Bất Hủ Thần Vương

Chương 392: Hoàn Đan Thần Anh, tin tức phụ thân

Nhậm Thương Khung vào ở thượng cổ động phủ, hết thảy ngay ngắn trật tự. Sau khi cùng Hình Thiên lão tổ giao thủ, lại bị Hạ Tùng Linh cường thế cướp người, khiến cho Nhậm Thương Khung ý thức được, phương diện thực lực cá nhân của mình, vẫn cần tăng lên trên phạm vi lớn.

Hạ Tùng Linh là Đại Đạo cường giả thì cũng thôi đi, dù sao chênh lệch quá lớn, bị Đại Đạo cường giả áp chế, dùng hắn một thanh niên mười tám tuổi mà nói, cũng không tính là sự tình không thể tiếp thụ được.

Chẳng qua, cùng Hình Thiên lão tổ giao chiến, khiến cho hắn ý thức được, nếu như không dựa vào Lưu Kim khôi lỗi mà nói, hắn cùng Thần Thông hậu kỳ đối chiến, vẫn có chênh lệch.

Nhất là Hình Thiên lão tổ, với tư cách Thần Thông cảnh đệ lục trọng, là Thần Thông cảnh đỉnh phong cường giả, hai người chính diện giao chiến chỉ có một chiêu, nhưng mà thực lực cường đại kia của đối phương, để cho Nhậm Thương Khung nhận thức được, Thần Thông cảnh hậu kỳ mạnh đến cỡ nào.

- Bây giờ, cách thời gian Yêu tộc xâm lấn, càng lúc càng tiếp cận. Trong thời gian không đến ba năm này, ta phải tăng cường tu luyện, tranh thủ để cho tu vi của mình đến gần Đại Đạo cảnh.

Mục tiêu Nhậm Thương Khung rất rõ ràng, chính là trực chỉ Đại Đạo cấp. Có Bất Hủ Đế Khí Quyết trợ giúp, lại có không gian thần kỳ của Đế Hào Cung trợ giúp, nếu như không tiến triển, vậy thì có lỗi với Đế Hào tiền bối một phen truyền thừa.

Lần trước, ở Đế Hào Cung tu luyện, tốc độ tiến triển cực nhanh, khiến cho hắn cảm thấy rung động. Tiến vào Thần Thông cảnh về sau, Nhậm Thương Khung cuối cùng cũng lĩnh hội được chỗ cường đại của Thần Thông cảnh.

Trải qua khoảng thời gian tích lũy này, cùng với tích lũy từ chiến đấu. Nhậm Thương Khung rõ ràng cảm thấy thần thông Khí Phủ của mình đã vững chắc.

Thần Thông nhất trọng, chỉ là quá trình phá Kim Đan, thành tựu Khí Hải. Mà bây giờ, thông qua Bất Hủ Đế Khí củng cố, Khí Hải của Nhậm Thương Khung, có thể nói là vô cùng củng cố. Hơn nữa Khí Hải hắn, cùng võ giả bình thường bất đồng, giống như mảnh hải dương màu vàng, là Khí Hải thật sự rõ ràng. Trình độ của nó, gấp mười, thậm chí gấp trăm lần võ giả bình thường.

Dưới tình huống này, Nhậm Thương Khung kỳ thật đã có đủ thực lực trùng kích Thần Thông đệ nhị trọng.

Thần Thông nhất trọng, là Hoàn Đan, là Hoàn Đan thành Khí Hải.

Mà đệ nhị trọng, là Thần Anh, là ở trong Khí Hải, luyện chế ra bổn mạng Thần Anh của mình, Thần Anh hình thành, kỳ thật chính là đem nguyên thần bản thân luyện hóa thành một tánh mạng tồn tại độc lập.

Thần Anh thành, vậy liền ý nghĩa cường giả Thần Thông cảnh chính thức tiến dần từng bước. Mà Thần Anh ưu khuyết, cũng quyết định lấy tiền đồ tu luyện của một võ giả.

Tại tu luyện giới, từng có một cách nói. Nếu muốn phá tan Đại Đạo cấp, thành tựu vô thượng Thần Đạo. Khâu mấu chốt nhất, là ngay ở Thần Thông cảnh đệ nhị trọng, là Thần Anh cảnh.

Thần Anh này, là một lần cơ hội cho võ giả muốn thành tựu Thần Đạo. Nếu như ở Thần Anh cảnh đặt trụ cột tốt, sau đó võ đạo chi lộ từng bước thông thuận mà nói, như vậy sau đó trùng kích Đại Đạo cảnh, cũng ở Đại Đạo cảnh từng bước đi lên, liền có cơ hội trùng kích Thần Đạo.

Nếu như Thần Anh cảnh không có đặt trụ cột tốt, như vậy chẳng khác nào tự tuyệt Thần Đạo.

Đương nhiên, ở Thiên Trạch thế giới, cường giả cấp Đại Đạo đã vô cùng thần bí, chớ nói chi là vô thượng Thần Đạo.

Đối với Thiên Trạch thế giới mà nói, Thần Đạo không thể nghi ngờ là hoa trong gương, trăng trong nước, hư vô mờ mịt, bọn hắn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nhậm Thương Khung ở trong mật thất tu luyện vài ngày, hắn cũng ý thức được, mình Hoàn Đan thành Khí Hải, đã đạt đến đỉnh phong, giờ khắc này, Khí Hải trong cơ thể hắn, đã tự thành càn khôn, giống như một vũ trụ nhỏ vậy, khuếch trương vô hạn, thâm thúy đến nỗi làm cho chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn biết rõ, này là công lao của Bất Hủ Đế Khí, một trong năm đại thần điển thái cổ Bất Hủ Đế Khí Quyết, quả nhiên không phải hư danh.

- Đợi lần này Tô Thần trưởng lão tới chơi về sau, ta phải bế quan một thời gian ngắn, tranh thủ nhất cổ tác khí, ngưng kết Thần Anh. Một khi Thần Anh thành, ta tranh thủ đem Thần Anh luyện thành vô thượng cảnh giới. Có Bất Hủ Đế Khí dẫn đạo, võ đạo chi lộ của ta ở kiếp này, cũng không thể bị cực hạn của Thiên Trạch thế giới chi phối. Chỗ xung yếu của ta, là muốn cả thiên địa này không ai ngăn nỗi bước chân của ta.

Nội tâm Nhậm Thương Khung, cũng có một cổ hùng tâm tráng chí. Chẳng qua hắn cũng thanh tỉnh ý thức được, khó khăn trước mặt hắn còn rất nhiều. Ngoài sáng, trong tối, các loại địch nhân, các loại nan đề, đều chờ hắn đi đối mặt.

Nếu không có thực lực mạnh mẽ ứng đối, sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi lớn.

- Nếm qua thiệt thòi lần thứ nhất, tuyệt đối không có thể ăn lần thứ hai. Nguyên Kỳ Lân có thể đối phó tộc nhân của ta, Hạng Thái Hư cũng có thể đối phó tộc nhân của ta. Thiên Các quy củ, ở trong mắt những người này, đều là rỗng tuếch. Thiên Các, cũng có chia rẽ, có quy tắc hiệu lệnh, đến phía dưới chấp hành, thay đổi hương vị hoàn toàn. Còn nữa, Thiên Các bốn đạo, cao cao tại thượng, hoặc là mặc kệ, hoặc là ngang ngược can thiệp, thượng bất chính, hạ tất loạn. Thiên Các này, xem ra cũng không phải địa phương sinh sống lâu dài. Nếu không phải sư tôn đối với ta có ân đề bạt, Thiên Các này, ta lưu lại cũng không có bao nhiêu ý tứ.

Nhậm Thương Khung trải qua một loạt thay đổi này, đối với Thiên Các càng lúc càng thất vọng. Chuyện này có lẽ là có quan hệ tới chuyện của kiếp trước.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy, sự tình Yêu tộc xâm lấn lớn như thế, Thiên Các không có khả năng một điểm tiếng gió cũng không có. Vì cái gì Vân La thành là tiền tuyến thứ nhất, một chút phong phanh cũng không có? Ngay cả một điểm phòng ngự cơ bản cũng không có?

Đời trước, hắn không có thời gian cân nhắc nhiều như vậy.

Ở kiếp này, hắn càng nghĩ càng cảm thấy nơi này có vấn đề. Cho dù không phải Thiên Các cố ý bỏ qua, ít nhất cũng coi là thẩn thờ.

Bởi vậy, Nhậm Thương Khung cũng có ý định của hắn, lần này Tô Thần đến, hắn ý định cùng Tô Thần thương nghị một chút, đem Nhậm thị gia tộc, bí mật di chuyển đến Kính Nguyệt thành.

Mặc kệ như thế nào, cũng phải tìm đường lui cho mình. Không thể đem tất cả hi vọng đặt ở Thiên Các. Lúc này đây, hắn có thể may mắn giúp gia tộc thoát nạn, nhưng lần sau thì sao?

Hắn cũng không dám cam đoan!

Bởi vậy, đem gia tộc chuyển di lần nữa, đây là cách làm bảo đảm nhất. Kính Nguyệt Thành, tại Đông Hoàng Châu là Thánh địa quyền uy nhất, thần thánh nhất. Coi như là sáu đại tông môn, cũng không dám ở Kính Nguyệt thành giương oai. Nhất là Nhậm Thương Khung lần trước đến thăm, đối với Kính Nguyệt thành quả thực rất có hảo cảm.

Bởi vậy, trải qua nhiều cân nhắc, hắn vẫn là quyết định, lưu lại cho mình một đường lui. Chỉ cần không còn lo lắng cho an nguy của gia tộc nữa, cùng đối thủ tranh đấu, hắn sẽ ít đi rất nhiều ràng buộc, cũng sẽ càng thêm quyết đoán hơn rất nhiều.

...

Bảy ngày bế quan, rất nhanh liền trôi qua. Nhậm Thương Khung tính toán, cách thời gian Tô Thần đến thăm, đã không xa nữa.

Xuất quan ra ngoài, Nhậm Thương Khung đang muốn đi Thánh điện Bách Thảo Đường nhìn một chút. Dù sao hắn cũng là cung điện cấp Lão tổ của Bách Thảo Đường, về công về tư hắn đều phải đi trông nom một chút.

Dù sao, Bách Thảo Đường lần này vì hắn, đã làm rất nhiều cống hiến. Nhất là thái độ kiên quyết của Ngụy Phong lão tổ cùng Tần Xuyên lão tổ, đã biểu lộ hết thảy.

Ngay lúc hắn muốn ra cửa, lại được thông báo, nói là Nghênh Tân Các Phó thống lĩnh Bộ Thương Lãng tới chơi.

Bộ Thương Lãng cùng Nhậm Thương Khung là một chút cũng không khách khí, sau khi tiến vào thượng cổ động phủ, chậc chậc tán thưởng:

- Tốt, Thương Khung sư đệ, ngươi bây giờ phát đạt a. Động này phủ, chậc chậc chậc, chính ta ở Nguyệt Hoa Điện đã làm hai mươi năm, còn chưa thấy qua động phủ nào tốt như vậy. Động phủ của Lão tổ Nguyệt Hoa Điện, cấp bậc kém không chỉ một bậc ah.

- Đừng đề cập Nguyệt Hoa Điện, nhắc tới Nguyệt Hoa Điện, ta một bụng nộ khí.

Nhậm Thương Khung ra vẻ khó chịu, ngày đó cùng Thiên Hình Đường tranh giành, Nguyệt Hoa Điện luôn ủng hộ Thiên Hình Đường.

Nếu như không phải về sau thế cục chuyển biến, Bách Thảo Đường tất nhiên sẽ thiệt thòi lớn. Bởi vậy, Nhậm Thương Khung đối với Nguyệt Hoa Điện là không có hảo cảm gì.

Bộ Thương Lãng bộ dáng vô tội:

- Nguyệt Hoa Điện là Nguyệt Hoa Điện, ta là ta. Nguyệt Hoa Điện cũng coi là kế mẫu của ta. Ngươi muốn thảo phạt Nguyệt Hoa Điện, thêm ta một suất.

- Đi ngươi đi.

Nhậm Thương Khung thấy hắn bại hoại như vậy, cũng là cười khổ, hỏi:

- Sư huynh lần này tới tìm ta, có chuyện gì không?

Bộ Thương Lãng cười hắc hắc nói:

- Ta ngày đó chợt nhớ tới một sự kiện, cho nên mới tìm ngươi nói chuyện.

- Hả? Chuyện gì?

- Ta nhớ lần kia ta lôi kéo ngươi gia nhập Thảo Căn Liên, bị ngươi cự tuyệt. Đúng hay không?

Bộ Thương Lãng mở chuyện, dù sao thời gian quá dài, Bộ Thương Lãng cũng là một bên nhớ lại, một bên nói.

- Có chuyện này, không phải ngươi còn canh cánh trong lòng chứ?

Nhậm Thương Khung vui đùa.

- Đương nhiên không phải, ta không tiêu sái như vậy sao? Thiệt là.

Bộ Thương Lãng liếc mắt:

- Ta là muốn nói chuyện khác. Ta nhớ ngươi từng nói qua với ta sự tình phụ thân ngươi, đúng hay không?

Nhậm Thương Khung nghe xong lời này, nhất thời trong mắt bắn ra một đạo tinh mang:

- Như thế nào? Thương Lãng sư huynh nhớ ra chuyện gì sao? Có đầu mối gì nói cho ta biết hả?

Bộ Thương Lãng gật gật đầu:

- Ngươi nói đến phụ thân ngươi, ta về sau cẩn thận suy nghĩ, phụ thân ngươi Nhậm Đông Lưu, ta quả thật có chút ấn tượng. Ta nhớ được, hắn lúc ấy cùng một người tên là Điền Trường Sinh lui tới rất mật thiết. Hai người quan hệ rất tốt. Điền Trường Sinh này, cũng là đến từ phân đà. Cụ thể là phân đà nào, ta không nhớ rõ.

- Hả? Điền Trường Sinh?

Nhậm Thương Khung nhai nuốt lấy cái tên này:

- Như vậy Điền Trường Sinh này, còn sống không?

- Hắc hắc, vấn đề này ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

Bộ Thương Lãng cười có chút xấu hổ:

- Mỗi một lần Đại Vương Ốc Sơn thí luyện, mọi người ngay tại chỗ tách ra, trừ một ít nổi danh sẽ chú ý lẫn nhau một chút. Đệ tử không có danh khí gì, phần lớn là không thế nào chú ý.

Bộ Thương Lãng tự nhiên có chút xấu hổ, hắn lời này, chính là muốn nói Điền Trường Sinh cùng Nhậm Đông Lưu, đều là đệ tử không nổi danh, bởi vậy hắn không có chú ý gì.

Chẳng qua, hắn có thể cung cấp manh mối này cho Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung sao có thể để ý những chi tiết nhỏ kia?

Kích động bắt lấy tay Bộ Thương Lãng, Nhậm Thương Khung vội vàng nói:

- Thương Lãng sư huynh, ngươi nhớ lại một chút, còn có manh mối gì không, càng nhiều càng tốt.

Bộ Thương Lãng bất đắc dĩ giang tay ra:

- Ta sao có thể nhớ nhiều như vậy. Chỉ những manh mối này, ta cũng phải suy nghĩ rất nhiều đó a. Huynh đệ ngươi đừng làm khó ca ca.

- Điền Trường Sinh, ta muốn điều tra người này một chút.

Khẩu khí Nhậm Thương Khung hết sức kiên định.

Hắn có dự cảm, nếu như phụ thân cùng người kia giao tình rất tốt, chỉ cần người này còn sống, nhất định sẽ có tin tức hữu dụng.