“Bù lại?” Doãn Lạc Hàn cười lạnh một tiếng, “Cái gọi là bù lại của ông chính
là ném cho tôi chức tổng tài Đường Thịnh, sau đó ông mới có thời gian cùng người
đàn bà kia lêu lổng bên ngoài, bàn tính ông đánh cho cũng thật đủ hưởng.”
Nghe đến đó, ngữ khí của Doãn Lương Kiến bất ngờ dịu xuống, “Lạc Hàn, con
không cần nói dì Phương như thế, kỳ thực cô ấy…”
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe chuyện phong lưu của ông với người đàn bà kia.”
Doãn Lạc Hàn thoáng chốc bùng lên lửa giận, đi nhanh ra phòng khách.
Doãn Lương Kiến biết chuyện này luôn là vướng mắc trong lòng Doãn Lạc Hàn,
cần một thời gian mới có thể cởi bỏ, nhìn thấy thân ảnh Doãn Lạc Hàn sắp đi ra
cửa, vội vàng nói: “Lạc Hàn, Chính Vũ đã trở lại.”
Nghe thế, bước chân của Doãn lạc Hàn thoáng chốc đình trệ một chút, nhưng
cũng không quay đầu lại, đi ra biệt thự.
Vào xe, bỏ tập văn kiện vào ghế trống bên cạnh, nếu không phải vì lấy tập văn
kiện để quên, hắn tuyệt không bước vào nơi này nửa bước.
Chiếc Lamborghini nhanh chóng đi ra cửa lớn, chạy nhanh trên đường lớn, mắt
thấy sắp đến sân bay, Doãn Lạc Hàn nhắm hờ mắt, ngón tay thon dài gõ
trên đầu gối cũng ngừng lại, trầm giọng ra lệnh:
“Từ trợ lí, lần này Chính Vũ trở về để tiếp quản công ty trong nước của tập
đoàn Kim thị, ngày mai anh đi an bài một chút.”
Trên mặt Từ Bang thoáng chốc hiện lên một chút vui sướng, gật đầu. “Được,
tổng tài, tôi sẽ làm theo lời ngài phân phó.”
****
Giữa trưa, Mân Huyên theo lệ thường chạy rầm rập ra khỏi phòng. Ngày mai một
cô gái làm vệ sinh tiệm của bánh ngọt đi ra ngoài hẹn hò, nàng cùng người ta đổi
ca, nên chiều nay nàng không cần đến tiệm bánh ngọt.
“Mân Mân!” Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, hơn nữa thanh âm còn vô
cùng quen thuộc, nàng tạm dừng một chút, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục đi ra
ngoài.
“Mân Mân.” Lần này thanh âm càng rõ ràng hơn, nàng cứng người, rồi lại đi
nhanh đến cửa.
“Mân Mân… Mân Mân… Mân Mân…” Giọng Chỉ Dao tựa hồ ngay tại phía sau, cùng với
tiếng giày cao gót đập vào sàn dồn dập.
Mân Huyên rốt cục không thể cứng rắn quyết làm bộ nữa, hít một hơi thật sâu,
lau đi vẻ mất tự nhiên trên mặt, nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Chỉ Dao.”
Chỉ Dao bĩu bĩu môi, chạy tới trước mặt nàng, kể lể oán hận.
“Mân Mân, cậu có biết mấy ngày nay tớ tìm cậu vất vả thế nào không, tớ gọi
điện thoại cho cậu, lần nào cũng là tắt máy. Tớ nhắn tin trên MSN cho cậu, cậu
cũng không trả lời. Gửi thư đến hòm thư của cậu, lại không có tin tức. Sao cậu
lại không để ý đến tớ? Hay tớ làm gì không đúng, chọc cậu giận?”
Nhìn vẻ mặt thân thiết của Chỉ Dao, bộ dạng cẩn cẩn thận thận, một loại cảm
giác phạm tội đột nhiên xuất hiện, Mân Huyên lắc lắc đầu, miễn cưỡng mỉm
cười.
“Chỉ Dao, cậu nghĩ đi đâu vậy. Điện thoại của tớ hết tiền, gần đây lại vội vã
làm thêm. Hôm nay mới có tiền, còn chưa liên lạc với cậu, cũng không phải giận
cậu cái gì.”
“Như vậy a.” Chỉ Dao giật mình gật gật đầu, hình như tin lời nàng, đồng thời
lại nhắc đến một nghi vấn. “Ngày hôm qua tớ lái xe đi đến nhà chú cậu tìm cậu.
Kết quả người hầu ở đấy nói cậu vừa dọn đi, hiện tại cậu ở nơi nào? Không phải
cậu tự thuê phòng ở đấy chứ, có xinh đẹp không? Tớ muốn nhìn thấy.”
Mân Huyên bị vấn đề bất ngờ này làm cho tim đập thình thịch, còn không biết
trả lời thế nào, lại nghe Chỉ Dao tiếp tục nói, “Làm bạn bè nhiều năm như vậy,
lần nào tớ mời cậu về chơi cậu cũng ra sức từ chối. Lần này đâu, tớ muốn ở nơi
đó vài ngày, như vậy chúng ta có thể có thêm thời gian vui vẻ cùng một chỗ nói
chuyện phiếm.”
“Không được!” Không kịp suy nghĩ đã thốt ra hai chữ, Mân Huyên thấy vừa rồi
mình hơi nặng lời, vội vàng chen vào. “Ý của tớ là, trong nhà còn bề bộn, còn
chưa kịp quét tước cùng sửa sang nhà cửa lại, chờ vài ngày nữa tớ chuẩn bị cho
tốt, rồi mời cậu đến.”
Lúc nói đoạn này, lòng nàng thấy chột dạ, vội vàng cúi đầu, mặt giữ sợi tóc
che khuất hai má nóng bừng, hiện tại chỉ có thể lấy lý do này qua mặt Chỉ
Dao.
“Cũng tốt!” Chỉ Dao gật gật đầu, không hề nghi ngờ, “Đây là chính cậu nói
nha, không thể đổi ý!”
“Đã biết! Đại tiểu thư của tôi!” Mân Huyên mím môi cười cười, âm thầm thở nhẹ
nhõm một hơi, nàng thực hiểu tính tình của Chỉ Dao, tin chắc mấy ngày nữa cậu ấy
sẽ đem chuyện này ném ra sau đầu.
“Mân Mân, lâu lắm rồi không đi cùng tớ, hôm nay theo tớ đi uống trà chiều
đi.” Chỉ Dao vô cùng thân thiết ôm cánh tay Mân Huyên, chỉ vào nhà hàng xa
xa.
Mân Huyên đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm đó, có một lão bá cũng từng mời
mình uống trà chiều, nhưng lúc ấy nàng cũng không đặt trong lòng, nhịn không
được đoán rằng ngày đó lão bá có thể đi vào đó chờ nàng không.
“Đi thôi, Mân Mân.” Chỉ Dao nắm tay nàng, lôi kéo nàng đi tới nhà hàng
kia.
Mân Huyên bất đắc dĩ thở dài, được rồi, chiều nay nàng định đi đến cửa hàng
hoa tươi trước đây nàng từng làm thêm xem xem có thể kiếm được việc vặt nào
không, hiện tại Chỉ Dao lại mời nàng, nàng không đi thật sự có chút băn
khoăn.
“Đúng rồi.” Đi được nửa đường, Chỉ Dao đột nhiên nhớ ra gì đó, cúi đầu mở
chiếc túi xách hiệu Gucci, lấy từ bên trong ra một tờ giấy mỏng đưa cho Mân
Huyên.
Mân Huyên nhìn chằm chằm tờ danh thiếp trong tay, mặt trên có một hàng địa
chỉ, lập tức hiểu ra là một phần việc lái xe thuê.