Tiểu Thuận Tử đi rồi, ta ngồi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một manh mối.

Ngồi yên một chỗ, ngực ta đau nhói, suy nghĩ hỗn loạn. Ta đành đi tới bàn viết, trải giấy, chậm rãi mài mực. Cầm bút, không tự chủ ta tiện tay viết mấy chữ ‘Lữ Lưu Lương’, ‘Lữ Tứ Nương’. Án Tằng Tịnh vừa xử lý xong, ba chữ ‘Lữ Tứ Nương’ xuất hiện như đâm vào tim ta, làm ta hoảng sợ vạn phần.

Viết hồi lâu, phía sau đột nhiên có luồng gió thôi tới. Ta liền cảm thấy vui mừng, xoay người thấy Thập tam đang mỉm cười bước vào. Hắn nhìn mấy chữ ta vừa viết, có chút giật mình, lập tức nét mặt ngiêm lại, nói: “Ta đã điều tra những người trong phủ Lữ gia, không có người này. ”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn một chút lo lắng, liền hỏi tiếp: “Tất cả mọi người, dù không ở trong Lữ phủ, nhưng vẫn là người nhà họ Lữ.”

Thập tam nhấp một ngụm trà, nhíu mày nhìn ta nói: “Quả thực là không có người này. Rốt cuộc, ả là ai, ngươi làm sao lại biết đến ả?”

Ta cười cười nhưng không nói. Thập tam thấy vậy lắc đầu, cũng không nói, tiếp tục uống trà. Một lúc sau, hắn nhìn ta nói: “Lữ Lưu Lương có bảy người con, nhưng không có con gái. Ngoại trừ con trai cả của hắn đã chết, sáu người con còn lại cũng đều không có con gái. Vì thế, không có ai là Lữ Tứ Nương theo như ngươi nói.”

Ta gật đầu, nhìn hắn cười cười. Thập tam vẫn bình thản uống trà, dường như là rất khát. Ta cười hỏi hắn: “Phải nói nhiều lắm sao?” Hắn gật đầu, uống thêm một ngụm rồi mới thở dài: “Đại Thanh ta vốn không phải là tộc Hán, nhưng từ khi nhập quan, dân chúng sống tốt hơn nhiều so với những năm Sùng Chinh, vậy mà người Mãn chúng ta vẫn không thể làm họ tin ph.”

Ta nghe vậy ngẩn ra. Thập tam mấy năm nay đã trưởng thành, biết cân nhắc nhiều, rất ít khi nghe được những lời càu nhàu của hắn như vậy. Quả thật, hắn đã vì đại cục mà tổn hao không ít tâm lực.

Ta trầm ngâm hồi lâu, cười nói: “Dân chúng chỉ cần cơm no áo ấm, họ vốn không để ý hoàng đế là người Hán hay người Mãn. Những suy nghĩ dạng này chẳng qua là do đám sĩ phu cố chấp, lớn tiếng đề cao sĩ khí, tự soạn một ít văn chương hoài niệm triều đại cũ, rồi lại truyền tay nhau, cũng không làm được việc lớn gì.”

Thập tam đưa tay day day thái dương, rồi ngẩng đầu lên cười nói: “Đang u mê, gặp ngươi ta còn nhức đầu hơn nữa.” Ta cười cười, do dự hồi lâu mới hỏi: “Có việc gì mà lại xẩy ra chuyện Tra Tự Đình, Uông Cảnh Kỳ?” Thập tam nhướng mày, ngạc nhiên, nhìn ta hỏi: “Ngươi cũng nghe nói?” Ta gật đầu.

Hắn thở dài, nâng ấm trà lên rót thêm, rồi ngả lưng dựa vào ghế nói: “Năm đó, Long Khoa Đa tiến cử Tra Tự Đình, mà Uông Cảnh Kỳ lại là mạc khách của Niên Canh Nghiêu. Cả hai người này đều là người Triết Giang, lập nên nhóm Triết Giang chỉnh tục sử. Rất nhiều kẻ sĩ nói hoàng huynh vì đả kích Long, Niên mà giận chó đánh mèo, dựng chuyện Hồ Nam, đồn đãi khắp nơi. Rồi đến lượt Tằng Tịnh làm văn chương phỉ báng, châm chích việc kế vị của hoàng huynh. Các thân vương cũng vì việc hoàng huynh nghiêm khắc trừng phạt bè đảng của Niên Long mà bất mãn.”

Lòng ta rối bời, thì ra bản thân mới biết được bề ngoài của sự việc, chứ thực chất nguyên nhân ta vẫn chưa hiểu rõ. Thầm cười khổ, giờ mới hiểu vì sao mấy hôm nay Dận Chân trong lúc lơ đãng vể mặt lại hiện lên hận ý, Tằng Tĩnh lại động vào vết thương của hắn.

Mải suy nghĩ, vẻ kinh ngạc của ta hiện rõ lên mặt, kiến Thập tam cau trán nhìn. Ta giật mình hoảng hồn, hắn cười nói: “Việc này từ nay đừng nên hỏi lại. Ngươi chỉ cần điều dưỡng sức khoẻ cho tốt, sinh thêm cho Hoằng Hãn một đệ đệ, đó mới là việc chính.” Mặt ta nóng bừng, mắng hắn: “Ngươi chỉ nên để ý tới tâm tình của Lục Vu thì tốt hơn, chớ quản việc nhà của ta.”

Thập tam cười lớn, nhưng giữa vẻ cười kia ta vẫn thấy một tia chua sót. Hắn nói: “Sau khi tiến cung lần trước, Thừa Hoan cũng thường xuyên đến chăm sóc Lục Vu. Nha đầu kia chẳng hiểu sao, hình như thoáng chốc đã trưởng thành. Trước mặt Lục Vu, nha đầu kia giữ lễ tiết giống hệt các tiểu thư nhà khác.”

Ta bối rối, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn Thập tam dặn: “Mấy hôm nữa bảo Thừa Hoan đến gặp ta.” Thập tam than thở: “Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp. Thừa Hoan vốn rất nghe lời ngươi, do chính ngươi giải thích, hẳn sẽ hiểu đượng dụng tâm lương khổ của Lục Vu.”

Ta gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đắn đo hồi lâu mới hỏi: “Hiện tại, Quốc khố có được đầy đủ chưa?”Hắn ngẩn ra, ngưng thần nhìn ta, không nói. Ta đến trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi: “Ta cần biết sự thực.”

Thập tam lại nhấp một ngụm trà, khẽ cười hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” Ta bĩu môi: “Ta không đụng tới tiền bạc trong quốc khố, ngươi không phải sợ. Ta đang có hơn mười vạn lượng bạc, ngươi có cần không?”

Hắn nghe tới đây, chén trà trong tay rung động sánh cả ra ngoài, rớt cả ra áo. Ta mỉm cười, đưa khăn cho hắn lau. Hắn nhận khăn, trừng mắt nghiêm mặt nói: “Người trong phủ Bát ca lại tới tìm ngươi?”

Ta kinh ngạc, nhưng lại nghĩ Thập tam cũng biết rất nhiều chuyện. Việc này cũng không có tổn hại gì, huống hồ đây là hơn mười vạn lượng, hắn đương nhiên nghĩ ngay tới các cửa hiệu của Bát gia.

Ta nhận lại khăn, giắt vào vạt áo, nhìn Thập tam gật đầu. Thập tam yên lặng suy tư một hồi, nhíu mày nói: “Nếu hoàng huynh biết, những cửa hiệu này giao cho ngươi… huynh ấy sẽ không nhận đâu.” Ta cười khổ, nói: “Ta biết hắn sẽ không nhận, nhưng một người sống trong thâm cung như ta, cầm nhiều bạc như vậy có lợi gì. Nếu hắn không nhận, ta sẽ cho người rải ở đường lớn trong kinh thành, như vậy chắc cũng giúp được một số người.”

Thập tam ngây người, lập tức cười nói: “Hoàng huynh dù có trách tội, ta cũng sẽ thu nhận.” Cười xong, hắn lại than thở: “Đại sự quốc gia, cần nhiều tiền lắm. Lúc Hoàng A mã trị vì, năm bốn mươi tám bộ Hộ còn dư hơn năm nghìn vạn lượng. Tới năm sau mươi mốt, bộ Hộ chỉ còn dư hơn trăm vạn lượng. Quan lại tham ô thành phong trào. Theo quy chế cũ, tân hoàng đăng cơ sẽ ban ân xuống toàn thiên hạ, quan viên được thưởng. Nhưng hoàng huynh kế vị, quốc khố trống rỗng, không còn cánh nào khác, hoàng huynh vừa đăng cơ đã hạ chiếu bộ Hộ thanh tra thuế ruộng.”

Hắn lại cười khổ, rồi nói tiếp: “Trừng phạt nghiêm khắc quan lại tham ô, bắt họ nộp lại những tài sản này, vốn là khẩu dụ của Hoàng huynh. Thế nhưng, bạc nuốt vào rồi, làm sao bọn họ nhả ra được? Không lấy từ dân, thì bạc ở đâu ra. Hoàng huynh sợ rằng những người này vì bổ khuyết thiếu hụt lại bóc lột dân gian, liền giao trọn trách giám sát cho ta. Vì thế, hoàng huynh bị gièm pha không ít.”

Thập tam sắc mặt giận giữ, hai mắt nhìn thẳng vè phía trước, hồi lâu vẫn không nói tiếp. Ta yên lặng suy nghĩ. Từ xưa, kẻ làm vua để lưu lại tiếng thơm, làm những việc nhân nhưng lại tạo thành hủ bại, dân chúng lầm than nhiều vô kể. Dận Chân nhân chính nhưng lại mang ác danh, thậm chí ba trăm năm sau vẫn cho rằng hắn là ‘bạo quân’, thật là có chút oan ức.

Hai người yên lặng hồi lâu, Thập tam đột nhiên nói: “Loại người như Tằng Tĩnh, giết không có gì đáng tiếc. Hắn là kẻ đọc sách nhưng không chuyên tâm nghiên cứu học vấn, không hiểu rõ ước vọng của trăm họ, chỉ oán trách thiên tử.” Ta đờ dẫn nhìn hắn, run sợ khẽ nói: “Chúng ta là người Mãn, là dị tộc nhưng lại làm chủ Trung Nguyên. Trong quan niệm truyền thống của Hán tộc, chúng ta là “dị tộc xưng vương’, không phải là chính thống. Vì vậy, đám sĩ phu đối với chúng ta có lòng oán hận, đó cũng là lẽ thường. Tằng Tĩnh là một trong số đó, không hiểu nội tình nhưng lại phán xét việc triều đình, thực là tội không thể tha. Thế nhưng…”

Ta thầm nghĩ, Thập tam ơi Thập tam, ta sợ là hoàng huynh của ngươi sẽ không giết hắn. Ta thầm nghĩ, gượng cười không nói tiếp.

Thập tam nhìn ta miên man suy nghĩ, cười nói: “Nhược Hi, ngươi thay đổi rất nhiều. Trước đây, chúng ta không bao giờ đàm luận những việc này. Hiện tại, ngươi nói chuyện như các vị đại thần trên triều vậy.” Ta bừng tỉnh, trừng mắt cười nói: “Ý ngươi nói, ta nói chuyện càng ngày càng không giống một nữ nhân?”

Thập tam sửng sốt, cười lên ha hả. Ta ngoài mặt tuy cười, nhưng trong lòng vẫn nghĩ. Trước đây ta luôn đợi đến ngày được xuất cung, luôn sống cẩn trọng, lời nói và việc làm có cân nhắc, chỉ e gây chuyện hại đến thân, làm sao dám nói thật suy nghĩ bản thân. Hiện tại, trái tim của ta đang ở đây, cũng không còn lo lắng đến an nguy bản thân, tự nhiên tâm tình bình thản hơn trước, cũng đã biết quý trọng bản thân và những người xung quanh, tất nhiên cũng sẽ lo lắng cho bọn họ. Bởi vậy, Thập tam nói ta đã thay đổi nhiều, đó là vì thực tế đã làm ta thay đổi.

Thất thần suy nghĩ, đột nhiên nghe Thập tam nói: “Thần đệ tham kiến hoàng huynh.” Ta hơi giật mình, mở mắt thấy Dận Chân và Cao Vô Dung đang đứng ở cửa. Dận Chân chăm chú nhìn ta, ta giương mắt trêu lại hắn, rồi từ từ đứng lên. Hắn đưa mắt nhìn Thập tam, vừa bước vào vừa hỏi: “Cùng Vương Quốc Đống bàn luận ổn thoả chưa?” Thập tam gật đầu, đợi Dận Chân ngồi xuống mới ngồi lại.

Cao Vô Dung khom lưng đứng ở cửa nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, bữa trưa dọn lên ở đây được không?” Hắn nâng trà nhấp một ngụm, rồi hỏi Thập tam: “Nếu không bận việc, chúng ta cùng dùng bữa.” Thập tam nghiêng đầu suy nghĩ, rồi mỉm cười nói: “Cũng không có chuyện gì khẩn cấp.”

Dận Chân nhìn Cao Vô Dung ra hiệu, Cao Vô Dung liền xoay người rời đi. Ba người tự theo đuôỉ suy nghĩ riêng, yên lặng không nói gì. Một lúc sau, Cao Vô Dung dẫn người mang bữa trưa tới, từng người bưng đồ ăn nối đuôi nhau đi vào. Ba người lúc này mới nhìn nhau bật cười, trở về với hiện thực.

Cao Vô Dung khẽ khẽ chỉ huy mọi người nhanh chóng dọn cơm, rồi lại lần lượt lui xuống. Dận Chân vui vẻ nói: “Mấy năm nay ít có cơ hội ở cùng một chỗ, thành ra xa cách hơn trước.” Thập tam gật đầu. Nhìn bím tóc hai người đã xuất hiện những sợi bạc, trong lòng ta thấy khó chịu, thầm thở dài.

Ta dùng xong trước tiên, yên lặng ngắm nhìn hai người trước mặt. Dân Chận cười hỏi: “Nàng dùng ít vậy sao?” Ta cười nói: “Ta ngồi một chỗ cả ngày, đâu đã đói.” Thập tam khẽ cười, liếc mắt nhìn ta, rồi lại cúi đầu dùng bữa.

Dận Chân uống canh xong, hỏi Thập tam: “Năm nay quốc khố thế nào?” Ta ngẩn ngơ, nhìn Thập tam dò xét. Thập tam cũng nhìn ta, nói: “Hiện tại, còn dư hơn sáu nghìn vạn lạng.” Dận Chân nhướng mày, mỉm cười nói: “Rốt cuộc cũng đã đầy rồi.” Ta khẽ thở phào một hơi, Thập Tam vẫn nhìn ta, đang định nói thêm thì Dận Chân đã nhướng mày, hắn dù đang cười nhưng ánh mặt vẫn vô cùng sắc lạnh, nói: “Chuyện của Tây Tạng, cũng đã đến lúc phải giải quyết.”

Thập tam im lặng suy nghĩ, do dự hồi lâu, nhìn Dận Chân nói: “Hoàng huynh, thần đệ nghĩ thời cơ vẫn chưa thích hợp.” Dận Chân khẽ lắc đầu, nói: “Hiện tại, chính trị đã ổn định, tài lực sung túc, mà tại Chuẩn Cát Nhĩ, Cát Y Đan Sách vừa kế thừa Hãn vị, đây chính là thời cơ tốt nhất. Huống hồ, bình định xuong Chuẩn Cát Nhĩ, bài toán Tây Tạng sẽ hoàn toàn yên ổn. Tây Tạng có được yên ổn, Thanh Hải, Mông Cổ cũng theo thế mà yên ổn.”

Cuối năm Ung Chính thứ năm, Cát Y Đan Sách mới kế thừa Hãn vị, quyền lực chưa nắm ổn định, nếu như thảo phạt, đúng là thời cơ tốt nhất.

Thập tam nhíu mày suy nghĩ, nói: “Tuy vài năm nay bọn họ không dám xâm phạm biên giới, nhưng việc này có ảnh hưởng trực tiếp tới sự an nguy xã tắc, ổn định dân sinh. Cần phải có lý do chính đáng để ra chiếu thảo phạt.” Thập tam mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn trĩu nặng suy tư. Cổ nhân vẫn nói, thuận theo nhân tâm, điều Thập tam lo lắng không phải là không có đạo lý.

Dận Chân nhàn nhạt nhìn Thập tam, nói rằng: “Ngươi lo lắng đến việc nhân tâm ủng hộ hay phản đối. Đó cũng là một vấn đề.” Thập tam gật đầu, sắc mặt thả lỏng hơn trước.

Chuẩn Cát Nhĩ quấy nhiễu biên giới và việc thổ ty các nơi làm loạn vốn là hai sự kiện chính dưới triều Ung Chính. Ta ngồi nghe, lo lắng hỏi: “Chuẩn Cát Nhĩ vốn là bộ lạc du mục, bọn họ giỏi cưỡi ngựa, kỵ binh là thế mạnh, tốc chiến tốc thắng, hành động linh hoạt. Tây Vực là vùng đất xa xôi trông trãi, có sa mạc ngăn trở, địa thế hiểm độc, lương thực làm sao để cung cấp?”

Dận Chân mỉm cười nhìn ta, đột nhiên đưa tay lên xoa xoa má của ta. Mặt ta nóng bừng, lén nhìn Thập tam, thấy hắn đang liếc mắt cười ta, trên mặt lộ vẻ châm chọc. Ta liền nhìn sang chỗ khác.

Mặt đỏ bừng, ta đứng dậy muốn bước đi. Dận Chân kéo ta ngồi xuống, cười nói với Thập tam: “Nàng đã lĩnh hội được điểm mấu chốt.” Thập Tam nhịn cười, nói: “Chị dâu không cần lo lắng. Năm ngoái, hoàng huynh đã lệnh cho đốc phủ ba tỉnh Đông Bắc, tuyển chọn hai nghìn người, không cần giỏi bắn cung cưỡi ngựa, chỉ cần sử dụng tốt súng bắn chim là được.”

Dận Chân nhìn ta, lắc đầu cười nói: “Chúng ta đã chế tạo ra một loại chiến xa đặc biệt, một người lái xe, bốn người bảo về. Một xe là năm người, năm xe là một nhóm, năm nhóm là một thừa, bốn thừa lập một đội, mười đội là một doanh. Hành quân thì vận tải lương thực, thuốc mên. Đóng giữ thì bảo vệ doanh trại. Trên chiến trường thì anh dũng chiến đấu.”

Thập tam ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe. Nghe xong, hắn xoa cằm suy nghĩ hồi lâu, rồi đứng lên nói: “Thần đệ sẽ trở về tính toán số ngân lượng cần thiết.” Dận Chân nhìn ta, cười nói: “Cũng không cần gấp. Ta phái đệ ra ngoài một tháng, nàng oán hận ta một tháng. Chiều nay ngươi trở về đoàn tụ cùng Lục Vu đã.”

Thập tam cười nhìn ta, ta trừng mắt nhìn hắn. Thập tam mỉm cười xin cáo lúi, còn chưa quay người, Dận Chân đã nói: “Tình hình bộ Hộ như vậy, triều đình đối với ngươi hết lòng ca ngợi. Cuối năm ngoái, ngân khố còn chưa được tới sáu nghìn vạn lạng. Vậy mà mới có vài tháng, quốc khố đã có hơn sáu nghìn vạn lạng, công của ngươi không nhỏ.” Thập tam ngẩn ra, ngượng ngùng đưa mắt nhìn ta.

Ta nhìn hắn trêu chọc, cười cười ý bảo hắn đi trước. Hắn hơi lo lắng nhìn ta, rồi chậm rãi đi ra.

Dận Chân nhìn ta, hỏi: “Có chuyện gì chưa nói cho ta nghe?” Ta khẽ cắn mối, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Chuyện này sớm muộn gì hắn cũng biết, để hắn nghe người khác nói, không bằng chính mình tự nói thì hơn. Ta ghé lại gần, ôm hắn trong tay, nhìn hắn nói: “Ta nói nhưng chàng không được tức giận. Chàng phải hứa thì ta mới nói”.

Hắn nhìn ta, hồi lâu vẫn không nói gì. Ta nhìn hắn, dáng cười cứng sượng lại. Hắn thở dài, cuối cùng đành đồng ý: “Ta hứa.”

Ta bước tới ngồi trước mặt hắn, yên lặng nhìn. Hắn vẫn nghiêng người, chăm chú đọc sách, dường như không vì có ta mà sao nhãng.

Ta khẽ thở dài, định quay lại giường ngủ, nhưng rồi dừng lại, quay đầu nhìn hắn một hồi, ta lại bước tới ngồi xuống như trước. Quan sát hắn hồi lâu, ta nhấc bút lên vẽ tranh.

Vẽ hồi lâu, đại ý bức tranh đã dần hiện rõ, ta chán nản buông bút, chống cằm mở to mắt nhìn hắn. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề thay đổi khiến ta bực tức, đưa tay giật quyển sách ra khỏi tay hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ta. Viền mắt ta dần nóng lên, ngẩng mặt cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Hắn khẽ thở dài, đứng dậy.

Hắn nắm tay, nhẹ lau nước mắt cho ta. Ta đẩy hắn ra, quay người sang hướng khác. Hắn lắc đầu, kéo ta lại, ôm vào lòng. Ta dựa vào ngực hắn, khẽ nói: “Chàng đã hứa là không tức giận mà.” Hắn vỗ nhẹ lưng ta, khẽ thở dài: “Ta đã đồng ý, nhưng trong lòng ta vẫn không thoải mái. Từ sau, nàng không nên vì những việc thế này mà xuất cung, nếu xẩy ra chuyện thì ta phải làm sao?” Ta ngẩng đầu, bộ dạng giận dỗi biến mất, nhìn thẳng vào mắt hắn gật đầu.

Mặt hắn liền lộ vẻ tươi cười, yên lặng nhìn ta. Ta xấu hổ, cúi đầu dựa sát vào ngực hắn. Hắn nâng nhẹ đầu ta lên, chậm rãi cúi xuống hôn say đắm.

Ta khẽ nghiêng người, hai người ôm chặt lấy nhau, rồi chậm rãi song song nằm xuống. Hắn lục lọi tìm cách cởi áo của ta, môi vẫn tiếp tục hôn một đường dài.

Hắn dừng lại ở trước ngực ta. Toàn thân ta rung lên, miệng thì thào yếu ớt: “Dận Chân… Dận Chân…” Hắn cũng khẽ rên lên một tiếng, xoay người bắt đầu…

Qua một lúc, chúng ta ôm chặt nhau nằm trên giường. Hắn vòng tay vuốt ve thắt lưng của ta, tay kia vuốt nhẹ lên tóc, nói: “Mấy hôm nay ta bận nhiều việc, tinh thần có chút không ổn định.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn mơ hồ lộ ra vẻ rủ rũ, mệt mỏi. Ta thầm đau xót, nhưng biết việc này không thể tránh được, chỉ nhẹ nhàng xoa lên ngực hắn mà nói: “Mỗi ngày đều làm việc tới tận canh ba, canh năm lại lên triều, thân thể dù bằng sắt cũng không chịu nổi.”

Hắn siết ta chặt hơn, khẽ thở dài: “Mấy ngày này không có cách nào nói chuyện được với nàng. Hôm nay, việc gì cũng không quan tâm, ta sẽ ở cùng nàng.” Ta mừng rỡ, lấy tay che mắt hắn, khẽ nói: “Chàng ngủ đi.” Hắn cười khẽ, đầu dựa sát vào ta.

“Tiểu thư, tiểu thư… tiểu A ca khóc tìm mẹ, nô tỳ đã bế tới đây.” Tiếng Xảo Tuệ vang lên bên ngoài, ta ‘uhm’ nhẹ một tiếng rồi khẽ ngồi dậy. Hắn cũng mở mắt, nhìn ta cười. Ta vội vàng mặc lại áo, rồi đi tới mở cửa phòng.

Xảo Tuệ nhìn bộ dạng của ta, mỉm cười rồi giao lại Hoằng Hãn, đóng cửa quay đi. Ta giật mình, xấu hổ đỏ bừng mặt, bối rối.

Hoằng Hãn hai tay ôm chặt cố ta, hướng ra cửa phòng, luôn miệng nói: “Ngạch nương,.. hoa… hoa trắng…” Ta vỗ nhẹ lưng hắn, nhẹ giọng dỗ: “Hãn nhi ngoan, Hãn nhi đừng làm ồn.” Tiểu tử kia nhất định không buông tay, nhìn ta rồi chỉ ra bên ngoài nói: “Hoa… xem hoa…”

Dận Chân đã mặc lại quần áo, đứng dậy bế lấy Hoằng Hãn, bước tới mở cửa sổ. Một luồng gió lạnh mang theo mấy bông tuyết nhỏ ập vào. Thì ra, tuyến đã rơi.

Hoằng Hãn hưng phấn, hai bàn tay nhỏ bé vỗ vào nhau, thích chí cười nói: “Hoa, hoa.” Ta và Dận Chân cùng nhìn nhau cười. Dận Chân cúi cười, đưa tay ra ngoài cửa sổ. Tiểu tử kia thấy vậy, cũng nhoài người vươn tay ra ngoài. Mấy bông hoa tuyết rơi vào tay bọn họ, trong nháy mắt đã tan biến. Tiểu tử kia kinh ngạc, nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, cái miệng nhỏ xíu chu ra, nói với Dận Chân: “A mã, hoa, hoa mất rồi!”

Dận Chân nín cười, đưa mắt nhìn ta, rồi nói với Hoằng Hãn: “Con trai, đây là hoa tuyết, hoa tuyết.” Hoằng Hãn đang trong giai đoạn học nói, nghe xong hai lần đã có thể nói theo: “Hoa tuyết, hoa tuyết.”

Dận Chân đóng cửa sổ, nhìn vẻ mặt bất mãn của Hoằng Hãn, nói: “A mã, ngạch nương cùng Hãn nhi ra ngoài thưởng tuyết, được không?” Hoằng Hãn vừa nghe, liền nhoài người về phía cửa, nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Nghe vậy, Dận Chân tươi cười, nhìn ta cười nói: “Nàng sinh thêm mấy nhóc nữa, ta sẽ không chỉ chiều hắn như vậy.”

Ta lườm Dận Chân, rồi đưa tay ra muốn bế Hoằng Hãn, vừa nói: “Chàng cứ nghỉ thêm một lúc, ta dẫn Hãn nhi ra ngoài thôi cũng được.” Tiểu tử kia nhìn ta, rồi nhìn hắn, dường như hiểu chúng ta nói gì, cái miệng nhỏ xíu liền ngoạc ra định khóc, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Dận Chận. Dận Chân nhíu mắt cười. Ta thở dài, đành đi lấy hai chiếc áo khoác.

Hắn chỉnh lại áo khoác cho ta. Ta xoay người đi tới trước gương, chải lại tóc. Hắn lại gần, cầm lấy chiếc lược đặt xuống bàn, cười nói: “Như vậy đẹp rồi.” Ta nhìn vào gương, tóc dài thẳng mượt, trong lòng thấy hoảng hốt. Nếu như không mặc trang phục kiểu này, cô gái trong gương kia giống hệt người hiện đại.

Ngây người một lúc, ta bật cười, đưa mắt nhìn hắn rồi tiện tay quấn tóc thành một búi sau đầu, lấy trâm vài vào rồi kéo lại áo, vớt tay lấy mũ. Thản nhiên cười nhìn hẳn, hắn nhìn ta thật kỹ rồi đùa với Hoằng Hãn: “Hãn nhi, ngạch nương đẹp không?” Tiểu tử kia vỗ tay, nói theo: “Ngạch nương, đẹp. Ngạch nương, đẹp.” Hắn khẽ cười, một tay ôm Hoằng Hãn, một tay choàng qua vai ta, ba người cùng bước ra ngoài.

Chúng ta chậm rãi cùng bước, cả hai đều không nói một lời. Ta ôm lưng hắn, lẳng lặng nhìn hoa tuyết đang bay lượn, trong lòng thoái mái, vui vẻ, cảm giác ‘bách niên giai lão’ là thế này đây.

Một trận cười ‘khách khách’ vang lên, Hoằng Hãn vừa cười vừa giơ tay đón tuyết, toàn thân vươn cao.

Ta mỉm cười nh con. Dận Chân bỗng nhướng mày, rên lên một tiếng đau đớn. Ta quay ra nhìn, che miệng cười, nói: “Chàng cũng bị đau sao?” Hắn đưa mắt nhìn ta, hừ nhẹ một tiếng nói: “Thấy nhi tử thích như vậy, ta chịu đau một chút cũng đáng.” Ta đánh nhẹ vào vai hắn, hắn bật cười. Chúng ta lại chậm rãi đi tiếp.

“Hoàng A mã, Nhạc Chung Kỳ, Phó Nhân Đan cầu kiến.” Giọng Hoàng Lịch vang lên phía sau. Chúng ta xoay người. Hoằng Lịch thấy ta gượng cười, khom người thỉnh an: “Nhi thần tham kiến ngạch nương.” Ta gật đầu, giơ tay đón Hoằng Hãn.

Tiểu tử kia hôm nay bướng bỉnh, nhất định bám chặt Dận Chân không rời. Ta khẽ dỗ vài lần, tiểu tử kia vẫn ôm chặt không buông. Thấy mặt Dận Chân lộ vẻ lo lắng, ta liền nghiêm mặt, làm bộ lớn tiếng trách mắng: “Hãn nhi”. Tiểu tử kia cũng thấy tình hình khác thường, liền vươn tay về phía ta.

Dận Chân làm như không nghe thấy thông báo, nhẹ nhàng nói: “Hãn nhi ngoan, theo ngạch nương. Xong việc A mã sẽ chơi với con.” Nói xong, quay sang ta nói: “Tuyết rơi càng lúc càng nặng, chúng ta về thôi.” Ta lắc đầu, cười nói: “Lần đầu Hãn nhi được thấy tuyết, cứ để con chơi thêm một lúc.”

Hắn xoay người đi vài bước, lại quay lại nói: “Một lúc thôi rồi về ngay. Trời đông lạnh, ra ngoài lâu không tốt. Trẫm sẽ sai Cao Vô Dung tới đón các nàng.” Ta gật đầu, xoay lại nhìn, bắt gặp Hoằng Lịch dù đang cười nhưng ánh mắt vô định. Ta bước đi, suy nghĩ hồi lâu. Những gì nên làm, ta đều đã làm, đã nói. Đến hôm nay, thật không biết ta còn làm được gì hơn.

Đờ đẫn bước đi. Hoằng Hãn trong lòng đòi xuống đất. Ta đặt con xuống, hắn tập tễnh đi bước rồi quay lại nhìn ta. Ta cười, cổ vũ hắn‘đi tiếp’. Tiểu tử kia nhếch miệng cười, chậm rãi bước tiếp về phía trước.

“Tiểu thư, sao lại để tiểu A ca ở dưới đất.” Vừa dứt lời, Xảo Tuệ chạy tới ôm ngang lưng Hoằng Hãn nhấc lên, nhìn ta với ánh mắt khó hiểu. Ta đi tới, cười nói: “Để hắn tự đứng lên mới tốt.” Xảo Tuệ kinh ngạc nhìn ta, chỉ vào vết bẩn trên đùi Hoằng Hãn, nói: “Còn bảo như vậy mới tốt.”

Ta cười cười, thuận miệng hỏi: “Hoàng thượng bảo ngươi tới đây?” Nàng kéo lại áo choàng trên người Hoằng Hãn, nói: “Vốn vạn tuế gia muốn sai Cao công công tới, nhưng người đang nghị sự tại Dưỡng Tâm điện, không để hắn đi được nên mới sai ta đến.”

Hiện tại đã sắp tới tháng ba, cũng còn hơn nửa tháng nữa, Dận Chân sẽ sai Nội đại thần Phó Nhân Đan giữ chức Tịnh Biên đại tướng quân, thống lãnh hơn ba mươi hai nghìn binh mã, đem quân theo hướng Bắc; lại phái Tổng đốc Thiêm Xuyển Nhạc Chung Kỳ làm Trữ Xa đại tướng quân, suất ba mươi sáu nghìn quân Ba Lý, đi theo hướng Tây, cùng thảo phạt Chuẩn Cát Nhĩ.

Năm nay mùa đông không lạnh, tuyết vừa rơi xuống đất liền tan thành nước. Trên đường, chỗ nào cũng ướt đẫm nước. Ta vốn đã quen nhìn thấy cảnh tuyết trắng phủ dầy, băng phủ tuyết rơi mang hơi lạnh thấu xương. Thế nhưng, trước tình cảnh hiện nay, chẳng hiểu sao ta có cảm giác phiền muộn khó tả.

Lẳng lặng ngồi trên ghế tựa, dựa đầu vào tay, yên lặng nghe Hoằng Hẵn đọc: “Ta đổ ti, phong nương mật…”

Ta cười khẽ một tiếng, chăm chú nhìn Hoằng Hãn rồi nói với Xảo Tuệ: “Hãn nhi mới hơn một tuổi, phát âm còn không chuẩn. ‘Tàm thổ ti, phong nhưỡng mật; Nhân bất học, bât như vật’ (Tằm nhả tơ, Ong dưỡng mật; Người chẳng học, chẳng bằng vật) Một bài Tam tự kinh hay như vậy, bị Hãn nhi niệm một h thành như vậy, thà đừng dậy, để hắn ngủ thêm một hồi còn hơn.” Xảo Tuệ buông quyển sách trên tay, đặt lại trên bàn, nhìn ta kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, dạy tiểu A ca học sớm một chút, có gì là không được?”

Ta đứng dậy, cầm lấy quyển sách vừa rồi, đọc vài dòng, gượng cười nói: “Chờ Hãn nhi lớn hơn một chút, lúc đó sẽ tuỳ theo khả năng mà dạy dỗ, không sợ là không kịp.” Xảo Tuệ giật mình, lúc sau gật đầu nói: “Đúng vậy, hoàng thượng chẳng đã nói, đợi tiểu A ca tròn hai tuổi sẽ lên thư phòng đọc sách.” Ta thầm thở dài, dựa người vào phía sau, yên lặng xuất thần.

Phàm Hoàng tử, đến tuổi sẽ đến thư phòng đọc sách. Đây là quy định của Thanh triều, dù bất kỳ ai cũng không thể thay đổi. Nhưng ta chính là không muốn Hoằng Hãn ‘ngồi đối diện với sư phụ, su phụ đọc một câu, hoàng tử đọc theo một câu, đọc nhiều lần như vậy đến khi thuộc lòng…’ Bởi vì, chính bản thân ta cũng không muốn hắn học những quyền mưu, thuật trị quốc. Có thể đến một ngày, chúng ta sẽ rời khỏi hoàng cung. Tới lúc đó, những điều hắn học được sẽ đều vô ích.

Mặt khác, ta cùng Hoàng Hãn mặc dù không có nhập ngọc diệp của hoàng gia, nhưng không có tài liệu nào, dù là chính sử hay dã sử có nhắc đến. Đây chính là điểm không bình thường, cũng là điểm không thể hiểu rõ. Ta biết được kết cục của Dận Chân, nhưng không thể biết được Hoằng Hãn sau này sẽ thế nào, hắn sống tại đâu.

Tám tuổi, một hài tử tám tuổi sống trong cung về sau sẽ thế nào, ta không thể hiểu rõ. Nghĩ tới đây, tâm trí ta bị nhiễu loạn, hoảng hốt, cứ suy nghĩ làm sao bây giờ?

Ta nhắm mắt lại, hai bàn tay nắm chặt, trái tim như bị bóp nghẹt, không thể nào thở được, vô cùng khó chịu.

“Ngạch nương, ngạch nương.” Tiếng gọi sợ hãi của Hoằng Hãn khiến ta giật mình, mở mắt ra liền thấy Hoằng Hãn đang được Xảo Tuệ ôm chặt ngồi dưới chân ngơ ngác nhìn ta, trên mặt lộ vẻ kinh sợ.

Xảo Tuệ nhíu mày nói: “Tiểu thư, người làm tiểu A ca hoảng sợ rồi.” Ta thở dài, bế Hoằng Hãn lên lòng, cúi đầu sát khuôn mặt nhỏ nhắn, không biết hắn có hiểu được những lời ta đang nói: “Hãn nhi, nếu một ngày kia ngạch nương ra đi, rời xa con, con phải làm sao đây?”

Hắn dường như không nghe thấy, cố sức gỡ tay ta ra. Ta nới lỏng tay, tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn quanh, chợt kêu ‘A mã’. Mắt ta nóng lên, nâng người Hãn nhi, để hắn đối mặt nhìn ta. Ta lại hỏi: “Nếu như A mã cũng đi, Hãn nhi phải làm sao?”

Tiểu tử kia nhếch miệng cười, cúi đầu tiếp túc vùng vẫy. Ta lay mạnh người hắn, lớn tiếng nói: “Hãn nhi, con phải làm sao đây?”

Hoằng Hãn bị ta lay mạnh một hồi, nhìn ta rồi ‘oa’ lên khóc lớn. Nghe tiếng khóc, Xảo Tuệ chạy tới giằng Hoằng Hãn ra khỏi ta. Ta giữ chặt lại, ôm hắn vào trong lòng, thống khổ cắn môi, nước mắt chảy xuống ướt dẫm quần áo của Hoằng Hãn.

Hoằng Hãn hoảng sợ, xé rách áo của ta, nhìn Xảo Tuệ khóc lớn. Xảo tuệ nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, hoàng thượng đang lúc khoẻ mạnh, người cũng còn trẻ, nói những lời này làm gì, trẻ con nghe không hiểu. Đừng nói tới hoàng thượng, đến lúc tiểu thư trăm tuổi, tiểu A ca cũng đã trưởng thành. Huống hồ, hoàng thượng yêu tiểu A ca như vậy, không chừng sau này là tiểu a ca…”

Trong lòng cả kinh, chưa kịp lau nước mắt ta đã quát ngăn lại: “Không được nói bậy.” Từ khi ta mang thân phận Hiểu Văn tới đây, chưa bao giờ nói nặng một lời với Xảo Tuệ. Lần này, Xảo Tuệ ngẩn ra, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.

Ta lấy khắn lau nước mắt cho Hoằng Hãn. Tiểu tử kia nhân cơ hội này vùng ra khỏi tay ta, bám chân bàn đứng lên, bước về phía Xảo Tuệ. Xảo Tuệ nhìn ta, ta gật đầu, Xảo Tuệ liền bế Hoằng Hãn lên. Hoằng Hãn quay đầu nhìn ta, đôi mắt ướt đẫm, đôi môi bĩu ra đầy vẻ uỷ khuất. Trong một thoáng, hắn úp mặt vào vai Xảo Tuệ, không thèm liếc mắt nhìn ta.

Trong lòng đau thương, toàn thân dường như không còn một chút sức lực. Vẻ mặt sầu khổ, ta dặn Xảo Tuệ: “Sau này đừng nên nói những lời như vậy. Hoàng thượng yêu chiều Hoằng Hãn như vậy, là do hắn con nhỏ chứ không vì nguyên nhân đặc biệt nào khác.” Xảo Tuệ gật đầu, ôm Hoằng Hãn quay đi.

Theo Ung Chính gần tám năm, ta cả ngày nghĩ tới đoạn kết của bọn họ. Thập tam mất đi, Lục Vu tất sẽ không sống một mình trên thế gian này. Dận Chân đi, ta tin rằng ta cũng không thể sống tiếp. Hoằng Hãn sẽ phải làm sao đây, một đứa bé tám tuổi sẽ theo Thừa Hoan tới Mông Cổ, hay là giao cho Hoằng Lịch?

Ta ôm ngực, cả người gục trên ghế dài. Tại sao ta lại đến đây? Tại sao ta lại yêu người ở nơi này? Nếu như ta không biết kết cục của bọn họ, tin tưởng chúng ta sẽ đầu bạc răng long, hẳn là vui sướng, hạnh phúc. Nhưng hôm nay, rõ ràng ta vẫn không thể buông lỏng tâm sự. Vốn nghĩ được sống cùng hắn một ngày là ta thoả nguyện một ngày, nhưng vốn ta luôn luôn nghĩ tới kết cục đã định sẵn.

Không biết phim truyền hình có hư cấu chuyện bị thương ở đầu mà bị mất trí nhớ. Có đôi khi ta xúc động, muốn thử một lần, nhưng lại sợ mất trí đến mức không nhận ra được Dận Chân và Hoằng Hãn. Nếu vậy, ta phải làm sao bây giờ. Nghĩ tới nghĩ lui không ra giải pháp, ta càng trở nên rối loạn.

“Nhược Hi, Nhược Hi”Giọng nói tha thiết của Dận Chân khiến ta mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, thấy hắn vẻ mặt lo lắng, nhìn ta thật lâu. Hắn vén áo ngồi xuống, kéo ta vào lòng hắn. Hai người ôm nhau hồi lâu, hắn ôn nhu nói: “Có chuyện gì khiến Hoằng Hãn kinh động, mà nàng cũng nước mắt đầm đìa vậy?”

Ta ngẩng đầu, nước mắt lại tuôn rơi, nhưng vẫn thản nhiên cười nói: “Không có gì, chỉ là trong lòng hơi khó chịu.” Hắn nghe xong sửng sốt, lắc đầu cười khẽ: “Không có việc gì thì sao lại khó chịu?” Ta ôm lưng hắn, dựa đầu vào vai hắn, khẽ nói: “Trên đời này, ta sống chỉ vì chàng cùng Hãn nhi, người nào cũng không biết, việc gì cũng không quan tâm thì tốt biết bao.”

Hắn nghe xong, im lặng một hồi, nắm tay của ta, ôn nhu nói: “Nếu đã có cái tâm này, vì sao còn tự làm khổ bản thân? Nàng không nên suy nghĩ nhiều như vậy. Trong lòng nếu có chuyện gì, hãy nói ra rồi cùng tìm biện pháp giải quyết. Nàng cứ giữ chặt trong lòng, rồi lại suy nghĩ vẩn vơ.” Hắn ôm ta thật chặt, lại thủ thỉ bên tai ta, nói: “Ta cùng Hãn nhi đều muốn nàng sống thật hạnh phúc.”

Thực sự ta có thể sống hạnh phúc sao? Ta thầm cười khổ. Bản thân ta hiểu rõ, không lâu sau Thập tam sẽ qua đời, thế nhưng ta không thể làm được gì. Nếu là một người xa lạ thì cũng được, đằng này hắn lại là người bạn tốt nhất của ta ở đây.

Ta nắm chặt thắt lưng của Dận Chân, nghĩ như vậy sẽ khiến ta bình tâm lại. Hắn khẽ cười một tiếng, ôn nhu xoa má ta nói: “Nàng cũng giống hệt Hãn nhi của chúng ta, học được cách nịnh người.” Ta vẫn ôm chặt hắn như trước, khẽ nói: “Chỉ có như vậy, ta mới có thể an tâm.”

Hắn cúi đầu nhìn ta, chau mày lại hỏi: “Cuối cùng, là việc gì?” Ta lắc đầu, vươn tay mềm nhẹ xoa mặt hắn, mắt lặng lẽ quan sát. Mày hắn nhăn lại, nắm lấy tay ta hỏi: “Nhược Hi, nếu nàng có chuyện gì thì nói với ta, ta sẽ giúp nàng.” Ta sửng sốt, hắn thở dài nói: “Nàng đang lo lắng Thập tam đệ đột ngột xẩy ra chuyện ngoài ý muốn”

Dáng tươi cười sựng lại trên mặt, ta ngẩn ngơ nhìn hắn. Hắn khẽ thở dài: “Trong đầu nàng rốt cuộc đang nghĩ những gì, ta không biết sao.” Ta nhếch miệng muốn cười, nhưng không thể cười nổi, đành lảng sang chuyện khác: “Ta không muốn Hãn nhi lên thư phòng nghe giảng bài, đọc sách. Ta sẽ tự mình dạy hắn, được không?”

Hắn im lặng một hồi, đỡ ta ngồi lại, đứng dậy bước tới cửa sổ, lẳng lặng suy nghĩ rồi xoay người hỏi ta: “Nàng đang vẽ ta sao?” Ta đứng dậy, đi tới cạnh hắn, nhận lấy bức tranh rồi giăng ra bên cạnh hắn. Xem hắn, nhìn bức tfanh, nhìn ra ngoài một hồi, không nghĩ mình lại vẽ hắn. Vì vậy, đành gật đầu rồi đặt lại bức tranh xuống bàn.

Hắn quay lại nhìn kỹ thêm, trên mặt lộ vẻ cười, hỏi: “Mỗi ngày ở cùng nàng, ta mang vẻ mặt này ư?” Tranh này là do hôm đó ta xuất cung có việc, hắn không hài lòng, trong lúc giận dỗi ta đã vẽ bức tranh này. Nghe vậy, ta khẽ cười rồi gật đầu.

Hắn cũng lắc đầu cười khẽ. Sau khi cười xong, nhìn ta một hồi, vẻ cười dần biết mất, nhàn nhạt hỏi: “Học vấn của nàng ta cũng hiểu, nhưng để nàng dạy thì không được. Hãn nhị này thông minh khác thường, sớm lên thư phòng nghe giảng bài, đối với hắn có lợi hơn nhiều.”

Nghe hắn nói, ta đương nhiên hiểu rõ, đó chính là thuật trị quốc. Trong lòng khó chịu, mắt lại nóng lên, nước mắt lại chảy xuống từng giọt, ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn ôm ta vào lòng. Ta gục đầu vào ngực hắn, khóc nức nở. Hắn thở dài: “Đại Thanh chúng ta nhập quan đã gần trăm năm, ngôn ngữ từ lâu đã bị Hán hoá, những người thông thạo Mãn ngữ đã trở nên ít ỏi như sao buổi sớm. Hãn nhi dù sao cũng là một hoàng tử, không đi học thì sao được.”

Ta ngưng khóc, ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Cũng không nên hai tuổi đã phải học.” Hắn nhìn ta chằm chằm, cầm lấy khăn lụa, dịu dàng lau mặt cho ta, hoà nhã nói: “Không được náo loạn.”

Lòng ta tuy là vô cùng đau khổ, nhưng dù sao cũng đã mở miệng, đã đạt được mục đích của chính mình. Có thể cùng Hãn nhi vui vẻ sống thêm vài ngày cũng tốt. Ta nắm tay hắn, lắc qua lắc lại, nói: “Như vậy cũng giống như quy định, sáu tuổi.”

Ánh mắt hắn do dự, nhíu mày nhìn ta. Ta nhìn lại hắn với vẻ khẩn thiết. Cuối cùng, hắn nói nhỏ xíu: “Đợi lớn hơn đã.”

Ta hỏi tới cùng: “Chàng nói như vậy, là đồng ý hay không?” Hắn cười cười, đưa lại khăn cho ta, nói: “Đợi lớn hơn một chút, không chừng chính Hãn nhi lại muốn đi học.” Ta sựng lại, chính ta cũng không nghĩ tới điểm này, lầm bầm nói: “Hài tử này chẳng biết giống ai, nhỏ như vậy mà mê muội với sách vở.”

Nghe vậy, hắn cười lớn, dìu ta ngồi xuống giường. Hai người ngồi cạnh nhau, hắn nói: “Đương nhiên là giống A mã của hắn rồi.” Nhìn hắn mặt mày hớn hở, ta thầm thở dài, dịu dàng cười khẽ.

Hai người nói cười một hồi, hắn đột nhiên gọi: “Nhược Hi”. Ta ngẩng đầu. Hắn lẳng lặng nhìn ta một lúc, rồi nói: “Tâm tư của nàng ta biết, nhưng làm hoàng tử, hắn đối với hạnh phúc trăm họ phải có trách nhiệm, đối với vận mệnh giang sơn cũng phải có trách nhiệm. Nhược Hi, sống trong tiểu viện, đối với sinh hoạt của hắn là không thực tế. Sao không bằng sớm cho hắn đi học, học được một chút bản lĩnh, tương lai vô cùng có lợi. Những lời này ta vốn không muốn nói với nàng, nhưng mấy ngày nay nàng lại vì thế mà chuốc khổ.”

Trong lòng ta thê lương. Hắn nói có thể không sai. Chính vì hiểu rõ lịch sử, nhưng Hoằng Hãn dù sao cũng được sinh ra ở đây, trưởng thành làm hoàng tử, không thể vì ý nghĩ của mình mà áp đặt lên người hắn. Ta chỉ cần ở bên cạnh, dẫn dắt hắn thật tốt là được rồi.

Ta yên lặng nghĩ. Dận Chân đứng lên, nhìn ta, rồi đi tới cạnh bàn, nhìn lại bức tranh, đưa tay lên xoa cằm, cuối cùng hé miệng cười, đi ra phía cửa.

Đi tới cửa, hắn nhàn nhạt nói: “Ta còn vài tấu chương, nàng ở đây, tối ta sẽ lại tới.” Do dự một thoáng, hắn nói tiếp: “Nghĩ kỹ lời ta vừa nói.” Nói xong, hắn chậm rãi bước đi.