Thiển Uyên trên lưng mang theo một người sống chạy đi một mạch như điên, vừa phải cẩn thận đề phòng có truy binh hay không, tuy là đêm cuối thu hàn lãnh nhưng lúc tới được thôn trang nhỏ này hắn đã muốn ướt sũng mồ hôi, đem đai lưng cột Lâm Chi Diêu tháo xuống, người này còn đang mê man, Thiển Uyên cố ý trả thù y, sau khi tháo xuống đai lưng cũng không thèm đỡ, người sau lưng lập tức thật mạnh té lăn trên đất! Thiển Uyên kinh hãi, nếu là ngủ thì bị như vậy đã sớm tỉnh rồi!

“Lâm Chi Diêu! Lâm Chi Diêu!” Thiển Uyên liên tiếp hô to vài tiếng, Lâm Chi Diêu cũng không nhúc nhích, tay chân lạnh lẽo, vẻ mặt an bình, sắc mặt trắng như tờ giấy, làn da tái nhợt khô hanh, lông mi và phía trên đều đọng sương, trên trán đến một giọt mồ hôi cũng không có, môi cũng biến thành màu tím, Thiển Uyên tâm sinh hoảng sợ, trong lòng không ngừng niệm “Sẽ không sẽ không”, một bên do dự đưa tay đến dưới mũi y.

“Còn thở!” Tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng cảm giác được một tia hơi thở kia cũng khiến Thiển Uyên thực kích động! Khẩn trương chạy đi tìm nơi bố trí ổn thỏa, để cho y hảo hảo nghỉ ngơi, chữa thương cho y!

Thiển Uyên nóng ruột, cũng cố không khiến người hoài nghi, ôm Lâm Chi Diêu vội vàng chạy hướng trong thôn nhỏ, đập cửa của nhà đầu tiên, ra mở cửa chính là một lão hán thân thể cường tráng, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Chi Diêu đang hôn mê bất tỉnh trong lòng Thiển Uyên một cái liền cho bọn họ tiến vào.

“Ta họ Trần, sống cùng nhi tử và con dâu, hôm qua bọn họ đi về nhà nương, tiểu ca hãy đem nương tử ngươi ôm vào trong phòng nhi tử của ta đi! Ta đi chuẩn bị nước ấm!” Lão hán chỉ phòng cho Thiển Uyên xong liền xoay người đi vào hậu viện. Thiển Uyên gật gật đầu, Trần lão hán hiển nhiên là đem Lâm Chi Diêu xem như nữ nhân, như vậy cũng tốt. Ôm Lâm Chi Diêu vào nhà, đặt y nằm lên giường, đắp chăn gọn gàng, ngón tay đặt lên mạch môn của y, phân xuất một chút nội lực xem xét thương thế. Tình trạng của Lâm Chi Diêu thật không tốt, mạch đập cơ hồ yếu đến không có, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống nhanh chóng, Thiển Uyên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vạn phần hối hận kiếp trước mình đã không học y! “Nếu nghe lời Gia Minh thì tốt rồi, đi học y mặc kệ là khoa gì đều tốt!”

Trần lão hán không bao lâu mang một cái thùng tắm lớn tiến vào, lại lấy rất nhiều nước ấm đổ vào trong thùng

.

“Tiểu ca mau đặt nương tử ngươi vào trong thùng đi, ta đi chuẩn bị chút đồ để ăn.” Nói xong liền lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Nhanh chóng lột hết y phục của Lâm Chi Diêu, đem y ôm vào thùng, Lâm Chi Diêu ngồi không được, nhắm thẳng trong nước mà trượt, Thiển Uyên đành phải cởi y phục mình ra tiến vào trong thùng ôm lấy Lâm Chi Diêu không để y chìm xuống nước.

Nước thực nóng, chỉ lát sau hai người đều bị hâm đến cả người đỏ bừng, Thiển Uyên cơ hồ nhịn không được muốn nhảy ra, Lâm Chi Diêu lại vẫn một chút phản ứng cũng không có, Thiển Uyên đành cắn răng chịu đựng không ngừng xoa bóp tứ chi cùng thân thể cho y, một lúc sau Lâm Chi Diêu vẫn là mềm nhũn tựa vào lòng ngực hắn, hơi thở càng ngày càng yếu.

Thiển Uyên hốc mắt dần dần đỏ lên, gắt gao ôm lấy y, sợ hãi giấu ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ theo sống lưng hiện lên, tuy rằng tính đến nay đã hơn hai mươi năm, cái loại cảm giác từng chút từng chút chết chìm trong vũng lầy vẫn không hề quên . . . . .

Hắn vạn phần sợ hãi ôm lấy người trong lòng, cùng tử thần giành giật thời gian, quá trình tử vong quá mức rõ ràng, giống như pha quay chậm trong điện ảnh, hô hấp của Gia Minh, nhịp tim của Gia Minh, chậm lại, yếu đi, sau đó hoàn toàn biến mất, hắn cả đêm ôm thân thể người yêu, nỗ lực sưởi ấm nhưng thân thể kia dần dần trở nên băng lãnh, cánh tay mỏi nhừ cũng không dám buông ra, nhưng đều phí công. Cái cảm giác vĩnh viễn mất đi người yêu là như thế nào, kinh nghiệm bản thân về cảm giác tử vong của người mình yêu nhất lại là như thế nào? Hắn không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy thời điểm nắng mai xuyên thấu qua rèm cửa màu trắng chiếu vào gối đầu, hắn không biết chính mình đã chết hay còn sống.

“Ta sẽ không cho ngươi chết.”

Ôm lên thắt lưng của Lâm Chi Diêu để cho y khóa ngồi trên người mình, tay tìm đến phía sau của y, nâng lên tính khí của mình, nhờ nước ấm bôi trơn, từng chút từng chút tiến vào, sau khi toàn bộ đã đi vào cúi đầu hôn trụ miệng y, hai tay đỡ thắt lưng y, chậm rãi bắt đầu hoạt động.

Đầu của Lâm Chi Diêu vô lực tựa vào vai hắn, qua một hồi lâu, Thiển Uyên cảm thấy được hơi thở chút như có như không bên tai đã tiêu thất, hoảng sợ không ngớt, lại đưa tay thăm dò hơi thở của y, tay ức chế không được mà run lên.

Một . . . . . hai . . . . . ba . . . . . bốn . . . . . năm . . . . . suốt mười giây, Lâm Chi Diêu không có hô hấp!

Thiển Uyên kinh ngạc thu hồi tay, tuyệt vọng tĩnh mịch, lệ cũng rơi không nổi, cắn môi đến xuất huyết, bỗng nhiên giữ chặt thắt lưng Lâm Chi Diêu, ra sức trong người y trừu sáp!

“Không được bỏ ta, không được chết! . . . . . Không cần bỏ lại ta một mình, không muốn không muốn! Không được bỏ ta! . . . . . Không được bỏ ta . . . . . Vì sao các ngươi đều như vậy! Vì sao luôn để lại ta một mình? Ta không cho phép ngươi chết! Không cho phép ngươi chết! . . . . .”

Thiển Uyên bi thương gầm nhẹ, vừa làm vừa nói “Không được bỏ ta.” Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai vang lên thanh âm như có như không trầm thấp lặp lại “Đừng . . . . . bỏ . . . . . ta . . . . .”

“Diêu!” Thiển Uyên vừa mừng vừa sợ, hai tay nắm lấy bả vai Lâm Chi Diêu xoay mặt y qua “Ngươi đừng chết!”

“Ta không bỏ đi . . . . . không bỏ ngươi . . . . .” Người chết đi sống lại mắt cũng không mở, lại cười lặp lại những lời này, một lần một lần lặp lại lời hứa của mình.

Mất đi rồi có lại, tâm tình như vậy Thiển Uyên chưa bao giờ thể nghiệm qua, ôm Lâm Chi Diêu vừa khóc vừa cười, không biết phải làm sao, Lâm Chi Diêu như trước suy yếu cười nhìn hắn, ngay sau đó đột nhiên hơi nhíu mày.

“Sao vậy? Nơi nào thấy khó chịu?” Thiển Uyên thấy y nhíu mày liền cực kỳ khẩn trương.

“Ngươi . . . . . còn đang ở bên trong.”

Thiển Uyên nhất thời đỏ mặt “Thực . . . . . thực xin lỗi.” Vừa nói vừa cẩn thận rời khỏi thân thể y.

Cho y ăn một chút cháo loãng, Lâm Chi Diêu sắc mặt có hơi khá hơn, Thiển Uyên giúp chỉnh lại góc chăn để cho y ngủ, rồi nhẹ nhàng đi ra phòng ngoài.

Gà đã kêu ba lần, sắc trời đã sáng.

“Lão trượng, thật sự đa tạ ngài!” Thiển Uyên nói lời cảm tạ, Trần lão hán phúc hậu cười vội vàng xua tay.

“Xuất môn bên ngoài ai không có tam bệnh lưỡng thống, nữ nhân gia yếu ớt hay bệnh cũng là chuyện thường. Chắc là do mấy đêm liền đi đường nên nhiễm phong hàn? Hiện tại như thế nào rồi?”

“Dạ, đã tốt hơn nhiều rồi. Mấy ngày trước nhận được thư nói nhạc mẫu đại nhân mang trọng bệnh, nội nhân sốt ruột mãi, gấp rút lên đường, lại nhiễm phong hàn, bởi vậy mà ngã bệnh. Nếu không nhờ lão trượng ra tay cứu giúp . . . . . Thỉnh lão trượng nhận của cháu một lạy!” Lời vừa nãy của Thiển Uyên tuy là nói dối nhưng tâm y là thực, bởi vậy cũng phá lệ nghiêm túc lạy tạ ân nhân, Trần lão hán cũng không thể từ chối nữa, đợi hắn lạy xong mới đưa tay nâng dậy.

“Nhi tử ta vài ngày nữa mới về, không bằng các ngươi cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy lên đường.”

“Như vậy thật đa tạ lão trượng!” Thiển Uyên cũng không giả bộ khách khí, Lâm Chi Diêu hiện tại còn chưa thể lên đường, huống hồ đi xa như vậy rồi cũng chưa gặp truy binh, thực không bình thường, không bằng dừng lại nghe ngóng tin tức.

Lâm Chi Diêu cả ngày đều mê man, nhưng mà khi tỉnh lại Thiển Uyên cho y ăn hay uống cái gì thì sắc mặt tốt hơn nhiều, hô hấp cũng trở nên đều đặn lâu hơn, vết thương trước ngực Thiển Uyên cũng đã kiểm tra qua, bình phục nhanh vô cùng, đã bắt đầu kết vảy, xem ra kim sang dược trong bao đồ kia thật sự rất tốt. Thiển Uyên an tâm hơn nhiều, ngoại trừ chiếu cố Lâm Chi Diêu ra còn giúp Trần lão hán bổ củi gánh nước, một ngày trôi qua coi như yên bình, sau khi ăn xong cơm tối Trần lão hán nói mình lớn tuổi ngủ nên sớm trở về phòng. Thiển Uyên cũng đạp lên ánh trăng trở về phòng.

Tư thế ngủ của người trên giường vẫn như vậy giống y hài tử, nghiêng người cuộn tròn thành một đoàn, ngủ thật bình thản. Thiển Uyên không có đốt đèn, nhờ vào ánh trăng cởi ngoại y ra leo lên giường, đem Lâm Chi Diêu mặt đối mặt ôm vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu y, một tay ôm vai y, Lâm Chi Diêu cũng mơ mơ màng màng hướng trong ngực hắn rụt lại, tay vòng qua thắt lưng hắn, cái mũi ở trong ngực y cọ qua cọ lại, rồi ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Đêm lạnh như nước, hàn ý xâm nhập, Thiển Uyên lại cảm thấy trái tim nóng đến nỗi muốn từ trong ngực nhảy ra, thì ra trái tim mình để ý người này vậy sao? Là bắt đầu từ lúc nào? Là lúc trong sơn động da thịt ái muội thân cận nhau, hay là lúc hối hận vì lỡ tay tổn thương y, là lúc niệm châu nóng lên trong lòng bàn tay, hay là lúc y tươi cười dưới tang cây anh đào, hay là lúc sớm hơn? Không rõ nữa. Vì sao thì bị y hấp dẫn? Xinh đẹp của y, tùy hứng của y, kiêu hãnh của y, thành thật của y, là loại người hoàn toàn bất đồng với anh Gia Minh, ngay từ đầu đã dễ dàng bị y ảnh hưởng, thường hay vì y mà tức giận, thích cố ý chọc y sinh khí, nhìn thấy y thương tâm lại cảm thấy hối hận đau lòng . . . . .

Sau khi mất đi anh Gia Minh một phần của chính mình giống như cũng đã chết, tĩnh mịch không có một bờ bến để hướng đến thật sự rất khó chịu đựng, mỗi ngày sáng sớm tỉnh dậy cũng không xác định được chính mình còn sống hay không, mỗi một ngày đều là màu xám, ý nghĩa sinh tồn chính là mỗi ngày mỗi đêm tại nơi này hồi tưởng cùng hoài niệm. Ngày tháng như vậy thực đáng sợ, nhưng đã đáp ứng Gia Minh sẽ không phí hoài bản thân mình, nghĩ đến Gia Minh, nhắc nhở chính mình phải kiên trì, còn thực sự gìn giữ sinh mệnh còn sót lại của mình, chờ đợi đến một ngày cùng y gặp lại nơi thiên đường . . . . . nhưng mà . . . . .

Gia Minh, thực xin lỗi.

Hít một hơi thật dài, sau đó ôm sát thân thể trong ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ngày mai sẽ là lập đông.

.