Bích Huyết Kiếm

Chương 12: Trượng Kiếm Giải Thù Hận-cướp Thơ Thấy Gian Mưu (2)

Thừa Chí đáp:

- Tôi đâu dám nhận làm sư thúc của ba vị đại anh hùng, đại hào kiệt cơ chớ!

Thấy giọng nói của chàng có vẻ châm biếm, Mai Kiếm Hòa lại hỏi:

- Thưa sư thúc đại nhân, chẳng lẽ chúng ta đã làm nhục mạ thanh danh của phái Hoa Sơn hay sao? Hà, hà⬦ Ngươi hãy dạy bảo ba đứa tiểu sư điệt tội nghiệp này vài miếng võ thử xem?

Tuổi của Kiếm Hòa đã ba mươi bảy, tám rồi. Thấy y nói như vậy, Mẫn Tử Hoa và những bạn cùng tới đều ôm bụng cười ồ.

Thừa Chí nghiêm nét mặt nói:

- Nếu Quy Tân Thụ sư huynh ở đây, anh ta sẽ tự dạy bảo các người.

Bỗng đứng phắt dậy, Mai Kiếm Hòa rút kiếm ra rồi mắng chửi liền:

- Thằng ngu kia, ngươi còn ở đấy nói bậy phải không?

Thấy mọi việc yên ổn cả, nay vì một việc nhỏ mọn lại khơi tranh đấu, Tiêu Công Lễ rất lo ngại, vội nói:

- Viên gia đây nói đùa đấy. Xin Mai gia hãy nguôi cơn giận. Nào, tất cả lại đây, chúng ta uống cạn một chén.

Ngay cả Tiêu Công Lễ cũng không tin Thừa Chí là sư thúc của Mai Kiếm Hòa.

Mai Kiếm Hòa lớn tiếng nói:

- Thằng ngu kia, mi quỳ xuống lạy ta ba lạy, gọi bằng sư thúc, ta cũng lắc đầu không thèm nhận những hạng như mi làm sư điệt. Mi đã biết chưa?

Bên này, Thanh Thanh lại lên tiếng:

- Này tên Mạt Ảnh Tử kia, ngươi phải gọi ta là cha trước đi!

Thừa Chí quay đầu lại bảo Thanh Thanh:

- Chú Thanh, chú đừng có quấy nữa.

Rồi chàng lại nói với Mai Kiếm Hòa:

- Tôi chưa gặp Quy sư huynh bao giờ. Hơn nữa ba vị lại lớn tuổi hơn tôi, theo lý ra, xưng là sư thúc thật. Nhưng hành vi của ba vị ngày hôm nay cũng quá đáng lắm!

Cau mày, ngửng mặt lên cả cười, Mai Kiếm Hòa đã tức giận vô cùng, liền quát lớn:

- A, tên nhỏ này, mi còn dám dạy bảo chúng ta phải không? Ba anh em ta đã làm điều gì lầm lỗi nào? Chẳng lẽ chúng ta ra tay giúp bạn cũng không nên hay sao?

Thừa Chí nói:

- Mười hai giới điều của Tổ sư phái Hoa Sơn chúng ta truyền lại. Trong đó điều thứ ba, thứ năm, thứ sáu, và thứ mười một là những gì?

Mai Kiếm Hòa ngẩn người ra chưa dám trả lời, Tôn Trọng Quân đã cầm thanh kiếm gãy, nhắm mặt Thừa Chí ném tới, và quát lớn:

- Mi hay, hãy giở võ Hoa Sơn của mi ra xem đã?

Chờ thanh kiếm gãy tới gần, Thừa Chí dùng hay bàn tay trên dưới chập lại "bốp" một tiếng. Mẩu kiếm đã nằm yên trong hai bàn tay, chàng liền nói:

- Miếng này gọi là "Hoành Bái Quan Âm" phải không?

Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh ngạc nhiên, cùng nghĩ thầm: "Miếng ấy là chưởng pháp của bổn môn thật. Y sử dụng tài quá! Sư phụ mình chưa chắc đã làm giỏi như y!"

Nghĩ đoạn, Lưu Bội Sinh tiến lên một bước nói:

- Phải, miếng vừa rồi đúng là chưởng pháp của bổn môn rồi. Để ta thỉnh giáo thử trước.

Thừa Chí nói:

- Lưu đại ca biệt hiệu là Thần Quyền Thái Bảo, chắc hai thế "Phách Thạch" và "Phá Ngọc" trong "Phục Hổ chưởng" của đại ca tất phải thạo lắm phải không?

Lúc này Lưu Bội Sinh đã không dám khinh chàng như trước, vội nói:

- Võ của tôi mới học được chút ít bên ngoài của sư phụ thôi. Chớ tôi đâu dám nhận là thuần thục các thế võ đó.

Thừa Chí nói:

- Lưu đại ca không nên khiêm tốn như vậy. Lúc đại ca đấu tay đôi với Quy sư huynh tôi mà sư huynh sử dụng "Hồn Thiên công" thì đại ca có thể tiếp được mấy hiệp?

Lưu Bội Sinh đáp:

- Tôi chỉ tiếp được mười hiệp đầu thôi, còn mười hiệp sau thì tôi chịu không nổi.

Thừa Chí lại hỏi:

- Nghe nói Quy sư huynh tôi biệt hiệu là Thần Quyền Vô Địch, chắc quyền pháp của anh ta phải tinh xảo lắm. Lưu đại ca có thể đỡ được trên mười hiệp, như thế kể cũng hiếm lắm. Bốn chữ Thần Quyền Thái Bảo đại ca có thể dùng mà không hổ thẹn.

Lưu Bội Sinh nói:

- Biệt hiệu đó người ta bông đùa ban cho đấy. Chớ sự thật võ nghệ của tôi kém lắm.

Thấy Lưu Bội Sinh càng nói càng cung kính thiếu niên nọ, hình như anh ta có ý muốn nhận thiếu niên kia là sư thúc, Tôn Trọng Quân nổi giận nói:

- Lưu sư huynh anh làm gì thế? Người ta mới nói khoác vài câu, anh đã sợ mà phải vội nhận xẵng ư?

Thừa Chí hỏi:

- Vậy phải thế nào, ba người mới tin tôi là sư thúc?

Lưu Bội Sinh đáp:

- Xin dùng bổn môn quyền pháp đấu với tôi vài hiệp thắng tôi.

Thừa Chí nói:

- Tưởng gì, chớ thế thì dễ lắm. Nếu anh tiếp được tôi năm hiệp, hết hiệp thứ năm mà không thua, thì tôi là giả hiệu. Như thế đã được chưa?

Mai Kiếm Hòa nghe chàng nói, chỉ cần năm hiệp là thắng nổi Lưu sư đệ, một tay giỏi quyền nhứt trong công môn mình, trong lòng vẫn cho là nói khoác, liền nói xen vào:

- Được để tôi đếm cho.

Lưu Bội Sinh cúi chào rồi nói:

- Võ nghệ tôi còn non kém lắm làm ơn nhẹ tay cho.

Thừa Chí từ từ bước lại gần vừa nói vừa ra tay đánh:

- Hiệp thứ nhứt, tôi dùng thế "Thạch Phá Thiên Kinh" liệu mà đón đỡ!

Lưu Bội Sinh đáp:

- Vâng!

Vừa đỡ y vừa nghĩ: "Có ai đấu võ lại nói trước tên thế võ cho kẻ địch biết như thế này bao giờ chưa? Thế nào chàng ta cũng đánh lừa mình. Cố ý nói tên thế võ để mình chú ý bên trên rồi chàng ta xuất kỳ bất ý tấn công phía dưới mình cũng nên?"

Nghĩ vậy, dùng bàn tay phải đỡ hờ cái mặt, tay trái nắm quyền để ngang giữ bụng dưới, chờ Thừa Chí tấn công phía dưới là trảm quyền đánh xuống.

Ngờ đâu, Thừa Chí xông tới, tay trái vuốt hờ, tay phải nhân lúc thâu hồi, tay trái một chưởng đánh thẳng vào người Lưu Bội Sinh. Thế võ này đúng thế là võ tuyệt cú của môn phái Hoa Sơn. Lưu Bội Sinh vội giơ bàn tay phải ra cản, khi chĩa tới mặt đối phương, bỗng ngừng tay lại, Thừa Chí hỏi:

- Tại sao anh không tin tôi? Một tay trái của anh chống sao nổi tay phải của tôi.

Thấy thế đánh của Thừa Chí quá hùng mạnh, Lưu Bội Sinh cũng một tay không sao cản nổi, đang sợ bị đánh vỡ mũi, ngờ đâu Thừa Chí bỗng ngừng tay lại. Lưu Bội Sinh vộ giơ tay trái lên, đang nắm quyền liền đổi ra chưởng, hợp cùng tay phải, song chưởng đẩy mạnh một cái, mới đẩy lui được tay phải của đối phương. Thu quyền lại, Thừa Chí nói:

- Ba thế sau đây là: "Lúc Phách Tam Quan", "Phao Chuyên Dẫn Ngọc", và "Kim Cương Chế Vĩ" (ba thế trên nghĩa là: Bỏ mạnh ba quan ải, Ném gạch dụ ngọc, và Kim Cương kìm chế đuôi). Tôi sẽ đánh cả một lúc thì anh đỡ bằng những thế võ nào?

Không phải nghĩ ngợi, Lưu Bội Sinh trả lời ngay rằng:

- Tôi sẽ dùng ba thế như sau: "Phong Bế Thủ" (tay phong tỏa kín đáo), "Bạch Vân Xuân Tụ" (mây trắng ra tụ trong rặng núi), và "Bàng Hoa Phất Liễu" (dựa hoa phủi cành liễu).

Thừa Chí nói:

- Anh sử dụng hai thế đầu đúng đấy, còn thế sau thì sai. Anh nên biết thế võ "Bàng Hoa Phất Liễu" là thế thủ mà có cả thế công nữa. Nếu anh dùng nó đấu với người ngang sức thì không thế võ nào thích hợp bằng. Nhưng vì thế này nửa công nửa thủ, tất nhiên anh phải chia sức lực ra làm đôi. Như thế anh tiếp sao nổi "Kim Cương Chế Vĩ" của tôi.

Lưu Bội Sinh nói:

- Nếu vậy, tôi dùng luôn thế tấn "Thiên Cân Trụy Địa" (nghìn cân rơi xuống đất).

Thừa Chí nói:

- Phải! Anh đón đánh nhé!

Vừa dứt lời, chàng giơ tay phải lên, Lưu Bội Sinh vội dùng những thế võ đã định ra đỡ. Ngờ đâu Thừa Chí giơ tay phải lên đến lưng chừng, tay phải bổ thẳng xuống, đồng thời nói rằng:

- Võ nghệ không nên cố chấp quá. Sư phụ anh dạy thế "Bách Tam Quan" phải dùng chưởng tay phải. Nhưng anh tùy cơ ứng biến, sử dụng chưởng tay trái cũng có thể được.

Miệng nói, tay vẫn không ngừng. Không chờ Lưu Bội Sinh phong bế, Thừa Chí nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay đối phương kéo mạnh về phía trước. Lưu Bội Sinh vội dùng thế "Bạch Vân Xuất Tụ" ra gỡ và lấy tấn đứng lên ngay chớ y không dám thừa cơ tấncông lại. Nhưng y đã bị Thừa Chí giơ tay trái đẩy mạnh chưởng lực lại, hắn ngã về phía trước một bước và phải chạy quanh một vòng mới đứng vững lại được.

Thừa Chí nói:

- Khá đấy, còn thế thứ năm, tôi dùng kiểu cách bắt đầu ra tay của thế "Phá Ngọc quyền."

Thấy chàng không sử dụng cả thế đó mà chỉ lấy kiểu cách bắt đầu thì đánh gì, Lưu Bội Sinh rất lấy làm lạ, lẳng lặng không nói gì. Thấy Lưu Bội Sinh nghi ngờ, Thừa Chí liền giải thích rằng:

- Anh tưởng kiểu cách bắt đầu của thế võ chỉ là lề lối chào nhau mà thôi sao, còn khi lâm trận thì vô dụng phải không? Anh nên rõ, Tổ sư sáng tạo ra pho quyền này, nhứt cử nhứt động đều là những miếng võ lợi hại đánh thắng kẻ địch cả. Anh coi đây!

Vừa nói vừa khom lưng, hữu quyền hợp với tả chưởng, Thừa Chí vái chào. Nhân cai vái đó, chàng nhảy xổ lạ, cả quyền lẫn chưởng đều đánh vào hạ bộ bên trái của Lưu Bội Sinh. Không sao đứng vững được, Lưu Bội Sinh bỗng bay người lên cao, rồi lại rơi xuống. Khi y sắp rơi xuống đất, Thừa Chí đã chạy tới đỡ luôn và đặt đứng vững xuống đất.

Lưu Bội Sinh vội vàng quỳ xuống vái lạy và nói:

- Hậu bối không biết sư thúc, vừa rồi đã vô lễ xúc phạm. Xin sư thúc nể mặt sư phụ cháu xá lỗi cho.

Thừa Chí vội đáp lễ và nói:

- Lưu đại ca lớn tuổi hơn tôi. Chúng ta coi nhau như anh em thì hơn.

Lưu Bội Sinh nói:

- Điều này cháu không dám. Quyền pháp của sư thúc thật là thần diệu vô cùng. Vừa rồi tuy gọi là đấu chơi nhưng sự thật sư thúc đã chỉ bảo cho cháu những quyền pháp tinh vi của bổn môn, cháu thấy cảm ơn vô cùng. Cháu thể nào cũng ôn tập những thế võ ấy luôn luôn.

Thừa Chí mỉm cười không nói năng gì. Nhờ năm thế quyền pháp đó mà sau này quyền thuật của Lưu Bội Sinh càng cao siêu hơn trước nhiều. Vì vậy y suốt đời cung kính Thừa Chí không kém gì sư phụ.

Lúc này Mai Kiếm Hòa và Tôn Trọng Quân không còn nghi ngờ gì nữa. Riêng Kiếm Hòa tự thị đã học được tinh túy kiếm pháp của bổn môn nghĩ thầm: "Quyền pháp của ngươi tuy cao siêu thật nhưng kiếm pháp chắc đâu ngươi đã thắng nổi ta?"

Y đang nghĩ ngợi thì Tôn Trọng Quân đã lớn tiếng gọi:

- Mai sư huynh đấu thử kiếm pháp của y xem.

Mai Kiếm Hòa gật đầu, rồi nói với Thừa Chí:

- Tôi muốn lãnh giáo các hạ mấy thế kiếm.

Lúc này giọng nói của y đã khiêm tốn nhiều nhưng mặt y vẫn còn vẻ vênh váo, kiêu ngạo vô cùng. Thừa Chí nghĩ: "Chắc tên ầy đã học được kiếm pháp chân truyền của bổn môn. Sau khi ra giang hồ hành đạo, y chưa gặp địch thủ nên được người ta khen ngợi quá đáng, mới có thái độ kiêu ngạo và hành vi hỗn xược như vậy. Người này không có tinh thần phục thiện như Lưu Bội Sinh, ta phải cho y một bài học, sau này y mới khỏi làm nhục đến môn phái Hoa Sơn mình."

Nghĩ đoạn, chàng liền nói:

- Đấu kiếm cũng được, nhưng sau khi biết thắng bại rồi anh phải lắng tai nghe mấy lời trung ngôn nghịch nhĩ của tôi.

Mai Kiếm Hòa kiêu ngạo đáp:

- Bây giờ còn chưa biết ai thắng ai bại, ngài nói như vậy hơi sớm quá.

Thấy Mai Kiếm Hòa đã rút kiếm ra đứng phía trái sửa soạn đấu. Lưu Bội Sinh vội gọi:

- Mai sư huynh phải đứng ở phía dưới mới phải.

Mai Kiếm Hòa làm như không nghe vẫn đứng yên nghênh địch. Theo quy luật của phái Hoa Sơn, người dưới thủ kiếm học võ với bề trên phải đứng phía dưới. Như vậy tỏ ra mình không dám đối địch, chỉ xin tôn trưởng chỉ bảo cho vài thế võ mà thôi.

Lúc này Mai Kiếm Hòa đứng ở phía trái, hiển nhiên y vẫn chưa chịu nhận Thừa Chí là sư thúc, chưa sửa soạn gì, Mai Kiếm Hòa liền thúc giục:

- Mời các hạ dùng kiếm!

Thừa Chí nghĩ ngợi giây phút, liền nói với Tiêu Công Lễ:

- Tiêu lão bá, xin cho mượn mười thanh kiếm ra đây.

Tiêu Công Lễ vội nói:

- Viên tướng công chớ gọi tôi như vậy. Tôi đâu dám nhận.

Tiêu Uyển Nhi ra hiệu cho mấy người môn đồ bưng mười thanh kiếm vào. Mấy người môn đồ vội ra lựa chọn mười thanh kiếm thật tốt đem vào bày la liệt trên bàn.

Mọi người đều nhìn cả vào Thừa Chí để xem chàng tuyển dụng thanh kiếm nào. Ngờ đâu, chàng chỉ lấy thanh kiếm gãy của Tôn Trọng Quân, vừa cười vừa nói:

- Tôi dùng thanh kiếm gãy này vậy.

Nghe thấy chàng nói như vậy, ai nấy đều ngạc nhiên nghĩ thầm: "Nửa thanh kiếm này lại không có cán xem chàng sử dụng bằng cách nào?"

Thừa Chí dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ kẹp lưỡi kiếm gãy kia, rồi lên tiếng gọi:

- Mời anh tấn công!

Mai Kiếm Hòa cả giận, nghĩ thầm: "Mi khinh thường ta như vậy, chứ đừng có cáu ta nhé!"

Nghĩ xong, y cầm kiếm phất một cái, thanh kiếm như làn sóng điện, ánh sáng lập lòe và tiếng kêu "vo vo." Lên oai xong, y liền nói:

- Coi kiếm!

Nhắm cổ tay phải của Thừa Chí, Kiếm Hòa đâm thẳng mũi kiếm. Thừa Chí phản công linh hoạt. Tấn công vào nhược điểm đó đối phương tất phải lúng túng. Lúc ấy tầm mắt của hơn hai trăm người có mặt tại đó đều nhìn vào lưỡi kiếm của Kiếm Hòa, ai nấy đều im hơi tiếng lo thay cho Thừa Chí. Thấy kiếm của Kiếm Hòa đâm tới, Thừa Chí không nhảy ra ngoài tránh, mà bỗng giơ lưỡi kiếm cụt ra đỡ thanh kiếm của địch. Hai thanh kiếm vừa va chạm nhau, người ta chỉ nghe "cách" một tiếng và tiếp theo đó la tiếng "keng." Thanh kiếm trong tay Mai Kiếm Hòa đã bị gãy đứt. Mà chỗ gãy lại ở liền ngay đốc kiếm. Trong tay y chỉ còn cầm cái cán kiếm thôi. Ai nấy đều ngơ ngácnhìn nhau không biết chàng dùng thế võ gì mà lại rung gãy khí giới của Kiếm Hòa như vậy.

Chỉ mặt bàn, Thừa Chí nói:

- Tôi đã gọi người lấy sẵn mười thanh kiếm cho anh, mau ra mà đổi đi!

Đến lúc này mọi người mới hay chàng đòi lấy mười thanh kiếm như vậy là để sẵn cho đối phương thay dùng.

Mai Kiếm Hòa vừa sợ vừa giận, nhặt luôn một thanh kiếm ở trong bàn và đâm ngay vào hạ bộ Thừa Chí. Biết miếng đó là hư, chàng không thèm gạt đỡ. Quả nhiên miếng đó đâm tới lưng chừng, Mai Kiếm Hòa đã xoay sang miếng khác đâm vào bụng chàng. Thừa Chí dùng lưỡi kiếm gãy giơ ra đỡ "cách" một tiếng, thanh kiếm của Kiếm Hòa đã bị chấn gãy làm đôi.

Thay liền ba thanh kiếm, thanh nào cũng bị Thừa Chí đánh gãy đôi, Mai Kiếm Hòa đứng ngẩn người ra không nói được nửa lời. Tôn Trọng Quân lớn tiếng nói:

- Đấu kiếm mà dùng yêu thuật thì đấu làm gì?

Thừa Chí vứt lưỡi kiếm gãy đi, mỉm cười cầm hai thanh kiếm ở trên mặt bàn lên, ném một thanh cho Mai Kiếm Hòa rồi quay đầu lại nói với Tôn Trọng Quân rằng:

- Uổng cho chị là người trong bổn môn. Tôi sử dụng "Hổ Thiên công" mà không biết còn dám bảo là yêu thuật.

Thừa dịp chàng đang quay đầu nói với Tôn Trọng Quân, Mai Kiếm Hòa bỗng đâm một nhát kiếm nhanh như chớp vào sau lưng, chờ mũi kiếm sắp đâm tới người, y mới thét lên:

- Coi kiếm!

Thừa Chí né mình tránh và cũng quát lớn:

- Coi kiếm!

Thế kiếm của Mai Kiếm Hòa vừa đâm trộm là chiêu thức "Thương Ưng Cầm Thố" (con ó bắt thỏ) Thừa Chí liền tránh khỏi cùng bắt chước đối phương, cũng sử dụng thế kiếm đó đâm lại kẻ địch. Mai Kiếm Hòa cũng bắt chước đối phương né tránh.

Ngờ đâu, kiếm của Thừa Chí lại vòng trở lại, dí ngay vào lưng Mai Kiếm Hòa. Hoảng sợ toát mồ hôi, Mai Kiếm Hòa nhảy về phía trưóc và nhảy tiếp lên cao, nhưng mũi kiếm của Thừa Chí như bóng theo hình, dù Mai Kiếm Hòa tránh thế nào, nhảy thế nào, mũi kiếm vẫn dính sát vào lưng, nếu Thừa Chí không nể nang, chỉ khẽ đâm một cái, Mai Kiếm Hòa đã bị toi mạng rồi. Biệt hiệu của Mai Kiếm Hoa là "Mạt Ảnh Tử" tất nhiên khinh công của y phải cao siêu lắm nên mới được người ta ban cho tôn hiệu đó.

Lúc này, trong lòng Mai Kiếm Hòa hoảng sợ vô cùng, y đã dùng bảy, tám thân pháp, mà không sao tránh thoát khỏi mũi kiếm Thừa Chí.

Thấy y sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm như tắm. Thừa Chí mới chịu buông tha, thâu kiếm lại, mỉm cười nói:

- Thế kiếm tôi sử dụng cũng là kiếm pháp của bổn môn. Anh chưa học qua thế võ đó hay sao?

Mai Kiếm Hòa định thần một lúc mới cúi đầu khẽ nói:

- Tôi có biết thế kiếm đó. Nhưng vì ngài sử dụng quá nhanh, tôi không thể nào tránh nổi.

Đằng này, Thanh Thanh lại lớn tiếng nói:

- Biệt hiệu của anh là "Mạt Ảnh Tử" tức là người không bóng. Hà! Hà! Tại sao anh lại để cho mũi kiếm của người ta theo sát nút như thế. Nếu là tôi, tôi đành để cho chiếc bóng theo sau còn hơn là không, như anh bây giời chẳng hạn!

Bị Thanh Thanh chọc tức, Mai Kiếm Hòa cứ phải cố nén không dám gây sự như trước, liền đánh trống lảng nói với Thừa Chí rằng:

- Những môn võ tạp học của các hạ nhiều quá, tôi không thể biết rõ chiêu thức nào chánh, chiêu nào phụ để sử dụng võ công bản môn ra chống đỡ.

Thừa Chí đáp:

- Những môn võ tôi vừa sử dụng đều là võ công chánh Hoa Sơn môn phái, sao anh bảo là tạp học? Thôi được, coi đây!

Nói xong, chàng múa kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương. Mai Kiếm Hòa giơ kiếm lên đờ và đâm trở lại một kiếm, Thừa Chí hồi kiếm lại gạt ngang. Mai Kiếm Hòa đang định thu kiếm đâm lần nữa, ngờ đâu kiếm của y hình như bị kiếm của đối phương dính chặt. Thừa Chí quay ngược tay lại hai vòng, Mai Kiếm Hòa ngượng tay không thể nào theo nổi, đành phải buông kiếm ra, thanh kiếm bay bổng đi nơi khác.

Thừa Chí hỏi:

- Anh có cần thử nữa không?

Đánh liều, Mai Kiếm Hòa không trả lời, mà vơ vội một thanh kiếm khác ở trên bàn, lẹ chân xông tới đâm thẳng vào vai trái đối phương. Lần này đã khôn nhiều không dám để cho kiếm mình đụng vào kiếm của Thừa Chí, Mai Kiếm Hòa thấy kiếm đối phương gạt tới, vội thâu ngay thế kiếm lại. Ngờ đâu kiếm của Thừa Chí thừa cơ đi thẳng vào ngực Mai Kiếm Hòa. Nếu không giơ kiếm lên đỡ thì sẽ bị trúng ngực, Mai Kiếm Hòa đành phải giơ ngang kiếm gạt. Hai kiếm vừa va chạm nhau, tay lại bị đối phương kéo quay vòng, thế là kiếm của y lại bị bay bổng lên trời một lần nữa. Mai Kiếm Hòa định đi nhặt kiếm, Thừa Chí quát lớn:

- Đến nước này anh còn chưa chịu phục ư?

Vừa nói chàng vừa đâm liền hai kiếm. Mai Kiếm Hòa định phải ngửa người về phía sau để tránh, để hở hạ bộ, bị đối phương dùng chân khẽ vai y bị ngã ngửa người ra phía sau. Thừa Chí dí mũi kiếm ngay yết hầu của y rồi.

- Anh đã chịu phục chưa?

Từ ra đời đến nay, Mai Kiếm Hòa chưa từng bị thua một trận nào nhục nhã. Thấy Mai Kiếm Hòa hai mắt trợn ngược nằm lăn dưới đất, Tôn Trọng Quân tưởng y bị Thừa Chí giết chết, tay không nhảy tới kêu la:

- Có giỏi thì giết cả tôi đi một thể?

Thấy Mai Kiếm Hòa, Thừa Chí cũng phải sợ hãi, nghĩ thầm nếu ta lỡ tay giết chết y thôi. Sau này biết trả lời sư phụ và sư huynh ta ra làm sao? Vội cúi mình xuống lấy tay rờ ngực hắn, thấy trái tim còn đang đập. Thừa Chí mới yên lòng, vỗ vào huyệt đạo bên hông và cổ của Mai Kiếm Hòa mấy cái.

Lúc ấy Tôn Trọng Quân mím môi nghiến răng dẫm vào lưng chàng một kiếm vòng vây, Thừa Chí cứ mặc vẫn tiếp tục chữa cho Mai Kiếm Hòa. Thanh Thanh và Lưu Bội Sinh vội nhảy xổ tới khuyên ca. Tôn Trọng Quân ức quá, ngồi phệt ngay xuống đất, khóc xòa. Một lát sau Mai Kiếm Hòa từ từ tỉnh dậy, miệng khẽ quát:

- Giết chết ta đi!

Lưu Bội Sinh vội khuyên:

- Mai sư huynh, đừng có cứng đầu như vậy, chúng ta nên nghe sư thúc dạy bảo.

Thanh Thanh nhìn Tôn Trọng Quân vừa cười vừa nói:

- Còn khóc lóc làm gì, y chưa chết đâu.

Tôn Trọng Quân nổi giận, nhảy lên đấm vào vai Thanh Thanh một cái. Quả đấm vừa nhanh vừa mạnh, Thanh Thanh không tránh được bị đòn đau quá, định đánh trả lại.

Tôn Trọng Quân bỗng kêu la "Ối trời ôi, ối trời!"

Vừa kêu, nàng vừa dúm lưng lại, Thanh Thanh thấy vậy ngẩn người ra nổi giận nói:

- Ngươi đã đánh ta, ta không kêu đau thì chớ, trái lại ngươi lại kêu la, thế là nghĩa lý gì?

Thừa Chí đưa mắt ra hiệu bảo yên, Thanh Thanh không hiểu gì cả vẫn cứ phải vâng lời. Lúc ấy lưỡng quyền của Tôn Trọng Quân sưng húp và đỏ ngầu, đau quá chịu không nổi. Thì ra lúc nàng ra sức đấm lưng Thừa Chí, Thừa Chí đã vận hơi lên lưng, nên sức đánh của nàng bị bật ngược lại, vận vào hai quyền của chính mình. Lúc đầu, nàng còn chưa thấy gì, đến khi đấm vào vai Thanh Thanh mới cảm thấy tay mình đã sưng và đau buốt đến tận xương tủy, nước mắt tuôn ra tràn trề.

Vì Thừa Chí ghét nàng tâm địa và thủ đoạn quá ác độc mới ra tay đã chặt đứt cánh tay của tên họ La, nên định tâm cho nàng chịu đau khổ một phen. Có nhiều người đứng đó không hiểu gì cả, lại tưởng Thanh Thanh là con của Kim Xà Lang Quân võ nghệ tất phải giỏi hơn Thừa Chí, Tôn Trọng Quân đấm nàng một quyền mà chịu đau khổ, đó là lẽ tự nhiên. Còn Thập Lực đại sư, Trịnh Khởi Văn, Vạn Phương,⬦ thì biết Tôn Trọng Quân bị sức vận nội công của Thừa Chí mà bị đau, chỉ vần xoa bóp và giải huyệt là đỡ đau và khỏi sưng ngay. Mấy người này, tự biết không phải là địch thủ của Thừa Chí nên không dám tự ý ra giải huyệt cho Tôn Trọng Quân, Mai Kiếm Hòa đứng dậy vái chào Thừa Chí ba lạy và nói:

- Viên sư thúc, cháu không biết đại gia giáng lâm, đã xúc phạm rất nhiều, xin sư thúc giải cứu cho Tôn sư muội.

Thừa Chí nghiêm nét mặt hỏi:

- Anh đã biết rồi đấy à?

Mai Kiếm Hòa không dám bướng bỉnh nữa, cúi đầu khẽ nói:

- Nay cháu đã biết rồi. Không nên xé hai lá thơ của Tiêu đại gia và không nên binh Mẫn nhị ca một cách vô lý.

Thừa Chí nói:

- Sau này, bất cứ việc gì anh nên thận trọng thì hơn.

Mai Kiếm Hòa đáp:

- Cháu xin nghe lời sư thúc dạy bảo.

Thừa Chí nói:

- Mẫn nhị gia chưa hiểu chuyện xưa, đến đây trả thù cho anh, chính ra thì không lầm lỗi gì. Còn các vị anh hùng hào kiệt mời đến tương trợ đều bởi nghĩa khí mà tới. Bây giờ tất cả mọi người đều biết rõ tiền nhân hậu quả, xóa bỏ câu chuyện vừa qua, hóa địch làm bạn, xóa bỏ hiềm thù cũ, đủ thấy ai nấy đều có nghĩa khí cao cả. Về điểm này tôi không trách anh, nhưng còn một điểm anh đã lầm lỗi rất lớn mà anh không hiểu.

Mai Kiếm Hòa ngơ ngác hỏi:

- Điểm nào, xin sư thúc cho hay?

Thừa Chí đáp:

- Điều thứ năm trong mười hai địa giới của phái Hoa Sơn là gì?

- Vừa rồi sư thúc hỏi đệ tử bốn điều giới luật, điều thứ ba là: "Lạm sát vô cớ" (giết bừa những người oan uổng) Tôn sư muột quả thật đã phạm lỗi lớn, bây giờ chỉ có cách xin lỗi và đền tội cùng La đại ca. Đồng thời chúng ta cũng bồi thường cho anh ta một chút tổn thất.

Một đệ tử của Tiêu Công Lễ lớn tiếng nói:

- Ai thèm lấy những tiền xấu xa đó, tiền bạc có thể đền bù được một cánh tay đã đứt hay sao?

Mai Kiếm Hòa biết lỗi, chỉ làm thinh không dám cãi lại, Thừa Chí quay lại nói với người đệ tử đó rằng:

- Quả thật hành vi của sư điệt tôi quá lỗ mãng, tôi rất ân hận, chờ vết thương của La đại ca lành mạnh, tôi sẽ cùng anh ta nghiên cứu một môn võ để riêng cho người một tay sử dụng. Võ đó không phải của phái Hoa Sơn nên tôi không cần phải xin phép sư tôn.

Thấy Thừa Chí võ nghệ kinh người, mới biết chàng đã bằng lòng truyền dạy võ nghệ tuyệt tác cho La Thập Như. Như vậy La Thập Như tuy mất cánh tay "Nhân họa đắc phú", sau này sẽ tài ba hơn tất cả đồng môn. Đã có sư huynh đệ đem tin mừng đó vào báo cho La Thập Như biết ngay. Thấy Thừa Chí nhận biết tội lỗi của Tôn Trọng Quân gây ra, không ai dám nói gì nữa.

Mai Kiếm Hòa lại nói:

- Điều thứ sáu là "bất kính Tôn trưởng", điều này đệ tử biết tội. Điều thứ mười một là "bất biệt thị phi", đệ tử cũng biết tội. Nhưng còn điều thứ năm là "Kết giao gian đồ." Điều này đệ tử không hiểu vì Mẫn nhị ca là một người hảo hán⬦

Nghe tới đây, Mẫn Tử Hoa la lớn:

- Cái gì? Bảo tôi là gian đồ ư?

Thừa Chí nói:

- Xin Mẫn nhị gia chớ có điều lầm, tôi không nói anh đâu.

Mẫn Tử Hoa nói:

- Vậy Viên đại gia nói ai?

Thừa Chí đang định trả lời, bỗng thấy hai người đệ tử của Tiêu Công Lễ đỡ La Lập Như ra vái chào chàng. Chàng vội đáp lễ. Tuy mặt nhợt nhạt không có sắc máu, La Lập Như vẫn cứng cỏi nói:

- Viên đại hiệp đã cứu sư phụ cháu, lại nhận dạy võ cho cháu, cháu cảm ơn vô cùng.

Thừa Chí khiếm lên định la lớn, Trịnh Khỏi Văn đã cười nói:

- Lão Tiêu, đồ đệ của anh khôn ngoan thật sợ người ta nghĩ lại từ chối, gã vội ra cảm ơn ngay rồi.

Tiêu Công Lễ càng cười nói:

- Trịnh đảo chủ khéo pha trò thật.

Chào xong, La Lập Như trở vào bên trong. Lúc này Tôn Trọng Quân đau đến nỗi đầu trán đầy mồ hôi lạnh, Thừa Chí thấy nàng chịu khó khá lâu rồi, tiến đến định cứu chữa, Tôn Trọng Quân tức giận nói:

- Đừng rờ vào tôi, có đau đến chết đi nữa cũng không cần ngươi cứu chữa.

Thừa Chí mặt đỏ bừng định bảo cách cứu chữa cho Thanh Thanh giúp hộ, nhưng thật ra cũng chẳng tiện hơn, quay lại định nhờ Uyển Nhi

Bỗng nghe thấy "Pằng, pằng" hai tiếng, hai cánh cửa khách sảnh này đã bị đánh bật ra tung lên.

Mọi người đều giật mình quay lại xem, thấy hai người từ từ bước vào. Một người ngoài năm mươi tuổi, ăn mặc kiểu nông dân, một người nữa là đàn bà ngoài bốn mươi tuổi, tay ẵm thằng bé.

Tôn Trọng Quân la lớn:

- Sư phụ, sư mẫu!

Vừa nói, nàng vừa chạy lại gần hai người đó. Thấy nàng xưng hô như vậy, mọi người mới biết vợ chồng Quy Tân Thụ đã tới. Quy nhị nương đưa đứa nhỏ cho chúng giữ, mặt xạm lại xoa bóp cho Tôn Trọng Quân⬦

Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh cũng vội tiến lên chào, Thừa Chí cũng tiến lại chào. Quy Tân Phụ đỡ chàng dậy, chỉ nói một câu:

- Tôi không dám!

Quy nhị nương vừa xoa bóp cho đồ đệ vừa liếc mắt quan sát Thừa Chí thấy vừa đau. Tôn Trọng Quân vừa khóc vừa kể lể rằng:

- Y bảo, y là các sư thúc của chúng con, còn làm tay con đau như thế này. À, y còn làm gẫy cái kiếm của sư mẫu cho con đấy.

Thấy nàng nói như vậy, Thừa Chí ăn năn thầm nghĩ: "Sớm biết thanh kiếm đó của nhị sư phụ tặng cho nó, thì dù sao ta cũng không đành làm gãy như vậy."

Nghĩ đoạn, chàng vội nói:

- Tiểu đệ không biết, đã trót lỡ tay, xin sư huynh, sư tẩu thứ lỗi cho.

Quy nhị nương nói với Quy Tân Thụ rằng:

- Nầy nhị ca, nghe nói sư phụ mới nhận một tiểu đồ đệ, có phải là y không? Tại sao y lại vô lễ đến thế.

Quy Tân Thụ đáp:

- Tôi chưa thấy y bao giờ.

Quy nhị nương nói:

- Phải biết, bể học vô bờ, ngoài trời lại có trời, người giỏi lại có người giỏi hơn, mới học có một chút võ nghệ mà đã dám tự tiện đi bắt nạt người. Hừ! Đồ đệ ta mất dạy đã có ta dạy bảo, không cần sư thúc phải bận tâm hộ!

Thừa Chí vội nói:

- Dạ, dạ! Tiểu đệ có phần lỗ mãng.

Quy nhị nương nói:

- Ngươi làm gãy kiếm của ta, ngươi có còn coi tôn trưởng là gì không, dù sư phụ có cưng ngươi thật, chẳng lẽ người lại xử sự với sư ca như thế à?

Thấy nàng càng nói càng dữ tợn, mọi người đều biết lời nói của nàng khiếm lý, Thừa Chí chỉ cúi đầu chịu đựng. Tiêu Công Lễ và những người bên ông ta đều tỏ ra bất bình. Mẫn Tử Hoa, Đồng Huyền, và Vạn Phương các người đều khoái chí thầm.

Tôn Trọng Quân nói:

- Thưa sư phụ, sư mẫu, y bảo y có một người tên là cái gì⬦ Kim Xà Lang Quân đỡ đầu cho y nên y mới đánh cả Mai sư ca và Lưu sư ca.

Vợ chồng Quy Tân Thụ, vì đứa con một ốm nặng, đi khắp nơi để tìm danh y điều trị, vợ chồng họ Quy nghe mấy tay y sĩ giỏi đều nói, đứa nhỏ đó bị nội lực trong từ khi ở trong bụng mẹ. Vì khi Quy nhị nương mang thai đứa bé đó, thường đánh nhau với người, bị động nên bây giờ phải bế chúng đi tìm phương cứu chữa khắp nơi. Hôm nay tình cờ tới đây, vợ chồng Quy Tân Thụ bỗng gặp Tôn Trọng Quân là vị nữ môn đồ yêu quý.

Nghe Tôn Trọng Quân nói, Quy nhị nương nhìn Thừa Chí gay gắt:

- Ngươi có nghe nữ đồ đệ ta nói chưa? Sao ngươi dám bẻ gãy thanh kiếm của ta lại còn cả gan đánh nữ đồ đệ ta như thế?

Thừa Chí cúi đầu:

- Đây là chuyện bất ngờ, tiểu đệ không được rõ, xin đại tỷ hãy thứ tha cho, sự thật tiểu đệ đâu muốn thế.

Quy nhị nương thét:

- Ngươi bảo ngươi không muốn mà lại hành động như thế à. Nếu ta không dạy cho ngươi một bài học thì làm sao ngươi biết ăn năn hối cải.

Quy nhị nương trao hai đứa bé cho Tôn Trọng Quân:

- Nữ đồ đệ hãy bồng hai đứa bé để ta trừng trị tên tiểu tử này.

Tôn Trọng Quân đón lấy hai đứa bé lui ra ngoài đứng nhìn trận đấu giữa Quy nhị nương và Thừa Chí sắp diễn ra.

Cầm thanh kiếm gãy nửa khúc trong tay, Quy nhị nương đưa tới một nhát ngay yết hầu Thừa Chí. Mới ra chiêu đầu ả đã hạ độc thủ rồi đủ rõ lòng dạ ả ác độc đến dường nào.

Thừa Chí bước sang nghiêng mình tránh khỏi kiếm hiểm ác của Quy nhị nương.

Nhưng lưỡi kiếm của ả như hình với bóng phạt ngang qua lưng Thừa Chí nhanh tợ chớp. Quy nhị nương quyết tâm hạ cho bằng được Thừa Chí để rửa nhục cho nữ môn đồ mình.

Thừa Chí thừa biết rõ thâm tâm của Quy nhị nương như chỉ tránh né mà không có phản công. Chỉ vì dù thế nào Quy nhị nương cũng là sư tỷ của chàng, theo quy luật môn phái, chàng không được gây tổn thương.

Mười mấy nhát kiếm dùng toàn tuyệt chiêu, Quy nhị nương vẫn không sao hạ nổi Thừa Chí.

Quy nhị nương thét:

- Ngươi chạy đi đâu?

Tả chưởng của ả vỗ ra một hư chiêu, trong khi lưỡi kiếm chớp tới trước ngực Thừa Chí nhanh tợ sét.

Theo ý định của Quy nhị nương, ra chiêu này sẽ không cho Thừa Chí tránh né đi đâu được nữa nhưng ả đã lầm. Một tiếng "keng" nổi lên âm thanh thật thanh thai.

Thanh kiếm vuột khỏi bàn tay của Quy nhị nương bay bổng lên xây theo vòng tròng trông thật ngoạn mục.

Đồng thời ả bị tháo lui ba bước vì sức đẩy quá mạnh của kình lực do Thừa Chí đưa ra. Ả sửng sốt cả người đứng trố mắt nhìn Thừa Chí một lúc như không ngờ công phu của đối phương cao thâm đến thế.

Với hai bàn tay không chống trả lại thế kiếm của ả một cách hết sức ung dung, tự tại. Bỗng Quy nhị nương thét lên một tiếng, lấy trong mình ra một thứ võ khí quái lạ.

Đó là khí giới "Táng Môn đinh" rất nên lợi hại vì trên đầu nó có sáu mũi hắc đinh khi ra cùng lượt bay tới tấn công kẻ địch qua sáu phía.

Quy nhị nương huy động cây Táng Môn đinh một cái, nhiều làn sáng chớp tới Thừa Chí. Thừa Chí bốc mình lên cao tránh khỏi, thân mình vừa hạ trở xuống liền gặp ngay loạt ánh sáng thứ hai.

Thủ đoạn của Quy nhị nương quả thật hiểm độc. Bên ngoài Thanh Thanh hét:

- Tránh mau!

Nhưng từ trên cao rơi xuống, Thừa Chí chẳng có cách nào tránh né đi đâu được cả, liền nhanh tay lấy mấy quân cờ.

Ráng⬦ ráng⬦

Loạt hắc đinh bị quân cờ đánh trúng rớt xuống mặt đất. Quy nhị nương trố mắt nhìn mấy quân cờ bỗng phóng tới.

Cả Thanh Thanh lẫn Uyển Nhi đồng thét:

- Trở lại!

Hai cô gái cùng lúc tấn công Quy nhị nương từ hai phía bắt buộc ả này phải tháo lui trở lại, ả lại thét:

- Các ngươi hãy coi đây!

Nói đoạn, ả dùng mũi "Táng Môn đinh" ra tới bốn phần, mới biết cây đinh đó không có ngạnh, nên sử dụng mũi tên đi ra, Tiêu Uyển Nhi lấy luôn chiếc trâm tóc cho Thừa Chí để buộc cho Thanh Thanh lui trở lại.

- Chú Thanh hãy lui lại, đừng cãi vã với họ.

Thanh Thanh hỏi:

- Tại sao tôi phải lui lại.

Thừa Chí đáp:

- Em hãy nể mặt Sư huynh một lần đi.

Thanh Thanh có ý không hài lòng nhưng không cãi lớn, Thừa Chí đứng yên.

Thừa Chí mừng thầm nhìn Thanh Thanh mỉm cười.

Chờ Thừa Chí buộc vết thương xong, Quy nhị nương cười nhạt nói:

- Kim Xà Lang Quân chỉ được cái hư danh thôi. Nếu là ngươi có bản lãnh thật, tại sao con y lại tránh không nổi mũi đinh ta vừa ném thử?

Thừa Chí nghĩ thầm: "Nhị sư tẩu lúc này hiểu nhầm quá nỗi, mình có giải thích lại càng làm tăng sự tức giận của bà ta."

Nghĩ vậy, chàng đành phải làm thinh.

Quy nhị nương lại nói:

- Ở đây có nhiều người, nói chuyện của bản môn chúng ta không tiện nói nhiều. Canh ba đêm mai vợ chồng chúng ta chờ ở cạnh Vũ Hoa đài trên đỉnh Kim Sơn, xin mời Viên đại gia tới đó. Chúng nói muốn thử xem Viên đại gia có phải là sư đệ của nhà tôi không?

Thấy nàng nói như vậy, mọi người biết nàng đã khiêu chiến với Thừa Chí một cách trắng trợn. Tiêu Công Lễ lo ngại Thừa Chí vội nói:

- Có "Hà Thử Ô" và "Phục Linh ngàn năm" để chế thuốc viên mới chữa khỏi được. Bằng không chỉ trong thời gian một, hai năm, thằng bé sẽ gây dần đi mà chết. Vợ chồng họ Quy quý đứa con hơn cả tánh mạng mình, đã nhờ bạn bè tìm kiếm hai vị thuốc đó hộ, nhưng hai vị thuốc cỏ ấy không phải một chốc mà tìm thấy. Thuốc chưa tìm ra mà đứa bé cứ yếu dần, hai vợ chồng mới tính toán đến đất Nam Kinh này, tìm kiếm thử xem, vì nơi đây là Kinh Đô, tất nhiên phải có các vật lạ của báu, do đó hai vợ chồng Quy Tân Thụ mới lần mò đến đất Nam Kinh này. Khi tới nơi, mới hay ba đồ đệ đắc lực cũng có mặt ở đây, hai vợ chồng mới tới nhà Tiêu Công Lễ.

Ngờ đâu lại thấy Tôn Trọng Quân bị điểm huyệt, Quy nhị nương tánh rất nóng nảy, thô lỗ, chỉ nghe lời đồ đệ, lại thêm nóng ruột bởi đứa bé bị nặng, cho nên mới khiển trách bừa Thừa Chí như vậy. Nay lại nghe Thừa Chí có người ngoài đỡ đầu cho, Quy nhị nương càng thêm tức giận thêm, quay đầu hỏi chồng:

- Tên quái vật Kim Xà vẫn còn sống đấy à?

Quy Tân Thụ đáp:

- Nghe nói y đã qua đời rồi, nhưng điều này chưa ai biết rõ cả.

Thấy nàng vô cớ khiển trách Thừa Chí, Thanh Thanh đã giận rồi, nay lại nghe nàng gọi cha mình là quái vật, càng tức giận thêm, liền chửi lại:

- Mụ đa ngôn kia, sao vô cớ mụ lại ăn nói hàm hồ như vậy?

Quy nhị nương nổi giận hỏi:

- Ngươi là ai?

Tôn Trọng Quân đỡ lời:

- Y là con trai của Kim Xà quái vật đấy.

Quy nhị nương phẩy tay một cái, một luồng ánh sáng lạnh bắn thẳng vào vai Thanh Thanh. Thừa Chí hoảng sợ chạy lại cầm cánh tay nàng xem thấy là mũi "Táng Môn đinh." Lúc ấy Thanh Thanh vừa lo vừa giận đau đến biến sắc mặt.

Thừa Chí nói:

- Nhị vị oai trấn Giang Nam nhứt là chúng tôi vẫn thấy đại danh Thần Quyền Vô Địch, ngưỡng mộ vô cùng, nay thật may mắn cho chúng tôi được hai vị bỗng dưng giáng lâm còn gì hân hạnh bằng.

Quy nhị nương chỉ "hừ" một tiếng, không thèm trả lời. Quy Tân Thụ đang lo ngại cho con ốm nặng, hình như tâm bất định.

Tiêu Công Lễ lại nói:

- Viên đại gia đã trượng nghĩa giàn xếp cho đệ tai bay thoát. Mai đại ca, Lưu đại ca, và Tôn đại tỷ, ba vị cũng đều nói đến rồi. Tối mai đệ đã được phép tiếp quý vị anh hùng hào kiệt. Hai vị cũng cho phép đệ được đón tiếp một thể. Đồng thời cũng để cho anh em chúng tôi mừng ba vị sư huynh đệ tương⬦

Ông ta chưa nói dứt lời, Quy nhị nương đã quay lại nói Thừa Chí rằng:

- Thế nào? Cậu có dám đến không?

Thừa Chí đáp:

- Chẳng hay sư huynh, sư tẩu ở đâu? Để sớm mai tiểu đệ được đến lãnh giáo. Còn sư huynh, sư tẩu muốn khiển trách cách nào, tiểu đệ cũng không đám trốn tránh.

Quy nhị nương "hừ" một tiếng, mới nói:

- Ai biết cậu thật hay giả, đừng gọi là sư huynh, sư tẩu như thế vội. Chờ tối mai thử xem qua võ cậu hãy hay. Trọng Quân, chúng ta đi thôi!

Vừa nói nàng vừa kéo tay Trọng Quân đi thẳng ra ngoài cả.

Trường Bạch tam anh Bính Quang, Sử Bính Văn, Lý Cương, ba người thấy Thừa Chí ra tay can thiệp, biết âm mưu của mình không thành lại thấy tình hình vừa rồi, biết người ăn trộm thư từ đêm hôm qua tất là Thừa Chí không sai. Chỉ sợ Thừa Chí lát nữa đem chuyện thông địch của mình tố cáo cho mọi người hay, cả ba cứ kiếm cơ hội lẻn trốn. May mắn thay, vợ chồng Quy Tân Thụ tới gây gổ với Thừa Chí, Trường Bạch tam anh mừng thầm, chỉ mong câu chuyện tranh chấp đó càng ngày càng lớn để bọn y ở giữa được lợi. Sau thấy Quy nhị nương hẹn Thừa Chí tối mai tỷ võ, sự mong muốn không thay, cả ba người đưa mắt ra hiệu, lẻn ra trước vợ chồng Quy Tân Thụ. Thấy vậy, Thừa Chí lớn gọi:

- Này, hãy khoan đã!

Vừa nói chàng vừa nhảy ra cản lại, Quy nhị nương cả giận quát lớn:

- Thằng nhãi này vô lễ thật, muốn cản trở ta phải không?

Nói xong, nàng dùng chưởng bổ thẳng vào đầu Thừa Chí. Thừa Chí tránh sang một bên, bàn tay của Quy nhị nương mới sướt qua vai mà chàng đã thấy nóng ran.

Quy nhị nương ở nhà thường hay so tài với chồng, luyện tập rất siêng năng, nên chưởng pháp nhanh nhẹn và mạnh vô cùng.

Thấy chưởng đó không đánh trúng Thừa Chí, trong lòng cũng ngạc nhiên, vì mười năm nay chưa đánh ai mà hụt như thế bao giờ, Quy nhị nương nổi giận đổi thế bổ xuống thành thế xỉa ngang, tiếp tục tấn công Thừa Chí. Nhún một cái, Thừa Chí nhảy vọt lên cao, rồi vượt qua bàn ăn. Như vậy Quy nhị nương mới không tiện đuổi đánh nữa, liền cùng chồng và ba đồ đệ đi thẳng ra cửa. Thấy có cơ hội tốt như vậy, Trường Bạch tam anh vội theo sau mấy người đi ra.

Thừa Chí lại quát lớn:

- Ở lại cả.

Chàng như con chim đại bàng nhảy theo nắm được cổ Lý Cương, thuận tay điểm huyệt và vứt xuống đất nhưng vẫn để anh em họ Sử chạy thoát. Đuổi theo ra tới ngoài cửa, trời đã tối đen như mực vô cùng, nhưng sực nghĩ lại đã bắt được một tên cũng có thể hỏi được khẩu cung, liền quay vào trong sảnh. Chàng bỗng nghe phía sau có một giọng già cả vừa cười vừa nói:

- Cậu bạn nhỏ của tôi, đã lâu năm không gặp nhau, võ nghệ của cậu đã tấn tới nhiều lắm.

Nghe giọng nói quen quen, vội quay đầu lại xem trông thấy hai người đang rảo bước tiến tới. Một người tay xách Sử Bình Văn. Một người tay xách Sử Bình Quang.

Thừa Chí mừng quá, chạy lại nghênh đón hai người đó. Người đi trước râu tóc bạc phơ, lưng đeo một cái bàn vuông đen thui thũi. Ông ta là Mộc Tang đạo nhân, người đã dạy chàng ám khí. Tuy không có danh nghĩa thầy trò nhưng ơn dạy bảo chỉ hơi kém sư phụ chàng chút ít thôi. Chàng mừng quám, vội quỳ xuống vái lạy. Mộc Tang đạo nhân cười nói:

- Tôi chịu không nổi cái lễ này đầu! Cậu mau đứng dậy đi! Cậu thử xem người nào kìa.

Thừa Chí đứng dậy trông thấy người đại hán tuổi trạc trung niên kia, hai mái tóc đã hoa râm, nhìn kỹ mới nhận ra là người hồi nhỏ đã xả thân cứu mình, Thu Sơn, vì vất vả quá, hình dạng đã thay đổi rất nhiều. Vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Thừa Chí nhảy xổ lại ôm chặt lấy cổ Thôi Thu Sơn miệng kêu la lia lịa:

- Ôi! Thôi thúc thúc, cháu không ngờ lại là chú!

Chàng vừa nói vừa khóc. Thấy Thừa Chí tình cố nhân coi nặng như vậy, Thôi Thu Sơn cũng không nhịn được hai hàng lệ chảy ròng xuống má. Hai người đang trò chuyện bỗng nghe thấy Mẫn Tử Hoa kêu la:

- Kìa, hai vị Sử đại ca và Lý đại ca là những bọn tôi đã thành tâm mời tới. Tại sao các người lại bắt bớ mấy anh ấy làm gì?

Không trả lời ngay, Thừa Chí dẫn Mộc Tang đạo nhân đến trước mặt mọi người và nói:

- Vị này là Mộc Tang đạo nhân, là ân sư của tiểu đệ.

Chàng lại chỉ Thôi Thu Sơn nói:

- Còn Thôi đại thúc đây giỏi về thế "Phục Hổ chưởng pháp", tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm là thầy dạy võ lòng môn võ cho tiểu đệ.

Các võ lâm tiền bối đều hâm mộ Mộc Tang đạo nhân đã lâu, chỉ vì hành tung của ông ta thần xuất quỷ mạt, trên giang hồ thường kêu ông ta là "Quỷ Ảnh Tử" (người bóng ma).

Những người có mặt tại đây có đến chín mươi phần trăm không có cơ hội biết ông ta. Chỉ có Thập Lực đại sư, phái Côn Lôn Trương Tâm Nhứt là thỉnh thoảng được gặp mặt ông ta nhưng hai người vẫn còn là hậu bối của ông ta. Lúc ấy cả hai vội chạy lại chào, Mộc Tang đạo nhân chắp tay vái các người và nói:

- Xưa nay, bần đạo chỉ biết ăn cơm chay và thích đánh cờ chớ không hay lý sự đến mọi việc lôi thôi của người đời. Nhưng tháng trước bỗng được tin người ta cho hay, nói là có người tư thông ngoại quốc, bọn ấy định tới Nam Kinh này giở trò bán nước cầu vinh. Việc này bần đạo không thể làm ngơ được cho nên mới theo dõi bọn đó tới đây.

Mẫn Tử Hoa hỏi:

- Ai là gian tặc bán nước? Chẳng lẽ là Trường Bạch tam anh hay sao?

Mộc Tang đạo nhân đáp:

- Phải, chính là ba vị anh hùng hào kiệt lừng danh khắp thiên hạ này đây.

Mẫn Tử Hoa nói:

- Ba người này là bạn tốt cả, khi nào chịu làm những trò vô sĩ ấy. Cụ đừng đổ oan cho người tốt.

Mộc Tang đạo nhân nói:

- Bần đạo là người từ bi hỉ xả, xưa nay chưa gặp ba tên này bao giờ, và cũng vô oán vô thù, đổ oan cho chúng làm gì? Bần đạo ở bên ngoài quan ải, chính mắt đã trông thấy bọn chúng lén lút đi lại với giặc Mãn Châu cho nên mới theo dõi đến đây.

Mẫn Tử Hoa hỏi:

- Cụ có gì làm bằng cớ không?

Mộc Tang ha hả cười nói:

- Chứng cớ ư? Phải lấy cái gì làm chứng cớ chớ? Chẳng lời của bần đạo không đáng tin hay sao?

Mẫn Tử Hoa nói:

- Điều này ai dám tin cơ chớ?

Mộc Tang nổi giận nói:

- Đến sư phụ ngươi là Hoàng Mộc đạo nhân, lời nói của ta y cũng không dám nói nửa câu không. Còn ngươi là thằng nhãi nào mà dám táo gan không tin lời bần đạo.

Mọi người vẫn tôn ông ta là võ lâm tiền bối nhưng nhận thấy ông ta võ đoán như vậy có vẻ cậy thế bắt nạt người, ai nấy trong lòng đều không phục. Mộc Tang đạo nhân tức giận quá cứ vuốt râu lia lịa. Thừa Chí vội lấy hai lá thơ trong túi ra, giao cho Mẫn Tử Hoa xem và nói:

- Mời công tử đọc cho tất cả anh em nghe.

Đỡ lấy hai lá thơ, mới xem được vài câu, Mẫn Tử Hoa đã giựt mình lớn tiếng đọc:

- Đây là thơ của Cửu Vương nước Mãn Châu Đa Nhĩ Cổn viết cho Trường Bạch tam anh. Trong thơ dặn bọn chúng kiếm cơ hội cướp lấy các phạm vi thế lực của bang hội vùng Giang Nam này và khiêu khích ly gián các anh hùng hào kiệt để cho tàn sát lẫn nhau. Đồng thời gầy dựng thế lực của mình, làm nội ứng cho Mãn Châu khi đem binh vào đánh trong quan ải. Trong thơ có cả ấn tín Cửu Vương và mấy chữ Mãn Châu ngoằn ngoèo.

Chưa đợi Mẫn Tử Hoa đọc xong, các anh hùng hào kiệt đã cả giận. Trịnh Khởi Văn xách Lý Cương dậy giải huyệt xong rồi quát hỏi:

- Chúng mầy còn có gian kế gì? Mau mau xưng ra ngay.

Lý Cương trợn mắt không nói. Trịnh Khởi Văn tát cho hai cái bạt tai. Hai má tên họ Lý này sưng vếu tức thì. Thừa Chí liền kể hết đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe. Biết không thể nào chối cãi được nữa, Lý Cương lớn tiếng nói:

- Quân Mãn Châu sắp đánh vào trong quan ải. Nơi đây đều là thiên hạ của Mãn Châu. Các người bằng lòng quy thuận sẽ là những khai quốc công thần. Nếu⬦

Y chưa nói dứt lời đã bị Trịnh Khởi Văn đấm một quyền vào giữa ngực, chết giấc tức thì. Anh em họ Sử khôn ngoan và nham hiểm hơn Lý Cương nhiều, thấy người bạn của y nói những lời đó biết là nguy hiểm đến nơi nhưng chúng bị điểm huyệt không sao nói được. Trịnh Khởi Văn lên tiếng hỏi:

- Thưa đạo trưởng, những tên gian tặc này đem giết chúng đi, còn để làm gì?

Mộc Tang cười nói:

- Đừng giết vội, bần đạo còn cần dùng chúng. Hôm nay đã muộn, để bữa khác tái thỉnh quý vị cùng thương lượng. Vì bần đạo chắc chúng thể nào cũng còn đồng đảng nữa.

Mọi người đều nghe lời, lần lượt cáo từ ra về. Mẫn Tử Hoa biết mình bị kẻ gian lợi dụng, ăn năn vô cùng, cực lực cáo lỗi với Mộc Tang đạo nhân và cám ơn Thừa Chí.

Y nói:

- Nếu không nhờ được Viên tướng công ra tay phân giải, tội của đệ không sao tránh khỏi.

Chờ mọi người đi rồi, Mộc Tang cởi bàn cờ xuống, móc túi lấy quân cờ ra bảo với Thừa Chí rằng:

- Bấy lâu nay tôi mong nhớ cậu lắm và không gì nhớ bằng đánh cờ với cậu. Nào, chúng ta lại đây đánh vài ván để bần đạo đỡ ghiền.

Thấy ông ta mê cờ như vậy, Thừa Chí đành phải chìu lòng, ngồi xuống tiếp. Mộc Tang nói với những người còn ở lại rằng:

- Các người cũng nên đi nghỉ đi.

Tiêu Công Lễ đưa Thôi Thu Sơn vào nhà trong. Thanh Thanh cứ nhứt định đứng xem không chịu đi ngủ. Tiêu Uyển Nhi cũng thức để sai bảo người nhà bưng rượu, bưng nước lên.