[Tần Xu: Không ngờ tên đó lại thích kiểu phụ nữ giả tạo õng ẹo, mất công mình còn biện hộ thay anh ta là người đàn ông đứng đắn].

Tần Xu không thể không nhắn Phó Tư Dư một tin mắng mỏ Thẩm Cố.

Bên này Phó Tư Dư vừa tắm xong, đang nằm trên giường đắp mặt nạ, nhận được tin nhắn này nghĩ thành Thẩm Cố đưa gái về nhà bị Tần Xu bắt quả tang nên gọi video Wechat ngay.

– Là sao? Cái gì mà Thẩm Cố thích loại phụ nữ giả tạo? Anh ta có bồ hả?

Tần Xu nhìn gương mặt đắp mặt nạ hoang mang trân trân, sửng sốt vô cùng, cô lắc đầu lia lịa: “Không có không có”.

Cô kể chuyện nhắn tin gọi Thẩm Cố là anh, Thẩm Cố trả lời tin nhắn không trễ một giây.

Phó Tư Dư thở hắt ra, ôi một tiếng, tay vuốt vuốt mặt nạ bị nhăn: “Mình còn tưởng anh ta đưa gái về nhà bị cậu phát hiện, hóa ra là thế này. Có thể đúng lúc anh ta thấy tin nhắn của cậu nên trả lời thôi, không hẳn là thích phụ nữ thảo mai đâu”.

Tần Xu hơi mím môi: “Mình nghĩ không phải trùng hợp, sáng ngày mình và anh ta ghé thăm ông nội đó, muốn anh ta giả vờ cùng đóng kịch trước mặt ông. Ngay từ đầu anh ta không thèm đoái hoài mình vừa gọi anh Thẩm Cố ơi thì anh ta đồng ý ngay tắp lự”.

Phó Tư Dư mơ hồ trả lời: “Nếu vậy, không phải mục đích bây giờ của cậu là tiếp cận anh ta để lấy lòng sao? Nếu anh ta thích nghe như vậy thì từ nay cậu gọi thế đi”.

Tần Xu: “…..” – Tuy rất có lý nhưng quá mất giá.

Với lại đáng ra Phó Tư Dư phải cùng mình bóc phốt cái gu buồn nôn này của anh ta mới đúng chứ?

Phó Tư Dư gỡ mặt nạ, nhẹ nhàng vỗ thấm lớp tinh chất trên mặt, không phản ứng trước Tần Xu chán nản: “Nghe là biết dân FA rồi, yêu đương không phải đánh nhau trên võ đài, so bì thắng thua làm gì. Gọi anh ơi thì sao? Đó là thú vui tình yêu đấy”.

Phó Tư Dư xua tay, nói: “Không nói nữa, mình đi rửa mặt đây”.

Tần Xu: …. 

Không ngờ cô khoa môi múa mép cả nửa ngày chỉ biến bản thân thành hề?

***

Ngay khi Thẩm Cố đồng ý, ngay hôm sau Tần Xu gọi điện cho người ta đến lắp camera.

Nhân viên giúp cô cài đặt chức năng nhắc nhở trên điện thoại, nếu camera phát hiện có chuyển động thì hệ thống sẽ tự động thông báo.

Tầng này ngoại trừ cô và Thẩm Cố về nhà thì bình thường không ai lên đây, nếu hệ thống thông báo có người thì chỉ có thể là Thẩm Cố thôi. Chức năng này giúp Tần Xu biết Thẩm Cố đi làm – về nhà lúc mấy giờ mà không phiền nhiễu anh ta.

Thỉnh thoảng Tần Xu sẽ vào xem video giám sát ngoài hành lang, mãi đến khi hai giờ rưỡi sáng vẫn chưa thấy Thẩm Cố về.

Tần Xu nghi ngờ, có khi nào chức năng thông báo bị cài đặt sai cách không, khuya khoắt thế này sao Thẩm Cố chưa về. Hay anh ta đi công tác không ở Nam Thành?

Mắt ríu lại sắp không mở nổi nữa, Tần Xu bỏ cuộc việc theo dõi Thẩm Cố. Cô để điện thoại lên phía đầu giường, nhắm mắt, không bao lâu đã ngủ say.

Tần Xu thức giấc, cô mở mắt, ánh nắng rực rỡ xuyên qua màn cuốn khiến căn phòng sáng bừng.

Tần Xu chạm vào màn hình điện thoại xem giờ, đã mười giờ rưỡi.

Cô cầm điện thoại, ngồi dựa đầu giường, vào ứng dụng theo dõi, có hai thông báo mới.

Một cái lúc ba giờ mười lăm phút sáng, một cái là sau đó 4 tiếng rưỡi.

Tần Xu xem video phát lại, quả nhiêu tầm ba giờ mười lăm sáng nay nhìn thấy Thẩm Cố bước ra khỏi thang máy. Bốn tiếng rưỡi sau, một mình Thẩm Cố trong bộ âu phục đen tuyền mở cửa nhà ra ngoài.

Đi sớm về muộn thế này thì ngủ được mấy tiếng chứ?

Nghĩ đến ba và chú hai mình hầu như đều về nhà đúng giờ cơm tối, cùng nhau ăn sáng, có khi lần khần một hồi mới đến công ty, so sánh hai bên thì chẳng khó hiểu gì khi Quang Sính ngày càng lớn mạnh còn nhà mình ngay càng gần bờ vực phá sản.

Một tuần sau, ngoại trừ những lúc thỉnh thoảng đến văn phòng xử lý công việc thì thời gian còn lại Tần Xu đều đóng đô trong nhà bếp quan sát thời gian Thẩm Cố ra vào nhà.

Anh ta thức khuya dậy sớm mỗi ngày, muộn nhất là về lúc năm giờ sáng và sớm nhất cũng phải mười giờ rưỡi tối.

Đã biết hòm hòm lịch trình của Thẩm Cố, Tần Xu chính thức bắt tay vào kế hoạch đưa cơm của mình.

Sáu giờ rưỡi sáng thứ hai, Tần Xu dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm Cố.

Trước hai ngày cô đã cố ý quan sát, mỗi khi tài xế riêng của Thẩm Cố đến đều mua đồ ăn sáng, chứng tỏ Thẩm Cố không ăn sáng trước khi ra khỏi nhà.

Tần Xu lấy vài lát bánh mì, trứng, phô mai, thịt bò, dựa vào công thức chiên trứng, xếp từng lớp nhân lên rồi cho sandwich vào chảo nướng.

Vỏ ngoài sandwich hơi nhão, Tần Xu thầm nhủ tấm lòng mới là quan trọng. Cô bỏ sandwich hoàn thành vào hộp cách nhiệt màu hồng đáng yêu.

Bảy giờ mười, Tần Xu xem điện thoại, thấy Thẩm Cố ra ngoài thì cầm hộp cách nhiệt đuổi theo.

Vừa mở cửa thì thấy Thẩm Cố đã đứng sẵn trong thang máy.

– Anh Thẩm, chờ chút đã.

Thẩm Cố đứng trong thang máy, Tần Xu đến nơi thì đã trễ. Cô trơ mắt nhìn cửa thang máy che khuất khuôn mặt lạnh như băng kia, nhịn câu chửi bới xuống, bấm nút thang máy một lần nữa.

Cũng may không có nhiều hộ ở đây nên thang máy không bận lâu, Tần Xu đi xuống rất nhanh. Khi Tần Xu đến tầng một thì xe Thẩm Cố vẫn ở đó, tài xế đang khởi động xe.

Tần Xu quơ quơ tay trước xe, tài xế ngồi bên trong thấy cô, chủ động hạ kính xuống hỏi thăm: “Cô Tần, xin hỏi cô có việc gì ạ?”.

Cô liếc người ngồi sau qua cửa sổ xe.

Người đàn ông ngồi sau nhắm mắt, hai chân bắt chéo, đặt bàn tay xương xương lên đầu gối và dựa toàn thân ra sau nghỉ ngơi.

Tần Xu biết hai giờ rưỡi sáng Thẩm Cố mới về nhà, nghĩ tới việc anh ta chưa ngủ đủ giấc, nhân thời gian di chuyển có thể ngủ một lát đã xoa dịu cơn tức giận thái độ cố ý không nghe mình gọi bớt một nửa.

Ngay lúc anh ta chợp mắt mà đưa hộp bánh mì thì 100% sẽ bị từ chối.

Tần Xu quay sang đưa hộp sandwich cho tài xế, thầm thì: “Đây là bữa sáng tôi chuẩn bị cho anh Thẩm, anh cầm lấy, đợi lát nữa đưa cho anh Thẩm nhé”.

Tài xế phụ trách đưa đón Thẩm Cố từng thấy vô số phụ nữ lấy cớ tặng quà cho tổng giám đốc, biết ngài ấy không nhận quà từ phụ nữ, theo thói quen quay ra sau thăm dò anh.

Thấy Thẩm Cố nhắm tịt hai mắt không biểu hiện gì, dựa vào động thái tổng giám đốc của bọn họ đối xử với cô Tần này thì sáng tỏ mọi chuyện, quay lại cười tủm tỉm nhận hộp bánh.

– Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển tâm ý của cô đến ngài ấy.

Tần Xu nói cảm ơn.

Kính xe nâng lên, Tần Xu đứng ven đường dõi mắt theo chiếc Maybach dần khuất xa, ra ngoài khu nhà mua bữa sáng cho mình.

Ăn xong, Tần Xu đi bộ đến văn phòng.

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ làm việc, tầng một vắng teo không một bóng người. Tần Xu bước đến cầu thang, nghe loáng thoáng giọng trợ lý Triển Tiểu Hàn tranh cãi với người khác.

Tần Xu nhanh bước lên tầng.

Trên phòng khách tầng hai, đối diện Triển Tiểu Hàn là một người phụ nữ mập mạp, bà ấy là chủ nhà nơi Tần Xu thuê làm văn phòng.

Thấy Tần Xu đến, hai người cùng đứng dậy.

– Chị, sao hôm nay chị đến sớm thế?

Triển Tiểu Hàn đi đến, sắc mặt hơi khó chịu.

Tần Xu nhìn chủ nhà chẳng tốt lành gì, nhướng mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Triển Tiểu Hàn chưa nói gì, chủ nhà Trần Lan đã gượng gạo lên tiếng: “Là như thế này cô Tần, hiện tại vật giá leo thang, những chủ nhà quanh đây đều đã tăng giá theo cấp số nhân cả. Giá ban đầu tôi để cho cô không còn phù hợp nữa, hôm nay tôi đến đây để trao đổi chuyện tiền nhà với cô.”

Triển Tiểu Hàn tức giận: “Chúng tôi ký hợp đồng thuê tòa nhà này năm năm, bây giờ còn ba năm nữa mới hết hạn. Hợp đồng có điều khoản không tăng tiền thuê nhà trong suốt thời gian còn hiệu lực”.

Trần Lan xéo sắc: “Tôi không tăng tiền nhà nhưng tôi không cho hai cô thuê nữa, những chủ cửa hàng quanh đây sẵn sàng trả mức tiền thuê tôi mong muốn”.

Triển Tiểu Hàn nói: “Chị vi phạm hợp đồng! Chúng tôi sẽ kiện chị”.

Trần Lan không chút kiêng nể: “Tôi vi phạm đấy, các cô cứ theo hợp đồng mà ra giá bồi thường. Dù sao tôi không thể cho mấy người thuê giá này nữa”.

Triển Tiểu Hàn định cãi lý tiếp thì Tần Xu khẽ liếc một cái tỏ ý cô hãy yên tâm, đừng nóng.

Cô đặt túi sang một bên, ngồi xuống sô pha, bình tĩnh hỏi: “Chị định tăng tiền nhà lên bao nhiêu?”.

Trần Lan giơ ba ngón tay: “Tăng gấp ba”.

– Gấp ba? Bà hám tiền quá rồi hả? – Triển Tiểu Hàn không nhịn nổi nữa, muốn làm ra ngô ra khoai.

Tần Xu giơ tay: “Em rót cho chị hai ly nước”.

Triển Tiểu Hàn lườm Trần Lan, hồng hộc vào phòng trà rót nước theo lời Tần Xu.

– Chị ngồi đi, đừng khách sáo – Tần Xu hất đầu với Trần Lan.

Triển Tiểu Hàn rót hai cốc nước ấm, đứng phía sau Tần Xu.

Trần Lan cầm cốc nước, nhìn Tần Xu phía đối diện uống thong thả, trong lòng dần thấp thỏm.

Bà ta biết Tần Xu là cô cả tập đoàn Ích Viễn, nếu là những ngày trước thì có cho gan hùm bà ta cũng không dám chỉ tay năm ngón với cô Tần. Bà ta nghe nói tập đoàn nhà họ Tần đã phá sản, lại có người ra giá gấp ba tiền thuê nhà, đã thế còn đồng ý trả tiền đền hợp đồng nên bà ta mới bạo gan đến đây làm càn.

Gặp phải Tần Xu bình tĩnh cao ngạo, không nóng giận gì, bà ta nhen nhóm chút hối hận.

Chẳng lẽ nhà họ Tần không hề lụn bại như trên lời đồn, nếu mình đắc tội với cô cả Tần, về sau sẽ không thể sống yên chốn Nam Thành này mất.

Văn phòng im ắng, Tần Xu vẫn chưa nói gì, Trần Lan càng căng thẳng, đặt ly nước xuống: “Cô Tần xem, tôi không phải quý cô giàu có như cô, không chấp nhất những đồng bạc cắc này. Một già hai trẻ nhà tôi đều phụ thuộc vào khoảng tiền này, nó nuôi sống cả gia đình tôi. Tôi nói thật với cô là có người rất coi trọng phong thủy tòa nhà này, sẵn lòng trả gấp ba tiền thuê. Vì mối quan hệ thân thiết từ lâu giữa chúng ta nên dĩ nhiên phải ưu tiên cô trước, nếu cô có thể trả số tiền này thì tòa nhà này vẫn để cho cô, không thì tôi sẽ bồi thường theo hợp đồng”.

Đây là con phố sầm uất nhất, Tần Xu đã ký hợp đồng thuê căn này năm năm, phí vi phạm hợp đồng là tiền thuê một năm, có người sẵn lòng chi ra gấp ba, thậm chí trả luôn cả tiền vi phạm hợp đồng thì không cần nói cũng biết có người cố ý giật dây.

Tần Xu cười khẩy: “Chị Trần, con người tôi trước giờ ngang ngược, từ nhỏ đến lớn chưa ai có thể cướp được món gì từ tay tôi cả. Tôi có thể trả gấp ba tiền thuê nhưng hành động khinh rẻ hợp đồng thế này khiến tôi chán ngấy quá. Chị đã muốn vi phạm, được thôi, về nhà chờ luật sư gọi đi”.

Mặt Trần Lan cứng đờ, sợ hãi nói: “Cô Tần, chúng ta có thể thương lượng mà”.

Tần Xu thản nhiên: “Không thương lượng gì nữa hết, dù chị có không tăng giá tôi cũng không thuê. Tiểu Hàn, tiễn khách”.

Trần Lan sốt ruột: “Cô Tần, tôi bồi thường theo hợp đồng là được mà”.

Tần Xu mỉm cười: “Nhưng theo quy định của pháp luật, tôi có thể khởi kiện chị, tuy cuối cùng chỉ có thể nhận tiền bồi thường thiệt hại song chẳng có cách nào khác. Chị khiến tôi rất không vui nên tôi không ngại tốn thời gian và tiền bạc cho những chuyện vặt vãnh này”.

Triển Tiểu Hàn nhận được tín hiệu của Tần Xu, đổ dầu vào lửa: “Chị biết chị Tần mất bao nhiên thời gian để sửa sang studio này không? Đó là chưa kể chi phí nữa đấy nhé, một năm tiền bồi thường của chị đủ không?”.

Trần Lan từng nghe danh Tần Xu tiêu tiền như nước, năm ngoái Tần Xu còn tặng bà một bộ dưỡng da sáu món, bà cực kì ghen tị với gia tộc giàu có này, bà nghiến răng: “Tôi bồi thường khoản đó luôn”.

Mặt Tần Xu không chút gợn sóng: “Không sao, nể mối quen biết từ lâu của chúng ta, lát nữa bộ phận tài chính đến, tôi sẽ bảo họ tính toán kĩ càng với chị”.

*

Trước tòa nhà Quang Sính, Thường Hạo đứng đợi ở cửa, thấy xe tổng giám đốc từ xa nên đến nghênh đón.

Thường Hạo mở cửa cho Thẩm Cố, nghiêng người đứng sang một bên, vài giây sau thấy Thẩm Cố ngồi yên bất động, tôn kính gọi.

– Tổng giám đốc?

Thẩm Cố nhàn nhạt hỏi: “Vì sao có cái hộp này trên xe?”

Thường Hạo ngỡ ngàng.

Hộp này?

Vì sao ở đây có cái hộp? Hỏi tôi làm gì? Sáng nay Thường Hạo đến thẳng công ty chứ không đi cùng ngài ấy.

Ánh mắt quét qua một vòng, thấy hộp giữ nhiệt màu hồng phấn trên ghế trước, tim đập thình thịch.

Lại có người phụ nữ thủ đoạn nào đó tặng quà cho tổng giám đốc đây mà.

Sao chú Triệu tài xế tắc trách thế? Không biết tổng giám đốc ghét nhất là dây dưa với phụ nữ à? Hộp thức ăn chình ình ở đó mà không thấy?

Tuy không phải trách nhiệm của mình nhưng anh ta vẫn thành khẩn giải thích: “Thành thật xin lỗi tổng giám đốc, tôi sẽ xử lý hộp thức ăn đó ngay”.

Anh mở cửa trước, cúi người, tay chưa kịp chạm vào hộp bánh thì lão Triệu nôn nóng: “Đây là bữa sáng cô Tần chuẩn bị cho ngài Thẩm, không được vứt”.

Thường Hạo dừng tay, ánh mắt dao cạo phóng sang lão Triệu.

Thường Hạo quay ra sau nhìn vẻ mặt thong thả của Thẩm Cố, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Đây là hộp thức ăn cô Tần đưa cho ngài Thẩm?

Chẳng lẽ lão Triệu dám nhận mà ngài ấy không biết? 

Đã biết thì vì sao ngài ấy còn hỏi mình, mình còn không đi chung xe nữa.

Chẳng lẽ ý ngài ấy muốn khoe cho mình biết đây là bữa sáng cô Tần làm cho?

Thường Hạo đắn đo: “Sếp, đây là hộp thức ăn của cô Tần, có cần đem lên cho ngài không?”

Thẩm Cố ừ một tiếng, bảo: “Có”.

Thường Hạo:????   

Vậy đúng là khoe hộp cơm thật.

Mới sáng sớm đã khoe khoang tình cảm, không cho người ta yên ổn làm việc nữa!
Thẩm Cố: Mọi người, đây là hộp bánh Tần Xu chuẩn bị cho tôi.

Có người thắc mắc Tần Xu tự tay làm sandwich cho Thẩm Cố, vậy có ai biết Tần Xu đã ra ngoài mua bữa sáng cho mình không?

J: chắc dở quá không dám tự mình ăn luôn ==’