Cần Quân Hiệp nhờ có đôi mắt tinh lanh hơn người, chàng vừa để ý thoáng cái đã phát giác ra trên đùi ngựa cắm một mũi cương tiêu.
Con ngựa bị đau quá nhảy chồm lên rồi phóng tuốt đi như bay.
Cần Quân Hiệp kinh hãi vô cùng. Chàng chỉ lo cho tính mạng Triển Phi Yên, chẳng còn lòng nào mà lưu tâm đến Thủy Hỏa tôn giả để quyết đấu với hắn mà cũng để mắt xem người phóng cương tiêu là ai nữa. Thế rồi chàng lập tức xoay mình đi chạy rượt theo con ngựa.
Thủy Hỏa tôn giả nhân cơ hội này phóng cước đá vào đùi Cần Quân Hiệp.
Cần Quân Hiệp đã đề khí sẵn sàng để rượt theo ngựa. Cái đá của Thủy Hỏa tôn giả vào chân chàng chẳng khác nào như đẩy chàng chạy nhanh hơn. Chàng chẳng quay đầu lại, chỉ cắm đầu tiếp tục vọt về phía trước rượt theo con tuấn mã.
Con ngựa của Thủy Hỏa tôn giả này mệnh danh là Âm Dương mã, thiệt là một thứ lương câu đặc biệt. Có khi lựa cả hàng ngàn con cũng chưa được một.
Con ngựa bị đau chạy như điên lao về phía trước như tên bắn với một tốc độ phi thường.
Cần Quân Hiệp nhanh tay lẹ chân. Chàng túm được khúc đuôi ngựa, ra sức giật mạnh một cái tưởng là bắt buộc nó phải dừng lại.
Ngờ đâu con ngựa vẫn đang ra sức chạy về phía trước bị Cần Quân Hiệp giật đuôi, nó vừa tức giận vừa kinh hãi chồm lên. Khúc đuôi ngựa bị đứt rời, nó phi nước đại ào ào như gió cuốn tiếp tục lao về phía trước.
Cần Quân Hiệp vừa chạy vừa đề khí, thi triển khinh công đến tột độ chạy nhanh như cố đuổi cho kịp ngựa.
Nội lực Cần Quân Hiệp có thể nói là một kho vô tận. Thế mà chàng ráng sức đuổi, thủy chung vẫn không kịp, giữ nguyên một khoảng cách xa con vật chừng ba trượng.
Người ngựa rượt theo nhau một lúc thì Cần Quân Hiệp đã nhìn thấy ở phía xa xa bức tường vây quanh Vi gia trang.
Tuy không đuổi kịp con tuấn mã, nhưng Cần Quân Hiệp thấy nó chạy nhanh mà Triển Phi Yên vẫn nằm phục trên lưng một cách yên ổn tuyệt không thấy chút gì tỏ ra là nàng sắp ngã ngựa, nên chàng cũng yên tâm đôi chút.
Mặt khác địa lý khu này chàng đã thuộc lòng. Chàng biết rằng nếu cứ chạy thẳng về phía trước, xuyên qua một khu rừng rậm là đến một con sông lớn ngăn trở đường đi. Khu rừng trước mắt nếu không làm cho ngựa chạy chậm lại được thì nó cũng chỉ chạy ra tới bờ sông là phải dừng lại rồi chàng sẽ đuổi tới nơi mà bắt.
Cần Quân Hiệp trong bụng tính toán như vậy, chân chàng vẫn tiếp tục chạy rất lẹ không giây lát nào chàng dừng bước hay chạy chậm hơn.
Khu rừng rậm thoáng cái đã hiện ra trước mắt chàng. Cây cối trong rừng rậm rạp um tùm, tưởng chừng người ngựa khó mà lướt nhanh được.
Con tuấn mã chạy đến trước cửa rừng, vẫn không dừng bước chui tọt vào rừng.
Cần Quân Hiệp hú lên một tiếng dài rồi chàng băng mình chạy vào rừng để rượt theo.
Chàng thấy con vật ở ngay trước mắt thì nghĩ thầm :
- Mình chỉ ráng nhảy mạnh một cái là nhất định chụp được lưng ngựa.
Ngờ đâu chàng vừa tung mình lên không thì nghe tiếng nổ đánh sầm một cái, rung chuyển cả một góc rừng!
Đoạn một luồng khói dày đặc lấp loáng có những chấm lửa từ giữa rừng vọt ra cực kỳ mau lẹ, đến nỗi khó mà đề phòng cho kịp được.
Cần Quân Hiệp vừa nghe tiếng nổ vang lên đã thấy trời đất âm u. Chàng bị đám khói dày đặc ngăn trở nhãn tuyến, không biết đường nào mà tiến.
Những tia lửa bắn tóe bốn mặt mỗi lúc một nhiều, đồng thời phát ra những tia nổ lẹt đẹt không ngớt.
Cần Quân Hiệp kinh hãi vô cùng! Biến diễn xảy ra một cách bất ngờ khiến cho chàng cực kỳ hoang mang. Chàng định tiếp tục chạy về phía trước nhưng bị khói đen ngăn trở không tiến lên được đồng thời bảy tám tia lửa dính hẳn vào người chàng.
Những chấm lửa dính vào người chàng vẫn còn lóe ra những tia sáng xanh lè đốt cháy cả da thịt chàng.
Lúc đầu mới ba bốn chấm, chàng chưa biết đau đớn là gì. Nhưng sau lại nhiều chấm nữa dính cả vào mặt, vào đầu chàng làm sém da cháy thịt.
Cần Quân Hiệp đau quá không nhịn được nữa, kêu thét lên những tiếng quái gở không ngớt. Chàng phải nằm xuống đất mà lăn lộn, vất vả hồi lâu mới dập tắt được những chấm lửa.
Lửa tắt rồi nhưng những chỗ bị cháy sém vẫn làm cho chàng vừa đau đớn vừa ngứa ngáy cực kỳ khó chịu. Chàng biết là trong chấm lửa này có chất độc.
Cần Quân Hiệp lồm cồm đứng lên. Người chàng vẫn bị bao phủ trong đám khói mù đặc. May mà chàng đã phong tỏa đường hô hấp, không thì chất độc hít vào miệng đã làm chàng phải ho rũ đi.
Cần Quân Hiệp vừa đứng lên được thì đã nhìn thấy thoáng có bóng người. Ít ra là bảy tám tên đang từ tứ phía nhảy xổ lại.
Giữa đám khói đang bốc lên cuồn cuộn, bọn người này chỉ thấy bóng lờ mờ nên trông càng cổ quái. Thoạt đầu tưởng chừng như không phải là người, tựa hồ làn khói dày đặc gây nên những ảo ảnh mà thôi.
Cần Quân Hiệp rất đỗi hoang mang. Chàng không biết làm thế nào chỉ đứng thộn mặt ra mà nhìn cùng đề phòng diễn biến.
Chỉ trong nháy mắt, Cần Quân Hiệp đã nghe mé tả có tiếng gươm đao rít lên trên không. Cánh tay mặt chàng không cử động được. Chàng liền phát tay áo trái luôn mấy cái. Một luồng kình phong xô ra. Chàng nhìn rõ bóng đáo thấp thoáng đồng thời bật lên hai tiếng keng keng.
Những tiếng này phát ra là do ba lưỡi phi đao bị luồng kình phong của Cần Quân Hiệp hất ra đụng vào nhau bật lên thanh âm.
Cần Quân Hiệp chắc rằng trong đám khói dày đặc có ẩn hiện một số đông địch nhân cực kỳ lợi hại, không còn nghi ngờ gì nữa.
Chàng đột nhiên lún người xuống, thấp thoáng nhìn thấy một bóng người đã đến gần mình. Chàng liền vung tay ra nắm được gót chân y.
Làn khói dày đặc khiến cho Cần Quân Hiệp không thể nhìn rõ đối phương là nhân vật thế nào. Chàng chỉ nghe thấy một tiếng la quái gở trên đầu mình. Đồng thời một tiếng sầm vang lên! Một luồng kình phong từ trên đỉnh đầu đè ép xuống.
Cần Quân Hiệp đang lúc cực kỳ hoang mang. Chàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một mũi cương trùy ánh vàng lấp loáng đang phóng xuống đầu mình.
Tay trái chàng đang nắm lấy gót chân đối phương, chàng không còn tay nào để chống đỡ nữa.
Lập tức chàng quát to một tiếng vung mạnh tay trái một cái. Một luồng nội lực từ lòng bàn tay chàng xô ra mãnh liệt. Bỗng chàng nghe thấy những tiếng rắc rắc kinh tâm động phách từ chân người kia phát ra.
Những xương cốt trong toàn thân người đó đều bị gãy nát.
Chiêu trùy y mới phóng ra nửa vời thì luồng lực đạo không còn nữa. Cây cương trùy liền rớt xuống vai Cần Quân Hiệp và lập tức bị sức phản chấn của chàng đánh bật ra, rồi đâm trúng một người khác đang tiến lại.
Cây cương trùy đâm vào mặt người này một cách đột ngột. Hắn chỉ kịp rú lên được nửa tiếng rồi ngã ngửa về phía sau.
Cần Quân Hiệp mới trong nháy mắt đã làm bị thương luôn hai người thì tinh thần lại phấn khởi. Bây giờ chàng đã biết đích xác trong đám khói dày đặc này, tuy phe địch đông người nhưng võ công bọn này không có gì đáng kể, so với Thủy Hỏa tôn giả nhất định còn kém xa.
Chàng lẩm bẩm :
- Ta chỉ cần tìm cách nào ra thoát khỏi phạm vi làn khói dày đặc này, thì không còn lo ngại gì nữa. Bón chúng núp trong làn khói để định ám toán mình mà thôi.
Cần Quân Hiệp quyết định chủ ý rồi, chàng không lẩn quẩn tỉ đấu giữa làn khói nữa. Chàng chỉ tìm đường lối vừa né tránh, vừa tiến về phía trước.
Có lúc Cần Quân Hiệp vận nội lực vào tay trái, vừa để ngăn ngừa bọn địch ám toán, vừa để mở đường tiến ra.
Công lực Cần Quân Hiệp đã đến mức tuyệt thế vô song, chưởng lực chàng đến đâu, khói độc tản đi ở đó.
Mỗi khi làn khói tụ lại được thì chàng đã tiến lên được mấy bước.
Cần Quân Hiệp tiếp tục vung chưởng phóng ra không ngớt. Trong khoảng thời gian chừng uống cạn chung trà thì trước mắt chàng đột nhiên sáng lên. Chàng biết là mình đã ra khỏi phạm vi luồng khói đen.
Cần Quân Hiệp đang khấp khởi mừng thầm thì lại ba lưỡi quỷ đầu đao phóng tới cả trước mặt lẫn sau lưng. Chàng thấy tình thế cực kỳ nguy hiểm mà không còn hướng nào để né tránh, liền chí đầu ngón chân xuống đất, vọt tung người lên cao đến hơn trượng.
Ba tiếng “véo, véo, véo” rít lên khủng khiếp! Ba thanh quỷ đầu đao xẹt qua dưới chân chàng chỉ cách chừng vài tấc.
Cần Quân Hiệp còn đang lơ lửng trên không. Chàng liền phóng cước đá ra theo thế liên hoàn.
Về nội lực tuy Cần Quân Hiệp rất mực cao thâm, nhưng về chiêu thức thì chàng lại thi triển chưa được linh diệu. Chàng định đá cho cả ba lưỡi quỷ đầu đao hất tung đi. Song chỉ cái đá đầu tiên là trúng một lưỡi mà thôi.
Một gã đại hán phóng đao la lên một tiếng kinh hoàng, vì lưỡi đao hất ngược lại khiến gã ngã ngửa về phía sau.
Cái đá thứ hai và thứ ba đều trệch vào quãng không.
Hai gã kia lại phóng đao đâm tới.
Cần Quân Hiệp vội phất tay áo một cái, cuốn được một lưỡi. Nhưng người chàng đang lơ lửng trên không, né tránh không kịp, nên bị lưỡi quỷ đầu đao thứ ba đâm trúng vào đùi thành một vết thương máu chảy ròng ròng.
Cần Quân Hiệp phát giác ra mình bị thương rồi thì vừa kinh hãi vừa tức giận. Tay áo chàng cuốn được một lưỡi quỷ đầu đao, chàng rụt tay áo về mà đối phương vẫn không chịu buông tay nên cả người lẫn đao bị giật lại đụng vào người một gã khác. Rồi cả hai gã cùng nhào về phía trước.
Cần Quân Hiệp lại phóng cước đá vào gã trước mặt. Đồng thời chàng buông tay áo ra khiến cả hai gã ngã lăn xuống đất.
Gã bị đá trúng vào trước ngực, thở vào thì ít, thở hắt ra thì nhiều, xem chừng khó sống được.
Cần Quân Hiệp cũng vừa hạ mình xuống đất, nhưng chân phải chàng bị thương đau đớn kịch liệt, cơ hồ đứng không vững.
Giữa lúc ấy, sau lưng chàng có mấy luồng kình phong ập tới.
Cần Quân Hiệp bản tâm không muốn sát hại nhiều người. Chàng biết bọn này đều bị Triển Phi Ngọc dùng hai món bảo bối là Kim Vị giáp và Huyết Hồn trảo để nhử mồi dẫn dụ họ đến đây. Song chẳng những chàng bị thương ở chân phải, mà còn những chấm lửa đốt sém thịt nhiều chỗ khiến cho chàng vừa đau đớn vừa ngứa ngáy, nên chàng không khỏi cáu giận.
Chàng lại nghĩ đến con Âm Dương mã đem Triển Phi Yên đi không hiểu lành dữ thế nào. Lòng chàng càng nóng nảy vô cùng.
Chàng vừa nghe sau lưng có những luồng kình phong tập kích liền gầm lên một tiếng, đột nhiên xoay người lại. Chàng không cần biết phía trước có bao nhiêu người, vung chưởng đánh ra hai phát cực kỳ mãnh liệt.
Hai phát chưởng này Cần Quân Hiệp phóng ra giữa lúc căm hờn nên luồng lực đạo ghê gớm vô cùng.
Chưởng phong cuốn luôn ba gã hất tung vào đám khói đen. Còn một gã xiêu đi mấy cái rồi mới đứng vững lại được.
Cần Quân Hiệp đằng hắng lên một tiếng. Chàng điểm chân trái xuống rồi lại vung chưởng đánh về phía trước.
Gã kia lạng người sang một bên. Nhưng người gã lạng đi thì chưởng lực đã đánh tới nơi, gã biết rằng khó lòng tránh khỏi bắt buộc phải vung chưởng để đón đỡ.
Trong thời gian chớp nhoáng này, một tiếng “binh” vang lên. Xương cánh tay gã đã bị chưởng lực đối phương đánh gãy.
Cần Quân Hiệp còn bồi thêm một phát chưởng vào sau lưng, khiến gã ngã chúi về đằng trước rồi không nhúc nhích được nữa.
Cần Quân Hiệp đảo mắt nhìn bốn phía thì thấy làn khói đen dần dần tản đi. Trên mặt đất chỉ còn hơn mười người nằm la liệt, chẳng hiểu ai còn sống, ai đã chết rồi.
Cần Quân Hiệp cúi xuống xé vạt áo để buộc vết thương.
Giữa lúc ấy, chàng thấy trên lưng đau nhói lên một cái. Chàng đã bị người đánh lén một đòn rất lợi hại.
Sở dĩ Cần Quân Hiệp không phát giác ra mà bị trúng đòn là vì chàng đang lưu ý buộc vết thương, không kịp để ý đề phòng kẻ tập kích sau lưng ra chiêu một cách đột ngột.
Cần Quân Hiệp đau quá ngã lăn ra. Mắt chàng hoa lên. Chàng cố hít một hơi chân khí và định gắng gượng ngồi dậy để khỏi bị tập kích đòn thứ hai.
Bất thình lình một người đang lơ lửng trên không rớt xuống trước mặt chàng.
Cần Quân Hiệp giật mình kinh hãi. Chàng định thần nhìn lại thì chính là người đã đối chưởng với mình vừa rồi và bị gãy tay.
Người này nhăn nhó, mếu máo, trông vẻ mặt rất buồn cười. Rồi chính gã đột nhiên nổi lên một tràng cười ha hả nói :
- Ta đánh ngươi một chưởng mà kẻ bị chết lại chính là ta! Ta đánh ngươi một chưởng mà kẻ bị chết...
Xem chừng gã định nhắc lại hai lần câu vừa nói, nhưng lần thứ hai gã chưa hết lời thì tai mắt miệng gã tự nhiên ứa máu tươi ra.
Trong cổ họng gã chỉ thấy lọc ọc mấy tiếng chớ không nghe rõ là gã nói gì nữa.
Cần Quân Hiệp nhìn cái chết thê thảm và kỳ lạ của gã này, trong lòng chàng không khỏi kinh hãi. Người chàng run lên bần bật.
Con người ngay trước mặt Cần Quân Hiệp này, chàng chẳng những chưa biết tên họ gã là chi, mà chàng cũng chưa gặp bao giờ. Có điều gã muốn đánh chết chàng bằng cách phóng chưởng đánh lén vào sau lưng. Nhưng nội lực Cần Quân Hiệp hất ngược lại, rung động mạnh đến nỗi ngũ tạng gã đảo lộn cả lên mà chết.
Cần Quân Hiệp không lấy thế làm sung sướng. Trái lại lòng chàng không khỏi áy náy.
Cần Quân Hiệp từ từ đứng dậy, nhưng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ chỉ chực ngã quay ra. Chàng biết võ công gã này không phải vào hạng thấp kém. Chưởng lực của gã cũng làm cho chàng bị nội thương một chút.
Cần Quân Hiệp cố gắng bước đi mấy bước. Chàng vừa tiến vào trong khu rừng rậm thì đột nhiên nghe phía trước có tiếng người hỏi :
- Ngươi đã đến đấy ư? Ta ở đây chờ ngươi lâu lắm rồi.
Lúc này Cần Quân Hiệp tuy không lấy gì làm mệt nhọc cho lắm, nhưng chàng trải qua mấy lần chiến đấu gay go, khiến chàng cực kỳ vất vả và hao tổn tâm thần. Bây giờ chàng nghe có tiếng người nói, gắng gượng trấn tĩnh ngẩng đầu nhìn ra xem ai. Bất giác chàng thộn mặt ra.
Người đứng trước mặt chàng nào phải ai xa lạ mà chính là Triển Phi Ngọc.
Triển Phi Ngọc trong tay cầm cây Huyết Hồn trảo đỏ lòm. Cặp mắt nàng chứa chất những tia oán độc, trợn lên nhìn Cần Quân Hiệp không chớp.
Cần Quân Hiệp nhìn tia mắt ghê gớm của Triển Phi Ngọc, trong lòng không khỏi sợ hãi phát run.
Chàng hít một hơi chân khí rồi hỏi lại :
- Ngươi đấy ư?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Phải đó! Chính ta đây! Chắc ngươi lấy làm ngạc nhiên lắm phải không?
Cần Quân Hiệp hết nhìn cây Huyết Hồn trảo trong tay Triển Phi Ngọc lại quay ra nhìn khu rừng rậm đầy xác chết, lạnh lùng nói :
- Bọn người kia đều thành những tân khách trong Uổng Tử thành! Ngươi muốn đối phó với ta mà sao lại đi lôi kéo bấy nhiêu người vô tội đến để họ chịu chết oan?
Triển Phi Ngọc cười lạt đáp :
- Sao lại bảo là vô tội cũng chết oan? Bọn chúng toàn là hạng tham tâm nên mới nghe lời ta đến giết ngươi. Ta coi bộ ngươi dường như cũng bị thương rồi phải không?
Cần Quân Hiệp vốn người thành thật, gật đầu đáp :
- Đúng thế!
Triển Phi Ngọc lại nói :
- Theo chỗ ta biết thì thứ khói Liệt Diệm Phi Yên của Trúc Sơn Tứ Ủy có chất kỳ độc! Trong mình ngươi và trên mặt đã bị cháy sém mấy chỗ, có thể nguy đấy! Ngươi có cần thuốc giải không?
Triển Phi Ngọc nói mấy câu này bằng một giọng cực kỳ nhu thuận, khiến cho Cần Quân Hiệp phảng phất nhớ lại những ngày chàng đã cùng nàng quen biết với bao nỗi ái ân đằm thắm! Nhưng chàng lập tức quay về hiện trạng, cất giọng cương quyết đáp :
- Không! Ta tuyệt không muốn chịu ơn người làm chi!
Triển Phi Ngọc run lên hỏi lại :
- Sao? Ngươi quyết định rồi ư?
Cần Quân Hiệp bật lên tiếng cười khẩy đáp :
- Ta quyết định từ trước rồi. Chẳng lẽ ngươi còn không biết hay sao?
Triển Phi Ngọc từ từ giơ cây Huyết Hồn trảo ở trong tay lên khoanh một vòng tròn chiếu ra những tia hồng quang rồi nói :
- Ta lấy được cái này, nhưng chẳng được việc gì, thì thà rằng hủy đi còn hơn. Chắc ngươi cũng biết rồi.
Cần Quân Hiệp cười lạt đáp :
- Dĩ nhiên là ta biết. Vì mẫu thân ngươi không thích ngươi, mà đem lòng ghét bỏ, nên ngươi đã làm cho mẫu thân phải chết còn được. Trong lòng ngươi không còn một chút gì nhân tính nữa, chẳng qua cũng chỉ vì muốn lấy được cái đó. Theo chỗ ta nghĩ thì trong lòng ngươi, trên thế gian này chỉ có một người mà người đó chính là ngươi. Ngoài ngươi ra, ngươi không còn biết có ai là người nữa.
Triển Phi Ngọc ngưng thần lắng nghe không nói gì.
Nàng chờ cho Cần Quân Hiệp dứt lời rồi mới cười ruồi nói :
- Lời người chỉ đúng có một phần...
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Thực tình trong tâm ta chỉ có một người. Nhưng đã có một thời gian trong lòng ta thêm ra một người thứ hai nữa. Song đến nay lòng ta trở lại như trước, nghĩa là chỉ còn có một người. Chà ngươi hiểu rồi chứ?
Cần Quân Hiệp ngẩn người ra hồi lâu. Thực tình chàng đã hiểu rõ ý tứ câu nói của Triển Phi Ngọc. Ý nàng muốn nói :
Bất luận nàng là người thế nào thì đối với chàng cũng có một mối tình chân thật không lay chuyển.
Cần Quân Hiệp tuy hiểu ý nàng rồi, nhưng vẫn giả vờ cười lạt nói :
- Ta chưa hiểu!
Triển Phi Ngọc cầm cây Huyết Hồn trảo trong tay lập tức trỏ vào trước ngực Cần Quân Hiệp.
Cần Quân Hiệp né người sang một bên.
Triển Phi Ngọc xoay tay lại. Cây Huyết Hồn trảo lại léo lên ánh đỏ như máu, móc vào tay áo bên hữu Cần Quân Hiệp kéo lại...