Không thể nào!

Trong đầu Giang Ninh Tiển, Hứa Viêm Sâm và Chu Khả Khả gần như đồng thời hiện ra ba chữ đỏ tươi này.

Sao có thể là Tô Hàn được chứ?

Mặc dù thời gian quen biết Tô Hàn của ba người chỉ rất ngắn ngủi, nhưng họ dám khẳng định, Tô Hàn bình thản, ấm áp, có lẽ có chút lãnh đạm không phải nam nhân cường đại, nguy hiểm, như sát thần giáng lâm này.

Nhưng…ngũ quan lại giống nhau như đúc!

Rốt cuộc chuyện gì đây?Ai cũng không còn hơi sức suy nghĩ thêm nữa.

Đột nhiên, con ngươi Chu Khả Khả co lại, hét chói tai: “Sau lưng, sau lưng ngươi!”

Tô Băng đứng trên thi thể mãnh thú nằm rạp dưới đất, mà chính vào lúc này, một cái bóng to lớn như núi ùn ùn kéo tới, vì ngược sáng, nên không thấy rõ lắm, nhưng bóng dáng đáng sợ, hình thể dọa người, cùng với mùi tanh gay mũi đã nói lên tất cả.

Đây là một con mãnh thú có sức mạnh không thua kém gì con mãnh thú vừa rồi!

Mà lúc này, nó há to miệng, răng nanh phản xạ lại độc quang xanh biếc kỳ lạ, chất lỏng nhỏ xuống vang lên tiếng ăn mòn xèo xèo, nhìn thấy nó sắp sửa một miếng nuốt trọn nam nhân giống y Tô Hàn này vào miệng…

Phút chốc, họ không dám chớp mắt lấy một cái, vậy mà vẫn không nhìn rõ, ba thiếu niên chỉ nhận lại được một tiếng ầm ầm do vật nặng rơi mạnh xuống đất.

Mãnh thú cao như núi kia, mãnh thú uy mãnh dù có dốc hết cả nửa Cửu Huyền Tông cũng không dám xem nhẹ, vậy mà lại ầm một tiếng, như con cọp giấy mỏng manh, dễ dàng bị người ta xé nát vụn!

Một khúc hai khúc bằng nhau tăm tắp, máu màu xanh biếc chảy thành dòng, tạo thành sự đối lập rõ nét với màu đỏ tươi lúc trước, đan xen vào nhau, hai bên hòa quyện phản chiếu ra hình ảnh gần như là quỷ dị.

Nhưng dù có quỷ dị thế nào đi chăng nữa thì đều thua kém nam nhân đứng trên đầu mãnh thú kia.

Trên người hắn không dính đến một vết máu nhỏ, rõ ràng đã làm ra chuyện đáng sợ như vậy, lại bình tĩnh thong dong như thưởng thức một ly trà, nhấm nháp một bầu rượu, ung dung khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

Đây là sức mạnh cường đại đến mức nào!

Căn bản không thể nào tưởng tượng!

Ba thiếu niên hoàn toàn mắt chữ A mồm chữ O, không thể mở miệng nói chuyện, đến việc làm sao để não vận hành cũng làm không xong.

Hoàn toàn đờ đẫn!

Nhưng đây không phải kết thúc, mà là vừa mới bắt đầu.

Cấp sáu, cấp bảy, cấp tám…

Liên tiếp ba con mãnh thú, lần lượt tiến lên, nhưng kết quả thì vẫn giống nhau, nam nhân đáng sợ thậm chí không cần dùng đến chiêu thứ hai.

Dứt khoát một đao hai nửa, đẫm máu thô bạo, chấn động lòng người!

Đến khi ở đây bày đủ bốn cỗ thi thể thì mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Cánh cửa đầu tiên của Tỏa Bảo Trận, cứ như vậy mà dễ dàng kết thúc.

Tô Băng từ trên cao nhảy xuống, khẽ liếc mắt: “Có đi không?”

Đám người Giang Ninh Tiển lập tức bật dậy, đứng thẳng tắp, ước chừng ba vị thiên chi kiêu tử này sống mười bốn mười năm năm nay chưa từng quy củ đến như thế.

Tô Băng dời tầm mắt, nhìn thoáng qua Thẩm Tiêu Vân đang mê man, mím môi: “Phiền phức.”

Thần kinh Hứa Viêm Sâm khá thô, mật cũng hơi lớn: “Ta ta ta ta cõng hắn…” Nếu như không nói lắp, thiếu niên biểu hiện của ngươi thật dũng cảm.

“Ngươi còn sức?” Tô Băng nhìn hắn.

Hứa Viêm Sâm chân run lẩy bẩy sắp đứng không nổi, phải nhờ Giang Ninh Tiển dìu.

Tô Băng khẽ cười: “Tự chăm sóc mình cho tốt.” Nói xong hắn thu lại nét cười, “Ai hôn mê nữa thì cứ ngủ ở đây vĩnh viễn luôn đi.”

Lời này thật không dễ nghe, nhưng lại khiến ánh mắt bọn Giang Ninh Tiển sáng rực.

Nam nhân này sẽ dẫn họ ra ngoài… Chỉ có ra ngoài mới có thể sống sót!

Nếu là lời của y, thì nhất định sẽ làm được!

Tô Băng không nhìn bọn hắn, bật ngón tay một cái, bỗng nhiên một thanh trường kiếm trắng ơn ởn phá không lao đến, chỉ thấy nó bay về phía Thẩm Tiêu Vân, Hứa Viêm Sâm và Chu Khả Khả đều hít sâu, sắp sửa nhào tới, Giang Ninh Tiển vội vã ngăn họ lại.

Tô Băng liếc nhìn Giang Ninh Tiển: “Ngươi rất lanh lợi.”

Giang Ninh Tiển thiếu chút nữa là quỳ xuống nói: Tiền bối quá khen. Nhưng mà không dám.

Trường kiếm màu trắng dù thế tới hung mãnh, nhưng không đả thương đến Thẩm Tiêu Vân, ngược lại chuẩn xác dừng ngay dưới thân hắn, bạch quang lóe lên, một nguồn linh lực từ thân kiếm thoát ra, Thẩm Tiêu Vân cứ như vậy được nâng lên một cách vững vàng.

Ngự kiếm phi hành!

Mặc dù là nằm, nhưng mợ nó cũng ngầu lòi quá đi!

Mắt Hứa Viêm Sâm tràn đầy ghen tị, thật hận người hôn mê không phải mình, như vậy hắn cũng có thể được thể nghiệm Nằm kiếm phi hành!

Giang Ninh Tiển lại nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kia, kiếm này nhìn bề ngoài tuy xấu xí, có lẽ nên thành thực hơn là rất xấu xí, nhưng đây tuyệt đối là thanh thần binh lợi khí! Tuyệt đối phải thượng phẩm trở lên, không khéo lại là pháp khí tiên phẩm quý hiếm!

Hơn nữa nó được thuần hóa vô cùng nghe lời, chủ nhân nói gì thì nghe nấy, lại có thể làm ngựa chở người, khụ khụ… tuy có hơi phung phí của trời, nhưng đủ để chứng minh chủ nhân nó cường đại đến mức nào, có thể khiến cho pháp khí kiêu ngạo trở nên ngoan ngoãn như vậy!

Mắt Chu Khả Khả cũng lập lòe phát sáng, về phần nàng suy nghĩ điều gì, đám nam nhân ở đây vẫn nên không biết thì tốt hơn.

Có Tô Băng ở đây, Tỏa Bảo Trận vốn hung hiểm cùng cực, thoáng cái thành hậu hoa viên nhà mình, vào vào ra ra, thoải mái đi dạo, nhàn nhã thanh thản.

Ba thiếu niên không dám lên tiếng, Tô Băng bỗng dưng mở miệng: “Nói nhảm ít thôi.”

Ba thiếu niên lập tức run lẩy bẩy, chút nữa là quỳ rạp xuống.

Tô Băng khoát khoát tay với bọn họ: “Không phải nói các ngươi.”

Vậy ngươi đang nói với ai hả! Các thiếu niên tỏ ra sợ hãi, lẽ nào không gian này còn có sinh vật khác tồn tại sao?

Tô Hàn lại nói: “Nhìn xem cái bộ dạng xấu xí của các ngươi, bị ghét bỏ không phải là chuyện bình thường à?”

“Ai thèm quan tâm mấy cái đó, nếu không thể biến thành đẹp đẽ, có bao xa cút bấy xa.”

“Hắn mềm lòng, ta thì không, còn khóc nữa ta bẻ gãy các ngươi luôn.”

Chúng thiếu niên: Thật hung ác, thật đáng sợ!

Nhưng mơ mơ hồ hồ bọn họ cũng đoán ra được là chuyện gì rồi.

Pháp khí hiếm có thông linh, hiểu ngôn ngữ của chủ nhân, thậm chí có thể sử dụng ý thức ngắn gọn diễn tả tâm tình của mình.

Có lẽ Tô Băng đang trò chuyện với bạch kiếm… Ừm, từ cách dùng từ các người này, lẽ nào thần khí có hai cái ư? Thật muốn bùng nổ!

Càng khiến cho người ta hoài nghi nhân sinh là, y lại còn đang ghét bỏ hai thần khí có thể thông linh… tuy có hơi xấu thật, nhưng đây chính là pháp khí có thể thông linh nha! Sức mạnh cường hãn, lại có thể thăng cấp, có thể gặp không thể cầu có được không!

Chỉ nghe nói tu sĩ dịu dàng như dỗ trẻ con để cố gắng câu thông với pháp khí, trăm triệu chưa từng thấy coi thần khí như tôn tử quở trách ghét bỏ.

Người so với người… thật không làm sao sống nữa!

Ba thiếu niên lộ ra vẻ mặt đờ đẫn như được đổi mới thế giới quan, quả là cả đời không quên.

Tô Băng đi mấy bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: “Ta đói bụng.”

Giang Ninh Tiển & Hứa Viêm Sâm & Chu Khả Khả: Rõ ràng không có gió, vì sao ta nghe không rõ.

Tô Băng nhướn nhướn mày: “Có người nào biết làm cơm không?”

Ba người chớp chớp mắt, hoàn toàn không theo kịp khả năng chuyển hướng của ông thần này.

Vẫn là Giang Ninh Tiển hoàn hồn trước tiên: “Cái này, trong túi Càn Khôn của ta có…”

“Ai muốn mấy thứ vứt đi đó?” Đầu bếp tại Cực Phong Cửu Huyền Tông khóc ngất trong nhà vệ sinh.

Tô Băng hất hất cằm nói: “Ta muốn ăn đồ mới, đi thu dọn mấy mãnh thú kia đi.”

Chu Khả Khả phản ứng kịp: “Ta biết nướng thịt…”

“Ừm.” Tô Băng gọi hắc kiếm ra, bắt chéo chân ngồi vắt vẻo trên người nó nói, “Hai ngươi cũng đừng nhàn rỗi, đi hỗ trợ.”

Giang Ninh Tiển, Hứa Viêm Sâm và Chu Khả Khả ba cái bản mặt đần thối đi nghiên cứu mãnh thú bị chết thảm thiết. Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã hoàn toàn trầm mê trong đó.

Ông trời ơi, trong bụng mấy con thú này toàn là báu vật!