CHƯƠNG 20

Trên hay dưới, bé thỏ nhỏ biến thành người sau này cũng chưa từng cởi đồ, lão hổ mất một phen công phu mới dùng miệng cởi ra.

 

Bé thỏ nhỏ nhìn thân thể chính mình quang lõa cũng thật tò mò, vẫn còn cúi đầu nhìn.

Thì ra là trên thân người thật là trơn nhẵn không có lông mao a. 

Đầu lưỡi to của hổ ca ca lướt qua thân thể có chút cảm giác gai gai chơi thật tốt. 

Đạp chân đạp chân, bé thỏ nhỏ dùng đôi chân ngắn đạp đầu lão hổ, đạp đạp đạp đạp, bé thỏ nhỏ như muốn dùng đôi chân ngắn đem mặt lão hổ đạp đến thay đổi hình dạng. 

-Hắc hắc!

Bé thỏ nhỏ đang chơi rất vui vẻ, đầu lưỡi to của lão hổ đã liếm một cái đến cái mông của bé. 

Bé thỏ nhỏ nằm xuống đem cái mông nâng cao, nó nhớ trước kia mụ mụ tựa hồ đã liếm cái mông giống như vậy cho nó. 

Xem đến cái đuôi thỏ ngắn ngắn, cái mông trắng trắng, thịt phấn nộn tựa hồ trong suốt. 

Khiếu biến thành hình người, đem bé thỏ nhỏ ôm vào trong ngực, hắn cơ hồ sẽ phải động thủ ăn tiểu bạch thỏ này.

Đem bé ôm trong ngực một khắc này đột nhiên ý thức được, cho dù mình biến thành một người cùng tỷ lệ với bé, cũng so với bé lớn hơn rất nhiều, như vậy có vẻ, tuổi tác hình dáng bé thỏ chỉ tương đương với đứa trẻ loài người khoảng ba, bốn tuổi.

 

Oh! Ta đang làm gì a.

Khiếu đột nhiên ý thức được mình mất khống chế nhìn lại bé thỏ nhỏ trong ngực đang gọi giỏ hoa của bé. 

Giỏ hoa bay tới gần, bé thỏ nhỏ từ giỏ hoa trong lấy ra một cây rau đứng lên nhai. Phát ra âm thanh“rột rột rột rột”. Thời điểm khi bé phát hiện lão hổ đang nhìn bé, bé rất xấu hổ nói.

 

-Ta đói bụng.

Lão hổ đem bé để xuống, bé trực tiếp chờ giỏ hoa hạ xuống nhảy vào, vùi vào trong đám rau cỏ. Chờ bé ăn được một lúc, bắt đầu lục lọi trong đám rau cỏ. Sau đó thất vọng leo xuống.

 

Lão hổ hỏi bé.

-Làm sao vậy?

-Ăn hết củ cà rốt rồi.

-Không quan trọng có thể đến chỗ Bách Thảo tiên tìm thêm.