Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 13: Tà Thần biến thân

Trên đỉnh núi, một nam một nữ sóng vai đang đứng, yên lặng chứng kiến mọi chuyện bên dưới.

"Hạc Trưởng lão, chúng ta không xuống hỗ trợ sao? Lãnh Thiền Tử mặc dù là cửu tinh cường giả, nhưng căn bản bọn hắn không phải là đối thủ của họ Vân kia!"

Nữ tử bỗng nhiên mở miệng, trong mắt mang theo vài phần lãnh ý.

Hạc Trưởng lão gật gật đầu nói: "Ta biết, một đám ô hợp, nhiều người hơn nữa cũng không thể đối phó được tiểu tử họ Vân này. Chúng ta chỉ cần đứng quan sát thôi, kết cục tốt nhất là họ Vân kia đem đám người này giết sạch."

"Ý của Hạc Trưởng lão là?"

Nữ tử sắc mặt nghi ngờ, Hạc Trưởng lão thản nhiên nói: "Người này có danh vọng lớn lao ở Lạc Nhật thành, bất kể hắn đối với Thánh Địa có bất kính hay không, ít nhất hắn đã lấy sức một người chém giết yêu ma, cứu vớt Lạc Nhật thành. . . Chỉ riêng chuyện này, Thánh Địa chúng ta đã không thể tùy tiện động đến hắn, nếu không khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu."

Nữ tử tiếp lời: "Cho nên Hạc Trưởng lão muốn để cho tiểu tử kia đại khai sát giới, sau đó gán cho hắn một cái hung danh, chúng ta có thể quang minh chánh đại thay trời hành đạo?"

"Đúng là như thế."

Hạc Trưởng lão bất giác cười cười, cười có chút lành lạnh.

Nữ tử cau mày nói: "Nhưng Thánh chủ đã từng nói muốn đem người này về Thánh Địa, chúng ta làm như thế, có thể chọc giận Thánh chủ hay không?"

Hạc Trưởng lão không để tâm khoát tay áo nói: "Chúng ta làm cái gì? Chúng ta thật sự không làm gì cả, chỉ là hắn sát tâm quá nặng mà thôi, người như vậy, có tội."

"Thánh chủ muốn biến người này thành tội nhân?"

Nữ tử sắc mặt khẽ biến, sau đó trầm mặc không nói.

. . .

Trầm ngâm chốc lát, Hạc Trưởng lão lại nói: "Hoa Trưởng lão, tiểu đồ Dật Long lần này nhân họa đắc phúc, phá rồi lại lập, tu vi tăng thêm một tầng, cuối cùng đã có tư cách tranh đoạt ngôi vị Thánh tử, ta hi vọng Hoa Trưởng lão có thể giúp ta một tay."

Ở Thánh Địa, Thánh chủ địa vị tối cao, tiếp theo chính là Điện chủ, sau đó chính là Thánh tử Thánh nữ.

Nếu đem so sánh, trong Thánh Địa trừ các Trưởng lão có thực quyền, đại đa số các Trưởng lão, thực tế đãi ngộ xa xa không bằng Thánh tử Thánh nữ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu rất nhiều Trưởng lão nguyện ý bồi dưỡng đệ tử, đi tranh đoạt thánh vị.

Hoa Trưởng lão không trả lời trực tiếp, mà nói: "Nghe nói lệnh đồ cùng Nguyệt Cầm cùng chung sinh tử, tình đầu ý hợp, nếu bọn họ có tình cảm với nhau, không bằng tìm thời gian, chúng ta là sư tôn tác hợp cho bọn hắn, cử hành một chút kết duyên chi hỉ thế nào?"

Văn Nhân Nguyệt Cầm chính là đệ tử của vị Hoa Trưởng lão này.

Nghe lời ấy, Hạc Trưởng lão còn không hiểu ý đối phương sao , cho nên vui vẻ nói: "Nguyệt Cầm nha đầu kia ta cũng biết, thiên tư thông minh, nàng có thể coi trọng Dật Long, đó là phúc khí của tiểu đồ rồi."

Cách đó không xa, dưới một gốc thương tùng.

Một nam tử ôm thạch quan ngồi dựa vào gốc cây, mặt không chút thay đổi nhìn phương xa. Tựa như tất cả mọi thứ chung quanh đều không liên quan tới hắn.

. . .

————————————

Trên sơn đạo, song phương giằng co, không khí ngưng trọng dị thường.

Nghe thỉnh cầu của Lãnh Thiền Tử, Vân Phàm không nhúc nhích chút nào.

Mà ngược lại Tống Tiểu Phong tính tình cương liệt, không nhịn được quát lớn: "Truyền thừa là do chúng ta mạo hiểm tánh mạng mới lấy được, tại sao phải chia sẻ cho các ngươi?"

Tạ Lạc Nhi phụ họa nói: "Tiểu Phong nói không sai, mỗi người đều có cơ duyên của mình, nếu chúng ta chiếm được, tự nhiên là của chúng ta , đừng nói cái gì đại nhân đại nghĩa, chúng ta không phải hài đồng ba tuổi, ban đầu Tạ Tống hai nhà chúng ta gặp nạn, làm sao không thấy chư vị rút đao tương trợ, bênh vực lẽ phải? Thậm chí ngay cả nói một vài câu công bằng cũng không có!"

". . ."

Chúng tán tu hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt có chút lúng túng.

Thật ra bọn họ cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tạ Lạc Nhi, nhưng bọn họ căn bản không có suy nghĩ tới những chuyện này. Bọn họ chẳng qua là tán tu, hơn nữa phần lớn cũng là tán tu bình thường, không có quan niệm trái phải rõ ràng, chỉ muốn cuộc sống tốt hơn một chút, thực lực mạnh hơn một chút mà thôi.

Mới đầu, bọn họ cũng không có nghĩ tới bức bách Vân Phàm đám người, dù sao thực lực của bọn họ quá yếu, căn bản không có tư cách bức bách đối phương. Nhưng có mấy tiên đạo cường giả ra mặt, thậm chí cửu tinh cường giả cầm đầu, bọn họ nhất thời dao động.

Chuyện này không liên quan tới đúng sai, cũng chỉ vì muốn sống tốt hơn.

. . .

Thấy không có người lên tiếng, Lãnh Thiền Tử chân mày thâm tỏa, hướng về phía Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong nói: "Nói vậy hai vị chính là Tạ Tống hai nhà di cô sao, Táng Kiếm sơn trang cùng Phong Đao sơn trang chính là tiên đạo thế gia số một số hai, trong tiên đạo danh vọng rất cao, chúng ta tán tu đối với Tạ Tống hai nhà cũng phi thường sùng kính. . ."

Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong lạnh lùng nhìn Lãnh Thiền Tử, trong mắt mang theo châm chọc cùng khinh thường.

Chỉ nghe Lãnh Thiền Tử uyển chuyển nói: "Nhưng hai vị nên biết, tán tu chúng ta từ trước đến giờ thế yếu, căn bản không có tư cách tham dự vào thế lực tranh đấu. Có thể trong một đêm tiêu diệt Tạ Tống hai đại tiên đạo thế gia, thế lực như vậy tuyệt đối không phải chúng ta có thể đắc tội , thậm chí tư cách lên tiếng cũng không có. Cho nên, chúng ta mới hi vọng các người chia sẻ thượng cổ truyền thừa, lão phu có thể hứa hẹn, ngày sau nếu là tra ra hung phạm , hôm nay mọi người ở đây, chắc chắn sẽ ủng hộ hai vị lấy lại công bằng."

Vòng tới vòng lui, chính là muốn thượng cổ truyền thừa, chỉ là lần này nói chuyện càng thêm dễ nghe mà thôi.

Tạ Lạc Nhi đang định từ chối, Tà Thần âm dương quái khí chen lời nói: "Muốn chỗ tốt thì cứ nói thẳng ra, lại còn giả bộ đáng thương, rồi còn biểu lộ quyết tâm, đại nghĩa lẫm nhiên cho ai nhìn hả? Thật sự nghĩ người khác đều là kẻ ngu sa? Các ngươi bọn người kia, thật sự có thành ý, cũng sẽ không ở nơi này ngăn cản chúng ta. . . Vân Phàm tiểu tử, dài dòng với bọn chúng làm gì , trực tiếp giết là được, không cần ngăn trở chúng ta vào thành."

Tà Thần lời nói giống như ngòi nổ, nhất thời làm bừng lên cảm xúc tức giận của tán tu.

Có một số chuyện vốn dĩ đã rất mất thể diện, lại còn bị người khác vạch trần.

"Thúi lắm! Ngươi loại này quái dị gấu không ra gấu, mèo không ra mèo, nói hươu nói vượn cái gì đấy?"

"Linh thú lại còn có thể nói, nhất định là yêu nghiệt."

"Không sai, nó nói chuyện âm dương quái khí, nói không chừng chính là yêu ma hóa thân!"

"Cho dù không phải hóa thân, đó cũng là tạp chủng."

. . .

Chúng tán tu ầm ĩ xôn xao, càng mắng càng ác độc.

Tà Thần vốn muốn chọc giận đối phương, dấy lên hỗn loạn , sau đó song phương động thủ, không nghĩ tới chính mình lại là người bị chọc tức trước.

"Cái gì! ? Quái dị? Tạp chủng? Các ngươi dám nhục mạ bổn tôn! ? Bổn tôn muốn ăn các ngươi, ăn hết tất cả!"

Tà Thần tức giận gầm thét, thân thể chợt vươn lên ba trượng, huyết nhãn hắc đồng nanh trắng, nhìn qua uy phong lẫm lẫm, hung ác vô cùng, phảng phất thú dữ tới từ viễn cổ hoang man.

Giờ khắc này, Tà Thần hồn nhiên quên mất, chính mình đã sớm không phải là tà linh vương ban đầu để cho tiên đạo tu sĩ nghe tin đã sợ mất mật, mà là một con nhất tinh tiên linh nhất thể song hồn .

"Cái. . . Cái gì! ?"

"Đây, đây là quái vật gì! ?"

"Mọi người cẩn thận! Khí tức thật khủng khiếp!"

Chúng tán tu thấy thế sợ hết hồn, còn tưởng rằng đối phương là thú dữ dị chủng, nhanh chóng triệu hồi tiên linh che chắn.