Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Phó thác. Tinh Nhi, ta rất vui vì bây giờ chúng ta có thể sống chung bên nhau hạnh phúc như thế.
Có điều, cứ tiếp tục như vậy, ta sợ ngươi sẽ không còn đủ kiên nhẫn.
Tính tình ta không tốt, những vặt vãnh đời thường làm ta rất dễ nóng nảy.
Ta không thích bản thân mình mềm yếu.
Dù cho ngươi lại cam đoan với ta, rằng ngươi yêu ta, ngươi sẽ bảo hộ ta.
Nhưng ta vẫn lại không nhịn được mà tiếp tục hoài nghi.
Ngươi nguyện ý chết vì ta, song, ngươi sẽ nguyện ý vì ta mà sống một cuộc đời hèn mọn hay sao?
Không có ta, ngươi đã sớm có thể quay về.
Ánh mắt ngươi nhìn ta, lúc nào cũng như thể đang có điều phải suy nghĩ.
Là nhớ nhung vạn trượng hồng trần cùng bao sầm uất ngươi yêu thích hay sao?
Ngươi không biết đâu, mỗi lần ngươi như vậy, ta đều sẽ nóng nảy bất thường.
Ta hay sai khiến ngươi như vậy, cũng bởi vì sự nóng nảy ấy.
Nhưng mà Tinh Nhi ngốc của ta à, sao ngươi lại chưa từng tức giận?
Tại sao ngươi còn nguyện ý dịu dàng chờ đợi ta như thế?
Ta yếu ớt như vậy, tại sao ngươi lại luôn có thể mỉm cười?
Ta nóng nảy như vậy, tại sao ngươi luôn chấp nhận hạ thấp bản thân để dỗ dành ta?
Tinh Nhi, nếu ngươi thật sự quan tâm đến ta, thời thời khắc khắc để ý đến ta, vậy ta không cần kêu lên, ngươi cũng sẽ nhận ra ta đã nhảy xuống chứ?
Ta nhảy xuống, ngươi sẽ đỡ lấy ta.
Chỉ khi ngươi đỡ lấy ta, ta mới tin rằng ngươi yêu ta.
Nhưng ta vẫn không nhịn được việc cằn nhằn người đâu.
Nếu ta chết, ngươi có đau lòng không?
Ta không cho phép ngươi không đau lòng.
Ta cũng... không muốn chết.
Cuộc sống ở bên ngươi dù quá ngắn ngủi, ta cũng không nỡ buông bỏ...
Thế thì, trước hết cứ như vậy đi.
Ta cứ tin tưởng ngươi đi.
Nếu ngươi dám phụ ta, ngươi chết, ta cũng không sống nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Hỏi: Tỷ tỷ mà hoài nghi cuộc sống thì sẽ làm gì?
Đáp: Ngược Tinh Nhi!