Đường đường Kiếm Thần sơn, làm sao có thể chỉ là thế Thanh Phàm? Kiếm Giả các tông đều lộ vẻ nghi hoặc, chỉ có một số ít Kiếm Tôn cái thế mơ hồ phát hiện ra, thế Thanh Phàm này cũng không phải thế Thanh Phàm bình thường, mà ẩn chứa một cỗ ý chí khó hiểu. Ý chí này không thua kém gì thế Tử Hoàng của Kiếm Thần sơn ép nên lại thành thế Thanh Phàm. Tuy rằng thế Thanh Phàm này nhìn qua như nhỏ yếu, đám Kiếm Tôn cái thế tiếp dẫn thế Thiên địa dùng kiếm nhãn nhìn, vẫn có thể phát hiện ra thế Thanh Phàm này hết sức hoàn hảo viên dung.
Đằng sau sắc xanh bình thường kia là sắc xanh ngọc như thủy tinh, rất nhiều Kiếm Tôn không chút nghi ngờ, thế Thanh Phàm này dù là so với thế Tử Hoàng màu tím đỏ của năm đại tông môn cấp Tử Hoàng, cũng tuyệt đối không kém.
Qua nửa canh giờ nữa, ánh sáng mặt trời đã từ màu vàng đỏ chuyển sang màu vàng tinh thuần, mà năm mươi đại tông môn rốt cục cũng đã đến đông đủ.
Độc Cô Cầu Kiếm chậm rãi tiến lên vung tay áo, lập tức có một đài tế rất lớn cao chừng trăm trượng xuất hiện, khí Phong Mang dày đặc xung quanh đài tế này, bên trong không có tro hương, nhưng khói bay lượn lờ, dường như hương hỏa vô cùng cường thịnh.
- Nguyện Lực Thần Đỉnh!
Hàn Chấn khiếp sợ kinh hô thất thanh.
- Không ngờ là Nguyện Lực Thần Đỉnh!
Trong năm mươi đại tông môn, một ít Tông sư Kiếm Phách kinh hô liên tiếp.
Cũng khó trách các tông tỏ ra khiếp sợ như vậy, Nguyện Lực Thần Đỉnh này trong năm mươi đại tông môn, ngoại trừ năm đại tông môn cấp Tử Hoàng ra rất ít tông môn có được.
Sắc mặt Liệt Sí Thiên ngưng trọng, nghi hoặc hỏi:
- Nguyện Lực Thần Đỉnh là gì vậy?
Lạc Băng Y khẽ liếc nhìn lão, lên tiếng giải thích:
- Nguyện Lực Thần Đỉnh chính là thần khí Kiếm Bảo ngưng tụ nguyện lực của một tông, tuy không phải là Kiếm Bảo chân chính, nhưng mức độ quan trọng của nó lại không thua kém Kiếm Bảo thượng phẩm chút nào.
Lạc Băng Y ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Muốn luyện chế Nguyện Lực Thần Đỉnh , chỉ có tông dân đạt tới số lượng vài chục vạn, mới có thể nhờ vào nguyện lực hương hỏa của số tông dân này ngưng tụ, hơn nữa cần phải có lực Tiểu Thế Giới của Kiếm Tổ Tuyệt Thế trấn áp, mới có thể luyện chế thành công. Đây là trấn áp đại thế cùng khí vận căn bản của một tông, nếu như nói đại thế là nước, vậy Nguyện Lực Thần Đỉnh là vật chứa đựng, đại thế không thể nương tựa vào đâu, đương nhiên cần Nguyện Lực Thần Đỉnh để cất chứa.
- Nguyện Lực Thần Đỉnh này có tác dụng gì?
Liệt Sí Thiên lấy làm kỳ bên hỏi:
- Vì sao ta không cảm thấy đại đỉnh này có chút uy hiếp nào cả?
- Nguyện Lực Thần Đỉnh chỉ có Kiếm Tổ Tuyệt Thế mới có thể vận dụng, nguyện lực của vạn dân chính là sức mạnh tinh khiết nhất, là cực hạn của lực Nhân Đạo, lực của một đạo lại phối hợp thêm lực Tiểu Thế Giới của Kiếm Tổ Tuyệt Thế, sẽ có thể tạm thời mượn lực Nhân Đạo sinh ra Thiên Đạo trong thời gian ngắn, thiên Đạo trấn áp, dù là Kiếm Tổ Tuyệt Thế cũng phải chết ngay tại chỗ.
Nhìn về phía đài tế, lúc này Độc Cô Cầu Kiếm không hề do dự, kiếm chỉ điểm liên hồi, từng luồng sức mạnh mênh mông vô hình rót vào Nguyện Lực Thần Đỉnh, cứ như vậy, đài tế khổng lồ bắt đầu bay lên không, tới trên kiếm đài chừng ngàn dặm, sau đó chậm rãi hóa thành một đài tế cao vạn trượng, tận chín tầng mây, trấn áp kiếm đài bên dưới vào trong.
Thật là xa xỉ! Tông sư các tông đều cảm thấy chấn động tâm thần, dùng Nguyện Lực Thần Đỉnh trấn áp kiếm đài rót lực Tiểu Thế Giới vào trong đó chỉ để bảo vệ kiếm đài mà thôi dù là năm đại tông môn cấp Tử Hoàng cũng không dám làm như vậy, phải biết rằng ngưng luyện Nguyện Lực Thần Đỉnh không phải là công phu một sớm một chiều, đại đỉnh này cần luyện hàng chục hàng trăm năm mới có thể có được vài phần uy năng, cho nên mới nói Kiếm Thần sơn vô cùng xa xỉ.
Nhưng cũng chỉ có Kiếm Thần sơn mới có thể có quyết đoán như vậy, mà cũng chỉ có Độc Cô Cầu Kiếm mới có tư cách và uy năng như vậy. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Trên mặt Độc Cô Cầu Kiếm lộ ra vẻ ngạo nghễ hiếm thấy, thân hình lão chậm rãi bay lên không, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh:
- Các vị, hôm nay là lần tụ hội đầu tiên của Kiếm Thần đại lục ta từ sau khi bốn giới hợp nhất tới nay, cũng là lần luận kiếm đầu tiên trên đại lục, các Kiếm Giả trẻ tuổi có thể phóng tay đánh hết mình, lão phu có thể hứa, chỉ cần tiến vào mười hạng đầu, phần thưởng nhất định sẽ vượt ra ngoài tưởng tượng của các ngươi, mà năm mươi hạng đầu cũng sẽ được thưởng, nhưng nhiều hay ít, lão phu không thể nói trước.
Sức mạnh vô hình to lớn bao phủ cả kiếm đài, một cỗ hào khí ngưng trọng dần dần lan tràn ra thảo nguyên.
Hiện tại có mặt năm mươi đại tông môn, số lượng Tông sư Kiếm Phách có khoảng năm trăm, trong đó có không ít Kiếm Tôn cái thế, tuy chỉ có khoảng trăm người, nhưng khí thế uy nghiêm toát ra trấn áp cả hư không.
Độc Cô Cầu Kiếm nhìn thoáng qua năm mươi đại tông môn xung quanh, nở một nụ cười đầy ý nghĩa:
- Quy củ của lần luận kiếm này có khác, kiếm đài ngàn dặm này chính là khu vực chiến đấu.
- Độc Cô tiền bối nói như vậy là có ý gì?
Lăng Tiêu nghe vậy thầm run sợ trong lòng, trầm giọng hỏi.
- Ý của lão phu là, tất cả các đệ tử của các tông đều tiến vào kiếm đài ngàn dặm này, kẻ nào nhận thua có thể tự động rời khỏi kiếm đài!
Cái gì?! Tông sư các Tông thảy đều chấn động, nếu nói như vậy, lần luận kiếm đại lục này chính là hỗn chiến! Hỗn chiến sẽ xảy ra tranh chấp rất nhiều, nếu muốn cho công bằng tuyệt đối là không thể được. Đến lúc đó, những tông môn có thù oán với nhau đương nhiên sẽ nhân cơ hội giải quyết, các tông khác làm ngư ông đắc lợi cũng không ít.
- Tiền bối, làm như vậy phải chăng có vẻ hơi tắc trách?
Hàn Chấn ra vẻ trầm ngâm.
Độc Cô Cầu Kiếm thở nhẹ:
- Đây là Ý của Kiếm Thần Đại Nhân!
Trong nháy mắt, các tông đều im bặt, không ai lên tiếng nói gì nữa, Kiếm Thần, bọn họ không thể với tới, lần bốn giới hợp nhất khi trước, uy nghiêm vô thượng của Kiếm Thần đã khắc sâu trong lòng mọi người.
Không ai có thể tưởng tượng được đó là uy nghiêm tới mức nào, bao trùm bốn giới, khiến cho vô số Kiếm Giả phải phủ phục dưới đất, dùng lực bản thân điều động toàn bộ nguyện lực hương hỏa trên đại lục, thần thông như vậy khiến cho Kiếm Thần sơn vốn lặng lẽ năm vạn năm qua, lại hiện ra uy thế kinh người trước mặt các tông.
Hơn nữa, với uy nghiêm tuyệt đối như vậy, lại có người dám nghi ngờ Kiếm Thần sơn đã ngủ say năm vạn năm qua, khiến cho các tông quên mất nhân vật thần thánh, nhưng chỉ trong thời gian gần trăm năm qua, Kiếm Thần sơn đã dùng khí phách và uy nghiêm lớn lao để khuất phục các tông.
Dù là năm đại tông môn cấp Tử Hoàng lúc này cũng không dám đối chọi của Kiếm Thần sơn, có lẽ do sợ hãi Kiếm Thần sơn, có lẽ vì nguyên nhân khác, nhưng các tông môn cấp Bạch Linh đều hiểu rõ, chỉ cần năm đại Tông môn cấp Tử Hoàng bất động, bọn họ cũng không thể động.
Độc Cô Cầu Kiếm nhìn quanh một vòng với vẻ hài lòng, sau đó nói tiếp:
- Các vị còn có kiến nghị gì khác hay không?
- Nếu như Kiếm Thần Đại Nhân đã dặn dò như vậy, tất nhiên chúng ta phải vâng theo.
Lăng Tiêu là người đầu tiên lên tiếng nói:
- Lăng Tiêu tông ta tán thành.
Thấy phản ứng của Lăng Tiêu, trong mắt Độc Cô Cầu Kiếm thoáng hiện ra một tia hàn quang, nhưng chỉ lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất, cho nên cũng không ai phát giác.
Độc Cô Cầu Kiếm trầm ngâm một lát, sau đó nói tiếp:
- Đương nhiên lần thi đấu này chỉ là trao đổi luận bàn, bất cứ tông môn nào cũng không được báo tư thù, nếu như có người dám hạ sát thủ, vậy đừng trách bản tổ đánh người đó vào luân hồi!
Độc Cô Cầu Kiếm vừa nói như vậy, các tông đồng thời thở phào một hơi, đã như vậy, bọn họ cũng hết sức yên lòng, nói gì đi nữa, đám đệ tử dẫn tới đây lần này đều là tương lai của tông môn, cho dù có một tên ngã xuống, cũng không phải là chuyện mà bọn họ muốn nhìn thấy, lúc này đã có lời hứa của Độc Cô Cầu Kiếm, cũng đã giải tỏa mối băn khoăn trong lòng bọn họ.
- Kiếm Giả các tông vào kiếm đài!
Sắc mặt Độc Cô Cầu Kiếm khẽ biến, quát lớn.
Lạc Tâm Vũ gật đầu, quay lại nhìn mười tên đệ tử sau lưng:
- Đi thôi không cầu lập công, chỉ cầu không chết !
- Cẩn tuân kiếm dụ Tông chủ!
Mười người cùng quát, trong cùng một lúc, mấy trăm đạo kiếm quang đồng thời bắn ra, chỉ trong thoáng chốc, trên kiếm đài ngàn dặm, tiếng kiếm ngâm vang lên tận chín tầng mày.
- Ong...
Vô số Kiếm Ý tràn ngập hư không, pháp tắc hệ Chư Thiên không ngừng bị dẫn động, trong khoảnh khắc này, không ít Đại sư Kiếm Hoàng vận dụng lực pháp tắc, năm mươi đại tông môn, toàn là thanh niên trẻ tuổi gần như tất cả đều là Đại sư Kiếm Hoàng, chỉ có một ít Kiếm Tông. Đối mặt với khí thế uy nghiêm của rất nhiều Kiếm Hoàng, ngoại trừ một ít người có được Kiếm Bảo, những người khác trong nháy mắt biến sắc, lập tức lui khỏi kiếm đài.
Vừa mới bắt đầu đã bị trục xuất ra khỏi kiếm đài số ít Kiếm Giả này gần như xấu hổ và giận dữ, nhưng cũng may Độc Cô Cầu Kiếm đã ra tay giam cầm thân hình bọn họ, bằng không sẽ khó tránh khỏi chết một vài người.
Mà Tông sư các tông cũng nhìn ra, những Kiếm Giả vừa tham gia đã bị trục xuất này, nếu không thể chặt đứt tâm ma lần này, như vậy về sau đừng mong đạt được thành tựu, một thân tu vi cũng dừng lạiở đây.
Đột nhiên một tiếng kiếm ngâm vang lên chấn động không gian, vị trí là ở giữa kiếm đài.
Đó là một tên thanh niên áo xanh, lúc này toàn thân thanh niên toát ra khí Phong Mang giống như thần mã thoát khỏi dây cương, hùng hục lao ra, một cỗ Kiếm Ý Phong Lôi hùng mạnh bùng lên, thần kiếm trong tay ngâm lên từng trận, một hư ảnh Chân Long từ trong đó vẫy đuôi phóng lên cao, trong không gian lập tức Phong Lôi chấn động, tiếng ầm ầm như tiếng trống trận vang vọng khắp cả vùng trời đất.
Gió lốc nổi lên, trên chín tầng trời lập tức hội tụ Tốn Phong mênh mông cuồn cuộn, giống như uy trời giáng xuống, lôi thần xuất thế, khí thế uy nghiêm vô tận toát ra, lôi vân quay cuồng, lốc xoáy dựng đứng.
Chân phải thanh niên giậm mạnh xuống hư không, một vòng sóng gợn không gian khuếch tán ra, toàn thân y Lăng không mà đứng, pháp tắc Phong Lôi hùng mạnh dường như phụ họa cùng lôi vân đang quay cuồng trên chín tầng trời, tay phải nắm thần kiếm của y đột ngột thi triển một tư thế kỳ dị.
- Phong Lôi Nhị Thập Thất Thức của Lăng Tiêu tông!
Trong rất nhiều tông môn không khỏi có tiếng kinh hô thất thanh.
- Đó là đệ tử của Kim Thiên tông!
- Làm sao đệ tử Kim Thiên tông lại có thể thi triển kiếm pháp trấn tông của Lăng Tiêu
tông, chẳng lẽ...?
Không ít tông môn nhìn về phía Lăng Tiêu tông cùng Kim Thiên Tông với ánh mắt khó hiểu, nếu quả thật đúng như suy đoán của bọn họ, vậy không khỏi khiến cho người sinh lòng e ngại.
Tựa hồ đã nhận ra phản ứng của các tông, ánh mắt Lăng Tiêu âm trầm như nước, nhìn chăm chú về phía Lạc Tâm Vũ cách đó không xa.