Lúc Diệp Phi đi học không cho Lê Tiện Nam tới đưa đón, thật ra không có nguyên nhân gì cả, cũng không phải là sợ anh gặp phải người nào, mà là luôn cảm thấy anh tùy tiện xuất hiện ở cổng sau của trường học như vậy, như thế nào cũng khiến nhiều người nghĩ lệch lạc.

Mặc dù Lê Tiện Nam không quá để ý, nói cứ xem như là sinh viên của trường nào đó trong trường em, có nhà ai không tận dụng khi trong nhà có hai chiếc Rolls-Royce?

Nhưng thỏa thuận này, tuân thủ hay không tuân thủ, hoàn toàn dựa vào Lê Tiện Nam có muốn hay không.

Anh muốn, thì anh sẽ ở Tây Giao chờ, anh không muốn, vậy thì chiếc màu đen xe vẫn sẽ xuất hiện ở cổng sau của trường học.

Diệp Phi cũng lười để ý đến anh.

Lúc đó Tiết Như Ý thấy Diệp Phi không còn buồn bã như trước nữa, thỉnh thoảng mỉm cười cũng tươi tắn hơn nhiều, bắt lấy cô hỏi rất nhiều lần, Phi Phi, có phải cậu lén lút yêu đương rồi không?

Đó có phải là một mối quan hệ yêu đương không?

Diệp Phi mơ hồ nói chuyện về đề tài này, Tiết Như Ý lập tức nói chắc chắn là cô đang yêu đương, còn giấu diếm.

Việc học của Diệp Phi cũng không quá bận rộn, một tuần cũng chỉ có bốn năm tiết học như vậy, nhưng cuộc sống cũng dần dần trở nên có quy luật hơn ——

Việc trang hoàng phòng làm việc của Hàn Dịch cũng sắp hoàn thành, nghe Triệu Tây Mi nói mấy người trong nhóm là bạn học của Hàn Dịch, đều là sinh viên Thanh Hoa, chuyện phát triển phần mềm tự nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đó là mùa xuân năm 2014.

Diệp Phi bận rộn với việc học, thỉnh thoảng viết mấy bài viết quảng cáo phần mềm, quan hệ với Triệu Tây Mi cũng thân thiết hơn, Triệu Tây Mi rất khiêm tốn, có đôi khi còn lôi kéo Diệp Phi cho Diệp Phi xem bản thảo mới viết của cô ấy.

Ngày đó cũng đúng lúc Diệp Phi vừa mới đi từ trong trường học ra, trở về Tây Giao, nằm trên sô pha với Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi cho cô xem tài liệu, bình thường Diệp Phi cũng không đọc nhiều tiểu thuyết lắm, nhìn thấy bản thảo trên màn hình.

Triệu Tây Mi nói là kể lại phần kế tiếp của một câu chuyện yêu thầm trở thành sự thật, mặt mày hớn hở nói sơ qua với Diệp Phi.

Diệp Phi cười hỏi cô ấy, bảo cô ấy cứ nói thẳng ra là chuyện của cô ấy và Hàn Dịch là được.

Triệu Tây Mi lập tức hét lớn lên, anh ta xứng sao, đồ hũ nút nhàm chán.

Diệp Phi không nhịn được cười.

Lúc Lê Tiện Nam trở về đẩy cửa ra, đã nhìn thấy hai cô gái cười nói vui vẻ ở trên sô pha.

Trên đầu gối Diệp Phi còn đặt laptop, Triệu Tây Mi nhìn thấy Lê Tiện Nam trước, Lê Tiện Nam ra hiệu bảo im lặng, vòng qua xem màn hình laptop của Diệp Phi, “Cái này là gì, phân tích nghiên cứu ngắn gọn đề tài văn học nước ngoài……”

Diệp Phi bị dọa cho giật nảy mình, vội quay đầu lại, đúng lúc Lê Tiện Nam đứng ở phía sau cô, cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu xanh biển, trên cổ tay đeo đồng hồ nghiêm chỉnh.

“Anh trở về sao lại không phát ra một chút âm thanh gì?” Diệp Phi bưng laptop bỏ sang một bên.

“Em không hề quan tâm đến anh một chút nào.

” Lê Tiện Nam lười nhác nói một câu, ném áo khoác lên trên sô pha rồi ngồi xuống.

Hai người bọn họ rõ ràng là còn chưa nói chuyện gì, nhưng không hiểu sao Triệu Tây Mi đã cảm thấy luồng gió xuân này cũng trở nên ngọt ngào, cô ấy nhét laptop của mình vào trong túi xách, trừng mắt nhìn Lê Tiện Nam một cái, “Em đi đi, hai người quá sến súa.

“Không tiễn.

Thậm chí Lê Tiện Nam còn không thèm liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

Thời gian vui vẻ của Triệu Tây Mi và Diệp Phi đã kết thúc.

Diệp Phi còn có bài tập về nhà phải làm, cho nên không có thời gian nói chuyện với anh, ôm một chồng sách trải ra trên sô pha, lần lượt lật mấy trang, điểm sát hạch chuyên ngành của các cô ngoại trừ luận văn thì chính là bài tập, dù sao thì cũng là khoa văn học, bài tập hầu như cũng là viết về bài, đọc sách phân tích cái gì đó, đọc rồi ghi chép.

Diệp Phi mượn được một đống sách từ thư viện, Lê Tiện Nam cũng không quấy rầy cô, ngồi chỗ ở cửa sổ sát đất gọi điện thoại, Diệp Phi biết anh là nhà đầu tư, lần trước nghe anh nói về bất động sản, Diệp Phi nghe không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.

Diệp Phi đang nói chuyện phiếm trên Wechat với Bồ Nhạc Sinh, hỏi nói mình chọn mấy quyển sách này có được không.

Bồ Nhạc Sinh nhìn ảnh cô chụp, nói cũng được, có độ khó cao một chút là được, nhưng mà chủ đề phải thống nhất với nhau

Diệp Phi nói chuyện xong, lập tức chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với mấy cuốn tiểu thuyết nước ngoài này.

Vài phút sau, Bồ Nhạc Sinh đã gửi cho cô một biểu mẫu điện tử của một số dự án hợp tác.

Diệp Phi thật sự rất cảm kích Bồ Nhạc Sinh, may mắn gặp được một người thầy cố vấn rất coi trọng cô, lúc trước Bồ Nhạc Sinh còn nói đùa với cô, chuyên ngành này của chúng ta thật sự không dễ tìm được một công việc tốt lắm, đặc biệt là trong xã hội hiện nay, sinh viên đại học càng ngày càng không đáng giá, trường của chúng ta có một vài dự án hợp tác.

Lời này của Bồ Nhạc Sinh làm cho Diệp Phi ngơ ngẩn một lúc —— lời này, Lê Tiện Nam cũng đã từng nói với cô.

Diệp Phi nhận tài liệu điện tử kia.

Bồ Nhạc Sinh ở bên kia qua một lúc lâu mới gửi cho cô một câu: Em đã được xác nhận, sang năm là năm cuối đại học phải bắt đầu chuẩn bị thi các chứng chỉ ngôn ngữ, thành tích IELTS thì ổn định trong hai năm, yêu cầu thành tích của khoa Trung Văn trường Đại học Hồng Kông cao, lần đầu tiên không chắc chắn là em có thể vượt qua được, thi thêm vài lần, phải bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ là được rồi.

Ngày đó Diệp Phi ngồi ở trên sô pha, nhìn mấy thứ Bồ Nhạc Sinh gửi đến cho cô.

—— Sao lại giống như là chuẩn bị có thai, phải bắt đầu chuẩn bị trước một năm.

Diệp Phi bị suy nghĩ này chọc cười, Lê Tiện Nam nói chuyện điện thoại xong cũng đang đi đến đây, hỏi cô cười cái gì đó.

Diệp Phi ngừng cười, có hơi giật mình, cảm thấy giống như bọn họ đã sống cùng nhau rất lâu rồi, những hình thức ở chùng kia, quá tự nhiên.

Suýt chút nữa Diệp Phi đã buột miệng thốt ra ——

Lê Tiện Nam, nếu em muốn đi Hồng Kông, anh có chờ em không?

Giống như vào mùa lễ tốt nghiệp, một cặp đôi đó có người muốn ra nước ngoài, phải đối mặt với sự chia ly, luôn muốn hỏi một câu: Anh(em) chờ em(anh) được không?

Vì thế lời này Diệp Phi không nói ra, chuyện chưa đâu vào đâu cả, bây giờ có nói cũng vô ích —— ai biết được khoa Trung Văn trường Đại học Hồng Kông người ta có muốn cô hay không đâu.

Diệp Phi tiếp tục làm bài tập.

Lê Tiện Nam hỏi cô, “Làm ở chỗ Triệu Tây Mi đã tích cóp được bao nhiêu rồi?”

Diệp Phi nghiêm túc suy nghĩ lại, nhưng trong khoảng thời gian này cô cũng không có thói quen ghi chép sổ sách, chỉ có thể tính toán chung chung.

Loại phương tiện truyền thông mới như Wechat mà Triệu Tây Mi dùng, có một số công ty có tầm nhìn tốt, họ đã thiết lập các tài khoản công khai, các bài báo được đăng trên đó và tiền hoa hồng sẽ dựa trên lượng người truy cập.

Hơn nữa dù sao Diệp Phi cũng có nền tảng vững chắc, gửi các bài báo khác lên một số tài khoản công chúng, mỗi bài là một nghìn, không những thế cô còn chăm chỉ, khoảng thời gian này quả thật là đã tích góp được không ít.

Lê Tiện Nam cười nhéo mặt cô, “Đã đủ tiền trả chưa?”

“Sao có thể!” Diệp Phi nói, “Hiện tại giá nhà đã bao nhiêu rồi!”

“Cuối tuần em có rảnh không?”

“Có, cuối tuần này em không đi học.

“Mấy ngày trước lúc đi xem một bất động sản, nghe nói đó là một nơi khá tốt, đưa em đi xem.

” Sợ cô suy nghĩ lung tung, lại nói thêm một câu, “Nhà ở chỗ đó tiện nghi, em mua ở đó chắc là đủ rồi, dù sao hiện tại em cũng không cần đến đó sống ngay, cứ mua trước, giá trị của bên kia chắc chắn có thể tăng.

“……” Diệp Phi trông mong nhìn anh, giống như đang nói “Anh đúng là nhà tư bản”.

Lê Tiện Nam cười, “Vừa vặn cuối tuần anh có một cuộc họp, xong rồi sẽ đưa em đi xem một chút.

Diệp Phi gật gật đầu.

Đến ngày cuối tuần, Diệp Phi đi theo Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam đi họp, lúc ấy Diệp Phi suy nghĩ mình sẽ ở trong xe chờ anh, Lê Tiện Nam nghiêng người sang nói, “Ở đây chờ làm gì, làm thư ký cho anh một ngày?”

Cái từ thư ký bị anh cắn từng chữ nói ra rất mập mờ, trên khuôn mặt anh hiếm khi có được một chút nghiêm chỉnh, ở trong xe tiến đến, cách cô rất gần, nói, “Thư ký Diệp?”

Mặt Diệp Phi nóng lên, đẩy anh ra ——

Vốn dĩ bài tập của Diệp Phi còn chưa làm xong, đeo theo một cái balo, trong balo để sách của cô, nghĩ nhân lúc anh họp mình sẽ đọc một chút, nhưng thật ra còn có cả bút và vở.

Yến Kinh đầu xuân, Diệp Phi mặc hơi mỏng manh, cũng chỉ là một chiếc quần đơn giản sáng màu, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi giản dị màu xanh biển, bên trong là một cái áo len mỏng, mái tóc đen mềm mại xõa ra hai vai, nhìn dáng vẻ của cô như là một học sinh, có chỗ nào giống thư ký của Lê Tiện Nam?

Người khác liếc mắt nhìn thoáng qua, chắc hẳn người khác sẽ liên tưởng đến kiểu như là tình nhân rồi, đúng không??

“Thư ký một ngày, có được không?” Ở trong xe nên Lê Tiện Nam cố tình tiến đến gần, giọng điệu ái muội vừa nghe đã mê hoặc người khác, hơi thở ấm áp hô hấp lướt qua, tự như hơi nước mềm ấm phủ lên làn da, thoải mái, khiến cho người ta nghiện.

Diệp Phi hơi miễn cương, bị Lê Tiện Nam kéo xuống.

Đến nơi là một phòng triển lãm sáng tạo, Diệp Phi và anh tới cũng mới phát hiện đây là đầu tư quy hoạch thành phố, Diệp Phi căng thẳng, Lê Tiện Nam nắm chặt tay nói, không sao đâu, đến để mở rộng kiến thức, anh cũng không biết nhiều hơn em là bao.

—— Chắc chắn là đang an ủi cô, anh làm sao có thể không hiểu được?

Diệp Phi đi vào theo Lê Tiện Nam, chỗ lối ra vào treo bản đồ quy hoạch từng khu vực, có một hướng dẫn viên ở đó nói phía đông sẽ phát triển cái gì, phương hướng phát triển tương lai ở phía tây, Diệp Phi đoán đại khái, kiểu như là kêu gọi đầu tư.

Tòa nhà nhiều tầng khổng lồ, toàn bộ là thủy tinh có thể quan sát được mọi thứ, hết sức thông thoáng, trên đỉnh có hành lang kiểu cầu treo, như là vừa đi bộ vừa có thể ngắm được toàn bộ tòa nhà.

Có hướng dẫn viên mặc âu phục dẫn theo một nhóm người đi qua, nói về lịch sử phát triển đô thị của Yến Kinh, nói về chính sách bất động sản hiện tại, nói về triết lý đầu tư hiện tại.

Diệp Phi đi theo bên cạnh Lê Tiện Nam, không nắm tay anh, yên lặng đi theo phía sau anh.

Có người chuyên môn đến dẫn anh đến phòng họp, đi lên hành lang kiểu cầu treo, Diệp Phi nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, có một người nhìn cũng không biết làm việc ở bộ phận nào, vô cùng nhẹ nhàng, rất có có khí chất của một nhân viên công chức, trong ngực cầm một folder, lúc nói chuyện với Lê Tiện Nam thì rất có trật tự.

Dáng người Lê Tiện Nam cao ráo, quần tây tôn lên đôi chân dài, chiều dài của áo khoác vừa vặn đến đầu gối, cà vạt và cổ áo sơ mi trên cổ gọn gàng, luôn có một loại khí chất cao ngạo hơn người khác.

Diệp Phi lặng lẽ suy nghĩ, anh thế này không giống như là dẫn theo thư ký, mà là dẫn theo một thực tập sinh.

Diệp Phi nghĩ như vậy, Lê Tiện Nam dừng bước chờ cô.

Người nhân viên kia cũng dừng lại quay đầu, hỏi anh, “Anh Lê, vị này chính là……?”

Diệp Phi ôm balo trong ngực, giống như một học sinh.

Lê Tiện Nam quay đầu lại nhìn cô, đáy mắt ấn giấu một ý cười trêu chọc, anh cười nói, “Thư ký mới đến.

“À à, là thư ký của anh Lê.

Người nọ hiểu gật đầu, dẫn bọn họ đi đến phòng họp.

Biết được Lê Tiện Nam thích lạnh, cho nên nước người nọ rót bưng đến đều có bỏ thêm đá.

Diệp Phi thầm nghĩ, dù sao Lê Tiện Nam cũng là nhà đầu tư, đầu tư bất động sản chắc chắn sẽ phải đi theo chính sách, nếu không đã không đầu tư tiền đợi đến một ngày nào đó bên này mở rộng phát triển hơn, tiền không phải ném đá trên sông, ít nhiều gì cũng có một vài phương pháp.

“Dạ dày thư ký của tôi không tốt, đổi một ly nước ấm đi.

Trong lúc Diệp Phi đang ngơ ngẩn, đã thấy Lê Tiện Nam đẩy hai ly nước đá về lại, nhân viên kia đáp một tiếng rồi làm theo, lại rót cho Diệp Phi một ly nước ấm rồi bưng đến đây, rồi sau đó nói đến chính sách hiện tại, nơi nào sẽ khai phá cái gì, nơi nào giá nhà sẽ tăng giá trị tài sản, sau đó đề tài lại nói tới điều kiện mua bất động sản của năm nay.

Diệp Phi buồn bực, sao lại còn nói đến cả chuyện mua bất động sản?

Lê Tiện Nam chỉ là tới ký một hợp đồng, ký tên, đối phương bắt tay với anh rồi nói hợp tác vui vẻ, sau khi đi ra Diệp Phi hỏi anh, “Anh muốn mua nhà à? Sao sau đó em nghe anh ta nói đều là đang nói về chính sách mua nhà vậy?”

“Học sinh này nghe giảng bài không nghiêm túc gì cả.

” Sau khi đi ra Lê Tiện Nam nắm tay cô nói, “Không phải anh là tìm người đến giảng riêng cho em nghe sao?”

“……” Diệp Phi nhỏ giọng nói, “Bây giờ em cũng không mua, giá nhà cao như vậy……”

“Vành đai số 2 ở bên kia, có một tiểu khu sẽ được khai phá trong vòng hai năm nữa, đây là tin tức nội bộ, có người nhà muốn làm ăn nhưng bị thiếu vốn, tính toán bán nhà đi, cũng là vì bán quá gấp gáp, cho nên giá cả vô cùng thấp,” Lê Tiện Nam cười một tiếng, “Có muốn đi xem thử không?”

Anh đã nói như vậy rồi, Diệp Phi gật đầu, trong lòng vẫn đang rối loạn, ngồi ở ghế phụ, ấp a ấp úng hỏi Lê Tiện Nam, “Vậy anh thấy thế nào?”

“Ếch ngồi đáy giếng, còn có thể thấy thế nào.

” Anh nói chính là người nhà kia, Lê Tiện Nam lái xe, giọng nói biếng nhác, hiếm khi kể cho Diệp Phi nghe một vài chuyện trong quá khứ, “Nam anh hai mươi tuổi có đầu tư vào một chỗ, đám người Triệu Tây Mi đã từng nói với em chưa?”

“Không có.

” Diệp Phi lắc đầu.

Lê Tiện Nam nói với cô, “Lúc đó anh cũng không tính là đầu tư, chỉ là còn dư tiền không có việc gì làm, có cái tiểu khu đó muốn phá bỏ và di dời, chủ đầu tư đã bỏ chạy, kiện tụng rất nhiều năm, chỗ đó trước kia chính là một ký túc xá cũ, lúc trước đơn vị phân chia, lúc ấy anh cảm thấy đó là một đoạn đường tốt, cũng không biết những người đó suy nghĩ cái gì, nhà năm mươi ngàn một căn cũng chịu bán, anh nhặt được một món hời, mua hết cả tòa nhà đó, không được bao lâu thì có chủ đầu tư mới tiếp nhận, phân thành khu trường học, năm vạn một căn, hiện tại ngay cả hai triệu cũng không mua được.

“……”

“Phải có tầm nhìn xa hơn một chút, hiện tại làm ăn rất khó khăn, bán nhà để buôn bán, không nắm chắc được tám mươi đến chín mươi phần trăm thì đừng chạm vào.

” Lê Tiện Nam đưa ra kết luận cuối cùng.

Diệp Phi ngây thơ mờ mịt gật đầu.

Lê Tiện Nam cười, “Nghe hiểu không?”

“Nghe hiểu.

” Diệp Phi lại gật đầu.

“Lớp trưởng tổng kết lại một chút?” Lê Tiện Nam chờ đèn đỏ, ngả ngớn nói đùa với cô.

“Anh chính là nhà tư bản hiểm ác, nếu anh đem em đi bán em còn phải đưa lại cho anh để anh đếm tiền.

“……”

Lê Tiện Nam thoải mái cười, nói, “Anh làm sao có thể đem em đi bán, anh cũng đã xin trước ba mươi ba bức tượng Quan Âm, nhân duyên này của hai chúng ta, phải là dây thép dắt.

Ngày đó Lê Tiện Nam tìm một người môi giới, dẫn cô đi xem căn nhà kia.

80 mét vuông hai phòng ngủ và một phòng khách, ở trong vành đai thứ hai của Yến Kinh, tiểu khu đã xây dựng được năm, không tính là quá cũ.

Căn nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, người môi giới nói gia đình nhất định phải đến phương nam làm ăn buôn bán, cho nên thiếu chút tiền ấy, treo biển cần bán gấp.

Lê Tiện Nam có phương pháp của anh, người môi giới nói rằng người đầu tiên liên lạc là anh —— anh thật sự không cho người khác cơ hội nhặt được món hời.

Căn nhà bán với giá thấp đến nực cười, tiền tiết kiệm của Diệp Phi cũng đã đủ mua.

Kỳ thật căn nhà này chắn sẽ phải đắt hơn nhiều, nhưng người bán cần tiền quá gấp, cũng là chuyện không còn cách nào.

Người môi giới mang theo hợp đồng, chủ nhà đã ký sẵn trước.

Ngày đó Diệp Phi có hơi hoảng hốt ——

Nếu không phải cuộc sống gặp khó khăn, thì có mấy ai muốn phải bán nhà để lấy tiền?

Diệp Phi nghĩ đến khi mình còn nhỏ, lúc ba bị bệnh, vì mười mấy vạn tiền thuốc men kia, không phải là vẫn phải bán nhà để lấy tiền sao?

Thế gian chìm nổi, chúng sinh vì mấy lượng bạc vụn mà phải khom lưng.

Tàn khốc, nhưng đó cũng là hiện thực.

Ngày đó Diệp Phi ký hợp đồng, người môi giới nói thủ tục sang tên nhà còn lại sẽ liên lạc với cô.

Người môi giới đi trước, Diệp Phi đứng ở trong căn nhà kia, căn nhà này nằm ở tầng sáu, trời tối, đèn đường bên ngoài sáng lên.

Lê Tiện Nam đứng sau lưng cô, đọc qua hợp đồng giúp cô.

Anh nói, “Phi Phi, em có nhà ở Yến Kinh.

“Em ở nhà ở Yến Kinh?” Diệp Phi nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa.

“Ừm, nhà của em.

” Lê Tiện Nam lặp lại một lần nữa, đứng ở phía sau cô, như là nói đùa, “Ngày nào đó nói không chừng anh phá sản, còn phải dựa vào Phi Phi của chúng ta cho anh ở nhờ.

Cửa kính phản chiếu bóng dáng của Lê Tiện Nam, lờ mờ.

Dù sao cũng là nhà bán, hệ thống sưởi ấm đều ngừng hoạt động.

Diệp Phi vừa quay đầu lại, cô không cần nhiều lời, Lê Tiện Nam đã duỗi tay ôm lấy cô, tay đặt ở trên eo cô, giống như cẩn thận đo gì đó.

Nói như thế nào đây?

Muốn nhà, là một căn nhà, hay là anh?

Lúc ký tên trên hợp đồng xong, Diệp Phi cũng không quá vui mừng, khi còn nhỏ cô cuộn mình lại trong đêm đông, lần lượt nghĩ, nhất định phải mua được một ngôi nhà của riêng mình, nhất định phải có một ngôi nhà của riêng mình.

Hôm nay đã trở thành thực hiện, vốn dĩ như là nhặt được một món hời lớn, thì hẳn là phải rất rất vui vẻ.

Nhưng không.

Diệp Phi bị Lê Tiện Nam ôm vào lòng, sự ấm áp trên người anh, dường như giúp cô ngăn cản được một chút hơi lạnh.

“Phi Phi muốn trang trí như thế nào?” Lê Tiện Nam nhẹ nhàng nói, “Có thể để lại cho anh một chỗ được không?”

“Có thể.

” Biết rõ giống như đùa vui, nhưng cô vẫn rầu rĩ đáp một câu.

“Thật sự có thể à?”

“Có thể.

“Vậy thì anh cũng không muốn nhiều lắm,” Lê Tiện Nam ôm cô, chống cằm trên tóc cô, “Phi Phi để lại cho anh một nửa giường là được.

“Không được, Lê Tiện Nam, anh không thể phá sản.

“Sao thế?”

“Em còn muốn ngắm hoa cẩm tú cầu ở Tây Giao từ đông chạy đến hè nữa.

“Phi Phi của chúng ta đúng là hơi khó nuôi nha.

“Chính là khó nuôi.

Làm sao có thể tưởng tượng ra khung cảnh anh thật sống cùng cô trong căn nhà tám mươi mét vuông này được đây?

Lê Tiện Nam trong lòng cô, chính là tuyết trắng thánh khiết trên cao nguyên phủ đầy tuyết, gỗ đàn hương tốt nhất trong chùa Phật cổ kính để mọi người chiêm ngưỡng, là tín ngưỡng tối cao trong thánh địa.

Anh là người liều lĩnh, vốn là một người cẩn trọng và cao quý.

“Được, anh không thể phá sản,” Lê Tiện Nam khẽ cười, hơi buông cô ra, cúi đầu nhìn cô, thả lỏng một tay nhéo nhéo mũi cô, “Đến khi hoa cẩm tú cầu nở rộ, hoa hướng dương cũng phải trồng, tính tình Phi Phi của chúng ta lớn như vậy, anh đi công tác về trễ còn không vui, ngày nào đó không mua nổi nhẫn để dỗ dành, chắc sẽ còn giận dỗi anh đến ngày hôm sau.

“Em không cần nhẫn……”

“Vậy em muốn cái gì?”

“……” Diệp Phi nhắm mắt lại, “Lê Tiện Nam, anh nói ít đi vài câu, để em ôm ngươi một lúc đi.

Lê Tiện Nam đáp một tiếng, lấy một hộp kẹo cai thuốc lá từ trong túi ra, cắn một viên, cúi đầu hôn cô.

Diệp Phi không hề được báo trước, trong khoang miệng tràn ngập mùi bạc hà thoang thoảng, hơi lạnh qua đi, có một chút vị ngọt nhè nhẹ.

Lê Tiện Nam buồn cười, “Nói không được lời dễ nghe, không phải hôn một chút thì sẽ ngọt sao?”

“Ấu trĩ……” Diệp Phi đẩy anh, mặt nóng lên, “Kẹo cai thuốc lá cũng không phải để cho anh dùng như vậy!”

“Ồ? Không phải dùng như vậy à?” Trong ánh sáng mờ mịt như vậy, Lê Tiện Nam áp cô lên cửa sổ kính sát đất, ngữ điệu ái muội, “Vậy em nói xem, dùng như thế nào đây?”.