Dưới thành Tấn Dương, tiếng chém giết rung trời.

Từ sau cái đêm sáng chói đó đến nay, cuộc chiến công thành không ngưng nghỉ một ngày nào, song Hán quốc tuy chỉ còn lại một tòa thành cô lập không được giúp đỡ, tuy binh mã trong thành rất hữu hạn, nhưng Hán quốc dẫu sao cũng là một quốc gia luôn luôn ở trong trạng thái chiến tranh, quốc gia này tuy nghèo, nhưng được rèn luyện nhiều năm trong chiến hỏa, khiến binh sĩ Hán quốc sớm đã trải qua thiên chuy bách luyện, trong loại tuyệt cảnh bị cô lập không có viện trợ này, bọn họ phát ra đấu chí ngoan cường, cũng lộ ra sức chiến đấu cường đại.

Đặc biệt là xung quanh Tấn Dương không có nơi hiểm yếu gì để dựa vào, cho nên thành Tấn Dương chính là một đạo phòng tuyến cuối cùng của Hán quốc, chính bởi vì vậy, các đời hoàng đế Hán quốc, bất kể là hạng hiền minh hay là hạng ngu dốt, đối với việc xây dựng của thành Tấn Dương đều không tiếc dư lực, dưới sự tinh tâm đả tạo của đám danh tướng Lưu Kế Nghiệp, thành Tấn dương trải qua việc sửa chữa lại, gia cố, sớm đã trở thành một tòa bảo lũy chiến đấu không thể phá hủy, đại quân của Tống quốc không thể nói là không anh dũng, nhưng hơn mười ngày khổ chiến, lại chẳng tiến được một tấc đất nào.

Trong hành doanh của hoàng đế, Triệu Quang Nghĩa nghe chiến báo ở phía trước mà mặt trầm xuống, đúng vào lúc này, một thị vệ hới hải chạy vào bẩm báo: "Bệ hạ, Lưu Ngộ tướng quân cầu kiến."

"Hả?" Triệu Quang Nghĩa lông mày nhíu chặt lại, vội vàng nói: "Mau mời vào."

Lưu Ngộ chính là một lão tướng chiến công lớn lao thời Ngũ Đại, vị tướng quân này từng dưới chân bị lở loét, vết thương thâm nhập vào thịt không thể chữa tận gốc, mời lang trung tới chẩn trị, lam trung đó cũng đành bó tay, nói với ông ra rằng bệnh đã nặng, trị lành vết thương chứ không trị được thịt, mà trị không được thịt thì khó tránh khỏi sẽ lại tái phát, lúc đó Lưu Ngộ tướng quân đang thời tráng niên, nghe thấy vậy rất là bực bội, rút binh khí ra khoét cả lòng bàn chân và vết thương, dọa cho lang trung đó mặt vàng như nghệ, còn ông ta thì vẫn cười nói tự nhiên, mặt không đổi sắc, từ đó có thể thấy được sự kiêu dũng của ông ta.

Vị lão tướng quân này không những thân kinh bách chiến, kiêu dũng vô địch, hơn nữa rất có lòng tự giác của võ tướng, trước giờ không tham dự chuyện chính trị, cho nên rất được Triệu Quang Nghĩa coi trọng. Vừa nghe thấy ông ta đến, Triệu Quang Nghĩa vội vàng đứng dậy nghênh đón, Lưu Ngộ lão tướng quân sải bước vào trung quân bảo trướng của hoàng đế, chắp hai tay lại vừa muốn hô một tiếng quan gia thì Triệu Quang Nghĩa đã bước lên trước, tươi cười đỡ ông ta dậy, nói: "Lão tướng quân miễn lễ bình thân, hiện giờ chiến sự đang gấp, lão tướng quân tới gặp trẫm, không biết có chuyện gì?"

Lưu Ngộ nghe thấy vậy, hai hàng lông mày liền dựng lên, cười khổ, nói: "Quan gia, thần là công đánh thành bắc, ngoài thành bắc này là rộng rãi nhất, dễ điều binh, do đó thủ quân ở trong thành cũng phòng ngự thành bắc nghiêm mật nhất. Hơn mười ngày nay, nhân mã sở bộ của thần đã hao tổn gần một nửa. Quan gia, lão thần hôm nay tới đây, là cầu quan gia khai ân, để thần và Lý Hán Quỳnh đổi phương hướng chủ công cho nhau, binh mã của thần thương tổn quá nặng, cứ tiếp tục như thế này, không những không công được một tấc nào mà ngược lại còn mất sạch cả vốn."

Triệu Quang Nghĩa nhíu mày, nói với vẻ không vui: "Lão tướng quân nói gì vậy, binh mã bốn thành đều được sử dụng, nếu ai ai cũng gặp khó mà lui, vậy làm sao mà đánh hạ được cái thành Tấn Dương này?"

Hắn lại nhìn sắc mặt đau khổ của Lưu Ngộ, chuyển sang an ủi, nói: "Lão tướng quân cả đời ở trên lưng ngựa, có trận trượng gì mà chưa từng thấy qua đâu? Chính bởi vì vậy, trẫm mới giao thành bắc cho lão tướng quân. Lâm trận sợ địch, phải đổi một nhánh nhân mã khác, quân mã Đại Tống ta còn mặt mũi nào nữa? Danh dự một đời của lão tướng quân, há chẳng phải cũng bị hủy trong sớm chiều ư?"

Lưu Ngộ còn định nói gì đó thì Triệu Quang Nghĩa đã chặn lời: "Như thế này đi, trẫm nhanh chóng điều động cấm quân, nhất định sẽ bổ sung đủ số cho binh mã của ngài. Nếu như ngay cả lão tướng quân cũng không công hạ được thành Tấn Dương, đổi sang tướng lĩnh khác thì còn ai có thể phân ưu với trẫm đây?"

Triệu Quang Nghĩa nói hết những lời tốt đẹp, Lưu Ngộ giậm giậm chân, nói: "Bỏ đi, quan gia coi trọng lão thần như vậy, lão thần há lại không cống hiến vì ngài? Lão thần về đây, tự mình chỉ huy quân công thành, cùng lắm thì lộ nhân mã này của ta hoàn toàn bỏ mạng dưới thành Tấn Dương." Nói xong chắp tay cáo từ, lại hối hả bỏ đi.

Lưu Ngộ vừa đi, sắc mặt của Triệu Quang Nghĩa lập tức trầm xuống. Lưu Ngộ chính là một mãnh tướng không biết chịu thua, nhưng ngay cả một vị mãnh tướng như thế này mà cũng sinh ra ý nghĩ sợ chiến, những chư tướng khác sẽ thế nào đây? Đây là trận chiến đầu tiên mà sau khi hắn làm hoàng đế ngự giá thân chinh, nếu như không giành được thắng lợi mà quay về....

Sắc mặt của Triệu Quang Nghĩa càng lúc càng âm trầm, trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên cao giọng quát: "Người đâu, lấy khôi giáp cho ta!"

Trên thành dưới thành tên bắn như mưa, đá rơi ào ào, binh sĩ ngã xuống rào rào như thái rau. Thành Tấn dương vẫn sừng sững bất động, trên vai Cao Dận cắp một mũi tên, thất tha thất thểu chạy tới trước mặt Triệu Đức Chiêu, gào lên: "Đầu thanh lôi thạch lăn xuống không ngừng, phòng ngự vô cùng hung mãnh, bộ đội của ta tổn thất thảm trọng, thực sự... thực sự là không công hạ được đâu."

"Hay cho một tòa thành Tấn Dương."

Triệu Đức Chiêu ngưng thành nhìn về phía đầu thành Tấn Dương đang chém giết rung trời, khói bụn mịt mù: "Đại Tống ta ba lần chinh phạt Hán quốc đều vô công, một mực đều vì duyên cố Khiết Đan ở giữa phá quấy, nhưng không ngờ tới Hán quân lại cũng anh dũng tới mức này.

Cao phó tướng, triệt hạ sở bộ của ta, tạm thời nghỉ ngơi, sau trưa lại tấn công. Ngoài ra, còn cần phải xin thêm một số khí giới công thành..."

Hắn còn chưa nói xong thì cách đó không xa một giọng nói âm trầm vang lên: "Công thủ thành, là đọ nhau sĩ khí, dũng khí, nếu cứ thấy khó là lui thì làm sao mà công hạ được tòa thành vững này?"

Triệu Đức Chiêu nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, không khỏi giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thì thấy một đại hán thân mặc chiến giáp, tay cầm một cây Tân Thiết Côn, cả người đầy khí thế hùng hồn đang sải bước về phía chiến trường, Triệu Đức Chiêu không khỏi gọi thất thanh: "Nhị thúc... quan gia!"

Triệu Quang Nghĩa bất chấp mưa tên lao lên chiến trường, đi sau là một đám quan viên, hai người Triệu Đức Chiêu, Cao Dận sợ toát mồ hôi, trên chiến trường tên bay đạn lạc không ngớt, không thể đề phòng, đá lớn từ trên đầu thành bắn xuống căn bản là không có một thuẫn bài nào có thể đỡ được, nếu như hoàng đế bởi vì thế mà có hai dài ba ngắn gì, ai có thể gánh được trách nhiệm này đây? Triệu Đức Chiêu và Cao Dận lập tức đuổi theo.

"Quan gia, quan gia, không được đâu, quan gia là thân thể ngàn vàng, há lại tự mình xung phong hãm trận."

Triệu Đức Chiêu cùng chúng tướng lao lên trước mặt Triệu Quang Nghĩa, rào rào quỳ xuống đất liên tục cầu xin hắn trở lại. Triệu Quang Nghĩa giống như là nổi giận thật sự, quát: "Trẫm không tin thằng nhóc Lưu Kế Nguyên có thể ngăn cản được mấy chục vạn hùng sư của trẫm, các ngươi tránh hết ra, trẫm phải tự mình dẫn ba quân giết vào thành Tấn Dương."

Triệu Đức Chiêu sợ đến nỗi mắt cắt không còn hột máu, bước lên hai bước, ôm lấy chân Triệu Quang Nghĩa, run giọng nói: "Không được đâu, ngàn vạn lần không được đâu, xin quan gia cho thần tự mình dẫn sở bộ, thề chết công thành, tuyệt không thối lui nửa bước."

Chúng tướng nhao nhao quỳ xuống cầu xin không ngừng, hai chân hai tay Triệu Quang Nghĩa đều bị chúng tướng ôm lấy, là sao có thể tiến được bước nào, hắn cầm lên một tiếng, đẩy mọi ngươi ra, cắm thanh Tân Thiết Côn phập một cái vào trong mặt đất, Triệu Quang Nghĩa trầm giọng nói: "Được, trẫm lấy gậy này làm giới tuyến, phàm là ba quân tướng sĩ của ta đều phải liều mạng tiến lên trước, lui một bước qua chiếc gậy này thì giết chết không tha!"

Triệu Đức Chiêu từ dưới đất đứng bật dậy, rút bội kiếm ra, nói: "Chúng tướng sĩ, theo ta công thành!" Nói xong liền xông về phía thành Tấn Dương. Hoàng đế đi ra, nói vài lời, bất kể là hắn thật lòng hay là giả dối thì Triệu Đức Chiêu đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể liều chết xông lên mà thôi.

Triệu Quang Nghĩa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, trầm giọng nói: "Mộ Dung Cầu Túy, trẫm lệnh cho ngươi làm giám quân của bộ đội Triệu Đức Chiêu, thay trẫm chấp hành thử dụ, tuần thị bốn thành, tự mình đốc chiến. Người đâu, điều ngự lâm quân của trẫm tới đây, lấy thành bắc làm mục tiêu, cùng Lưu Ngộ tướng quân sáng vai công thành!"

Lọng vàng xuất hiện dưới thành Tấn Dương, hoàng đế Đại Tống bất chấp mưa tên gạch đá ra trận đốc chiến, tướng soái các bộ thấy tình cảnh này, nào còn ai dám không thề chết ra sức, bốn thành lập tức dâng lên một đợt công thành mãnh liệt, cung tên, gạch đá giống như mưa rào trút xuống, các loại khí giới công thành còn tính là nguyên vẹn được các tướng soái binh sĩ đồng tâm hiệp lực đẩy tới dưới thành, không ngừng có người bị tên bắn trúng, không ngừng có người bị đá to bắn xuống đập cho thành thịt nát, nhưng tất cả chiến sĩ đều đã nổi giận thực sự, có người chết đi thì lập tức có người khác bổ sung. Bốn phương tám hướng, giống như là đột nhiên có cuồng phong bốc lên, sóng to vốn đã cuộn trào mãnh liệt càng dâng trào, một lần nữa gào thét trùng kích thành Tấn Dương.

Thành Bắc, tiền trúc ủng thành thẳng tới sông hộ thành, phía sau là thành chủ, cao chừng mười trượng, hai bên đông tây thành lâu lại dựng bốn lầu quan sát, lầu quan sát nhô ra một khối, so với tường thành chủ thì nhô ra chừng một trượng rưỡi, có thể dễ dàng bắn ra từng làn mưa tên về phía binh sĩ ở phía trước và ở hai bên đang công thành. Từ dưới thành nhìn lên, tường thành đâu chỉ thẳng tắp, thậm chí là có chút nghiêng ra ngoài, rất khó tưởng tượng một tòa thành nhỏ chót vọt như thế này được xây như thế nào.

"Giết! Giết! Giết!"

Cầu hào đã san bằng sông hộ thành, mặc dù có một số đã bị phá hỏng, nhưng vẫn có thể đảm bảo cho binh lực không ngừng tràn qua, chỉ là trong qua trình chạy qua, lại có rất nhiều sinh mạng bị đá lớn từ trên thành ném xuống, mưa tên từ trên thành bắn xuống kết liễu, vào thời khắc này, đã không có ai quan tâm những binh sĩ đó bị thương hay là đã chết, binh sĩ ở dưới thành đều đỏ mắt, chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Giết lên thành!"

Mà thủ quân ở trên thành cũng không ngừng bắn xuống dưới thành, dùng trường thương đâm chết quân địch leo lên đầu thành, ôm đá lớn mà bình thường ôm rất khó khăn hung hăng ném xuống thành, vô số thân thể máu thịt bị các loại vũ khí thiên kỳ bát quát đâm chết, đè chết. Bất kể là địch nhân hay là chiến hữu, trong mắt bọn họ đều như nhau, dạng tràng diện này, bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều rồi.

Ngự lâm quân, cấm quân trong cấm quân, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, sự gia nhập của nhánh sinh lực quân này đã hóa giải áp lực cường đại của sở bộ của Lưu Ngộ, sau khi bỏ lại vô số tử thi, một chiếc thang mây công thành cuối cùng cũng dựng được lên tường thành, nội điện trực đô ti Từ Tử Nguyên dẫn đầu trèo lên đầu thành, phác đao trong tay lực bổ Hoa Sơn, chém đôi cả người lẫn giáp một tên thương binh tranh cướp leo lên đầu thành, tiếp theo một mũi tên bắn trúng mắt trái của hắn, Từ Tử Nguyên gầm lên một tiếng, rút mạnh ra, rút cả mũi tên và tròng mắt ra ngoài, máu vãi đầy mặt, giống như là một con quỷ, dọa cho hai tên địch nhân ở phía trước tay mềm ra.

Từ Tử Nguyên chỉ còn lại một con mắt, máu trào vào mắt bên kia, nhìn thấy gì cũng đều là màu máu, hắn đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng, hai địch nhân ở phía trước tuy đều mặc quân phục, nhưng người bên trái râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, người bên phải mặt mày thanh tú, thân hình gầy nhỏ, rõ ràng là một đứa trẻ chưa thành niên... Không đúng, không đúng, hắn ra sức chớp chớp mắt, đột nhiên nhận ra rằng binh sĩ mặt mày thanh tú thân hình gầy nhỏ không ngờ là một nữ nhân, tuyệt đối không nhìn lầm, chắc chắn là một nữ nhân không sai vào đâu được.

Từ Tử Nguyên không khỏi mừng rơn, trong thành không ngờ ngay cả lão nhân và nữ nhân đều phái ra chiến trường, bọn họ đánh tuy hung mãnh, hiện giờ xem ra rõ ràng là nỏ mạnh hết đà rồi, có hi vọng phá được thành rồi. Nhưng hắn còn chưa kịp truyền tin tức trọng đại này về bản trận thì ở bên trái hắn, một thanh yêu đao mang theo một tiếng rít rợn người đã đâm vào hông hắn. Từ Tử Nguyên gầm lên một tiếng, vung đao chém xuống, chém bay đầu tên địch nhân nhân lúc hắn đang thất thần mà đâm hắn một đao, lúc này mới phát hiện ra đó là một thiếu niên mặc áo vải, tuổi chỉ chừng mười bốn mười lăm, sau đó, hắn lại thở ra một hơi, ngẩng mặt lên trời rồi ngã xuống.

Ngự lâm quân giáo Thường Huy theo sát Từ Tử Nguyên nhảy lên đầu thành, nhưng thủ quân ở đầu thành đã ập tới, hắn một đao chém ngã một người, nhưng những binh sĩ già yếu bệnh tật trên đầu thành lấy mạng đổi mạng, lấy bảy mạng đổi một mạng, khi hắn chém được người thứ bảy thì dưới sườn ở sau lưng cũng bị một thanh trường thương đâm trúng, không cam lòng ngã xuống đất, đặc biệt khiến hắn không cam lòng là chết dưới đao của hắn không phải là lão nhân hài tử mà là phụ nhân trẻ tuổi, người giết hắn cũng là những lão nhân, phụ nhân và hài tử giống như là đã phát điên đó. Những người liều mạng để ngăn cản mấy chục vạn hùng sư của Tống quân chẳng lẽ chính là những người già, phụ nữ và trẻ em này ư? Hay là quân đội Hán quốc trong cuộc chiến công thành kéo dài hơn chục ngày này đã chết sạch rồi?"

Do Triệu Quang Nghĩa tự mình mặc giáp công thành, đốc chiến bốn phía, kích lệ dũng khí công thành của quân đội, hôm nay bọn họ lần đầu trèo lên được thành Tấn Dương, nhưng do thành trì được xây dựng đứng khó trèo, binh sĩ ở đằng sau khó có thể bổ sung ngay lập tức, binh sĩ lao lên thành đều lấy thân tuẫn nước, nhưng trận chiến này dẫu sao cũng dành được chiến tích lớn nhất kể tức lúc vây khốn thành Tấn Dương cho tới nay. Khi tiếng kẻng thu quân cuối cùng cũng vang lên, ba quân rút như thủy triều, trên mặt các binh sĩ không ngờ lại lộ ra thần thái có vài phần phấn chấn.

Trong thành, vô số thì thể được ném xuống, bất kể là thi thể của địch nhân hay là của chiến hữu, bất kể là của lão nhân hay của phụ nhân, đều bị kéo xuống đầu thành giống như là một con búp bê, chất trên quảng trường ở phía trước hoàng cung. Ở đó đã được đào một cái lỗ khổng lồ, bên dưới là từng lớp tro bụi, phủ một tầng củi, đổ dầu lên, ném từng cỗ thi thể xuống, lửa lớn bùng lên, phát ra tiếng lèo xòe, rất nhanh, khi lửa tắt, bọn họ cũng biến thành một tầng tro bụi, sau khi đại chiến ngày mai kết thúc, bên trên bọn họ lại được phủ lên một lớp tro mới.

Bọn họ vốn tới từ bụi cát, sống giống như cát bụi, sau khi chết cũng quay về với cát bụi, từ hư vô mà tới và rồi lại trở về với hư vô.

Lửa tắt rồi, một trận gió thổi tới, chim én bay qua, nhưng rất nhanh giống như không chịu nổi mùi vị của tử vong ở trong hố mà tung cánh bay đi.

Gió quấn tro bụi trong hố bay lên, giống như là bươm bướm con đen con trắng, nhẹ nhàng bay lên, vừa bay tới chỗ cách hơn một trượng thì mưa to như hạt đậu liền rơi lộp bộp, đánh cho chúng trở về nguyên hình, vẫn là bụi đất.

Lưu Kế Nguyên hai má hóp lại, sắc mặt trắng bệch, hai mắt lồi ra, giống như là một con quỷ, run run rẩy rẩy đi đi lại lại cạnh cái hố to, run giọng nói: "Còn phải đợi bao lâu nữa? Còn phải đợi bao lâu nữa? Trẫm còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?"

Hắn đột nhiên quay người lại, giống như là hồi quang phản chiếu, trên mặt dâng lên vẻ hồng hào đầy kích động, hai mắt cũng lộ ra mấy phần thần thái: "Tiếp tục, tiếp tục chọn tất cả lão nhân, hài tử và phụ nhân có thể chiến đấu, đưa hết bọn họ ra thủ thành cho trẫm, tất cả người nhà của bọn họ thì tập trung ở nội thành, cùng tồn vong với trẫm. Bọn họ nếu không quyết tử thủ thành, ngày thành phá, nội thành sẽ bốc cháy, tất cả mọi người đều cùng chết!"

Nội thị ở bên cạnh vội vàng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ, nói: "Bệ hạ, tất cả... tất cả bách tính, phàm là người có thể chiến đấu đều đã bị dồn lên đầu thành rồi."

Lưu Kế Nguyên vung vẩy hai tay giống như bị thần kinh, rít lên: "Còn... cón tất cả vương công đại thần, văn võ quan lại, gia tướng, nô phó, con cháu của bọn họ đều gọi hết lên thành, bắt tất cả người nhà già trẻ không thể chiến đấu của bọn họ làm con tin, tất cả mọi người đều phải theo trẫm, tồn vong cùng với thành!"

Tên nội thị đó giật nảy mình, nhìn xung quanh rồi nói khẽ: "Bệ hạ, nếu làm vây e rằng các văn võ quan lại cũng không chịu bán mạng cho ngài đâu."

Lưu Kế Nguyên ngớ người ra, đúng vào lúc này, một kỵ binh phi ngựa tới, kỵ sĩ ở trên ngựa từ xa đã nhảy xuống ngựa, hớt hải chạy tới, vừa chạy vừa hét lên: "Bệ hạ, bệ hạ, tuyên huy sứ Trúc Vũ Minh trốn khỏi thành hàng Tống rồi."

Lưu Kế Nguyên nổi giận, nhảy như con choi choi, gầm lên: "Trẫm đãi hắn không bạc, hắn không ngờ lại dám bỏ trẫm mà đi! Cái tên quỷ sợ chết này, ngay cả cha mẹ vợ con cũng không quản ư? Được, được, được! Kéo toàn bộ người nhà của hắn lên đầu thành, giết, giết, giết hết cho ta!"

Tiểu nội thị ở bên cạnh run giọng thưa: "Bệ hạ, một Trúc Vũ Môn bỏ chạy cũng không quan trọng, chỉ sợ... hắn đã nhìn ra được mấy phần manh mối, nếu nói cho người Tống biết, đại kế của bệ hạ..."

Lưu Kết Nguyên mặt cắt không còn hột máu, hắn lảo đảo lùi hai bước, suýt nữa thì ngã xuống cái hố làm mồ chôn vạn người, thất hồn lạc phách nói: "Nếu là như vậy thì... thì phải làm sao đây?"

...

Thành tây, nơi đóng quân của tam phiên, Triệu Quang Nghĩa đội mưa lớn tuần thị tới đại doanh của Dương Hạo.

Bên cạnh đại doanh của Dương Hạo là đại doanh của Phan Mỹ, có vị đại tướng quân này ở thành tây làm chủ công kiêm đốc chiến, hắn không dám trắng trợn tiến hành qua quít, vả lại, nhánh đại quân này của hắn đều là dũng sĩ và lãng nhân Tây Vực mới được chiêu mộ tới, tố chất thân thể và một thân võ nghệ của những người này đều tốt, nhưng lại thiếu lịch luyện chiến trận, không biết phối hợp với nhau, càng đừng nói tới kỷ luật nghiêm minh.

Hiện giờ có Phàn Mỹ đốc chiến, đã không thể có ý qua loa, hắn liền lợi dụng cơ hội này để lấy phép thực chiến huấn luyện binh sĩ, võ lực cá nhân của những binh sĩ này vốn thập phần xuất chúng, nếu trải qua thêm tôi luyện của máu và lửa, kinh nghiệm có được trong một ngày chiến trận còn hơn cả một tháng khổ luyện, mặc dù thương vong là không thể tránh khỏi, nhưng nhánh quân đội này lại trưởng thành rất nhanh.

Khi Triệu Quang Nghĩa tới quân doanh của Dương Hạo, đúng là lúc trời mưa như trút nước, hắn thấy Dương Hạo áo giáp chỉnh tề, vẫn đứng thẳng như bút trên đài điểm tướng, đốc thúc ba quân triệt thoái có trình tự, quân đội đảm nhiệm yểm hộ thì đứng nghiêm trong mưa, mặc kệ mưa to như trút nước, vẫn đứng im bất động, không khỏi có chút bất ngờ.

Tuy nói rằng hắn trong lòng hận không thể giáng sét xuống kết liễu tính mạng của Dương Hạo, nhưng mắt thấy Dương Hạo chỉ huy tác chiến không để lại dư lực, không hề có ý dở trò, đối với Tây Bắc cường phiên hoàn toàn không chịu sự tiết chế của hắn, ngoài mặt vẫn phải an ủi gia thưởng một phen. Triệu Quang Nghĩa từ trong mưa đỡ Dương Hạo dậy, kéo hắn tới phía dưới lọng vàng của mình, rồi nắm tay hắn cùng nhau bước lên đài điểm tướng, nhìn quân dung nghiêm chỉnh, hài lòng gật đầu: "Tốt, dưới mưa lớn như thế này mà ba quân không loạn, có phần quân kỷ này, nhánh đại quân này hoàn toàn dùng được! Dương khanh là lương tướng, nhánh quân này là một nhánh cường quân đó."

"Quan gia quá khen rồi, quân tướng ở trong doanh của thần nghe thấy tin tức quan gia mặc giáp cầm gậy, bất chấp mưa tên đá bay ra chiến trường, không ai là không phấn chấn, các tướng tá, sĩ tốt phấn chấn quên mình, cảm thấy kích động, đều cố gắng chiến đấu bất chấp mạng sống."

Hai người một xướng một hòa, mỗi người trong lòng có mưu mô riêng, nhưng lại phối hợp rất nhuần nhuyễn màn kịch quân hiền thần trung trong cơn mưa lớn, giám quân Tà Ngọc Quảng đứng ở bên ngoài lọng vàng, vừa vểnh mông thò nửa người vào vừa tâng bốc đón ý diệu ngữ như châu, bầu không khí thật sự là hài hòa vô cùng, chỉ khổ cho những binh đinh dưới tay Dương Hạo, không có mệnh lệnh của đại soái, các binh sĩ chưa rút về doanh chỉ có thể đứng thẳng trong mưa, ai ai cũng ướt như chuột lột.

Đúng vào lúc này đột nhiên nghe thấy tiến động xôn xao, cửa thành tây đã lâu chưa mở đột nhiên mở ra, bên trong có một toán nhân mã lao ra.

Tào Ngọc Quảng biến sắc, thât thanh nói: "Không xong rồi, trong thành thấy lọng vàng trong doanh ta, biết rằng bệ hạ ở đây, bọn chúng định tập kích rồi." Hắn lập tức ưỡn thẳng người, đứng ở trước mặt Triệu Quang Nghĩa, đại nghĩa lẫm liệt nói: "Bệ hạ chớ hoảng hốt, có thần ở đây, địch nhân nếu tới, trừ phi là giẫm lên thi thể của thần, nếu không đừng hòng làm thương tổn tới một cọng lông của bệ hạ đâu."

"Tránh ra!" Triệu Quang Nghĩa đẩy hắn ra khỏi dưới lọng vàng, tức giận nói: "Địch nhân còn ở xa như vậy, tưởng dễ giết tới trung quân lắm hả?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tào Ngọc Quảng mặt đỏ bừng, xấu hổ thu bội kiếm lại.

Dương Hạo lúc này cũng nhìn thấy toán nhân mã đột nhiên lao ra đó, nếu như toán nhân mã này thực sự có bản sự giết vào trung quân, một đao chém bay đầu Triệu Quang Nghĩa, vậy thì đúng là giúp hắn toại nguyện rồi, nhưng... Trước doanh mình có hơn vạn đại quân, nhiều người như vậy đứng ở đó, cho dù là cho toán nhân mã từ trong thành lao ra đó vung dao mặc sức chém giết thì cũng phải giết đến tối, huống chi bên cạnh chính là quân doanh của mãnh tướng Phan Mỹ giỏi công nhất Đại Tống và dũng sĩ của cấm quân.

Tào Ngọc Quảng đã làm bộ như vậy, Dương Hạo cũng không tiện tỏ vẻ thờ ơ nữa, huống chi loạt nhân mã trong thành giết ra chính là đang lao tới đại doanh của hắn, Dương Hạo lập tức rút kiếm ra, quát lớn: "Thử Bối Cảm Nhĩ, tiêu diệt chúng cho ta!"

Binh mã Dương Hạo ở trước trận còn chưa kịp rút về doanh thấy trung quân phát ra cờ hiệu, lập tức ùa lên, tướng lĩnh thống binh của đội nhân mã này tên là Hồ Giai Bình, là người mà Dương Hạo từ Lô châu mang theo, nhưng binh lính dưới tay hắn lại là lãng nhân Tây Vực tổ thành, gồm người Tiên Ti, Thổ Cốc Hồn, Đột Quyết, Uý Ngột Nhi, Niêm Bát Cát, Đại Thực, Ba Tư, những người này, ai ai cũng đều là hán tử kiêu ngạo bất tuân, mắt đặt ở đỉnh đầu, nhưng đối diện với một tòa thành trì cao như vậy, trận này đánh căn bản là không thi triển được, những ngày này bọn họ rất uất ức, hiện giờ cuối cùng cũng nhìn thấy thủ quân ở trong thành giống từ trong thành đánh ra, nhưng binh sĩ này vui mừng khôn xiết, đợi thấy trung quân phát ra cờ hiệu xuất binh, không đợi chủ tướng Hồ Giai Bình hạ lệnh liền ùa lên cứ như là ong vỡ tổ.

Hán quốc tuyên huy sứ Trúc Vũ Minh đại nhân bị thế công mãnh liệt của quân Tống dọa cho sợ vỡ cả mật, hôm nay thấy lọng vàng tới trước quân, biết rằng hoàng đế Tống quốc tự mình tuần thị quân doanh, không khỏi nổi lên tâm tư muốn đầu hàng. Hắn tìm một cái cớ, dứt khỏi hai thủ tướng ở bên cạnh, dẫn thân binh của mình đội mưa chạy ra, còn cha mẹ vợ con thì mặc kệ.

Hắn xông ra khỏi thành, liều mạng chạy về phía trước, chỉ sợ hai viên thủ tướng phát giác có điều dị thường, cho người bắn chết bọn họ, tiếp theo lại thấy một đám đại hán ở trong doanh phía đối diện giết ra, thân mặc áo da, mũi cao mát sâu, tóc vàng mắt xanh, ai ai cũng kỳ hình quái trạng, nhưng đều là bộ dang hoan thiên hỉ địa, vừa gào thét thứ ngôn ngữ mà hắn căn bản không hiểu vừa lao tới.

"Không đúng... không giống như là hoan ngênh ta đầu hàng, sao trong tay còn giơ đao thương lên thế kia?" Trúc Vũ Minh vừa phát hiện có điều bất ổn thì đội quân Tống kỳ hình quái trạng đó đã bây vây nhân mã của bọn họ lại, chém giết như thái rau.

"Đừng giết người, đừng giết người, ta là tới đầu hàng!"

Trúc đại nhân nhảy xuống hét lớn, đáng tiếc trong tiếng chém giết vừa thời tiết mưa to gió lớn như thế này, các loại thanh âm quyện vào nhau, căn bản không có ai nghe thấy tiếng hét của hắn, cho dù nghe thấy thì những người đó có thể hiểu được hay không cũng là vấn đề. Rất nhanh, đội nhân mã vội vàng chạy ra khỏi thành này bị sở bộ của Dương Hạo một mực không được thi triển sở trường giết sạch, những người này làm cường đạo quen rồi, nhập ngũ làm lính chưa lâu, giết người xong liền lục xét người nạn nhân, móc ra những thứ đáng tiền nhét vào túi của mình.

Triệu Quang Nghĩa đứng ở trung quân nhìn thấy cảnh này, đối với hành vi lục lọi xác chết của bọn họ thì coi như không thấy, mở miệng khen: "Sở bộ của ái khanh tuy là những dã nhân man di, không hiểu quân lệnh binh pháp, có điều lâm địch tác chiến dũng mãnh, không sợ sinh tử, nếu được rèn luyện, không khó trở thành một nhánh quân đội bách chiến bách thắng đâu."

Dương Hạo vội vàng tạ ơn: "Quan gia quá khen rồi, sở bộ của thần thực ra là một đám ô hợp, không đáng được quan gia khen thưởng như uy vũ chi sư vậy đâu, tướng sĩ cấm quân mới hoàn toàn xứng đáng với những lời khen này."

Triệu Quang Nghĩa mỉm cười nói: "Mưa càng lúc càng lớn, thu binh đi, trẫm tới doanh trung của Phàn Mỹ một chút."

Vừa rồi khi trong thành giết ra một đám binh mã, Phan Mỹ cũng nhìn thấy, hắn lập tức giáp trụ chỉnh tề cầm thương chạy ra đại doanh chuẩn bị cứu giá, không ngờ trong thành chỉ có một đội nhân mã xông rồi, trong nháy mắt đã bị người của Dương Hạo giết sạch, Hán quân ở phía sau thấy tình hình không đúng lại vội vàng đóng cửa thành lại, thế là hắn liền đứng ở trước doanh chờ đợi. Lúc này thấy lọng vạng di chuyển về phía doanh của mình, liền lập tức đội mưa đứng chờ.

Lúc này đầu thành Tấn Dương lại xôn xao, đột nhiên có rất nhiều cán cờ được dựng lên, trên mỗi cán cờ đều buộc một cái đầu người, lại có tiếng xôn xao không ngừng truyền ra, Phan Mỹ thấy vậy thì không hiểu gì, vội vàng sai một tên tiểu giáo cầm thuẫn tiến gần lại nghe ngóng, một lát sau tên tiểu giáo đó chạy về bẩm báo, Phan Mỹ nghe xong liền lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Lúc này Dương Hạo và Tào Ngọc Quảng cùng Triệu Quang Nghĩa tới trước doanh của Phan Mỹ, Phan Mỹ vội vàng chạy ra bái kiến, Triệu Quang Nghĩa chỉ lên đầu thành, ngạc nhiên nói: "Trọng Tuân, Hán quân làm cái trò gì thế?"

Phan Mỹ da mặt co giật mấy cái, mặt không chút biểu tình cúi người đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, đầu người treo trên đầu thành... là người nhà của đội nhân mã vừa rồi mới xuất thành... mà lộ nhân mã vừa rồi mới xuất thành... là bỏ thành đầu hàng..."