Ánh mắt Tống Ngữ Yên bướng bỉnh: “Nếu anh ta thật sự đến, tớ nhất định sẽ đuổi anh ta đi”.
“Tớ khá mong chờ đấy, chắc chắn mắt nhìn của bác Tống không tệ.
He he, Chân Dài à, hay là cậu cứ nghe theo đi”, Lâm Dao nói đùa.
“Thôi đi Lâm Dao, tớ nói cho cậu nghe, khi nào anh ta đến cậu phải chơi đùa anh ta với tớ, cậu không muốn có thêm một người đàn ông tới ở nhà chúng ta đâu đúng không?”
“Đương nhiên, yên tâm đi Chân Dài, cậu là chị em tốt của tớ, chắc chắn tớ sẽ giúp cậu!”, Lâm Dao cười hì hì, muốn đuổi một người đàn ông thì có vô vàn cách.
“Cái gì gọi là giúp tớ? Lẽ nào không phải vì cậu muốn giữ thân thể trong trắng của mình cho đại anh hùng kia, đợi đến khi anh ấy về sẽ tìm cậu sao?”, Tống Ngữ Yên trêu chọc Lâm Dao.
“Hừ, anh ấy là của tớ, cậu không được phép nhắc tới anh ấy”, Lâm Dao lè lưỡi: “Nếu cậu còn trêu tớ nữa, tớ sẽ không giúp cậu đuổi người đâu”.
“Được rồi, được rồi”, Tống Ngữ Yên trêu chọc: “Tớ còn không quan trọng bằng anh hùng của cậu nữa”.
Hai người vừa cười đùa vừa đi tới chỗ ngồi, nhìn hai cô có thể thấy được vẻ trẻ trung của độ tuổi này, đám con trai xung quanh nhìn hai người suýt nữa chảy nước miếng.
Tiếc là không ai đi tới bắt chuyện, hai người đẹp này có quá nhiều người theo đuổi, nếu có ai dám tiến lên trêu chọc thì nam sinh Hạ Kiệt ngồi bên cạnh Tống Ngữ Yên sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Hạ Kiệt thấy hai cô gái đến thì cười tươi lại gần, định chào hỏi nhưng mặt nóng dán mông lạnh, hai cô gái hoàn toàn không để ý đế cậu ta, vì thế cậu ta chỉ đành ngượng ngùng ngồi về chỗ mình, thầm chửi rủa:
“Mẹ kiếp, hai con đàn bà thối, ra vẻ cái gì chứ! Chờ anh Long chơi xong, ông đây sẽ xử đẹp hai đứa chúng mày”.
Chuông vào lớp chẳng mấy chốc đã vang lên.
Gần như cùng lúc đó Hoàng Tố Tố đi vào.
Phía sau cô là một chàng trai ăn mặc bình thường, trông có vẻ khá bất cần đời, thi thoảng anh còn lấy một lon sắt nhỏ gì đó ra nhấp vài ngụm.
“Chân Dài, có phải anh ta không? Có phải anh ta không?”, Lâm Dao ngồi sau lưng Tống Ngữ Yên, lấy bút chọc vào người cô.
“Tớ cũng chưa biết”, Tống Ngữ Yên lắc đầu, cô vẫn chưa có bất kỳ thông tin nào về Trần Đức.
“Các bạn im lặng nào”, Hoàng Tố Tố nở nụ cười chuyên nghiệp bước vào lớp, đứng trên bục giảng: “Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới.
Mời em giới thiệu với mọi người”.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Trần Đức, nhưng cũng không dấy lên sóng gió gì, họ đã quen với việc có học sinh mới nên không thấy có gì lạ.
Nhưng một số học sinh nữ lại mang vẻ mặt si mê nhìn anh.
Trần Đức thật sự khá đẹp trai, mặc dù nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời, nhưng gương mặt góc cạnh, đẹp trai sáng sủa vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều bạn học nữ.
“Cũng đẹp trai phết đấy chứ”, Lâm Dao nói, không biết vì sao nhìn khuôn mặt ấy, cô lại cảm thấy khá quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra.
“Nào, em giới thiệu bản thân đi, cô còn có cuộc họp, tiết này các em tự học nhé.
Lát nữa em tìm một vị trí trống rồi ngồi là được”, Hoàng Tố Tố nói xong thì ra khỏi lớp.
Trần Đức nhấp một ngụm rượu, đi vào giữa liếc quanh một lượt các bạn trong phòng, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Năm mười ba tuổi anh đã bị đưa đi, còn nhớ năm đó anh vừa mới học lớp tám, từ đó về sau anh không còn được tận hưởng bầu không khí của trường học nữa.
Không ngờ mười ba năm sau lại có cơ hội bước chân vào trường học.
Anh nhìn quanh một lượt rồi cất lời: “Tôi tên Trần Đức, tự là Bát Hoang”.
Tự?
Còn có tự?
Thời đại này rất ít người có tên còn có tự, nhất thời mọi người đều thấy khá mới lạ.
“Bát Hoang…”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Lâm Dao ngẩn ra, sau đó như nhớ ra điều gì, đôi tay run run lấy ra một tấm ảnh từ trong ví.
Bức ảnh rất cũ và đã phai màu.
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía trên là một chàng trai mặc quân phục, chừng ngoài hai mươi tuổi, rất đẹp trai, tràn đầy năng lượng, anh đang đứng chụp ảnh cùng một bé gái.
Cô bé ấy chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc buộc kiểu tai thỏ, chính là Lâm Dao.
Mà chàng trai ấy rất giống Trần Bát Hoang trên bục giảng.
Không.
Không phải giống mà rõ ràng là cùng một người.
Chỉ là, anh ở trong bức ảnh tràn đầy năng lượng, mà anh ở trên bục giảng lúc này lại có vẻ không có tinh thần, lơ đễnh bất cần đời, thậm chí còn ngà ngà say như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cũng chính vì điều này nên Lâm Dao mới không nhận ra.
Nhìn thấy Trần Bát Hoang, Lâm Dao cực kỳ kích động, cô không thể ngờ hôm nay lại gặp được đại anh hùng mà cô đã tìm kiếm và chờ đợi hơn năm năm!
Cô mãi ghi nhớ tên vị anh hùng đó là Trần Bát Hoang!
Đúng vậy, sau khi so sánh cô dám khẳng định đây chắc chắn là cùng một người!
Năm năm trước, cô cùng bố mẹ đi du lịch ở Tam Giác Vàng, bị bọn trùm ma tuý ở nơi đó cợt nhả, bọn chúng cho cô một loại ma tuý yêu cầu cô bán thân.
Khi đó cô mới mười sáu tuổi, cô sợ hãi bất an, khiếp sợ cùng cực, vào lúc tuyệt vọng nhất, chính người đàn ông này đã xuất hiện trước mặt cô.
Những ký ức kinh hồn lạc phách ấy vẫn còn như mới.
Đó là một trải nghiệm hiếm có trong cuộc đời cô.
Khi đó cô mới biết yêu, không bao giờ quên được người anh hùng này, thầm hạ quyết tâm sau này phải tìm được anh rồi lấy anh!
Dù thế nào cô cũng không ngờ ông trời lại sắp xếp cho họ gặp nhau ở đây.
Lâm Dao hưng phấn, kích động, hai mắt ửng đỏ, đang định đứng lên chào anh.
Nhưng lúc này.
Câu nói tiếp theo của Trần Đức khiến động tác của cô phải dừng lại:
“Mọi người có thể gọi tôi là Trần Bát Hoang, tôi còn có một thân phận khác nữa, đó là chồng chưa cưới của Tống Ngữ Yên”.
.