Bí Mật Showbiz Hôn Em

Chương 1: 1 Phó Hi Du Không Phải Người Tốt

Triệu Lam Khê mười bảy tuổi, gương mặt thanh tú, nước da trắng ngần đứng trên bục giảng.

Dù không trang điểm, nhưng những đường nét trên khuôn mặt bầu bĩnh đã khiến cho cô nhận được sự chú ý của tất cả những người bạn mới.

Ở phía cuối lớp dãy ngoài cùng, Trương Lâm Tùng và Đào Hiên đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy ý trêu chọc khiến cho cô cảm thấy khó chịu.

Ngồi ngay bàn bên trên hai người họ là Triệu Đàm, mắt cứ dán chặt vào Lam Khê rồi nhìn về phía chỗ trống bên cạnh mình.

Sau đó, cậu ta quay xuống nói với Trương Lâm Tùng và Đào Hiên: “Có gái xinh thế chuyển tới mà Phó Hi Du lại nghỉ học, đúng là không có miếng phúc nào.”

"..."

“Xin giới thiệu với các em, đây là học sinh mới chuyển từ trường chuyên của thành phố đến, từ nay sẽ học ở lớp chúng mình.

Bạn ấy tên là Triệu Lam Khê.” Thầy giáo chủ nhiệm lên tiếng, vô tình cắt lời Triệu Đàm.

Mà Triệu Lam Khê đứng trên bục giảng không hề nghe thấy những lời Triệu Đàm nói.

Nếu không, cô nhất định sẽ kích động đến hồn bay lên chín tầng mây khi nghe thấy ba chữ “Phó Hi Du” kia rồi.

“Lam Khê, Em ngồi cạnh Vương Kiệt nhé!” Thầy chủ nhiệm nói với Lam Khê rồi chỉ vào bàn thứ hai từ dưới lên trên, dãy trong cùng.

Lam Khê mỉm cười gật đầu rồi đi xuống chỗ của mình, khóe mắt liếc qua cậu bạn tên Vương Kiệt mà thầy chủ nhiệm nói.

Cậu bạn này dáng người gầy gò, làn da trắng nhợt nhạt, tóc tai trông khá bù xù, cách ăn mặc cũng không được gọn gàng lắm.

Nhìn thấy Lam Khê ngồi xuống bên cạnh mình, Vương Kiệt quay đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn sách.

Lam Khê nghĩ cậu ấy là một học sinh chăm chỉ, chắc hẳn là học rất giỏi.

Được ngồi cạnh cậu, nhất định có thể trau dồi kiến thức học tập của mình nên cô thấy khá may mắn với chỗ ngồi này.

Chỉ tiếc là…

Cô đã ước rằng có thể học chung lớp với Phó Hi Du.

Nhưng nhìn quanh lớp, cô vẫn không thấy được hình bóng của cậu - người mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ, cũng là người đã giúp cô tìm đến ước mơ trở thành diễn viên của mình.

Nói đến ước mơ trở thành diễn viên, những người bạn của cô luôn nghĩ rằng vì bố là một diễn viên nổi tiếng, mẹ cũng là người cùng ngành nên Lam Khê chỉ đơn giản là muốn theo bước cha mẹ.

Tuy nhiên hoàn toàn không phải vậy.

Lúc còn nhỏ, vì chỉ thích xem phim chứ chẳng hề có hứng thú với diễn xuất nên bố mẹ cũng không đặt nhiều kỳ vọng, chỉ mong Lam Khê lớn lên khỏe mạnh, được thoải mái làm điều mình thích.

Cứ như vậy, Lam Khê đã nghĩ rằng sau khi lớn lên, mình sẽ trở thành một giáo viên, một nhân viên văn phòng, hoặc là một đầu bếp.

Nhưng cho đến năm mười ba tuổi, khi lần đầu biết đến Phó Hi Du thì mọi thứ đã thay đổi.

Năm ấy, gia đình Lam Khê cùng nhau đi xem một bộ phim chiếu rạp do bố cô đóng vai chính.

Bộ phim năm ấy có thể nói là đã thành công rực rỡ.

Từ đạo diễn, biên kịch đến các diễn viên chính đều ẵm được các giải thưởng danh giá.

Tuy không nhớ năm đó bố đã đoạt những giải gì, nhưng Lam Khê nhớ rất rõ cậu bé đóng vai bố mình lúc nhỏ đã thắng giải “Diễn viên nhí ấn tượng nhất năm”.

Cậu ấy tên là Phó Hi Du, bằng tuổi Lam Khê.

Năm đó, Phó Hi Du mới chỉ có mười hai, mười ba tuổi nhưng diễn xuất thật sự đáng kinh ngạc.

Lúc ở rạp, ngoài bố ra thì trong phim, Lam Khê chỉ chú ý đến một mình cậu ấy.

Vốn không quá quan tâm đến diễn xuất, nhưng khi nhìn thấy một cậu bé chỉ bằng tuổi mình lại có thể hòa mình vào vai diễn một cách chân thật như vậy thì Lam Khê không giấu được sự ngưỡng mộ của mình.

Từng hành động, từng cử chỉ, từng biểu cảm trên khuôn mặt của cậu đều thể hiện rõ nội tâm, cảm xúc của nhân vật, khiến cô chỉ nhìn qua màn hình cũng phải bất ngờ đến kinh ngạc.

Và dần dần, sự kinh ngạc của cô đã trở thành sự yêu mến đặc biệt chỉ dành riêng cho cậu.

Cũng nhờ cậu, cô đã phát hiện ra niềm đam mê của mình đối với môn nghệ thuật thứ bảy, bởi vì cô muốn giống như cậu, muốn được hòa mình vào vai diễn mà mình đã chọn, thử thách bản thân trên con đường diễn xuất đầy chông gai.

Nhưng tiếc là sau thành công của bộ phim đầu tiên, Phó Hi Du lại hoàn toàn không tham gia diễn xuất trong bất cứ bộ phim nào nữa.

Bố Lam Khê nói cậu ấy có ngoại hình nổi bật, diễn xuất cũng ấn tượng nên được rất nhiều các đạo diễn, các nhà làm phim săn đón.

Nhưng lạ là dù nhận được bao nhiêu lời mời đóng phim, gia đình cậu ấy vẫn nhất quyết không nhận bất cứ kịch bản nào.

Thoáng cái, gần năm năm trời đã trôi qua.

Phó Hi Du không đóng phim, vì vậy tên tuổi của cậu ấy cũng đang dần dần đi vào quên lãng.

Lam Khê dù vẫn còn ngưỡng mộ, quan tâm, ngày ngày lên mạng tìm kiếm tin tức nhưng cuối cùng cũng chẳng thấy bất cứ bài báo nào về cậu cả.

Cô đang thầm nghĩ có lẽ cậu ấy đã vĩnh viễn rời xa khỏi giới giải trí rồi thì từ ngoài cửa lớp, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Thưa thầy em đến muộn.”

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Nhưng vừa nhìn thấy hình dáng ấy, khuôn mặt ấy, cô không khỏi sững sờ.

Phó Hi Du?

Thật sự là Phó Hi Du sao?

Phó Hi Du sau khi bị thầy chủ nhiệm quở trách thì bước vào lớp.

Lam Khê không thể nào không dán chặt mắt vào cậu, chỉ hận không thể ngay lập tức đứng dậy ôm lấy cậu, nói với cậu rằng “Tôi là fan của cậu, tôi muốn xin chữ ký của cậu”.

Chết tiệt! Vừa rồi Lam Khê còn thấy vô cùng hài lòng về chỗ ngồi của mình.

Vậy mà bây giờ nhìn thấy Hi Du, nhìn thấy người mà cô ngưỡng mộ, cô mới bắt đầu ca thán trong lòng.

Tại sao thầy lại cho em ngồi chỗ này? Tại sao không để em ngồi cạnh Phó Hi Du chứ? Không phải kịch bản phim tình cảm là nam chính nữ chính sẽ ngồi cạnh nhau sao?

Lam Khê còn chưa gào thét hết nỗi niềm trong lòng thì không ngờ, Phó Hi Du lại ngồi xuống cạnh Triệu Đàm - một trong những cậu bạn nhìn chằm chằm vào Lam Khê lúc cô vừa mới tới lớp.

Hai cậu bạn còn lại ngồi bên dưới là Trương Lâm Tùng và Đào Hiên thấy Phó Hi Du đến thì mặt mày tươi như hoa nở, còn vẫy tay chào cậu vô cùng nhiệt tình.

Với cái thái độ thân thiết như thế, Lam Khê không thể nào không nghĩ Phó Hi Du chơi chung nhóm với ba cậu bạn kia.

Mà cô - một người hâm mộ của cậu lại rất khó chịu khi thấy ba cậu bạn đó.

Trông ba cậu ta chẳng khác gì học sinh cá biệt cả.

Nếu Phó Hi Du là bạn của mấy cậu ta, vậy thì là cô đã nghĩ oan sao?

Chẳng lẽ ba cái kẻ nhìn cô bằng ánh mắt thiếu đứng đắn kia lại không phải học sinh cá biệt à?

Hay là…

“Đừng nhìn nữa.

Phó Hi Du không phải người tốt đâu.”.