Sen đá thạch ngọc sau khi trải qua một lần đổ vỡ lại hồi sinh tràn trề sức sống.

Cơn mưa đêm làm dịu đi bầu không khí, mạ lên lớp lá xanh tươi sức sống dạt dào.

Ánh nắng xuyên qua màn mưa, hắt lên chậu sen đá thạch ngọc chút tia sáng như thể trong hàng vạn hàng nghìn cỏ cây mọc trên đất, nó là vật cưng duy nhất của mặt trời.

Trong phòng, Sa Khinh Vũ xoay nhẹ nửa người bên dưới, cánh tay trắng nõn thò ra khỏi chăn, ngón áp út có thứ gì đó lóe sáng, còn sáng hơn cả tia sáng chiếu xuyên qua màn mưa.

Cô chầm chậm mở to mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là chậu sen đá thạch ngọc tựa sủng vật trời ban.

Song, cô lại nhìn chằm chằm ngón áp út đến ngây ngốc.

Nhẫn?

Thứ trên tay cô là nhẫn sao?

Lát sau, cô hoàn hồn, giơ bàn tay lên giữa không trung, lẳng lặng ngắm nghía chiếc nhẫn đến xuất thần.

Cô tìm thấy Lận Thần trên ghế mây ngoài ban công.

Anh đang nghiêm túc cầm tài liệu lên đọc.

Sa Khinh Vũ rón rén lại gần, ánh nắng ngoài kia chiếu lên mắt cá nhân cô, vẽ ra một tầng ánh sáng nhu hòa.

Lận Thần thấy cô tới, lập tức ngước mắt.

Sa Khinh Vũ khom lưng, bất ngờ đặt nụ hôn lên mi mắt động lòng người của anh.

Lận Thần phối hợp nhắm mắt lại.

Sau cái hôn như chuồn chuồn đạp nước, cô hỏi: “Thích không?”

Anh cong môi cười, duỗi tay giữ lấy cô, cất giọng trầm khàn: “Không thích.”

Sa Khinh Vũ giận, trừng mắt lườm anh.

Lận Thần cười càng tươi hơn.

Anh đặt tài liệu về bàn, dùng tay kia kéo mạnh Sa Khinh Vũ xuống khiến cô không kịp ú ớ gì đã yên vị trên đùi anh.

Muốn chạy cũng chạy không nổi vì anh dùng cả hai tay giữ cô, nặng nề cảnh cáo: “Chạy đi đâu?”

“Chân trời góc biển.” Sa Khinh Vũ nói lẫy.

Lận Thần nghiêng mặt, cọ cọ trước ngực cô, sau đó ngẩng lên cắn vào cằm cô một phát, hàm hồ nói: “Không trốn được đâu.”

“Ai nói thế?”

“Anh nói.” Lận Thần nâng tay cô lên, vuốt v e chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út: “Nhìn đi.

Anh dùng nó trói chặt em rồi, em nghĩ mình trốn được đến đâu?”

Sa Khinh Vũ cụp mắt nhìn chiếc nhẫn bạc đeo ở ngón áp út, kết thanh mai thành vòng, dùng thanh mai làm tâm, tuy hình thức đơn giản nhưng ẩn chứa tình cảm sâu đậm.

Mắt cô đong đầy hạnh phúc: “Sao anh lại nghĩ đến việc chọn nhẫn thanh mai?”

Lận Thần xòe tay mình ra đặt kề bên tay cô, nhếch môi: “Thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi.”

(1)Mọi người có thể tưởng tượng cặp nhẫn của anh chị bằng cặp dưới đây nè, cũng chỉ gần giống thôi.

Nhiều mẫu mã đẹp lắm nhưng tui ưng cặp này nhất nên lấy nó làm hình minh họa.

Nhẫn mẫu mã kiểu này thì siêu ý nghĩa với cặp nào là thanh mai trúc mã đấy =(((

Sa Khinh Vũ nhìn chiếc nhẫn kiểu trúc trên tay anh, chớp mắt.

“Thích không?” Lận Thần hỏi cô.

Cô bật cười, móc ngón út hai người vào nhau, lắc đầu: “Không thích.”

Dứt câu, ý cười bên khóe môi nồng đậm hơn.

“Không thích thật à?” Lận Thần bất ngờ rúc đầu vào cổ cô, lợi dụng lúc nói phà hơi, trêu chọc quyến rũ.

Cô không đỡ nổi, đành xoay ngược tay lại, cùng anh mười ngón tay đan nhau.

“Thích.”

Thích lắm.

Thích một cặp nhẫn đơn giản nhưng thể hiện đủ ý nghĩa.

Thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi.

Anh nghiêng đầu hôn lên cổ cô, giọng chợt trầm hơn: “Em thích là được.”

Sa Khinh Vũ cúi đầu, nhìn vào con ngươi đen láy sáng ngời, hỏi: “Anh không cầu hôn à?”

Để anh đeo nhẫn lên tay mình dễ dàng như vậy có ổn không nhỉ?

Lận Thần lắc đầu, giở trò vô lại: “Không.”

“Không cầu hôn em không lấy anh đâu.” Sa Khinh Vũ đe dọa.

Lận Thần bật cười, tiếng cười rất trầm, làm rung rung phần ngực: “Thế à?”

“Chính là thế đó.” Cô ra vẻ nghiêm túc.

“Ừm.” Lận Thần không cho là đúng: “Vậy đừng lấy anh, cưới anh là được.”

Thấy Lận Thần cứ so đo hơn kém với mình, Sa Khinh Vũ bĩu môi bất mãn.

Đôi môi mềm mại bóng loáng gần trong gang tấc quả thật quá trêu chọc lòng người làm anh kìm không được hôn nhẹ một phát.

Sa Khinh Vũ vuốt vuốt cánh môi bị anh hôn, lòng tràn đầy mật ngọt: “Em chưa đánh răng.”

Lận Thần dí sát mặt lại, vô tình phóng to gương mặt trong tầm mắt cô: “Anh không chê.”

Dứt câu, anh thâm tình đặt nụ hôn lên môi cô, triền miên, lưu luyến.

Giữa trưa hôm ấy, Lận Thần lên lớp buổi đầu tiên, dạy Sa Khinh Vũ nấu ăn, bắt đầu từ việc thái rau củ quả.

Lận Thần là một thầy giáo tốt, Sa Khinh Vũ lại là học sinh giỏi nên tiết học đầu tiên kết thúc thuận lợi.

Nhìn đống khoai tây và cà rốt mình vừa thái, Sa Khinh Vũ vô cùng hài lòng: “Thái rau củ thôi mà, chuyện nhỏ.”

Anh véo gương mặt đắc ý kia một phát: “Đắc ý quá nhỉ?”

“Dĩ nhiên!” Sa Khinh Vũ nhướn đuôi lông mày.

Vậy là cô thành công rửa mối nhục xưa rồi.

Phải biết rằng quả trứng ốp la chiên hỏng ngày đó đã để lại bóng ma trong cô đến tận bây giờ.

Lúc ăn cơm, cô kể anh nghe chuyện mình từ chức.

Lận Thần phân tích thay cô: “Thật ra, em không cần vì anh mà vứt bỏ công việc của bản thân.”

Sa Khinh Vũ lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn vì anh đâu.”

“Còn nguyên nhân nào nữa?” Anh hỏi.

Sa Khinh Vũ thở dài: “Còn một vài nguyên nhân em không thể chấp nhận.”

Cô không muốn nói anh cũng không gặng hỏi, chỉ gắp cho cô miếng thịt bò bỏ vào bát.

“Lận Thần.” Bỗng nhiên, cô gọi tên anh.

“Hửm?” Lận Thần đáp.

Sa Khinh Vũ cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em không đi làm nữa, anh có nuôi em không?”

Dứt câu, bàn ăn bỗng lặng thinh.

Mọi âm thanh dường như biến mất.

Sa Khinh Vũ bất an ngước lên quan sát Lận Thần, căng thẳng đến quên cả nuốt.

Hồi lâu sau, anh liếc mắt nhìn cô đầy thâm tình, khàn giọng nói: “Không nuôi em thì anh nuôi ai?”

Ngọt ngào bất ngờ đột kích làm cô không kịp trở tay, chỉ biết cắn đũa, mặt đỏ bạo.

Lận Thần bị cô chọc cười: “Sao mặt em đỏ thế?”

“Có người muốn nuôi em làm em xấu hổ.” Nói đoạn, cô gắp miếng thịt bò vào bát anh, thúc giục: “Ăn đi, ăn xong đi rửa bát.”

Đôi mắt Lận Thần đong đầy ý cười.

Anh hết nhìn miếng thịt bò trong bát lại ngước lên nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi thâm tình.

Cơm nước xong, Lận Thần ngoan ngoãn đi rửa bát.

Chờ đến khi Sa Khinh Vũ chui vào bếp, anh đang tráng bát lần hai.

Đứng sau quan sát bóng dáng tao nhã ấy một lúc, cô tiến tới vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

Phát hiện đằng sau có người, Lận Thần ngừng rửa, thoáng liếc mắt xuống nhìn cái tay bên dưới, rồi hơi quay ra sau nhìn Sa Khinh Vũ, cất giọng gợi cảm câu hồn người: “Sao thế?”

Sa Khinh Vũ cọ cọ vào lưng anh, lắc đầu.

Lận Thần yên lặng mấy giây rồi tiếp tục rửa bát.

Rửa xong cái cuối cùng, anh gọi: “Khinh Vũ.”

“Dạ?” Sa Khinh Vũ kéo âm đáp lời.

“Trách anh không?” Anh hỏi.

Sa Khinh Vũ tiếp tục lắc đầu: “Không.”

Cô không trách anh.

“Anh…”

Lận Thần vừa mở miệng, Sa Khinh Vũ đã cắt ngang: “Em luôn cho rằng, chỉ cần chúng ta không nhắc lại vấn đề này, em có thể lảng tránh nó vĩnh viễn.

Chỉ khi không nhắc đến nó, anh mới mãi mãi ở cạnh em.”

Anh yên lặng cụp mắt nhìn đôi tay nhỏ bé đang ôm chặt mình, kìm lòng không đặng giơ tay siết chặt bàn tay ấy.

“Lận Thần, em không trách anh.” Sa Khinh Vũ vùi mặt vào lưng anh, cắn nhẹ: “Chỉ là em quá yêu anh mà thôi.”

Vì quá yêu, nên sợ mất đi.

Yêu?

Đôi con ngươi Lận Thần chấn động nhẹ.

Sau một hồi ngẩn ngơ, anh mất tự nhiên giật giật ngón tay, không cẩn thận cọ lên chiếc nhẫn thanh mai trên ngón áp út cô, nhếch môi nói: “Từ nay về sau, anh sẽ mãi mãi ở cạnh em.

Bởi vì, anh đã về.”

“Em biết.”

“Không, em chưa biết.” Nói đoạn, Lận Thần xoay người, dùng tay nâng cằm cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, nhìn vào ánh mắt nhu tình như nước: “Em chưa biết anh đã về.”

Sa Khinh Vũ nhíu mày: “Là sao anh?”

“Anh không chỉ về nước, anh còn về nhà.” Lận Thần búng nhẹ trán cô, cười dịu dàng: “Kết hôn nhé? Chúng ta kết hôn, được không em?”

Kết thúc phần việc bên Tây Ban Nha, anh sẽ về nước nhậm chức, không ra ngoài bôn ba ở đại sứ quán nữa.

Giải quyết xong nỗi lo của cô rồi kết hôn thôi.

Giờ, mọi sự đã xong, chỉ thiếu cái gật đầu của cô dâu.

Sa Khinh Vũ khó khăn nuốt nước miếng, trung khu thần kinh tạm thời mất liên lạc với tiểu não: “Kết, kết hôn?”

“Không muốn à?” Anh hỏi, giơ tay lên miết nhẹ bờ môi căng mọng của cô, như một loại dụ hoặc không tiếng động.

“Đâu, đâu có…” Chẳng qua cô hơi ngượng, cả người cứ lâng lâng như trên mây.

Mẹ nó chứ, khó tin thật đấy! Lận Thần đề cập đến chuyện kết hôn với cô á?

*

“Cậu nói gì?”

Sa Khinh Vũ kéo điện thoại ra xa lỗ tai, hắng giọng, lặp lại câu nói: “Tớ bảo là kết hôn.”

“Cậu lặp lại lần nữa tớ xem nào!!!” Đây là lần thứ ba Lận Yên nói câu này.

“Kết hôn kết hôn kết hôn!!!” Sa Khinh Vũ cáu điên lên: “Cậu có bảo tớ nhắc lại 100 lần thì đáp án vẫn thế.”

Lận Yên ở đầu bên kia thành thật nói: “Được rồi, bước đầu xác nhận cậu không điên.”

Sa Khinh Vũ “ồ” lên một tiếng, cười lạnh: “Nhà văn Lận này, tớ nói cho cậu hay, năm đó cậu kết hôn im hơi lặng tiếng không báo ai, đến lượt tớ tốt tính báo trước cho biết cậu lại bảo tớ thần kinh?”

Lận Yên húng hắng ho nhằm che đi sự xấu hổ: “Cái đó… chúng ta đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, với cả… cậu hãy nghĩ cho những gian khổ mà dân thường như tớ phải chịu đi.

Cậu phải biết rằng nếu anh tớ kết hôn… hơn nữa còn lấy cậu… Khụ, dù sao cũng là chuyện rất khó tưởng tượng, tớ cần thời gian tiêu hóa thông tin.”

Sa Khinh Vũ tức giận gầm lên: “Biến!” sau đó thẳng tay cúp điện thoại.

Lận Yên ở đầu bên kia điện thoại nghe tiếng ngắt cuộc gọi, cười khẩy.

Mục Hoằng Dịch mở cửa vào nhà đúng lúc nhìn thấy gương mặt khó chịu đăm đăm của Lận Yên, hỏi: “Ai trêu em?”

Lận Yên hừ lạnh: “Còn ai ngoài chị dâu tương lai của em nữa.”

“Chị dâu tương lai?” Mục Hoằng Dịch nhíu mày: “Khinh Vũ à?”

“Ngoài người phụ nữ đó ra còn ai đâu?”

“Ý em là, Khinh Vũ và anh Thần sắp kết hôn?” Mục Hoằng Dịch đọc hiểu lời cô muốn nói.

Lận Yên búng tay, ánh mắt như muốn nói “anh thật thông minh”: “Họ định thời gian luôn rồi.”

“Bao giờ?”

Lận Yên xoa xoa bụng mình: “Chờ nhóc Tiểu Mục nhà mình ra đời, họ sẽ tổ chức hôn lễ.”

Mục Hoằng Dịch dịu dàng nhìn vùng bụng nhô lên của cô: “Thế không phải rất tốt sao?”

“Tốt cái gì mà tốt!” Lận Yên bùng nổ: “Anh thử nghĩ xem, lúc đó em vừa sinh con, dáng người mập mạp, mặc cái gì cũng khó coi.

Chọn đúng lúc ấy kết hôn, chẳng phải cô ấy đang để em khó chịu sao?”

“Sao thế được? Em mặc gì cũng đẹp.” Mục Hoằng Dịch an ủi cô.

Tâm trạng Lận Yên thoắt cái thay đổi, hớn hở hỏi anh: “Thật không?”

Mục Hoằng Dịch gật đầu như giã tỏi: “Thật.”

“Vậy em mặc gì đẹp nhất?” Lận Yên hỏi tiếp.

Mục Hoằng Dịch cười nhẹ, xoa xoa bụng cô, đợi lúc ngước mắt lên, ánh mắt phủ thêm chút mập mờ: “Không mặc gì đẹp nhất.”

Lận Yên đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát: “Mục Hoằng Dịch!”

*

Hôm sau, Sa Khinh Vũ và Lận Thần quay về huyện thành tụ tập với đám Lận Yên nhân dịp anh về nước.

Bình thường bọn họ sẽ hẹn gặp nhau ở quán bar của Lý Viêm Nguyên nhưng giờ Lận Yên đang mang thai nên sửa địa điểm thành quán café của anh Văn.

Sa Khinh Vũ đến đúng lúc đụng phải Cố Hiểu Thần ở cửa, thấy cô bạn bước xuống từ chiếc xe màu trắng.

Cô vội vàng chạy qua, ôm lấy Cố Hiểu Thần: “Thần Nhi của tớ, cậu làm tớ lo lắng chết mất.”

Cố Hiểu Thần cười nhẹ, trêu ghẹo: “Lo lắng cho người nào đó nhiều hơn mới đúng chứ nhỉ.”

Nghe vậy, Sa Khinh Vũ đập một phát vào lưng Cố Hiểu Thần không hề khách sáo: “To gan, dám đùa giỡn tớ.”

Cố Hiểu Thần vẫn cười điềm nhiên như cũ.

Không thấy Liễu Duệ đâu, cô hỏi: “Mỗi cậu tới thôi à?”

Cố Hiểu Thần nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy phải về Bắc Kinh nhận lệnh.

Có tớ và anh Thần bay tới Quảng Đông thôi.”

“Về đây thăm ông ngoại à?” Sa Khinh Vũ hỏi.

Cô ấy gật đầu: “Ông ngoại lo cho tớ.

Tớ không nỡ để ông lo lắng thêm nên về sớm thăm ông.”

Đến khi Lận Yên xuất hiện, Sa Khinh Vũ lẫn Cố Hiểu Thần đều bị cái bụng to của cô ấy dọa sợ.

Sa Khinh Vũ cảm thán: “Bụng cậu to nhanh thật đấy.”

Lận Yên tự hào khoe cái bụng tròn vo của mình: “Các cậu phải đỡ chắc tớ nhé, trong này có tận hai bé cưng.”

Sa Khinh Vũ vui vẻ: “Sinh đôi á?”

Lận Yên đắc ý nhướng mày: “Thấy tớ lợi hại không?”

Cố Hiểu Thần đứng cạnh liếc nhìn bụng Lận Yên bằng ánh mắt sâu xa, buông câu rõ mờ ám: “Là Hoằng Dịch lợi hại, không phải cậu.”

Lận Yên và Sa Khinh Vũ cạn lời: “…”

“Thôi nào, vào trong rồi nói tiếp.” Mục Hoằng Dịch đứng cách đó một khoảng gọi.

Lận Yên thèm café nhưng không lay chuyển được suy nghĩ gọi sữa ấm của hai vị bác sĩ Mục Hoằng Dịch và Cố Hiểu Thần.

Trừ cô ra, ai cũng có thể gọi café uống.

Nhìn mọi người vui vẻ ăn uống thả ga, cô không nén nổi tiếng thở dài.

“Tiểu yêu tinh Sở Sở đâu rồi không biết, chẳng thấy ngoi lên cập nhật trạng thái.” Sa Khinh Vũ liên tục @Lai Sở Sở trong nhóm chat nhưng đối phương chẳng ngó ngàng tới.

Lận Yên bảo: “Gọi điện thoại xem.”

Sa Khinh Vũ thở dài: “Cậu tưởng tớ chưa gọi thử chắc.

Dọc đường đi tớ gọi đến mấy trăm cuộc rồi, nhưng không ai nhận.”

“Con nhóc ấy quậy tung trời tận phương trời nào không biết.” Cố Hiểu Thần nói.

Sa Khinh Vũ lắc đầu: “Chịu.

Giờ cậu ấy không ở Nhật Bản thì chắc ngao du ở châu Âu.

Đó là hai nơi cậu ấy thích nhất.”

Lận Thần đi toilet xong quay về thấy mọi người đang trò chuyện rôm rả, hỏi: “Đang nói gì đấy?”

“Sở Sở ạ…” Lận Yên đáp: “Con nhóc đó không chịu nói gì với bạn bè cả.

Hay là sau khi chú Lâm qua đời, tập đoàn Lâm thị đổi chủ, cậu ấy thương tâm quá trốn vào một góc nào đấy khóc thầm rồi?”

Sắc mặt Lận Thần thoáng cứng đờ.

Anh yên lặng thêm café cho Sa Khinh Vũ.

Mọi người mải thảo luận chuyện tập đoàn Lâm thị đổi chủ nên không ai phát hiện ra sắc mặt anh thay đổi.

“Chúng ta làm một chuyến đến Hong Kong tìm Sở Sở đi?” Lận Yên đề nghị.

Sa Khinh Vũ chưa kịp gật đầu tán thành, Mục Hoằng Dịch đã gạt phăng đi: “Em định ôm hai đứa trẻ chạy loạn khắp nơi à?”

Lận Yên bĩu môi, mở to đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn Mục Hoằng Dịch, cơ mà không sao suy chuyển được.

Đúng lúc đó, Liễu Khê hấp tấp chạy tới, chắc nghe loáng thoáng vài ba câu trước đấy rồi nên nhốn nháo nói: “Đi đi đi.

Sao có thể không đi Hong Kong chứ? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp Sở yêu tinh.”

Có Liễu Khê ồn ào, Lận Yên thừa dịp thổi lửa: “Đúng thế.

Hơn nửa năm nay không gặp Sở Sở rồi.” Nói xong, Lận Yên nháy mắt ra hiệu cho Sa Khinh Vũ, ý bảo cô nói mấy câu đi.

Nhận được chỉ thị, Sa Khinh Vũ vội hùa theo: “Đi một chuyến đi.”

Có Sa Khinh Vũ phối hợp, Lận Yên hài lòng gật đầu.

Song, cô lại đáng thương chuyển tầm mắt sang Cố Hiểu Thần.

Cố Hiểu Thần bất đắc dĩ uống ngụm café, mở miệng nói: “Quả thật lâu lắm rồi không gặp cậu ấy.”

Lận Yên rất vui khi ai cũng hưởng ứng lời đề nghị của mình.

Vì thế, cô hất cằm nhìn Mục Hoằng Dịch, trông cực kỳ khiêu khích.

Mục Hoằng Dịch bị vây hãm, không chống đỡ nổi.

Đến khi anh định gật đầu đồng ý, Lận Thần hắng giọng ho một tiếng thu hút sự chú ý, quả quyết phản đối bằng mấy câu: “Tiểu Yên đang mang thai, Liễu Khê bị cấm túc, Khinh Vũ phải đi phỏng vấn, Hiểu Thần còn ca phẫu thuật.

Với cả, ngày mai anh về Bắc Kinh rồi.

Chúng ta để Hoằng Dịch đại diện đến Hong Kong đi.”

“Ơ?” Lận Yên buồn bực.

Hoằng Dịch đại diện cả nhóm đi á? Thế thì khác nào không cho đi đâu? Thảo luận cả buổi cuối cùng hóa công cốc.

Không vui!

Lận Thần nghiêm mặt: “Em có ý kiến à?”

Lận Yên hoảng ngay, vội vàng lắc đầu: “Không không không, em có nói gì đâu.” Dứt câu, cô ấm ức cúi đầu.

Cô nào dám có ý kiến chứ?

Sa Khinh Vũ buông ly café xuống, suy tư quan sát sắc mặt Lận Thần.

Sao cô cứ có cảm giác Lận Thần không muốn bọn cô đi tìm Lai Sở Sở nhỉ? Nhưng, điều gì khiến anh làm vậy?

Ra khỏi quán anh Văn, trên đường đi về nhà, Sa Khinh Vũ hỏi: “Hình như anh không muốn bọn em đi Hong Kong.”

Tay Lận Thần đặt trên vô lăng mất tự nhiên gõ nhịp, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, hỏi: “Có sao?”

Sa Khinh Vũ gật đầu: “Rất rõ ràng.”

“Em nghĩ nhiều quá rồi.

Anh sợ Tiểu Yên xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.

Con bé mang thai đôi, cẩn thận chút vẫn hơn.” Lận Thần bình thản giải thích.

Sa Khinh Vũ cau mày.

Lý do anh đưa ra quá hợp lý, cô không bắt bẻ nổi.

Cuối cùng, hành trình đi Hong Kong cứ thế gác lại.