Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 188: Liệu Địch Như Thần

Thác Bạt Khuê chăm chú nhìn Bình Thành, bình thản nói: "Các con trai của Mộ Dung Thùy là Mộ Dung Bảo, Mộ Dung Tường và Mộ Dung Lân bề ngoài trông có vẻ đoàn kết, oai phong lẫm liệt, kì thực chỉ dựa vào thanh thế của phụ thân, đều sợ bị mất đi ân sủng từ phụ thân, nên ra vẻ bên ngoài như vậy. Sự thật người người đều vì lợi ích bản thân, ngấm ngầm tranh đấu, ta đã nhìn thấu bọn chúng từ sớm."

Yến Phi hiểu rõ cá tính của y mưu sâu nghĩ rộng, ngay từ khi còn thiếu niên đã bắt đầu toan tính từng bước một đại kế phục quốc, đối với Mộ Dung Thùy - kẻ bấy lâu ngầm bảo bọc giúp đỡ gã đương nhiên phải rõ như lòng bàn tay.

Thác Bạt Khuê nhẹ giọng nói: "Mộ Dung Bảo giỏi nhất chuyện thu phục lòng người, do đó có thể có được danh tiếng tốt cùng với sự tôn trọng của các thủ hạ Mộ Dung Thùy, cũng được Mộ Dung Thùy coi trọng nhất. Sau khi Mộ Dung Thùy tự lập làm Yến vương, Mộ Dung Bảo được phong làm thái tử."

Lại không thể ngưng cười mà tiếp: "Mộ Dung Bảo có thể là mãnh tướng nơi sa trường, nhưng lại là kẻ ngang ngạnh cố chấp, chỉ biết lợi trước mắt mà không biết nhìn xa trông rộng, khuyết điểm lớn nhất chính là không thể bình tĩnh, nhẫn nhịn. Chỉ cần nhắm vào nhược điểm của hắn thì bất luận hắn có suất lĩnh đại quân hùng mạnh tinh nhuệ đến đâu cũng vẫn có thể tìm ra sơ hở để phá."

Yến Phi trong lòng suy xét rằng cách nhìn đối với các con của Mộ Dung Thùy nhất định đã ẩn sâu trong lòng Thác Bạt Khuê, chỉ đến tận giờ tìm được đối tượng tốt có thể dốc bầu tâm sự của bản thân mới bắt đầu nói ra. Thác Bạt Khuê không phải hưng phấn nói cho vui mà chính mượn đó để tự đàm thoại với chính bản thân, chỉnh lý lại cho tốt toàn cục chiến lược đối phó Mộ Dung Thùy. Biết mình biết người mới có khả năng đánh bại được vị bá chủ siêu cấp ấy.

Y đối với việc công hãm Bình Thành hiển nhiên đã có kế hoạch chu toàn, không phải vì muốn cùng chàng ôn lại những vui thú thuở nhỏ mới đến đây ngắm nhìn quanh cảnh của Bình Thành, mà là để duy trì trạng thái kiên nhẫn, tĩnh tâm đợi chờ.

Yến Phi bèn gật đầu nói: "Để đối phó bọn chúng, ngươi đích xác bỏ ra nhiều công sức."

Thác Bạt Khuê nói: "Mộ Dung Lân xảo trá lại hay thay đổi, khinh tình bạc nghĩa, đã từng một lần bội phản đại huynh của hắn Mộ Dung Lệnh, liên lụy Mộ Dung Lệnh binh bại mà chết thảm, luôn không được Mộ Dung Thùy yêu thích. Đến sau đại chiến Phì Thủy, nhờ vào chút thông minh lập được quân công mới lại được Mộ Dung Thùy trọng dụng, chỉ định làm phủ quân đại tướng quân. Tuy nhiên tính cách gian trá phản phúc của hắn thủy chung khó thay đổi, hiện tại dè dặt chịu làm kẻ bám đuôi nhưng cuối cùng sẽ có một ngày trở thành căn nguyên tai họa của cuộc tương tàn bên trong nội bộ Yến quốc."

Lại mỉm cười nói: "Còn Mộ Dung Tường chỉ là một kẻ tầm thường, thích việc lớn hám công to nhưng không bao giờ có thể toan tính mưu lớn được, sau khi Mộ Dung Thùy đem quân đi viễn chinh, ngày ngày đều uống rượu hành dâm, không những không yêu thương dân chúng mà lại còn dụng trọng hình giết người vô độ, dùng chính sách chuyên chế độc tài thống trị Bình Thành và Nhạn Môn, làm mất nhân tâm. Ngươi cũng vừa tận mắt chứng kiến được hôm qua hắn bị ta dụng trá binh dọa cho tháo chạy, có thể biết được xem ra lá gan hắn chỉ nhỏ như loài chuột nhắt, kể cả có thành trì kiên cố chống giữ cũng làm sao có thể ngăn cản Thác Bạt Khuê ta?"

Yến Phi trong lòng rung động nói: "Ngươi muốn dọa hắn tháo chạy thêm lần nữa, có phải không?"

Thác Bạt Khuê vươn tay đặt vào một bên vai chàng, cười nói: "Tiểu Phi nên biết ta là người từ trước đến giờ bao giờ cũng tính toán kế sách chu toàn rồi mới hành động, chỉ cần bản thân ta đặt chân vào bên trong Trường Thành một khắc thì toàn bộ hành động tranh bá thiên hạ coi như đã được triển khai, không một kẻ nào có thể cản trở Thác Bạt Khuê ta, kể cả Mộ Dung Thùy cũng không ngoại lệ."

Yến Phi trầm giọng nói: "Trong thành có phải đã có phục binh của ngươi?"

Thác Bạt Khuê đáp: "Rất nhanh rồi sẽ có đáp án."

Yến Phi nhíu mày: "Nhân mã Sóc Phương Bang không phải đã bị Hậu Yến Minh trừ tận gốc rồi sao?"

Thác Bạt Khuê lạnh lùng nói: "Có thể dễ dàng như vậy ư? Sóc Phương có hàng ngàn bang chúng, kinh doanh đã nhiều năm, đã sớm bén rễ sâu tại khu vực Bình Thành, Nhạn Môn, từ lâu đã nhận được trợ giúp từ những tộc nhân bị Phù Kiên cưỡng ép đến đây của bọn ta. Bang chủ Thúc Tôn Duệ lại là người mưu trí lịch duyệt, ta khi từ Biên Hoang Tập quay về đã sớm báo trước cho ông ấy, sau khi Mộ Dung Thùy xuất chinh, ngờ là sẽ có tai họa phát sinh ngoài dự liệu."

Lại than rằng: "Mộ Dung Tường sự thật đã giúp được ta một việc lớn"

Yến Phi nhíu mày: "Ta vẫn chưa hiểu!"

Thác Bạt Khuê nói: "Đạo lý rất đơn giản, Mộ Dung Thùy là người ý thức được đại thế, do vậy đối đãi rất tốt với nhân dân bộ tộc ta đang sống tại khu vực nội Trường Thành, khiến bọn họ có thể yên tâm cày cấy trồng trọt, cung ứng lương thực, lại còn đồng ý cho Sóc Phương Bang cùng bọn ta tiến hành việc mua bán kiếm lời. Nhân dân an cư lạc nghiệp, đương nhiên không có suy nghĩ bội phản. Nhưng sau khi Mộ Dung Thùy đem Trung Sơn giao lại cho Mộ Dung Tường quản lý, Mộ Dung Tường hắn vì sợ hãi nên dung túng cho Hậu Yến Minh, bắt chẹt, dọa dẫm, sách nhiễu, vơ vét tài sản của nhân dân tộc ta, không có điều ác nào không làm. Chỉ có quan mới có thể bức dân làm phản, vì vậy lòng dân đều hướng tới Thịnh Nhạc, bằng không thậm chí ta có thể đoạt được Bình Thành thì sẽ như thế nào? Lòng dân không theo, sớm hay muộn cũng sẽ quay lại tay Mộ Dung Tường, ngươi nói xem ta có nên cảm kích hắn không? Là hắn bức Sóc Phương Bang hoàn toàn vứt bỏ tất cả mà đi theo ta."

Yến Phi vốn đã tra xét cẩn thận tình huống phòng thủ trong thành, trầm giọng hỏi: "Ngươi có phải muốn tiềm nhập vào trong thành, hy vọng những người còn sống sót của Sóc Phương Bang trợ giúp, kêu gọi tộc nhân trong thành đứng lên khởi nghĩa?"

Thác Bạt Khuê không trực tiếp trả lời chàng, nói: "Người xem có Mộ Dung Tường trấn thủ, phòng vệ thành này mới nghiêm ngặt làm sao! Quân lực chính của hắn chỉ có hai ngàn người, thêm đám bang chúng ô hợp của Hậu Yến Minh nhân số tổng cộng chưa quá năm ngàn, để hình thành tuyến phòng thủ nghiêm mật như vậy tất phải huy động toàn thể, từ đó không những thấy được sự khiếp đảm của hắn, mà còn có thể biết được sự ngu xuẩn của hắn, không hiểu rằng phải để thủ hạ được nghỉ ngơi thật tốt nhằm bảo tồn sức lực tinh nhuệ. Đến sáng sớm mai, quân phòng thủ thành vốn không được chợp mắt tất toàn quân mỏi mệt, làm sao ứng phó nổi đột biến trong và ngoài thành?"

Yến Phi nói: "Sách lược của hắn không phải đều hoàn toàn sai lầm, đích thị là chống giữ chờ quân trú đóng tại Trường Thành lại cứu viện, chỉ cần hắn kiên cường phòng thủ tới thời điểm đó, có thể không phải sợ ngươi công thành. Nói không chừng Trung Sơn cũng có thể có quân đang trên đường tới đây, do vậy hắn tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm."

Thác Bạt Khuê lạnh lùng cười nói: "Không có thời gian hai ngày, quân trú tại Trường Thành đừng hòng đến tới Bình Thành, đến lúc bọn chúng phát giác Bình Thành đã đổi thành cờ của Thác Bạt Khuê ta, chỉ có thể chán nản mà chạy về Trung Sơn. Bình Thành mà mất, Nhạn Môn đương nhiên trở thành vật trong túi ta."

Rồi quay đầu nhìn về hướng đông, nói: "Tới rồi!"

Yến Phi nhìn theo ánh mắt của y, chân trời hướng đông ánh đèn đuốc nhấp nhô ẩn hiện.

Trong lòng ngầm kinh hãi: "Không phải viện quân của địch nhân chứ?"

Thác Bạt Khuê mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải, mà là mỗi mười ngày một lần, đại đội thương lữ từ các đại thành, đại quận mặt đông Bình Thành tới."

Yến Phi ngạc nhiên nói: "Đại đội thương lữ?"

Thác Bạt Khuê giải thích: "Ta ở bên ngoài Trường Thành chinh phạt bốn phương, tàn dư bộ lạc bị kích phá có một ít lánh đến Trường Thành, không an phận mà trở thành đạo tặc, kết bè kết đảng đánh cướp thương lữ qua lại buôn bán. Tình thế bức bách, thương lữ vì muốn tự bảo vệ mình, cùng nhau lên đường, trước tiên tập hợp tại đại quận, cứ mỗi mười ngày lại kết thành một đội tiến về Bình Thành ở hướng tây. Muốn tiến nhập thành theo cách thần không hay quỷ không biết thì đây là phương pháp hay nhất. Vì người đông, xe đông, hàng đông, căn bản muốn tra xét cũng không thể tra xét, hiểu chưa?"

Yến Phi nói: "Thời gian ngươi công thành quả thật rất chuẩn xác."

Thác Bạt Khuê nói: "Khi đại đội thương lữ đi qua một khu rừng thưa nào, thì lúc đó là cơ hội tốt để bọn ta tìm nơi ẩn thân, bằng vào thân thủ của bọn ta cộng thêm ánh sáng mờ nhạt yểm hộ, việc này trở nên dễ như trở bàn tay."

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao bọn họ muộn thế này mới đến được Bình Thành?"

Thác Bạt Khuê hời hợt nói: "Một vài tên mã tặc hư trương thanh thế cũng đủ để trì hoãn hành trình của bọn họ, minh bạch chưa?"

Yến Phi trong lòng không thể không bội phục sách lược của y, cũng thêm một bước minh bạch nguyên nhân khiến Bàng Nghĩa sợ hãi y, ngầm thở dài một tiếng, đuổi theo sau y mà rời đi.

Cao Ngạn tỉnh giấc, phát giác trong trướng chỉ còn lại mỗi mình gã, không thấy Yến Phi và Bàng Nghĩa đâu, bèn mặc y phục đẹp mắt, đi ra ngoài trướng.

Bàng Nghĩa và Thác Bạt Biều đang trò chuyện cách đó không xa, nhìn thấy gã, hai người đều bước lại chỗ gã.

Cao Ngạn hỏi: "Yến Phi đâu?"

Bàng Nghĩa cười nói: "Yến tiểu tử bỏ chúng ta mà đi rồi!"

Cao Ngạn đương nhiên hiểu y đang nói đùa, ánh mắt dò hỏi hướng tới Thác Bạt Biều.

Thác Bạt Biều thân mang giáp nhẹ, vẻ uy phong ấy thật khiến người ta khó mà gợi nhớ lại tẹo nào dáng điệu nhếch nhác, thảm hại của gã khi suýt mất mạng ở Nhạn Môn, vui vẻ nói: "Yến Phi đã cùng đại huynh đi làm công tác chuẩn bị cho việc công thành rồi. Bọn ta cũng nên xuất phát!"

Cao Ngạn quét mắt nhìn quanh, thấy tận mắt toàn bộ doanh trướng đã được thu dọn ổn thỏa, trong lúc gã thoải mái chìm sâu trong giấc ngủ đã có người bắt đầu dọn dẹp doanh trướng, tất cả chiến sĩ Thác Bạt tộc đều đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát. Gã vui vẻ hỏi: "Đại quân có phải đã đến?"

Thác Bạt Biều hiện ra nét cười thần bí, nói: "Có thể nói như vậy."

Rồi dõng dạc quát lớn: "Dắt ngựa lại đây!"

Thủ hạ dắt đến ba thớt chiến mã, đi đầu chính là ngựa cưỡi của Thác Bạt Biều.

Ba người cùng phi thân lên ngựa.

Thác Bạt Biều vung roi quất ngựa, giật cương cho chiến mã vùng hai vó trước lên khỏi mặt đất, phát ra tiếng ngựa hí, trình diễn kỹ thuật cưỡi ngựa tinh kỳ. Gã cười nói: "Thỉnh hai vị mau bám sát hai bên tả hữu của ta, ta phụng mệnh đại huynh bảo hộ hai người."

Nói rồi hét lớn một tiếng, phi ngựa thẳng hướng tới Bình Thành.

Hai người thục mạng đuổi theo y, tiếp sau là tầm trăm thân binh.

Đến trên đỉnh một gò núi, hai người nhận thấy hai bên chiến sĩ đã sớm kết lập thành trận tuyến trên sườn núi, chuẩn bị sẵn sàng.

Kèn lệnh nổi lên, toàn quân phát động, như thủy triều dâng nhằm thẳng hướng đại thành dũng mãnh tiến công đến.

Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Sau khi Lưu Dụ thức dậy, y theo chỉ dẫn của Tôn Vô Chung, không rời khỏi quân xá nửa bước.

Thủ vệ quân xá đã tăng thêm hơn mười người do Tôn Vô Chung phái đến, hiện tại Nhậm Thanh Thị muốn tiềm nhập vào cũng không dễ dàng.

Lưu Dụ ăn qua loa đôi chút tại nhà ăn của quân xá, cùng với Ngụy Vịnh Chi, người phụng mệnh đi theo bảo hộ gã tán gẫu đôi câu rồi lại quay trở về phòng ngủ ngồi ngây người ra đấy.

Giả như bản thân gã không có con bài Biên Hoang Tập, liệu Lưu Lao Chi có hi sinh gã không? Câu hỏi này, gã không có được một đáp án khẳng định.

Đối với tác phong hành sự của Lưu Lao Chi, gã cảm thấy thất vọng, cũng bắt đầu minh bạch nguyên nhân Tạ Huyền không chọn y làm người kế thừa. Tuy nhiên Tạ Huyền quả có nhiều ân sủng đối với gã, khiến cho gã khi mất đi sự chống đỡ của Tạ Huyền, lập tức hãm thân vào hiểm cảnh.

Gã hiện tại chỉ có thể theo thời theo thế mà sống qua ngày.

Đúng lúc này một vị khách không ngờ nhất đã ghé lại, chính là Tống Bi Phong.

Tống Bi Phong thần thái vẫn như xưa, không thấy có một điểm buồn đau nào vì chuyện Tạ Huyền qua đời, nhưng sâu trong ánh mắt của ông, Lưu Dụ cảm được nỗi ưu tư và đau xót giấu kín bên trong.

Cao thủ cuối cùng vẫn là cao thủ, huống hồ Tống Bi Phong lại không phải cao thủ thông thường mà có thể so sánh quân bình với bất kỳ ai trong lớp cao thủ siêu cấp tề danh Cửu phẩm cao thủ.

Hồi phục từ sau trọng thương, Tống Bi Phong so với trước lại càng thâm tàng bất lộ, hai mắt ẩn tàng thần khí, hiển thị kiếm thuật tu dưỡng đã có bước tiến cực lớn.

Ngụy Vịnh Chi đưa ông ta vào thẳng căn sảnh nhỏ, sau đó khéo léo cáo lỗi xin được lui ra ngoài.

Hai người ngồi xuống ghế.

Lưu Dụ rót trà cho Tống Bi Phong, thuận miệng hỏi: "Tống thúc đã gặp qua tham quân đại nhân chưa?"

Tống Bi Phong lãnh đạm nói: "Vẫn theo thông lễ mà làm thôi! Nếu ta trực tiếp gặp ngươi thì sẽ thu hút nhiều sự chú ý."

Lưu Dụ trong lòng trào dâng cảm giác được gặp lại người thân trong gia đình, giả như trong thiên hạ này có người nào gã có thể tuyệt đối tin cậy, thì người đó chính là Tống Bi Phong chứ không phải Yến Phi, bởi vì Tống Bi Phong đối với Tạ gia giữ nguyên một lòng trung thành dù không hề biểu lộ ra. Lại vì quan hệ của Tạ Huyền và gã, Tống Bi Phong không cần nói ra cũng sẽ toàn lực trợ giúp gã, kể cả những chuyện sai lầm của gã.

Chỉ vài lời ngắn ngủi, có thể thấy Tống Bi Phong sau khi Tạ Huyền qua đời, toàn tâm toàn ý tới gặp gã, đương nhiên là vì sự vinh nhục thịnh suy của Tạ gia.

Bọn họ đều hiểu rõ Tạ gia đang lâm vào cảnh ngộ nguy hiểm trước nay chưa từng trải qua, không một sự lành, chắc chắn có thể tạo thành mối hận hủy gia diệt tộc.

Lưu Dụ nói: "Huyền Soái ngài…"

Chưa kịp nói ra hết câu hoàn chỉnh, nước mắt gã đã không ngừng tuôn rơi.

Từ khi tin tức Tạ Huyền mất truyền lại, gã luôn phải dồn nén bi thương xuống. Nhưng gặp được Tống Bi Phong, sầu khổ trong lòng không sao ức chế nổi, như nham thạch bạo phát bắn ra.

Tống Bi Phong thở dài nói: "Hiện tại không phải lúc thích hợp để sầu khổ, ta trong lòng đang rối loạn, tam gia đổ bệnh chưa khỏi, xem ra không còn thọ được lâu, Diễm thiếu gia chỉ biết hướng tới hạ nhân mà trút giận dữ. Ông trời đối với Tạ gia sao mà không công bằng vậy?"

Lưu Dụ lau nước mắt, dồn nén tâm tình đang xao động mãnh liệt xuống, giọng nói vẫn còn phần nghẹn ngào: "Huyền Soái trước khi qua đời có dặn lại điều gì không?"

Tống Bi Phong nói: "Người nhắc nhở ta bằng bất kỳ biện pháp nào cũng giúp cho Tạ gia thoát khỏi tai kiếp, lệnh cho ta toàn lực trợ giúp ngươi. Ôi! Ta thực sự không sao hiểu được đại thiếu gia, trong tình cảnh hiện tại, ngươi có thể duy trì được tính mạng đã là giỏi lắm rồi. Tuy vậy Vô Kị đối với ngươi lại rất có lòng tin."

Trong lời nói của Tống Bi Phong, tam gia chính là em trai của Tạ An tức Tạ Thạch, từ sau khi Tạ An qua đời, một vì tuổi đã cao, lại vì đau khổ bởi cái chết của anh ruột đã đổ bệnh luôn chỉ nằm bẹp trên giường.

Vô Kị là Hà Vô Kị, thủ lĩnh thân vệ của Tạ Huyền, cháu ngoại của Lưu Lao Chi, phụng mệnh Tạ Huyền phò tá cho Lưu Dụ.

Diễm thiếu gia là con trai Tạ An tức Tạ Diễm, là người cao ngạo, tự phụ, luôn cậy mình có thân phận thế gia tôn quý mà xem thường hàn nhân, tài và đức độ làm người còn xa mới so được với Tạ Huyền.

Lưu Dụ rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Tống Bi Phong nói đúng, hiện tại quả không phải thời điểm thích hợp để đau thương. Bên người gã luôn thiếu một đặc cấp cao thủ giống như Tống Bi Phong, có ông ta cùng kề vai tác chiến thì kể cả có đụng mặt cha con An Ngọc Tình, vẫn còn có một tay trợ lực. Việc đối phó với Trúc Pháp Khánh càng như hổ thêm cánh.

Vấn đề là gã phải tự mình giải thích cho Tống Bi Phong rõ hoàn cảnh của bản thân, nếu không sẽ làm Tống Bi Phong nảy sinh nghi ngờ đối với gã, bản thân nên hay không nên thổ lộ tất cả bí mật với ông ấy? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tống Bi Phong nói: "Lao Chi từng hỏi ta có nơi nào cần giúp đỡ chưa, ta không hề trả lời hắn, nhất thiết phải gặp qua ngươi rồi mới lại có quyết định. Trong lòng ngươi có ý tưởng nào không?"

Lưu Dụ trầm giọng nói: "Tối qua Thái Ất giáo Phụng Thiện đã tới gặp tiểu điệt, muốn thuyết phục tiểu điệt liên thủ đối phó Trúc Pháp Khánh."

Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi:" Có sự việc như vậy ư?"

Lưu Dụ trong lòng quyết định, đem lời Phụng Thiện nói không sót một chữ kể lại cho Tống Bi Phong, cả việc Vương Quốc Bảo mời Sở Vô Hạ xuống núi cùng Mạn Diệu tranh giành sủng ái của Tư Mã Diệu cũng chi tiết kể ra.

Nghe xong, thần sắc Tống Bi Phong đã nghiêm trọng lại càng nghiêm trọng hơn, lạnh lẽo thở ra một hơi nói: "Nếu gian mưu của Vương Quốc Bảo mà thành công, bằng vào dã tâm lang sói của hắn, sẽ không chỉ hủy diệt Tạ gia, con em Tạ thị cũng sẽ gặp thê thảm phi thường."

Lưu Dụ hít một hơi thật sâu, chầm chậm nói: "Dưới tình huống phi thường như vậy, tất phải có thủ đoạn phi thường mới có thể đòi lại đạo trời. Tiểu điệt muốn thổ lộ với Tống thúc một bí mật, việc này tiểu điệt không chỉ giấu kín Huyền Soái mà cũng không nói với Yến Phi. Giả như Tống thúc không thể chấp nhận được cách làm này thì Tống thúc có thể từ bỏ tiểu điệt, nhưng xin vì tiểu điệt mà giữ gìn bí mật, bằng không tiểu điệt chỉ sợ vĩnh viễn không thể đến Biên Hoang Tập."

Tống Bi Phong ngây người nhìn gã hồi lâu, gật đầu nói: "Ta thề sẽ vì ngươi giữ gìn bí mật, có vấn đề gì có thể khiến ngươi phải giấu diếm đại thiếu gia?"

Lưu Dụ thản nhiên nói: "Vì tiểu điệt sợ Huyền Soái phản đối phương pháp của mình."

Tống Bi Phong nói: "Nói đi!"

Lưu Dụ trầm giọng nói: "Trương quý nhân hiện tại được Tư Mã Diệu sủng ái nhất, thân phận chân chính của thị chính là sủng cơ của Tiêu Diêu giáo chủ Nhậm Dao, cũng là thân tỉ của Yêu hậu Nhậm Thanh Thị."

Tống Bi Phong thất thanh: "Cái gì? Ngươi làm sao biết được?"

Lưu Dụ nói: "Là tiểu điệt cùng Yến Phi phát hiện ra, tiểu điệt từ Biên Hoang Tập quay về chính là muốn đem việc này tự mình báo cáo lên Huyền Soái, sau lại không thể không giấu diếm sự việc này, bởi tiểu điệt đã cùng Nhậm Thanh Thị kết minh, mục tiêu của y thị chính là trợ giúp tiểu điệt nắm quyền, thông qua tiểu điệt để trả thù Tôn Ân báo phục mối thâm thù đại hận đã giết Nhậm Dao, tiểu điệt thực sự không có lựa chọn, chỉ có nhờ Mạn Diệu vì tiểu điệt tạo nên tình thế có lợi, tiểu điệt mới có cơ hội nhân lúc đang loạn mà vùng lên."

Nói xong Lưu Dụ toàn thân thư thái, tựa hồ gánh nặng đè nặng trên vai đã được chuyển qua vai Tống Bi Phong, gã không còn phải gánh vác gì nữa.

Lại có vẻ mặt giống như trọng phạm đang chờ bị xét xử, đại cục đã định, liệu chịu lao tù hay bị chặt đầu sẽ sớm được biết.

Tống Bi Phong mở to mắt nhìn chằm chằm vào gã, sau gần nửa buổi đột nhiên thở dài nói ra một lời ngoài ý liệu: "Đến hiện tại, ta hoàn toàn thán phục khả năng nhìn người của An công, nếu không phải ngươi có nhiều phúc duyên thì dù có nói ra cũng cam đoan không ai tin là có vận may đến vậy."

Lưu Dụ ngạc nhiên nói: "Thúc không khiển trách điệt đã giấu diếm Huyền Soái ư?"

Tống Bi Phong nói: "Ta và đại thiếu gia có điểm bất đồng, chính vì ngươi không có gánh nặng thân phận danh môn vọng tộc nên có thể vung tay mà làm, từ chỗ không có sinh lộ lại tìm ra được một đường thoát thân. Nếu là người cứ làm theo quy củ thì sớm đã bị Vương Quốc Bảo hại đến mất tiểu mệnh từ lâu rồi."

Lại nói: "Nhưng với nguy cơ trước mắt, ngươi làm sao ứng phó? Một khi Sở Vô Hạ mê hoặc được hôn quân Tư Mã Diệu, bọn ta sẽ thất bại hoàn toàn."

Lưu Dụ bình tĩnh nói: "Sát tử hôn quân thì sao?"

Tống Bi Phong tức thì toàn thân rúng động, mở to hai mắt nói không ra lời, dựa vào tu dưỡng kiếm thủ của ông, cũng vẫn có phản ứng như vậy, có thể biết được lời nói này khiến ông chấn động nhường nào.