Bên ngoài phòng nghỉ:

_ Thẩm tiểu thư, không biết cô gọi tôi ra ngoài này có vấn đề gì cần nói a?

_ Thực sự thì nếu khen anh là ngôi sao trận đấu cũng quá là thừa nhỉ, nhưng mà chúng tôi rất hâm mộ anh, không biết anh có thể cho tôi xin chữ kí được không ạ?

_ Oh, vâng, tất nhiên rồi.

Của cô đây.

_ Cảm ơn anh.

Cầu thủ trẻ này đột nhiên nhìn cô bằng đôi mắt có hơi phức tạp, gần giống như là nhìn chằm chằm, cô cười, cẩn thận mở lời trước:

_ Sao vậy? Trên mặt tôi có dính gì hay sao ạ?

_ Không đâu, chỉ là tôi nhìn thấy tiểu thư rất quen thôi.

_ Vậy sao, ai nhìn tôi cũng nói vậy hết.

Chắc có lẽ tôi rất dễ gần gũi mà......!Phải rồi, hẹn gặp lại anh trong các trận đấu sắp tới, hãy luôn cố gắng nhé ngôi sao, chúng tôi tin tưởng ở anh, đội trưởng Khải Uy.

Anh gật đầu, cười đáp lại.

Thiên Tú cũng bước dài chân đi.

Đến cổng sau của sân vận động đã thấy ngay chiếc xe xanh đó, cô cũng đoán ngay được là ai.

Henry bước xuống xe, một tay cởi kính râm, ánh sáng chiểu rọi vào đã làm gây xao xuyến biết bao con tim thiếu nữ.

Đôi mắt xanh lá sâu thăm thẳm hút hồn đó nhìn cô.

_ Chúng ta đi chứ?

_ Chắc chắn rồi.

Vì khu phía nam cơ bản đã khám phá, phía đông là nơi anh đang ở nên chỉ còn hai khu ở trung tâm thành phố này.

Mà phía tây chỉ đẹp khi về đêm nên họ quyết định đến khu phía bắc, nơi tập trung quân sự.

Trên xe Henry:

_ Phải rồi, anh là người Ý phải không?

_ Đúng vậy, có vấn đề nào sao tiểu thư?

_ À không chỉ là đôi mắt của anh thực sự rất đẹp.

Khi ánh sáng chiếu vào nó mang lại cảm giác rất tự tại.

_ Haha, cảm ơn cô Thẩm.

Nhưng không phải đôi mắt của cô cũng rất đẹp hay sao.- Nhìn Thiên Tú, cười.

Cái đầu cô nhẹ lắc.

_ Không hiểu sao chiếc xe này dù mới đi lần đầu nhưng mà tôi lại nhận ra ngay khi thấy nó.

Hay nhỉ?

_ Chắc có lẽ cô đang trong quá trình làm quen với điều này đấy.

_ Anh đang làm "cá mập" hay sao?

_ Phải, tôi đang muốn "tấn công" đây.

_ Vậy nên anh chọn màu xanh này là rất đúng, màu biển cả.

Nhìn cũng rất chiến, chỉ là tôi thấy anh sẽ hợp hơn với những chiếc xe kiểu như màu quân đội và gầm cao.

Hẳn là anh rất thích những dòng thể thao thế này nhỉ?

_ Nói thích cũng không phải nhưng mà đối với tôi thì miễn là người mình yêu thích nó thì hẳn là tôi cũng sẽ thích thôi.

_ Oh, "ra là người lụy vợ sao?".

Vậy anh qua bên này làm việc chắc có lẽ anh đã rất nhớ người mình yêu nhỉ? Một khoảng cách địa lí rất xa đấy.

_ Nếu có thì tôi đã đưa cô ấy theo cùng rồi.- Nhìn cô.- Vì tôi không muốn em yêu của tôi phải cô đơn, lại càng không muốn mỗi sáng thức giấc không có đôi môi kề cận.

Đôi mắt Thiên Tú cứ chằm chặp hướng về anh.

Công nhận đàn ông Ý đã lãng mạn còn chung tình như vậy, rất thú vị.

_ Còn tiểu thư thì sao, cô có sở thích nào về thể loại xe không?

_ A, có chứ ạ.

Tôi thích những loại xe kiểu "quái hộp".

_ "Quái hộp"?

_ Đó là những chiếc xe với kiểu dáng hộp nhưng rất chiến, có thể là giống dòng chống đạn Mercedes-Benz AMG G63 hoặc Rolls-Royce cũng ổn đó.

_ Ra là vậy.

Nhìn tiểu thư đoan trang và nhã nhặn không ngờ lại thích những kiểu cá tính vậy đấy.

Phía bắc này có thế đất vô cùng thú vị, núi bao quanh cả nơi này thành hình vòng cung, rừng thì bạt ngàn, nơi bố trí quân sự ở đây cũng dày đặc, bao gồm cả không quân, lục quân,.......!lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng.

Hai người dừng xe phía bên dưới mà đi lên trên.

Là nơi tập kết vậy nên quân nhân vô cùng nghiêm túc tập luyện.

Henry và Thiên Tú đi dạo gần hàng rào thép gai với khoảng cách được quy định.

_ Nơi này vô cùng trong lành.

Ngắm nhìn thành phố từ vị trí trên cao như vậy rất thích.

_ Cả một vùng rộng lớn như vậy lại chỉ có quân đội thôi sao? Nơi này cũng có tiềm năng, có thể tạo thành khu du lịch sinh thái.

Thật sự khác xa so với phần còn lại trong thành phố mà.

_ Bởi vì nơi này giáp biên giới, với cả ở phía bên kia chính trị cũng không ổn định lắm.

Henry xoay người nhìn sang, những làng mạc cách xa nhau, một sự đơn sơ và khá tồi tàn, vốn là những điều mà anh vô cùng ghét bỏ.

So với những tòa cao ốc chọc trời thì bên kia giống như là bị chiến tranh tàn phá nặng nề vậy.

Lúc này ba em bé nhỏ đã thu hút sự chú ý của Thiên Tú.

Hai em bé gái khoảng tầm năm tuổi dắt theo bé trai khoảng hai tuổi, gầy gò, quần áo rách được khâu bằng nhiều loại vải màu sắc khác nhau, tóc tai rối bù, gương mặt đen nhẻm có lẽ là do đốt củi, chúng nhìn cô.

Gương mặt bọn trẻ ngây thơ, đứa nhỏ còn ươn ướt mắt, trông vô cùng đáng thương.

Ánh mắt chúng ánh lên vẻ cầu xin tha thiết.

Đứng trước tình cảnh như vậy, Thiên Tú đột nhiên có chút bối rối.

Cô vẫn im lặng nhìn và suy nghĩ, trên người hoàn toàn không mang theo thứ gì có ích.

Tiền mặt cũng không thể tiêu ở đất nước đó, đồ ăn cũng không mang theo, kể cả đồ ăn nhẹ hay đồ ăn vặt.