“Trương huynh?”

“…Ngươi là?”

“Tại hạ Trầm Quân, Trương huynh không nhớ? Ngày đó ở chợ…”

“Nga, ta nhớ rồi. Trầm huynh, mời ngồi. Bán tranh xong?”

“Ha hả, sinh ý ngày hôm nay không tệ, nên có điểm hoan hỉ muốn tới trà quán tự khao tự khao. Trương huynh thường đến đây?”

“…Không thường đến, chỉ thỉnh thoảng lại đây cảm thụ dân phong.”

“Dân phong? Trương huynh không phải người địa phương?”

“A? A… Mới vừa rồi ta là muốn nói, thỉnh thoảng tới cảm thụ phong vị nơi đây, điểm tâm của trà quán này làm không tệ, thanh đạm không béo, rất hợp khẩu vị.”

“Nga, ánh mắt Trương huynh không tệ, gia *** này đã tồn tại trăm năm, điểm tâm làm ra chính là ngon nhất.”

“Trầm huynh có thể đề cử món nào?”

“Này… Hắc hắc, thường được ăn nhất chính là món trúc diệp nhu mễ đoàn (lá trúc cuốn gạo nếp), thanh điềm nhuyễn nhu, ăn cùng với trà hoa cúc là hay nhất, hơn nữa giá cả thật vừa phải, bình dân như ta cũng ăn được.”

“Tiểu nhị, đến một dĩa trúc diệp nhu mễ đoàn.”

“Phải rồi, Trương huynh, nhắc nhở ngươi một chút, lầu hai gia *** này là các gian phòng chuẩn bị riêng cho quan lại quý nhân, giá tiền đắt gấp bội, bày trí lại giống nhau như đúc, bất quá là để cho những người đó phô bày sự giàu sang mà thôi, Trương huynh khả không nên bị lừa.”

“…Hảo, đa tạ Trầm huynh nhắc nhở.”