Qua nửa tuần trà, một luồng âm thanh yếu ớt vang lên:

- Tiểu tử, còn không ra đây, ngươi không muốn sống nữa sao? Lời nói chính là của Trình Tử Tu, chàng thất kinh, chàng nghĩ rằng không phải lão đang nói chuyện với chàng vì chàng không nghe tiếng khóa mở.

Vì thế chàng im lặng không nói.

- Tiểu tử còn không mau ra đây, ta sẽ khóa rương sắt lại đấy! Chàng thất kinh, lời nói này rõ ràng là nói với chàng mà, chàng không tin đẩy nhẹ song chưởng. Quả nhiên rương sắt mở toang ra.

Chàng vui mừng đứng dậy, nghĩ thầm: "Trình Tử Tu không biết mở rương lúc nào mà chàng không hay biết, điều này chứng tỏ công lực của lão vô cùng cao thâm." Chàng vừa nghĩ vừa bước ra khỏi rương.

Chàng đưa mắt nhìn chỉ thấy cách xe ngựa không xa có một vị tuổi khoảng ngũ tuần, mình mặc áo bào xanh, mặt tròn như trăng rằm.

Chàng đoán thầm: "Người này nhất định là Trình Tử Tu rồi!" Chàng bèn xuống xe, bước đến trước mặt người này thi lễ nói:

- May mắn được Trình lão tiền bối ra tay cứu mạng.

Trình Tử Tu hừ lên một tiếng lạnh lẽo nói:

- Ơn cái gì? Ta không có cứu ngươi! Chàng bị nhốt trong rương buồn bã vô cùng, nay lại gặp lão già quái dị, bất giác trợn tròn mắt, nhìn thấy các thi thể nằm la liệt trên mặt đất, bất giác thần sắc thất thường của chàng lại tái phát, nói:

- Ồ! Ngươi đừng có hạch sách như thế, xem ta dạy dỗ ngươi.

- Tốt lắm! Vừa dứt lời thì Thạch Kiếm đã xuất thủ, thế chưởng nhanh như điện xẹt và mạnh mẽ vô cùng.

Trình Tử Tu là cao thủ một thời, tự hào công lực thâm hậu, xem thường một tiểu tử không nổi danh như chàng, tung người lên chỉ vận ba thành công lực.

Tuy như thế, luồng kình phong mạnh tựa bài sơn hải đảo, thâm hậu vô cùng.

"Bùng!" Hai luồng kình phong chạm vào nhau, cuộn lên đầy trời là cát bụi.

Trình Tử Tu cảm thấy công lực đối phương mạnh mẽ, thối lui hai bước, bất giác biến sắc, đưa mắt nhìn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Thì ra Thạch Kiếm lại quét chưởng tiến tới! Lần này, Trình Tử Tu không dám sơ ý, vận hết công lực bình sinh, mạnh tuyệt luân công tới.

Phút chốc, tiếng nổ inh tai vang lên.

Trình Tử Tu loạng choạng thối lui nửa bước, quát:

- Tiểu tử, công lực không tồi, lẽ nào ngông cuồng đến thế, hãy báo danh lên cho ta biết!

- Thạch Kiếm! Chàng nói tên tuổi ra, rồi lại xuất thủ.

Trình Tử Tu kinh ngạc vô cùng, nghĩ thầm: "Ồ! Hắn chính là Thiên hạ Cuồng Nhân Thạch Kiếm sao?" Lúc này, luồng kình phong của Thạch Kiếm đã công tới, Trình Tử Tu không dám xuất thủ, nghiêng người tránh sang một bên, tung ra mười lăm dặm xa thở dài nói:

- Không ngờ Giang Hồ Lãng Tử Trình Tử Tu ta, hai mươi năm trước chấn động giang hồ, nay lại bại dưới tay của một hậu sinh tiểu bối này, quả là bi thương! Lời nói bi thương của lão làm cho Thạch Kiếm nghĩ đến thân thế đau thương của mình, vừa nghe lão nói "Giang Hồ Lãng Tử" chàng liền thu chưởng, ngạc nhiên đứng trơ ra đó.

Giang Hồ Lãng Tử cũng ngây người, hỏi:

- Sao ngươi không xuất thủ đi?

- Không, ngươi rất tội nghiệp, ta không nhẫn tâm đánh ngươi.

Giang Hồ Lãng Tử giận dữ, xuất chưởng tấn công, quát:

- Tiểu tử thúi, ngươi dám to gan nhục mạ ta! Chàng thấy lão phóng tới như điện xẹt, liền thối lui, hỏi:

- Ngươi chính là Giang Hồ Lãng Tử sao? Giang Hồ Lãng Tử cảm thấy kỳ lạ, hỏi:

- Ngươi không biết sao?

- Như vậy thì tốt lắm, ta muốn hỏi ngươi một việc.

- Nếu như ta không chịu trả lời thì sao nào?

- Ngươi nhất định phải trả lời.

- Việc gì? Ta không tin là ta nhất định phải trả lời ngươi.

Chàng buồn bã nói:

- Khoảng hai mươi năm trước, Bồng Lai Cung Chủ mở Sái Bảo Đại Hội mà tuyển phu quân, sau đó ngươi với Âm Dương Quạt, Võ Lâm Bạo Quân với Lục Tình Kiếm, còn Thiết Huyết Truy Hồn thì với Thiết Huyết Kỳ mà trúng tuyển, rồi cùng vào Bồng Lai Tiên Cung, cuối cùng thì ai đã trúng tuyển? Giang Hồ Lãng Tử thấy chàng nhắc đến chuyện xa xưa, cười nhạt nói:

- Ta không cần thiết phải trả lời ngươi.

Chàng quát to một tiếng quét ra một chưởng, nhưng lúc chưởng sắp chạm vào thì thu chưởng lại, đôi mắt như điện, lạnh băng nói:

- Mong ngươi hãy trả lời ta, nếu không ta sẽ giết càng nhiều người hơn.

Giang Hồ Lãng Tử thấy chàng thu chưởng bất giác hỏi:

- Việc ấy có liên quan gì đến ngươi?

- Ta chính là con trai của Bồng Lai Cung Chủ, ta muốn biết thân phụ ta là ai!

- Không phải là ta!

- Còn Thiết Huyết Truy Hồn thì sao?

- Cũng không có thể!

- Như vậy ý ngươi nói Võ Lâm Bạo Quân là thân phụ ta sao?

- Ai nói thế? Sự việc có lúc lại không như ta hằng nghĩ đâu!

- Ta muốn biết rõ ngọn nguồn.

- Sái Bảo Đại Hội quả đúng là ba chúng tôi được tuyển, sau khi vào Bồng Lai Tiên Cung chúng tôi đã bị chia ra...

Chàng vội hỏi:

- Sau đó thế nào?

- Lúc đó ta nghe nói trước lúc chúng tôi vào Bồng Lai Tiên Cung thì đã có một người cầm một thanh bảo kiếm, với thân phận là chủ nhân của Cung, đã ở trong Bồng Lai Tiên Cung rồi!

- Hắn là ai thế?

- Ngọc Diện Tú Sĩ Khương Quang Tông.

- Có phải hắn đã thành hôn với Bồng Lai Cung Chủ không?

- Điều này ta không dám khẳng định, nhưng rất có thể là như thế.

- Tại sao vậy? Giang Hồ Lãng Tử nói:

- Vì Bồng Lai Cung Chủ không có ấn tượng tốt với Võ Lâm Bạo Quân và Thiết Huyết Truy Hồn vì thế khả năng được tuyển chọn của họ càng mơ hồ.

- Xin hỏi Ngọc Diện Tú Sĩ dùng bảo kiếm nào mà trúng tuyển?

- Một thanh Thánh Nữ Kiếm.

Chàng suýt nữa kêu to:

- Thánh Nữ Kiếm sao?

- Chính phải.

Chàng nhớ đến lão bịt mặt, lão đã từng mang Thánh Nữ Kiếm mà? Lẽ nào lão lại là thân phụ của ta sao? Một lúc sau chàng lại hỏi:

- Âm Dương Quạt của tiền bối đâu?

- Mất rồi, bị Vô Tình Lang lấy cắp rồi!

- Vô Tình Lang nào? Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Chính là kẻ đeo mặt nạ bạc!

- Hắn đâu rồi?

- Chạy rồi.

Chàng vô cùng thất vọng, nhìn thấy những tử thi trên mặt đất đều sử dụng Huyết Đao, bất giác hỏi:

- Những tử thi này đều là môn hạ của Huyết Đao Môn sao?

- Hừm!

- Như vậy Vô Tình Lang cũng là môn hạ của Huyết Đao Môn sao?

- Không phải!

- Tại sao không phải? Giang Hồ Lãng Tử giải thích:

- Thân thế của Vô Tình Lang rất bí mật, hắn vốn là giả trang thân phận của Thiết Huyết Truy Hồn giả, sống trong Thiết Huyết Bảo không biết tại sao lại kết giao với Huyết Đao Môn.

Chàng cũng cảm thấy hành động của Vô Tình Lang vô cùng khả nghi bèn hỏi:

- Thế tại sao hắn lại đeo mặt nạ?

- Điều này rất khó nói, nhưng đương nhiên là có lý lẽ của hắn, có lẽ đây là một âm mưu cũng nên, thật ra tên thật của hắn không cho ai biết cả.

Một lần tình cờ ta biết được thân phận của hắn, nếu không vẫn không biết được.

Chàng biết việc này tất có âm mưu, nếu không gặp Giang Hồ Lãng Tử cũng không biết được thân phận của hắn.

Còn nữa Bạc Mệnh Nữ buột miệng phải tìm hắn, không biết tại sao vậy? Giang Hồ Lãng Tử nhìn ra xa, nói:

- Ta cần phải đi lấy lại Âm Dương Quạt, ta đi đây! Chàng muốn gọi lão lại thì lão đã đi rồi.

Chàng nhìn lại những tử thi trên mặt đất, bất giác sát khí lại dâng lên trong người. Lúc này bốn bề vắng lặng. Bỗng chàng cắn răng quét song chưởng ra, những tử thi trên mặt đất lại tung lên, máu bắn ra tứ phía.

Bỗng nhiên một câu nói lạnh giá truyền đến:

- Quả là hung tàn! Chàng thu chưởng, quay người lại thì ra là Bạc Mệnh Nữ.

Lúc này sát khí của chàng chưa nguôi, căm hờn nói:

- Hừm! Làm sao nào? Bạc Mệnh Nữ nói một cách lạnh lùng:

- Ngươi tự cho là ma đầu sát nhân Thiên Hạ Cuồng Nhân sao? Chàng bị Bồng Lai Cung Chủ ngộ nhận là Thiên Hạ Cuồng Nhân, bị oan ức chưa biện bạch được nay lại nghe Bạc Mệnh Nữ cho rằng chàng là Thiên Hạ Cuồng Nhân, chàng cũng không muốn biện bạch, bèn nói:

- Điều này có liên quan gì tới ngươi? Bạc Mệnh Nữ cười nhạt nói:

- Các môn hạ của Huyết Đao Môn đều là ngươi giết sao?

- Giết những người này thì có quan hệ gì tới ngươi.

Bạc Mệnh Nữ lạnh lẽo nói:

- Quả không thẹn là Thiên Hạ Cuồng Nhân.

- Cuồng hay không cuồng cũng không can thiệp đến ngươi.

Câu nói của chàng làm cho Bạc Mệnh Nữ nhịn không nổi, giận dữ quát:

- Ngươi cuồng sao? Ta phải dạy ngươi, không ngờ ngươi đối phó độc ác với cung nữ của Bồng Lai Tiên Cung, lúc đầu ta biện hộ cho ngươi, không ngờ ngươi lại là người mất hết nhân tính.

- Ha! Ha!... Ta là Thiên Hạ Cuồng Nhân.

Bạc Mệnh Nữ giận dữ tột độ quát:

- Ta phải dạy ngươi mới được! Nói xong lay động thân hình, chớp mắt đã tới trước mặt chàng, giơ cánh tay lên, chàng như con rối đứng thẳng ra đó, không tránh né.

Hữu chưởng của Bạc Mệnh Nữ đã đến sát mặt chàng, nhưng rồi thu lại.

Thạch Kiếm cười to.

Bạc Mệnh Nữ nói:

- Hừm! Để ngươi tự sanh tự diệt, ta đánh ngươi chỉ làm bẩn tay ta thôi.

Nói xong tung người đi.

Bỗng! Thạch Kiếm phóng người đến chặn lối đi của Bạc Mệnh Nữ nói:

- Khoan đã! Bạc Mệnh Nữ kinh ngạc thối lui nửa bước, nói:

- Ngươi chặn lối đi của ta là có ý gì?

- Có một việc muốn nói!

- Việc gì? Nói mau!

- Ngươi không phải là muốn tìm tung tích của Vô Tình Lang sao? Bạc Mệnh Nữ nghe nói đến tên Vô Tình Lang khẽ giật mình, cố gắng kiềm chế mình hỏi:

- Ngươi tìm được rồi sao?

- Chính vậy!

- Hắn đang ở nơi nào?

- Vô Tình Lang chính là kẻ đeo mặt nạ bạc, đã từng giả mạo Thiết Huyết Truy Hồn sống với Phấn Diện Đào Hoa trong Thiết Huyết Bảo, hại chết Thiết Huyết Truy Hồn, nay bỗng nhiên xuất hiện ở Huyết Đao Môn.

- Huyết Đao Môn sao? Chính là một trong Võ Lâm Tử Cấm Địa sao?

- Đúng vậy! Bạc Mệnh Nữ cười to, rồi tung người phóng đi mất dạng! Chàng nhìn theo bóng nàng khuất trong ánh tà dương, trong lòng cảm thấy thê lương, luồng sát khí lay loãng trong đầu chàng.

Lời nói của Giang Hồ Lãng Tử lại vang lên bên tai chàng, chàng thầm quyết định.

"Ta cần phải đến Thiết Huyết Bảo một chuyến..."