phụ…

Phượng Khanh nâng một bàn tay, che mặt mình lại, giọng nói như quyết định tự mình bước lên pháp trường.

– Ít nhất… cũng lên giường đi.

Sở Dung Ca còn đang ngây người không phản ứng lại, Phượng Khanh đã lại cất tiếng, lần này trong giọng nói còn có một tia mềm mỏng.

– Trên đất lạnh.

Được không… Dung Ca?

Sở Dung Ca phủ lên người y, dù Phượng Khanh không thể cảm giác được tin tức tố của hắn nhưng nhìn sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi giần giật trên thái dương cũng biết hắn đang nhẫn nhịn tới mức nào.

Y có chút lo sợ, theo bản năng mà bám lấy bắp tay hắn.

– Sở… Dung Ca… Ta…

Gấp tới mức quên mất cả danh xưng bổn vương.

Động tác lột đồ của Sở Dung Ca hơi dừng lại, hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen đặc sâu thẳm nhìn chăm chú gương mặt của Phượng Khanh.

Ẩn sâu bên trong đôi mắt kia gần như đã bị dục vọng giày vò đến sắp phát điên, nhưng vẫn cực lực nhịn xuống mà ôn nhu vuốt nhẹ lên eo Phượng Khanh, giúp y thả lỏng.

Nhìn nhu tình trong mắt hắn, Phượng Khanh cắn môi, hạ quyết tâm chủ động lột nốt lớp tiết khố cuối cùng, mở ra hai chân gác lên hông hắn, lí nhí nói.

– Vào… Vào đi.

Giọng y có chút run rẩy, không rõ là vì sợ hãi hay vì hồi hộp.

Làn da mềm mại nơi đùi trong của người kia cọ lên eo Sở Dung Ca, suýt chút nữa đã khiến lý trí hắn khó khăn giữ được đứt phựt.

Sở Dung Ca khẽ cau mày, như thể đang gắng gượng nhịn xuống dục vọng như lửa đốt mà kiên định lắc đầu.

– Người sẽ bị thương.

Ngoan.

Tiếng ‘ngoan’ kia nháy mắt làm sắc mặt Phượng Khanh đỏ như nhỏ máu.

Y giống như đang… chủ động mở chân cầu hoan vậy.

– Tùy… Tùy ngươi.

Sở Dung Ca hơi mỉm cười, khiến Phượng Khanh thất thần trong giây lát, trái tim trong lồng ngực cũng đột nhiên đập thình thịch.

Không thể trách y được, là nam nhân này trưởng thành thật sự quá mức tuấn mỹ.

Sở Dung Ca trượt người xuống, một đường thành kính hôn dọc thân thể bán khỏa thân của Phượng Khanh, lưu lại từng dấu hôn nhàn nhạt.

Kéo dài tới tận bụng dưới, Sở Dung Ca kề miệng sát hạ thân Phượng Khanh, sau đó liền vươn lưỡi, liếm lên tính khí của y.

– A… – Phượng Khanh giật nảy người, nơi trọng yếu đột nhiên bị xúc cảm xa lạ đánh úp khiến y theo bản năng kẹp chặt hai chân.

Thế nhưng Sở Dung Ca dường như đoán được, giữ lại hai đầu gối y, ép nó mở rộng hơn.

– Ngươi…

Y vô thức mở miệng, muốn mắng hắn dĩ hạ phạm thượng.

Thế lời tới miệng lại nuốt vào trong ngực.

Sở Dung Ca không để cho y có thời gian phản ứng, há miệng nuốt trọn tính khí của Phượng Khanh.

– Ưm… – Bộ phận mẫn cảm được khoang miệng ấm áp bao lấy, đầu lưỡi nóng ẩm kia còn cố ý đảo qua đảo lại lỗ nhỏ trên đỉnh.

Phượng Khanh không chịu được run rẩy cong người, rên rỉ ra tiếng.

– Khoan… Khoan đã- A… đừng liếm nữa…

– Vương gia, người… nâng eo lên một chút.

Phượng Khanh đỏ mặt một hồi, ma xui quỷ khiến làm theo lời hắn.

Y vừa nhấc eo lên, bàn tay Sở Dung Ca đã nắm lấy mền lót xuống dưới eo y, sau đó hạ thấp đầu, liếm lên nếp gấp bên ngoài cửa động.

– A…! – Phượng Khanh trợn tròn mắt, vội vàng ngồi dậy, nhưng eo hông mềm nhũn làm y vô lực ngã xuống, hụt hơi nói.

– Không cần… liếm chỗ đó… Bẩn…

Sở Dung Ca mặc dù bị dục vọng của kỳ động tình khiến đầu óc mơ màng, nhưng vẫn kiên quyết liếm láp nơi đó, chậm rì rì nói.

– Không bẩn.

Chỉ cần là vương gia, ta đều muốn.

Phượng Khanh rốt cuộc không chịu nổi cảnh tượng dâm dục đến nhường này, nhấc tay lên che lại gương mặt đã đỏ như gấc.

Y nhẫn nhịn mà đẩy bình dược liệu kia cho Sở Dung Ca.

– Đừng liếm nơi đó, dùng thứ này…

Sở Dung Ca khẽ nghiêng đầu.

– Là… Ngụy Thư đưa cho ta.

– Phượng Khanh xấu hổ tránh ánh mắt hắn.

Thế nhưng Sở Dung Ca cũng không kiên trì trêu chọc y, nghe lời mà cầm bình dược kia lên, đổ ra tay.

Một ít chất lỏng sền sệt mát lạnh rớt xuống cơ bụng tinh xảo của Phượng Khanh, khiến y run người một cái.

Sở Dung Ca tới kỳ phân hóa không có nhiều kiên nhẫn như thường ngày, hắn đẩy hai chân Phượng Khanh tách ra, lần đầu tiên đã đâm vào hai ngón tay.

– Á…!

Phượng Khanh kêu lên một tiếng, cắn môi đến trắng bệch.

– Vương gia, ta làm người đau sao?

Không đau.

Nhưng… trướng quá…

Thuốc Ngụy Thư đưa tới dường như là dược tốt, hai ngón tay kia không nhỏ, nhưng thâm nhập rất dễ dàng, cũng không quá đau đớn.

Thậm chí y còn cảm nhận được nó đang trêu đùa cửa động bên dưới, từng đợt tê dại từ hạ thân xông lên đại não.

– Đừng… Đừng…

Y cũng không biết bản thân muốn nói gì nữa.

Thật ngứa… Thật khó chịu…

– Đừng gì? – Sở Dung Ca vẫn rất nhẫn nại, nhưng ôn nhu lúc này của hắn chỉ khiến Phượng Khanh muốn phát điên.

Y lắp bắp nửa ngày, cuối cùng rầu rĩ nói.

– Đừng… gọi vương gia.

Danh xưng này trong tình cảnh hiện tại thật sự quá mức mất mặt, y nghe không nổi.

Sở Dung Ca hơi nghiêng đầu, ngẩng lên khỏi hạ thân y.

– Vậy thì… ta nên gọi người là gì đây?

Phượng Khanh hé miệng, còn chưa kịp trả lời thì huyệt động bên dưới đã bị phá mở, chen vào thêm một ngón tay thon dài.

– Ưm….

– Phượng Khanh nhíu mi, thái dương rịn ra mồ hôi lạnh, bên trong bắt đầu vì quá trướng mà ẩn ẩn cảm giác đau như bị xé rách.

– Ta gọi người là Phượng Khanh được không? – Thanh âm của Sở Dung Ca rất khàn, dường như đang cố gắng dựa vào câu hỏi này để ngăn lại thú tính trong bản năng, không trực tiếp xuyên thủng y.

Ngón tay của Sở Dung Ca rất dài, vì cầm thương cầm kiếm lâu ngày mà có điểm thô ráp cùng chai sạn, miết lên vách thịt mềm mại khiến eo mông Phượng Khanh nhũn ra, run rẩy nhè nhẹ.

Nơi huyệt động chưa ai từng ghé thăm nuốt vào hai ngón tay đã có chút đầy, lúc này lại bị ba ngón tay chen chúc, không ngừng đè lên điểm nào đó trong cơ thể, vừa đau vừa ngứa đến muốn điên.

Tính khí phía trước vừa được hắn liếm tới bán cương lúc này đã hoàn toàn dựng thẳng, cứng ngắc.

– A… A… Ư— – Phượng Khanh khe khẽ rên rỉ, sau khi thích ứng được ba ngón tay kia, bên trong liền truyền tới cảm giác thoải mái không rõ.

– Bên trong người hút lấy ta thật chặt…

Tiếng của Sở Dung Ca lúc gần lúc xa, nếp nhăn bên ngoài vì giãn hết mức mà khe khẽ run rẩy.

Thế nhưng khi nhìn mồ hôi chảy dọc từ trán xuống gò má của hắn, Phượng Khanh không thể không bội phục.

Định lực của thằng nhóc này thật sự là trâu bò.

Y biết Sở Dung Ca nhẫn nhịn làm tới mức này đã sắp đến cực hạn.

Bản năng cực Càn Nguyên kỳ phân hóa đầu tiên gào thét trong cơ thể mà vẫn kiềm chế làm đủ các bước nới rộng cho y.

Phượng Khanh thật sự không đành lòng, liền nhịn xuống đau rát, tận lực thả lỏng.

– Được… Được rồi.

Mau tiến vào…

Phượng Khanh vứt mặt mũi mà thúc giục, để cổ vũ hắn, y còn chủ động nâng người dậy, câu lấy cổ Sở Dung Ca, nghiêng đầu hôn lên làn môi lành lạnh kia.