_ Hừm, nếu cô Thẩm không uống thì tôi cũng không uống vậy.

Dù sao đổi gió một chút cũng thật thú vị mà.

Anh ta nói vậy không phải là bản thân Tú Tú là người ái ngại hay sao, vì cô mà dừng một điều hiển nhiên của chính mình.

Thật là, tại sao lại ép tôi một cách khôn ngoan thế nhỉ?

_ Ngài thiếu tướng à, anh là chủ của không gian này mà, cũng chưa kể là anh đã giúp đỡ tôi.

Chính ra là tôi nên theo anh mới đúng.

Vả lại đây là rượu mời chứ không phải rượu phạt nên anh không cần nhất thiết phải nương theo tôi đâu hoặc đại loại là một chuyện tương tự vậy.

Đồng tử anh ta có hơi giãn nở, hình như là có bất ngờ thì phải.

Là Henry đang ngơ ra nhìn cô.

Cô gái này trong mắt anh đúng là khó đoán mà.

Nhưng rất nhanh đã lấy lại tâm trạng, rót rượu cho Thiên Tú:

_ Kính anh một ly.

_ Cô Thẩm cũng vậy.

Henry một hơi uống cạn ly rượu.

Ngược lại nhìn về phía này Thiên Tú chỉ nhấp từng chút một.

Cảm nhận đầu tiên khi chạm vào đầu lưỡi là vị chua nhẹ, đến khi tràn vào khuôn miệng lại là vị đắng bao trùm lấy, lưỡi thì tê rân rân, tiễn dòng nước xuống đến cổ họng đã chuyển hết sang vị ngọt thanh.

Ưm, cũng có ngon nhưng mà hình như còn thiếu thiếu gì đó, phải chăng là muốn uống thêm nhỉ? Chiều theo ý bản thân mà nhấm nháp thêm hai ngụm nữa thì hết ly.

_ Nhìn tiểu thư uống hết ly như vậy, hẳn là rất ngon đi.

_ Dạ, vâng, có lẽ vậy.

_ Đây là rượu loại nhẹ nên không dễ say đâu.- Rót tiếp vào ly cho cô.- Thực tình thì khi gặp tiểu thư vào chiều nay, tôi cảm nhận có điều gì đó rất khác lạ so với mọi ngày.

_ "Đúng là tôi tỏ rõ thái độ đến thế kia mà".

_ Phải chăng tôi có thể hỏi là vì sao không?

_ "Hỏi là vì sao à? Chẳng có lẽ việc tốt anh đang làm tôi lại dám chỉ tay kẻ xấu cũng chính là anh hay sao? Bị phớt lờ ngay từ đầu hẳn đã là không có lần hai gặp mặt nhau rồi.

Nhưng mà phải nói làm sao đây, tôi hình như cũng là người dễ tha thứ ấy chứ".

_ Sao tiểu thư lại nhìn tôi chằm chằm như vậy chứ, mặt tôi đang dính gì sao?

_ Không có đâu.

Chỉ là tôi đang suy nghĩ về chuyện khó chịu vào trưa nay thôi.

Chẳng hiểu tại sao lại bị ngó lơ như vậy nhỉ, rõ là tôi cũng chào họ bằng cả body language mà.

_ "Ra là vì điều đó nên mới tỏ vẻ xa cách à, cũng dễ thương ấy chứ".

Ai lại nỡ làm vậy với một quý cô xinh đẹp như vậy nhỉ?

_ "Nói vậy nghĩa là anh ta cũng hoàn toàn không biết hay sao?".

Ngài thiếu tướng này, hồi trước anh có từng bị cận thị hay không?

_ Không có, nhưng mà từ nhỏ mắt tôi đã không được tốt nên thường xuyên phải uống các loại thuốc hỗ trợ, sau này thì nếu làm việc nhiều quá mắt sẽ dễ mờ và chung quanh hầu như là một màu trắng xoá đấy.

_ Ra là vậy.

"Nghĩa là trách nhầm rồi".

Sau khi kết thúc bữa ăn tối, Thiên Tú cũng hơi loay hoay một chút, vì đồ chưa tới nữa.

Hay là cứ đặt đại một bộ nào đó bên ngoài rồi nhờ phục vụ lấy cũng được.

Để đồ thế này ra ngoài khách sạn nói không xấu hổ thì cũng nhục nhã đến chết mất.

_ Oh, hình như là ngoài trời đã mưa trở lại hay sao, cô Thẩm cũng tự mình nhìn xem.

_ "Trời hôm nay đúng là trêu ngươi mà.

Đến lúc định về lại tiếp tục mưa? Là an bài à?"........!Vậy là hôm nay tôi phải ở bên ngoài sao? Cũng không sao, chắc khách sạn này còn phòng thôi.

Chút nữa tôi sẽ thuê phòng khác vậy.

_ Tiểu thư nói vậy hẳn là không ưa ở cùng với tôi nhỉ?- Gương mặt có chút buồn bã, nhìn cô.

_ Hả, à không, tất nhiên là không rồi thưa anh.

Chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân mà, vậy nên.......!"nói sao đây, tự nhiên lại cứng họng".

_ Sợ tôi đụng tay đụng chân hay làm trò biế.n thái với cô ư?- Ánh mắt tỏ rõ vẻ mong chờ câu trả lời.

_ Không, tôi tin tưởng ở anh Henry chứ, nhưng mà dẫu sao thì chúng ta hiện tại trên thực tế là một mối quan hệ nào đó.......!vẫn chưa là bạn bè thân thiết........!vậy nên.......

_ Haha, tôi hiểu ý cô Thẩm mà, cũng không thể ép cô ở lại được.

Ở phòng khác tôi sợ rằng cô không được an toàn thôi.

Với cả hiện tại tiểu thư còn chưa mặc đồ chỉnh tề nữa.

_ .........!

_ Cô Thẩm không cần cảm thấy khó xử đâu, tối nay cứ dùng phòng của tôi đi, tôi sẽ ở ngoài này.

_ Đến đêm thì trời cũng lạnh mà.......

_ So với một cơ thể của lực lượng hải quân thì chút lạnh không thể thẩm thấu qua xương được đâu.

À với cả nếu cô thấy không thoải mái khi đi ngủ bằng khăn choàng tắm thì có thể lựa một cái áo somi nào đó của tôi cũng được.

_ A, vâng, cảm ơn anh.

Vậy thì chúc anh ngủ ngon.

_ Cô Thẩm cũng vậy nhé, ngủ ngon, mơ đẹp.

Sau khi cô quay lại phòng cũng gọi điện cho bà Thẩm thông báo vì trời mưa lớn nên hôm nay sẽ ở bên ngoài, cũng từ đây Thiên Tú mới nhận ra cái "hắt xì" lúc chiều ấy, hình như là do bác tài xế đợi tận hơn 30 phút nhắc nhở, chứ hoàn toàn là không phải dấu hiệu của việc bị cảm đâu.