Mộc Đại sặc nước, cả khoang miệng mặn chát, kích thích đến độ chỉ muốn giật hết tóc ra khỏi da đầu.
Cô tự nhắc nhở trong lòng: Không được hoảng, không được hoảng.
Sư phụ dạy cô, hoảng và loạn xưa nay vẫn luôn dính lấy nhau, đầu trận tuyến mà hoảng thì chắc chắn sẽ thành loạn, một khi đã loạn thì chuyện vốn có thể cứu vãn đều sẽ hỏng bét.
Cô nín thở nhắm mắt lại, gắng sức vươn người, mắt cá chân bỗng chạm được gì đó.
Thuyền! Là con thuyền bị lật!
Trong đầu Mộc Đại chấn động, mu bàn chân căng lên quặp vào trong, liều chết không rời thuyền, hai tay ra sức vùng vẫy trong nước, tận lực hướng thân thể dạt về phía con thuyền, lúc thân thể kề được vào mạn thuyền, thật chẳng khác nào vớ được cọng rơm cứu mạng, bắt lấy mép thuyền mượn lực úp sấp lên thuyền.
Rào một tiếng nổi lên khỏi mặt nước, không khí cuối cùng tràn vào mũi, mừng đến phát khóc.
Cô mở mắt ra nhìn, thuyền đã bị lật, đáy thuyền hướng lên trên, hiện giờ cô đang nhoài người trên đáy thuyền, Viêm Hồng Sa cách cô vài mét, đã nổi lên, đầu nhấp nhô trên mặt nước.
Xem ra là biết bơi, Mộc Đại thở phào nhẹ nhõm, với tay mò mẫm mạn thuyền, cô nhớ là cạnh mạn thuyền có buộc dây thừng, định lấy dây buộc mình vào với thuyền, thuyền không chìm cô cũng sẽ không chết; nếu thuyền mà chìm mất thì con vịt cạn là cô cũng đã vì mạng sống mà gắng hết sức rồi.
Vừa sờ soạng vừa nhìn vào nước, dưới nước hiện ra một bóng đen mơ hồ, đung đưa tiến về phía này.
Đó…là cái gì?
Tóc gáy Mộc Đại sởn hết cả lên, sau khi rơi xuống nước bị thất kinh, chỉ lo giữ mạng, giờ mới nhớ ra, thuyền là bị thứ gì đó dưới nước đụng lật.
Thủy quái? Cá sấu? Cá mập trắng?
Những bộ phim kinh dị từng xem không ngừng quay mòng mòng trong đầu, cô ôm chặt lấy thân thuyền như bạch tuộc, không dám nhúc nhích chút nào, chỉ có thể dùng khẩu hình ra hiệu với Viêm Hồng Sa: Nhanh! Nhanh!
Xung quanh không có cái đảo nào, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có con thuyền nhỏ này, dù ở trên thuyền cũng không phải là tuyệt đối an toàn, nhưng dù sao cũng chắc chắn hơn là ở dưới nước.
Viêm Hồng Sa cũng có chút hoảng sợ, quạt nước bơi về phía bên này, Mộc Đại căng thẳng vô cùng, trong lòng thầm nhủ cổ vũ cho cô: Qua đây, qua đây, khẽ khàng thôi…
Mắt thấy sắp tới được mạn thuyền, sắc mặt Viêm Hồng Sa đột nhiên trắng bệch, bất động đứng trong nước.
Thật sự là đứng, cánh tay vốn đang quạt nước chậm rãi giơ lên, trông cứ như đang đầu hàng.
Nhưng kỳ lạ là cô không chìm xuống.
Không phải là đạp tới mặt đất đấy chứ? Không thể nào.
Sắc mặt Mộc Đại cũng tái trắng theo cô, run rẩy hỏi cô: “Cô…sao thế?”
Viêm Hồng Sa run lên, môi cũng tái nhợt không còn huyết sắc, nhỏ giọng nói: “Tôi bị kẹp.”
Mặt nước gợn sóng lăn tăn, yên lặng như vậy thường là dấu hiệu báo trước một cú oanh tạc.
Giây tiếp theo, Viêm Hồng Sa hốt nhiên không kìm được, lạc giọng hét lên: “Tôi bị kẹp, Mộc Đại, kéo tôi đi!”
Cô liều mạng ra sức tát nước, đầu óc Mộc Đại cũng nổ tung, nhưng làm thế nào cũng không túm được Viêm Hồng Sa, là người nhanh trí, cô bỗng nghĩ ra điều gì: “Cô quay người lại vào nước! Quay lại! Đưa tay cho tôi!”
Vị trí Viêm Hồng Sa đứng, với tay không tới được, nhưng nếu cô có thể quay người duỗi thân và tay tạo thành một đường chéo, trong tam giác vuông cạnh chéo là dài nhất, vậy sẽ có hy vọng.
Viêm Hồng Sa nghe hiểu, nín một hơi thở, xoay nghiêng người vào trong nước, cánh tay duỗi căng, chỉ chừa cổ tay trên mặt nước, Mộc Đại ở đầu này mượn lực quạt nước, áng chừng vị trí xong thì nhào qua, bắt lấy tay Viêm Hồng Sa, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích, thay vào đó, phản lực còn kéo ngược thuyền nhỏ lại.
Mộc Đại đang cuống cuồng, chợt có một lực mạnh từ dưới nước kéo giật xuống, nếu không phải là cô đã buộc chặt mình và thuyền thì đầu đã sớm bị ngập, cú này khiến Mộc Đại hồn phi phách tán, hét ầm lên như mất mạng.
Tiếp đó, mọi chuyện đều rối tung, cô không biết dưới nước là thứ gì, chỉ biết sống chết nắm lấy tay Viêm Hồng Sa, xung quanh bọt nước tung tóe, thuyền nhỏ lúc thì nghiêng ngả, lúc lại chìm một nửa vào nước, Mộc Đại uống liền mấy ngụm nước, nhưng trong đầu cô vẫn cố níu lấy một sợi dây thần kinh – một đầu không buông tay, một đầu không thả thuyền.
Có vài lần, cả người cô bị kéo xuống nước, hai chân vẫn gắt gao kẹp chặt lấy mạn thuyền.
Lúc một lần nữa nổi lên mặt nước, không biết có phải nhìn lầm hay không mà trong cơn mê mang, xa xa lại chợt lái tới một con thuyền, còn có cả tiếng tạch tạch tạch của động cơ.
Mộc Đại vận hết sức lực toàn thân hét lớn, lại một lần nữa bị kéo xuống nước.
Lần này, cô bị sặc nước rồi.
Ý nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu là: Ai cứu mị, mị sẽ tặng người đó hai vạn đồng. Mị không muốn lịch lãm gì nữa, cho mị về quán bar rửa chén đi thôi.
***
Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, ánh chiều tà hắt lên mặt, biếng nhác thoải mái, chóp mũi ngửi thấy mùi biển mằn mặn, thân thể lại rất vững, như đang nằm trên giường, nhưng cũng không giống.
Mộc Đại mở mắt, í, cô đang nằm trên bờ cát, có điều, dưới người là một tấm đệm hơi.
Ồ, chưa chết.
Cảm giác sống thật tuyệt, Mộc Đại không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, cô đăm đăm nhìn lên bầu trời xanh trong vắt, thở dài một hơi: “A di đà phật.”
Sau đó, quay đầu nhìn sang.
Đây cũng là bãi cát, nhưng không phải phụ cận thôn Ngũ Châu, cách đó không xa đậu một con thuyền đánh cá sơn trắng, tuy rất cũ kỹ, nhưng lớn hơn thuyền gỗ bình thường, bên trên có phòng lái và khoang thuyền, đuôi thuyền gắn một động cơ mô-tơ, mạn thuyền có rào chắn, bên trên phơi một bộ quần áo.
Nhìn xa thêm chút nữa, có làng, có trẻ con chạy qua chạy lại nô đùa, đứa nào gan lớn hơn một chút thì vung vẩy mấy chuỗi ngọc trai, đứng cách thật xa, hỏi: “Mua không? Mua không?”
Không đợi Mộc Đại trả lời, mấy đứa nhóc đã cười vang, tản ra.
Nếu không phải vừa gặp biến trong biển, cảnh tượng an tường yên bình như vậy, thật đúng là sẽ khiến người ta dậy lên ảo giác an ổn.
Có người từ trong khoang thuyền đi ra, Mộc Đại chợt mở to hai mắt.
Một Vạn Ba?
Cô vội vàng đứng dậy, há miệng gọi tên hắn, vừa há ra lại lập tức hoảng hốt: Giọng cô đâu? Giọng cô đâu rồi?
Một Vạn Ba thấy cô, nhảy xuống khỏi thuyền, Mộc Đại hãi hùng chỉ vào cổ họng mình.
“Cô bị tắt tiếng, không tự mà biết lấy à, đừng nói chuyện.” Nói đoạn lé mắt nhìn cô, chậc chậc thành tiếng, “Giọng cô nhọn chết được, khoan thủng được thuyền luôn rồi.”
Mộc Đại đảo mắt nguýt hắn, dùng khẩu hình hỏi: “Bạn tôi đâu?”
“Còn sống, La Nhận đưa cô ấy đi bệnh viện rồi, chân cô ấy, từ cẳng chân trở xuống bị bầm máu, sưng to, muốn giữ chân không cưa không được…”
Mộc Đại thất kinh: Cô lần đầu làm vệ sĩ, thế mà đã khiến người ta bị cưa chân rồi?
Một Vạn Ba chậm rãi nói hết nửa đoạn còn lại: “May mà La Nhận đã châm máu cho cô ấy rồi, nếu không phải trên thuyền không có thuốc thang gì thì đã không phải đưa đến bệnh viện.”
***
Thôn Ngũ Châu trống không, đến cả một tấm phản làm giường cũng không có, La Nhận cùng Một Vạn Ba ở trong từ đường một, hai ngày, ngoài thỉnh thoảng có mấy con chim không biết tên đậu lên giác tích phóng uế ra thì, thật sự chẳng có gì đặc biệt.
Tiên nhân chỉ lối, tiên nhân chỉ lối, chỉ cho bọn họ đến một ngôi làng không người, nhưng lại chẳng cho thêm chút tin tức nào cả.
Một Vạn Ba không muốn cắm sào đợi nước, sáng sớm nay khi nhóm Mộc Đại đến Hợp Phố, hắn đi ra bờ biển, lần lượt kiểm tra mấy chiếc thuyền còn lưu lại trong thôn, nói với La Nhận, thuyền này còn dùng được.
“Tôi đưa anh về đây, thực ra cũng không hoàn toàn là vì Sính Đình, tro cốt cha tôi vẫn còn trong biển, vẫn luôn là nỗi băn khoăn của tôi.”
Hắn ra dấu minh họa cho La Nhận xem, trước đây trong thôn mò ngọc, người mò ngọc quanh hông quấn dây dài, một đầu dây buộc vào mạn thuyền, đầu và cổ lấy da thuộc che lại, miệng và mũi thì cắm ống rỗng uốn vòng làm bằng thiếc, sâu nhất có thể lặn xuống đến một, hai trăm mét.
Một Vạn Ba vào từng nhà tìm, ống rỗng uốn vòng không có công dụng nào khác, chắc chắn sẽ có nhà bỏ lại.
Quả nhiên, hắn tìm được một bộ, hình thù kỳ dị, có nắp đậy, chẳng khác nào một cái ống dưỡng khí đơn giản, La Nhận không tin tưởng vào thứ này lắm: “Chỗ ven biển thế này, trang bị ống dưỡng khí không khó tìm, hay là thuê một thuyền khác đi, thuyền nhỏ chỗ các cậu…”
Ngụ ý là, đảo cái lật chắc, không chịu được sóng.
Cũng là số trời trùng hợp, lúc nhóm Mộc Đại xảy ra chuyện, hai người La Nhận vừa thuê được thuyền đang lái trở về, Một Vạn Ba đứng trong khoang điều khiển chỉ hướng cho La Nhận: Vị trí mẹ hắn bị lật thuyền cách thôn không xa, có lẽ trọng điểm chính là ở hải vực thôn bên cạnh.
La Nhận ừ một tiếng, vững vàng điều khiển bánh lái.
Một Vạn Ba nghĩ bụng: Sao đến cả lái thuyền La Nhận cũng biết vậy? Có liên quan gì tới đảo Midanao không? Đảo mà, nhiều nhất không phải ca-nô thì cũng là thuyền đánh cá.
Lúc điện thoại của Mộc Đại gọi tới, La Nhận không rảnh tay, nhờ Một Vạn Ba nhận giúp, Mộc Đại chỉ nói hai câu đã ngắt máy, gọi lại, lại không thông.
Chính là khi đó, điện thoại của cô đã rơi xuống nước.
Một Vạn Ba gượng gạo giải thích bổ sung: “Lệ Giang chỗ bọn tôi không có biển, biển gì nhỉ, ồ, chắc là Lạp Thị Hải đấy.”
Lạp Thị Hải là một công viên đất trũng ngập nước, là một thắng cảnh trứ danh của Lệ Giang, Một Vạn Ba phán như đúng rồi: “Lạp Thị Hải quanh năm suốt tháng đều không thiếu du khách, cô ta có ngã xuống, hai giây là có người vớt lên ngay thôi…”
La Nhận trầm ngâm vài giây, chậm rãi lắc đầu: “Không đúng, Mộc Đại sẽ không gọi Lạp Thị Hải là ‘trên biển’, cậu gọi ngay cho chú Trương giờ đi.”
Lúc quay số, La Nhận đã đẩy nhanh tốc độ, đến khi nghe được Một Vạn Ba nói chuyện điện thoại “Cô chủ nhỏ đi Hợp Phố Quảng Tây ạ”, anh đã đẩy động cơ lên nấc lớn nhất.
Nghe đến đó, Mộc Dại thở dài một hơi cảm thán, thầm cảm thấy may mà trước khi lên đường, mình đã báo cáo địa điểm đến với chú Trương.
Cô tìm một viên đá, viết lên mặt cát: “Sau đó thì sao, thứ kia đâu?”
“Thứ gì?”
Cô viết tiếp: “Cái thứ đâm lật thuyền bọn tôi, kẹp chân Viêm Hồng Sa ấy.”
Một Vạn Ba nhìn chòng chọc vào dòng chữ hồi lâu, trong đáy mắt cuộn lên sự kích động ác liệt.
***
Lúc đó, cảnh đầu tiên họ thấy là phía bên kia, bọt nước văng tung tóe tán loạn, cũng chưa nhận ra ngay, đến khi thuyền đến gần rồi nghe được tiếng Mộc Đại hét lên, chính là cái tiếng hét bị hắn miêu tả là “nhọn đến độ khoan thủng được thuyền” ấy, thì mới biết.
La Nhận để Một Vạn Ba ở lại thuyền tiếp ứng, mình thì xuống nước, nhanh chóng cứu Mộc Đại lên, và cả Viêm Hồng Sa, Mộc Đại nắm cổ tay Viêm Hồng Sa rất chặt, La Nhận mất không ít công sức mới gỡ được ra.
Tình trạng của Mộc Đại và Viêm Hồng Sa không giống nhau, tuy cô sặc phải mấy ngụm nước, nhưng đống nước này về cơ bản đều bị cô uống hết vào bụng, nếu được cấp cứu ngay sau khi hôn mê thì sẽ không có trở ngại gì. Nhưng Viêm Hồng Sa thì lại trong suốt quá trình đều bị sặc ngay dưới nước, nước vào phổi, hô hấp tạm ngừng, cấp cứu và hô hấp nhân tạo mới tỉnh lại được.
Mộc Đại viết: “Cậu cấp cứu?”
Một Vạn Ba trỏ tay vào mặt mình: “Trông tôi giống biết cấp cứu lắm hả, đến cả lái xe tôi còn chẳng biết nữa là.”
Mộc Đại hất tay một cái, viên đá văng ra xa tít.
Sau khi tỉnh lại, Viêm Hồng Sa la khóc không thôi, chỉ vào chân mình, có vẻ như là đau không chịu nổi, La Nhận lấy kéo cắt ống quần cô ra, lúc này mới phát hiện ra từ bắp chân cô trở xuống, toàn bộ đã bị sưng phù bầm tím.
Viêm Hồng Sa nói không rõ ràng, La Nhận đành chích máu cho cô trước, sau đó cho thuyền cập bờ xuống chỗ đỗ xe, phân phó Một Vạn Ba chăm sóc cho Mộc Đại, mình thì đưa Viêm Hồng Sa tới bệnh viện gần nhất.
Còn Mộc Đại thì…
Quần áo cô bị ướt, trong đầu Một Vạn Ba nổi lên ý định đầu cơ trục lợi, ném cô lên bờ cát phơi nắng.
Ở đây cũng không lạnh, phơi nắng một hồi là khô.
“La Nhận đoán, đó hẳn là một con trai ngọc.”
Trai ngọc? Mộc Đại chợt nghĩ đến con trai biển to như một cái bàn nhỏ trong video kia.
“Cơ mà, nghe ra có vẻ cũng không ổn, thứ nhất là, kẹp được toàn bộ bắp chân của cô kia, con trai ngọc này to đến mức nào chứ, tôi coi như cũng là lớn lên ở thôn Ngũ Châu, to nhất cũng chỉ bằng cái chậ rửa mặt thôi. Thứ hai là, trai ngọc không biết bơi, trong ấn tượng của tôi, trai ngọc đi bộ bằng chân rìu, đã bao giờ cô thấy có con trai nào xòe vỏ ra như cánh, bơi trong nước chưa?”
Mộc Đại chẳng nghe được mấy câu của Một Vạn Ba vào tai, cô đứng dậy, nhìn lên đường cái đằng xa.
Hummer màu đen, trên nóc lắp một dãy đèn săn, bọn La Nhận đã về.