Edit & Beta: Direct Kill

Yến khách đã chuẩn bị xong xuôi từ hôm trước, nhưng thực tế bày yến cũng chỉ có một ngày đón gió, một ngày tiễn đưa.

Từ Phong Cận dựa vào thư phòng không đi, chờ Triệu Úc cùng ăn cơm, Triệu Úc chấp bút vẽ vời, Từ Phong Cận liền nằm nhoài ra bàn đối diện nâng cằm nhìn vết đỏ ửng trên vành tai y dần biến mất.

Hai người trên mặt như thường, nhưng trong lòng từng người lại không biết đang nghĩ chuyện gì.

Triệu Úc vốn muốn vẽ phong lan, không biết suy nghĩ chuyện gì mà qua vài nét bút lại biến thành một đóa hồng mai. Từ Phong Cận dù không có chút hiểu biết nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhân tiện hỏi: “Vương gia có phải là trám sai mực?”

Bàn tay Triệu Úc chợt dừng lại, chỉ thấy dưới ngòi bút xuân kiếm(1) sắc xanh bỗng dưng điểm thêm những vết đỏ, không dễ chịu cười nói: “Không sai, bản vương muốn vẽ mai lan trúc cúc.”

(1) Tên một loại hoa phong lan ở Trung Quốc

Từ Phong Cận chỉ biết vẽ ô quy, không hiểu nên không nói nhiều, chẳng qua cảm thấy trong chậu hoa lan lại mọc ra vài cành hoa mai màu hồng, lộn xộn khó hiểu.

Chẳng lẽ ngoài mặt Triệu vương gia nhàn nhạt không gợn sóng, nhưng trong lòng đã chấn động tới như sóng vỗ bờ? Từ Phong Cận nhíu nhíu mày, đánh giá hồi lâu, không ra bất kỳ đầu mối gì, đành nói: “Vương gia, chúng ta bao giờ mới đi ăn cơm?”

Triệu Úc hỏi: “Vương phi đói bụng?”

Từ Phong Cận gật đầu: “Đói bụng khó nhịn.”

“Đợi ta thêm chút nữa.” Triệu Úc để bút xuống nói: “Người Đông Chúc thích rượu thích ca múa, từ người già cho tới trẻ nhỏ, không thể không uống. Nếu như Tiêu thế tử mời ngươi, ngươi nhớ uống một chút.”

Từ Phong Cận làm mặt quỷ nói: “Hắn sẽ không mời ta, hắn hận không thể coi ta như đồ vật trang trí.”

Triệu Úc cười nói: “Thế thì cũng phải xem ngươi là đồ trang trí thật, hay giả nữa kia.”

Bóng đêm như mực, mười mấy cây đàn được đặt ngay ngắn lên bàn tại hoa viên, bên trên treo đèn lồng, vỏ ngoài của đèn là lớp vải lụa thượng đẳng, mỏng như cánh ve, mặt lụa dùng dây nhỏ sợi vàng thêu tùng hạc hoa điểu, rất đặc biệt, lại thể hiện sự trang nhã, lúc này trăng non như câu, nâng chén nhìn nhau, hòa mình vào buổi yến tiệc.

Tiêu Địch ngồi đối diện với hai người Triệu Từ, nâng chén đối chiếc: “Ta kính thêm Úc ca một chén.” Nói xong uống một hơi cạn sạch, Triệu Úc chỉ nhấp một ngụm, rồi lại đặt chén xuống.

Tiếp đến chính là tiết mục kể chuyện phiếm năm xưa, Tiêu Địch tuy nói có thể uống, nhưng tư thế kia lại hết sức hù người, một chén lại tiếp một chén không ngơi tay lúc nào, thỉnh thoảng còn quét mắt về phía Từ Phong Cận, ánh mắt dĩ nhiên càng ngày càng ai oán, một lúc sau mặt mũi đã ửng đỏ, dáng người bất ổn.

Từ Phong Cận quả thực bị xem là vật trang trí, vui vẻ ngồi đó, nguyên bữa cơm chỉ lo ăn ăn uống uống, nếm thử hết các món kỳ trân mỹ vị. Các món ăn đều là do hắn chọn, nhưng nhiều món chưa bao giờ được nếm thử, lần này được ăn ngạc nhiên không thôi. Nếu không phải Sầm Linh không được ngồi vào bàn, hắn hận không thể cùng Sầm Linh thảo luận một chút, sao bát nước canh nhìn đặc quánh thế kia, uống vào chỉ muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi? Bản thân uống hết bát canh, liền liếc nhìn bát kia của Triệu Úc, thấy y đang cùng Tiêu Địch nói chuyện, một chút cũng không động vào, bèn lén lén lút lút vươn tay ra lấy, hai ba ngụm đã uống hết vào bụng.

Lúc Triệu Úc phát hiện ra thì đã muộn, cầm chén rượu không nói nên lời: “Đừng uống nhiều, quá bổ, sẽ bốc hỏa trong người.”

Từ Phong Cận liếm liếm khóe miệng hỏi: “Đây là canh gì?”

Triệu Úc nói: “Canh linh chi lộ duẩn, lộ là lộc…”

(‘Linh chi’ là nấm linh chi, ‘duẩn’ là măng, còn ‘lộ’ tẹo nữa Triệu Úc sẽ có giải thích:v)

Từ Phong Cận sáng mắt lên: “Linh chi sao? Vậy ta phải uống thêm một chén!”

Triệu Úc nói: “Không được.”

Từ Phong Cận lên án: “Vương gia sao hẹp hòi như vậy? Vị thế tử đối diện kia đều muốn uống hết rượu mà ngài cố giấu đi, ngài cũng không ngăn cản.”

Triệu Úc nhíu mày: “Chuyện này sao có thể giống nhau?”

Từ Phong Cận nói: “Có gì không giống nhau?”

Triệu Úc vỗ vỗ mu bàn tay của hắn động viên: “Người ta là khách đường xa, vương phi không nên hồ nháo.”

Từ Phong Cận hiếm khi né tránh, nhỏ giọng nói: “Ta thế mà gọi là hồ nháo sao, chẳng qua chỉ uống nhiều canh một chút, vương gia cùng thế tử uống rượu đi, ta lui xuống trước.”

Khuôn mặt Triệu Úc trở nên nghiêm khắc: “Vương phi, đừng có không hiểu quy củ như vậy.”

Từ Phong Cận đành phải thành thật ngồi xuống, liếc nhìn Tiêu Địch đang làm như không có gì uống rượu, ánh mắt Tiêu Địch đã hơi lờ đờ mông lung, đang nhìn hắn. Từ Phong Cận không khách khí lườm hắn một cái, tranh cãi với vương gia vài câu, đều bị người thu vào trong mắt.

Sau khi ăn xong rời chỗ, Tiêu Địch say khướt được người hầu đỡ trở về phòng nghỉ ngơi, Từ Phong Cận cũng trở về, khuôn mặt như phải chịu đại án oan.

Trình Kiều lúc thay y phục cho Triệu Úc mới lên án: “Từ Phong Cận thực sự không biết thân biết phận, vương gia không cho uống canh rõ ràng là vì tốt cho hắn, nhưng hắn ta lại tỏ thái độ giận dỗi!”

Triệu Úc thay đổi thành một thân trường sam thoải mái, mở ra quạt xếp cười nói: “Vậy để ta đi nhìn thử hậu quả của một kẻ không biết phân biệt phải trái xem sao.” Mới bước ra ngưỡng cửa đã quay đầu nói: “Đúng rồi, lấy cho ta mấy chiếc khăn lụa đến đây.”

Từ Phong Cận lúc này toàn thân khô nóng, thân mặc trung y bằng lụa tơ tằm, bên ngoài khoác một kiện hồng sa, dựa vào cửa phòng lung tung quạt gió, miệng đắng lưỡi khô.

Sầm Linh hỏi hắn: “A Cận còn chưa ngủ sao?”

Từ Phong Cận như chợt bừng tỉnh: “Giúp ta múc ít nước ở giếng, ta muốn tắm.” Canh này rốt cuộc là thứ tà môn gì, khiến cả người hắn trở nên khô nóng khó chịu.

Sầm Linh mới vừa đi chuẩn bị, đã thấy Triệu Úc mang theo Trình Kiều tiến vào bên trong tiểu viện, Từ Phong Cận dường như vẫn còn đang giận y, quần áo nửa khép nửa mở, ngước mắt lười biếng nói: “Ai u, Triệu công tử, khách quý nha.”

Triệu vương gia dưới chân lảo đảo, suýt nữa té ngã, một câu nói này của Từ Phong Cận, may đây là Úc vương phủ, nếu ai không biết còn tưởng là Câu Lan Viện mới mở.

Triệu Úc vững vàng thân hình: “Vương phi nói chuyện cẩn thận.”

Từ Phong Cận đi một bước lắc ba bước đến bên người Triệu vương gia, ôm lấy bên hông y, ngón tay lướt qua lồng ngực y, sóng mắt lưu chuyển: “Sao bây giờ vương gia lại nhớ tới nơi hẻo lánh này của nô tài?”

Triệu vương gia hiếm thấy không trốn, khóe mắt mang ý cười: “Vương phi không nổi giận?”

“Sao lại không giận?” Từ Phong Cận vòng tay ra sau cổ y, vừa định xoa nắn, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ngoài miệng oán giận nói: “Vương gia luôn quan tâm tới thế tử Phiên ngàn dặm xa xôi tới đây, để cho hắn yên tâm uống rượu thỏa thích, cũng không cho ta uống hai bát canh.”

Triệu Úc nhấc cằm hắn, con ngươi lóe sáng: “Mới uống hai bát vương phi đã bị chảy máu mũi giàn giụa, nếu như uống thêm nữa không biết hậu quả sẽ thế nào?” Nói xong đưa cho hắn một chiếc khăn lụa, để lau mũi.

Từ Phong Cận cả giận: “Canh linh chi lộ duẩn nghe thì có vẻ nhẹ nhàng thanh đạm, nhưng lại bổ như vậy sao?”

Triệu Úc nhịn cười, kêu Trình Kiều đi lấy chậu nước đặt lên bàn đá trong viện, cầm lấy chiếc khăn lụa khác nhúng vào trong nước rồi vắt khô, ra hiệu cho Từ Phong Cận ngồi xuống ngửa đầu, giúp hắn lau sạch: “Ta vốn định nói với vương phi, ‘lộ’, không phải nước sương, mà do ta cảm thấy từ ‘lộ’ trong món ăn kia quá mức thô tục, khiến người ta thầm nghĩ tới lộc tiên (chym hươu =)), như thế thì quá bất nhã.”

Từ Phong Cận cả kinh nói: “Lộc tiên? Người khác nghe sẽ nghĩ tới lộc nhung (sừng hươu), ai sẽ nghĩ tới lộc tiên? Người trong cung không có chuyện gì sao phải uống canh bổ như thế, tác dụng quả thực kinh người” Nói xong lại lên án: “Vương gia nhìn mũi ta, lại nhìn đôi môi khô khốc này đi, vương gia không miệng đối miệng giúp ta làm trơn cổ họng a a a…”

Triệu Úc biết hắn sẽ không nói được lời nào hay ho, liền dùng khăn lụa đè lại đôi môi hắn, nhẹ nhàng xoa xoa rồi nói: “Tất cả đều là đồ ăn vương phi tự chọn, trên danh sách cũng đều có chú giải, ngươi không xem, chỉ nhìn thấy linh chi đã quyết định chọn, có thể trách ai?”

Từ Phong Cận không còn lời nào để nói, đợi ngón tay Triệu Úc rời đi, trong nháy mắt cảm thấy được ngoài miệng thoải mái không ít, liền cười trêu nói: “Thế đêm nay vương gia, tới đây là muốn giúp ta hạ hỏa?”

Vốn tưởng rằng Triệu Úc sẽ nói hắn suy nghĩ nhiều, không ngờ y lại nói: “Bản vương tối nay ngủ lại đây.”

“Ngủ lại?” Từ Phong Cận ngơ ngác, hắn cũng đoán đêm nay Triệu Úc sẽ đến làm dáng một chút, nhưng không nghĩ rằng sẽ ngủ lại thật, lập tức ngạo nghễ đứng dậy, bày ra bộ dạng đại gia rành thế sự: “Vương gia nghĩ đến ta ở đây nên mới ngủ lại? Thú ta lâu như vậy, để ta phòng đơn gối chiếc đã hai mùa trăng, bây giờ muốn tới liền tới? Đã hỏi qua ta chưa?”

Triệu Úc thấy trên mặt hắn còn chảy hai hàng máu mũi mà vẫn vênh váo tự đắc, nhịn cười nói: “Vậy ta đây xin hỏi vương phi một chút, hôm nay bản vương muốn ngủ lại bên trong, vương phi có nguyện ý hay không?”

Từ Phong Cận giả bộ suy tư một lát, nhưng ý cười lại không che giấu nổi, đành phải nhẹ giọng ho khan: “Vương gia đáng thương như vậy, ta đành chiếu cố cho vương gia nghỉ lại một đêm.” Lại còn lấy cái chết đe dọa: “Nhưng vương gia không được ngủ tách giường với ta, nếu tách giường, ta ngày mai liền tìm sợi dây thừng, thắt cổ tự tử.”

Nói nhảm.

Cửa sổ bằng trúc u ám, lúc này đêm đã về khuya, trạch viện phía bắc vương phủ lạnh ngắt vắng lặng, tình cờ chỉ nghe vài tiếng nói chuyện thì thầm, lúc có lúc không.

Bộ dạng say xỉn của Tiêu Địch khi ở yến tiệc không còn nữa, hắn ngồi trước bàn khêu bấc đèn, cau mày hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tùy tùng mặc quan phục thượng đẳng, hẳn là làm quan lớn ở Đông Chúc, cùng hắn đứng ngang hàng: “Úc vương qua đêm ở trạch viện.”

“Thật chứ?”

“Đúng thế.”

Tiêu Địch cả kinh nói: “Phùng đại nhân không phải nói vương phi này tám phần mười là giả sao! Bây giờ lại có thể ở chung được?”

Tên quan đáp lời: “Thế tử không cần sốt ruột… Thuộc hạ cho rằng, thật giả không quan trọng, nếu là giả liền có thể chứng thực nhiều năm qua Triệu vương gia chỉ là ngụy trang, nếu là thật vậy thì gây xích mích vài câu, phá rối bọn họ. Huống hồ thần quan sát vương phi thì thấy người này tùy tiện, không biết cách nhẫn nhịn, không phải ai cũng tùy tiện dùng được.”

Quả thật rất ít người chịu đựng được Từ Phong, cũng thiệt thòi Triệu Úc gan lớn, biết hắn có ý đồ bất chính với mình nhưng vẫn phải lên giường. May mà Từ Phong Cận nghe lời, mỗi người đắp một chiếc chăn mỏng, nằm yên quy củ. Từ Phong Cận trước khi đi ngủ đã uống không ít nước lạnh, cả người hạ hỏa không ít, nhìn chằm chằm màn một hồi lâu không được được, liền nghiêng người sang, đối mặt với Triệu Úc đang nhắm mắt hỏi: “Vương gia ngủ rồi?”

Triệu Úc: “Ừm.”

Từ Phong Cận cười khanh khách nói: “Ta đoán vương gia không dám ngủ.”

Triệu Úc hỏi: “Vì sao không dám?”

Từ Phong Cận nói: “Vương gia sợ lời nói của ta không đáng tin, thừa dịp ngài ngủ, nửa đêm sẽ mò tới ổ chăn của ngài.”

Triệu Úc nói: “Bản vương nếu đã đến đây, chính là tin tưởng vương phi.”

Từ Phong Cận: “Ta cảm thấy vương gia rất ít khi tin người.”

Triệu Úc không tránh né, nghiêng người sang nhìn thẳng hắn: “Ta không tin vương phi, vì sao còn muốn dùng ngươi?”

Từ Phong Cận đáp lời: “Nhiều lắm thì vương gia chỉ tin tạm thời ta sẽ không động chạm đến ngài, cho nên khi gặp chuyện cũng không cùng ta nói tỉ mỉ, chỉ nói đôi lời xem như là chỉ điểm, ta có thể hiểu liền hiểu, không hiểu thì vương gia cũng không quản nhiều.”

Triệu Úc mặt mày buông lỏng không ít, sợ rằng treo khuôn mặt tươi cười cả một ngày cũng cảm thấy mệt mỏi: “Vương phi thông tuệ, đôi lời đã có thể rõ ràng.”

“Vậy nếu ta ngu dốt thì sao?”

“Nếu như ngươi ngu dốt, bản vương sẽ không dùng ngươi.”

Từ Phong Cận khích lệ chính mình: “Tuy nhiên vương gia đối với ta cũng coi như rất tốt, lúc mới đến quả thật chuyện gì cũng không nói với ta, nhưng bây giờ còn nói với ta chuyện người Đông Chúc thích rượu thích ca không say ngây ngất không tan tiệc.” Hắn cảm thấy như vậy là quá đủ, lại nói: “Chỉ là không biết, khi nào vương gia mới có thể tin ta thật tâm.”

“Bản vương…”

Từ Phong Cận không chờ y mở miệng, cười nói: “Ta không gấp, trong lòng vương gia không có người khác, tất cả cơ hội đều là của ta, ta cũng không sợ có người cướp đoạt, nếu đến một người ta sẽ đánh một người, đến hai người ta sẽ diệt một đôi.” Nói xong còn muốn phất tay phụ họa, quả nhiên uống canh bổ có không ít sức lực.

Triệu Úc nói: “Ngươi cho rằng còn ở nam quán hay sao mà dám đánh người?”

Từ Phong Cận nói: “Ta mặc kệ bất kể là ai, chỉ cần không cùng ta cướp vương gia, ta sẽ không tính toán với người đó.”

Triệu Úc cười cười: “Ngủ sớm đi.”

“Chờ đã.” Từ Phong Cận nói: “Ta còn một vấn đề muốn hỏi.”

Triệu Úc ra hiệu cho hắn nói.

“Khoảng thời gian từ đó tới nay, ta ở trong lòng vương gia có sự thay đổi không?”

Triệu Úc không nói lời nào, dường như trong lòng còn có nan đề chưa giải, đành phải nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Từ Phong Cận thấy y không nói lời nào, trong lòng vui vẻ, đến gần: “Vương gia không nói lời nào là ngầm thừa nhận?”

Triệu Úc trở mình đưa lưng về phía hắn.

Từ Phong Cận liền kéo đầu, đưa tay khoát lên cánh tay y nhẹ nhàng lay động: “Đúng không?”

Triệu Úc như trước không nói một lời, Từ Phong Cận lại hỏi: “Vương gia sao nhăn nhăn nhó nhó như cô nương nhà người? Có thì có không thì không, nam tử hán đại trượng phu, nên quang minh chính đại, vương gia ngọc thụ lâm phong là một nhân tài không nên như vậy…” Hắn một khi đã lải nhải là nói liên mồm không dứt, líu ra líu ríu như tước điểu trong rừng.

Triệu Úc bất đắc dĩ than nhẹ, lần thứ hai xoay người nhìn thẳng hắn, thấy ánh mắt hắn dịu dàng lấp lánh, liền vươn tay đem đầu hắn ấn vào trong ngực, lúc này trong phòng mới triệt để yên tĩnh lại.

Qua một hồi lâu, mơ hồ lại nghe thấy tiếng nói, “Vương gia ép chặt quá, ta thở không nổi, ngài muốn ép ta đến chết để không phải trả lời?”

Triệu Úc chỉ nói mỗi tiếng “Ừ”, rồi không đáp lại câu nào nữa.

Từ Phong Cận cọ xát trong lồng ngực y: “Vương gia có thể nói cho ta biết, tên thế tử kia tới đây làm gì?”

Ngón tay Triệu Úc xuyên qua mái tóc mềm mượt của Từ Phong Cận: “Tiêu thế tử có quan hệ với Phùng Cánh, tuy nhiên cũng chỉ là một con cờ của lão, không cần quan tâm.”

Từ Phong Cận gật gật đầu: “Vậy hắn…. thật sự yêu thích vương gia sao?”

“Ta không biết.” Triệu vương gia thầm nghĩ: Ngay cả ngươi ta còn không biết thật hay giả, nào có tâm trí quan tâm người khác.

Từ Phong Cận bĩu môi: “Vậy ta nên ứng đối ra sao?”

“Tùy ý vương phi, trêu đùa với hắn cũng không sao.”

Ngày kế Triệu Úc phải tiến cung một chuyến, Từ Phong Cận ngủ thẳng tới trưa mới lôi sách ra học, bây giờ hắn không lười biếng nữa, chỉ hận không thể mỗi ngày ngồi xổm ở ngoại trạch đọc sách, để Triệu Úc mọi thời mọi khắc đều có thể nhìn thấy. Tuy nhiên hôm nay chưa đợi được Triệu Úc, đã chờ được Tiêu Địch.

Từ Phong Cận trợn trắng mắt lên, làm như không nhìn thấy, còn kêu Sầm Linh đi đóng cửa sổ.

Tiêu Địch bước vào thư phòng, chủ động tiếp lời: “Vương phi dường như không muốn nhìn thấy ta?”

Từ Phong Cận nói: “Sao có thể chứ, chỉ là bên ngoài gió lớn, lật hết trang giấy đẹp ta vừa mới viết.”

Tiêu Địch nhìn hàng chữ như gà bới trên xấp giấy, ghét bỏ nói: “Vương phi dường như có địch ý đối với ta?”

Từ Phong Cận: “Lời này ta phải nói mới đúng, lẽ nào thế tử nhìn ta không vừa mắt?”

Tiêu Địch không che giấu tâm tình, hừ mũi nói: “Không nghĩ vương phi có thể nhìn ra.”

Từ Phong Cận đáp: “Ngươi cho rằng ta mù hay ta ngốc? Ta ngày ngày đều lưu ý tới Úc Lang, người khác có ý đồ xấu với y ta đều có thể nhìn ra được.”

“Ta không có ý đồ xấu.” Tiêu Địch nghe thế phản bác, lại nói: “Vương phi mới kết duyên với vương gia có vài ngày, sợ rằng còn kém xa với tình cảm gắn bó giữa chúng ta thủa niên thiếu.”

Từ Phong Cận vỗ bút lên bàn: “Thiếu niên quen nhau thì thế nào, ta và vương gia quen biết, một người chưa gả, một người chưa có ý trung nhân, vừa gặp đã thương, kết thành vợ chồng, hẹn nhau tam sinh tam thế, đời này đầu bạc, sao phải quan tâm ngươi tới sau hay tới trước? Bây giờ ngươi mới là người đến sau, lại còn dám ngồi lên đầu ta?”

Tiêu Địch tuổi tác còn nhỏ, bị hắn nói tới sững sờ, đành phải đáp: “Vương gia xử sự ôn nhu, trong lòng còn có tình ý với ta cũng là tự nhiên.”

Từ Phong Cận liếc mắt: “Sao y phải đợi ngươi?”

Tiêu Địch nghĩ hắn đã mắc câu, liền đắc ý nói: “Ta đây không phải là con trưởng, thuở thiếu thời ít có người bên cạnh nói chuyện, cha không thân nương không yêu, tới qua kinh thành hai lần, chỉ có Úc ca đối với ta hiền lành, khiến ta cảm thấy được thế gian này không phải tất cả đều lạnh lùng vô cảm, khi ta gặp phải khó khăn hiểm trở chỉ cần nghĩ đến Úc ca ta đều có thể bình tĩnh giải quyết, hơn nữa tên tiếng Hán của ta, cũng là do Úc ca đặt cho, ta yêu Úc ca…”

Từ Phong Cận không chờ hắn nói xong, đột nhiên hỏi: “Nói cách khác những năm gần đây, là phu quân ta khiến thế tử cảm thấy nhân sinh còn có lạc thú, nội tâm cảm kích?”

Tiêu Địch chân tình thực lòng: “Đúng thế.”

Đuôi lông mày Từ Phong Cận nhếch lên: “Vậy phu quân ta, chẳng phải là có ân với thế tử?”

Tiêu Địch nghi hoặc: “Ân tình?”

Từ Phong Cận vòng qua án thư, mời Tiêu Địch đi đến phòng khách, an bài Sầm Linh dâng trà, thổi thổi bọt trà tự tin nói: “Ta nghĩ thế tử đối với phu quân ta, không phải là tình ái.”

“Lời ấy của ngươi là có ý gì?”

Từ Phong Cận bày ra một bộ từng trải: “Ân tình hơn nửa trộn lẫn cảm kích, muốn báo đáp y, muốn theo đuổi y, nhưng không phải tình ái, tình ái tất phải là hai người biển cạn đá mòn đau khổ triền miên, không cần báo đáp hay quan tâm đến công danh lợi lộc. Nếu y là tiều phu, ta sẽ cùng y ngồi trong rừng mỗi ngày, pha trà nghe tiếng gió, nếu y là vương gia, ta liền cùng y phồn hoa, đối chén kim bôi.” Sau đó tận tình khuyên nhủ: “Thuở thiếu thời ta cũng có một vị ân công, người đó cứu tính mạng ta, dạy ta làm người, nếu không người đó, ta đã sớm đầu thai mười mấy hai mươi lần, nào có cơ hội cùng thế tử ở đây nói chuyện?”

Tiêu Địch bị hắn nói tới hỗn loạn: “Nhưng ta đối với Úc ca khác biệt.”

Từ Phong Cận gật đầu: “Đương nhiên khác biệt, bởi vì y có ân với ngươi, nếu như ta tìm được vị ân công đã cứu mạng mình, cũng nhất định báo đáp ân tình với người ấy, ngay cả đối với người nhà ân công cũng sẽ cung cung kính kính. Không cả ngày nghĩ cách gây xích mích ly gián, phá hoại tình cảm phu thê nhà người, lại càng không có bất kỳ ý đồ không an phận, nảy sinh tình ái.”

Tiêu Địch vốn chỉ muốn đơn phương, bị Từ Phong Cận nói như thế nghĩ lại cũng thấy có chút đạo lý. Đúng lúc này Triệu Úc vào cửa, chẳng biết đã trở về khi nào, thấy Tiêu Địch cười cười nói: “Tối hôm qua thế tử có nghỉ ngơi tốt không?”

Tiêu Địch nói: “Rất tốt, đa tạ vương gia quan tâm.” Câu chuyện mà Từ Phong Cận bịa ra hắn nghe có chút lung lay, đúng lúc gặp phải Triệu Úc liền có chút lúng túng, chỉ nói chuyện phiếm vài câu, liền cáo từ lui ra, âm thầm suy nghĩ lại về tình cảm của mình.

Từ Phong Cận lung lay quạt, dựa lưng vào cửa viện nhìn bóng lưng Tiêu Địch đang dần đi xa: “Còn thật dám có tình ý với phu quân ta? Xem ta có dạy dỗ ngươi hay không.” Nói xong đi vào nhà, nhìn khuôn mặt Triệu Úc mang ý tứ sâu xa cười cười, liền hỏi: “Vương gia lại suy nghĩ bậy bạ gì?”

Triệu Úc nói: “Không có gì, vương phi mới vừa nói thuở niên thiếu có ân nhân cứu mạng?”

Từ Phong Cận: “Đúng thế, ân công sống ở kinh thành, chờ vị thế tử này đi, ta sẽ đi tìm ân công.”

“Ồ.” Tâm tình Triệu Úc dường như thật tốt, lại nói: “Vương phi thật sự sẽ không ôm bất cứ ý nghĩ không an phận với ân công của mình?”

Từ Phong Cận cười hắc hắc nói: “Vương gia yên tâm, ta kiếp này chỉ ôm ý đồ không an phận với vương gia thôi.”