Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 288: Kinh biến Bóng kiếm thông thiên

Nguồn: http://truyenfull.vn

Cũng không thấy rõ Lục Thanh có động tác như thế nào, ở trước người hắn liền có ba thanh Phong Lôi kiếm dài gần hai mươi trượng ngưng tụ thành hình. Theo ánh mắt của Lục Thanh lóe lên, ba thanh Phong Lôi kiếm liền phát ra tiếng rít khủng bố, phân biệt hướng về ba người bắn tới.

Viu!

Trong hư không ba đạo kiếm quang kinh người lóe lên rồi biến mất. Ngay sau đó, nguyên bản ba người đang thầm cảm thấy may mắn bỗng đình chỉ động tác. Thân hình ba người như bị giam cầm giữa không trung không hề nhúc nhích. Ba đạo kiếm quang xuyên qua ba người kéo dài tới tận phương xa hơn trăm trượng mới tiêu tán.

Lục Thanh hơi lắc đầu rồi phi thân nhảy lên lưng Phong Lôi, hướng về khu rừng bay đi. Hiện giờ hắn muốn giết ba gã Kiếm sư rất dễ dàng, chỉ cần động ý niệm là có thể ngay lập tức tiêu diệt được ba gã Kiếm Sư. Hiện giờ hắn đã hiểu ra căn nguyên, cảm ứng được linh hồn, so sánh với lúc trước thì tuy tu vi hăn không tăng lên, nhưng thực lực lại khác biệt một trời một vực.

Ngay tại lúc Phong Lôi vừa bay đi, nguyên bản ba gã đệ tử Ngũ Độc tông đang đứng yên lặng thì từ mi tâm ba người bắt đầu xuất hiện một tia máu. Tia máu vừa hiện lên liền kéo dài xuống dọc theo thân thể ba người, máu tươi phun ra, thân thể ba người lập tức bị chia thành hai nửa.

Chỗ Lục Thanh đang đi tới là một phiến sơn mạch do Diệp lão cảm ứng được mà chỉ điểm. Lúc trước Diệp lão đã chỉ đến chỗ Thần Mộc man hoang sinh trưởng lấy được Vạn Niên Bất Tử Căn. Bây giờ Lục Thanh lại có mong đợi xem chỗ này có thể lấy được cái gì. Nói không chừng lại có thể tìm được Vạn Niên Hoàn Hồn Thảo trong Kiếm Mộ.

Sau khi tiến vào vùng núi rừng này, Lục Thanh liền cảm thấy được nguyên khí trời đất ở đây nồng đậm dị thường. Từng ngọn núi san sát kéo dài tới hơn trăm dặm. Trong vùng sơn mạch này, gần như chỗ nào cũng có những ngọn núi cao nghìn trượng san sát, trung tâm sơn mạch có một tòa núi cao ngất trời nhìn qua thật giống như một thanh Thần Kiếm thông thiên xông thẳng đến tận trời.

Khí hoang dã đập vào mặt mà đến, khi đứng ở đây tựa hồ khiến cho tâm thần bình tĩnh hơn nhiều. Nhìn vùng sơn mạch trước mắt, Lục Thanh không khỏi cảm thán. Cho dù là năm ngọn núi chính của Tử Hà tông cũng không thể so sánh với bất kỳ ngọn núi nào ở đây. Đây là một Kiếm Mộ do Kiếm Tôn dựng lên, làm sao có thể là một nơi bình thường được.

Bay được hơn mười dặm, Lục Thanh liền cảm thụ được khí tức của mấy con tứ giai hung thú. Những hung thú này không hề thu liễm khí tức, khí thế toàn bộ không kiêng nể gì phóng ra, làm cho nguyên khí trong phiến sơn mạch này tụ tán vô thường.

Vừa đi tới vùng sơn mạch này, Phong Lôi hưng phấn dị thường. Lục Thanh lại tiếp tục để cho nó luyện tập cùng chém giết với các hung thú cùng giai. Hiện giờ nhị giai hung thú nó căn bản không để vào mắt. Lấy Phong Lôi linh lực của nó, trong số nhị giai hung thú thì tốc độ đã độc chiếm ngôi đầu. Hơn nữa Phong Lôi lại có thủ đoạn công kích rất lợi hại, có thể tạo thành phiền toái cho nó cũng không có nhiều hung thú lắm.

Đắm chìm torng vùng đất hoang dã tu luyện vài ngày. Mỗi ngày nhìn thấy Phong Lôi cùng các hung thú khác chiến đấu, trong lòng Lục Thanh thường xuyên có sở ngộ. Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại thì không biết duyên cớ vì sao. Lục Thanh cũng không miễn cưỡng, nếu đã nghĩ không ra thì cứ để thuận theo tự nhiên. Trong thời gian này, mỗi đêm khi dừng lại nghỉ ngơi, Lục Thanh hoặc là ngồi xuống tu luyện hoặc là luyện tập kiếm pháp.

Tới cảnh giới kiếm pháp bây giờ của Lục Thanh, trừ bỏ kiếm pháp tinh thâm, còn lại các loại kiếm pháp khác hắn đã không cần câu nệ chiêu thức gì. Kiếm Pháp cở bản trong tay hắn cũng trở nên rất huyền ảo. Đặc biệt Lục Thanh đã hiểu ra căn nguyên, cảm ứng được linh hồn, mỗi khi luyện tập kiếm pháp luôn có rất nhiều khí Phong Lôi tự động tụ tập tới, khiến Lục Thanh không tự giác mà bắt đầu dựa theo quỹ tích khí ảnh Phong Lôi mà vũ động kiếm.

Cảm giác đó khiến hắn cùng khí Phong Lôi phù hợp càng cao. Trong thời gian ngắn ngủi, cảnh giới kiếm pháp của Lục Thanh lại tăng thêm một tầng.

Năm ngày lại trôi qua, một người một thú đã xâm nhập vào vùng sơn mạch này hơn trăm dặm. Vô luận là nguyên khí trời đất hay là khí thuộc tính đều càng lúc càng thêm nồng đậm. Mà tương ứng, cấp bậc của các hung thú gặp được càng cao. Lúc này đã gần như không thể gặp được nhất giai hung thú, nhị giai hung thú thì tùy ý cũng có thể gặp được, thậm chí cứ mỗi vài dặm lại xuất hiện một con tam giai hung thú. Đương nhiên những con tam giai hung thú xuất hiện đều không ngoại lệ biến thành thứ ma luyện cho Phong Lôi.

Tuy nó không thể chiến thắng, nhưng lấy tốc độ của nó thì đa số tình huống đều ở thế bất bại. Chỉ có không may gặp phải hung thú trời sinh am hiểu về tốc độ, hoặc là hung thú hệ Phong. Tuy mỗi lần đó Phong Lôi đều thua trận và bị rất nhiều vết thương, nhưng nó bằng vào dược lực còn tích trữ trong cơ thể cùng ý chí hơn mười năm rẻn luyện dưới Thiên Lôi mà khôi phục lại rất nhanh. Mỗi lần như vậy nó đều có thu hoạch không nhỏ.

Thời kì hoang dã thượng cổ, hung thú chính là trường thành như vậy, Phong Lôi cũng không ngoại lệ. Thời gian năm ngày, trừ bỏ thời gian dùng để khôi phục còn lại chính là liên tục chiến đấu, khiến cho nó trường thành lên. Tu vi của nó rất nhanh đã đạt tới nhị giai Linh Thú đỉnh phong, chỉ cần củng cố thêm là có thể thuận lợi đột phá đạt tới tam giai.

Ngày hôm đó, vẫn như trước Lục Thanh cưỡi trên lưng Phong Lôi bay qua một khu rừng rậm rạp, hướng về trung ương sơn mạch này đi, tìm đối thủ tam giai hung thú cho Phong Lôi tôi luyện. Trong phiến sơn mạch từng cây cổ thụ đều cao sừng sững san sát, tán lá rậm rạp che mất ánh mặt trời.

Lục Thanh hơi nhíu mày, từ lúc sáng sớm tới bây giờ tâm thần của hắn như có một tia rung động khó hiểu, như có chuyện gì sắp xảy ra. Lúc này đã tới thời gian giữa trưa, đừng nói tam giai hung thú, cho dù là nhị giai hung thú cũng không thấy bóng dáng một con. Nhưng thật ra lúc này lại nhìn thấy nhất giai hung thú ra ngoài kiếm ăn. Cả không gian như bị một thứ gì đó kiềm chế, giống như giông bão sắp nổi lên.

Chậm đã!

Cảnh giác trừng to đôi mắt, Phong Lôi cũng cảm nhận được không khí càng lúc càng ngưng đọng. Lục Thanh phát hiện khí tức của áp lực này là từ trong chỗ sâu vùng sơn mạch này truyện ra. Càng đến gần Lục Thanh càng cảm thấy không thoải mái, khó trách mỗi con hung thú đều trốn đi. Mà những nhất giai hung thú bởi tu vi thấp kém không cảm ứng được gì nên mới ra ngoài kiếm ăn.

Để ngừa vạn nhất, khi đi được vài dặm nữa, Lục Thanh liền đem Phong Lôi thu vào trong Luyện Tâm kiếm. Mà hắn thì từng bước nhắm tới chỗ sâu trong sơn mạch đi tới.

Hiện giờ Lục Thanh thi triển Phong Lội bộ đã đạt tới mực lô hỏa thuần thanh, chỉ một bước đã qua khoảng cách hơn mười trường. Lấy cảnh giới lĩnh ngộ hiện giờ của Lục Thanh thì tiêu hao của Phong Lội hẳn thừa sức thừa nhận, có đi liên tục mấy ngày cũng không có vấn đề.

Nhoáng một cái đã đi qua vài dặm. Càng đến gần khí tức kiềm chế càng ngưng đọng như thực. Tuy là không có năng lực gây tổn thương gì, nhưng cứ đứng lâu dài như vậy thực có thể làm cho khí thể của bản thân tiêu tán.

Rốt cục!

Sau một ngày, khi Lục Thanh đến bên một vách núi, biến đổi lớn đã bắt đầu. Khí tức kiềm chế mấy ngày nay lập tức bạo phát ra.

Ầm ầm!

Mặt đất bắc đầu rung động, dưới chân Lục Thanh, một vách đá bắt đầu nứt ra. Vách núi hơn mười vạn cân bắt đầu ầm ầm vỡ vụn, hướng tới mấy cây cổ thụ bên dưới nện xuống. Tiếng xé gió thê lương vang lên.

Bụi đất bay đầy trời cùng với nhiều tiếng gầm rú to lớn bao trùm khắp nơi. Bụi mù quay cuồng, không thấy cả mặt trời, vô số hung thú bắt đầu rống lên, trong thanh âm mang theo sợ hãi, như đến ngày tận thế.

Tiếp theo một tiếng kiếm ngâm trống rỗng vang lên trong đầu Lục Thanh. Tiếp tục, Luyện Tâm kiếm ở sau lưng hắn, thậm chí cả Kiếm Cốt cùng các thanh Thần Kiếm ở trong Không giới của hắn đều ong ong kêu lên.

Đặc biệt là Kiếm Cốt của Vạn Thi Kiếm Đế bộc phát ra một tiếng kiếm ngâm vô cùng to lớn. Cho dù Không Giới là một không gian tự thành cũng không thể ngăn cản tiếng kiếm ngâm truyền ra. Thậm chí Kiếm Cốt còn có hành động muốn lao ra khỏi Không Giới. Chính là xung động vài lần rồi tựa như có gì đó trói buộc lại yên ổn xuống.

Rốt cuộc là cái gì?

Giờ phút này trừ bỏ thấy những ngọn núi cao kịch liệt run rẩy, mặt đất giống như trở thành một đống hỗn loạn, cổ thụ gãy đổ, đất đá bắn khắp nơi. Từng tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Tiếng kiếm ngâm càng lúc càng cao, Lục Thanh cảm thấy tiếng kiếm ngâm vang lên trong đầu chấn động tới cả tâm thần, thấm vào trong linh hồn.

Khẽ điểm chân lên một vách núi, Lục Thanh hướng tới một tòa núi cao mấy nghìn trượng bay đi.

Chỉ sau một lát Lục Thanh đã tới một đỉnh núi cơ hồ cao nhất trong vùng đất Kiếm Mộ này.

U u...

Từ xa mà xem, tại chỗ sâu nhất trong cùng núi, vô cùng vô tận tiếng kiếm ngâm truyền ra. Mặt đất không ngừng vang lên tiếng nứt vỡ.

Giống như một thanh Thần Kiếm tuyệt thế sắp đi ra. Một lường Kiếm Ý phóng thẳng tới tận tời. Trong làn Kiếm Ý đó Lục Thanh cảm nhận được các loại thuộc tính: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ lưu chuyển không thôi.

Kiếm Ý không hề có chút áp bức ra ngoài nhưng khí thể kinh thiên không chút che lấp. Dưới ánh mắt rung động của Lục Thanh, một thanh kiếm năm màu lưu chuyển, một bóng kiếm thông thiên triệt đại hiện ra. Bóng kiếm này vượt qua cả độ cao của ngọn núi, như không có gì hạn chế mà không ngừng lên cao, thằng tới phía chân trời.

Ở nơi này!

Trong mắt lóe lên thần quang, Lục Thanh không hề do dự hóa thành một đạo lưu quang xanh tím xẹt về phía chân trời, hướng thẳng hư ảnh cự kiếm mà đi.

Càng đến gần Lục Thanh càng cảm thấy sự to lớn của bóng kiếm. Mũi kiếm sắc bén như đâm thẳng vào bầu trời, không ngừng phóng lên cao. Thần quang lưu chuyển trên bóng kiếm tản mát ra một cỗ khí tức huyền ảo. Khí Ngũ Hảnh từ trên thân kiếm dần tản mát ra hư không xung quanh.

Trong đan điền của Lục Thanh, Phong Lôi Kiếm Chủng phát ra tiếng ngâm trong trẻo. Phong Lôi Kiếm Ý ẩn sâu trong cơ thể hắn như điên cuồng muốn phá thể mà ra, bất quá lại giống như không tìm thấy cửa ra chỉ có thể co đầu rút cổ trong Kiếm Chủng, phát ra tiếng kiếm ngâm không cam lòng.