Vừa nói Tần Nguyệt nhanh tay đóng cửa lại.

Vẻ mặt cô trở nên rối rắm.

Người xuất hiện ngoài cửa khiến cô không thể tin được, trước cửa căn hộ nhỏ của cô lại là Tống Cận Trạch người mà cô luôn muốn trốn tránh.

Sao anh ta lại ở đây? Không phải đến đây tìm cô trả đũa chứ??? Trong đầu Tần Nguyệt xuất hiện nhiều suy nghĩ khác nhau đa phần là sợ hãi.

Ánh mắt cô trợn lên, bàn tay đặt trên cửa run lên, trước tiên phản ứng của Tần nguyệt muốn đóng cánh cửa lại.

Bàn tay không chút do dự đóng cánh cửa lại, kèm theo lời nói:

"Tôi không quen anh."

Còn chưa kịp đóng cửa hẳn đã bị một bàn tay to lớn đã kịp thời chặn lại, mạnh tay đẩy cánh cửa, cánh cửa một lần nữa được mở ra, quay lại vị trí ban đầu.

"Không quen?"

Bàn tay vẫn chống mạnh trên cánh cửa, ánh mắt Tống Cận Trạch lạnh xuống, khuôn mặt đen như đít nồi, giọng nói mang theo vài phần âm lãnh.

Tần Nguyệt đứng yên tại chỗ.

Cử động cũng không dám, khuôn mặt sợ hãi nhưng rất nhanh đã được cô che dấu, mạnh miệng nói.

"Phải tôi....!Tôi không có quen anh..."

Hai chữ cuối cùng Tần Nguyệt nói rất nhỏ, cô không dám nói lớn do khí thế từ người Tống Cận Trạch làm cô phát run nên chỉ có thể nói lí nhí.

Ánh mắt cô mất tự nhiên nhìn sang hướng khác tránh đi ánh mắt thâm trầm của anh.

Sự né tránh của Tần Nguyệt không làm cho Tống Cận Trạch tức giận mà ngược lại khiến anh có chút vui.

Đôi mắt anh nheo lại, vứt bỏ đi sự lạnh lùng vừa rồi, khoé miệng anh cong lên, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô không có nữa điểm rời, cho nên mọi biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp kia anh đều thấy rõ.

"Ồ! Theo như em nói chúng ta không quen, nhưng mà trong điện của tôi lại có....." Tống Cận Trạch cố ý kéo dài lời nói, lông mày nhướn lên, ánh mắt nhìn cô hiện lên ý cười.

Sắc mặt của Tần Nguyệt lập tức từ tái mét nhìn anh như không dám tin mình vừa nghe đến cái gì.

Cô biết rất rõ trong điện thoại kia có cái gì.

Tống Cận Trạch lấy trong túi quần tây ra một chiếc điện thoại, bấm bấm vài cái, cuối cùng anh dừng lại trong hình ảnh.

"Chậc, không quen, nhưng trong điện thoại của tôi lại lưu trữ rất nhiều hình ảnh cùng một đoạn video một cô gái thân hình nóng bỏng đang nằm dưới thân tôi mà r3n rỉ, nhưng mà hình như cô gái trong đoạn video đó đang đứng trước mặt tôi.

Nếu lỡ như những bức ảnh cùng đoạn video này lan truyền trên những trang báo thì không biết danh tiếng của Tần tiểu thư đây sẽ như thế nào."

"Anh dám."

Tên khốn kiếp.

Truyện Quan Trường

Bây giờ cô mới thật sự biết được, đường đường là tổng tài của một tập đoàn lớn lại đi dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để uy hiếp cô.

"Sao tôi lại không dám." Tống Cận Trạch đưa khuôn mặt mình lại gần khuôn mặt đang tức giận của Tần Nguyệt nở nụ cười gian xảo.

Tần Nguyệt chỉ muốn nhảy tới vả chết gương mặt bi3n thái kia.

Nhưng lý trí của cô rất may vẫn còn sáng suốt.

Anh ngang nhiên đi vào bên trong căn chung cư, cô chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn theo.

"Đây là nhà của tôi ai cho anh bước vào."

Đi được vài bước Tống Cận Trạch chợt dừng lại, anh xoay người nhìn Tần Nguyệt đang đứng phía sau mỉm cười.

"Nhà tôi xảy ra chút việc, sau này tôi sẽ ở đây."

Anh thản nhiên tháo cà vạt, cởi bỏ áo vest đặt lên ghế sofa, tự nhiên như đang ở nhà mình.

Trong đầu cô xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi, đây là nhà của cô mà.

"Chưa có sự cho phép của tôi, anh là đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp tôi sẽ kiện anh."

"Được.

Nếu như em muốn tôi sẽ hầu toà."

Tần Nguyệt đứng há hốc miệng, cô biết dù có kiện anh thì người chịu tổn thất cũng là cô.

"Khách sạn ở thành phố rất nhiều tôi không tin là Tống tổng đây không có tiền."

"Tôi đã tính đến việc ở khách sạn nhưng lại nghĩ đến những tấm ảnh đâng nằm trong điện thoại, lỡ có người vô tình thấy thì không phải danh tiếng của Tần tiểu thư đây sẽ mất hết sao? Tôi là đang nghĩ cho em."

Lại lấy mấy tấm ảnh đó uy hiếp cô.

Tần Nguyệt bất lực, không biết tiếp theo nên làm gì, ngoài việc cho Tống Cận Trạch ở lại thì không thể làm gì hơn.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ phun ra hai chữ "Tùy anh" rồi bỏ vào phòng ngủ.

Khoé miệng Tống Cận Trạch khẽ nhếch, kế hoạch của anh đã được thành công mỹ mãn.

Anh nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, ý cười trên khuôn mặt lại sâu hơn trước.

Tống Cận Trạch đứng dậy, đi vài bước chân đã đến trước cửa phòng ngủ.

Bàn tay đặt lên chốt cửa, xoay nắm cửa qua bên phải nhưng vặn mãi cũng không thể mở được cánh cửa.

Khoé miệng Tống Cận Trạch giật giật, cô dám khoá cửa.

Anh tức giận bàn tay đập mạnh cánh cửa.

Hai tay chống hai bên hông, mắt vẫn luôn nhìn cánh cửa, anh chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy đặc biệt còn là phụ nữ.

Trong lúc Tống Cận Trạch không biết phải làm sao để mở cánh cửa, ánh mắt lơ đãng nhìn qua phòng bên cạnh, cửa chỉ khép lại.

Anh nhìn một lúc, trong đầu liền xuất hiện một suy nghĩ.

Khoé miệng anh cười khẽ, dám nhốt anh, xem xem anh sẽ trừng trị cô như thế nào.

Anh đi vào căn phòng lục tung mọi ngóc ngách, cuối cùng anh cũng tìm được chìa khoá nằm trong học bàn.

Tống Cận Trạch cầm chìa khoá trở lại trước phòng ngủ, cánh cửa dù không muốn mở cũng bị anh buộc cho mở ra.

Trong lúc Tần Nguyệt còn nghĩ anh sẽ không thể nào vào được, yên tâm say giấc ngủ, nhưng không ngờ con "sói" kia vẫn mò vào được..