Thái y cho ta uống một chút thuốc an thần, rồi bảo Xảo Tuệ chăm sóc ta cho thật tốt. Ta cũng không hỏi thêm, vì nhớ rằng phụ nữ hiện đại trong thời kỳ mang thai cũng không thể dùng thuốc tuỳ tiện. Dân Chận đối với việc vừa xảy ra, vô cùng lo lắng, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc căn dặn xuống dưới, không được để ta ra khỏi viện.

Ta rất lo lắng, muốn biết chuyện này được xử lý ra sao, Dận chân sẽ xử trí như thế nào đối với Hoằng Thời phúc tấn. Ta ở trong viện không thể nghe được một chút tin tức nào, cố tình hỏi mọi người xung quanh. Thế nhưng, ta còn chưa nói xong, các nàng đã khom mình thi lễ rồi bỏ đi. Kể từ đó, ta đành tĩnh tâm an nhàn ở trong viện tĩnh dưỡng thân thể.

Hôm nay, ta nằm ở trên giường thư giãn, Xảo Tuệ đang ngồi may quần áo ở một bên. Ta liếc mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ cười nói“Nếu như ta sinh ra tiểu cách cách, không phải là a ca, những quần áo này… ngươi đâu thể dùng được?”

Xảo Tuệ dừng kim, nhìn ta rồi lại tiếp tục, cười trả lời: “Nhìn hình dạng bụng của ngươi, lại thêm dáng đi của ngươi, ta khẳng định sẽ là một A ca. Ta không lầm đâu.” Ta lắc đầu cười, không mở miệng.

“…,đang nghỉ ngơi,… phân phó, bất kể kẻ nào cũng không thêể làm phiền.” Bên ngoài viện truyền tới tiếng nói tranh chấp ầm ĩ.

Lắng nghe một chút, ta định xuống giường. Xảo Tuệ cũng buông rơi quần áo đang cầm trên tay, đỡ ta ngồi lại vào giường, đứng dậy đóng lại cửa phòng, rồi nói: “Cao công công đã căn dặn, nếu như lại để xảy ra chuyện gì, bọn cung nữ thái giám hầu hạ bên người sẽ cùng với tiểu A Ca…tiểu A ca có mệnh hệ nào, toàn bộ người trong viện sẽ phải đi theo. Ta đã lớn tuổi rồi, sống ít đi mấy ngày cũng chẳng quan trọng gì. Nhưng bọn Cúc Hương đang trong độ tuổi thanh xuân, ngươi cũng nên vì các nàng đó mà nghĩ lại.” Ta khẽ thở dài, tựa vào gối.

“Cẩu nô tài, bản cung tới thăm Hiểu Văn, các ngươi lại dám ra sức cản trở.” Ta cả kinh, bên ngoài viện thì ra là Tề phi. Ta liền đứng dậy, bước xuống giường. Xảo Tuệ lại định mở miệng, nhưng nhìn sắc mặt ta lạnh lùng, nàng nuốt xuống lời định nói, theo ta bước ra cửa phòng.

Mở cổng viện, ta thấy Tiểu Thuận Tử đang dẫn đầu hơn mười tiểu thái giam mặc áo đen đang quỳ ở phía trước, còn thêm Tề phi gương mặt đầy vẻ phẫn uất. Nghe tiếng cửa mở, Tiểu Thuận ử quay mặt nhìn lại, Tề phi cũng nhìn tới. Tiểu Thuận Tử nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ bàng hoàng. Ánh mắt Tề phi lộ vẻ phức tạp, như buồn như giận, hỗn loạn…

Ta bước ra công viện, Xảo Tuệ ở phía sau nhẹ giọng nói: “Tiểu thư”. Tiểu Thuận Tử đang quỳ ở phía trước liền đứng lên, bước nhanh tới trước mặt ta, nói: “Cao công công giao cho nô tài, trừ phi có khẩu dụ của Hoàng thượng, bằng không, không kẻ nào được bước vào viện.”

Nhìn ánh mắt Tề phi, ta biết nàng đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận. Chuyện này, cũng cần phải nói rõ một lần để chấm dứt, cũng nên cho Tề phi biết Hoằng Thời đã ph phải tội gì, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ tâm tính của Tề phi, nếu đột nhiên nổi giận sẽ không biết chuyện gì xảy ra. Thật không có cách nào đoán trước. Bởi vậy, cần thu xếp cho thoả đáng.

Ta đau khổ mỉm cười, nói với Tiểu Thuận Tử: “Sẽ không xẩy ra chuyện gì đâu. Người tới đây.” Tiểu Thuận Tử đưa mắt ra hiệu cho đám thị vệ, rồi bước theo phía sau.

Ba người đi dạo trong hoa viên, một trận gió lùa thổi ra, man mát lạnh lạnh, rất sảng khoái. Trên mặt nàng lộ vẻ phẫn nộ, bi thương. Nàng dừng lại, đối diện với ta, nhìn chằm chằm nói: “Thanh Nặc tính tình giống hệt ta. Cũng là do nó thương tâm quá độ, nếu nó xẩy ra chuyện gì, khi đó đám trẻ trong phủ sẽ trở thành cô nhi.” Thì ra, phúc tấn của Hoàng Thời tên là Thanh Nặc, cũng là một cái tên hết sức ôn nhu, nhưng không ngờ tính cách lại cương liệt như thế.

Ta âm thầm thở dài, đang muốn mở miệng nói, ánh mắt nàng đã mê đi, nhẹ giọng nói tiếp: “Năm đó, Hoằng Huy chết yểu, hoàng thượng bi thương khác thường. Lúc đó, Thời nhi mới được bốn tháng, hoàng thượng hầu như mỗi ngày đều ôm chặt lấy Thời nhi, nói là huynh đệ của hắn không có phúc,…”

Trong lòng ta chấn động, lúc đó Hoằng Thời, Hoằng Quân đều là do nàng sinh ra, có thể thấy được lúc đó Dận Chân đối với nàng cũng vô cùng tốt. Ta khẽ gật đầu, trong lòng chua xót khẽ cười. Nàng ‘hừ’ một tiếng lạnh lùng.

Ta sửng sốt, ngẩng đầu, đã thấy mặt nàng biến mất vẻ thê lương, mặt hơi giận nói tiếp: “Cùng là hoàng tử, nhưng đối xử thì khác biệt. Hoằng Lịch mọi chuyện đều tốt, Thời nhi làm gì cũng sai, không vừa ý hoàng thượng. Vì sao? Là vì Thập tam đệ đặc biệt chiếu cố, còn Hiểu Văn cô nương xuí giục bên gối.” (nguyên văn là ‘chẩm biên phong’ – ý nói chuyện xúi giục trong lúc giường chiếu)

Xúi giục bên gói, ta có thể hiểu rõ ý nàng nói, nhưng chuyện Thập tam đặc biệt chiếu cố là thế nào, từ đâu mà nàng lại nhắc tới. Thấy vẻ mặt ta mê man không hiểu, nàng lạnh lùng cười nói: “Ai chẳng biết Thừa Hoan chính là tâm can của Thập tam. Cách cách luôn cùng Hoằng Lịch thân cận, nếu như không phải là Thập tam căn dặn, tiểu nữ kia tại sao lại như vậy… Lại thêm Hiểu Văn cô nương, vốn xuất thân từ phủ của Thập tam đệ, tiến cung rồi, vẫn luôn cùng Hoằng Lịch thân thiết.” Ta đột nhiên hiểu rõ, là vì những điều này, lọt vào mắt của các nàng rồi, toàn bộ trở thành âm mưu toan tính.

Nhẹ nhàng lắc đầu, ta xoay người ra hiệu cho Tiểu Thuận Tử thối lui. Hắn lộ vẻ khó xử, do dự đứng tại chỗ. Tề phi lạnh lùng trào phúng: “Cẩu nô tài, còn không lui ra. Ta đâu có ăn thịt Hiểu Văn cô nương.”

Tiểu Thuận Tử cúi đầu nh ìnxuống, vẫn khom người đứng tại chỗ như cũ. Ta u ám thở dài, nói với Tiểu Thuận Tử: “Lui ra”. Tiểu Thuẩn Tử miễn cưỡng lui ra, rồi đứng từ xa quan sát.

Ta nghĩ thầm, với cự ly ngày, hắn sẽ không nghe được điều gì. Thấy ta như vậy, nàng định mở miệng, ta liền chặn lại, nói: “Ngươi cũng biết, năm ngoái hoàng thượng trên đường quay lại vườn đã gặp thích khách. Kẻ chủ mưu chính là Tam A ca.”

Thoáng chốc, mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Một lúc sau, nàng khẽ ngẩng đâu, nói với giọng chắc chắn: “Không có khả năng. Thời nhi tính tình táo bạo, ta cũng biết, nhưng hắn không cần phải làm như vậy. Đó là A mã của nó, nó không thể…” Cuối cùng, một chút vẻ trấn tĩnh cuối cùng của nàng cũng biến mất, cả người uể oải, thất thần nói: “Hoàng thượng đã tra ra rồi sao?” Phản ứng của nàng không giống như giả bộ, xác nhận không hề biết việc này.

Ta vẫn nói như trước: “Việc này đừng nên nhắc lại, chỉ nên nói với Thanh Nặc… Những điều này đủ để định tội tru di cửu tộc.” Nàng còn chưa lấy lại tinh thần, thì thào nói: “Ta còn mặt mũi gì cầu người giúp, bọn họ quả thật chết cũng chưa hết tội.”

Thanh Nặc tuy là lời nói không cân nhắc, nhưng cũng chưa làm chuyện ác gì, trong lòng mềm nhũn, bất thốt lên: “Thanh Nặc sẽ không gặp chuyện không gì. Hoàng thượng sẽ không để ý tới nàng, cũng không bận tâm tới đám trẻ nhỏ.” Tề phi sửng sốt, nhìn ta không chớp mắt, cười khổ nói: “Ngươi có thể không để tâm tới chuyện cũ Thanh Nặc đã gây ra, tỷ tỷ tạ ơn ngươi. Tuy rằng Thời nhi đã đi, nhưng tội nghiệt của hắn quá sâu. Từ nay, ta sẽ làm bạn với thanh đăng cổ phật, cũng khó mà rửa sạch.” Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.

Trong lòng khó chịu, ta đứng im nhìn không chớp mắt, thở dài một cái, rồi bước trở về. Vừa đi, ta đã thấy Cao Vô Dung dẫn hai người vội vàng đi tới, nghi hoặc nhìn quanh rồi nhìn về Tiểu Thuận Tử. Tiểu Thuận Tử vội rụt đầu lại, đưa mắt nhìn ta, không dám mở miệng. Ta hiểu rõ vì sao Cao Vô Dung lại tới đây, trong lòng cảm động. Tiểu Thuận Tử nhìn hai người đứng yên không nói, liền lộ vẻ kinh hoàng, nhẹ giọng nói với Cao Vô Dung: “Cô cô ra khỏi viện, nô tài không dám ngăn trở, liền cho người bẩm báo với công công.”

Cao Vô Dung khẽ gất đầu, nhưng vẫn trừng mắt giận dữ nhìn Tiểu Thuận Tử. Ta đành nói: “Việc này không liên quan tới hắn, đừng nên trách phạt hắn.” Cao Vô Dung lên tiếng trả lời: “Không dám”

Nghỉ ngơi một thời gian dài, người có chút nặng nề, đi lại càng lúc càng chậm chạp. Cao Vô Dung lo lắng hỏi: “Cô nương, thân thể có chỗ nào không khoẻ? Nô tài có đưa ngự y tới, để hắn bắt mạch cho cô nương?” Quả là một người tỉ mỉ, thì ra hắn dẫn theo cả ngự y, lo lắng Tề phi sẽ như Thanh Nặc. Ta cười, nói với hắn: “Ta vẫn khoẻ. Hoàng thượng giờ đang ở đâu?” Cao Vô Dung nói: “Hoàng thượng cùng Di thân vương đang nghị sự tại Dưỡng Tâm điện.”

Ta dừng bước, đứng lại hỏi: “Hoàng thượng xử trí với phúc tấn của Tam A ca ra sao?”

Sắc mặt hắn liền lộ vẻ căng thẳng. Ta phất tay ra hiệu cho đám người phía sau lui ra. Đợi mọi người đi xa, ta lại hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi, tính mệnh của nàng có đáng lo hay không?”

Hắn trả lời: “Hiện này, hoàng thượng luôn lo lắng cho cô cô, vẫn chưa có thời gian xử trí chuyện của nàng ta.”

Đã như vậy, hắn lúc này đang lo việc chính sự, cũng chưa cần lo lắng. Ta liền nói: “Ta sẽ tự trở về. Ngươi đi đi.”

Hắn cúi đầu, nói: “Cô nương, lỡ như…”

Ta dứt khoát: “Lui đi.”

Hắn đành lui vài bước. Ta xoay người bước đi, nhưng đi một lát vẫn nghe được tiếng bước chân xa xa phía sau, trong lòng không đành nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, đành mặc kệ hắn.

Thong thả đi dạo trong vườn, nhìn các loại hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, muôn tía nghìn hồng. Gió nhẹ thổi vào mắt, chóp mũi ngập đầy hương hoa nhàn nhạt sơn trà. Ta đảo mắt, lần theo hương hoa đi tới. Nép bên một góc tường, một nhành sơn trà thấp bé nhưng dày đặc những nụ hoa trắng noãn. Trong lòng do dự một lát, ta nhịn không được ngắt một bông, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, rồi xoay người rời đi.

Một bóng lưng cô tịch ở phía trước khiến ta chú ý, dường như đã từng quen biết. Tinh tế suy nghĩ một chút, liền sửng sốt trong lòng, hắn làm sao xuất hiện ở trong cung. Xoay người ra hiệu cho Cao Vô Dung. Hắn thấy vẻ mặt của ta như đang hờn giận, đành xoay người bỏ đi.

“Trương Dục Chi” Ta nghi hoặc kêu lên một tiếng, trong lòng dường như còn không xác định. Người thanh niên đang mặc y phục của thị vệ này lại là hắn sao? Người nọ dừng bước, lặng im một thoáng rồi quay người nhìn lại.

Vẻ mặt cô đơn của hắn trong phút chốc biến mất, sắc mặt lộ vẻ vui thích. Con mắt hắn mở to, nhìn dáng vẻ của ta với cảm giác như ta là người ngoài hành tinh mới tới. Ta cười nói: “Không ngờ gặp lại bạn cũ ở đây.” Hắn nhìn ta, rồi buồn bã nói: “Thì ra là Hiểu Văn cô nương…”

Lời hắn còn chưa dứt, ánh mắt đã dừng ở bụng ta, trong nháy mắt mặt xám như tro. Lòng ta khẽ run lên, hồi tưởng lại chuyện ngày đấy, không ngờ đã vô ý gợi lên một tấm cảm tình. Ta bất đắc dĩ mỉm cười, có chút hối hận vì đã gọi hắn, nhưng lúc này không có khả năng hối lại, đành cười nói: “Tại sao ngươi lại mặc trang phục của thị vệ? Nhìn qua, dường như là thủ lĩnh thị vệ…”

Không chờ ta nói xong, hắn đã ngắt lời: “Là con của hắn?”

Trong lòng nghi hoặc, vì sao hắn lại xưng Dận Chân là ‘hắn’? ta nói: “Ngươi tiến cung bao lâu rồi?”

Thấy ta không trả lời, mà hỏi lại, khiến hắn sửng sốt, cười nói: “Ba tháng”

Ta đột nhiên hiểu ra. Lúc hắn tiến cung, chúng ta đã trở về vườn. Mấy ngày nay, Dận Chận chỉ ở lại Dưỡng Tâm điện, ta cũng ở đó, hắn tất nhiên là không có cơ hội nhìn thấy.

Hai người im lặng, đi một lát. Hắn dường như vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, im lặng không nói. Ta cũng không biết nên nói từ đâu. Trên đường gặp phải hai tiểu thái giám, khuôn mặt rất quen, hình như làm việc tại Dưỡng Tâm điện. Nhìn thấy ta, hai người lập tức thối lui tới ven đường, cúi đầu đừng sang một bên nhường đường.

Trương Dục Chi thấy vậy, bước chân dừng lại, nói nhỏ: “Trong cung ta có nghe chuyện của cung nữ Hiểu văn, thì ra là ngươi. Hắn đã là hoàng thường, mà thanh niên khí chất phi phàm kia đích thị là Tứ A ca. Ta chưa từng hiểu rõ, vì sao cung nữ lại có thể tự tiện ra khỏi cung.”

Ta cảm thấy khó xử, hắn tiếp tục nói như cất ra đá tảng: “Ta khẩn cầu cậu đưa ta tiến cung…, cũng không thể nào… ta không thể tìm thấy ngươi. Cuối cùng ngươi lại ở trong vườn.”

Trong lòng ta hối hận, khó hiểu… Ta có chút bủn rủn, thân thể lảo đảo, vội vàng trấn tĩnh. Nhìn sang, ta thấy hắn đang giơ hai tay giữa không trung, dường như muốn đỡ ta, nhưng lại thấy không phù hợp. Ta phiền muộn trong lòng, không muốn tiếp tục duy trì bầu không khí quái dị như vậy, bên nói: “Ta có chút không khoẻ, ta về trước.”

Hắn khẽ gật đầu, ta xoay người bước đi. Hắn lại nói: “Đã coi trong ngươi như vậy, vì sao lại không cho ngươi một danh phận, để ngăn lại lời bàn tán của mọi người trong cung.” Bước chân ta bị kiềm lại, nhưng không muốn nói thêm điều gì. Ta nghĩ việc này không nên nói với hắn, hắn chỉ là một người bằng hữu gặp bên ngoài cung, không hơn. Vì vậy, ta xoay người mỉm cười với hắn, rồi lại bước về hướng Dưỡng Tâm điện. Hắn từ phía sau tiếp túc nói: “Thì ra, ngươi căn bản không thèm để ý những lời này…”

Ta nhẹ nhàng xả giận, quyết định sau chuyện của Thanh Nặc, ta sẽ quay về sống trong vườn. Mới ở trong cung mấy hôm, mọi chuyện cứ lần lượt mà tới, làm cho ta không kịp đói phó, cảm giác thần kinh căng thằng, đầu ta ong ong đau nhức.

Đầu đau như muốn nứt ra, ta đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, rồi xoa khắp mắt, lắc lắc đầu. Mãi một lúc lâu sau, ta phát hiện Dận Chân đã tới, khẽ mỉm cười, Thập tam đứng bên cạnh hắn nét mặt căng thẳng, cố nhịn cười, che giấu vẻ giễu cợt.

Nhìn bọn họ, ta nói: “Muốn cười thì cười đi, nhịn cười khó chịu lắm.” Thập tam liền cười ra tiếng, Dận Chân cũng cười lớn, rồi quay qua Thập tam nói: “Nghe Cao Vô Dung nói, nàng muốn đi dạo, vốn có chút lo lắng, lại lo người khác động đến nàng. Lúc này ta mới thấy, nàng quả thật rất đắc ý, xem ra chúng ta đã làm phiền nàng rồi.” Thập tam cười nhìn ta nói: “Đã như vậy, chúng ta trở về thôi.”

Bọn họ một tung một hứng, phối hợp ăn ý vô cùng, ta liền bước mau về trước, nói: “Nếu đã tới, là gì có đạo lý trở lại chứ. Chúng ta ba người, cùng nhau đi thôi.” Dận Chân sắc mặt trầm xuống, nói: “Đừng nên đi nhanh như vậy.”

Ta gật đầu, nhìn về Thập Tam. Thập Tam hồ nghi nhìn ta, sắc mặt chuyển biến, cười nói: “Thừa Hoan bị người nào đó nói cần phải rèn luyện tay nghề nữ công gia chánh. Vài ngày trước, ta đã mời một sư phụ về dạy cho nàng, nhưng thật khó khăn. Ta phải đến nhìn nàng một chút.” Ta còn muốn hắn lên tiếng hỗ trợ, nhưng hắn lại muốn bỏ chạy. Ta liền nói: “Gì mà phải vội vàng. Trước đây ta cái gì cũng không biết, mà giờ có gì làm khó ta được đâu?” Nghe vậy, hắn vẫn thản nhiên xoay người đi, vừa đi vừa nói: “Ta đi trước, không sẽ bị ngươi lợi dụng.”

Căm giận thu hồi ánh mắt, ta thấy Dận Chân đang cười cười nhìn ta., dường như đã nhìn thấu trong lòng ta nghĩ gì. Ta né tránh ánh mắt của hắn, nhìn chằm chằm bầu trời xanh, lúng túng nói nhỏ: “Ta đói bụng rồi.” Hắn liền dặn Cao Vô Dung: “Chuẩn bị mấy món ăn ngon miệng, nhiều dinh dưỡng đi.” Cao Vô Dung nhẹ giọng vâng rồi nhanh chóng bước đi.

Hắn nói: “Có thể nói được rồi.” Ta nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn lộ vẻ tươi cười, đành thở sâu, cười làm lành nói: “Thanh Nặc vốn cũng chỉ là thương tâm quá độ, huống hồ cũng chưa làm ta bị thương. Việc này cũng là do tai sai trước, lúc đầu không nên hứa nhận việc này…” Hắn chặn lại không cho ta nói tiếp, trầm giọng nói: “Chúng ta đừng nhắc tới nữa. Việc này là do người khác dựng lên, bởi vậy, ta cũng không hy vọng Thanh Nặc xảy ra chyện gì, nếu không ta sẽ không thể nào an tâm cho được.”

Ta khẽ nhướng mày, trố mắt nhìn hắn. Lời hắn nói cũng là lời ta muốn nói, không một chút sai lệch. Hắn nhìn bộ dạng buồn cười của ta, liền cười lớn, lắc đầu nói: “Ta đã thay nàng nói xong, nàng còn muốn bổ sung gì nữa không?” Ta đờ đẫn lắc đầu, cũng không biết phải nói gì với hắn. Hắn lắc đầu cười khẽ, ôm ta đi về phía trước. Đi một hồi, ta đã tỉnh táo hơn, phân tích lời hắn nói, hình như không đạt được mục đích của chính mình. Hắn đối với chuyện này cũng không tỏ thái độ. Ta dừng lại, nói: “Vậy chàng sẽ xử lý thế nào?”

Hắn ôm chặt vai ta, trầm giọng nói: “Xoá tên trong hoàng tịch, nhưng giam lỏng trong phủ của Thập nhị đề. Nàng ta hành sự có thút cực đoan, nên không để đám nhi tử đi theo nàng ta được.” Ta u ám thở dài, nàng sau này cùng với Hoàng cung không còn quan hệ, nhưng cũng không được tự do tự tại sinh hoạt, dù sao nàng cũng từng là một phúc tấn. Nàng ta cũng không được chăm sóc con cái cũng mình… Ta vừa định mở miệng, hắn đã chặn lại: “Chỉ là ta không muốn lầm thêm một lần.”

Ta không thể làm gì khác hơn, lại lo nghĩ với tính tình của Thanh Nặc, ta không thể chắc chắn nàng sẽ dạy đám con thành bộ dạng gì. Ta khẽ thở phào, cúi đầu nhìn xuống bụng, trong lòng yên lặng nói: “Hài tử, con có nhìn thấy gì không? Ngươi sẽ không oán giận ngạch nương ngay từ đầu đã đoạt quyền lợi làm hoàng tử hoàng tôn của con chứ?” Hắn dường như hiểu rõ tâm sự của ta, cúi người úp mặt vào bụng của ta. Ta có chút hài lòng, dường như lúc này ta và hắn giống như một đôi phu phụ bình thường. Một lát sau, hắn đứng dậy đi một vòng, thấy xung quanh bốn phía không có người, liền nói: “Hài tử này, trưởng thành thế nào ta sẽ không phải lo lắng.”

Ta kiêu ngạo vỗ về cái bụng, nói: “Đó là điều tất nhiên, Lan nhi nhất định sẽ hiểu ta.” Hắn nghiêng đầu, nghi hoặc liếc mắt nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Lan nhi, tên này nghe rất quen…” Một lát sau, dường như tỉnh ngộ, hắn nói: “Người vô cùng trọng yếu của nàng,…, xác thực nó rất quan trọng với nàng. Chỉ là, cái tên này hơi có chút mềm yếu. Ta từ lâu đã định, hài tử này sẽ gọi là Hoằng Hãn.” Hắn thật sự mong muốn thai nhi này là một A ca, nhưng ta cũng không nói thêm, ngẫm lại mọi chuyện đều có thể xảy ra. Ta nghi hoặc nhìn hắn, không nói gì.

Ta ngồi bên bàn, nhìn Xảo Tuệ lăng xăng thu dọn độ đạc. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, rốt cuộc cũng được trở về vườn. Ta thấy buồn chán, nói vài câu với Xảo Tuệ, nhưng nàng chỉ đáp chiếu lệ hai câu, không để ý tới ta. Ta biết nàng đang bận rộn, liền thôi không làm phiền nàng thêm.

Ta nhẹ nhàng xoa bụng, khẽ hát vài câu trong bài hát thiếu nhi thời hiện đại. Hát một hồi, hài nhi trong bụng kia dường như có nghe được, an tĩnh ngủ.

Xảo Tuệ quay đầu nhìn ta một chút, ‘xì’ một tiếng rồi bật cười, nói: “Tại sao lại bày nhiều chuyện như vậy chứ. Đó chỉ là một thai nhi, có thể nghe hiểu được sao? Chẳng biết ở đâu học được mấy bài hát cổ quái?” Ta khẽ cựa mình, mở to mắt nói: “Ngươi chẳng hiểu gì hết. Đây là mấy bài hát dành cho thiếu nhi, từ trong miệng ngươi lại biến thành bài hát cổ quái…” Nghe xong, Xảo Tuệ lại gận, cẩn thận đỡ ta đứng lên, nói: “Vâng, là do nô tỳ không hiểu, không nên ngắt lời tiểu thư. Ta đang không biết có quên vật gì nữa không. Vườn tuy là không cách hoàng cung xa lắm, nhưng chạy tới chạy lui, cũng rất phiền.” Nàng thận trọng đỡ ta đi dạo ra vườn, ngồi lên ghế xong mới trở lại phòng. Ta ngồi một lúc, rồi đứng dậy bước ra bên ngoài.

Đã vào mùa hè, mặc dù còn chưa đến chính ngọ, nhưng thời tiết đã oi bức khác thường. Tìm một tiểu đình nghỉ mát ngồi xuống, ta lại nhẹ giọng hát mấy bài hát thiếu nhi. Đây là phương thức dưỡng thai của thời hiện đại.

“Thì ra là Hiểu Văn cô nương. Ta còn đang đoán xem ai đang ở đây ca hát.” Tiếng người ở đằng sau đột ngột cất lên, khiến ta sửng sốt, ngạc nhiên. Trong hậu cung lại có người chủ động chào hỏi ta hay sao. Ta đứng dậy nhìn lại, thấy Hi phi đang đứng ngoài tiểu đình, còn có Hoằng Lịch và Phó Nhã đi theo. Ta khẽ gật đầu, làm tư thế thỉnh an. Đợi mọi người ngồi xuống, ta nói: “Đám nô tỳ đang thu dọn đồ đạc, khắp nơi lộn xộn, ta đành ra tiểu đình ngồi tạm một lúc.”

Sắc mặt Hi phi vẫn lộ vẻ điềm tĩnh, tươi cười. Nghe ta nói xong, nàng nói: “Nghe hoàng hậu nói lại, các ngươi hôm nay sẽ trở lại vườn. Ta vốn định một mình đi tìm ngươi, nhưng lại nghĩ có điểm không thích hợp. Đã gặp mặt ở đây, ta có vật này muốn tặng cho hài tử của ngươi.” Nhìn nàng lấy ra khoá ngọc trường mệnh từ trong tay áo rồi đặt vào tay ta, ta mỉm cười nhận lấy. Quan sát kỹ một hồi, ta thấy khối ngọc trong suốt, nhẵn nhụi, sáng bóng… Quả thật, đây là cực phẩm. Ta đặt trở lại tay của nàng, cười nói: “Vật này quý trọng quá rồi.” Hi phi đẩy lại tay ta, nói: “Năm đó Thánh tổ gia đã ban vật này cho ta lúc mang thai Hoằng Lịch. Vốn là có hai miếng giống hệt nhau. Một miếng Hoằng Lịch luôn mang theo người. Miếng kia ta vẫn cất kỹ. Hoằng Lịch vốn rất ít anh em, ta mong rằng cô nương sẽ cho hắn một người em trai.”

Nàng đã nói như vậy, nếu ta còn không nhận thì có vẻ như kiêu ngạo quá, đành nói lời cảm ơn rồi cất đi. Phó Nhã từ lúc nhìn thấy ta, vẫn yên lặng cười cười. Lúc đầu Hoằng Lịch đã gọi ta một tiếng ngạch nương, nhất định nàng đã hiểu rõ thân phận của ta. Đột nhiên ta nhớ Hoằng Lịch đã từng nói muốn từ hôn, có phải…

Làm như vô tình ta đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhìn ra khoảng không, bèn nâng cằm hướng nhìn lên cây, theo hướng ánh mắt của hắn. Đám lá cây rậm rạp, xanh lục phản chiếu ánh mặt trời, loé sáng rất chói mắt, nhưng hắn vẫn nhìn không hề nháy mắt.

Ta có chút bất an, nhìn về phía Phó Nhã cùng Hi phi. Hai người vẫn ngồi ngay ngắn, dáng vẻ văn nhã an nhàn, nét mặt hơi mỉm cười, tuy nhiên, ánh mắt vẫn ẩn chứa một chút lo lắng.

Ta khẽ cười nói: “Ta cùng Phó cô nương thật có duyên. Không ngờ, chúng ta có ngày gặp lại nhau trong hoàng cung.” Phó Nhã nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nói: “Nương nương… Cô nương…” Lúc trước nàng nghe Hi phi gọi là Hiểu Văn cô nương, nàng vẫn chưa biết nên xưng hô với ta thế nào, hết nhìn sang Hoằng Lịch rồi tới Hi phi, nét mặt bối rối, ửng đỏ.

Ta hiểu rõ, cười nói: “Gọi ta là cô cô Tuổi của ta cũng đáng là cô cô cũng nàng, huống hồ cũng là trưởng bối của Hoằng Lịch, gọi như vậy cũng là hợp lý.

Hoằng Lịch đưa mắt nhìn ta, vẫn im lặng không lên tiếng nhìn sang hướng khác. Phó Nhã thản nhiên cười nói: “Cô cô, ta đã vài lần đi tới Cúc xá, nhưng chưa từng gặp lại ngươi, vẫn thắc mắc trong lòng.” Nàng nhìn chằm chằm vào bụng ta, rồi nói tiếp: “Cũng không nhớ là ngươi đang mang thai.” Nghe vậy, Hi phi sửng sốt, hỏi: “Các người đã từng gặp mặt rồi sao?”

Ta cùng Phó Nhã kể lại chuyện hôm đó. Hi phi nghe xong, im lặng một lúc, sau mới nói: “Hôm nay, trời càng lúc càng nóng.” Nghe câu nói không liên quan tới câu chuyện, ta thoáng ngạc nhiên, nhìn nàng đang mỉm cười nhìn ta chằm chằm, ta liền nói với Hoằng Lịch: “Đúng vậy. Tứ A ca, ngươi cùng Phó cô nương đi lấy một chút nước quả ướp lạnh đến đây đi.” Hoằng Lịch ngạc nhiên, rồi chớp mắt nhìn Hi phi, rồi nhìn ta, sắc mặt liền chuyển về trạng thái bình thản, bật tiếng cười nhỏ. Sau khi cười xong, nói: “Cũng không nên làm đệ đệ bị khát.”

Có thể là do ta đã quá mẫn cảm, nhưng nghe tiếng cười của hắn, ta nghe ra một chút gì đó khác lạ. Ta khẽ ngẩng đầu, nhíu mày nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt của hắn. Qua ánh mắt, ta tìm thấy một chút tức giận, đột nhiên hiểu rõ, nữ tử trong lòng Hoằng Lịch có thể là… Ta đột nhiên căng thẳng, sống lưng lạnh toát, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân.

Đợi hai người đi xa, ta vẫn yên lặng ngồi yên. Hi phi gượng cười, nói: “Cô nương đã hiểu rõ những lo lắng của ta?” Ta khẽ gật đầu, nhưng chẳng nghe được tiếng động bên ngoài, tự mình sợ hãi. Ta không ngừng oán hận chính mình, lúc nào cũng nghĩ hắn là một đứa trẻ nhưng lại quên mất hắn nhiều lần nói hắn đã thành niên. Lúc đó nếu ta sớm biết, ta sẽ chú ý cử chỉ ngôn hành, sẽ không để xảy ra cục diện ngày hôm nay, khó có cách giải quyết.

Đối mặt với Hi phi, ta có chút không được tự nhiên, lúng túng chớp mắt, nói: “Hoằng Lịch là một hài tử hiểu chuyện, hắn sẽ tiếp nhận Phó Nhã.”

Nàng khẽ thở dài, nói: “Ta cũng mong hắn sớm ngày hồi tâm, bằng không sẽ có một ngày…”

Ta hoảng hốt trong lòng, chặn lại lời nói của nàng: “Không có chuyện đó, Hoằng Lịch cùng Phó Nhã khẳng định là một đôi trời sinh.”

Vẻ mặt bất an của nàng biến mất, có một chút thoải mái, nhưng vẫn than thở: “Hoằng Lịch nên nghe những lời này của ngươi.”

Trong lòng ta chua xót, hiểu được nỗi thống khổ khi có tình mà không thành đôi, như Mẫn Mẫn, như Minh Tuệ, như tỷ tỷ… Tật không ngờ, một hài tử trong hoàng cung cũng phải chịu nỗi đau khổ như vậy, mà người khởi xướng lại là ta. Hi phi biết rõ lúc này ta cần thời gian suy nghĩ, nàng lẳng lặng nhìn bụi hoa phía trước, không nói thêm lời nào.

Hoằng Lịch đang bước nhanh tới gân, Phó Nhã đuổi theo phía sau, nhưng Hoằng Lịch đi quá nhanh, nàng không theo kịp.

Đợi hai người ngồi xuống, Hoàng Lịch đưa mỗi người một chén. Bốn người, ba người có tâm sự, bởi vậy tất cả chỉ yên lặng uống nước, không nói chuyện. Phó Nhã dường như cũng cảm nhận được bầu không khí quái dị, đưa mắt nhìn mọi người, rồi lại cúi đầu nhìn xuống.

Ta ngồi lại đây, tựa như ngồi trên đống lửa, bèn đứng dậy nói: “Ta nên trở về thu dọn đồ đạc.” Hi phi sửng sốt, trong nháy mắt liền khôi phục dáng vẻ bình thường, tươi cười nói: “Cũng đến lúc về thôi.” Ta không dám nhìn thẳng vào Hi phi, Hoằng Lịch, chỉ khẽ cười với Phó Nhã, rồi chậm rãi bước ra ngoài tiểu đình.

Hoằng Lịch ở phía sau cũng nói: “Nhi tử còn một số việc phải xử lý, xin phép được cáo lui.” Bước chân của ta bị kiềm lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Phó Nhã cũng là một nữ tử thông minh, từ đó tất nhiên sẽ nhìn ra một ít chuyện, tuy không liên tưởng tới ta những cũng đoán ra Hoằng Lịch vốn không có hảo cảm với nàng. Đang âm thầm đánh giá, ta nghe Hi phi khẽ cười một tiếng, nói: “Nhã nhi cũng đã vào cung một ngày một đêm, ngươi nhân tiện đưa nàng ra khỏi cung đi.”

Ta thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía trước.

Từ xa, ta nhìn thấy mấy cung nữ đang hái hoa, khiến lòng xốn xang, một tình cảm nhẹ nhàng, ấm áp xuất hiện. Đã có lúc, mỗi mùa ta đều đến đây hái hoa, rồi phơi khô pha trà, làm điểm tâm.

“Cung nữ vẫn chỉ là cung nữ, xuất thân này dù có thể bay lên cành cao cũng không thể hoá phượng hoàng”. Tiếng đùa cợt của Ngạc đáp ứng vang lên từ phía sau.

Ta thấy hơi phiền. Lúc trước có Tề phi, hiện tại có Ngạc đáp ứng nàng tự cao tự đại. Ta thực sự không muốn đối diện với hiện trạng này, khẽ thở dài, bước tiếp về phía trước.

“Xì”, giọng châm biếm, nàng ta nói tiếp: “Quả thật có chút không phóng khoáng.” Ta dừng bước, xoay người lại, mặt mang vẻ cười lặng im nhìn một đám nữ nhân trước mặt.

Là Ngạc đáp ứng dẫn theo một đám tú nữ thướt tha như liễu rủ mùa xuân. Thấy ta cười tươi như hoa, vẻ đùa cợt của Ngạc đáp ứng đột nhiên cứng đờ lại. Nàng không ngờ ta sẽ tiếp tục giữ vẻ mặt hớn hở này. Thật lâu sau, nàng vẫn không nói được lời nào, nhưng dường như đã trấn tĩnh lại, ánh mắt vẫn lộ vẻ bất an, giương lên nhìn thẳng vào ta.

Ta khẽ lắc đầu, cười nói: “Kỳ thực, cho dù đậu trên cao, cũng không nhất định tất cả đều là phượng hoàng. Ma tước (là chim gì nhỉ?), Quạ đen chẳng phải cùng đậu trên cành cao hay sao?”

Mặt nàng ta thoáng cái đỏ bừng, tức giận nhướng mày lên, nhìn ta đầy vẻ oán hận. Hai tú nữ bên cạnh nàng nhìn nhau, rồi nhìn sang nàng đầy vẻ trào phúng, có chút hả hê. Mấy người phía sau Ngạc đáp ứng cũng lộ vẻ cười mỉm chi, tỏ vẻ không màng danh lợi, khẽ gật đầu với ta một cái.

Ta mỉm cười nhìn lại nàng, rồi xoay người bước đi. Tú nữ đang đứng cạnh Ngạc đáp ứng nhìn chằm chằm bàn tay ta đang vỗ về trên bụng, nói: “Lâm Doanh, ngươi nhìn chiếc nhẫn trên tay nàng có quen không kìa?” Ta giật mình, nhìn lại bàn tay, hiểu ra hàm ý của nàng. Nhẫn này là do ta tự mình thiết kế, chỉ làm có hai chiếc. Nàng thấy quen, nhất định là đêm đó đã nhìn thấy ở chỗ Dận Chân.

Ngạc đáp ứng bước lên hai bước, nhìn chằm chằm vào tay của ta, ánh mắt ban đầu là nghi hoặc, sau đó tỉnh ngộ. Cuối cùng, là nàng thất bại,…

Tú nữ vừa nói lúc trước bĩu môi, cười nhạo nói: “Lâm doanh, hoàng thượng cả đêm đều nhìn vào chiếc nhẫn đó, vốn là một đôi với chiếc cô nương đang đeo trên tay. Có thể nói, hoàng thượng mặc dù ở bên cạnh ngươi, nhưng tâm thì luôn hướng về nàng ấy.”

Nghe vậy, toàn thân Ngạc đáp ứng liền rung lên, sau đó cắn chặt răng, dường như muốn đem toàn bộ sự phẫn nộ nuốt xuống. Sau đó, cố làm vẻ cười, nàng vừa lại gần ta vừa nói: “Cô nương, là do Lâm Doanh không hiểu chuyện, lần trước đã xô ngã cô nương, lần này lại khiến ngươi hiểu lầm…”

Khuôn mặt của nàng có thể xoay chuyển nhanh như vậy, ta cũng cảm thấy buồn bực. Nàng đi tới trước mặt ta, tươi cười nhưng ánh mắt lạnh lùng, khiến ta rùng mình. Nàng nhìn thẳng vào mặt ta, chậm rãi đi ngang bên người, đột nhiên đưa tay tát thẳng vào mặt ta. Ta bị bất ngờ, đứng không vững, hai tay vội vàng đưa về phía sau, chống đỡ thân thể, ngã ngồi xuống đất. Thoáng chốc, đầu óc ta trống rỗng.

Tim ta đập liên hồi, kinh sợ hồi lâu, rồi tỉnh ngộ, từ từ cố gắng đứng dậy. Đi thử vài bước, ta không thấy có gì không ổn, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tức giận, ta xoay người lại, sắc mặt lạnh lùng, nhìn quét ra phía sau. Trong mắt nàng ẩn chứa vẻ kinh hoàng, nhưng vẫn kiên cường như trước. Hai người im lặng, giằng co một hồi. Ngạc đáp ứng dường như bị ta doạ cho sợ hai, tiến lên hai bước nắm lấy tay ta. Ta phất tay áo đẩy ra, lạnh lùng nói: “Ngạc đáp ứng đã quên mất thân phận của mình, quên mất đây là đâu, thậm chí đã quên cả khẩu dụ của hoàng thượng.” Bị ta hỏi dồn dập liên tiếp, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch.

“Tứ A ca cát tường.” Tiếng thỉnh an của mấy tú nữ phía sau cùng vang lên, ta nhìn qua nàng, thấy Hoằng Lịch đang sải bước đi tới, Phó Nhã vẫn đi đằng sau.

Hoằng Lịch nhìn vết bẩn trên người ta, hơi giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Đường đi bằng phẳng như vậy, sao lại ngã được. Nô tài nào to gan như vậy?”Nói xong câu cuối cùng, hắn đã đứng ở trước mặt ta, làm như không hề nhìn thấy Ngạc đáp ứng. Hắn quan sát ta vài lần, rồi quay lại dặn Phó Nhã: “Phó cô nương, cẩn thận đỡ ngạc nương.”

Phó Nhã điềm nhiên đáp dạ, đi tới đỡ ta. Ta mỉm cười nhìn nàng trêu chọc, nàng biến sắc, lấy khăn lụa lau qua mặt của ta. Ta mơ hồ cảm giác đau xót ở trên mặt, nhất định là đã bị móng tay của nàng ta cào rách. Ngạc đáp ứng đứng đối diện sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Nàng ta không nghĩ rằng chúng ta có nhiều mối quan hệ dây dưa, cũng không biết rõ thân phận thực sự của ta, cũng không biết ta có ý nghĩa gì với Dận Chân. Các nàng có thể cho rằng ta không có thân phận, chỉ là một cung nữ nhất thời được sủng ái mà thụ thai. Vừa mới rồi, Hoằng Lịch đã gọi một tiếng ngạc nương, rõ rõ ràng ràng cảnh cáo các nàng.

Nghĩ đến đây, ta quyết định không muốn truy cứu thêm việc này, liền gượng cười nói với Hoằng Lịch: “Chúng ta đi thôi, đã đến giờ quay lại vườn rồi.” Hắn đưa mắt nhìn ta, hơi trầm ngâm, trầm giọng nói: “Hy vọng là không có việc gì, bằng không, dù là bất kỳ ai, cũng sẽ phải chịu phạt.”

Sắc mặt của Ngạc đáp ứng càng trắng bệch, không còn chút huyết sắc, không biết là do tức giận hay vì hồi hộp mà toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt chiếc khăn. Ta u ám thở dài, tội gì cơ chứ. Lăn qua lăn lại nửa ngày trời, kết quả cô ta đạp phải chính hòn đá của mình đá ra đè phải.

Hoằng Lịch lại nói: “Còn có thể đi tiếp được không? … hay để ta… ngươi ở lại đây chờ ta, ta sẽ sai thái giám mang kiệu tới.” Nói xong, hắn sải chân bước đi. Kỳ thực, chính ta cũng rất lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra, đành lẳng lặng đứng chờ tại chỗ. Ta nghiêng đầu nhìn Phó Nhã, phát hiện ra sắc mặt nàng ửng đỏ, đang kinh ngạc nhìn chằm chằm dáng lưng của Hoằng Lịch. Ta mừng thầm trong lòng, vốn định ghẹo nàng mấy câu, nhưng trên mặt đau xót, nhẹ nhàng đưa tay lên xoá mặt…

Hoằng Lịch đã đi xa, nàng vẫn ngơ ngác nhìn. Trong lòng ta có chút lo lắng, chỉ lo một tấm chân ý của nàng như nước chảy về đông, đành nói: “Ta đã làm ngươi rời cung trễ rồi?” Phó Nhã trấn tĩnh lại, cúi đầu khẽ nói: “Không đâu, hơn nữa…”

Nàng tuy chỉ nói nửa câu, nhưng ta đã hiểu được ý tứ của nàng, trong lòng càng thêm lo lắng. Ta nhìn nhàng, khẽ lắc đầu vừa lúc nàng ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt nhiều cảm xúc, rồi lại cúi xuống.

Chúng ta vẫn thì thậm nói chuyện, không hề để ý tới đám người Ngạc đáp ứng.

“Hiểu Văn cô nương, chúng ta cáo lui.” Ta ngẩng đầu, nhìn mấy người Ngạc đáp ứng lướt qua ta. Tú nữ đi sau cùng hơi cười với ta. Ta mỉm cười đáp lại, khẽ gật đầu.

Nàng ngạc nhiên không chớp mặt, rồi đột nhiên nhẹ giọng nói: “Cảm tạ cô nương.”

Không hiểu vì sao nàng lại như vậy, đang định mở miệng hỏi thì nàng đã thản nhiên bước đi. Ta suy nghĩ, dường như đây là lần thứ hai gặp nàng, lần đâu là lúc các nàng đi chung với Tề phi, chúng ta lúc đó cũng không nói chuyện với nhau. Như vậy, ta cùng nàng ta không có gì liên quan, câu ‘cảm tạ’ kia là vì sao? Suy nghĩ một hồi, ta nghĩ chắc là do nàng ta lo sợ nhiều chuyện quá.

Thở dài một tiếng, Phó Nhã đã khẽ nói: “Cảnh sắc trong cung đều quá hoàn mỹ, khiến người ta say đắm, nhưng người trong cung thật đáng sợ.” Ta cười khổ, tiếp lời: “Những người sống trong cung cũng có nổi khổ riêng, không thể nào dứt ra được. Vận mệnh của ngươi không phải do ngươi nắm giữ. Tình cảm của ngươi cũng không đặt vào một người. Tất cả đều liên quan tới rất nhiều người, đều lại là những người ngươi rất quan tâm và lo lắng.” Phó Nhã khẽ nhướng mày, nhìn ta sửng sốt. Nàng vốn là người thông minh, hẳn là hiểu rõ hàm ý của ta, chỉ là nhất thời khó tiếp thu, nên mới có vẻ mặt ngơ ngác này.

Im lặng nhìn không chớp mắt, nàng nói: “Ngươi đã nhìn ra.” Ta mỉm cười nhìn nàng một cái, đang muốn nói thì có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, bèn nhìn lại thì thấy Hoặng Lịch đem theo hai tiểu thái giám mang theo một cỗ kiệu đang bước nhanh tới.

Phó Nhã lại cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất. Ta có chút hối hận vì đã nói mấy lời đó với nàng. Phó Nhã vốn đang có nhiều ước mơ, chỉ nói vài câu mà hoàn toàn tan biến. Ta vỗ nhẹ tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Mấy lời vừa rồi ngươi đừng nên quá để ý. Chỉ cần có tâm, không nên sống quá mệt mỏi.” Nhìn Hoằng Lịch, ta lớn tiếng nói: “Ngươi tiễn Phó Nhã rời cung đi, tự ta trở về là được.”

Hoằng Lịch nhíu mày, nhìn sang Phó Nhã rồi cười nói: “Phó cô nương sẽ không nóng lòng quá đâu. Để ta đem ngươi hồi cung thì mới an tâm.”

Phó Nhã cũng ngượng ngùng nói: “Nên để Tứ A ca đưa ngươi trở về.”

Ta hiểu ra, chính nàng cũng không muốn rời cung sớm như vậy, huống hồ Hi phi cũng là vì Hoằng Lịch mà tiếp đãi nàng, tuy là như hiểu nhưng nội tâm vẫn có những suy nghĩ khác… Nếu như thật sự Phó Nhã đã biết chuyện, nàng sẽ cảm thấy thế nào? sẽ xảy ra chuyện lành dữ thế nào, cũng khó mà dự liệu.

Không muốn tiếp tục nói thêm, ta kiên định nói: “Vừa nãy đã kêu là ngạc nương, mà giờ lại không nghe lời.” Những lời này ta dũng thân phận trưởng bối mà nói, khiến Hoằng Lịch sửng sốt, yên lặng nhìn ta. Ánh mắt hắn vừa có vẻ khiếp sợ, vừa đau xót… Cuối cùng, hắn ngửa mặt lên trời, cười nói: “Nhi thần cẩn tuân lời sai khiến của ngạc nương.” Nói xong, hắn ngạo nghễ rời đi. Phó Nhã ngẩn ngơ, ta liền cười nói: “Còn không đi theo!” Sắc mặt nàng ửng hồng, nói: “Phó Nhã cảm tạ cô cô.”

Ngồi trên kiệu, trong đầu nghĩ lại ánh mắt vừa rồi của Hoằng Lịch. Ta cảm giác buồn phiền, trước có Trương Dục Chi, sau lại là chuyện này. Người trước có thể nói rõ ràng, nhưng Hoằng Lịch thì ta không có cách nào. Dù sao, với Hoằng Lịch, đó là mối tình đầu đời, chỉ có thể tự hắn nghĩ thông suốt, bất kể là ai cũng thể khuyên giải, an ủi. Ta chỉ mong hắn sẽ sớm hiểu ra.

Một trận mưa lạnh đổ xuống báo hiệu mùa thu sắp trôi qua.

Xảo Tuệ đỡ ta đi dạo, chân đạp lên đám lá rụng trong vườn. Gần tới ngày sinh, càng lúc ta càng cảm thấy bất an. Bụng ta to lắm rồi, hai chân phù thũng, mỗi ngày bắt mạch, thái y đều nhíu chặt lông mày tỏ vẻ lo lắng. Mỗi ngày qua đi, ta càng nặng nề hơn, và cũng không thể trấn tĩnh như lúc trước. Không thể làm gì khác hơn, mỗi ngày ta đều cố gắng đi bộ nhiều hơn, mong có thể sinh nở tốt hơn.

Đi một hồi, cả người ta mệt mỏi, thân xác rã rời dựa hẳn vào người Xảo Tuệ. “Chúng ta nghỉ tạm một hồi, lát nữa đi tiếp.” Xảo Tuệ lên tiếng, đỡ ta ngồi nghỉ rồi nói mấy câu chuyện ta ưa thích để giúp ta khuây khoả. Nàng nói một hồi, thấy ta vẫn không yên tâm, nàng yên lặng ngồi nhìn ta một lúc, rồi nói: “Tiểu thư, người không nên lo lắng, bà đỡ trong cung cũng có rất nhiều kinh nghiệm.” Ta vẫn không quan tâm tới lời nàng nói, hờ hững một lúc mới hỏi: “Thập tam gia bao lâu rồi chưa tới Chân Hi các?”

Xảo Tuệ im lặng nhin ta chăm chú, sắc mặt có chút hờn giận, nói: “Hoàng thượng rất lo lắng, không muốn cho người quan tâm đến những chuyện khác. Hoàng thượng đã căn dặn nhiều lần, không được để người lo lắng vì bất kỳ chuyện gì, vì bất kỳ người nào.” Nghe Xảo Tuệ nói, ta đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt, biết có nói gì nữa cũng sẽ không có tác dụng, nàng sẽ không vì ta mà đưa tin lần nữa. Ta đành nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trời cũng thương ta, người ta muốn gặp mới nói đã xuất hiện.

Từ xa đã trông thấy Thập tam đang thong dong bước lại gần. Ngực ta như được cất đi tảng đá nặng, cực kỳ vui vẻ, mỉm cười nhìn Xảo Tuệ. Ta đứng thẳng dậy, Xảo Tuệ lắc đầu, khẽ thở dài: “Chính bản thân cũng không yêu quý chính mình, để người khác sốt ruột cũng vô ích. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, Xảo Tuệ sẽ đi theo tiểu A Ca, đỡ phải chờ đợi lo lắng cả ngày.” Đây là câu nàng thường xuyên nói, ta nghe mãi cũng thành quen. Ta cười nói với nàng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bụng ta lại hơi đói, ngươi giúp ta chuẩn bị chút điểm tâm.” Xảo Tuệ làm sao lại không nhìn ra dụng ý của ta, vừa lắc đầu nàng vừa nói: “Sao tình tình lại giống nhị tiểu thư như vậy…”

Thập tam mỉm cười nói: “Còn có thể đi hay không?” Ta đứng tại chỗ, kéo cánh tay của hắn, cười nói: “Có cánh tay này là ta có thể đi tiếp.” Thập tam cười lớn, rồi đi về phía trước, nói: “Cảnh này nghìn vạn lần cũng đừng để hoàng huynh nhìn thấy. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thân thể ta sớm đã bị ánh mắt đó băm nát mấy lần rồi.” Nói xong, hắn giả vờ nhìn quanh một chút.

Mặc dù yên lặng, nhưng vẻ mặt của Thập tam đều ẩn chứa tia cười. Mấy ngày không gặp, hắn dường như trở lại thời kỳ trước khi bị giam cầm mười năm, trở lại làm Thập tam lang liều mạng. Bị ta nhìn một trận, Thập tam dường như có chút xấu hổ, sờ sờ mặt, hoài nghi hỏi: “Có gì mà lại nhìn ta như thế?” Ta liếc mắt nhìn hắn, cười chế nhào nói: “Bảng vàng đề danh, động phòng hoa chúc, mấy chuyện này đối với ngươi vốn chẳng quan trọng gì. Ta không hiểu chuyện gì khiến ngươi cười đến ngây đến si như vậy?” Nghe ta nói vậy, Thập tam khẽ nhíu mày, nói: “Những cái ngươi nói có gì vui vẻ đâu cơ chứ. Có thể làm ta sảng khoái cả vì tinh thần và thể xác đâu phải là mấy việc thế này.” Dùng ánh mắt dò xét một hồi, ta nói: “Đừng có vội đắc ý. Không phải lúc Lục Vu trở về, ngươi cũng có bộ dạng này hay sao?” Thập tam cười, nghe xong rồi nói: “Ta rốt cuộc đã đợi được ngày này.”

Ta vô cùng cảm động. Lục Vu vốn là người tâm cơ động lòng người, nhưng trong hoàn cảnh này không thể hiểu rõ được tâm tư của Thập tam. Thập tam đã tổn hao không ít tâm huyết, công phu, những mong muốn nàng trở về. Nếu không phải là người trong cuộc, sẽ không có cách nào cảm nhận được những thử thách gian nan, đương nhiên cũng không thể hiểu được Thập tam đang mừng rỡ như điên.

Ta nói: “Ngạc đáp ứng hiện tại ra sao? Chuyện Tây Tạng đã xử lý đến đâu rồi?” Thập tam suy tư một lúc, nói: “Hoàng huynh đã hạ lệnh bãi chức Ngạc Tề, phái Tăng Cách, Mã Lạt đi Tây Tạng sửa lại những sai lầm lúc trước. Lần này phái đi hai vị đại thần, phái quân đội đi theo bảo vệ, nhằm triệt để giải quyết các vấn đề. Về phần Ngạc đáp ứng, Tứ ca cũng có hơi tức giận. Nàng chỉ là mới vừa vào cùng, hành vi đã cực kỳ ngang ngược, còn dám nguy hại đến long thai. Nếu không phải là cha nàng vì triều đình mà tận lực, đừng nói Tứ ca có tha cho nàng hay không, Hoàng hậu nhất định sẽ không ta cho nàng. Dù sao, Tứ ca con nối dòng vốn rất ít, đây vốn là tâm bệnh của hoàng hậu.”

Xoa xoa vết thương dài trên mặt, ta hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó.

Trở lại trong viện, Xảo Tuệ đang lo lắng đi lòng vòng trong phòng. Vừa nhìn thấy mặt ta, nàng sợ hãi, liên tục hỏi chuyện gì. Ta không muốn mọi việc lớn ra, bởi vậy chỉ nói là do mình không cẩn thận bị cành cây quẹt phải. Xảo Tuệ quan sát tỉ mỉ, rồi một mực khẳng định đây là vết thương do móng tay cào rách. Đến lúc Dận Chân trở về, nàng một mực giữ nguyên ý kiến.

Đến lúc trong phòng chỉ còn ta với Dận Chân, hắn lẳng lặng đứng trước mặt ta, chăm chú nhìn vào vết thương trên mặt, ánh mắt ấm áp tình cảm dần biết mất, còn lại là vẻ lạnh lùng hận ý. Ta cực kỳ hiểu rõ thần sắc này của hắn, trong lòng lo sợ, chợt rùng mình một cái.

Ta không muốn hài tử chưa được sinh ra đã ảnh hưởng đến sinh mệnh của người khác. Vì vậy ta tiến lên phía trước, cúi đầu đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi, ta thực sự rất nhớ Chân Hi các.” Hắn im lặng một hồi, ôm lấy thắt lưng của ta, nhàn nhạt hỏi: “Là ai?” Trong lòng căng thẳng, suy nghĩ rất nhanh rồi quyết định ngay sẽ nói thật, việc này không thể nào che giấu được. Huống hồ, tình thế ở Tây Tạng đang vô cùng căng thẳng, hắn sẽ không trừng phạt Ngạc đáp ứng.

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn nói: “Ngạc đáp ứng.” Hắn vẫn bình tĩnh như thường, hình như trong lòng đã biết là do ai gây nên. Ngẫm nghĩ một hồi, ta cũng rõ nguyên do bên trong. To gan như vậy trong hậu cung, ngoại trừ lúc trước có Tề phi ngôn ngữ không cân nhắc, mọi người đều nhã nhặn lịch sự, là thục nữ thông tuệ. Bởi vậy, ngoại trừ đám tú nữ mới vào cung chưa biết nông sâu, không có ai tới mà trêu chọc ta. Mà đám tú nữ mới tới kia, chỉ có Ngạc đáp ứng được thị tẩm một lần, mà triều đình đang trong lúc trọng dụng người nhà của nàng ta.

“Nhược Hi…” Nghe tiếng gọi của Thập tam, ta bừng tỉnh, nhìn hắn nói: “Chuyện gì?” Thập tam hơi cười, nói: “Ngươi như vừa đi vào cõi thần tiên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Lẽ nào đúng như hoàng huynh nói, từ lúc ngươi về lại vườn dường như có tâm sự.” Ta ngẩng ra, lập tức hiểu rõ ý của hắn. Mấy ngày nay ta luôn nghĩ tới chuyện của Hoằng Lịch. Đây vốn là chuyện không thể giải quyết, cũng là chuyện khiến nội tâm khổ sở, cả người có chút ấm ức.

Ta nói: “Ta đâu có tâm sự gì. Triều đình đang cần dùng Ngạc Tề, bởi vậy Ngạc đáp ứng dù bị cấm túc, cũng đã làm nàng chịu uỷ khuất rồi.” Ta thầm cười khổ. Chúng ta vừa quay về vườn, Ngạc đáp ứng đã bị cấm không được rời khỏi chỗ ở dành cho các tú nữ. Nếu như không phải là do Thập tam nói, ta vẫn còn mù mờ chưa rõ. Trong cung vốn là có quy củ, cũng là do nàng gieo gió gặt bão.

Thập tam lắc đầu, đùa cợt hỏi: “Lúc trước là do ai đuổi vào tận trong cung, làm khổ Tứ ca một hồi, để thành ra hình dạng này.” Vết thương đã thành sẹo, ta thẹn quá hoá giận, rút khỏi tay hắn, đứng tại chỗ, trừng mắt nói: “Là ai vì muốn gặp Lục Vu, cố gì giả vờ ngã ngựa.” Thập tam ngượng ngùng cười cười, nắm lấy tay ta đặt lại lên tay hắn, nói: “Thôi, dừng ở đây.” Hắn lại nói tiếp: “Ngươi cũng không nên lo lắng. Ngạc Tề biết em gái hắn làm ra chuyện ác, đã dâng biểu nhận tội, cầu xin hoàng huynh khoan thứ cho nàng.”

Hai người vừa đi vừa tào lao chuyện phiếm một hồi, ta băn khoăn mãi rồi mới hỏi: “Tứ A ca mấy hôm nay có chuyện gì, nhiều ngày nay không gặp hắn.” Nghe vậy, Thập tam ‘xích’ một tiếng, bật cười nói: “Hài tử này dường như đã thay đổi tính tình, thái độ khác thường, cả ngày dạo chơi ngoài cung. Hơn nữa, trong hai tháng hắn đã thu nhận ba người thiếp, khiến hoàng huynh thất kinh, nói cũng không được.” Nói xong, hắn không nhịn được, bật cười ha hả.

Ngực ta nhói lên như bị kim châm, mơ hồ đau nhói, bước chân loạng choạng. Thập tam thấy vậy, nói: “Mệt rồi sao?” Ta vô lực khẽ gật đầu, theo hắn bước về phía Chân Hi các.

Đầu ta nặng trĩu, tự trách chính mình không kiềm chế được tình thế, đành tuỳ ý bước theo Thập tam.

“Thần đệ tham kiến hoàng huynh.” Nghe tiếng Thập tam lớn tiếng thỉnh an, bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu lên thấy Dận Chân đang cười cười nhìn chằm chằm vào tay của ta đang đặt trên tay của Thập tam. Ta cũng nhìn lại, hơi cười. Hắn nói với Thập tam: “Chuyện của Long Khoa đa xử lý thế nào rồi?” Nghe thấy vậy, ta ngẩn người ra. Long Khoa Đa không phải đang lo chuyện biên giới hay sao? Đang không giải thích được, Thập tam rút tay ta ra, nói: “Việc điều tra đã dần hoàn tất, chỉ đợi định tội xong nữa thôi.” Ta bước lên trước, ôm lấy cánh tay của Dận Chân, dựa hắn vào người hắn, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.

Thì ra Long Khoa Đa tàng trữ ngọc điệp trong nhà, mọi việc bị bại lộ, hồi đầu tháng bảy đã bị triệu hồi về kinh. Nhà bị xét, người.bị cấm tham chính, đồng thời các vị đại thần nghị tội Long Khoa Đa bốn mươi mốt tội lớn. Cuối cùng, Dận Chân hạ chỉ ‘Miễn tội chết của Long Khoa Đa, giam giữ tại Sướng Xuân viên, vĩnh viễn không được tham chính.’

‘Có mới nới cũ’ vốn là đạo lý thiên cổ bất biến. Long Khoa Đa chỉ vì ủng hộ chính sách Bát vương nghị chính, toàn bộ công lao của hắn bị xoá sạch.

Long Khoa Đa tuy rằng gặp chuyện đáng xẩu hổ, nhưng lần này, hắn đã ráng làm hết phận sự, tỉ mỉ điều tra thực địa, có thái kiên quyết yêu cầu người Nga trả lại vùng đất đã xâm chiếm của Mông Cổ. Tại bàn đám phán, hắn đưa ra vấn đề không chút nhượng bộ, yêu cầu đại sứ của Nga quốc phải tuân theo lễ tiết của triều đình. Thế nhưng, Đỗ Tư Sâm với Long Khoa Đa luôn bất hoà, chỉ trích Long Khoa Đa có tư tâm, đối với Long Khoa Đa có thái độ bất mãn, ương ngạnh. Bản thân hắn chưa bao giờ tự mình thăm dò biên giới. Từ lúc Long Khoa Đa trở về kinh, hắn qua loa xem xét địa thế. Lúc trước, suốt hai tháng không thể hoàn thành xong việc đàm phán, từ lúc hắn tiếp nhận, mới trải qua hai lần gặp mặt đã có thể hoàn thành. Ngày mười tám tháng bảy, hội nghị đàm phán biên giới về cơ bản là kết thúc, bản dự thảo đã được ký kết. Tháng tám, hai bên ký hiệp định song phương ‘Hiệp ước biên giới Bố liên tư kỳ’. Tháng chính chính thức ký ‘điều ước Kháp Khắc Đồ’. Tại lễ ký kết điều ước, tất cả đều bất ngờ về những văn kiện đánh mất quốc thể. Dận Chân tực giận không ngớt. Trong lúc Đỗ Tư Sâm cùng với sứ thần Nga quốc ngồi đàm phán, phía Nga xếp quân thành hàng, giương cao đao kiếm. Vì thế, lúc Đỗ Tư Sâm đàm phán với Nga quốc luôn giữ thái độ nhượng bộ.

Lịch sử đã bình luận, bản điều ước được ký kết, mắc dù các nội dung giao lưu văn hoá như ngôn ngữ, văn tư, tôn giáo, thủ công mỹ nghệ, y học… đều đạt được sự tiến triển quan trọng, hai bên đều hiểu rõ việc giao thương sẽ tạo nên cảnh tượng phồn vinh, nhưng về việc phân chia biên giới, người Nga cũng đã thu được rất nhiều lợi ích.

Trong những năm Khang Hi, nước Nga đã sai đại sứ cùng với Sách Ngạch Đồ tại Cầm Tư Khắc ký kết điều ước, đường biên giới xâm nhập vào lãnh thổ nước Nga rất sâu. Vậy mà hôm nay, Đỗ Tư Sâm xác định đường biên giới mới, cũng có rất nhiều đoạn thâm nhập vào đất Mông Cổ đến vài trăm dặm, khiến bản đồ Đại Thanh bị thu nhỏ đáng kể.

Đối với việc này, ta có chút chết lặng, chỉ sợ một ngày Dận Chân hiểu rằng vì triệu Long Khoa Đa về kinh mà làm mất quốc thổ, hắn chắc chắn sẽ lại tự trách bản thân. Ta u ám thở dài, chợt thấy hai chân tê rần. Khẽ cựa mình thay đổi tư thế, trọng tâm dồn hẳn lên người hắn. Hắn ôm ngang lưng ta, mỉm cười nói với Thập tam: “Chúng ta trở về thôi. Ngươi cùng dùng bữa với chúng ta, còn một chút việc…”

Ta một người nhưng ăn cho hai người. Ta ăn rất nhiều cơm, hai bên xếp đầy thức ăn như núi khiến Thập tam tròn mắt nhìn. Thấy dáng vẻ của Thập tam, Dận Chân cười nói: “Có gì lạ đâu. Như vậy mới có thể sinh ra một hài nhi mập mạp.” Đây là lời hắn thường trêu ta.

Liếc mắt nhìn hắn, ta vừa ăn vừa nói: “Là muốn ta béo phì thì có.” Ta cũng lo lắng sau này thân thể phì nhộn, đã từng không muốn ăn nhiều. Nhưng Dận Chân mỗi ngày đều sai thái y đến chẩn bệnh, ngày ngày nhắc nhở ‘người lớn không sao, còn thai nhi…’ Cứ như vậy, mỗi ngày đều cẩn thận nhắc nhở, nõi nhiều khiến ta cũng cảm thấy phiền, bắt đầu ăn thật nhiều. Bởi thế, người ta cứ phồng lên như quả bóng. Hắn xoa xoa lưng ta, nói với Thập tam: “Hoằng Lịch gần đây có chút khác thường. Bọn chúng vốn e ngại ta, ngươi là hoàng thúc cũng nên quan tâm một chút.”

Một miếng thịt mắc trong cổ họng, nuốt không xuống mà nhả ra không được, khiến ta đỏ bừng cả mặt. Dận Chân thấy thế, kinh hãi, vỗ mạnh sau lưng ta, lớn tiếng kêu Cao Vô Dung: “Cao Vô Dung, gọi ngự y tới đây.” Thấy hắn dứt khoát, ta cố phun ra, nếu để thái y gặp cảnh này, làm sao ta còn mặt mũi để đi ra ngoài. Cao Vô Dung ở bên ngoài đã lớn tiếng đáp dạ, khẩn cấp bước đi.

Hắn vẫn vỗ vỗ trên lưng ta, ta nghĩ nhẹ như vậy thì đâu có tác dụng, muốn hắn đánh mạnh lên một chút, vừa mở miệng đã cảm giác vật lại mắc sâu hơn nữa. Không có cách nào khác, ta cố sức tát hắn một cái, hắn sợ hãi run lên, dường như hiểu ra. Ta cúi thấp đầu xuống đợi. ‘Ba’ một tiếng, hắn vỗ một chưởng thật mạnh xuống lưng ta, ta ‘hô’ một cái phun miếng thịt ra, gấp gáp thở một hồi, uống một ngụm cách, nghĩ chắc ổn rồi.

Nhẹ nhàng thở hắt ra, rồi ngượng ngùng nhìn bọn họ. Thập tam khẽ cười, nói: “Hoàng huynh quả thật rất nhanh trí.” Ta ngẩng đầu nhìn Thập tam, đang muốn mở miệng, Dận Chân tươi cười, nhìn ta chằm chằm ra lệnh: “Ăn đi, không được nói xem vào” Ta làu bàu trong miệng, không nói rõ lời rồi ngồi xuống ăn cơm.

Thập tam nói: “Hoằng Lịch như vậy cũng không có gì không tốt, an bài cho hắn xử lý một chút chính sự, để hắn hiểu rõ tâm nguyện của bách tính. Về chuyện tình cảm, chúng ta không nên quá lo lắng, lẽ nào người muốn hắn giống như chúng ta. Mà chẳng phải, người muốn hắn sớm tìm được một nữ nhân hợp ý hay sao? Chúng ta đã phải chịu khổ rồi, người cũng không hy vọng hắn cũng như vậy chứ?” Dận Chân nhìn ta, im lặng một hồi, mới nói: “Trước khi hắn đại hôn, không nên như vậy.”

Cơm canh trên bàn ngon miệng như vậy, nhưng vào miệng ta rồi lại nhạt như nước ốc. Ta buông đua, kinh ngạc đờ đẫn, có chút mờ mit, không biết nên làm gì, trong lòng liên tục oán giận bản thân không cẩn thận. Trong lòng ta vẫn chỉ coi hắn là một hài tử, nhưng trong mắt hắn, ta vẫn là một cô nương trong độ tuổi thanh xuân. Trải qua hai tháng suy xét, ta loáng thoáng nghĩ rằng cũng chưa phải là do hắn yêu thích. Về căn bản, ta khác với các nữ nhân trong cung, đem lại cho hắn cảm giác mới mẻ, khiến hắn có những ảo tưởng như vậy. Ta thở dài một hơi, thấy nhẹ lòng đi một ít.

Tháng một năm Ung Chính thứ sáu. Tử Cấm thành.

Ta nằm trên giường, nhìn xuyên qua khung cửa, thấy từng bông hoa tuyết nhẹ nhàng theo gió xoay xoay giữa không trung, rồi từ từ rơi xuống. Vừa định mở miệng nói, bụng ta liền quặn đau một trận, nhịn không được cất lên tiếng kêu đau đớn. Xảo Tuệ đứng bên giường chạy nhanh ra, đóng chặt lại cửa sổ, bà đỡ thì chạy đến bên cạnh. Bà ta xốc chăn lên nhìn, rồi lại nhìn ta với ánh mắt thương hại, lắc đầu với Xảo Tuệ rồi đi về cửa, vừa đi vừa nói: “Hài tử này thật là gan lì, đã hai ngày rồi vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn ra.”

Cơn đau bụng sinh nở càng lúc càng kịch liệt, các cơn cũng càng lúc càng mau, hai chân dường như bị người ta đè xuống. Theo tiếng kêu của ta, dường như bên ngoài có tiếng Dận Chân đang trách cứ bà đỡ. Một cơn đâu thấu tâm can truyền tới, ta thét to một tiếng rồi cả người lịm đi, không còn tri giác.

‘Oa’, tiếng trẻ con khóc đã khiến ta bừng tỉnh từ trong bóng tối. Hình ảnh đầu tiên ập vào mắt ta là vẻ mặt cau có của Dận Chân. Ta yên lặng nhìn hắn, từng giọt lệ chảy xuống từ khoé mắt. Nét mặt của hắn dần giãn gia, ánh mắt lộ tia mừng rỡ. Hắn bước nhanh tới ngồi xuống giường, nói: “Nhược Hi, con của chúng ta…” Vừa nghe tới đó, ta cựa mình nhìn quanh bốn phía, thất thanh hỏi: “Con đâu rồi?”

Thây ta thần sắc thảng thốt, hắn cả kinh, tức cười nói: “Sợ con làm kinh động đến nàng, Xảo Tuệ đã đưa ra ngoài rồi.” Thở dài một hơi, ta muốn xuống giường nhưng vừa khẽ động thân người, ta cảm thấy nhẹ nhõm nhiều, có chút không quen. Hắn cẩn thận đỡ lấy ta, đặt ta ngồi dựa trên giường, rồi thuận thế hôn nhẹ lên trán ta. Hắn nói: “Hoằng Hãn thật cứng đầu, thế cho nên…”

Theo ánh mắt của hắn mà đoán, ta nóng mặt cười trách mắng: “Không đứng đắn.” Ánh mắt hắn loé sáng, chế nhạo nói với ta: “Đường đường chính chính làm sao sinh được hài nhi.” Ta ngẩn người một lúc, bỗng nhớ ra hắn vừa gọi là Hoằng Hãn, lẽ nào lại là một A Ca. Giờ ta mới phát hiện, điều ta mong muốn nhất không phải là việc biết giới tính của hài nhi, chính là muốn biết con có được bình an sinh ra trên cõi đời này hay không. Tuy nhiên, trong lòng ta vẫn có chút hoài nghi, khẽ hỏi: “Là con gái sao?” Hắn tươi cười, vui vẻ nói: “Là một A Ca. Là do trời cũng chiều lòng người mà ban cho.” Ta thầm thở dài, cái gì mà trời cũng chiều lòng người, là trời chiều ý của hắn mới đúng.

Phòng bên truyền tới tiếng khóc trẻ nhỏ, bản năng làm mẹ của ta trỗi dậy, cựa quậy không ngừng. thấy ta như vậy, hắn cười lớn nói: “Xảo Tuệ, bế A Ca vào đây.” Nghe Xảo Tuệ đáp lời, hai mắt của ta dán chặt vào cánh cửa, mơ hồ như nghe được cả tiếng tim đập rộn ràng.

Một hài nhi khuôn mặt như bạch ngọc, xinh xắn đáng yêu xuất hiện trước mắt. Hài nhi đang nhắm chặt hai mắt, miệng mở to khóc lớn. Xảo Tuệ vui vẻ nói: “Tiểu thư, tiểu A Ca tuy vừa ra đời nhưng sắc mặt vô cùng hồng nhuận, so với đám hài nhi mười ngày tuổi cũng không khác biệt gì, không giống các trẻ sơ sinh khác, khuôn mặt nhăn nheo như người già.” Đây vốn là hiện tượng hết sức tự nhiên, ta đang muốn cãi lại nàng thì Dận Chân đã đưa tay bồng lấy đứa trẻ, nói: “Đúng vậy. Bọn Hoằng Lịch lúc mới sinh quả thật có dáng dấp giống như Xảo Tuệ đã nói, hài tử này hoàn toàn khác biệt.”

Thấy vẻ mặt hắn tươi cười, lòng ta trùng xuống, nói: “Chàng đừng quên những lời đã nói với ta.” Hắn chợt run lên, hiểu rõ hàm ý ta nhắc tới, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, nói: “Ta sẽ không quên. Xảo Tuệ, tuyển thêm vài vú em cho A Ca.” Tim ta chợt nhói lên. Quy củ trong cung không cho phép hài nhi đi theo mẹ. Vừa nghĩ đến đó, ta chợt lạnh người, giận mình lần trước không nhớ rõ, bây giờ biết phải làm sao? Làm sao bây giờ?… Đột nhiên ta nghĩ ra, ta vốn không có sắc phong, có thể kiêm luôn làm nhũ mẫu, chẳng phải quá tốt hay sao?

Nhìn hắn không ngừng vỗ về Hoằng Hãn, ta thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Ta cởi áo lót, nói: “Đừng ôm hài nhi vội, đưa cho ta.” Hắn không ngờ ta lại làm như vậy, giật mình đứng yên tại chỗ. Ta yên lặng nhìn hắn. Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh. Khuôn miệng nhỏ nhắn của hài tử không ngừng mút mút, sự kiên định của hắn cũng dần mất đi.

Thấy ánh mắt kiên định của hắn dần nhường chỗ cho sự từ ái, ta nghĩ đây là thời cơ tốt nhất, liền khẩn cầu: “Từ sau để ta tiếp tục chăm sóc con được không?” Hắn nhìn ta chằm chằm, im lặng một hồi rồi nói: “Hoằng Hãn sẽ không được sắc phong làm A Ca, không cần tuân theo quy củ.” Đây là cách duy nhất để không phá vỡ quy củ trong cung. Nghe hắn nói vậy, chính là đã đáp ứng yêu cầu của ta. Ta run rẩy, ôm lấy hài tử từ tay của hắn, nức nở nói: “Lấy được người chồng như chàng, ta vô cùng mãn nguyện.”

Ở cữ, theo như truyền thống, tối thiểu là một tháng. Thật không ngờ, một người sinh trưởng tại thế kỷ hai mươi mốt như ta, sẽ có thể trải nghiệm hết ý nghĩa truyền thống cổ truyền này. Đầu ta được quấn chặt trong lớp vãi bố, cả ngày nằm lì trên giường. Ta chẳng thấy việc này có một chút căn cứ y học nào. Thái y cứ sợ mấy chứng hậu sản sẽ phát sinh, bởi vậy tuy rằng toàn thân nhức mỏi nhưng cũng không thể tự tiện bước xuống giường. Hôm nay, ta cùng Xảo Tuệ ngồi nói chuyện phiếm, Tiểu Thuận Tử đứng bên ngoài lên tiếng bẩm báo: “Cô cô, Tứ A ca cùng phúc tấn tới.”

Từ lúc Hoằng Lịch tổ chức đại hôn tới nay, đây là lần đầu tiên ta gặp lại hắn. Ta thấy ánh mắt của hắn sáng quắc, gương mặt dường như gầy hơn trước, nhìn ta có chút không đành. Phó Nhã đứng bên cạnh hắn đang mặc bộ trang phục đỏ thẫm của người Mãn, lộ lên nét xấu hổ. Thấy thần sắc của nàng như vậy, ta an tâm hơn một chút.

Bầu không khí có vẻ nặng nề, ta thản nhiên cười, nhìn Phó Nhã ra hiệu cho nàng tới gần rồi nói: “Cô nương đã trở thành nương tử, dáng dấp càng thêm phần quyến rũ.” Vẻ mặt nàng lộ vẻ sửng sốt, gương mặt tươi cười cứng đờ lại, một tia âu sầu xẹt ngang qua mắt. Nàng mau chóng lấy lại vẻ tươi cười, nói: “Ngạch nương lại trêu Phó Nhã rồi.”

Ta đưa mắt dò xét Hoằng Lịch, thấy ánh mắt hắn vẫn nhìn quanh, vẻ mặt cô đơn của hắn không chút thay đổi. Ta nói: “Các ngươi gọi ta là cô cô.” Hoằng Lịch tiếp lời, nói: “Người không muốn nhận sắc phong?” Phó Nhã lộ vẻ ngạc nghiên, tỉ mỉ nhìn ta, một lát sau mới nói: “Hoàng A mã đối với người thật tốt.” Hai mắt Hoằng Lịch tối sầm lại, không nói tiếp.

Ta thấy thật phiền phức, có lẽ phải cùng Hoằng Lịch nghiêm túc nói chuyện một lần. Lúc trước ta vốn nghĩ hắn có thể tự thông suốt, nhưng xem ra là không ổn. Ta khẽ thở dài, quay ra nói với Phó Nhã: “Không cần ước ao, Tứ A ca cũng sẽ đối với ngươi rất tốt.” Trong lịch sử cũng ghi nhận, Càn Long đối xử với vị hoàng hậu đầu tiên vô cùng tôn trọng. Nghĩ đến đây, ta cũng có chút thoải mái hơn. Phó Nhã nhìn Hoằng Lịch, mỉm cười nói: “Gia đối với thê thiếp trong nhà vô cùng tốt.” Ta thấy nàng tuy là đang tươi cười, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn có một tia u oán. Cảm giác tội lỗi của ta lại tăng lên vài phần. Ta nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: “Thâm cung đại viện nhiều người không khỏi…” Lời vừa nói ra, ta liền hối hận, nhìn ánh mắt buồn bã của nàng, ta đột nhiên nảy ra một ý định.

‘Oa’ một tiếng, Hoàng Hắn bên cạnh đột nhiên khóc rống lên. Ta nhẹ nhàng bế lên, khẽ vỗ lưng hắn. Chắc là do hắn đói bụng, khóc liên hồi không ngớt, đầu cọ cọ vào ngực ta.

“Chúng ta về trước thôi, hoàng đệ đói bụng rồi.” Nghe Hoằng Lịch nói vậy, Phó Nhã vội đứng lên thi lễ, theo Hoằng Lịch bước ra ngoài. Nhìn hai người đi ra cửa, ta thở dài một hơi.

Ta đờ đẫn ngắm nhìn tiểu hài nhi vừa ăn xong, cái miệng còn nhóp nhép. Ta nhẹ nhàng đặt hài nhi xuống, lấy chăn bông bọc lại. Đột nhiên có bóng người che mất ánh sáng, nghĩ là Dận Chân đã trở về, ta vội đưa mắt nhìn lại. Ta ngạc nhiên khi thấy là Hoằng Lịch mới quay trở lại. Thấy vẻ mặt của ta như vậy, Hoằng Lịch khẽ cười, nói: “Định tặng lễ vật cho hoàng đệ, lúc nãy ta quên mất.” Hắn vừa nói vừa cởi ngọc bội bên hông xuống, nói tiếp: “Đây là quà tặng Hoàng gia gia đã ban lúc ta năm tuổi, có thể khử tà cầu phúc.”

Lai lịch của ngọc bội đó ta cũng biết rõ. Năm đó, trong yến hội đêm Trung Thu, Khang Hi đã để các hoàng tôn thi làm thơ đối câu, Hoằng Lịch được nhiều điểm nhất. Lúc đó, con cháu của Thánh tổ Hoàng đế rất đông, Hoằng Lịch lại đứng đầu, Dận Chân lúc đó là Ung thân vương được nở mày nở mặt trước mặt Khang Hi.

Ta nói: “Ngọc bội đó có ý nghĩa rất lớn với ngươi, làm sao có thể đưa cho Hoằng Hãn. Ngươi có tâm là được, không cần khách khí.” Hoằng Lịch im lặng một hồi, nói: “Bởi vì ngọc bội rất quan trọng đối với ta, ta mới muốn đưa cho hoàng đệ.” Hắn nói những lời này hết sức thản nhiên, không biểu lộ gì, ngữ khí khiêm cung.

Trong lòng ta hơi thoải mái, nhưng cũng lại thêm một chút khó chịu. Chuyện này dù sao cũng phải có hồi kết, cởi chuông phải tìm người treo chuông. Ta do dự một lát, nói: “Ngươi có biết chuyện giữa A mã ngươi cùng Nhược Hi không?” Hoằng Lịch nhướng mày, nhìn ta nghi hoặc, rồi vén áo ngồi xuống ghế nhỏ, nói: “Cũng biết một chút.”

Hai người cùng im lặng. Ta suy nghĩ một hồi, không biết nên bắt đầu từ đâu. Quan trọng là làm sao có thể giải thích được chính mình là Nhược Hi, khiến hắn tin tưởng Hiểu Văn trước mắt hắn là Nhược Hi khi trước, mới có thể triệt từ tâm nhiệm của hắn.

Ý đã định, ta mở miệng nói: “Triều đại thay đổi, là ai cũng không thể ngăn trở được. Chúng ta đã rõ tất cả mọi chuyện đã phát sinh dưới thời Minh, bởi vì chúng ta là hậu thế. Đương nhiên, hậu nhân cũng sẽ hiểu rất rõ mọi chuyện xảy ra trong thời đại của chúng ta. Đây chính là lịch sử. Chúng ta tồn tại chính là tạo nên lịch sử.”

Nhìn vẻ mặt cứng đờ của Hoằng Lịch, ta thấy tức cười, không biết hắn có hiểu rõ ý của ta hay không, nhưng hắn cứ nhích lại gần, chăm chú nhìn ta như đang nghe kể chuyện xưa. Ta nói tiếp: “Ba trăm năm sau, Thanh triều không còn tồn tại nữa. Đó là một thời đại mới, nơi đó có đặc khu Thâm Quyến, có một cô gái tên là Trương Hiểu Văn. Trong một lần vô tình mà chính bản thân cô ta cũng không giải thích được, linh hồn của cô ta đã đi tới đây, nhập vào thân thể của Mã Nhi Thái Nhược Hi. Nàng vào cung, phụng trà ngựu tiền… Nàng ở chốn này hơn mười năm, tất cả mọi chuyện nàng đều chứng kiến, đau đớn. Nàng cũng đã yêu một người ở đây.”

Ta nhìn sang Hoằng Lịch. Hắn đang ngồi thẳng tắp trên ghế nhưng thân mình hơi khẽ run lên, định nhấc chén trà trên bàn nhấp một ngụm rồi lại thôi, hai tay nắm chặt lấy nhau, cúi đầu nhìn mặt đất phía trước. Ta biết hắn chưa thể tiếp nhận được, nhiều khả năng là hắn sẽ không tin. Một lát sau, hắn gượng cười, nói: “Trương Tiểu Văn, Mã Nhi Thái Nhược Hi, Hiểu Văn,… tất cả đều có liên quan?”

Lòng ta rối ren, bao cảm xúc đều hiện rõ trong lòng, chuyện cực kỳ hoang đường như vậy lại phát sinh với ta. Ta hiểu rõ bao nhiêu chuyện phát sinh bên trong, nhưng muốn làm hắn tin tưởng thì một chút cũng không có. Ta ngồi thẳng, nhìn hắn nói: “Sau khi nhập vào Nhược Hi, Tiểu Văn đã trở lại thời đại của mình. Nhưng hơn mười năm ở đây, mọi chuyện làm sao có thể dứt bỏ hoàn toàn… Trương Tiểu Văn hay Mã Nhi Thái Nhược Hi, Hiểu Văn, tất cả đều là ta.”

Hắn trố mắt nhìn ta, lẩm bẩm: “Thảo nào, ngươi vừa vào cung nhưng đối với mọi việc trong cung, ngươi đều rất tinh tường. Ngày đó, Thừa Hoan đi tìm ngươi, ngươi nằm mơ kêu lên tục danh của Hoàng A mã, ta còn tưởng chính mình nghe lầm. Hơn nữa, mỗi lời nói, hành vi của Hoàng A mã đều khiến cho ngươi hồi hộp bần thần, vốn ta tưởng rằng Thập tam thúc đã an bài ngươi vào cung, để A mã sớm ngày quên đi Nhược Hi, chứ không biết được những uẩn khúc bên trong.” Dứt lời, hắn thở ra một hơi dài, dường như cũng nhẹ nhõm hơn, cười mà nói: “Hoàng A mã từ lâu đã nhận ra ngươi phải không. Làm nhi tử, ta phải nói, ta không bằng Hoàng A mã. Ngươi ở lại trong vườn, chính là phạm phải điều tối kỵ của hoàng gia. Hoàng A mã làm như vậy, nếu không phải yêu ngươi đến tột cùng, nếu không sẽ không làm thế. Nếu ta không thích Hiểu Văn, ngươi sẽ không nói ra mọi chuyện. Người ta thích chỉ là Mã Nhi Thái Hiểu Văn. Hiểu Văn, Trương Tiểu Văn, Nhược Hi có quan hệ với nhau thế nào, ta không quan tâm. Bởi vậy, Nhược Hi cô cô, từ sau không cần lo lắng vì ta.”

Ta thầm suy đoán, không dám tin là hắn đã tin. Nhưng nghe được câu trả lời của hắn, ta cũng đoán không ra tâm tư hắn thế nào. Tim ta đạp mạnh, nhìn hắn dò xét rồi nói: “Phó Nhã mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ trở thành một người vợ dịu dàng biết chăm lo gia đình. Nữ tử vào cung, cũng giống như vào chốn lao tù, nếu như không được thương yêu, nàng sẽ phải chịu đau khổ suốt đời.” Nhân cơ hội, ta nói thêm. Hắn ở trong lòng ta vẫn là người ôn hoà nho nhã, khôn khéo thông minh, mong là hắn hiểu rõ ý tứ của ta, sẽ không uổng nỗi khổ tâm của ta.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: “Trăm mối lo không thể giải được hết. Ngươi không giống với các nữ tử khác, thì ra trên thế gian này lại có những chuyện haong đường đến vậy.” Dừng lại một chút, hắn bỗng nhiên nhớ ra, vội vàng nói: “Ngươi vốn là người hậu thế, hẳn ngươi rất rõ chuyện xẩy ra thời đại này. Vài ngày trước đây, ngươi đã đem hoàng đệ giao phó cho ta, vậy Hoàng A mã và ngươi…” Ta giật mình, từ lâu vốn biết hắn sẽ hỏi ta, nhưng không ngờ hắn nghĩ đến đầu tiên chính là chuyện của chúng ta. Ta thấy lòng ấm áp, vội nói: “Ta tuy là người đời sau, nhưng chuyện lịch sử ta cũng không nắm rõ. Ta và Hoàng A mã ngươi đã ở độ tuổi trung niên, sớm muộn gì cũng phải ra đi. Hoằng Hãn vẫn còn nhỏ, ta vốn không yên lòng. Ngươi đừng nên lo lắng nhiều quá.”

Hắn im lặng, lông mày nhíu lại suy nghĩ một hồi. Khôi phục lại vẻ bình thường, hắn nói: “Hoằng Lịch đã hiểu rõ ý của cô cô, cũng biết nên làm thế nào. Việc này vô cùng hoang đường, càng ít người biết càng tốt. Trong cung nghiêm cấm mấy việc ma quỷ, đừng để người khác mượn cớ. Mặc dù quy củ trong cung đã được Hoàng A mã chỉnh đốn, tốt hơn trước nhiều, nhưng việc nhiều không thể chuẩn được hết, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Những lời này ngắn gọn súc tích, có tình có lý, tất cả đều là suy nghĩ của chính ta, liền thấy vô cùng xúc động. Đã nghiều ngày như vậy, tảng đá lớn nhất trong lòng đã được trút bỏ. Hắn nâng chén trà nhấp một hơi cạn sạch, rồi đứng dậy, đặt ngọc bội bên cạnh Hoằng Hãn, cung kính nói: “Cô cô, Hoằng Lịch xin cáo lui.”