Đặng Tổ Dương phất tay áo, bước tới bàn, đập kinh đường mộc một cái, lớn giọng nói: "Thăng đường!"

Tam ban nha dịch bị Sở Chiêu Phụ, Dương Hạo mang đi, trên đại đường trống không, ngoài mấy phụ tá không có người ngoài, càng không có hai hàng nha dịch hô "Trạm đường uy", Đặng Tổ Dương mắt sáng ngời, bừng tỉnh, hai má hơi ửng hồng, quát một tiếng: "Đem người đánh trống kiện cáo lên đường".

Thấy dáng vẻ uy nghiêm của hắn, Lưu phu nhân cũng không dám làm ồn, lặng lẽ đứng sang một bên, môn sứ nhìn thấy tình cảnh ấy, vội vàng cúi người đi, được một lát mang theo người đánh trống lên đường, tiền hô hậu ủng rất náo nhiệt, ở giữa có một văn sĩ ngũ tuần, xung quanh là những người mặc viên lĩnh trực, sĩ tử đầu đội khăn vấn sĩ tử, năm người đi đến, một người cầm quạt giấy, quạt lên quạt xuống.

Đặng Tổ Dương vừa thấy bộ dáng người ở giữa, nhớn mày, trầm giọng nói: "Châu Vọng Thúc?"

"Chính là học sinh!" Châu Vọng Thúc cười chắp tay. Hắn là người có công danh, không cần quỳ.

Đặng Tổ Dương thổi phù một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Châu Vọng Thúc, tại sao ngươi lại đánh trống kêu oan, có đơn kiện không?"

Châu Vọng Thúc nói: "Học sinh đến vội, giấy kiện vẫn chưa kịp viết, nhưng tiên sinh mời đến bốn vị thầy kiện, tiền căn hậu quả, chân tướng, hắn có thể nói rõ. Phủ đài đại nhân nếu cần đơn kiện, họ có thể viết liền, phủ đài đại nhân…"

"Không cần nữa!" Đặng Tổ Dương phất tay áo một cái, hỏi: "Ngươi tại sao lại đánh trống, kiện người nào?"

Tiếng gập quạt đứng bên trái Châu Vọng Thúc tiến lên một bước, một thầy kiện cúi đầu, chắp tay nói: "Đệ tử Bành Thế Kiệt, được Châu viên ngoại ủy thác, kiện khâm sai phó sứ Dương Hạo tự tiện xông vào nhà dân, lục lọi tài vật, vi phạm vương pháp, xin phủ đài đại nhân xem xét, lấy lại công bằng cho Châu viên ngoại".

Đặng Tổ Dương ngẩn người, thất thanh nói: "Ngươi kiện người nào?"

"Ta lục soát khắp phủ Châu không thấy bóng dáng ngươi, chạy tới đây à, ngươi chạy nhầm chỗ rồi, tại sao tự mình chui vào rọ thế, bắt lấy cho ta!"

Mấy tên thầy kiện còn chưa kịp khoe khoang trổ tài, Dương Hạo hùng hùng hổ hổ đến, vừa bước vào đại đường vung tay một cái, mười mấy cấm quân hung thần tóm lấy cánh tay lũ người đó.

Quan trường Tứ Châu một hồi mưa rền gió dữ. Địch trường chủ bộ Lâm Phong, Dương trường vụ sứ Tôn Thiện Bản, mễ thị nha khoái Lưu Trung, thị phường chính nhậm thiếu ngôn, phủ nha đô đầu Lưu Lao Chi bị bắt, trong phủ quản gia Lưu Toàn bị bắt, nha trướng phòng Lưu Thư Thần kế Lưu Hướng chi Lưu Trung phụ tử, hai chú cháu Châu Vọng Thúc Châu Nam Sơn cũng bị bắt tới.

Châu Vọng Thúc vốn muốn vứt bỏ đi bảo soái, cho nên trước phát chế nhân, chạy đến tri phủ nha môn chủ động kiện cáo, chỉ cần có thể kéo dài được một khắc của quan phủ, hắn liền có cách lợi dụng tiềm thế lực vô cùng khổng lồ hình thành ở nơi này nhiều năm nay, nhân chứng, vận chứng che dấu chôn vùi tuy có sơ hở, quan phủ muốn có chứng cớ xác thực, không triệu tập lượng lớn người vật, tra một năm nửa năm cũng mơ tưởng kiểm chứng, mà thời gian càng dài, thì càng có lợi cho hắn, qua sự việc Tứ Châu lần trước ngự sử đài kiểm tra truy bắt, hắn đã tích lũy được kinh nghiệm cách đối phó về sự điều tra phong phú của triều đình, tự tin có thể ung dung giải vây.

Nhưng hắn chưa bao giờ gặp một tên như Dương Hạo này, tên Lăng đầu thanh không hành sự theo lẽ thường. Nhất bái thiên địa hậu vào động phòng mới là đạo lý, nhưng huynh Lăng này là vào động phòng trước rồi bái thiên địa sau, cho dù có tội hay không tội thì cứ phải bắt toàn bộ người bị cáo, kẻ khả nghi trước đã, sau đó mới tiếp tục điều tra.

Làm quan thì ai chả thích thanh danh tiền đồ, tóm gọn một lúc đám quan lại, sĩ thân địa phương, một khi không nắm được chứng cứ chính xác, làm ầm ĩ lên, kết quả chỉ có thể là: bãi miễn quan chức, xéo về nhà. Đổi một chức quan là tuyệt không dám lỗ mãng như vậy, nhưng hắn không ngờ Dương Hạo giờ không theo quy củ gì cả.

Như vậy Châu Vọng Thúc mất công tính toán trước, hắn ở Tứ Châu khổ tâm kinh doanh bao lâu, cho dù sĩ thân quan lại, tam giáo cửu lưu đều có tai mắt và thuộc hạ của hắn, chúng câu kết với nhau, hình thành một mạng lưới khép kín giăng khắp nơi, mảng lưới lớn aays như mạng nhện, cho dù chỗ nào bị bục một lỗ, hắn đều có thể nhanh chóng điều động tất cả nhân lực của cải bổ sung vào chỗ ấy, nhưng lần này cái lưới mạng nhện ấy bị bắt rồi, mạng lưới cũng ddoofngf thời bị bục mấy lỗ hổng, không thể nào đi chắp vá vào được, cái mạng lưới ấy cũng dần dần bị rách nát, huống hồ hành động của Dương Hạo như mưa rào.

Ngụy Vương Triệu Đức Chiêu lại nhắc lại chuyện xưa, do Tứ Châu quan sát sứ Quách Chiêu Minh tọa trấn phủ nha, lại một lần nữa dán thông báo, nhưng trái vương pháp, quan lại không có cách nào gian díu lương thân, chúa lại xử tử, bản quan xóa tên, chuyển ngự sử đài xem. Nào thì tham ô, cho dù bao nhiêu, đều có phần thưởng cho người phát hiện ra. Vàlại tha tội cho người tự thú, chuyện cũ bỏ qua, lương thân có bất pháp chi hành động đều có thể xá tội cũ.

Bảng cáo thị lại được dán khắp phố lường lớn nhỏ truy nã, lúc này dân chúng đang giương mắt lên xem, có nghĩa khác với lần trước. Dương Hạo lại ngầm bày đặt mưu kế Tao Trư Nhi mang mấy người giả mạo người cáo, cáo mấy tên tiểu hương thân ở địa phương, mấy tên hương thân chỉ là mấy cái mắt xích nhỏ dưới quyền Châu Vọng Thúc, trong thôn đều bàn tán, Trần Huy Trần thông phán đưa mấy tên này đến cho Dương Hạo, Dương Hạo bảo đám người Tao Trư Nhi đi cáo. nguồn TruyenFull.vn

Tứ Châu quan sát Quách Chiêu Minh cần điều tra vụ án con tép đương nhiên khỏi phải nói, nhân chứng vật chứng đến tay, lập tức bắt mấy tên ác bá quy án, và có thưởng cho Tao Trư Nhi. Tao Trư Nhi và Tụ Nhi mang hai mươi mấy người, mang theo tài vật được thưởng lớn rêu rao khắp nơi, lập tức có hiệu quả nhanh chóng, có mấy tên phá sản lớn gan lãi nặng nơm nớp lo sợ rồi tới báo. Quả thực có được rất nhiều phần thưởng, rất nhiều người chen lấn, sợ tin của mình biết bị người khác hớt tay trên, bận rộn đến mức Quách quan sát đến thời gian uống trà còn không có, mối quan hệ Tứ Châu ác bá hương thân và dân chúng được xây rộng, chính thức đổ vỡ.

Trên quan thuyền xem ra không để được nhiều phạm nhân như vậy, hơn nữa để thẩm vấn cho tiện, cũng không tiện áp giải lên trên thuyền, mấy người này còn chưa định tội, lại không tiện cho vào ngục, theo ý Dương Hạo là vẫn để họ trong các nhà kho, họ do các nhà kho này mà giàu, cũng do các nhà kho này mà bại, loạt bất pháp hành vi, tiến hành xung quanh các nhà kho, nhốt họ ở đây, cần nâng cao cảnh giác.

Rất nhiều tiểu lương thân vốn dĩ theo Châu Vọng Thúc tích trữ lương thực mang một số lương thảo giả vờ đến nhà kho, thực tế là thám thính tin tức, nhìn thấy những quan viên hào thân ngày xưa được nịnh bợ bị đóng vào trong kho lương thảo âm u, tên nào tên ấy khô héo suy sụp, không khỏi hết hồn, chúng giả giá thấp tích trữ lương thực, dựa vào thời giá buôn với quan phủ, vốn là món lời hậu hĩnh, chỉ là vì trọng lợi, bị lòng tham che mắt, lúc này thấy đối đầu với triều đình mất nhiều hơn được, nào có ai dám giữ, vội vàng vận chuyển bán ra hết số lương thực, sợ đống lương thực này sẽ gây ra hậu họa.

Đặng Tổ Dương hai ngày này tọa trấn nha môn, không hỏi không nghe chuyện xảy ra bên ngoài, Lưu phu nhân tinh thần bất ổn, không biết việc sẽ liên lụy đến chồng mình không, lòng thấp thỏm lo sợ, không dám khóc ầm ĩ trước mặt hắn, đến ngày thứ ba, Tứ Châu giám sát Lý Tri Giác đến, đây là một lão quan láu cá, mấy chục năm chìm nổi chốn quan trường, kinh nghiệm ba triều, nhưng chưa từng được trọng dụng tiến thân, nhưng chức quan của hắn vẫn chắc.

Lý Tri Giác, làm theo đạo trung dung, làm điều tốt cho người ta, thanh danh trong chốn quan trường không tồi, không có bạn bè đồng nghiệp quá thân cận, lại không có thù với ai, thuộc nhân vật hiền lành, bình thường khi nhìn thấy Đặng Tổ Dương, hắn tuy tuổi tác, kinh nghiệm cao hơn Đặng Tổ Dương, nhưng cũng không làm ra vẻ kiêu ngạo, vẫn cung kính với Đặng Tổ Dương, mối quan hệ hai người cũng không tồi.

Đặng Tổ Dương thấy hắn đến gặp mình, còn cho rằng hắn vừa trở về Tứ Châu, cảm thấy cảm động, mấy ngày rồi, ngày ngày im ỉm bên trong hậu viện, tuy bề ngoài hắn không tỏ vẻ đau khổ, nhưng bỗng nhiên từ quan cao rơi xuống, bị người ta giam lỏng, lòng không khỏi buồn bã sầu não, giờ chỉ có Lý Tri Giác không tránh hiềm nghi đến thăm hỏi, đây là lúc hoạn mới biết chân tình.

Đặng Tổ Dương vội đứng dậy ra nghênh đón nói: "Lý giám sát đến rồi sao? Mau mau, mời ngồi, Tú Nhi, rót ra cho Lý đại nhân".

"Đặng đại nhân chớ khách khí". Lý Tri Giác khiêm tốn mỉm cười với hắn.

"Lý giám sát mời ngồi, giám sát đại nhân vừa về đến Tứ Châu sao?"

"Hic…lão phu tối qua trở về". Lý Tri Giác vuốt râu, hai mắt nhìn lướt qua thấy Đặng Tú Nhi đang tiến đến rót trà cho hắn, lúc này mới hơi đổ người về phía trước, nói: "Lão phu…đêm qua về Tứ Châu, thì bắt gặp Ngụy Vương Thiên Tuế".

"Ồ?" Đặng Tổ Dương nhướn mày, cố ý để lộ sắc thái bình tĩnh, hít thở đứng dậy: "Vương Gia đều bắt người bên cạnh bổn phủ rồi, chắc là có căn cứ".

Đặng Tổ Dương nhầu nhĩ khuôn mặt cười nói: "Bổn phủ cần tránh nghi ngờ, điều này cũng là hành động yêu quý Vương Gia, lòng bổn phủ rất cảm kích, chỉ là…không biết giờ vụ án ra sao rồi? Ồ, nếu không tiện nói, Lý quan sát cũng không cần phải khó nghĩ, bổn phủ hiểu quy tắc".

Lý Tri Giác gật đầu, chắp tay nói: "Đa tạ đại nhân khoan dung, Lý Tri Giác bốn chục năm nay ở chốn quan trường, tin tưởng vào đôi mắt già này, nó nhìn ra trắng đen, ác lành, thật giả, lão phu tin đại nhân là người trong sạch. Nhưng…giờ có vài chuyện nhem nhuốc, vấy bẩn liên lụy đến đại nhân…"

Đặng Tổ Dương ngẩn người, vội nói: "Liên lụy tới bổn phủ sao? Đặng mỗ luôn vì dân vì nước, lòng này tỏ như vầng nhật nguyệt".

"Cái này…lão phu đương nhiên là hiểu". Lý Tri Giác cười khổ, cung kính vái dài hắn, cúi đầu nói: "Nhưng việc liên quan đến đại nhân, không thể không tiến hành thẩm vấn đại nhân, Thiên Tuế tức giận không trừ một ai, nào có kiêng kị thể diện gì phủ đài đại nhân, chỉ là không phải lệnh hình ngục lại bắt, mà là bảo lão phu đến nói trước với phủ đài đại nhân…xin đi theo lão phu đi, để tránh người ta soi mói".

"Bụp!" một tiếng, cốc trà rơi xuống, Đặng Tú Nhi mặt trắng bệch đứng ở cửa, nàng vội chạy vào phòng, giọng run run nói: "Lý đại nhân, là…là Ngụy Vương Thiên Tuế hạ lệnh bắt cha cháu sao?"

Lý Tri Giác vội nói: "Hic…Tú Nhi cô nương, chỉ là…vụ án này cần lệnh tôn đại nhân cùng hợp tác, chứ không có việc gì lo lắng đâu, cô không phải lo".

Đặng Tú Nhi lắc đầu, hai hàng lệ lăn dài trên má: "Đại nhân không cần dấu cháu, cháu đều nghe thấy cả rồi, cháu đều nghe thấy cả rồi, cha cháu phạm tội gì? Đặng Tú Nhi tuy không dám nói cha cháu thanh liêm hơn các đại thánh tiên hiền trong triều, nhưng các quan đại Tống thanh liêm, yêu dân như con cháu tin không tìm ra mấy người như cha cháu. Cha cháu vì triều đình mà hao tổn tâm sức, tận tụy làm việc, cha ta có thể phạm tội gì cơ chứ?"

Lý Tri Giác xấu hổ, nhất thời không biết nên trả lời ra sao, Đặng Tổ Dương vội đứng dậy nói: "Tú Nhi! Không được vô lễ với Lý đại nhân, Vương Gia đã hạ chỉ, ta cứ làm theo thôi. Đặng mỗ hiểu cả rồi, tin rằng không hổ thẹn với triều đình, với dân chúng địa phương, chân tướng sự thực sẽ được vạch trần ngay thôi".

Hắn quay sang nói với Đặng Tú Nhi: "Tú Nhi, con ở nhà chăm sóc mẫu thân cẩn thận, cha đi gặp Ngụy Vương bàn bạc một số chuyện, không có gì phải lo lắng cả, con ở nhà với mẫu thân, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho thấu đáo nha con".

Nói rồi hắn phất tay áo, ung dung cất bước về phía trước, nói với Lý Tri Giác: "Giám sát đại nhân, mời, chúng ta đi gặp Ngụy Vương".

Đặng Tổ Dương đi trước, không quay đầu lại, dặn dò: "Người đâu, chuẩn bị kiệu, bổn phủ ra ngoài một chuyến".

Lý Tri Giác như trút được gánh nặng, toan cất bước, Đặng Tú Nhi giơ tay áo ngăn hắn lại, cầu xin nói; "Lý bá phụ, cha cháu rốt cuộc phạm tội gì?"

Lý Tri Giác khó xử nói: "Tú Nhi cô nương…"

Đặng Tú Nhi quỳ xuống, nức nở nói: "Xin bá phụ bẩm báo với Ngụy Vương, cha cháu…cha cháu thực sự không có gì phạm pháp".

Lý Tri Giác bị cô nương túm lấy vạt áo, nghe tiếng cầu xin nức nở, thực rất đáng thương, không thể dứt khoát vung tay áo đi, hơi chần chừ, chỉ nói: "Kho phủ Tứ Châu rất quan trọng, tri phủ đại nhân tọa trấn nơi này, cống hiến cho triều đình, kho phủ này là do đích thân phủ đài đại nhân nắm, nếu xảy ra chuyện gì…hic…mình thanh liêm mức nào cũng không khỏi liên quan".

Đặng Tú Nhi giật mình nói: "Ngụy Vương Thiên Tuế không phải là vì vụ án lương thực sao, kho phủ Tứ Châu lại xảy ra chuyện được?"

Lý Tri Giác kéo áo bào, vội nói: "Cái này ư? Chỉ có lệnh tôn đại nhân hoặc người cậu Lưu Thư Thần của cháu mới hiểu được, lão phu xin cáo từ!" Nói rồi xoay người vội vàng bước đi.