Làm nhột tai người ta

*

Khương Chiếu Tuyết khẽ gật đầu, cúi người thay giày, dự định chào hỏi cô.

Sầm Lộ Bạch không cử động, chỉ đứng tại chỗ tiếp tục trò chuyện.

Thỉnh thoảng, Khương Chiếu Tuyết nghe thấy giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của cô vang lên, là thứ tiếng Quảng Đông mà nàng không tài nào hiểu được.

Tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, khá bình thản và ôn hòa, mang theo mùi vị quạnh quẽ đến tột cùng, khiến người khác nghe đến ngứa tai.

Khương Chiếu Tuyết thất thần, trực giác mách bảo nếu làm cấp dưới của Sầm Lộ Bạch, chắc hẳn sẽ rất sung sướng khi nghe cô nói chuyện.

À, tiền đề là lúc đấy không bị cô mắng.

Nàng nghĩ, quai hàm căng thẳng cả buổi chiều cũng vô thức nới lỏng ra.

Thật khó để tưởng tượng ra bộ dáng tức giận của Sầm Lộ Bạch.

Nàng cảm thấy cho dù cô có tức giận thì cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt và dùng ánh hào quang của bản thân chèn ép người khác.

Nàng không có ý định nghe lén, bèn đứng thẳng dậy bước vào cửa, dùng ánh mắt chào hỏi Sầm Lộ Bạch rồi ra hiệu mình phải về phòng trước.

Sầm Lộ Bạch vẫn đang đối mặt với nàng.

Bỗng dưng chào đón gương mặt tỏa nắng của nàng, dường như cô thoáng sững sờ một lúc, sau đó đổi sang tiếng phổ thông và nhỏ giọng nói:" Chờ một chút."

Khương Chiếu Tuyết nghe ra lời nói này là dành cho mình.

Không để nàng đợi quá lâu, cũng không biết Sầm Lộ Bạch nói gì với đầu dây bên kia.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Có một sự dịu dàng đầy an ủi chất chứa trong đôi mắt đen láy của cô.

Cô hỏi nàng:" Em đã ăn chưa?"

Khương Chiếu Tuyết không cần thiết phải nói dối: " Vẫn chưa."

Nàng đã mất tập trung suốt cả buổi chiều và vô tình bỏ lỡ giờ ăn tối của nhà ăn.

Nàng cũng không có tâm trạng ăn tối, nên đã quyết định ăn tạm hai mẩu bánh mì nhỏ khi trở về nhà.

Ý cười của Sầm Lộ Bạch ngày càng rõ hơn.

Cô ngỏ lời:" Vậy, chúng ta cùng nhau ăn một chút nhé? Chiều nay dì Trần đã đến."

"Em cũng biết đấy, lần nào dì ấy cũng làm rất nhiều." Phảng phất có chút rầu rĩ.

Khương Chiếu Tuyết không ngờ rằng mình có thể nghe được giọng điệu này của cô.

Ánh mắt nàng sáng lên ngay lập tức, cảm xúc dường như bị điều khiển, khiến nàng không khỏi nhếch nhếch khóe môi và thả lỏng.

"Vậy...!dính một chút hào quang của chị à?" Nàng rất có tâm trạng nói đùa.

Sầm Lộ Bạch mỉm cười:" Không, đó là vinh dự rất lớn dành cho tôi đấy."

Nụ cười của Khương Chiếu Tuyết bỗng sâu hơn, nàng cảm thấy xấu hổ khi nói quá nhiều lời với cô.

Hai người lần lượt rửa tay sạch sẽ rồi bước vào phòng ăn ấm áp nhưng rất hiếm khi có người đặt chân đến.

Dưới ánh đèn chùm đơn giản mang phong cách cổ điển, Sầm Lộ Bạch đứng trước bàn ăn Trung Đảo, xắn cổ tay áo thêu hoa văn màu tối đầy tinh xảo lên, muốn tự phục vụ bữa ăn cho cả hai.

Khương Chiếu Tuyết chủ động: " Để em làm."

Sầm Lộ Bạch thoáng nhìn sang, nhưng Khương Chiếu Tuyết vẫn kiên trì.

Nàng tiến lại gần hơn, vươn tay cầm lấy bát sứ và thìa ăn cơm từ tay Sầm Lộ Bạch.

Ngón tay thon dài, trắng nõn vô tình bao phủ các đốt ngón tay của Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch sững người, buông tay ra.

Cô nhường chỗ, đứng sang một bên để quan sát từng động tác trang nhã của Khương Chiếu Tuyết.

Hơi nóng làm dịu đi sự lạnh lẽo giữa mặt mày Khương Chiếu Tuyết.

Nàng thoáng rũ mi mắt, lộ ra hàng mi dài như cánh bướm, hòa cùng sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng.

Sầm Lộ Bạch bất giác xoa xoa đầu ngón tay vừa được chạm vào.

"Chủ nhật tuần này em có thời gian rảnh không?" Cô hỏi một cách đầy mơ hồ.

Khương Chiếu Tuyết nói mà không cần suy nghĩ:" Không có, sao vậy?"

Sầm Lộ Bạch nói: "Mười ngày nữa sẽ là đêm giao thừa."

Khương Chiếu Tuyết:" Vâng?"

Sầm Lộ Bạch cho biết: "Tuần sau tôi rất bận.

Việc dời thời gian thăm cô chú sang chủ nhật tuần này có tiện không?"

Lúc này, Khương Chiếu Tuyết mới dần dần phản ứng lại những gì Sầm Lộ Bạch đang nói.

Tại Bắc Thành có một phong tục là vào những ngày lẻ âm lịch trước Tết Nguyên đán, con gái đã kết hôn nên đưa nửa kia của mình về nhà bố mẹ đẻ để thăm hỏi và gửi tặng một ít quà Tết.

Phong tục này có tên là đưa năm.

Rõ ràng cuộc hôn nhân này chỉ là giả dối, nhưng những phong tục thân mật sau hôn nhân này phải được giữ gìn.

Mỗi khi Khương Chiếu Tuyết đề cập chuyện này với Sầm Lộ Bạch, nàng luôn cảm thấy mất tự nhiên.

Nàng ngượng ngùng trả lời: "Nếu tiện thì đi.

Nếu chị bận, em sẽ tự về nhà."

Vành tai nàng thoáng đo đỏ.

Sầm Lộ Bạch khẽ mỉm cười:" Không bận."

Khương Chiếu Tuyết:"..."

Nàng nhớ mỗi lần Sầm Lộ Bạch theo mình về nhà, cả hai đều nơm nớp lo sợ trước mặt bố mẹ, thậm chí còn cảm thấy đau đầu trước những cảnh diễn đầy kỹ xảo của nhau.

Lúc nghĩ về lời đề nghị mà bố mẹ và em trai đã đề cập trong bữa trưa, loại tâm trạng tồi tệ đeo bám nàng suốt buổi chiều lại xuất hiện.

Nàng đưa bữa ăn đã chuẩn bị cho Sầm Lộ Bạch, ý cười của nàng cũng vô thức vụt tắt và có chút lơ đễnh.

Sầm Lộ Bạch nhận lấy, nhìn vào mắt nàng và tinh ý phát hiện ra:" Sao vậy?"

Khương Chiếu Tuyết hoàn hồn.

Sầm Lộ Bạch chăm chú nhìn nàng, ánh mắt vừa chuyên chú vừa dịu dàng, gợi lên những gợn sóng, ẩn chứa sự khích lệ và chờ mong.

Khương Chiếu Tuyết cắn môi, gần như bị cô mê hoặc, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nàng cố nặn ra một nụ cười và nói: "Không có gì."

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch lặng đi một lúc lâu.

Sau đó, cô rũ mi mắt, không hỏi thêm lời nào.

*

Xung quanh là mùi thơm của sách và mùi gỗ thoang thoảng.

Trước tủ sách bóng loáng làm bằng gỗ gụ và chiếc bàn làm việc, Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch đang ngồi cạnh nhau.

Tương ứng với bức tường sách dài ngoằng, trong phòng làm việc còn có thêm một chiếc bàn dài, nơi chứng kiến ​​khoảng thời gian hai người ở bên nhau nhiều nhất trong hơn một năm qua.

Ánh sáng yên tĩnh điêu khắc lên từng đường cong tuyệt đẹp nơi sườn mặt Sầm Lộ Bạch.

Một tay Sầm Lộ Bạch chống cằm, tay còn lại cầm cây bút màu trắng bạc vẽ rồng vẽ phượng lên nơi ký tài liệu, điều này vô thức thu hút tất cả sự chú ý của Khương Chiếu Tuyết.

Dường như Sầm Lộ Bạch cảm nhận được điều gì đó.

Cô nhìn nàng một cách đầy nghi ngờ.

Khương Chiếu Tuyết đảo mắt, hỏi để xác nhận:" Bức tranh trên nắp bút của chị có phải là《Kính》 của Trương Văn Vĩnh không?"

Trương Văn Vĩnh là một trong những họa sĩ mà Khương Chiếu Tuyết để ý trong những năm gần đây.

Ông có nét vẽ siêu việt và khả năng ứng dụng màu cực tốt, nhưng vì phong cách quá vi mô nên độ nổi tiếng không cao.

Trước đây, nàng đã nhận thấy dường như Sầm Lộ Bạch có khiếu thẩm mỹ rất rộng.

Cô trang trí nhà cửa theo phong cách châu Âu, vừa đơn giản vừa hiện đại.

Vì vậy, những bức tranh trang trí tại phòng làm việc, nhà ăn và mọi ngóc ngách đều mang đậm phong cách phương Tây.

Nhưng không ngờ đối với một số đồ vật nhỏ, cô lại có vẻ thích phong cách phục cổ Trung Hoa hơn.

Rõ ràng, chìa khóa xe, ốp điện thoại và bút đều được đặt làm riêng.

Các họa tiết trên đấy đều giống với những bức tranh của Trương Văn Vĩnh.

Biểu hiện của Sầm Lộ Bạch khá tinh tế.

Ngay khi cô định trả lời, điện thoại di động trên bàn của Khương Chiếu Tuyết bỗng rung lên.

Cuộc gọi được thực hiện thông qua giọng nói WeChat và người gọi là một nhà biên kịch do Dung Trĩ giới thiệu.

Khương Chiếu Tuyết gật đầu với Sầm Lộ Bạch, sau đó đứng dậy, bước ra phía xa để nghe máy.

"Xin chào?" Nàng chào hỏi một cách lịch sự.

Đối phương không có ý khách sáo với nàng và nói thẳng vào vấn đề:" Khương lão sư, hiện tại cô có tiện ra ngoài không? Cô có thể đến đồn cảnh sát Lý Đồng ở quận Bắc được không, Dung Trĩ xảy ra chuyện rồi."

Tim Khương Chiếu Tuyết đập thình thịch.

"Cậu ấy gặp chuyện gì vậy?" Nàng không quan tâm việc làm ảnh hưởng đến Sầm Lộ Bạch, chỉ nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc rồi trở về phòng lấy túi xách.

Bạn của Dung Trĩ nói ngắn gọn: "Tôi cũng không biết cô ấy xảy ra chuyện gì nữa.

Hôm nay chúng tôi đến để nói chuyện với một nhà sản xuất về việc hợp tác tại khách sạn 197.

Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, cô ấy nói muốn ra ngoài đi vệ sinh, nhưng lại đi mãi không về.

Tôi cảm thấy lo lắng, lúc vừa định gọi cho cô ấy thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cũng thoáng nghe thấy giọng nói của cô ấy.

Cô ấy đã đánh nhau với một người đàn ông."

"Cô có biết là ai không?" Khương Chiếu Tuyết cầm túi xách và áo khoác bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng làm việc, không biết Sầm Lộ Bạch đã bước ra từ khi nào.

Cô đứng bên chiếc thang thấp bằng kính trang trí ngăn tại cửa phòng làm việc và nghiêng mặt nhìn nàng.

Khương Chiếu Tuyết ngẩn ra một lúc.

Nàng vừa nghe thấy giọng nói trầm ổn của Sầm Lộ Bạch và chất giọng đầy lo lắng của bạn Dung Trĩ trên loa.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không thể nói là quen được, tôi biết anh ta, nhưng anh ta không biết tôi.

Là bạn trai của Đàm Thù Như đấy, cô đã từng nghe qua chưa? Là con trai của ông chủ lớn Quân Minh đấy! Cô ấy đấm vỡ kính của anh ta bằng một cú đấm! Bên kia hiện đang đến bệnh viện, luật sư cũng đang đàm phán tại đồn cảnh sát.

Dung Trĩ không chịu nói bất cứ lời nào, có chết cũng không nhận mình sai.

Đối phương cũng không muốn giải quyết riêng, có vẻ như muốn tống cô ấy vào tù kìa."

Huyệt thái dương của Khương Chiếu Tuyết đột nhiên nhảy dựng lên.

Nàng muốn hỏi theo bản năng:" Đàm Thù Như có biết không?" Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng cảm thấy có hỏi cũng như không.

Dung Trĩ và Đàm Thù Như quen biết nhau từ khi còn nhỏ.

Ngoại trừ nàng và một số người không phải người trong ngành, hầu như khắp giới giải trí không ai biết chuyện này.

Tìm kiếm Đàm Thù Như, mọi thứ có thể sẽ xoay chuyển, nhưng nàng không chắc Dung Trĩ có muốn hay không.

Bất kể có là gì đi chăng nữa, nàng cũng phải đến đồn cảnh sát trước.

"Bây giờ tôi sẽ lập tức đến ngay." Nàng ngắt cuộc gọi và ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt của Sầm Lộ Bạch, sau đó chợt nhận ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.

Nàng nói một cách đầy ngắn gọn:" Bạn của em gặp chuyện rồi, em phải đến đồn cảnh sát một chuyến."

Sầm Lộ Bạch cau mày:" Dung Trĩ?"

Bước chân vốn định bước đi của Khương Chiếu Tuyết bỗng khựng lại, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.

Nàng bất tri bất giác nhận ra có phải Sầm Lộ Bạch biết Đàm Thù Như hoặc bạn trai của cô ấy không?

Tại núi Thanh Sơn ngày hôm đó, cô đã bình luận về cảm xúc của họ một cách đầy thản nhiên.

Sầm Lộ Bạch không có ý trả lời những nghi ngờ của nàng.

Cô chỉ xoay người bước vào phòng làm việc và nói:" Tôi sẽ đưa em đến đó."

Sau đó, cô bước ra ngoài.

Lúc này, cô đã mặc chiếc áo khoác dài màu đen và cầm chìa khóa xe trên tay.

Khương Chiếu Tuyết không muốn gây rắc rối cho cô, trừ khi đây là biện pháp cuối cùng.

Nhưng khi nghĩ đến lời nói có lẽ cô ấy phải vào tù của bạn Dung Trĩ, tim nàng như muốn thắt lại.

Cuối cùng, nàng vẫn tỏ ra yếu đuối và trả lời:" Vậy phiền chị rồi."

Sầm Lộ Bạch nhìn nàng, khẽ mỉm cười, có một ánh sao rất tinh tế vụt nhanh qua mắt cô.

"Đi thôi."

Cô đưa Khương Chiếu Tuyết đi thang máy xuống thẳng gara.

Nhà để xe sáng ngời, không có một bóng người, hòa cùng một dãy đầy những chiếc xe sang trọng lớn nhỏ khác nhau.

Sầm Lộ Bạch bấm khóa xe, một chiếc Cullinan màu xám bỗng nháy đèn pha.

Sầm Lộ Bạch đứng bên cạnh xe, hất hất cằm.

Khương Chiếu Tuyết hiểu ý, bước lên xe.

Chiếc xe dần dần ra khỏi gara.

Buổi tối nhộn nhịp tại Bắc Thành chỉ vừa mới bắt đầu.

Cung đường rực rỡ ánh đèn và xe cộ qua lại vô tận, nhưng trông Sầm Lộ Bạch lại rất thành thục.

Đây là lần đầu tiên Khương Chiếu Tuyết ngồi trên ghế phụ của Sầm Lộ Bạch.

Có thể thấy, kỹ năng lái xe của cô rất tốt, tư thế điều khiển vô lăng vô cùng điêu luyện và thoải mái, khiến người khác nhìn đến mãn nhãn.

Tiếc thay, Khương Chiếu Tuyết không có bất kỳ suy nghĩ thường thức nào.

Sầm Lộ Bạch thực hiện một vài cuộc gọi bằng tai nghe bluetooth.

Dư quang thoáng nhận thấy Khương Chiếu Tuyết đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ đầy lo lắng.

Đèn đỏ vụt sáng, cô đạp phanh, khiến xe dừng lại một cách chậm rãi và ổn định.

Cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Khương Chiếu Tuyết.

Sau đó, cô đưa tay lên, khẽ xoa đầu nàng.

Hệt như làn sương dịu dàng thấm ướt cánh hoa, sau đó lặng lẽ trượt nhanh xuống.

Khương Chiếu Tuyết chưa kịp phản ứng gì, cô đã rút tay về.

"Không sao đâu." Cô quay đầu lại.

Hàng mi dài của Khương Chiếu Tuyết khẽ run, khó có thể tin được loại cử chỉ thân mật vừa rồi lại xuất phát từ Sầm Lộ Bạch.

Nhưng không biết vì sao, nàng không cảm thấy chán ghét.

Nàng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng vâng.

Lòng nàng bỗng lắng đọng lại sau khi nghe câu nói không sao đâu bình bình đạm đạm của cô.

Dường như Sầm Lộ Bạch không cần phải làm bất cứ điều gì, nhưng lại tồn tại loại sức mạnh có thể xoa dịu người khác.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Một cô gái nhỏ đã phát hiện ra sự thật về sự trở lại của Sầm tổng và tặng cho cô bức ảnh lời xác nhận của Jerry nhỏ bé.jpg

Quyển sách nhỏ của Sầm tổng: Hôm nay, tôi đã xoa đầu của Mông Mông.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều..