Bàn Chuyện Thiên Hạ
Yến Phi ra bến thuyền rời khỏi Tạ gia, quăng người lao xuống nước sông lạnh như băng. Lòng chàng cũng băng giá như dòng Tần Hoài đang lạnh thấu xương.
Sự thật quá tàn khốc. Ài! "Thiên đố hồng nhan", rốt cuộc chàng cũng hiểu được hàm ý những lời này.
Yến Phi cảm thấy vô cùng đau xót. Tạ gia liệu có bị hạ độc chú hay không?
Một chiếc thuyền nhẹ từ thượng du lao xuống, khi đến phía trước Yến Phi thì dừng lại, dòng nước đối với nó tựa như không có một chút động lực nào vậy.
Yến Phi thầm than một hơi, từ trong nước lao lên, nhẹ nhàng đáp xuống đầu thuyền.
Ngồi ở đuôi thuyền là "Ma môn thánh quân" Mộ Thanh Lưu đang bình tĩnh chăm chú nhìn chàng, khóe miệng khẽ mỉm cười. Mái chèo khua xuống nước, thuyền lập tức quay lại, xoay đầu ngược dòng phi lên.
Yến Phi nhìn thẳng vào Mộ Thanh Lưu đánh giá. Bởi vì y có thể sinh ra cảm ứng với tinh thần của Yến Phi, võ công thì tuyệt đối cùng loại với hạng như Hướng Vũ Điền, tối nay khó mà tránh khỏi ác chiến. Nếu mình có thể giết y, Ma môn chắc chắn sẽ sụp đổ.
Nhưng? Nhưng bản thân mình với tâm trạng thế này có thể tàn nhẫn ra tay không? Cha đẻ của mình cũng là người trong Ma môn.
Yến Phi nhàn nhạt nói: "Dừng tay!"
Mộ Thanh Lưu trầm giọng hỏi: "Quỷ Ảnh có phải đã ngậm hận dưới tay Yến huynh?"
Yến Phi thản nhiên gật đầu.
Mộ Thanh Lưu tiếp tục hỏi: "Yến huynh có biết ta là ai không?"
Yến Phi biết chẳng thể lừa được y, cười mát: "Xin chào Mộ huynh."
Mộ Thanh Lưu cười khổ: "Thục Trang quá bất cẩn đến mức không tính đến chuyện sẽ có cao thủ như Yến huynh trong bóng tối giám thị nàng, nên bị Yến huynh lần theo dấu vết tìm được chỗ ẩn thân của Mộ mỗ trên hoa thuyền, rồi nghe được kế hoạch đối phó Chung Tú tiểu thư của chúng ta. Ta có cảm ứng được Yến huynh trong thoáng chốc, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nếu Yến huynh phụ trách việc bảo vệ Chung Tú tiểu thư, sao lại để ta tiếp cận nàng? Đa tạ Yến huynh thật thà nói ra, giải tỏa nghi ngờ cho ta. Lúc đó Yến huynh hiểu lầm là ta chỉ hạ độc, rồi phát giác ta xông thẳng vào khuê phòng của Chung Tú tiểu thư, nên mới đề cao cảnh giác, khiến Mộ mỗ cảm nhận được Yến huynh đang nằm chờ một bên. Yến huynh quả nhiên danh bất hư truyền, có thể qua mắt được Mộ mỗ."
Yến Phi nghe thấy vậy lạnh cóng cả người, người này tài trí cực cao, đầu óc thật linh hoạt, nhận thức của y tuyệt không dưới những bậc trí sĩ. May là mình không hề che giấu, nếu không sẽ bị y coi thường, lại bất lợi cho việc tiến hành "Hảo ngôn tương khuyến"*.
Mộ Thanh Lưu cũng giống như Hướng Vũ Điền, đều xem thường những đối thủ có tài trí không bằng họ.
Thuyền nhỏ được Mộ Thanh Lưu khẽ chèo, chậm rãi ngược dòng mà lên, người không biết chuyện chắc sẽ tưởng bọn họ là danh sĩ Kiến Khang, đang lượn sông dốc bầu tâm sự.
Lúc này Mộ Thanh Lưu đột nhiên hiện thân gặp Yến Phi, khiến sự tình phát triển. Cuối cùng bất luận người nào khống chế được tình huống, cũng khó mà dự đoán được kết quả sẽ ra sao.
Yến Phi thở dài: "Mộ huynh hãy dừng tay! Dừng lại trước khi quá muộn, còn có thể bảo trì được nguyên khí của Ma môn."
Mộ Thanh Lưu sửng sốt: "Rốt cuộc có phải là ảo giác không, mà ta lại cảm thấy Yến huynh có thành ý? Yến huynh lại quan tâm đến chuyện thịnh suy của Thánh môn bọn ta sao? Yến huynh tại sao không giống cái bọn được gọi là nhân sĩ chính đạo, coi người trong Thánh môn bọn ta ai cũng chỉ lăm le giết chóc? Xin Yến huynh chỉ rõ."
Trực giác Yến Phi cảm thấy Mộ Thanh Lưu là người có thể nói chuyện đạo lý, chứ không phải loại ngu xuẩn làm mất thời gian. Chàng bình tĩnh nói: "Vào thời đại loạn này, cái gọi là ranh giới chính tà đã trở nên mơ hồ không rõ. "Được làm vua, thua làm giặc", không nói chuyện đạo lý ở đây. Bất quá thế bại của Hoàn Huyền đã rõ ràng, Mộ huynh lại biết rõ không thể cứu vãn nổi, chỉ khiến quý môn lâm vào tuyệt cảnh, dễ dàng dẫn đến hậu quả toàn bộ bị tiêu diệt."
Mộ Thanh Lưu chằm chằm nhìn chàng hồi lâu rồi gật đầu nói: "Một lời của Yến rất thẳng thắn và sâu sắc. Bất quá Mộ mỗ lại không đồng ý với quan điểm của Yến huynh. Hoàn Huyền binh lực tới mười hai vạn, chiến thuyền hơn bốn trăm chiếc, chiếm giữ thành trì vững chắc như Kiến Khang, có lợi thế ở thượng du Đại Giang, có Ba Thục giàu có phì nhiêu hậu thuẫn, lại có cả sự ủng hộ của cao môn Kiến Khang. Dù nhất thời không thể đương đầu Lưu Dụ, nhưng nếu bị dồn vào đường cùng người chịu thiệt thòi sẽ là Lưu Dụ, có phải vậy không?"
Yến Phi hướng ngọn gió trên sông thổi tới hít một hơi thật sâu rồi thong dong nói: "Biểu hiện đúng như Mộ huynh vừa nói, nhưng Mộ huynh lại bỏ qua một nhược điểm lớn nhất của bên mình, đó là đã sai lầm lựa chọn Hoàn Huyền, mà người này căn bản khó làm nên đại nghiệp."
Mộ Thanh Lưu mỉm cười: "Hoàn Huyền có làm được Hoàng đế hay không không quan trọng, chỉ cần hắn chấp nhận ý kiến của chúng ta, Lưu Dụ tất bại không còn gì phải nghi ngờ."
Yến Phi nhàn nhạt hỏi: "Hoàn Huyền sẵn sàng tiếp nhận ý kiến của các ngươi à?"
Mộ Thanh Lưu nhẹ nhàng đáp: "Hoàn Huyền đang sợ hãi!"
Yến Phi nhíu mày hỏi: "Những lời này của Mộ huynh là có ý gì?"
Mộ Thanh Lưu đáp: "Tất cả do các ngươi lực mạnh giúp đỡ, trước sau hai lần phái thuyền đột phá khối phòng thủ bờ sông của Kiến Khang, khiến Hoàn Huyền cảm thấy sợ không dám ỷ lại vào thủ hạ. Bây giờ Hoàn Huyền đã đem việc thủy phòng Kiến Khang giao cho chúng ta, nếu như các ngươi lại phái người xông tới, khẳng định sẽ chưa kịp ăn đã phải chạy."
Yến Phi trong lòng thầm kinh hãi, hiểu rằng Ma môn thực sự có một hệ thống truyền tin dày đặc và hiệu quả, vì thế Mộ Thanh Lưu có thể nhanh chóng nắm chắc mọi chuyện phát sinh.
Chàng nói: "Mộ huynh chẳng những quá đề cao Hoàn Huyền, mà còn đánh giá thấp về Lưu Dụ. Binh lực của Hoàn Huyền tuy đạt mười hai vạn, cũng là quân tinh nhuệ. Nhưng sau khi Hoàn Huyền tiến chiếm Kiến Khang, chiến tuyến trải dài, binh lực cũng vì thế mà từ tập trung biến thành phân tán, căn bản không đủ lực để bảo vệ thủy đạo Đại Giang dài dằng dặc cũng như hơn mười trọng trấn dọc bờ. Để ta tiết lộ một tin tức cho huynh biết, Lưỡng Hồ bang vẫn bảo tồn được một nửa thực lực, tất cả đều đồng lòng báo thù cho Nhiếp Thiên Hoàn. Khi Ba Lăng nằm trong tay Lưỡng Hồ bang thì Giang Lăng sẽ nguy khốn đến nơi. Mộ huynh cho rằng Hoàn Huyền có thể ứng phó chiến tranh cùng lúc trên hai mặt trận sao? Lúc đó thì cái gì mà lợi thượng du, rồi Ba Thục cũng chẳng còn đâu nữa."
Mộ Thanh Lưu phá lên cười: "Yến huynh đừng nói đùa với ta! Lưỡng Hồ bang không có thủ lĩnh, lòng người tan nát, khó lòng mà tổ chức lại được. Ba Lăng đã có người của chúng ta chủ trì, tuyệt không cho dư nghiệt của Lưỡng Hồ có cơ hội phục hưng."
Yến Phi lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Thánh quân tựa hồ đã tính thiếu một người, mà người này đúng là một nhân vật có khả năng trùng hưng Lưỡng Hồ bang."
Mộ Thanh Lưu vỗ đùi cười khổ: "Yến huynh ám chỉ Tiểu Bạch Nhạn à? Nàng bây giờ có ở tại Lưỡng Hồ hay không?"
Yến Phi đáp: "Người của các ngươi ở Ba Lăng mà không nắm được tin tức gì, có thể thấy được nơi đó đã rơi vào cảnh bị phong tỏa cô lập. Nếu ta đoán không sai, tin tức Ba Lăng thất thủ sẽ truyền đến Kiến Khang nội trong mười ngày."
Mộ Thanh Lưu có chút chán nản nói: "Tình huống ta sợ hãi rốt cuộc đã xuất hiện. Bất quá chỉ cần bọn ta phòng thủ vững vàng Giang Lăng, thì có thể áp chế Lưỡng Hồ bang không dám tiến vào Đại Giang. Bằng vào thực lực của bọn họ, về lý không thể gây ảnh hưởng đến đại cục."
Yến Phi nhún vai: "Nhưng nhìn từ một góc độ khác, các ngươi phải điều trọng binh đến Ba Lăng, như thế sẽ làm cho quân lực Kiến Khang mỏng đi. Nếu Quảng Lăng rơi vào tay Lưu Dụ, các ngươi dám triển khai phản kích gã toàn diện không?"
Mộ Thanh Lưu nhìn Yến Phi, khó hiểu hỏi: "Yến huynh thực lòng nghĩ thuyết phục ta, muốn ta dừng tay sao? Ta thật sự không hiểu. Ài! Ta cũng chẳng rõ nữa! Tỷ dụ như ta không cảm thấy chút địch ý nào của Yến huynh, rốt cuộc thì vấn đề là gì? Chúng ta không phải ở thế bất lưỡng lập sao?"
Yến Phi không trực tiếp trả lời, hỏi lại: "Tại sao Mộ huynh đợi tại hạ ở đây?"
Mộ Thanh Lưu ngạc nhiên đáp: "Câu hỏi của Yến huynh thật đầy thâm ý. Bề ngoài xem ra ta đương nhiên là muốn hạ sát Yến huynh. Nhưng nếu ta thật sự muốn giết Yến huynh, tuyệt sẽ không chọn sông Tần Hoài làm chiến trường, cũng sẽ không cho Yến huynh cơ hội công bằng chiến đấu."
Tiếp theo y hiện ra thần sắc như đã tỉnh ngộ, bình tĩnh tiếp lời: "Bởi vì Yến huynh đột nhiên xuất hiện, khiến ta sinh ra cảm giác đang ở trong nguy hiểm trùng trùng."
Yến Phi thầm kêu không ổn, người này tài trí quá cao, trên cả dự đoán của chàng. Nếu như bị y phá tan đại kế đối phó Lý Thục Trang, trận cước của bọn họ sẽ đại loạn.
Mộ Thanh Lưu đột nhiên nói: "Hướng Vũ Điền trong mắt Yến huynh, là một nhân vật như thế nào?"
Hai câu này của y như đột nhiên xuất ra, khiến Yến Phi có phần bất ngờ khó hiểu. Bất quá nếu như không thật thà trả lời, sẽ phá hỏng tình thế đang vi diệu giữa bọn họ, khiến cuộc nói chuyện khó mà kết thúc.
Chàng đáp: "Lúc ta mới gặp Mộ huynh, không nhịn được có lấy Hướng Vũ Điền so sánh với Mộ huynh. Mộ huynh có hiểu ý ta không?"
Mộ Thanh Lưu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nói: "Không dám dối gạt Yến huynh, Hướng Vũ Điền là đồng môn ta muốn gặp nhất, ta cũng ngưỡng mộ con người y vô cùng. Người giống như Hướng Vũ Điền, đều có kiến thức siêu việt và tính cách vô cùng đặc biệt, không hề bị ước thúc bởi môn quy, cũng không có gì trói buộc. Y giống hệt như sư phó Mặc Di Minh của mình. Bất quá Hướng Vũ Điền thực sự có những phẩm chất rất riêngvà đặc biệt. Quỷ Ảnh đã từng tự mình nói với ta, trừ phi ta đồng ý cùng hắn liên thủ đối phó Hướng Vũ Điền, nếu không hắn không nắm chắc bắt được Hướng Vũ Điền chấp hành môn quy." nguồn TruyenFull.vn
Yến Phi ngạc nhiên: "Hướng Vũ Điền nếu nghe được những lời này của Mộ huynh, tất sẽ sinh lòng cảm mến tri kỷ mà cao hứng phi thường."
Lúc này thuyền nhỏ đã đi vào Yến Tước hồ, Mộ Thanh Lưu thu lại mái chèo, để thuyền tự do phiêu đãng theo dòng.
Mộ Thanh Lưu mỉm cười: "Ta vốn không phải tên là Mộ Thanh Lưu, đây là do ta sau khi tới Kiến Khang mới lấy như vậy, cũng là tỏ lòng ngưỡng mộ với văn hóa của danh sĩ. Bất quá những người để có thể được ta thấy là danh sĩ không nhiều, bọn họ đều là những danh sĩ thực thụ, những người nhân phẩm tuyệt với trong cao môn. Trong đó, Tạ An là danh sĩ được ta ngưỡng mộ nhất, cho nên ta không muốn làm thương tổn đến tâm ý của Chung Tú tiểu thư. Đó tuyệt đối là thực tâm mà ra."
Nghĩ tới Tạ Chung Tú, lòng Yến Phi trầm xuống, thở dài một hơi.
Mộ Thanh Lưu nhìn lên bầu trời sao, than một tiếng rồi ung dung nói: "Gia phong của họ Tạ thật khiến người khác phải ngưỡng mộ. Danh sĩ gia phong, tư tưởng Lão Trang, là tâm điểm và long mạch của danh sĩ truyền thống, là tinh hoa của những nhà duy mỹ. Nhưng con cháu Tạ gia lại không thể không xuất sĩ, làm quan rồi cố vị. Nếu không sẽ không thể giữ ý vận phong lưu, cũng khiến cho lịch sử dòng họ thêm nhiều sắc thái khác nhau, lên bổng xuống trầm, rồi sẽ phản ánh đúng sự kế thừa bức tranh tổng thể của cả thời đại, trải qua quá trình thay đổi và diệt vong. Ài! Tối nay ta nhiều cảm xúc quá, liệu có phải vì ta ngửi thấy mùi vị của thất bại không?"
Yến Phi trào dâng sự thông cảm như đang tâm sự với hảo bằng hữu, một tư vị thật cổ quái. Chàng nói: "Quý môn không phải vì cầu đoạt quyền lực mà bất chấp thủ đoạn sao? Nhưng dù gì thì ta cũng có cảm giác Mộ huynh không phải người như thế."
Mộ Thanh Lưu quay lại nhìn chàng, từ từ nói: "Có lẽ có một ngày, ta sẽ cùng Yến huynh quyết chiến sinh tử, nhưng tuyệt không phải là tối nay. Nói ra huynh cũng sẽ không tin, nhưng cho đến giờ phút này, ta không có cách nào để động sát cơ với Yến huynh. Chẳng những bởi vì ta vẫn không thể nắm bắt sự nông sâu của Yến huynh, mà còn bởi vì ta sinh ra cảm giác gần gũi với huynh. Điều này khiến ta hiểu được vì sao Hướng Vũ Điền lại trở thành đồng bọn và bằng hữu của Yến huynh."
Yến Phi vui vẻ nói: "Đây liệu có phải biểu thị Mộ huynh vì lời đề nghị của ta mà mở rộng đường cho việc thương lượng?"
Mộ Thanh Lưu nhìn chằm chằm chàng hồi lâu rồi hỏi: "Yến huynh có thể thật thà cho biết, vì sao lại quan tâm đến sự thịnh suy vinh nhục của Thánh môn ta như vậy? Đại giá Yến huynh ở đây, chứng tỏ Yến huynh đã nắm bắt được điểm mấu chốt về sự thành bại của việc đấu tranh đổi triều hoán vị, khiến ta sinh ra ý sợ hãi. Yến huynh cứ yên tâm nói đi! Ta sẽ vì Yến huynh thận trọng giữ bí mật."
Yến Phi nói: "Ta nghĩ trước tiên phải hiểu rõ con người Mộ huynh, sau đến những người khác trong quý môn, rồi mới quyết định khiêu chiến Mộ huynh hay không?"
Mộ Thanh Lưu cười lớn: "Yêu cầu của Yến huynh quá công bằng. Ta nhất định phải biết bí mật của Yến huynh, đương nhiên sẽ tiết lộ chi tiết bí mật của mình trước. Thành thật mà nói, ta và Yến huynh ai cao ai thấp, đối với đại cục không có quan hệ gì. Cho dù ta có thể hạ sát Yến huynh, cũng chỉ ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh của Thác Bạt Khuê và Mộ Dung Thùy, tuyệt không thể điều khiển sự phát triển của thế cục Nam phương, ngược lại chỉ là tiện nghi cho kẻ thắng trận ở Nam phương."
Yến Phi gật đầu nói: "Mộ huynh nhìn nhận rất thấu triệt. Tình huống hiện tại ở Nam phương như tên đã rời khỏi cung, chỉ có thể nhìn xem có trúng mục tiêu hay không thôi. Khi Ba Lăng lọt vào tay Lưỡng Hồ bang, Quảng Lăng tất bị Lưu Dụ công chiếm, Mộ huynh sẽ hiểu rằng ta không phải là hăm dọa mà nói phét."
Mộ Thanh Lưu nhàn nhạt nói: "Yến huynh vì sao chỉ không đề cập đến tình huống ở Kiến Khang, liệu có phải có một số việc huynh nghĩ không nên đề cập đến, là để tránh khiến cho ta cảnh giác?"
Yến Phi thầm kêu lợi hại, cùng người này nói chuyện thì phải cẩn thận phi thường. Chỉ một việc không để ý hoặc cố ý bỏ qua một phương diện của sự việc, đều khiến y hoài nghi. May là Lý Thục Trang không nói một lời với Quan Trường Xuân, nếu không sợ y sớm đoán được "đảo Trang đại kế" của bọn họ.
Yến Phi nói: "Ở tình huống giữa chúng ta tại Kiến Khang, có thể hình dung là suýt đánh nhau. Cả hai đều muốn giở hết khả năng, quyết không chịu thất bại, có một số việc không tiện nói ra!"
Mộ Thanh Lưu cười khổ: "Chính xác là ta sinh ra cảm ứng nguy hiểm do một nguyên khác. Điểm khiến ta sợ hãi là bọn ta ở ngoài sáng, các ngươi trong bóng tối, do đó quyền chủ động nằm trong tay các ngươi."
Yến Phi nói: "Ta rất cảm kích vì sự thành thật của Mộ huynh. Điều đó khiến ta thay đổi lớn cách nhìn nhận về Thánh môn."
Mộ Thanh Lưu trầm ngâm một lát rồi nói: "Sự thật ta và Hướng Vũ Điền đều có thể nói là dị chủng của Thánh môn. Hướng Vũ Điền như vậy tất cả là vì sau khi sư phó của y thoái ẩn ở sa mạc để chuyên tâm tu luyện đại pháp bí truyền của tệ môn. Ông ta lại không để ý các vấn đề trong tệ môn, cho nên mới phát sinh đồ đệ chẳng hề cảm thấy mình thuộc về tệ môn. Còn tình huống của ta lại không như vậy. Tệ môn có thể chia làm lưỡng phái lục đạo, tên các môn phái khác ta không tiện nói ra nhưng ta thuộc về Hoa Gián phái. Bất luận võ công hay tâm pháp, ngoài của tệ môn còn mở ra con đường mới, cố bồi dưỡng truyền nhân để tạo ra sự khác biệt lớn so với truyền nhân của các hệ phái khác. Đối với sự vật cũng có cách nhìn khác. Cho nên quyết định của cá nhân ta liệu có thể là quyết định của tệ môn hay không, thì phải xem sự tình hoãn cấp nặng nhẹ thế nào đã. Nếu như liên quan đến việc đấu tranh giành thiên hạ, các hệ phái sẽ tự có quyết định để giành quyền lợi. Nếu ta nhận thấy sự việc là không thể, sẽ chỉ thị cho các hệ phái còn lại triệt thoái toàn diện. Nhưng họ có tuân theo hay không, thì ta cũng không thể quản được. Nói như vậy Yến huynh hài lòng chưa?"
Yến Phi im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng đáp: "Mộ huynh đã thật thà như vậy, ta cũng sẽ không dối gạt Mộ huynh. Mặc Di Minh đúng là cha của Yến Phi ta."
Với công phu tu dưỡng của Mộ Thanh Lưu cũng không nhịn được thất thanh: "Cái gì?"
Yến Phi đáp: "Việc này mong Mộ huynh nghiêm thủ bí mật cho ta. Đây là chuyện ta không muốn người khác biết để rồi phải bất đắc dĩ đề cập tới. Bây giờ Mộ huynh chắc đã hiểu được vì sao ta và Hướng Vũ Điền trở thành hảo bằng hữu. Bởi vì chúng ta có thể hoàn toàn tín nhiệm đối phương."
Mộ Thanh Lưu ngây ngốc nhìn chàng, không nói nên lời.
Yến Phi thở dài: "Các ngươi không có cơ hội, mấu chốt là ở Hoàn Huyền, mà hắn căn bản không phải là đối thủ của Lưu Dụ. Tình thế phát triển sẽ khiến Mộ huynh không còn nghi ngờ quan điểm của ta. Dừng lại thôi! Chỉ có cương quyết nhanh chóng dừng tay, mới có thể bảo trì nguyên khí của quý môn. Ta thật không muốn quý môn bị hủy trong tay Yến Phi này. Đó là cái gọi là người thành công thì được hết thảy, kẻ thất bại thì mất đi nhiều thứ, ở giữa không hề có chút dư địa nào. Nếu Mộ huynh kiên trì chí chiến đấu đến cuối cùng khi chỉ còn một binh một tốt, ta đành phải dùng hết toàn lực để tấn công bên huynh, lại không nói chuyện gì sâu xa đến nhân tình thế thái. Bởi vì ta không thể lựa chọn lại."
Mộ Thanh Lưu hít sâu một hơi nói: "Nghe giọng điệu của Yến huynh, có vẻ như làm thế nào để tấn công chúng ta, huynh đã sớm có ý tưởng trong đầu."
Yến Phi hỏi lại: "Bởi vì Mộ huynh không đoán ra thủ đoạn của chúng ta, nên sinh lòng sợ hãi, phải vậy không?"
Mộ Thanh Lưu song mục tinh quang chớp động, trầm giọng nói: "Chúng ta liệu có thể lập ra đổ ước. Nếu Ba Lăng và Quảng Lăng đúng như Yến huynh sở liệu, thất thủ trong vòng mười ngày, ta sẽ lập tức ra chỉ thị cho tệ môn toàn diện rút lui. Nhưng nếu sở liệu của Yến huynh sai lầm, mong huynh rời khỏi cuộc phân tranh ở Nam phương."
Yến Phi như không nghĩ ngợi đáp: "Có khi ba ngày là xong."
Mộ Thanh Lưu động dung hỏi: "Nguyên lai Yến huynh đã mười phần nắm chắc phán đoán của mình?"
Yến Phi nói: "Mộ huynh không phải là muốn rút lại lời nói đấy chứ?"
Mộ Thanh Lưu cười khổ: "Chúng ta từng yêu cầu Hoàn Huyền để chúng ta phụ trách trấn thủ Giang Lăng, lại có thể chiếu cố tình thế phát triển ở Ba Thục và Lưỡng Hồ, nào hay gã xuẩn hóa ấy một lời cự tuyệt. Còn như Yến huynh đề xuất, đúng là tình huống mà chúng ta sợ xuất hiện nhất. Nếu như tình thế trở nên tồi tệ như thế, chúng ta lại không hiểu biết mà dừng tay hóa ra cũng ngu xuẩn như Hoàn Huyền sao."
Yến Phi vui vẻ nói: "Mộ huynh thật là bậc trí giả mọi chuyện đều có thể thoải mái nâng lên đặt xuống."
Lại nói tiếp: "Tối nay chúng ta nói chuyện ở đây, tỏ rõ chúng ta đã cận kề với việc giao chiến. Mộ huynh mà hướng về chúng ta tiến hành phản kích toàn diện, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không chùn tay. Chúng ta lại một lần nữa không thể điều khiển được tình huống phát triển, Mộ huynh có nghĩ tới phương diện này của vấn đề không?"
Mộ Thanh Lưu thở dài: "Yến huynh ở Kiến Khang bày bố, ta hoàn toàn nhìn không thấu, đoán không ra. Yến huynh nói ta có thể toàn diện phản kích, thật sự là quá tán dương ta rồi."
Yến Phi mỉm cười: "Bằng vào tài trí của Mộ huynh, tuy có thể không đoán được tiểu tiết việc làm của chúng ta, nhưng chắc cũng biết được đại ý. Sở dĩ Hoàn Huyền có thể xem nhẹ việc phòng thủ Kiến Khang, hoàn toàn là do có sự ủng hộ của cao môn Kiến Khang. Một khi Hoàn Huyền mất đi sự ủng hộ của cao môn, hắn cũng xong đời. Chúng ta cho dù không làm gì, Hoàn Huyền cũng dần dần bại lộ sài lang dã tính của hắn. Một khi mất đi sự ủng hộ của cao môn, mà hiện tại tình thế phát triển theo xu hướng này, thật khó có thể thay đổi."
Mộ Thanh Lưu nhíu mày hỏi: "Vì sao Yến huynh có những lời này?"
Yến Phi nghiêm nét mặt đáp: "Ý ta là Hoàn Huyền tất bại không còn nghi ngờ. Mộ huynh càng sớm dừng tay, càng có khả năng bảo trì nguyên khí và thực lực của quý môn. Lời Yến mỗ chỉ có vậy, hy vọng Mộ huynh suy nghĩ cho thấu đáo."
Mộ Thanh Lưu nói: "Nếu như ta không nhẫn nại cho đến khi xong đổ ước, làm thế nào để giải thích với môn nhân đây? Ý tốt của Yến huynh xin nhận. Ta vẫn sẽ lưu lại hoa thuyền, nếu Yến huynh muốn tìm ta nói chuyện, Mộ Thanh Lưu ta vô cùng hoan nghênh."
Yến Phi cười dài một tiếng, xoay người lao xuống hồ nước.
Chú thích:
* Đem lời hay để thuyết phục.