Hùng Tâm Tráng Chí

Mười lăm chiếc Song Đầu thuyền đã tạo thành đội chiến thuyền, neo tại một vịnh ở phía đông đảo Vĩnh Hưng. Như thế thậm chí nếu có thuyền địch từ đất liền đi ra, trừ phi đến hải đảo lượn lờ tuần tiễu, nếu không tuyệt không có khả năng phát hiện bọn họ. Cho nên chỉ cần đặt trạm canh gác ở phía nam hải đảo, chiến thuyền địch mà xâm nhập phạm vi sẽ không thể qua mắt bọn họ. Hơn nữa muốn đánh muốn chạy, quyền chủ động đưa ra tiến công hay phòng thủ cũng có thể hoàn toàn nắm chắc.

Nếu chỉ nói ẩn tàng tránh địch, đảo Vĩnh Hưng thực sự có lợi thế tốt hơn quần đảo Trường Xà. Nhưng khuyết điểm lại là ở xa hơn. Từ nơi này đi đến Hải Diêm, thẳng đường thuận gió thuận dòng cũng phải mất đến hơn hai ngày.

Bất quá Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đều không vì thế mà lo lắng, bởi vì bọn họ đã phát hiện được cứ địa bí mật của Từ Đạo Phúc. Chỉ cần có tin tức khác thường về Thiên Sư quân truyền đến, bọn họ vẫn có đủ thời gian kịp thời hành động, không sợ bỏ lỡ cơ hội.

Lúc này một đám huynh đệ đang ở trên đảo chặt cây đốn gỗ, để có thể kiến tạo bến cảng tạm thời. Trông thấy Kì Binh Hào ngang nhiên tiến vào vịnh, lại có một Song Đầu chiến thuyền khác của Âm Kì đi hộ tống bên cạnh, quân sĩ hiểu được là Lưu Dụ đã đến đây. Mọi người đều dừng tay làm việc, không để ý đến mọi thứ nhìn ra bờ, cao giọng vui mừng đón chào, hưng phấn nhảy cẫng lên, trông như điên cuồng vậy.

Lưu Dụ thấy thế trợn mắt há hốc mồm, thật sự là cũng không ngờ chúng huynh đệ lại phản ứng nhiệt liệt như thế này.

Đứng ở bên trái Lưu Dụ, Âm Kì nói: "Lưu gia nghe được bọn họ hò hét gì không? Bọn họ kêu Lưu gia vạn tuế."

Lưu Dụ cười khổ nói: "Nếu việc này truyền đến tai Tư Mã Đạo Tử, chúng ta sẽ sớm gặp đại họa."

Đứng ở bên kia, Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: "Lưu gia có thể yên tâm. Đám huynh đệ này đều đã qua tuyển chọn cẩn thận, đều là những người được lựa ra từ Chấn Kinh hội của ta và Đại Giang bang, về vấn đề trung thành không thể hoài nghi. Càng trọng yếu chính là mỗi người có niềm tin sâu sắc ngươi là chân mệnh thiên tử. Hãy nói cho ta biết, ai dám bán đứng chân mệnh thiên tử trong tim mình? Lại có chuyện ngu xuẩn như vậy chăng?"

Những tiếng reo hò vang vọng càng to "Lưu gia vạn tuế" hòa với tiếng cuồng nộ gầm thét của thủy triều tại vịnh khiến người ta trào dâng nhiệt huyết.

Lưu Dụ trong lòng sinh ra một cảm giác khó có thể hình dung nổi. Tựa hồ sự nghiệp cả đời gã, từ giờ phút này sẽ bắt đầu. Cũng từ thời khắc này, vinh nhục của gã lại không giới hạn ở tầm cá nhân, mà là thuộc về tất cả huynh đệ trước mắt. Mọi người đã hòa thành một khối thống nhất.

Lúc này, ánh mắt gã rốt cuộc đã quay lại với đám người đang hò hét vang trời hoan nghênh mình, tìm thấy được mục tiêu.

Giang Văn Thanh đứng trân trân trên một khối đá to cạnh bờ, không giống như những người khác vẫy tay la hét, chỉ lẳng lặng nhìn gã chăm chú. Tống Bi Phong đứng ở bên cạnh bồi tiếp nàng.

Lưu Dụ trong lòng run lên, hiểu được hình dung lúc trước của Âm Kì về nàng, đã lâu cái "Biên Hoang công tử" rốt cuộc cũng "quay lại".

Giang Văn Thanh vận nam trang toàn thân, y phục tung bay phấp phới trong gió biển, với tình thái của một công tử ngọc thụ lâm phong, ung dung tiêu sái, thong dong bình tĩnh, nói không hết nét phong lưu nho nhã.

Lưu Dụ không có cách nào hình dung nổi tâm tình mình khi chợt nhìn thấy nàng trong dáng vẻ động lòng người như vậy. Gã cũng không có cách nào miêu tả cảm giác phức tạp và vi diệu đang trào dâng trong lòng khi nghĩ về nàng. Quan hệ giữa bọn họ càng không thể có ngôn từ gì để có thể miêu tả thích hợp. Gã chỉ biết là tại lúc này, toàn bộ tâm thần đều đã bị nàng chiếm cứ mất rồi, hơn nữa cứ mỗi giây phút qua đi, gã càng muốn nàng.

Đồ Phụng Tam khẽ lay gã.

Lưu Dụ hiểu ý giơ cao hai tay, quát to: "Các vị huynh đệ! Lưu Dụ đến đây!"

Tiếng quát lập tức vang lên như núi lở, chấn động cả vịnh, xông thẳng lên bầu trời đêm.

Thác Bạt Khuê chuyển mình tỉnh dậy, trong lúc nhất thời tưởng rằng mình vẫn còn trên sa mạc, sau khi mở to mắt, mới biết mình đã về với hiện thực ở trong trướng. Tấm thân trần trụi của Sở Vô Hạ đang ngoan ngoãn trong lòng, hai tay ôm chặt lấy hắn.

Đêm qua hắn lại nằm mộng tới sa mạc nọ, trên lưng lạc đà ngửi thấy mùi thơm cơ thể của cô gái Bí tộc xinh đẹp động lòng người. Mặc dù chia tay với Yến Phi, nhưng vẫn đủ để khiến hắn quên đi sa mạc đáng sợ, thậm chí tựa như quên sạch. Cho nên vừa rồi trong lúc nhất thời chẳng biết thân đang ở phương trời nào, không thể phân biệt được đâu là sự thật lãnh khốc, đâu là mộng cảnh say lòng người.

Mỹ nữ trong lòng bỗng cựa quậy, tiếp theo ôm hắn chặt hơn, thỏa mãn thở một hơi khoan khoái, yêu kiều ôn nhu hỏi: "Tộc chủ suy nghĩ chuyện gì vậy?"

Thác Bạt Khuê trong lòng cười khổ. Nếu mình thật thật thà thà tuôn ra hết, nói cho nàng mình đang suy nghĩ về một người đàn bà khác, nàng sẽ có phản ứng gì?

Ngoài trướng truyền đến tiếng chiến mã chạy và hý vang, trong trướng lại như một thế giới khác. Hắn đột nhiên phát giác mình thích thú mãnh liệt cái cảm giác yên bình tương phản này.

Ánh mắt Thác Bạt Khuê dừng ở hoa dung rạng rỡ của mỹ nữ trong lòng, vừa đúng lúc nàng khai mở cửa sổ tâm hồn. Ánh mắt hai người tiếp xúc, Thác Bạt Khuê mỉm cười: "Ta suy nghĩ về địch nhân, cũng nghĩ về nàng."

Sở Vô Hạ "a" lên một tiếng, sau đó ghé môi thơm vào cạnh tai hắn, tựa như dùng hết khí lực toàn thân, thỏ thẻ: "Đừng bao giờ chán ghét thiếp, Tộc chủ. Không có sự sủng ái của Tộc chủ, Vô Hạ sẽ chẳng có gì cả."

Yến Phi tiến vào chủ đường của dịch trạm. Thác Bạt Nghi đang đi qua đi lại, trông bộ dạng cũng biết hắn lo lắng đầy đầu.

Thấy Yến Phi đến tìm, Thác Bạt Nghi vui vẻ nói: "Ngươi tới vừa lúc. Ta chính là đang muốn tìm ngươi. Đêm qua chúng ta căn bản không có cơ hội nói chuyện. Đến đây, ngồi xuống rồi hãy nói."

Hai người đến một bên ngồi xuống.

Yến Phi hỏi: "Tố Quân nghĩ như thế nào?"

Thác Bạt Nghi thở dài: "Nàng đương nhiên không muốn rời xa ta, nhưng đâu có biện pháp nào. Ta phải đau hết cả miệng lưỡi mới thuyết phục được nàng. Nàng cũng là bất đắc dĩ nhưng phải nghĩ đến giọt máu của chúng ta mà đồng ý."

Yến Phi nói: "Đêm nay sau khi quyết chiến, chúng ta lập tức khởi hành. Ngươi tốt nhất nên an bài chiếc thuyền, chạy theo thủy lộ cho thoải mái."

Thác Bạt Nghi gật đầu nói: "Phương diện này đương nhiên không có chuyện gì. Đối với trận quyết chiến này, ngươi có nắm chắc không?"

Yến Phi thầm than một hơi, mình có nắm chắc không? Chàng thật sự không biết. Cho đến lúc này, chàng vẫn không có cách nào hiểu thấu Hướng Vũ Điền. Dưới ánh mắt săm soi của Quỷ Ảnh, bọn họ đều không thể hạ thủ lưu tình. Nếu không sẽ bị Mặc Sĩ Minh Dao hiểu được Hướng Vũ Điền chỉ là làm hời hợt cho qua chuyện, giận dữ mà hủy hoại Bảo quyển*, khiến Hướng Vũ Điền sống không bằng chết, hối hận cả đời.

Sự thật tâm tình Yến Phi có mâu thuẫn, một mặt hy vọng Hướng Vũ Điền toàn lực ra tay, làm tốt việc "trả nợ" cho Mặc Sĩ Minh Dao, giải quyết tâm sự. Nhưng mặt khác lại sợ chính mình không chịu được kì công bí kĩ của Hướng Vũ Điền, nhất thời thất thủ, như vậy thì vô cùng tồi tệ.

Chuyện khó xử của chàng là Hướng Vũ Điền có thể toàn lực ra tay, mà chàng lại không thể làm như vậy. Không có "Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp" của "Tiểu tam hợp", liệu có thể khiến Hướng Vũ Điền "biết khó" mà lui không? Chàng thật sự không nắm chắc.

Nghĩ đến đây, Yến Phi động tâm, nghĩ tới một hậu quả của một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Kiên nhẫn chờ đợi chàng trả lời, Thác Bạt Nghi nhíu mày hỏi: "Ngươi nghĩ tới chuyện gì vậy?"

Yến Phi mỉm cười đáp: "Ta cũng không biết chính mình đang nghĩ tới chuyện gì nữa. Hy vọng là có biện pháp giải quyết nan đề đêm nay!"

Thác Bạt Nghi trầm giọng hỏi: "Hướng Vũ Điền thật sự lợi hại như vậy sao?"

Yến Phi gật đầu nói: "Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, thân thủ Hướng Vũ Điền tuyệt đối cỡ như Tôn Ân. Bất quá lão ca ngươi cứ yên tâm, tối nay ta sẽ cùng ngươi giương buồm tiến lên phía bắc, chúng ta sẽ cùng Mộ Dung Thùy tiếp tục cuộc chiến tranh, cho đến khi phân ra thắng bại mới thôi."

Nói rồi đứng lên, thân thiết vỗ vỗ hai má Thác Bạt Nghi, cười nói: "Nói cho Tố Quân, con của các ngươi sẽ không phải chịu cảnh khói lửa chiến tranh, sinh ra ở nơi sơn minh thủy tú. Vào thời cơ thích hợp, ta sẽ cố gắng để phụ thân của các con nàng trở lại bên nàng, khi đó cái gì mà 'tranh hùng đấu thắng' cũng sẽ chẳng có quan hệ gì với các ngươi."

Tiếng Giang Văn Thanh lanh lảnh vang lên: "Nếu Yến Phi sở liệu không sai thì Lý Thục Trang, Trần công công, cái gã tên Phụng Tiên kia, cho đến Can Quy cùng họ Tiều ở Tứ Xuyên, cùng thuộc loại cái gọi là Thánh môn phái hệ. Mục tiêu ngắn hạn của bọn chúng là muốn giúp Hoàn Huyền đoạt quyền. Mục tiêu cuối cùng là ra mặt làm bá chủ thiên hạ. Sau đó sẽ giết sạch đám Nho gia, xóa đi nỗi sỉ hận bị bài trừ áp bức từ thời Hán Vũ đế tới nay."

Ăn vận nam trang, Giang Văn Thanh đang khoan thai đứng chăm chú trên một tảng đá lớn gần biển, mạch lạc nói tin tức tình báo liên quan đến Yến Phi. Nàng dùng từ chuẩn xác, sinh động truyền thần, các chuyện phức tạp đều đâu ra đấy, không bỏ sót điều gì, rất có phương pháp.

Gió từ biển rộng thổi tới, khiến y phục nàng tung bay, bào phục như dán vào thân thể, đột nhiên hiển lộ thân hình thon thả cân đối của nàng. Trông thần thái khí độ thì vô tư rạng rỡ, khiến cho bọn Lưu Dụ, Tống Bi Phong, Đồ Phụng Tam, Âm Kì, Khoái Ân và Lão Thủ ngồi bên kia bờ đều không khỏi bị nàng hấp dẫn tâm thần. Nghe nàng thuật lại hoàn toàn không có chút cảm giác lâu la buồn chán.

Dưới ánh mặt trời hiền hòa của một ngày mùa đông, phong tư tươi đẹp và rạng rỡ của nàng càng được tôn lên. Một đôi mắt sáng với hai đôi mày xinh cong vút đủ để tranh đẹp so tươi với ánh mặt trời.

Lưu Dụ ngây ngốc nhìn nàng, trong lòng dấy lên một cảm giác khó có thể hình dung. Có điểm giống như sau khi kinh qua lữ trình thiên tân vạn khổ, được về tới cố thổ đã lâu không trở lại, nhìn thấy người yêu thuở ban đầu, chợt phát giác nàng đã lớn rồi, càng xinh càng đẹp mê người, có thể khiến tâm tình gã xúc động. Nhưng nàng "không còn như trước" lại khiến cho gã cảm thấy tựa như có một khoảng cách vô hình chia tách bọn họ. Đó là một loạị cảm giác ăn năn lẫn lộn, cảm thấy kém cỏi. Bởi vì trong lòng cảm thấy không xứng với tình cảm từ phía nàng, trong lúc nhất thời thực sự chẳng biết tư vị ra sao. Chẳng biết có phải do nàng trở lại thần thái của "Biên Hoang công tử" trước kia hay không, hay có thể là nàng có một diện mạo mới mà cảm thấy nàng như thêm thông minh xinh đẹp. Trong mắt Lưu Dụ, Giang Văn Thanh tựa như biến thành một người khác, có ưu điểm và sự hấp dẫn mà trước đây không có.

Trong lúc nhất thời gã bị phong thái của nàng hấp dẫn, nói không nên lời.

Đồ Phụng Tam nói: "May là Yến Phi khám phá được cái thế lực Ma môn ác độc gần như không thấy này, nếu không chúng ta sau khi bại vẫn không hiểu tê mô gì cả. Chỉ nhìn ba người Can Quy, Trần công công và Lý Thục Trang, có thể thấy Ma môn nhân tài đầy rẫy. Nếu như bọn chúng toàn lực trợ giúp Hoàn Huyền, sẽ khiến chúng ta rơi vào tình thế vô cùng ác liệt."

Tống Bi Phong nhíu mày nói: "Nhưng ngày đó Can Quy đuổi giết tiểu Dụ, tiểu Dụ đúng là lợi dụng mối quan hệ đối đầu giữa Can Quy và Trần công công mà chạy trốn. Nếu bọn họ cùng là người trong Ma môn, tiểu Dụ sao có thể làm vậy?"

Lưu Dụ thầm cảm thấy xấu hổ, những lời này đáng lý phải là mình nói ra. Bây giờ lại do Tống Bi Phong đề xuất. Điều đó có thể thấy được Giang Văn Thanh có một mị lực vô cùng lớn đối với gã, khiến gã thần hồn phiêu đãng, mất đi sự tinh minh lúc bình thường.

Giang Văn Thanh ngạc nhiên thốt: "Cũng có việc này à?" Rồi ánh mắt nhìn về phía Lưu Dụ.

Lưu Dụ bị ánh mắt của nàng làm cho tim đập thình thịch, vội nói: "Ta có thể khẳng định Can Quy và Trần công công là địch nhân, hoài nghi lẫn nhau, cho nên ta mới có thể lợi dụng tình huống vi diệu lúc ấy, tạo ra cơ hội đào tẩu."

Đồ Phụng Tam nói: "Như vậy thấy rằng Can Quy không phải người trong Ma môn, chỉ là bị Ma môn lợi dụng. Cho nên Tiều gia đã sai Tiều Nộn Ngọc trói chặt hắn. Bởi vậy có thể thấy được Ma môn vẫn hy vọng che giấu hành tung. Cho đến khi Can Quy bị giết, người trong Ma môn bất đắc dĩ phải xuất đầu lộ diện. Bởi vậy mới bị chúng ta phát giác được sự tồn tại bọn họ. Một sai lầm khác của bọn họ là đã đánh giá thấp Yến Phi. Chẳng những khiến ba cao thủ ôm hận dưới Điệp Luyến Hoa, mà còn bị bại lộ âm mưu. Chỉ một sự vọng động mà ảnh hưởng đến toàn cục."

Giang Văn Thanh nói: "Ngay cả chúng ta hiểu được sự tồn tại của Ma môn, nhưng đối với thực lực chính thức của Ma môn, chúng ta vẫn gần như chưa biết chút gì. Binh pháp có câu 'tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi'. Cho nên việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là trước tiên cần hiểu được khuynh hướng hoạt động của Ma môn, lại nắm giữ thực lực của bọn chúng. Từ đó mới có biện pháp đối phó chúng."

Tống Bi Phong nói: "Văn Thanh nói đúng. Bất quá mặc dù chúng ta không biết nhiều lắm về Ma môn, nhưng có thể khẳng định nếu không có Ma môn trợ giúp, Hoàn Huyền sẽ không có cơ sở để xuất ra một lượng lớn cao thủ đáng sợ. Dưới tình huống bình thường, đám Ma môn cao thủ này luôn chỉ có tác dụng hữu hạn. Nhưng nếu như bị Hoàn Huyền công hãm Kiến Khang, đám cao thủ này sẽ phát huy lực lượng vô cùng đáng sợ, gần như có thể xoay chuyển cả thế cục, khiến chúng ta mất đi sự tin tưởng để chống trả."

Không ai không động dung, không thể tưởng được Tống Bi Phong lại nói ra được những kiến giải sáng suốt như vậy.

Tống Bi Phong sau đó trông có chút bối rồi nói: "Thật thà mà nói, đây tịnh không phải là giải thích của ta, mà là cách nhìn nhận của An công. Lúc ấy người nói tới chuyện Di Lặc giáo xuống phía nam, khi Di Lặc giáo 'trợ Trụ vi ngược'** biến thành lợi khí giết người cho Tư Mã Đạo Tử, Tư Mã Đạo Tử sẽ ngang nhiên mượn lực Di Lặc giáo tiến hành giết chóc những người phản đối, lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên Di Lặc giáo. Bây giờ Hoàn Huyền có Ma môn trợ ác, giống như Di Lặc giáo đi theo Tư Mã Đạo Tử, đều là một lực lượng phá hoại vô cùng lớn."

Giang Văn Thanh gật đầu nói: "Sự so sánh này hết sức hợp lý, Yến Phi cũng hoài nghi Trúc Pháp Khánh là người trong Ma môn."

Âm Kì thở hắt ra một hơi nói: "Nếu Trúc Pháp Khánh thật sự là người trong Ma môn thì việc Ma môn cho cao thủ phục kích Yến Phi là vì mục đích trả thù."

Đồ Phụng Tam cười khổ: "Cái này gọi là sóng trước chưa yên thì sóng sau đã tới. Hoàn Huyền đã không dễ đối phó, hơn nữa Ma môn lại ủng hộ hắn, khiến tình thế càng trở nên phức tạp. Bây giờ chúng ta phải cố hết sức đối phó Thiên Sư quân, làm thế nào để quan tâm đến tình hình ở Kiến Khang?"

Giang Văn Thanh chuyển đôi mắt đẹp nhìn sang Lưu Dụ hỏi: "Lưu gia trong lòng có chủ ý thế nào? Ngươi hôm nay tựa như đặc biệt trầm mặc ấy!"

Lưu Dụ vội thu lại tâm thần, đột nhiên gã cảm thấy khoan khoái một trận, giống như cởi bỏ được một gánh nặng trầm trọng trong lòng, hướng tới tương lai tràn ngập sinh cơ và đấu chí. Gã tịnh không hiểu rõ làm thế nào mình biến thành thế này, chỉ biết hiện tại vào lúc này đối với sinh tử tồn vong trước mắt, mà mình lại ở vị trí chủ soái, cần phải có được những phán đoán chính xác, định ra phương hướng chung để hành sự, khiến mọi người có lực đều có thể thực hiện. Quay sang Khoái Ân vẫn không nói gì hỏi: "Tiểu Ân có ý kiến gì?"

Khoái Ân tựa như đang đợi cơ hội này để phát ngôn, nghe vậy bèn đáp: "Tại hạ nghĩ trước tiên đối với sự phát triển của tình hình trong tương lai, phải lớn mật mà đặt ra giả thiết."

Đồ Phụng Tam hiển nhiên đặc biệt chiếu cố đến tiểu tử đã lọt vào mắt xanh của tri kỷ Hầu Lượng Sinh này, vui vẻ nói: "Bất luận nghĩ đến chuyện gì, tiểu Ân cứ nói thẳng, không cần phải sợ, lại càng không cần phải úy kỵ gì."

Khoái Ân nói: "Bây giờ Nam phương chia ra làm ba chiến tuyến. Đầu tiên là Kiến Khang, là chiến tuyến liên quan đến quyền lực của Tư Mã hoàng triều. Trên chiến tuyến này, hiện tại Hoàn Huyền đang chiếm hết thượng phong, khống chế quyền chủ động, mà họ Tư Mã chỉ có thể giữ thế thủ. Trước mắt chiến tuyến này chúng ta vô lực chiếu cố, cũng không nên lý đến. Chúng ta nếu nhất định muốn đi quản thì ngược lại sẽ gần như vô lực ở cả hai nơi."

Lão Thủ gật đầu nói: "Tiểu Ân nói đúng, chúng ta hiện không lo được cho mình, trước mắt chỉ có thể quản chuyện ở đây."

Khoái Ân được Lão Thủ tán đồng, lập tức tự tin hơn nhiều nói: "Hai chiến tuyến khác là khu vực chúng ta đấu tranh với Thiên Sư quân tại đây và cuộc chiến tranh đoạt Thọ Dương. Chiến tuyến sau trực tiếp ảnh hưởng đến sự tồn vong của Biên Hoang tập, cũng đại biểu cho vấn đề ai có thể khống chế Hoài Thủy. Tầm quan trọng của nó tuyệt không dưới hai chiến tuyến kia."

Đồ Phụng Tam thốt: "Nói đúng lắm!"

Khoái Ân cảm kích liếc mắt nhìn Đồ Phụng Tam, tiếp tục nói: "Giả sử phụ tử Tư Mã Đạo Tử không địch lại Hoàn Huyền, bị Hoàn Huyền công chiếm Kiến Khang. Hoàn Huyền kia sẽ khống chế tuyệt đối Đại Hà, thực lực chợt đại tăng. Dưới tình huống kiểu như vậy, biện pháp duy nhất để bọn ta đánh bại Hoàn Huyền là bức Hoàn Huyền phải mở ra chiến tranh trên cả hai chiến tuyến, khiến hắn không thể tập trung lực lượng đi tiêu diệt bất kỳ phương nào. Đây là sách lược mà ta có thể nghĩ ra được."

Lưu Dụ mỉm cười nói: "Tiểu Ân có thể nắm rõ toàn cục, đưa ra được đại kế dài lâu, có thể thấy được ngươi có tài làm đại tướng."

Khoái Ân lại được Lưu Dụ tán thưởng, gương mặt non nớt đỏ bừng lên, tỏ vẻ hưng phấn.

Lưu Dụ nhìn quanh mọi người, khi ánh mắt đến Giang Văn Thanh nhịn không được nhìn nàng một lát, rồi nói: "Tiểu Ân đã đại khái nói ra những điều ta nghĩ trong lòng. Về mặt Biên Hoang tập, chúng ta không cần lo lắng, Hoang nhân huynh đệ của chúng ta đã hiểu rõ tình thế, ắt sẽ có biện pháp ứng phó. Bây giờ chúng ta tuy không làm gì được Ma môn, nhưng không phải là vô kế khả thi. Chúng ta càng có thể nắm giữ thực lực Ma môn, tương lai khi bắt đầu đối phó chúng sẽ càng chắc chắn hơn. Phụng Tam với việc này có biện pháp gì hay không?"

Đồ Phụng Tam nhíu mày đáp: "Chúng ta có nên chính thức cho Tư Mã Nguyên Hiển biết về những chuyện liên quan đến Ma môn không? Việc đó giúp hắn có thể đề phòng."

Tống Bi Phong đáp: "Để Tư Mã Nguyên Hiển nắm được việc này, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp báo cho Tư Mã Đạo Tử, như thế sẽ không phải là phản tác dụng sao?"

Lưu Dụ đáp: "Tư Mã Đạo Tử là người mưu kế sâu xa, sẽ có năng lực đối phó với tình báo của bọn ta mà đưa ra phán đoán sáng suốt. Điểm mấu chốt là lựa chọn lúc nào sẽ cho hắn biết." xem tại TruyenFull.vn

Giang Văn Thanh nói: "Sau khi Hoàn Huyền thu thập xong Dương Toàn Kì và Ân Trọng Kham, chúng ta sẽ trực tiếp báo cho Tư Mã Đạo Tử thì như thế nào?"

Lưu Dụ vui vẻ nói: "Cứ như vậy đi!"

Âm Kì hỏi: "Rốt cuộc cũng tạm thời giải quyết xong chuyện này. Chúng ta bây giờ như thế nào đây?"

Lưu Dụ đáp: "Chỉ cần chúng ta có thể giải quyết vấn đề đưa thư truyền tin, sẽ lập tức đến Hải Diêm, tiếp tục kế hoạch của chúng ta."

Giang Văn Thanh ngọt ngào cười nói: "Việc này cứ giao cho ta, chỉ cần có khoảng mười ngày, cao thủ trong lĩnh vực truyền tin của chúng ta có thể thiết lập được một hệ thống phi cáp truyền thư, có thể bảo đảm việc truyền tin qua lại giữa Hải Diêm và đảo Vĩnh Hưng, cam đoan sẽ không bị thất thoát quân cơ."

Lưu Dụ mừng rỡ nói: "Như thế chúng ta sẽ có thể tính toán thêm để đảm bảo thắng lợi. Đêm nay chúng ta hãy đến Hải Diêm, xem qua tình hình rồi quyết định đưa ra hành động cho bước tiếp theo."

Đồ Phụng Tam nói: "Khi đó Cối Kê sẽ rơi vào tay Tạ Diễm. Hành động phản kích của Thiên Sư quân sẽ được triển khai. Đây là lúc để Lưu gia thảo luận với Lưu Nghị."

Âm Kì cười nói: "Đến lúc đó ta cam đoan tất cả sắc điệp văn thư đều đã sẵn sàng. Lưu Nghị đó chưa từng xem qua cái thánh chỉ chân chính con mẹ nó ấy, khẳng định khó phân biệt thật giả."

Lưu Dụ đưa ánh mắt nhìn Giang Văn Thanh, nàng cũng nhìn lại gã, hai luồng nhãn thần giao cảm. Gương mặt rạng rỡ của Giang Văn Thanh thoáng ửng hồng tránh đi tia nhìn của gã.

Nhất thời tâm tình Lưu Dụ cực tốt, vô cùng sung sướng hạnh phúc vì nhiều thứ đã "hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai". Vào lúc này, tất cả gánh nặng lại trở nên nhẹ bỗng, với tương lai gã tràn ngập lòng tin tưởng và hy vọng. Yến Phi nói đúng, con người không thể sống mãi với cừu hận, điều đó khiến bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng nổi.

Chú thích

* Quyển trục quý báu của một môn phái hay dòng họ hay nhóm người.

** Trụ là vua Trụ cuối đời Thương. Thành ngữ này có nghĩa là giúp kẻ xấu làm việc độc ác.