Sau một quãng thời gian vui vẻ, cuộc sống lại trở nên nhàm chán.
Để đề phòng công tử Tích Hoa, Yêu Nguyệt sáng không luyện công thì cũng đi xử lí mấy thứ gọi là chuyện giang hồ, gần đây ta lại dành hết tâm huyết để thiết kế y phục với đồ trang sức, ngày nào cũng ở chung với đám thiết nô, cố gắng làm cho ra bằng được những thứ lễ phục từng có ở kiếp trước.
Tiếc thay ta bị tàn tật, nếu mặc đồ lộ chân lộ vai thì sẽ xấu vô cùng, cho nên chín mươi phần trăm y phục đều thiết kế dành cho Yêu Nguyệt, bởi vì sợ hở quá hù dọa nàng, cho nên ta cũng chỉ giữ riêng cho mình, chuẩn bị khi nào có mỗi hai đứa thì sẽ để nàng mặc cho ta ngắm.
Dự liệu sẵn trong đầu là Yêu Nguyệt sẽ cự tuyệt ╮(╯_╰)╭, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể tiếp tục đọc thoại bản giết thời gian.
Trước kia cứ mãi kiếm cớ nghĩ ra đủ mọi trò để vòi Yêu Nguyệt cho ta ra ngoài, bây giờ ta lại chẳng còn hứng thú với việc xuất cung nữa, thoại bản hay quà vặt cũng gọi Hà Lộ với Xuân Thủy mua giùm, gu chọn thoại bản của Xuân Thủy tốt lắm, giúp ta không ít, chỉ có duy nhất một thứ cần ta phải đích thân ra mặt chọn lựa, khụ khụ, là một ít sách kỹ thuật.
Đúng vậy, bởi vì Yêu Nguyệt khăng khăng tỏ thái độ không bạo lực sẽ không hợp tác (chẳng lẽ bạo lực có thể khiến nàng thuận theo hợp tác hay sao?), ta cũng bất đắc dĩ phải thông qua nghiên cứu kỹ thuật không ngừng cùng với vận dụng nhiều loại lãng mạn để lay động nàng.
Sách giúp người ta tiến bộ, kỹ thuật của ta ngày càng gia tăng.
Cơ mà Yêu Nguyệt ơi là Yêu Nguyệt, sao nàng lúc nào cũng cự tuyệt thế nhỉ? Học phải đi đôi với hành, nàng mà cứ tiếp tục như thế, ta sao mà thạo được. Ta buồn rầu nhìn gương mặt Yêu Nguyệt tựa bàn đọc sách, đột nhiên nhớ tới một loại hình nghệ thuật gọi là điệu vịnh than ở kiếp trước:
Tình yêu, khi tình yêu đến, không cần lí do.
Yêu cuồng nhiệt, tay nắm tay cuồng nhiệt.
Tương tri dựa dẫm, bao bọc lẫn nhau.
Ôi! Tình yêu!
Nàng chói sáng như vậy! Làm ta tan nát cõi lòng như vậy!
Ôi! Tình yêu!
Tại sao người lại gọi đó là tình yêu!
Tay cầm bút của Yêu Nguyệt ngừng lại, rất tốt, đó là dấu hiệu tốt, ta không ngừng nỗ lực:
Cảnh tượng hé lộ bên kia khung cửa sổ là gì? (a) thì ra là phương đông, Chu Lệ Diệp, à, không, Yêu Nguyệt là mặt trời! Đứng lên đi, hỡi mặt trời xinh đẹp! Kia là ý trung nhân của ta; Ôi! Kia là người tình của ta; ai, chỉ mong nàng biết ta yêu nàng! Nàng cứ muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt đã thổ lộ thay tâm sự của nàng. Đợi ta đi trả lời nàng nhé; không, ta không thể quá lỗ mãng, nàng không phải đang nói chuyện với ta. Hai vì sao rạng rỡ nhất trên bầu trời kia, tựa hồ mắt nàng đã biến thành những vì sao trên trời, hay những vì sao đã biến thành ánh mắt nàng chăng? Chấm nhỏ xinh tươi trên gương mặt nàng sáng ngời, giống như ánh đèn khi hoàng hôn ảm đạm vậy; Ánh mắt nàng khi nhìn lên trời, sẽ tỏa ra một luồng sáng quang minh, khiến cho đàn chim cứ ngỡ đêm đen đã qua rồi, để mà cất tiếng hót líu lo. Nhìn kìa! Nàng đưa đầu ngón tay lên đỡ mặt, thần thái tuyệt vời biết bao! Ôi, chỉ mong ta có thể biến thành cái bút lông kia, để cho ta có thể đặt lên gương mặt thơm tho mịn màng nàng một nụ hôn thương mến!
Tham gia đoàn kịch nói cũng có nhiều cái lợi phết, đã bảy tám năm trôi qua mà vẫn thuộc làu cả đoạn La Mật Âu với Chu Lệ Diệp!
Yêu Nguyệt bị ta làm cho rung động cuối cùng cũng chịu quay người sang, toàn thân run rẩy nhìn ta, ngay cả chớp mắt cũng không chịu chớp, ta vui mừng nhìn nàng, cố gắng để cho ánh mắt của mình thêm một chút chân thành.
Yêu Nguyệt hít một hơi thật sâu, đi tới, giữ vai ta, "Liên Tinh."
Ta chan chứa nhu tình đáp lại, "Yêu Nguyệt."
Cái bút trên tay nàng bị bẻ đôi.
"Hoa Liên Tinh." Nàng cắn răng cắn lợi, "Ngươi bị khùng rồi à?"
"Tỷ tỷ đã lâu không thèm để ý tới ta." Giả bộ đáng thương, giả bộ đáng thương, giả bộ đáng thương.
Sau đó ta lại thấy Yêu Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng bảo, "Mới nửa ngày."
?
"Không phải tối qua chúng ta ở bên nhau hay sao? Chúng ta mới tách nhau có nửa ngày."
"Hôm nay giờ Dần tỷ đã dậy! Chúng ta ước tính xa cách bốn giờ! Hơn nữa tỷ không biết một ngày không thấy như cách ba thu hay sao? Theo cách nói ấy, chúng ta đã xa cách nhau ba tháng rồi."
... Phân cảnh bạo lực xin chớ bắt chước...
Ta ai oán bị phạt đứng bên cửa điện Hi Hòa, ngắm Yêu Nguyệt qua cửa sổ, thở dài, lẩm bẩm, "Có một nàng giai nhân."
Đám người nghị sự rùng mình một cái.
Ta bước một bước, "Cứ đi đi lại lại mãi."
Nữ đệ tử dẫn đầu nói, "Khởi bẩm đại cung chủ, lực lượng đồng minh võ lâm có cả ở phương Bắc và phương Nam, nhánh phía Nam do Giang Biệt Hạc thống lĩnh, nhánh phía Bắc do Lục Trọng Đạt chỉ huy, bởi vì trụ sở chính xa Giang Nam cho nên hầu như công việc đều là Giang Biệt Hạc thay mặt Yến Nam Thiên, đáp ứng bọn họ trở thành trưởng lão không quản sự nhưng đồng ý sẽ tới giúp khi cần, công tử Tích Hoa nghe đâu mắc bệnh nặng, vẫn luôn nói chuyện với kẻ khác cách một tấm rèm che, đến cả nô tỳ cũng không thể đến gần."
Ta cảm thấy nội lực của cô nàng nhất định rất tốt, nói một thôi một hồi không hề ngừng lại. Nàng dứt lời, mọi người đứng yên một chỗ còn không dám thở mạnh.
Không biết Yêu Nguyệt vô tình hay cố ý mà nhìn ta một cái khiến ta hoa cả mắt, mấy câu thơ sau quên hết sạch, chẳng thể làm gì khác ngoài ngâm hai câu: "Phương Bắc có giai nhân, một ánh mắt khuynh đảo dân thành."
Yêu Nguyệt nói, "Tiếp tục điều tra!"
Phất tay một cái, mọi người đều lui.
Ta vội vàng đi tới ngồi bên cạnh, kéo tay nàng. Ta nhét từng ngón từng ngón chen vào giữa kẽ tay nàng, nàng lại rút từng ngón từng ngón ra, chúng ta nhàn rỗi tranh đấu với nhau một hồi lâu, cuối cùng Yêu Nguyệt cũng không kiên trì nổi, "Nếu ngươi muốn ở bên ta đến vậy, chi bằng tới giúp ta một tay đi?"
Ta đáp, "Những việc này có tỷ tỷ là đủ rồi, đến khi nào cần xuất lực, tỷ tỷ gọi ta cũng không muộn." Đùa sao, trước kia tùy tiện nghĩ cách, kết quả cung Di Hoa trở thành đối tượng công kích, lấy cái thiên phú chính trị của ta, chẳng thà để cho Nguyệt Boss xử lí hết thảy đống này cho xong (cô dám chắc ý tưởng của nàng tốt hơn cô sao?), dù gì thì trên giang hồ cũng chẳng có ai uy hiếp được chúng ta.
Yêu Nguyệt nhìn ta một cái, ta vỗ vỗ chân ý bảo nàng ngồi lên, kết quả nàng lại kéo ta ngồi lên đùi nàng, ta tựa vào người nàng, mặt kề sát ngực, cảm giác nhiệt độ toàn thân đều dồn hết trên mặt, da mặt cũng phát hỏa. Đáng tiếc, sao lại không thay y phục chứ?
Tiếng tim Yêu Nguyệt đập rất rõ, ta ôm eo nàng, thấy nàng đang đọc tin thì cũng muốn liếc mắt xem thử, động tác này có hơi khó khăn, nghiêng ngả cũng không nhìn được toàn diện, ta cạ cạ nàng, ánh mắt ý bảo cho ta xem với.
Yêu Nguyệt hỏi, "Ngươi tự nhìn đi không được sao?"
"Đừng mà, vậy thì không dựa vào người tỷ được nữa."
Bộ ngực thơm tho mịn màng không phải lúc nào cũng có thể dựa, tranh thủ lúc tâm trạng Yêu Nguyệt tốt, bèn vội vàng cọ cọ thêm vài cái.
Bây giờ ngay cả tin ta cũng không thiết xem nữa, đặt toàn bộ mặt mình chôn vào trong ngực Yêu Nguyệt, cảm thấy nhịp tim của nàng càng lúc càng nhanh, sau đó cổ áo bị xách lên, chỉ trong chớp mắt, ta đã chuyển sang vị trí ngồi bên cạnh.
"Không biết lớn nhỏ!" Yêu Nguyệt nhẹ nhàng bảo, đọc xong thư rồi gập lại, ưu tư thở dài.
"Tỷ tỷ có vấn đề gì khó giải quyết sao?" Ta hỏi nàng, cầm thư lên đọc, là do Tiễn Bồi Hoa (CEO gặp gỡ hồi đi du lịch) gửi đến, nói chuyện làm ăn của chúng ta đang rất tốt, doanh thu tăng gấp đôi, nhân sĩ giang hồ cũng không tới quấy rầy, có điều ông ta xin thêm vài đệ tử trong phái tới củng cố phòng vệ.
Bên cạnh Yêu Nguyệt viết chữ 'được', lại cầm một tờ giấy nhỏ lên viết: "Phái mười hai đệ tử nhất đẳng mang danh nghĩa đệ tử cung Di Hoa cho Tiễn Bồi Hoa sai khiến." Chắc là viết cho Tử Kinh.
Đệ tử nhất đẳng cả thiên phú lẫn thực lực đều tốt nhất trong cung, mỗi người cơ bản đều có năm đồ đệ, một phái như vậy, linh ta linh tinh cũng đã đi gần trăm người, cộng thêm số lẻ tẻ đã phái đi làm nhiệm vụ, trong cung giữ lại không tới trăm đệ tử, ngay cả việc trông coi vườn cũng thiếu.
Chẳng lẽ đồng minh võ lâm đang muốn phân tán binh lực của chúng ta? Ta vô hạn YY.
Yêu Nguyệt thấy ta như đang suy nghĩ thì cốc đầu ta một cái, khớp xương tay kia còn cứng hơn cả kim cương, cốc đến mức ta choáng váng đầu óc, giả bộ kéo tay Yêu Nguyệt, nằm đè lên vai nàng.
Yêu Nguyệt sử dụng pháp môn giảm bớt lực, ngay lập tức vị trí bị thay đổi, thấy ta dính như keo, nàng không khỏi lại than thở, "Công phu đứng đắn ngươi không luyện, mấy cái chiêu trò đường ngang ngõ tắc lại nằm lòng như thế."
Ta cười, "Công phu chỉ phân cao thấp, nào có cái gì gọi là tà đạo hay chính đạo? Một chút uy lực sở trường nho nhỏ này mà ngay cả cao thủ đệ nhất thiên hạ Hoa Yêu Nguyệt cũng không chống cự lại được, không phải ư, thế thì sao lại không luyện?"
Yêu Nguyệt đỏ mặt, đẩy ta ra, ta mượn lực bay ra, đánh với nàng mấy hiệp, thua cũng không cay cú, Yêu Nguyệt phạt ta bóc vỏ nho cho nàng, ta nghĩ đâu chỉ mỗi nho, chỉ cần nàng chịu ở bên ta, nho táo quýt lê... Ngay cả chính mình ta cũng lột được tuốt (Ý nghĩ thô bỉ như vậy có cần phải tỏ ra oai thế không!), huống chi gần đây ta còn học được công phu mới.
Vứt chùm nho lên cao, một luồng gió thổi qua, toàn bộ nho đứt cuống rơi xuống, khống chế nội lực khiến cho chúng bay lượn vòng quanh, trong một giây toàn bộ số nho đều bị lột vỏ, từng quả từng quả long lanh trong suốt rơi lên đĩa, xếp thành hình tam giác hoàn mĩ.
Tiếc rằng có bảy, tám quả lột chưa được sạch sẽ lắm, ta ném hết vào miệng mình xong bưng cái đĩa nho cho Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt liếc mắt nhìn một cái, vỗ trán, "Ngươi lại còn làm mấy cái trò này! Sao không đi luyện nội lực đi, sớm bước vào hóa cảnh, vừa vặn có thể áp chế Yến Nam Thiên."
Ta biết nàng đang phiền muộn, toàn bộ mớ đồng minh võ lâm chỉ là mây trôi, công tử Tích Hoa và Yến Nam Thiên, còn có cái người Lục Trọng Đạt mới chính là những nhân vật có thể uy hiếp chúng ta.
"Tỷ tỷ an tâm, mặc dù cùng công Minh Ngọc không phân cao thấp, nhưng dù sao Yến Nam Thiên cũng luyện thành mới chỉ ít lâu, ta vẫn thừa sức đối phó với lão." Cái ta tin không phải là võ công của mình, mà là chỉ số thông minh của Yến Nam Thiên, nguyên tác ông ta là một vị quân tử đoan chính, mặc dù khỏe, nhưng chẳng có thủ đoạn gì, về sau còn bị Giang Biệt Hạc lừa, võ công thì ta không kém ông ta, song chiêu trò thì có thừa, chuyện thắng cũng có phần dám chắc, có điều không biết kết quả giữa Yêu Nguyệt với công tử Tích Hoa sẽ như thế nào.
Mặc dù trong lòng xem nhẹ, song khi Yêu Nguyệt trừng mắt nhìn ta, ta chẳng thể làm gì khác ngoài đầu hàng, cam chịu số phận đi theo nàng đến hậu điện luyện công.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ: Vô Khuyết: Mẹ hai, chỗ này con không hiểu.
Tinh: Không được gọi ta là mẹ hai! Để ta xem nào, cái này gọi là xảo ngôn, lệnh sắc, tiễn hĩ nhân*.
*Khổng Tử nói: Người ưa dùng lời hay, làm mặt hiền, chưa chắc đã là người có lòng.
Sờ cằm, nhìn ra ngoài, Nguyệt đoan trang đi qua.
Vô Khuyết giương mắt nhìn.
Tinh (chờ Nguyệt đi qua): Người này này, là mẹ của con.
Vô Khuyết: ? ? ? @ choáng váng @
Tinh: Nhanh nhẹn nè, khéo léo nè, xinh đẹp nè. Mẹ ngươi không phải kiểu thích nói lại thích nghe đúng không?
Vô Khuyết gật đầu.
Tinh: Cho nên là ấy, người giống như mẹ con, mặt đẹp, giọng nói lại dễ nghe, rất hiếm.
Vô Khuyết: Là người tích nhân đức, vậy đó không phải người.
Tinh: Ý nghĩa của chữ ban nãy vậy đấy.
Vô Khuyết:... Không thuyết phục.
Tinh: Con đang ám chỉ mẹ con không phải người?
Vô Khuyết: ...
Tinh: Hiểu chưa?
Vô Khuyết: Đã hiểu.
Ngày hôm sau Vô Khuyết sưng tay đi về.
Nguyệt (giận): Quý lão đầu dám đánh con trai ta?!!!
Tinh: Tỷ tỷ bớt giận.
Nguyệt: Ta đi tìm lão tính sổ!!!
Tinh (không ổn): Tỷ tỷ, đừng đi, tỷ làm vậy sẽ dạy hư Vô Khuyết.
Vô Khuyết tủi thân nhìn Tinh.
Nguyệt (nhìn Vô Khuyết): Sao đánh ngươi?
Tinh (ngăn Vô khuyết lại): Nhất định là do tối hôm qua con lười biếng đúng không?
Vô Khuyết: A? Quýt làm cam chịu...
Nguyệt (nheo mắt): Hoa Liên Tinh, ngươi lại làm gì rồi?
Tinh (nịnh hót): Ta chỉ bảo Vô Khuyết, mặt tỷ đẹp, thanh âm lại dễ nghe.
Nguyệt (tự luyến): Thật?
Tinh & Vô Khuyết: Thật!
Nguyệt (giận dữ): Ta há chỉ mỗi mặt đẹp, giọng dễ nghe thôi? Là vẻ mặt đẹp tới mức chưa từng có ai đẹp bằng, là thanh âm tự cổ chí kim không có ai sánh kịp!
Tinh & Vô Khuyết:...
Nguyệt: Hai ngươi cũng về viết cho ta một sách luận đi, đề mục là bàn về vẻ đẹp của Yêu Nguyệt!"
Tinh:...
Vô Khuyết:... Mẹ, hay là mẹ đi tìm Quý sư phó tính sổ đi...