Lời Tự Đáy Lòng
*
Yến Phi mở mắt ra.
Đồ Phụng Tam trong trang phục bình dân mới thay bước vào tĩnh thất, cười lớn hỏi: "Ngươi làm thế nào mà hoàn thành vậy?"
Yến Phi trong lòng trào lên cảm giác thân thiết. Vào lúc đó chàng tuyệt đối tin tưởng Đồ Phụng Tam. Chàng mỉm cười đáp: "Là do khí số của Biên Hoang tập chưa tận. Ngươi có kế nào tốt không?"
Đồ Phụng Tam ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn đối diện với chàng, hai mắt lấp lánh, trên mặt hiện lên thần tình hồi tưởng lại. Hắn thở dài nói: "Ta chưa bao giờ phát xuất cảm tình như vậy đối với bất cứ địa phương nào. Khi ta nhìn thấy Biên Hoang tập bị yêu nhân chiếm lĩnh, một số lớn hoang nhân chìm trong dòng Dĩnh Thủy, ta có cảm giác phẫn nộ như nhìn thấy thê tử mới cưới của mình bị người ta sát hại. Ta có cảm giác như bản thân bị hủy diệt, mà lại không có một con đường mà chạy trốn. May ra chỉ có cách thành cướp đường. Đến khi nghe tin ngươi giết chết Trúc Pháp Khánh, đột nhiên lại thấy tràn trề hy vọng.
Yến Phi gật đầu đáp: "An tâm đi! Lần này quả thật chúng ta đã thắng rồi. Mộ Dung Chiến, Trác Cuồng Sinh, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân, Diêu Mãnh và thuộc hạ của ngươi Âm Kỳ đều thành công trốn về gò Vu Nữ, còn dẫn theo ba nghìn huynh đệ, chính là đang chờ đợi tin tức tốt lành của chúng ta. Hiện tại điều khiến ta đau đầu là các huynh đệ tỷ muội đã trốn về Kiến Khang bị Tư Mã Đạo Tử bắt nhốt trong đại lao Hoàng thành. Tư Mã Đạo Tử đã tuyên bố trưa mai sẽ đem họ ra xử trảm. Rõ ràng hắn muốn dẫn dụ chúng ta ra cứu người rồi một mẻ bắt hết."
Đồ Phụng Tam cười nhẹ: "Ban đầu ta cũng rất lo lắng về chuyện này. Bất quá bây giờ được gặp ngươi, phiền não cũng không còn nữa, còn cảm thấy tương lai rất sáng sủa. Đúng như ngươi đã nói, Biên Hoang tập khí số còn chưa tận."
Yến Phi vui vẻ nói: "Nguyên lai Đồ huynh đã có kế sách."
Đồ Phụng Tam cười đáp: "Đương nhiên việc cướp pháp trường tuyệt đối không có bất cứ khả năng thành công nào. Chỉ cần chúng ta bắt lấy một người, so với việc cướp hình trường thì hữu hiệu hơn nhiều, hoàn toàn nằm trong khả năng của chúng ta."
Yến Phi động dung nói: "Thật là tuyệt kế! Nhưng không phải là Tư Mã Nguyên Hiển đã cùng Vương Quốc Bảo đến Biên Hoang tập rồi sao?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Rất may là Tống thúc ở Kiến Khang có quan hệ rộng. Mỗi người đều có lúc nhờ An công nên cũng nể mặt người ít nhiều. Nhờ đó mà ta tra ra được Tư Mã Nguyên Hiển ba ngày trước đã xuất lĩnh thủy sư về Kiến Khang. Tên tiểu tử này cứ tưởng là mình đã lập đại công, sau khi về liền đắm chìm trong tửu sắc. Mỗi đêm hắn đều đến một chiếc hoa thuyền trên sông Tần Hoài hú hí cùng một kỹ nữ mới bán thân lần đầu tên Thiên Hương. Ta vừa rồi mới đi thị sát tận nơi địa điểm có thể hạ thủ được. Thành thật mà nói nếu chỉ dựa vào ta và Tống thúc thì có thể miễn cưỡng giết người được, nhưng nếu bắt người đem đi thì thật sự rất khó khăn. Bây giờ có thêm Yến Phi ngươi thì lại là chuyện khác."
Yến Phi cau mày: "Nếu đêm nay hắn không đến tìm Thiên Hương, giấc mơ đẹp của chúng ta không phải là tan thành mây khói ư?"
Đồ Phụng Tam hừ lạnh: "Cho nên Tống thúc vẫn ở lại quan sát tình hình. Bất luận Tư Mã Nguyên Hiển đi đâu, kể cả trong Lang Nhạ vương phủ, chúng ta nhất định phải bắt sống hắn, rồi mới có thể đòi người được, đúng không?"
Yến Phi đáp: "Việc này ngươi rành hơn ta. Ta cứ nghe theo ngươi là được chứ gì!"
Đồ Phụng Tam đáp với ngữ khí có chút tự giễu: "Ta đích xác là chuyên gia trong chuyện này. A! Tống thúc về rồi kìa! Có thêm ai đang đi cùng thế?"
Yến Phi cũng nghe được tiếng bước chân của hai người, chấn động đáp: "Là Lưu Dụ!"
Tống Bi Phong và Lưu Dụ kề vai tiến vào tĩnh thất, trùng phùng sau kiếp nạn, ai nấy đều vui vẻ.
Hai người cùng ngồi xuống hai bên trái phải, thương nghị đại kế.
Lưu Dụ sau khi được giải thích rõ tình huống trước mắt, đột nhiên hướng về phía Đồ Phụng Tam hỏi: "Lần đại biến này tại Biên Hoang tập đối với mối quan hệ giữa Đồ huynh và Hoàn Huyền có ảnh hưởng gì không?"
Yến Phi trong lòng chợt động. Chàng hiểu Lưu Dụ trước hết muốn biết tâm ý của Đồ Phụng Tam, sau mới quyết định có nên cho hắn biết một vài sự việc không.
Tống Bi Phong thật sự hiểu Lưu Dụ tài trí hơn người, đã hỏi tất có lý do. Mặc dù Lưu Dụ nói sang chuyện khác, trong lòng ông không hề có chút nôn nóng nào.
Đồ Phụng Tam rõ ràng cũng có suy nghĩ về vần đế này, gã nghe vậy liền cười khổ đáp: "Nói thật với ngươi, hiện tại trong đầu Hoàn Huyền chỉ có duy nhất một ý nghĩ là giết chết Đồ Phụng Tam ta."
Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của ba người. Nghe xong cả ba nhìn nhau ngạc nhiên, không thốt nên lời.
Đồ Phụng Tam hai mắt sát khí đại thịnh, trầm giọng nói tiếp: "Từ cái ngày Hoàn Huyền kết liên minh với Nhiếp Thiên Hoàn, hắn đã có ý định trừ khử ta. May sao lúc đó ta đã tới Biên Hoang tập, nếu không thì tính mạng cũng khó mà bảo toàn. Cái chính là ta hiểu rất rõ con người của hắn. Hắn cũng biết sẽ có một ngày bị ta nhìn ra được tội ác giết anh mình của hắn. Giang Hải Lưu cũng vì vậy mà bị giết, tiếp theo sẽ là Đồ Phụng Tam ta. Sau khi trừ khử hai chúng ta, hắn mới có thể an tâm."
Tống Bi Phong hỏi: "Ngươi và hắn không phải là bằng hữu đã quen thân nhau từ nhỏ ư?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Ta và hắn đích thực đã từng là hảo bằng hữu, nhưng Hoàn Huyền mấy năm qua trở nên rất bạo ngược. Huống chi người có ơn với Đồ gia ta không phải Hoàn Huyền mà là Hoàn Xung. Hoàn Xung mới chính là người mà ta kính trọng nhất."
Yến Phi lại hỏi: "Giả sử chúng ta có khả năng thu phục Biên Hoang tập, Hoàn Huyền sẽ đối xử với ngươi như thế nào?"
Đồ Phụng Tam cười nhạt đáp: "Chúng ta rốt cuộc không thể trở lại tình huống trước khi Biên Hoang tập bị vây hãm lần thứ hai. Vì ta không chạy trốn về Kinh Châu mà thay vào đó lưu lại Kiến Khang, trong đó có sự khác biệt rất lớn. Điều này làm cho Hoàn Huyền thấy rõ là ta đã biết ý định giết ta của hắn. Đương nhiên nếu chúng ta có thể đoạt lại được Biên Hoang tập, lúc đó, ta lại có giá trị lợi dụng, hắn sẽ giả vờ ngoài mặt là tha thứ cho ta."
Gã lại cười nói: "Nói cho ta biết, lúc này tại phương Nam ai là người thông minh nhất?"
Lưu Dụ mỉm cười hỏi lại: "Người Đồ huynh đang nói đến có phải là Nhiếp Thiên Hoàn?"
Đồ Phụng Tam vỗ đùi nói: "Hảo tiểu tử! Cái này gọi là anh hùng chí lớn gặp nhau. Lưu huynh có thể thấy được điểm này, sao lại còn lưu luyến cái chức vụ nhỏ ở Bắc Phủ binh, không theo chúng ta về Biên Hoang tập, lập đất xưng vương, cùng nhau sống một cuộc đời mỗi ngày đều thống khoái?"
Tống Bi Phong hồ đồ đứng dậy hỏi lại: "Ta không hiểu các ngươi đang nói chuyện gì?"
Đồ Phụng Tam lại đáp: "Điều này phải nói từ thời cuộc hiện nay. Mảnh đất Kinh Châu được Tôn Quyền khai phá từ thời Tam Quốc, rất được coi trọng. Khi Tôn Quyền còn làm chủ nhà Ngô trấn giữ phía Tây, không một ai không phải là danh thần tướng giỏi. Mỗi khi Kinh Châu có việc, Tôn Quyền đều tự mình xử lý. Do đó dưới thời Tôn Ngô, Kinh Châu hình thế ổn định, ngoại có thể đánh tan đại địch, mà nội loạn cũng nhanh chóng được bình định. Cho nên mới có câu: "tam ngô chi mệnh, huyền vu kinh giang"*. Đến khi nhà Tấn dời về Nam, chiếm lấy đất cũ của nhà Ngô, Kinh Châu vẫn đóng một vai trò quan trọng. Nhậm chức Thứ sử Kinh Châu cũng giống như nắm trong tay cả nửa giang sơn. Đáng tiếc nhà Tấn đối với Kinh Châu mọi việc đều đề phòng mà không tự củng cố. Cho đến ngày hôm nay, thủy chung không có cách gì có thể vãn hồi, lại thêm guồng máy hành chính nặng nề."
Yến Phi thở ra một hơi: "Đồ huynh kiến thức cao mình, phân tích về Kinh Châu cực kỳ sâu sắc."
Lưu Dụ gật đầu nói: "Nhà Tấn đã luôn cảm thấy bị Kinh Châu uy hiếp, cho nên đối với kẻ trấn thủ Kinh Châu, họ không phân biệt phải trái mà trăm phương ngàn kế tìm cách cản trở làm hư chuyện. Do đó Hoàn Ôn muốn dùng lực lượng của Kinh Châu bắc phạt Trung Nguyên, kết quả không xong phải quay về. Việc đó làm cho bên ngoài thì không có khả năng chống ngoại xâm, bên trong cũng bất an."
Tống Bi Phong nói: "An công chính là đã nhìn thấy việc đó cho nên đã lập lên Bắc Phủ binh để tự cường."
Đồ Phụng Tam tiếp: "Vấn đề là Tạ Huyền vừa mất, Bắc Phủ binh do tranh giành nội bộ mà rơi vào tình trạng tê liệt một nửa. Theo như tình thế phát triển trước mắt, kẻ cuối cùng có thể nắm toàn bộ phương Nam, khẳng định là quân Kinh Châu của Hoàn Huyền. Sở dĩ ta nói Nhiếp Thiên Hoàn thông minh là vì hắn đã chọn đúng người có nhiều cơ hội có thể đoạt thiên hạ nhất. Hoàn Huyền bỏ ta mà chọn lấy kẻ tử địch của ta là Nhiếp Thiên Hoàn chỉ vì giá trị lợi dụng của hắn so với ta lớn hơn nhiều. Có được sự trợ giúp của Nhiếp Thiên Hoàn, Hoàn Huyền có thể dễ dàng phong tỏa mặt sông, cắt đứt mối liên hệ của Kiến Khang với các chư thành ở thượng lưu. Giết chết Đồ Phụng Tam ta, đối với Hoàn Huyền không những là trừ bỏ được mối họa trong lòng mà còn có thể lấy lòng Nhiếp Thiên Hoàn, thể hiện thành ý với hắn."
Tống Bi Phong cuối cùng cũng hiểu tại sao Đồ Phụng Tam lại khuyên Lưu Dụ nên về lại Biên Hoang tập, nguyên do tình hình Bắc Phủ binh không khả quan. Ông thân là cựu thần của Tạ gia, đương nhiên nghe thấy cũng không dễ chịu gì, nhưng trong lòng cũng biết những điều Đồ Phụng Tam nói là sự thật.
Lưu Dụ hít một hơi sâu, nói: "Rõ rồi! Hiện tại chúng ta có thể nói thẳng với nhau được rồi. Tư Mã Diệu đêm qua vừa bị người hại chết."
Kể cả Yến Phi tất cả mọi người đều biến sắc.
Lưu Dụ đem tình huống gặp lại Nhậm Thanh Thị sáng nay ra kể tường tận, lại giải thích quan hệ của bọn họ, kể cả chuyện Tâm bội cũng không giấu diếm. Những chuyện khúc chiết li kỳ bên trong, Đồ Phụng Tam với kiến thức đa dạng, kinh nghiệm giang hồ phong phú, cũng phải trợn mắt lên mà nghe. xem tại TruyenFull.vn
Lưu Dụ cuối cùng lại nói: "Sỡ dĩ ta đầu tiên phải hỏi Đồ huynh là muốn rõ tâm ý của huynh, sau đó mới dám thành thật kể lại sự việc. Còn việc liên quan đến Tâm bội, mong Đồ huynh giữ bí mật giúp vì việc này có liên quan đến cuộc tranh đấu của toàn bộ đạo môn."
Đồ Phụng Tam nhìn sang Yến Phi, sau đó lại liếc mắt sang Lưu Dụ, đáp: "Thiên hạ có một dị bảo như vậy, cho nên Yến huynh mới mắc mưu Trúc Pháp Khánh. Nhưng cũng nhờ đó không những Biên Hoang tập tránh được đại họa, Yến huynh cũng trảm sát Trúc Pháp Khánh, Lưu huynh lại còn tránh được độc thủ của Nhậm yêu nữ."
Tống Bi Phong nói: "Bây giờ việc quan trọng đối với chúng ta là tìm hiểu xem có thật Tư Mã Diệu đã về chầu trời hay chưa?!"
Lưu Dụ đáp: "Nhậm Thanh Thị có lẽ không lừa ta về việc này, trừ phi ả không muốn ta giúp ả thu hồi Tâm bội."
Đồ Phụng Tam nói: "Ả có thể đã nói thật! Nếu không khi Lưu huynh phát hiện ra Tư Mã Diệu chưa chết, tất sẽ nghi ngờ ả. Khi đó ả không chỉ lại mất cơ hội ám toán Lưu huynh, mà còn để mất luôn Tâm bội."
Yến Phi hỏi: "Khi Lưu huynh đến tìm chúng ta, có để ý Nhậm Thanh Thị bám theo không?"
Lưu Dụ nở một nụ cười đầy tự tin, hai tay khoanh trước ngực, vui vẻ đáp: "Kẻ bám theo là ta chứ không phải ả. Ta sớm đã tiên đoán ả không dám mạo hiểm đi theo ta. Sau khi ly khai chỗ ở của ả, ta giấu thân tại một nơi bí mật. Một lát sau ả đi ra khỏi nhà, đồng thời tìm mọi cách để không bị theo đuôi, các trò trẻ con đó đương nhiên không loại được ta! Cuối cùng ả đến một gian tạp hóa phía tây khu ngoại thành, nếu như ta đoán không lầm thì đó chính là sào huyệt của Lưỡng Hồ bang tại Kiến Khang."
Yến Phi và Tống Bi Phong đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy hài lòng.
Cắt đứt quan hệ nhập nhằng với Nhậm Thanh Thị đối với Lưu Dụ là việc tốt chứ không phải xấu, vừa không cần phải nhập nhằng với yêu nữ nữa, mà lại kích thích đấu chí của Lưu Dụ.
Yến Phi nói: "Ngươi hoài nghi Nhậm Thanh Thị có khả năng đầu quân cho Hoàn Huyền là hoàn toàn hợp lý. Kẻ đưa đường dẫn lối khẳng định là Lưỡng Hồ bang. Lưỡng Hồ Bang và Tiêu Dao giáo từ trước đến nay vẫn có mối quan hệ thân thiết. Nhiếp Thiên Hoàn ngày đó lâm trận thoái lui, nguyên nhân chính là do Tôn Ân đã giết chết Nhậm Dao."
Đồ Phụng Tam điềm đàm nói: "Ta rất biết Hoàn Huyền, hắn gặp Nhậm Thanh Thị như ong thấy mật, kiểu gì cũng dính vào nhau."
Lại nói tiếp: "Thông tin Lưu huynh tìm hiểu được từ Nhậm Thanh Thị là cực kỳ hữu dụng. Hoàn Huyền là kẻ rất biết nắm bắt cơ hội. Hiện tại phương Nam đang nằm trong vòng kiểm soát của hắn, tất sẽ không bỏ qua cơ hội đục nước béo cò nhảy vào Biên Hoang tập. Điều hấp dẫn hắn nhất là không cần tốn một binh một tướng nào, nhân lúc Di Lặc giáo hoàn toàn tan tác, quân Kiến Khang lại đang lo bảo vệ Kiến Khang mà tiến chiếm Biên Hoang tập. Như vậy mối lợi lớn từ việc vận chuyển thủy lục Nam Bắc sẽ rơi vào túi hắn. Phương Nam còn có ai có thể đối kháng với hắn được nữa?"
Yến Phi nghe xong lạnh cả người, Hoàn Huyền so với Tư Mã Đạo Tử còn khó đối phó hơn!
Tống Bi Phong không hiểu hỏi lại: "Phương Nam sắp đại loạn tới nơi, Hoàn Huyền còn có thời gian nghĩ đến Biên Hoang tập ư?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Hắn không cần phải cố gắng nhiều, chỉ cần ra lệnh cho con chó săn đầu đàn Nhiếp Thiên Hoàn điều động nhân mã, phái Hác Trường Hanh là kẻ vừa có địa vị, vừa có tài ăn nói, dựa vào điều kiện béo bở kiểm soát thủy đạo phương Nam, thuyết phục Mộ Dung Thùy và Diêu Trường chuyển sang cùng hợp tác với chúng."
Tim Yến Phi trầm xuống.
Dưới tình huống hiện nay của Biên Hoang tập, có thể phát huy tác dụng tối đa chính là Lưỡng Hồ bang. Sau khi Tư Mã Diệu băng hà, Tư Mã Đạo Tử chỉ có thể phòng thủ Kiến Khang, không còn dư lực mà tham gia vào tình huống rối ren ở Biên Hoang tập. Nên biết Biên Hoang tập hưng vượng hay không đều nhờ vào con đường mậu dịch Bắc Nam. Cho nên Mộ Dung Thùy và Diêu Trường vì mối lợi của bản thân phải tìm đối tác mới, mà Lưỡng Hồ bang chính là đối tương thích hợp nhất.
Lưỡng Hồ bang còn có một ưu thế hạng nhất mà quân Kiến Khang không có, đó là linh hoạt tự nhiên, không cần theo quy củ, không phải theo các quy tắc thu thuế của triều đình như quân Kiến Khang. Lại thêm hoang nhân Hán tộc ở Biên Hoang tập bỗng biến thành người có quốc tịch, không còn là hoang nhân vô pháp vô thiên, điều đó phá bỏ hoàn toàn cái gọi là "truyền thống" của hoang nhân.
Tống Bi Phong hít vào một hơi khí lạnh nói: "Nếu như Hoàn Huyền thông qua Nhiếp Thiên Hoàn tại Biên Hoang tập ổn định trận cước, chúng ta sẽ vĩnh viễn mất Biên Hoang tập."
Đồ Phụng Tam cười nói: "Tống thúc đã bắt đầu tự xem mình là hoang nhân rồi!"
Yến Phi thong thả nói: "Hiện tại vẫn chưa phải là cơ hội tốt cho Hác Trường Hanh đến Biên Hoang tập. Hoàn Huyền cùng Nhiếp Thiên Hoàn đang nhẫn nại chờ cho đến khi tin tức về cái chết của Tư Mã Diệu lan rộng, các nơi thành lập hùng quân để thảo phạt Tư Mã Đạo Tử; Vương Quốc Bảo vội vàng rời Biên Hoang tập về Kiến Khang. Đến lúc đó hắn mới hành động. Do đó mà chúng ta vẫn còn thời gian để bố trí."
Lưu Dụ trầm ngâm nói: "Tình thế biến hóa gấp gáp, nằm ngoài ý liệu của mọi người. Nói không chừng ta lại có thể công nhiên về lại Quảng Lăng, thuyết phục Lưu Lao Chi giúp đỡ chúng ta. Ông ta chắc cũng biết rằng, nếu Biên Hoang tập bị Hoàn Huyền khống chế, thì con đường sinh tồn của Bắc Phủ ninh cũng bị cắt đứt, biến thành chỉ còn trông chờ vào lương thực và vật tư mà Tư Mã Đạo Tử cung ứng."
Đồ Phụng Tam tán thành: "Ý kiến của Lưu huynh rất hay, cơ hội của chúng ta và Lưỡng Hồ bang là ngang nhau."
Tống Bi Phong nói: "Việc đó cứ để sau, bây giờ sự việc cấp bách trước mắt là bắt người đổi người. Ta vừa rồi mới đi nghe ngóng, Tư Mã Nguyên Hiển dự định hủy bỏ buổi gặp mặt tối nay với Thiên Hương. Điều này gián tiếp chứng thực cung đình có biến, nhưng cũng làm cho chúng ta mất đi cơ hội sinh cầm Tư Mã Nguyên Hiển. Thật là đau đầu!
Yến Phi hỏi: "Chúng ta có cần kiểm chứng về cái chết của Tư Mã Diệu nữa không?"
Tống Bi Phong đáp: "Việc này để ta phụ trách, thế nào cũng có manh mối để tra ra!"
Mọi người đều biết ông ta theo hầu Tạ An lâu nay, hiểu rõ giới quyền quý Kiến Khang, trong đó không thiếu những cận thần tâm phúc của Tư Mã Diệu, có thể qua những lời nói bóng gió của bọn họ mà tìm hiểu tình hình của Tư Mã Diệu.
Đồ Phụng Tam nói: "Chúng ta ở đây đợi tin tức tốt lành của Tống thúc."
Sau khi Tống Bi Phong đi, ba người tiếp tục thương lượng.
Đồ Phụng Tam thể hiện tài năng dùng âm mưu thủ đoạn trong những tình huống quỷ quyệt như thế này, hắn hỏi: "Hiện tại Tư Mã Đạo Tử sợ nhất là ai?"
Khi nói câu này, nhãn tình hắn hướng về Lưu Dụ, hiển nhiên là đang khảo lượng Lưu Dụ.
Yến Phi khi ở Biên Hoang tập đã sớm lưu ý đến tình huống vi diệu giữa Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ. Chàng mơ hồ cảm thấy Đồ Phụng Tam là người không cam chịu tịch mịch, đối với việc vong ân bội nghĩa của Hoàn Huyền rất thống hận. Chỉ cần Lưu Dụ có thể chứng minh rằng gã thật sự có bản lĩnh kế thừa Tạ Huyền, Đồ Phụng Tam sẽ đứng về phía Lưu Dụ, báo thù Hoàn Huyền và tử địch Nhiếp Thiên Hoàn. Hắn cũng chỉ vì tương lai của bản thân và thuộc hạ mà cố gắng vì một tiền đồ tươi sáng.
Lưu Dụ đưa ra câu trả lời ngoài mong đợi: "Mạn Diệu là do hắn hiến lên cho Tư Mã Diệu, mà thân phận thật sự của Mạn Diệu lại không thể phơi bày ra được. Nếu bị người ta khám phá ra rằng người sát hại Tư Mã Diệu chính là yêu nữ Tiêu Dao giáo Mạn Diệu, Tư Mã Đạo Tử có nhảy xuống sông Trường Giang cũng không thoát khỏi hiềm nghi. Cho nên hắn không chỉ tìm cách bưng bít chân tướng cái chết của Tư Mã Diệu mà còn cần phải giết Mạn Diệu bịt miệng, người chết không thể đối chứng."
Yến Phi gật đầu nói: "Hiểu biết rất thấu triệt!"
Đồ Phụng Tam nói: "Do đó, Nhậm yêu nữ phải hồ ngôn loạn ngữ. Ngay cả người ngoài cuộc như chúng ta cũng hiểu Tư Mã Đạo Tử không thể không giết Mạn Diệu, ả làm thế nào mà lưu lại nội điện cho người ta chà đạp được! Ta đoán Mạn Diệu chính là đang ở trong sào huyệt bí mật của Lưỡng Hồ bang mà Lưu huynh đã tra ra được, và đang chờ đợi cơ hội đến Kinh Châu gặp Hoàn Huyền."
Lưu Dụ vỗ đùi khen: "Nói có lý lắm!"
Đồ Phụng Tam lại nói tiếp: "Mạn Diệu là con cờ hữu dụng trong tay Hoàn Huyền. Có thể dùng ả để vu cáo Tư Mã Đạo Tử giết Tư Mã Diệu, việc đó căn bản không cần chứng cứ. Chỉ cần với thân phận quý phi của Mạn Diệu sẽ khiến lời nói có thêm tính thuyết phục hơn. Tư Mã Đạo Tử có dám chỉ ra Mạn Diệu chính là yêu nữ của Tiêu Dao giáo không? Cho nên từ đêm qua, sự chú ý của Tư Mã Đạo Tử không còn tập trung lên hoang nhân mà chuyển về phía Mạn Diệu. Nếu để hắn biết Nhậm Thanh Thị câu kết với Hoàn Huyền, hắn sẽ không do dự gì mà giết Mạn Diệu ngay."
Yến Phi hỏi: "Chúng ta làm thế nào lợi dụng Mạn Diệu để đạt được mục đích bắt sống Tư Mã Nguyên Hiển đây?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Trong thời kỳ ở cùng với Hoàn Huyền, bọn ta phải luôn luôn để ý đến động tĩnh của các đại thần danh tướng miền Nam, nghiên cứu tác phong hành động của bọn họ. Đề phòng kỹ, vạn nhất có chuyện xảy ra thì có thể nhanh chóng tìm ra phương pháp đối phó với bọn họ. Phương diện này do ta phụ trách, mà Tư Mã Đạo Tử lại là trọng điểm nghiên cứu, cho nên ta đối với tác phong hành động của hắn nắm rất rõ."
Lưu Dụ trong lòng nổi lên một cảm giác khác lạ, bản thân mình sau khi trở thành người kế thừa của Tạ Huyền, khẳng định cũng trở thành đối tượng nghiên cứu của Đồ Phụng Tam, lúc đó y đối với mình có ấn tượng như thế nào? Lại nhớ lại Đồ Phụng Tam có thể nhìn ra dụng kế của mình đối với hắn, rồi dụng phương pháp mượn đao giết người đối phó lại với Lưu Dụ hắn. Việc đó dẫn đến việc Nhậm Dao bị Tôn Ân ám hại. Tất cả đều là do y quen thuộc với bản thân mình.
Lại nghĩ đến Hoàn Huyền khăng khăng đòi nạp Vương Đạm Chân làm thiếp, không phải là do háo sắc, mà vì hiểu rằng Vương Đạm Chân chính là sinh mệnh của Vương Cung. Có Vương Đạm Chân trong tay là có thể tuyệt đối khống chế Vương Cung, không phải lo lắng ông ta không tuân theo mệnh lệnh của hắn. Hoàn Huyền chính là muốn qua Vương Cung khống chế Bắc Phủ binh.
Đồ Phụng Tam nói: "Chỉ cần chứng thực được Tư Mã Diệu đã về chầu trời đêm qua, chúng ta có thể đưa ra giả thuyết Mạn Diệu đã trốn khỏi hoàng cung. Lúc đó không cần để ý là ả có về trốn tránh tại sào huyệt bí mật của Lưỡng Hồ bang hay không, chỉ cần Nhậm yêu nữ từng đến nơi đó, chứng ta có thể lợi dụng Mạn Diệu để câu dẫn Tư Mã Nguyên Hiển."
Yến Phi nhíu mày: "Nếu Tư Mã Đạo Tử biết Mạn Diệu ở nơi đó, tất sẽ tự thân đem theo cao thủ tận sát người nơi đó. Trong tình huống như vậy, ngay cả khi Tư Mã Nguyên Hiển có cùng đi, chúng ta cũng khó có thể xuống tay với hắn."
Đồ Phụng Tam đáp: "Đó là do Yến huynh không quen thuộc với tình huống ở triều đình mới có ý nghĩ như vậy. Cái chết của Tư Mã Diệu đã làm cho tay chân dưới trướng Tư Mã Đạo Tử đại loạn. Trước khi lập tân chúa, hắn phải tốn nhiều công sức. Đầu tiên là phải làm an lòng những người có ảnh hưởng lớn trong hoàng tộc, đạt đến một ý kiến thống nhất, đồng ý cho kế thừa hoàng vị. Sau đó đến các nguyên lão đại thần trong triều, công bố cái chết của Tư Mã Diệu, lại quyết định ngày cử hành tang lễ, rồi thông báo cho toàn dân. Với bao nhiêu thủ tục phức tạp, Tư Mã Đạo Tử cần phải ở lại hoàng cung, tự mình điều động, không thể giao cho người khác. Do đó, hắn không thể phân thân mà tới được."
Gã lại tiếp tục nói: "Việc tìm kiếm Mạn Diệu tất giao cho người thân tín nhất của hắn xử lý. Do thân phận quý phi của Mạn Diệu, sự việc rất quan trọng, tuyệt không để rò rỉ ra tí phong thanh nào, tránh làm người khác nghi ngờ. Cho nên việc tìm kiếm chỉ diễn ra âm thầm trong bóng tối, bề mặt có thể là giả vờ truy tầm hoang nhân bọn ta."
Lưu Dụ nói: "Rõ rồi! Người thân tín nhất của Tư Mã Đạo Tử đương nhiên là Tư Mã Nguyên Hiển, do đó việc truy sát Mạn Diệu tất do hắn chủ trì."
Yến Phi hỏi: "Mọi sự sẽ thế nào nếu chúng ta phán đoán sai?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Lúc đó chỉ còn trách chúng ta vận khí không tốt, mà huynh đệ hoang nhân của chúng ta ngày mai cũng không tránh phải cái chết. Đó sẽ là một trường chiến tranh trong nội thành Kiến Khang. Chúng ta phải bố trí đầy đủ để ứng phó với mọi tình huống, nghĩ ra sách lược tốt nhất để có thể dành chiến thắng. Những chuyện còn lại phải coi tình hình cụ thể trên chiến trường."
Lưu Dụ nói: "Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta, chỉ còn cách đánh cược vào đó. Vấn đề đau đầu nhất là làm thế nào để tin tức truyền đến tai Tư Mã Nguyên Hiển, khiến hắn đem người tấn công vào sào huyệt bí mật của Lưỡng Hồ bang, còn chúng ta ở bên cạnh chiếm tiện nghi. Nếu có thể sinh cầm được Tư Mã Nguyên Hiển, sau đó làm thế nào để tránh được sự truy tầm của địch nhân?"
Yến Phi hỏi: "Quan phủ Kiến Khang có trao tiền thưởng cho ai tố cáo về hoang nhân bọn ta không?"
Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: "Đó chính là phương pháp đơn giản mà lại hiệu quả nhất. Ta ở Kiến Khang có một vài bang hội bằng hữu như vậy, có biện pháp giúp người ta tìm người mà không làm liên lụy tới các bằng hữu khác. Về phương pháp cụ thể sẽ do ta nghĩ. Chúng ta trước tiên cần hiểu rõ về tình huống được nhận tiền thưởng, nếu có một bức họa tượng Nhậm yêu nữ được treo lên, mọi vấn đề khó khăn sẽ được giải quyết."
Lưu Dụ nói: "Việc này rất khả thi, họa tượng của ả phải được treo trong ngày hôm nay!"
Đồ Phụng Tam đứng dậy nói: "Các ngươi ở đây đợi tin tốt lành của ta!"
Nói xung liền vội vàng bỏ đi.
*(vận mệnh Ngô quốc, treo ở Kinh Giang – sông chảy qua Kinh Châu)