Ta lưu lạc ở bên ngoài cũng đã được vài ngày.

Sau khi Yêu Nguyệt bỏ đi, ta cảm thấy nản lòng, và điều khiến ta cảm thấy xuống dốc hơn, ấy chính là Yêu Nguyệt đã mang theo toàn bộ số tiền mặt và ngân phiếu của ta. Ta cũng không phải dạng hẹp hòi, có điều ta vẫn cho rằng võ công của chúng ta không quá cách biệt, vậy mà tối trước đó ta không hề hay biết nàng lẻn vào phòng ta, mở cái bọc của ta, tất cả những đả kích đó sao có thể hình dung bằng ngôn ngữ được cơ chứ! Ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, hỏi đường hỏi lối (trước kia vẫn là Yêu Nguyệt phụ trách dẫn đường), vốn định thuê xe, song dính phải vụ phát hiện mình đã cạn túi, nghe đồn ở phủ thành gần đây có ngân hàng, cách tầm hai trăm dặm, ta nghĩ nếu ta dốc toàn lực chạy như bay thì sẽ đến trong nay mai thôi, thế là lập tức bám theo con đường mà phu xe chỉ điểm, ai ngờ cái thứ gọi là 'đường chính' lại chẳng rộng rãi hơn đường núi là bao. Chả trách dọc đường luôn cảm thấy Yến Nam Thiên cứ đâm đầu vào đường mòn, lại còn thắc mắc không biết vì sao Yêu Nguyệt lại có thể cam đoan rằng ông ta chưa phát hiện ra chúng ta, hóa ra là bởi đường chính vốn dĩ trông nó như thế này...

Ta lẳng lặng đi trên đường chính nguyên một ngày, dọc đường còn tiêu diệt gọn số bánh dư.

Đến tối không tìm được nhà cửa, ta đành phải ngủ tạm một đêm ở trong một cái hang núi, tới sáng thì bụng đã đói lắm rồi.

Không có thức ăn.

Suốt đường cũng chẳng trông thấy một bóng người.

Không trông thấy cả bóng dáng cái thành luôn.

Bất đắc dĩ, ta chui vào trong rừng, hồi lâu mới bắt được một con thỏ, đốt lửa để nướng thịt. Dù gì trước kia cũng đã nướng thịt rồi, khi nào trông thấy con thỏ có vẻ đã chín, ta mới cắn một miếng, miệng phồng lên nóng rát.

Nước mắt không ngừng tuôn trào, chảy được đến má thì ta vội vàng gạt đi, ngồi đợi thịt thỏ nguội mới ăn tiếp.

Ăn một nửa, để dành một nửa.

Quay trở về, ôi chao, đường chính đâu rồi...

Đường mòn trên núi vốn có nhiều lắm, mà chiều rộng của đường chính lại chả khác gì đường mòn, hành trình đuổi thỏ của ta cũng phải tốn gần nửa canh giờ (cô nói không biết xấu hổ ư ==), lại không biết nhìn phương hướng, cây cối cái nào trông cũng na ná nhau, tìm được đường về mới là siêu phàm.

... Thế là ta lưu lạc trong ngọn núi này mười mấy ngày...

Sau mười mấy ngày, quần áo bẩn thỉu, bụng sôi ùng ục, cuối cùng ta cũng gặp được một bác tiều phu, ta mải mốt tiến tới hỏi đường, ai ngờ người tiều phu sợ hãi kêu toáng lên, hoảng hốt chạy lung tung khắp núi, vất vả lắm ta mới bắt ông ta lại được, con ngươi đối phương còn xoay tít thò lò, không ngừng suy đoán xem động cơ xấu xa của ta là gì.

Ta không làm gì nổi, bèn biểu diễn cho ông ta xem một màn tay không chặt cây, ông ta vô cùng kinh hãi, ngoan ngoãn dẫn đường.

... Sớm biết thế này thì khi còn ở thị trấn nọ đã dùng vũ lực uy hiếp cướp xe ngựa rồi...

Hai người bọn ta đi hai ngày mới đến phủ thành, ta nhanh chóng đi đổi bạc, tiểu nhị trong ngân hàng ánh mắt coi thường nhau dã man, lại đúng lúc tâm trạng ta đang không tốt, sau một nhát thoạt trông vô cùng nặng nề hòng đập nát cái ghế, tiểu nhị thức thời đưa ta hơn tám mươi cân bạc - tờ ngân phiếu mệnh giá nhỏ nhất cũng là một ngàn lượng. Ta trợn mắt nhìn đống bạc hồi lâu mới đi về với tám mươi cân bạc, sau đó xuất môn với ít bạc vụn giấu trong ngực, lại một lần nữa ta cảm thấy có tiền thật là tốt, liền đi như bay tới cửa hàng mua hai bộ y phục, tới khách sạn đặt một gian phòng cùng một bàn thức ăn, ăn uống no say rồi thay quần áo.

Có người tới gõ cửa.

Ai ngờ là tiểu nhị của ngân hàng kia, còn dẫn theo ông chủ dáng vẻ khúm núm đứng xin lỗi ta, bảo là có mắt mà không nhận ra núi thái sơn, không nhận ra nhị cung chủ cung Di Hoa giá lâm nên phải tới dập đầu nhận tội.

Ta không nghĩ ăn bám cái danh cung Di Hoa hữu dụng đến thế, kêu bọn họ đứng dậy, bọn họ lại không chịu, trừ khi ta lấy đi một cánh tay của tiểu nhị kia, về sau ta thấy phiền quá, bèn bảo cậu chàng mang tới một trăm lượng để chuộc tay mình.

Hai người cảm kích rớt cả nước mắt, quay đầu lại lấy một cái bọc, bên trong chứa mười đĩnh vàng, mười đĩnh vàng, ta quả thực nín re, chỉ đập khối vàng kia thành vụn, nhận hết, tiện tay dặn bọn họ, rằng nếu hôm nay người bọn họ gặp phải là người của Yêu Nguyệt thì tuyệt đối không thể cẩu thả, Yêu Nguyệt thậm chí không cần nghe một lời xin lỗi.

Bọn họ vâng vâng dạ dạ, không ngừng lùi lại.

Bấy giờ ta mới nhận ra toàn bộ người trong nhà trọ đều đang nhìn ta.

Cả tiểu nhị và ông chủ cũng trở nên rối rít lạ thường.

Đến khi ta tỉnh dậy, mọi người vẫn ở trong trạng thái này, hơn nữa trạng thái ấy còn có chút vặn vẹo vi diệu, dường như ai ai cũng không dám nói năng gì tới ta, mỗi khi ta phân phó thì tiểu nhị và ông chủ lập tức tuân theo, còn không quên nịnh hót hòa theo một chút cảm xúc nào đó phức tạp khi nhìn ta.

Làm ta không tài nào hiểu nổi.

Càng về sau, chỉ cần ta ra khỏi cửa, dọc đường đi sẽ trở nên vắng vẻ không người, giống y đúc cảnh tượng ngày xưa khi ta rời cung Di Hoa để sang thị trấn.

... Hay là bởi dị tật tay chân trái của ta quá rõ ràng, ta suy nghĩ với một chút tổn thương... (là bởi nhị cung chủ nhà cô tự đi rêu rao đấy chứ!)

Thế là qua mấy ngày, ta rời khỏi Tế Nam.

Không ai tình nguyện đánh xe cho ta, ta cũng không muốn bắt ép ai, mua một con ngựa thoạt trông còn khỏe mạnh, hỏi rõ đường lối, hơn nữa phải chắc chắn rằng đường này chính là đại lộ, ta mới bắt đầu xuất phát.

Ta cũng không biết nên đi đâu, dù sao cũng không muốn về thành Kim Lăng lắm (cô có muốn cũng không về được cơ!), đành để cho ngựa tự quyết.

Dọc đường đi ta diện nam trang, để che giấu tay chân trái, ta mua một bộ vô cùng rộng rãi, suốt quãng đường không ai hoài nghi, thậm chí còn có mấy người đến làm quen, khen ta đã mang tới cho họ một làn gió thượng cổ. Ta cảm thấy buồn cười, cuối cùng thảo luận văn chương sách vở với bọn họ, thưởng mấy bài văn chua loét, bọn họ coi ta là tri kỉ, một đường đồng hành mấy ngày mới lưu luyến chia tay.

Ta đi mười mấy ngày, đến một thị trấn nhỏ, thị trấn này thuộc tuyến đường giao thông quan trọng, khách sạn lớn lắm, cũng nhiều cửa tiệm, xem chừng cũng khá là sầm uất, ta ở lại hai đêm, nghe đâu cách nơi đây tầm ba mươi, bốn mươi dặm có một thôn chài lưới bên biển, ta nổi hứng quyết định ẩn cư mấy bữa, giải sầu một chút.

Quả nhiên chỉ mới cưỡi ngựa nửa giờ đã thấy bãi biển với khoảng trăm hộ gia đình xung quanh, cùng dựng lên lều trúc quanh bãi. Trúc xây trên cát, bên dưới là những chiếc thuyền nho nhỏ, ở xa lấp loáng bóng thuyền ra khơi đánh bắt, thoạt trông hết sức nhộn nhịp.

Ta tỏ ra lịch sự đi vào trong làng, tỏ ý chỉ đơn giản muốn tìm một nơi để ẩn cư, ra vẻ thánh nhân thơ chữ, người ta thấy quần áo ta hoa lệ, mà tiền nong lại thoải mái thì vô cùng vui vẻ bảo dải đất cách đây một dặm có một sườn dốc, trên đó có hang núi của nhân công, bên trong có giường đá, tương đối phù hợp với hình ảnh ẩn cư trong tưởng tượng của ta.

Ta thử đi quan sát sườn dốc, quả nhiên đó là một cái hang núi hợp tiêu chuẩn, trong động có dấu vết nhân công khá rõ ràng, song có vẻ như đã lâu không có ai đến ở.

Ta lên thị trấn trên mua chăn ga gối đệm, bàn ghế, mướn người vận chuyển tới tận nơi, thềm đá bên sườn dốc khác là dốc, người bình thường khó mà leo trèo khi mang vác nặng, ta bèn đuổi hết đi, đích thân khuân đồ chừng mười chuyến mới xong xuôi, mà con ngựa kia thì rõ là nặng, ta lười bế, bèn để nuôi trong làng.

Buổi tối ta vào làng mua một con cá, mua cải xanh, sau đó tự đốt lửa nướng ăn.

Cá hơi cháy, nhưng mà mùi vị thì tạm được, ăn cho nhanh rồi đi ngồi xếp bằng trên sườn dốc.

Trời đã tối, sóng biển trở nên dữ dội hơn, cho dù đã ở bên sườn cao, ta vẫn có thể nghe thấy âm thanh ào ào sóng biển vỗ vào lớp đá ngầm. Mùi mặn chát của nước biển đã bao phủ sườn dốc, ta ngồi cũng đã lâu, ấy vậy mà vẫn chưa thể tiến vào trạng thái nhập định.

Có lẽ là bởi ta vẫn không ngừng nhớ tới Yêu Nguyệt, nhớ tới những lần trao đổi có hạn của chúng ta, nhớ tới lần thứ hai nàng cùng ta đi dạo phố, rồi vô số đêm ôm nhau ngủ, càng về sau, ta thậm chí còn bắt đầu nhớ đến cảnh nàng không ~ mặc ~ gì, nhớ gò má ửng đỏ của nàng trong hồ nước, và cả bóng hình tung bay xiêu vẹo dưới ánh trăng.

Thời điểm ánh sáng đầu tiên trong ngày ló rạng, bấy giờ ta mới có chút buồn ngủ xong lại bị đánh thức.

Mở mắt nhìn về phương đông, cảnh tượng mặt trời mọc trên biển lộng lẫy không từ nào tả xiết, ta cảm thấy ánh sáng như đang dần phá vỡ những tầng mây, phủ kín lấy chân trời, chiếu một mảnh hoàng kim lên mặt biển.

Ánh nắng lấp lánh cùng bầu trời soi chiếu sáng ngời ngập đầy trên mi mắt, giờ phút này ta lại nhớ đến Yêu Nguyệt, nhớ đến ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, cái eo thon thả của nàng, và cả ánh mắt của nàng nữa, có cái gì đó chói lọi y hệt mặt trời vậy.

Ta không nhịn được bèn đứng dậy múa một bộ chưởng Trăm Hoa Du Dương, có thể bộ chưởng chúng ta cùng hợp chế không hề sở hữu chút uy lực nào, nhưng chỉ riêng ý du dương của nó cũng đã đủ rồi.

Múa xong lập tức nội lực dâng trào, ta lại thuận thế sử dụng một bộ chưởng pháp Sấm Giáng, đây là một trong những chiêu thức Yêu Nguyệt thường dùng, ngoài ra còn biểu diễn cả bộ kiếm pháp Kinh Vũ.

Nhặt một nhánh cây coi là kiếm, huơ tay múa may, cảm giác như thứ trên tay mình thật sự là một đồ vật sắc nhọn, nhanh chóng hướng về phía sườn dốc, cảm giác sức lực tràn trề, chém một nhát vào đá, thế là nó rơi về phía ta ==.

... Thì ra đây là cái gọi là tự lấy đá đập vào chân mình...

Mượn lực đá hòn đá đi chỗ khác, nhìn nó tùm một cái rơi xuống biển, nước văng lên cao lắm, ta nhất thời hứng khởi, nhảy khỏi sườn dốc, thân thể đột ngột rơi thẳng, khi chạm đến điểm thấp nhất, nội lực lại bùng phát, cơ thể mượn lực nảy ra khỏi bãi đá ngầm, thuận thế lại trở lại đoạn bãi đá nhô ra ở phía trên, bấy giờ ta mới kịp giật mình, toàn thân mệt lả như bị tê liệt, quần áo ướt mồ hôi.

Sự nhớ nhung đối với Yêu Nguyệt đã chuyển hóa thành thứ cảm xúc mãnh liệt khiến tim đập thình thịch, hòa trộn vào làm một với kích thích sau khi sống sót qua tại nạn.

Tác giả có lời muốn nói: Kĩ năng nhảy vực, kĩ năng mang nặng leo trèo, kĩ năng săn thú, kĩ năng nướng thịt, chuyến bỏ nhà ra đi lịch sử lần này của Tiểu Tinh Tinh đã khiến cho tính mệnh được bảo toàn.

Bạn Editor: Nay mình vừa đi thi bằng, đỗ xong vui quá nên chắc edit một lượt mấy chương cho hết phần luôn để ăn Tết trọn vẹn :-v =))))