Ngồi trong xe Lưu Hạo Vũ, Hàn Thần Dương châm một điếu thuốc.

“Chuyện tôi nhờ cậu giúp Tiểu Uyển tìm bác sĩ tâm lý, cậu giải quyết thế nào rồi.”

Lưu Hạo Vũ châm một điếu thuốc, hít một hơi, nhún vai: “Những chuyên gia ở đây của chúng ta cậu đều gặp hết rồi, nếu cậu vẫn muốn tiếp tục trị bệnh cho Tôn Tiểu Uyển, cũng chỉ có thể đưa ra nước ngoài thôi.”

Hàn Thần Dương khẽ chau mày: “Nước ngoài không được.”

“Vì sao không được?”

“Tiểu Uyển nếu như một ngày không thấy tôi sẽ phát bệnh, huống hồ... Một khi đưa ra nước ngoài, kiểu gì cũng bị đám săn ảnh chụp cho thành cái gì.”

“Vậy thì để Tôn Tiểu Uyển trở thành bà Hàn đi.”

Lưu Hạo Vũ thử dò xét, nhíu mày: “Dù sao bây giờ Bùi Quốc Hiếu đã chết, cậu không phải đang lo chuyện chuyển nhượng cổ phần công ty rồi sao? Đến lúc đó nhà họ Bùi hết thảy đều nằm trong tay cậu, Bùi Thiên Ngân đối với cậu cũng trở nên vô dụng rồi. Cậu thừa sức ly dị với cô ấy, kết hôn với Tôn Tiểu Uyển ấy chứ.”

“Không thể được.” Hàn Thần Dương không chút suy nghĩ liền bác bỏ.

“Tại sao không thể được?”

“Tiểu Uyển là em gái tôi.”

Mặc dù, Tôn Tiểu Uyển không có quan hệ máu mủ gì với anh ta, nhưng anh ta cho tới tận bây giờ cũng chưa từng có suy nghĩ khác với Tôn Tiểu Uyển. Trước kia, anh ta thương yêu Tôn Tiểu Uyển, thật sự coi cô là em gái. Bây giờ, trên cơ sở là em gái, lại tăng thêm cảm giác mắc nợ cùng sự áy náy.

“Vậy... Bùi Thiên Ngân thì sao?”

Lưu Hạo Vũ thầm đánh giá biểu cảm của anh ta: “Bùi Quốc Hiếu đã chết, mối thù của cậu xem như cũng đã trả, Bùi Thiên Ngân lại không tham gia vào chuyện năm đó của cha mẹ cậu, cậu cần gì phải đến chết cũng kéo theo cô ấy không buông? Bây giờ cậu ly dị với cô ấy, đủ khiến cô ấy “tịnh thân xuất hộ”*. Tới lúc đó cậu dùng tiền của nhà họ Bùi nuôi Tôn Tiểu Uyển, chẳng phải là càng khiến Bùi Thiên Ngân sống không bằng chết hay sao?”

(*) Tịnh thân xuất hộ: Rời khỏi cuộc hôn nhân, ra đi một cách trong sạch.

“Ừm…”

Lưu Hạo Vũ cố tình ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Có lẽ Bùi Thiên Ngân sau khi ly dị với cậu, sẽ gặp được một người đàn ông khác. Có lẽ cô ấy sẽ cùng người đó kết hôn, sau đó đoạn hôn nhân dây dưa cùng cậu này cũng chẳng còn nghĩa lý gì...”

“Không thể được!”

Hàn Thần Dương gần như không cần suy nghĩ liền bác bỏ.

Lời của Lưu Hạo Vũ khiến anh ta nhanh chóng vẽ ra trong đầu một cảnh tượng, Bùi Thiên Ngân sau khi ly dị với anh ta, lại sà vào trong lòng một người đàn ông khác. Rồi một chạng vạng tối nào đó, anh ta nhìn thấy Bùi Thiên Ngân cùng chồng mới của cô, ân ân ái ái bước chầm chậm nơi đầu đường người xe tấp nập.

Lồng ngực anh ta giống như bị ai đánh một cú thật mạnh, đau mà không nói ra được.

“Tại sao không thể chứ?”

Lưu Hạo Vũ muốn tìm hiểu rõ Hàn Thần Dương đối với Bùi Thiên Ngân ngoài hận thù ra còn có tình cảm gì, nhưng đối mặt với câu hỏi của Lưu Hạo Vũ, Hàn Thần Dương không trả lời được.

Sắc mặt càng ngày càng u ám, ngực càng ngày càng bức bối. Bỗng nhiên, từ một phòng cách đó không xa, vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ.

Bùi Thiên Ngân lại làm khó Tôn Tiểu Uyển?

Hàn Thần Dương xuống xe, đập mạnh cửa, người phụ nữ đáng chết này!

“Thần Dương.”

Lưu Hạo Vũ nghĩ tới lúc Hàn Thần Dương mới nghẹn lời vừa rồi, cuối cùng không kìm được trầm mặc nói: “Nếu không muốn ly dị, đối xử với vợ cậu tốt một chút...”

“Cái gì?”

Hàn Thần Dương đang lo lắng về tiếng thét chói tai từ trong nhà truyền tới, cũng không chú tâm xem Lưu Hạo Vũ nói gì.

“Tôi nói...”

Lưu Hạo Vũ nhức đầu thở dài: “Lúc tôi đưa vợ cậu đi bệnh viện, bác sĩ nói...”

“Nói gì?”

“Vợ cậu... Có thai rồi.”

Lưu Hạo Vũ ném lại một câu, liền lái xe rời đi. Anh không phải không muốn nói chân tướng cho Hàn Thần Dương, nhưng tình cảm anh em đã nhiều năm như vậy, ann sợ Hàn Thần Dương sẽ không chịu nổi. Bùi Thiên Ngân cũng thế, anh chỉ làm một người đứng xem, chẳng qua là hy vọng cô có thể sống tốt hơn một chút.

Ít nhất, sống tốt hơn bây giờ một chút...