Cho Giả Là Thật

Trên đường truyền tới tiếng vó ngựa, tiếng quát tháo hòa cùng với tiếng trèo tường dậm móng vang lên hỗn loạn, tình thế khẩn trương đến cực điểm. Rõ ràng là quan tướng phòng thủ đã xuất hiện, đang điều động nhân mã trùng trùng bao vây khách điếm và giăng thiên la địa võng. Tuy nhiên, tại phạn đường của khách điếm hiện tại lại là một thế giới yên lặng hoàn toàn khác hẳn với bên ngoài, tất cả tiếng quát tháo ầm ĩ đều không có chút quan hệ nào với nơi đây.

Lúc này Tôn Ân giống như là đang hưởng thụ sự yên bình, hai mắt lão chớp động hiện rõ vẻ trí tuệ thần bí, ung dung nhìn Yến Phi nhẹ giọng nói: "Có thể Yến Phi ngươi cũng biết bản thân đang nắm được cơ hội nghìn năm đắc đạo thành tiên, chỉ cần ngươi sẵn sàng thay đổi một chút suy nghĩ của mình, xóa bỏ thành kiến là có thể gạt được chuyện sinh tử và trở thành đại la kim tiên, hoàn thành được thành tựu cao nhất mà mỗi sinh mệnh đều khao khát, đặt chân lên tiên giới".

Đang chú ý ở bên ngoài đường Yến Phi quay đầu trở lại, bật cười khanh khách: "Thiên sư rút lại lời thừa đi! Thành thật mà nói, ta bây giờ rất quan tâm đến sự sống chết trong cuộc hành trình này. Hơn nữa lại hiểu được đoạn đời này đã là mục tiêu cuối cùng của mình, chuyện thành tiên thành phật bản thân ta không có nửa điểm hứng thú."

Tôn Ân cười nói: "Yến huynh có suy nghĩ này là chuyện thường tình của con người, chuyện sinh tử có mị lực hấp dẫn con người, nó tựa như một trò chơi, lấy sinh là bắt đầu và tử là kết thúc. Từ khi bắt đầu mang thai thì trò chơi đã được bắt đầu, chúng ta toàn ý tham gia, trải qua đủ bi hoan ly hợp, đầu tiên chuyện thành bại đã quên mất mình chỉ là thân phận khách qua đường, có người không bỏ được vinh hoa phú quý, có người cắt không đứt lưu luyến tình duyên nam nữ cũng là điều tất nhiên. Huống chi Yến huynh đột nhiên đắc đạo, tịnh không giống ta là người thấu hiểu hết mọi chuyện do khổ tu mới được. Người ngoài thấy rõ ta tuyệt đối không tin vào thuyết luân hồi, nên ta biết rằng mỗi người chỉ có cơ hội duy nhất một lần, nếu như bỏ qua quả thật rất đáng tiếc. Tôn Ân ta có một đề nghị, chỉ cần Yến huynh bằng lòng lập chí hướng đạo không còn lưu luyến chuyện ân oán của thế gian, ta chẳng những mở cho Yến huynh một con đường sống mà còn có thể chỉ cho Yến huynh một con đường sáng."

Vẻ bên ngoài sát khí đằng đằng càng làm nổi bật sự quỷ dị khó có thể miêu tả của câu đố sinh mệnh mà Tôn Ân nói đến.

Yến Phi nghĩ dường như Tôn Ân đã quên đi nguy hiểm trước mặt, kể cả với người có danh xưng là nam phương đệ nhất nhân, là bậc đại sư quán thông thiên nhân chi đạo cũng không thể tránh được cuộc quyết chiến sinh tử. Ngưng thần đánh giá Tôn Ân một hồi, khóe môi chàng mỉm cười nói: "Thành tiên là như thế nào? Thiên sư hiện vẫn bị vây hãm trong vòng sinh tử. Dựa vào cái gì mà Thiên sư hiểu được thành tiên là tốt hay xấu?"

Đồ Phụng Tam đi đến ngồi xuống đối diện Lưu Dụ, giọng kinh ngạc: "Ngươi làm sao mà còn chưa nghỉ ngơi vậy?"

Lưu Dụ lộ ra thần sắc suy nghĩ, lãnh đạm đáp: "Cao Ngạn muốn chúng ta giúp hắn một việc."

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên: "Thì cứ cho là có quan hệ với tiểu Bạch Nhạn đi. Vậy ngươi còn suy nghĩ việc gì?"

Lưu Dụ không có trực tiếp trả lời y, gã tự nói tự nghe: "Hắn muốn chúng ta tạo điều kiện cho hắn gặp mặt một mình với tiểu Bạch Nhạn, bằng cách đó chinh phục sự tưởng của cô ta".

Đồ Phụng Tam lộ thần sắc không đồng ý, cười khổ: "Nếu như là chuyện đụng tay vào làm, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho y. Ài! Nói thẳng ra ta đối với cuộc chiến này chỉ có ba, bốn phần chắc thắng, nếu không phải có thể nắm vững tình thế của địch quân, chúng ta căn bản không có sức để liều mạng"

Ngừng một lát rồi nói tiếp : "Ngươi nói xem! Trong tình huống như thế này, chúng ta sao lại có thể nhàn rỗi đi lo chuyện cá nhân được".

Tuy nhiên Lưu Dụ vẫn ung dung hỏi ngược lại: "Đồ huynh đối với cuộc chiến này sao quá thiếu tin tưởng như vậy?"

Đồ Phụng Tam thở dài: "Vấn đề từ chỗ ta đang so sánh với quân địch, hai cánh quân thủy bộ của Hoàn Huyền và Lưỡng Hồ bang đều được huấn luyện tinh nhuệ, mặc dù lúc đầu trúng kế rơi vào thế hạ phong nhưng khả năng phản kích tuyệt đối không thể xem nhẹ. Nhìn lại Hoang nhân bộ đội của chúng ta so với chúng chỉ là một đám quân ô hợp, dũng khí có thừa nhưng thiếu sự tổ chức và huấn luyện, thiếu chính là không có một hệ thống chỉ huy hữu hiệu, chưa cần nói đến việc điều động dễ dàng mà chỉ có chuyện chấp hành mệnh lệnh thôi hiện giờ cũng là một vấn đề. Nói khó nghe một chút đó là như một đống cát rời, binh bại như núi đổ, gặp phải sự phản kích ngoan cường của địch nhân chúng ta chắc chắn sẽ rối loạn và tan rã."

Lưu Dụ thần thái vẫn ung dung nói: "Trong cuộc chiến công phòng tại Biên Hoang tập, Hoang nhân không phải đã biểu hiện rất xuất sắc sao?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Tình huống lúc đó hoàn toàn khác hẳn với hiện giờ, có mục tiêu rõ ràng, mọi người đều hiểu là phải bảo vệ Biên Hoang tập, hơn nữa còn có Chung Lâu làm đài chỉ huy. Nhưng hiện tại ở nơi sông lớn hoang dã này, ban đêm lại tác chiến, sự điều khiển chiến trận của chúng ta hoàn toàn bị lộ rõ khuyết điểm, điều đó tạo thành yếu điểm trí mạng của chúng ta".

Lưu Dụ lãnh đạm đáp: "Đồ huynh không phải đã nói ta phải xác lập hình tượng thống soái Hoang nhân sao? Trước mắt chính là một cơ hội!"

Hai người thấp giọng đàm đạo, người trong nhà vẫn ngủ say như chết, khiến cho cuộc nói chuyện của hai người về thành bại cuộc chiến Hoang nhân hiện giờ có một không khí rất kỳ dị.

Đồ Phụng Tam lắc đầu đáp: "Ta không hiểu."

Lưu Dụ nói: "Hoang nhân không giống người chỗ khác, cho nên mới sinh ra một Trác Cuồng Sinh có suy nghĩ tuyệt diệu, một Cao tiểu tử biết rõ đối phương là yêu tinh nhưng vẫn bỏ qua tất cả đâm đầu vào lưới tình. Thử ngẫm lại xem, giả như chúng ta có thể trong tình huống như vậy vẫn có thể chu toàn cho cái si tâm vọng tưởng của Cao tiểu tử, đó chẳng phải là biến chuyện không thể thành có thể sao. Mỗi đêm ở Thuyết Thư quán của Trác Cuồng Sinh thu hút một lượng lớn người, có bao nhiêu Hoang nhân đến nghe cố sự? Lúc đó ai dám nói Lưu Dụ ta là không có tư cách làm chủ soái của Hoang nhân? Chỉ có loại chủ soái điên cuồng như vậy mới là đặc sản của Biên Hoang tập."

Đồ Phụng Tam chấn động nói: "Ý nghĩ của ngươi rất gần với Trác Cuồng Sinh, thật khó tưởng tượng nổi, điều đó lại phi thường phù hợp với tính khí của Hoang nhân. Nhưng vấn đề chúng ta cầu thắng cũng không thay đổi, làm như thế nào để giải quyết được vấn đề hiện nay? Chỉ có để thế cục hoàn toàn thao túng trong tay chúng ta, chúng ta muốn địch đi sang trái, địch nhân tuyệt đối không dám quay sang phải, lúc đó chúng ta mới có thể có cơ hội làm được."

Lưu Dụ cười: "Nếu theo như tình thế hiện giờ, chúng ta chính thực không có khả năng làm được, may mắn là Cao tiểu tử nhắc nhở ta. Ha! Hắn đã giúp ta một việc lớn."

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: "Hắn nhắc nhở ngươi chuyện gì?"

Lưu Dụ trầm giọng: "Hắn nói cho ta biết trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, làm ta nhớ lại tình huống bản thân ta lần đầu tiên trên chiến trường. Ban đầu thì trong lòng ta chỉ có dũng khí quyết chí tiến lên, nhưng sau khi những chiến hữu bên cạnh người trúng tên ngã xuống, lúc đó tất cả đều đã thay đổi. Tử vong là sự thật và đang đến sát gần, không có một chút gì gọi là cảm giác an toàn. May mắn là bọn ta trên chiến trường thắng lợi, nếu không ta có lẽ là một kẻ đào binh rồi."

Đồ Phụng Tam gật đầu: "Ta hiểu rồi! Sợ hãi giống như căn bệnh lây truyền, cho nên binh bại như núi đổ chính là do sợ hãi mà nên. Nhưng cuộc chiến tối nay, ở phương diện này địch nhân hiển nhiên có ưu thế hơn xa chúng ta."

Lưu Dụ hỏi: "Nói cho ta biết! Kẻ địch hiện giờ sợ nhất là gì?"

Đồ Phụng Tam toàn thân phát run, hai mắt sáng lên.

Đôi mắt Tôn Ân bạo xuất ánh nhìn kỳ dị, lão nghiêm mặt nói : "Đó đúng là nơi tươi sáng nhất, bởi vì không ai biết đến. Con người từ khi bắt đầu sinh ra đó là bước trên con đường đến cái chết, tử vong là kết cuộc của sinh mệnh, là sự buông tha của sinh mệnh. Ta tuyệt đối không phải là loại người tham sống sợ chết, chỉ là không cam lòng khuất phục trước sinh tử. Hy vọng có thể trong tính mạng hữu hạn này, cho dù phải tranh đấu khốn khổ cũng muốn siêu thoát sinh tử. Ta không thể nói cho ngươi thành tiên thành thánh rốt cục là thế nào, chỉ tin tưởng sau khi ngươi sau khi siêu thoát sinh tử, sinh mệnh sẽ đi tới một loại hình thức khác, đó cũng chính là sự cám dỗ nhất, kết cục đó là một quang cảnh thế nào? Thuyết thần tiên từ xưa vẫn còn tồn tại đến giờ, đó là thứ khát vọng và truy cầu sâu kín nhất trong nội tâm con người."

Yến Phi kinh ngạc nói: "Thiên sư đã có hoài bão như vậy vì sao lại để thân mình trong sự phân tranh của người thế gian, điều đó chẳng phải là rất mâu thuẫn sao?"

Tôn Ân cười dài đáp: "Cho nên ta mới nói Yến huynh nhận lầm cái sai là đúng, cho nên lạc đường không thể quay lại được. Sinh mệnh chỉ là một quá trình, vạn vật sở dĩ tồn tại chỉ là ảo giác sinh ra trong lòng người, giống như một giấc mộng dài, dài đến mức không chuyện gì không giống thực, ngươi càng không thể hoài nghi tự mình đang trong mộng. Mộng đúng là hình ảnh lưu lại trong tâm, như thanh âm còn vang vọng và vang dội lại trong cốc vắng. Cơ hội ở trước mắt Yến huynh đừng nên bỏ qua!"

Yến Phi đưa mắt nhìn lại.

Dù rằng là quan hệ đối địch chàng vẫn cảm thấy những lời của Tôn Ân được phát ra từ chân tâm, hiển nhiên siêu thoát sinh tử, quả thật là đối thủ đáng sợ không thể nghi ngờ.

Chẳng lẽ mọi chuyện trước mắt chỉ là ảo tưởng trong lòng con người? Ngẫm lại cũng khiến người ta không rét mà run.

Bất quá, dù cho đời người chỉ là một giấc mộng dài, nhưng chỉ cần mơ thấy có được Kỷ Thiên Thiên, giấc mộng đó hoàn toàn có thể khiến mình buông xuôi mọi chuyện. Toàn tâm toàn ý hưởng thụ tư vị cùng Kỷ Thiên Thiên hát chung khúc ca tình ái, vĩnh viễn cả đời không hối hận.

"Póc!"

Một mũi tên hỏa tiễn chẳng biết từ đâu phóng tới xuyên qua cửa sổ bay vào, cắm vào cột nhà phía sau Tôn Ân.

Mũi tên cắm ở cột nhà phía sau Tôn Ân liền bốc cháy, phát ra thanh âm lách tách lốp bốp.

Tôn Ân vẫn không cử động, mục quang chăm chú nhìn Yến Phi.

Yến Phi lãnh đạm nói: "Lời Thiên sư nói sợ rằng khó mà làm theo được, động thủ đi!"

Lưu Dụ hỏi: "Đồ huynh đã hiểu rồi chưa!"

Đồ Phụng Tam gật đầu đáp : "Ta đã hiểu!"

Lưu Dụ đến gần và hạ thấp thanh âm xuống một chút, cười nói: "Cái kẻ địch sợ nhất là ý hướng của Lưu Lao Chi, bởi vì nếu như Lưu Lao Chi phản bội Vương Cung và Hoàn Huyền thì lần này liên quân Kinh Châu, Lưỡng Hồ đến tấn công chúng ta toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Không một ai rõ ràng hơn chúng ta, Lưu Lao Chi hoàn toàn có nhiều khả năng phản bội Hoàn Huyền và Vương Cung, đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của kẻ địch."

Đồ Phụng Tam nói: "Mặc dù thủ đoạn của Hoàn Huyền độc ác, là một dạng người có vẻ trời không sợ đất không sợ, nhưng sự thật cũng là kẻ tham sống sợ chết, cho nên hành sự cẩn thận sẽ không mạo hiểm. Nếu hắn hoài nghi, Lưu Lao Chi tuyệt sẽ không để người của mình tùy tiện vượt qua Thọ Dương, tiến vào phạm vi thế lực của Lưu Lao Chi, càng bức ép Lưu Lao Chi phải khơi dậy can qua."

Lưu Dụ trong lòng đã có dự tính, liền nói: "Đổi lại là người khác chắc chắn không dám dùng kế này, nhưng ta là người biết rõ tình huống. Bất luận là nhân mã phía Hác Trường Thanh hay Hoàn Huyền, khẳng định có trinh thám giám sát động tĩnh của Lưu Lao Chi ở Quảng Lăng để đảm bảo an toàn. Chuyện Tư Mã Đạo Tử viết thư cho Lưu Lao Chi đã trở thành bí mật công khai, nếu để cho phía Hà Khiêm biết rõ thì sẽ tung ra lời đồn, làm lung lay uy tín của Lưu Dao Chi trong Bắc Phủ binh."

Đồ Phụng Tam gật đầu đáp: "Việc này đích xác là có khả năng, Hà Khiêm cũng đã từng đem chuyện Lưu Lao Chi và Vương Cung kết minh thông báo cho Khổng lão đại."

Lưu Dụ nói: "Ta biết rất rõ tình hình trong Bắc Phủ binh, Lưu Lao Chi phải cùng tay chân tướng lĩnh thương lượng việc này, tin tức cũng bởi vậy sẽ lan rộng ra ngoài."

Đồ Phụng Tam nói : "Nếu đã là như thế, chiêu gây sự sợ hãi này của ngươi nhất định sẽ phát huy uy lực vô cùng tận. Hác Trường Thanh là người thông minh rất thấu hiểu lòng người, cũng có nhiều lo lắng như người khác nên dễ dàng sợ bóng sợ gió."

Tiếp đó y nhíu mày nói: "Thế nhưng địch nhân trên chiến trường không phải thiếu kinh nghiệm, chúng ta muốn lừa bọn chúng tuyệt chẳng dễ dàng."

Lưu Dụ mỉm cười nói: "Đồ huynh tựa hồ quên mất ta là Bắc Phủ binh chính cống, chỉ cần đối phương có vẻ rối loạn là ta sẽ có phương pháp thừa cơ xâm nhập, kiến tạo ra tình thế Bắc Phủ đại quân cùng hai lộ thủy lục giết đến làm người ta kinh hãi. Chỉ cần lúc đó địch nhân sinh ra sợ hãi, không cầu thắng chỉ cầu bảo toàn tính mệnh, cuộc chiến này chúng ta nhất định nắm chắc phần thắng."

Đồ Phụng Tam lộ ra thần sắc tâm phục khẩu phục, gật đầu nói: "Đã hiểu rất rõ! Lưu soái!"

Thế công của hỏa tiễn cuối cùng cũng dừng lại. Khách điếm đã chìm trong biển lửa hừng hực rực sáng, trong phạn đường nhiệt độ không ngừng tăng cao, tựa như hỏa ngục nhân gian.

Hai đại cao thủ vẫn ngồi nguyên trên bàn, mục quang giao kích, chờ cho đối phương lộ ra sơ hở, nhìn nhau xem ai hết chịu nổi trước.

Lửa đỏ tuy vẫn bao quanh bọn họ, xà nhà chính đã bị thiêu cháy nên những thứ khác xung quanh cũng không ngoại lệ tất cả bị biến thành tro.

Trên mặt đất tên nằm rải rác, đều là những mũi hỏa tiễn nhắm vào hai người bị đánh bật ra, điều đó lặng lẽ cáo tố tình huống kịch liệt của đợt tên bắn vừa rồi.

Tiếng "lách tách" vang lên, chiếc bàn thứ ba ngay sát phía sau Yến Phi bị một quả cầu lửa rơi xuống liền bị thiêu trụi.

Trong vùng khói mù dày dặc đối diện với Tôn Ân, Yến Phi triển khai phương pháp nội tức, hít thở ở miệng mũi dừng lại, chân khí trong cơ thể tuần hoàn đi lại hình thành một cái lồng khí hộ thể, không cho thế lửa xâm nhập.

Dùng tên lửa phá hủy một tòa khách điếm quy mô như thế tịnh không phải là thượng sách, quan tướng trong thành trước hết đưa dân cư lân cận dời đi hết rồi mới muốn khống chế thế lửa, nhưng Yến Phi cũng có thể thông cảm được cái khó của quan tướng trong thành. Nên biết bất luận là chàng hay Tôn Ân đều là nhân vật đỉnh cao của võ lâm thiên hạ, cường công tiến tới tất sẽ có cục diện thây nằm chật đất, lại không có khả năng nắm chắc việc giết được bọn họ, nếu như có thể dùng lửa đỏ bức bọn họ thấy thế phải chạy trốn, sau đó tiễn thủ dùng loạn tiễn từ xa bắn giết, đương nhiên tính toán rất nhiều. Nhưng thực tế sai biệt rất nhiều lần, thành tướng dù nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ có thể trong nội đình đỏ lửa lâu như vậy, điều đó cũng chẳng trách được, trong thiên hạ cũng chỉ có hai người có bản lĩnh kinh nhân hô hấp bên trong.

"Bùng"

Một khối cầu lửa từ trên rơi xuống, ngăn cách vị trí trung gian giữa hai người, sức nóng tăng mạnh.

"Keng"

Điệp Luyến Hoa hướng về chủ nhân phát xuất thanh âm động nhân báo hiệu nguy hiểm.

Điệp Luyến Hoa của Yến Phi lập tức ra khỏi vỏ, còn hỏa cầu trên mặt đất cũng tỏa ra sức nóng ngùn ngụt táp tới mặt người.

Trong màn khói đen lửa cháy không thể nhìn thấy cả ngón tay của mình, Yến Phi cảm thấy khí trường của Tôn Ân đình trệ dần, không thể phát huy hết toàn lực, không khỏi lòng kêu may mắn, tự hiểu mình chỉ thiếu chút nữa đã bại trong trận chiến này.

Mãi cho đến lúc quả cầu lửa vừa hạ xuống, Tôn Ân vẫn trong sự giám thị nghiêm mật bởi linh giác của chàng, cho dù Tôn Ân không nhập trong khói mù, chàng vẫn có thể nắm vững được trạng thái tinh thần của Tôn Ân, chỉ cần Tôn Ân xuất thủ chàng có mười phần nắm chắc sẽ kịp thời phản kích, sẽ không để Tôn Ân chiếm được ưu thế, chiếm đoạt tiên cơ quan hệ sinh tử thành bại.

Nhưng lúc quả cầu lửa hạ xuống Tôn Ân tựa như biến mất, chàng lại không thể cảm ứng được Tôn Ân, chết nỗi là linh giác của Tôn Ân hoàn toàn trói lấy chàng.

Chàng chẳng biết phải ra tay thế nào, càng không hiểu được Tôn Ân sẽ dùng thủ đoạn gì.

Trong phút chốc cả thế cục đã hoàn toàn thay đổi, chàng bị hãm vào thế bị động tuyệt đối và mất hết cả tiên cơ.

Ở thời khắc mấu chốt tạo thành bại cục, cảnh giác của Điệp Luyến Hoa là cực kỳ kịp thời, đột nhiên linh giác thiên cơ đã mất bắt đầu hồi phục trở lại.

Việc toàn lực xuất thủ của Tôn Ân đã lộ xuất sơ hở không nên có, nguyên nhân chính là Tôn Ân không thể tưởng tượng được Điệp Luyến Hoa của chàng lại có biểu hiện bảo hộ chủ nhân kinh người như vậy, vì thế mà sinh ra chấn động với Yến Phi mà lão vốn nghĩ đạo hạnh không bằng mình, cho nên khí trường đình trệ một chút, thay đổi của tinh thần đã ảnh hưởng đến công phu của lão.

Chân khí nóng bỏng của Đan Kiếp thấu kiếm phong đánh ra, trực tiếp xông qua giữa lửa đỏ hừng hực đánh tới trúng kình khí sắc nhọn của Tôn Ân.

Chuyện kỳ diệu nhất đã xảy ra.

Kiếm khí sắc bén như được lửa đỏ giúp như châm thêm dầu cho lửa, không phí chút lực xuyên thấu ngọn lửa hóa thành một trụ lửa sáng xanh suốt kinh người, lập tức khiến cho lửa đỏ xung quanh như ngôi sao ảm đạm so với trăng sáng, chiếu xuyên qua khói mù của lửa đỏ khiến cho thân ảnh Tôn Ân ẩn tàng phía sau khói lửa xuất hiện ra, thần kỳ đến nỗi làm kẻ khác nhìn mà khó tin nổi.

Chân kình kiếm khí đến từ Đan Kiếp đột nhiên uy lực bội tăng, chẳng những hoàn toàn phá tan một chiêu mượn thế lửa công tới của Tôn Ân, mà còn công thẳng đến chỗ hổng giữa song chưởng của Tôn Ân chính xác không sai một ly.

Tôn Ân vô cùng kinh ngạc lập tức biến chiêu, hai chưởng hợp lại thành thế chắp tay, phát xuất một cỗ sức mạnh nghênh đón "Kiếm diễm" như thần lai chi bút của Yến Phi. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Yến Phi cũng không nghĩ Đan Kiếp kiếm khí lại không có hiệu quả kỳ diệu như vậy, trong lòng nghĩ nếu như không thể trong hoàn cảnh đặc dị lúc này đánh chết Tôn Ân, rất có thể sau này vĩnh viễn không có cách nào kích bại được lão, chàng nào dám do dự bèn nương theo kiếm thế, toàn lực thôi phát nhằm Tôn Ân đánh tới, hoàn toàn không nhìn tới vụn lửa, hơi nóng táp vào người.

"Bùng"

Chân kình của Tôn Ân cùng kiếm diễm màu trắng xanh giao kích lập tức hóa thành những điểm sáng lam sắc tóe sang hai bên, giống như khói hoa thịnh phóng, đẹp lạ lùng khó mà dùng ngôn từ gì để hình dung được một phần.

Tôn Ân hồn thể kịch chấn đau đớn kêu lên, bay ngược về sau rơi vào một đám khói mù khác.

Yến Phi cũng bị lực phản chấn đánh cho lùi lại.

"Lách tách"

Xà nhà chính cuối cùng không ngừng bị lửa đỏ tàn phá, lả tả vỡ vụn rơi xuống, hoa lửa bay tứ tung, cầu lửa lớn nhỏ từ nóc nhà rơi xuống, phảng phất như ngày tận thế.

Yến Phi thầm than một tiếng mau chóng thối lui, để tránh mối nguy hiểm bị thiêu cháy người, đồng thời dùng Đan độc băng hàn chân khí hộ thể, bỗng nhiên chợt lui tới phạn đường sát cạnh rồi phóng vút lên cao, phá vỡ nóc nhà đang cháy hướng ra đến khoảng không trên hỏa trường.

Bốn phía toàn là khói cuộn bốc lên mùi mịt làm cho nhìn không thấy địch nhân vây quanh, địch nhân vây quanh cũng không nhìn thấy chàng.

Yến Phi biết đã mất đi cơ hội tốt trời ban để kích bại Tôn Ân, càng rõ hơn lời Tôn Ân chứng minh được "Tâm trung nhất động" của bản thân có khả năng dự liệu thực sự. Trong lòng chàng nghĩ lúc này không chạy thì còn chạy vào lúc nào.