Liên Tinh à,

Ta biết ngươi ngốc, nhưng không ngờ ngươi lại ngốc như vậy.

Mẫu thân đã từng nói ngươi nghe về mật đạo dưới vách đá, ta cũng đã từng nói ngươi nghe, bọn ta đã từng dặn dò trăm nghìn lần như thế, vậy mà ngươi lại lãng quên.

Thật ra ta có thể nhắc nhở ngươi, nhưng ta lại không làm vậy, ta muốn xem xem ngươi có thể làm những gì vì ta.

Không ngờ ngươi lại ngốc như thế, cũng không ngờ ngươi sẽ lập tức nhảy xuống theo.

Lại còn không thèm để tâm tới ánh mắt ám chỉ ta dành cho người, cử chỉ bờ môi ta dành cho ngươi, đã nhảy xuống.

Nhảy xuống lại còn không dùng khinh công, bõ công ngươi sáng tạo ra một bộ công pháp hay như vậy.

Được thôi, vậy ta liều mạng gây tổn thương công lực, cứu ngươi một lần.

Nhưng mà, tại sao ngươi lại bám víu vào tay ta không để cho ta thi triển nội lực? Ngươi điên rồi à?

Tay trong tay cùng nhau nhảy xuống vực đi tìm cõi chết không hề lãng mạn một chút nào biết không?

Ngươi lại đang thì thầm những lời gì vậy?

Ảo giác? Tỷ tỷ ngươi còn sống sờ sờ thế này mà là ảo giác? Ảo giác có thể gào thét lên với ngươi như vậy ư? Ảo giác có thể dùng lực bóp ngươi hay sao? Ảo giác có thể đánh ra một chưởng rồi lại thu tay lại với ngươi ư? Ảo giác... có thể bị thương tổn đến hộc máu hay sao?

Cây cối thật cứng, rơi trên cây không dễ chịu chút nào có biết không! Rõ ràng dùng nội lực hộ thể là có thể ung dung phòng ngự những nhánh cây, sao ngươi cứ phải dùng thân thể để chống cự? Dù cho ngươi đã kéo ta ôm vào trong ngực, để tự mình hứng chịu lấy những đau đớn ấy nhưng chính ngươi là kẻ đầu sỏ hại ta rơi xuống đây, đừng có lấp liếm đi sự thật được không? Rơi xuống đầm nước cũng rất đau phải không? Liều sống liều chết mang thương tổn kéo theo một kẻ cao lớn bất tỉnh ra khỏi đầm nước lạnh băng cũng rất mệt mỏi có biết không? Thương tích không nặng bằng ta mà trong nháy mắt ngươi đã hôn mê, thế là ta một người đang chịu thương tổn lại phải chăm sóc ngươi!

Muội muội như thế không có cũng được!

Chờ ngươi tỉnh lại, phải đọc thật kỹ phong thư này! Đọc thật kỹ xem tỷ tỷ ngươi đã phải chịu khổ thế nào! Cũng phải tỉnh táo tự vấn bản thân xem vì sao lại ngu xuẩn như vậy!

Ta thậm chí còn vì ngươi mà dẫn dụ cái con gấu chết tiệt ấy! Loại gấu ngu ngốc đó thường ngày ta chỉ cần phất tay một cái là chết tươi, ấy vậy mà hôm nay phải dựa vào thân thủ nhanh nhẹn để nhử nó rời đi.

Liên Tinh, ngươi nợ ta một mạng, kiếp này không còn cơ hội trả, vậy kiếp sau phải nhớ lấy.

Liên Tinh, ngươi phải sống thật tốt... Phải nhớ rằng ta đã từng nguyện chết vì ngươi, nếu ngươi không biết, vậy chí ít cũng phải nhớ rằng, cái người mà ngươi đã từng thà chết cũng phải bảo vệ - tên là Yêu Nguyệt.

Ngươi từng nói, tỷ muội cũng có lúc tâm linh tương thông, cho nên bức thư này, cho dù ta không thực sự viết ra, nhưng ngươi cũng có thể cảm nhận được mà, phải không? Con gấu ngày càng tiến đến gần rồi, hy vọng một ngày nào đó có thể lại được nói chuyện với ngươi.

Bức thư cuối đời của Yêu Nguyệt - Yêu Nguyệt tuyệt bút.

--------------------------

Liên Tinh,

Mới vừa rồi con gấu bị vướng chân vào một nhánh cây rồi té ngã, chết trên một tảng đá sừng nhọn, cho nên tốt nhất là cái bức thư ta muốn viết kia, ngươi đừng cảm ứng được đi. 

Tỷ tỷ thông minh cơ trí anh minh thần vũ của ngươi.

Yêu Nguyệt.