Chặng đường vốn chỉ hai, ba ngày, bởi vì ta cứ thi thoảng lại yêu cầu dừng lại thưởng thức cảnh núi non (Yêu Nguyệt đang hướng về phía những 'ngọn núi lớn' khó thở cao phải đến trăm thước so với mực nước biển), hoặc là lượn lờ loanh quanh để đuổi theo một con bướm xinh đẹp (Yêu Nguyệt bày tỏ quan điểm rằng nếu không phải do ta kéo tay áo khiến nàng bị phiền thì nàng đã tát một phát cho con bướm kia tan thành hàng nghìn mảnh mà không sót một phân nào), hoặc nửa đường đánh một giấc để chờ bổ sung lương thực (mọi người: Cái này thật sự có liên quan hay sao?), thành ra đi phải ước chừng mười lăm ngày đường.

Mười lăm ngày sau, cuối cùng chúng ta cũng đến trước cổng thành Kim Lăng, ta nhìn vách thành cao lớn thì vô cùng cảm thán, "Cổng thành hoành tráng thật, tỷ tỷ này, chúng mình dừng lại ở đây một ngày để thưởng thức cái cổng thành đi!"

... Ta nghe thấy rõ ràng âm thanh nắm đấm của Yêu Nguyệt...

Sau đó nàng không nói hai lời, dẫn ta đến ngôi nhà mà nàng đã để cho ta.

Cửu Tiến, đây chắc phải là cái viện nhất nhì thành Kim Lăng, huống chí còn có cả một vườn hoa lớn tư nhân.

Bự tổ chảng nằm giữa một khu dân cư đông đúc náo nhiệt, đã vậy còn có cả vườn hoa.

Nhà cửa đã có người quét dọn, hạ nhân toàn là nữ, ăn mặc y phục người làm giản dị, xếp thành hàng ở cổng, chờ chúng ta bước vào bèn khom người đồng thanh, "Bái kiến đại cung chủ! Hoa phu nhân!"

Cha cố của tôi à...

Ta đau lòng ôm đầu, bắt lấy tay của người quản gia, bảo, "Sau này gọi ta là cô nương nhé!"

Bà ta ngẩn người, gọi, "Hoa cô nương."

Ta nắm chặt lấy tay bà ta, trên mặt bà ta lộ vẻ đau đớn, "Mẫn cô nương cũng được, Tinh cô nương cũng chả sao, gọi công tử cũng được luôn, có điều, không-cho-phép-gọi-ta-là-Hoa-cô-nương!" Tâm trí thoáng linh hoạt, ta chỉ Yêu Nguyệt, bảo, "Vị này mới là Hoa cô nương, Hoa đại cô nương."

Không ai hiểu câu đùa nhạt này.

Tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn ta.

"... À, sau này khi ta diện nam trang thì hãy gọi ta là công tử, mặc nữ trang thì gọi ta cô nương, đừng thêm bất kỳ thứ gì ở phía đằng trước nữa."

Mọi người biết rồi thì nghiêm chỉnh đáp, "Vâng."

"Sau này nếu tỷ tỷ của ta tới, diện nữ trang thì gọi 'Đại cô nương', mặc nam trang thì gọi 'Đại công tử', biết chưa?"

"Dạ!"

Yêu Nguyệt nhìn ta một cái, ta đoán nàng định bảo rằng nàng sẽ không tới nữa, ta chẳng cần phí hoài tâm tư dặn dò hạ nhân làm gì, song cuối cùng nàng vẫn không nói gì hết, chỉ nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay ta, ta lại lập tức nắm thật chặt lấy tay nàng.

Bảo hộ ta một đời cơ mà, đừng có tưởng bở có thể bỏ rơi ta sớm như vậy.

Thăm thú ngôi nhà một tí, ta mới phát hiện ra cách bố trí nơi này không khác cung Di Hoa là bao, đồ dùng bên trong đều là những thứ đồ trước đây ta từng dùng, xem ra mấy người trong cung Di Hoa tác phong nhanh lẹ thật (Yêu Nguyệt: Lạc đường lâu như thế, ở trọ những một tháng, dọc hành trình còn rõ là lề mề, so sánh với ngươi, bọn họ có thể không nhanh hơn hay sao!" 

Yêu Nguyệt thấy ta đã thu xếp ổn thỏa bèn lập tức định đi, ta kịp níu tay nàng lại, "Tỷ tỷ ít nhất cũng phải ở lại dùng bữa chứ."

Ánh mắt lại có chút đáng thương.

Ta nhận ra Yêu Nguyệt luôn có một loại phản ứng muốn bao bọc vô điều kiện đối với vẻ mặt này của Liên Tinh, chỉ cần sử dụng đại pháp đáng yêu điềm đạm thì hơn phân nửa nàng sẽ luôn mềm lòng.

Thế là chúng ta ăn tối với nhau.

Ta ngạc nhiên phát hiện ra, ngay cả nữ đầu bếp thường nấu cơm cho Yêu Nguyệt cũng được nàng phái tới, thật ra nàng là người rất kén chọn, thế mà lại chịu nhường đầu bếp tốt nhất cho ta, trong lòng ta không khỏi cảm động.

Bữa cơm này vì thế mà trở nên vui vẻ đặc biệt.

Dĩ nhiên nếu như Yêu Nguyệt không ngăn cản ta ăn đến bát thứ tư thì ta sẽ còn vui hơn.

Ăn cơm xong, Yêu Nguyệt lại đọc mấy thứ sách Đạo gia kia, thật ra so về văn học thì ta tốt hơn nàng nhiều, nhưng ta lại ra vẻ không tài nào chịu đả động đến thứ sách khô khan ấy, chơi xấu muốn nghe nàng giảng giải cho ta, nàng bị ta bám dính đến nhịn không nổi, dứt khoát đặt sách xuống, kéo ta vào trong sân tỷ võ, "Để cho ta xem xem tầng thứ chín có gì khác biệt so với tầng thứ tám nào."

Trước nay khi hướng dẫn cho ta, thi thoảng nàng cũng sẽ so chiêu động thủ, có điều ta mãi chẳng bì kịp với nàng, lại thường xuyên thất thần ngắm phong thái thướt tha uyển chuyển của nàng tới mức quên cả chiêu thức, vì vậy nàng chẳng hề có hứng thú ra tay với ta.

Hôm nay để có thể dụ nàng vui vẻ ở lại, ta sử dụng toàn bộ tâm trí để tỷ thí với nàng, khó khăn lắm mới không phân thắng bại - mặc dù nội lực tiến bộ nhiều, song vẫn như cũ, không hoàn toàn có thể vận dụng hết toàn bộ chiêu thức, chiêu thức của ta vẫn kém cỏi như thường lệ (đặc biệt là khi nhắm vào Yêu Nguyệt).

Qua khoảng chừng hai ngàn chiêu, Yêu Nguyệt lấn người đến, nhẹ nhàng bắt được bả vai của ta, ta hơi sửng sốt, nội lực tự nhiên bùng phát, đánh văng hai tay của nàng, nàng thừa thế xông tới, lộn về đằng sau, hạ lực xuống, khẽ cười, "Vận dụng đã tự nhiên hơn so với lúc mới nhập tầng thứ chín rồi, có thể bù chút vào nhược điểm chưa thể dùng toàn bộ chiêu thức thành thạo." Đang nói thì đột nhiên thân hình chuyển động, động tác mau lẹ, ta bị nàng bắt lấy mạch bên tay trái, nội lực không thể phóng ra, ta chỉ có thể lấy tay phải để chiến đấu, ai ngờ tay phải cũng bị bắt giữ, đang lúc nàng úp ngược hai tay ta về sau lưng, ta mới định tranh thủ dùng lực đánh bật nàng, ai ngờ nội lực của nàng cuồn cuộn chảy vào, phong bế hết sạch đại mạch, ta chẳng thể động đậy. Yêu Nguyệt buông tay ta ra, bước lên trước, dựa vào ta rất gần, nàng cúi đầu xuống, bóp bóp mặt của ta, bảo, "Kinh nghiệm lâm chiến vẫn còn ít, xem ra ta vẫn nên dạy dỗ ngươi nhiều hơn một chút." Ta bị hoảng sợ trước động tác thân mật của nàng, mặc dù nội lực đã có thể giải huyệt, song ta vẫn đứng yên. Nàng cũng chẳng hề tiến thêm một bước, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, "Tinh Nhi, ngươi như vậy khiến ta nhớ đến hồi ngươi còn nhỏ." Không biết là vì ánh trăng, hay bởi đường nét gương mặt nàng thật sự trở nên hết sức nhu hòa, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu hiền, cực kỳ giống với cô gái trong giấc mộng kia.

Màn so chiêu kế tiếp làm ta vô cùng sớm nắng chiều mưa, đánh một hồi, lại để Yêu Nguyệt bắt được, ta trực tiếp chơi xấu, ngồi xếp bằng dưới nền đất, nói, "Không so nữa, dù sao ta cũng không chống lại được tỷ."

Yêu Nguyệt có vẻ chưa hết hứng thú, nhìn ta một cái, xong tự dưng sử dụng bộ chưởng 'Trăm hoa uyển chuyển', đây là chiêu thức Liên Tinh rảnh rỗi sáng chế ra năm mười lăm tuổi, trong lúc nhàm chán, ta đã căn cứ vào kinh nghiệm luyện phim trên TV của kiếp trước để bổ sung vào bộ chưởng pháp, Yêu Nguyệt thấy ta như thế lại càng cảm thấy vui, nàng cải tiến thêm chưởng pháp thức hai mươi mốt, xong lại nổi hứng nghĩ ra một cái tên cẩu huyết.

Mặc dù Yêu Nguyệt từng đọc qua tinh giản, chiêu thức này vốn dĩ đẹp là chính, dưới ánh trăng, thân hình nàng mềm mại, tà áo trắng tung bay, bộ dạng phong lưu uyển chuyển nói không nên lời. Đánh xong một bộ chưởng pháp, nàng còn chưa thu thế, lại sử dụng thêm bộ chưởng 'Cẩm tú', đây là bộ chưởng pháp nàng nghĩ ra khi còn bé, vốn lấy mạnh làm chủ, bây giờ nàng xuất chiêu, lại triền miên không ngớt.

Yêu Nguyệt liên tiếp sử dụng chừng mười bộ pháp mới thu thế, ta thấy nàng hạ xuống từ dưới ánh trăng trong veo, tựa như tiên nữ thì không khỏi ngây người, sau đó theo bản năng, ta đưa tay chạm vào mặt nàng, cảm giác được nhiệt độ và mồ hôi trên mặt nàng, ta gọi, "Tỷ tỷ."

Yêu Nguyệt đang lúc vui vẻ thư thái tột cùng, nàng cũng cầm lại tay ta, bảo, "Tinh Nhi sao thế?"

"Tỷ tỷ thật đẹp."

Nàng không ngờ ta lại nói thế, ngẩn người.

Ta bật cười, "Võ công của tỷ tỷ hơn ta nhiều lắm, chi bằng ở lại thêm mấy hôm để chỉ dạy ta, có được không?" Nhìn vẻ mặt khó quyết của nàng, ta lập tức cúi đầu, tay nắm bàn tay, "Sau này... không có người dạy Tinh Nhi nữa rồi."

Yêu Nguyệt thỏa hiệp.

Ta lập tức phân phó người đi pha nước để chúng ta tắm rửa.

Yêu Nguyệt bảo trong nhà có một cái ao, chúng ta có thể cùng tắm trong đấy.

Tuy lúc nàng nói nàng cũng không có suy nghĩ gì khác, có điều ta lại đỏ từ trong ra ngoài.

Quả nhiên bên cạnh khu vườn có một cái ao diện tích tầm mười thước, hơi nước phủ trắng, dường như là do suối nước nóng chảy qua nơi này.

Yêu Nguyệt lần lượt cởi bỏ xiêm y, đi xuống ao, tựa vào thành, thoải mái híp mắt lại.

Ta bối rối cởi áo ngoài, mặc trung y đứng bên ao do dự.

Yêu Nguyệt nhắm mắt song vẫn vô cùng rõ ràng những hành động của ta, nàng giễu cợt, "Ngươi ngắm ta còn chưa đủ hay sao? Vào lúc này rồi mà vẫn còn ngượng ngùng."

Được rồi, quả thật ta đã ở bên nàng rất nhiều lần sau khi nàng tắm xong tại tẩm điện, cũng chẳng phải lần đầu tiên nàng tự nhiên thay đồ ngay trước mắt ta.

Nhưng đừng hòng nghĩ ta sẽ cởi trung y ra!

Ta tức giận đạp chân vào trong nước, không ngờ ao này sâu hơn ta tưởng, ta không chuẩn bị trước, suýt chút nữa té ngã vào trong, Yêu Nguyệt phi tới, kéo ta lại, "Vô dụng!" Nàng mắng một câu, song vẻ mặt lại không hề tức giận.

Ta xoay người ôm lấy nàng, mượn nội lực để khiến nàng không thể nhúc nhích, sau đó... chúng ta cùng nhau ngã vào trong làn nước...

Ta bị hai cục thịt chèn ép...

Thì ra đây là cảm giác bị vùi vào ngực trong truyền thuyết hay sao...

Cảm giác mặt nóng quá...

Yêu Nguyệt lại giữ thăng bằng khá tốt, nàng giãy trong nước mấy cái rồi đẩy ta trong trạng thái ngây ngốc ra, sau đó vô cùng thuần thục cởi bỏ trung y của ta, cười nhạo, "Đại viên mãn rồi mà, nội lực cuồn cuộn rồi mà, sao mới vừa rồi lại kêu hết nội lực? Tiếc thay, ta không cần nội lực, cũng có thể chế trụ được ngươi." Miệng vừa nói, động tác trên tay không ngừng lại, một lúc sau, xiêm y trên người ta đã bị nàng cởi hết, cơ thể cũng bị nàng ấn vào trong nước, một lúc, nàng đỡ cằm ta lên, "Sau này còn dám làm càn hay không?"

... Đây là tiết tấu ngự tỷ côn đồ bắt nạt ma mới hay sao... Đáng tiếc trạng thái khiếp sợ của ma mới do vừa bị vùi trong ngực vẫn tạm thời chưa thể khôi phục lại...

Trên tay nàng dùng sức, cảm thấy đau, cuối cùng ta cũng hoàn hồn, trông thấy thân thể trần trụi của đối phương, ta cảm giác toàn thân cũng như bị đốt cháy, liên mồm đáp, "Không dám, không dám."

Yêu Nguyệt hài lòng buông ta ra.

Tốt rồi... hai cục thịt kìa... ta không có...

Ta không biết ta lấy gan ở đâu ra (phỏng chừng là gan mê sắc)... Thừa dịp lúc nàng không đề phòng, ta mới ôm nàng một cái, lần này ta sử dụng kĩ thuật rất chuẩn xác, bấm đúng vào kinh mạch chính của nàng, nàng bị ta ôm mà chẳng còn khí lực, chỉ có thể cùng ta đi một đường ở trong làn nước, chúng ta mặt đối mặt, ta say mê cảm thụ cảm giác ở trước ngực, Yêu Nguyệt trợn mắt nhìn ta, ta chỉ mỉm cười nhìn nàng, hai chúng ta cứ nhìn nhau dưới nước như vậy, ngạt thở một lúc, nội lực của nàng lại đang không tốt, chịu không nổi, lại chẳng chịu nhượng bộ, gương mặt hồng hồng, tức giận trừng ta.

Lần đầu tiên ta trông thấy biểu cảm dễ thương như vậy của nàng, lập tức mềm lòng, sát lại gần để thơm một cái lên gò má nàng, sau đó để nàng nổi lên mặt nước.

Vừa lên xong, nàng cắn răng nghiến lợi, "Hoa Liên Tinh, ngươi mọc đủ lông đủ cánh rồi phải không?!"

Ta vận nội lực, phi thân chạy trốn.

Kế hoạch dạy võ công gặp trở ngại, Yêu Nguyệt bỏ ta để đi bế quan.

Buổi tối hôm so chiêu với ta, trong nàng chợt lĩnh ngộ được nhiều điều, sau đó nàng cũng dần thật sự thấu hiểu triệt để những chiêu thức của bản thân mình.

Vì vậy một tháng sau, ta thấy da mặt nàng óng ả hơn, toàn thân như biến thành viên ngọc, long lanh trong suốt, sau đó trong một lúc bất chợt, nàng mở mắt ra, ánh mắt không buồn không vui, bình thản tựa giếng cạn không sóng.