Xe vừa dừng bên lề đường thì anh đã bị cô cầm cổ tay kéo về hướng cửa tiệm hoành thánh trước mặt.

Đồ ăn được bưng lên đầy đủ thì anh mới hoàn hồn lại,anh nhìn tô hoành thánh đầy hành lá trước mắt chân mày cau lại.

Thẩm Đường vẫn như thói quen quan sát nét mặt của anh tất nhiên là sẽ nhìn thấy chi tiết nhỏ trên gương mặt kia của anh,cô phì cười rồi nhanh miệng giải thích.

"Phần này là của tớ là nhân thịt bò.

Phần của cậu nhân tôm không hành lá đúng không, phục vụ sắp đem lên rồi"

Cô cứ thế nói liền mạch,sở thích của anh thế nào cô thuộc làu làu,trên tay cô cầm giấy ăn lau nhẹ đũa thìa cho anh rồi để bên cạnh anh.

Mọi nhất cử nhất động vô cùng thuần thục,ngay khi phục vụ đem lên phần của anh thì cô cũng giúp anh vắt ít chanh bỏ nhiều ớt.

Cứ thế cô hoàn thành xong công việc như một người mẹ chăm con rồi đẩy phần về phía Lục Viễn.

Xong việc cô mới ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh liền phát hiện suốt nãy giờ chỉ mình cô vừa làm vừa luyên thuyên còn anh thì ngồi thong thả nhướng mày quan sát cô chăm chú.

Trong căn phòng ăn đặt biệt trang bị thiết bị làm mát không khí,thời tiết mùa này vô cùng mát mẻ.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng ngần của cô bắt đầu chuyển sang màu đỏ mà là cực kì đỏ luôn ấy chứ.

Thẩm Đường nhất thời bối rối khi bị anh dùng ánh mắt  như vậy nhìn mình nên không quen,cô hơi ngại ngùng ho vài tiếng phá vỡ bầu không khí này.

Lục Viễn hơi khom về phía trước,trực tiếp dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cô.

" Người ta nhìn vào còn tưởng cậu đang theo đuổi tớ đấy , sở thích tớ ra sao mà cậu rành quá vậy"

Đột nhiên bị anh vặt trần tâm tư cô ngẫm nghĩ một hồi cũng tiến lại gần anh ,nâng đôi mắt bồ câu xinh đẹp lên cất giọng trịnh trọng.

"Ừm! tớ thích cậu thật mà"

Thật ra cô cũng là lần đầu thích một người nên về vấn đề tạo hoàn cảnh để tỏ tình gì đấy cô không rành lắm cũng không quan tâm.

Thời cơ đến thì cô cũng nói toạc ra thôi.

Thất bại thì mình lại cố gắng thêm vậy.

Nói thật ra từ khi còn nhỏ anh đã nhận vô số lời tỏ tình rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh phải vắt óc để suy diễn lời tỏ tình đường đột này của cô đấy.

Đâu phải anh không để ý đến tâm tư này của cô mà là nhiều lần anh phủ nhận không để nó vào lòng thôi ,bây giờ nghe từ miệng cô nói thì anh cũng tự hiểu.

Lục Viễn nhếch khóe miệng lên rồi cười thành tiếng,anh đưa tay gõ nhẹ lên chán của cô.

Nửa đùa nửa thật nói.

" Tớ còn lâu mới thích con nhóc như cậu, tớ cũng không nỡ làm tổn thương cậu đâu"

Ý của anh chẳng phải quá rõ rồi sao.

Anh không thích cô!.

,sợ từ chối cô thì ngay cả bạn bè cũng khó mà như lúc đầu.

Tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp chính là cảm giác vừa buồn vừa vui đấy.

Buồn vì anh không thích mình, còn vui vì anh không xem cô như những cô gái khác.

Vì những cô gái tỏ tình anh trước kia thì anh chỉ đồng ý cho vui,quen chỉ để tượng trưng lấy cảm giác nên không ngại làm tổn thương mấy cô gái đấy.

Còn cô thì anh không muốn làm cô tổn thương,nên mới nói với cô như vậy.

Có thể thấy anh đặc biệt đối xử thật tâm thật lòng với bạn bè của mình.

Không sao cả !.

,cứ xem như cô cũng như hơn mấy cô kia rồi.

Đây như là bước tiến tốt đi,cô sẽ cố gắng.

Cứ thế Thẩm Đường tự an ủi âm thầm trong lòng.

Cô khẽ hít thở sâu rồi nói.

" Tớ sẽ cố gắng hơn"

"!.

.

"

Lục Viễn cũng không biết đầu cô nhóc này suy nghĩ cái gì,nhưng mà quả thật anh vẫn chưa nghĩ đến vấn đề tình cảm với cô,lại càng không muốn làm cô buồn.

Nên anh cũng cười cười rồi lảng qua chuyện khác.

Ăn xong bữa sáng lần hai này thì cả hai cùng nhau trở về nhà.

Lục Viễn tiễn cô đến trước cổng rồi cũng quay gót đi về phía cổng nhà mình.

Thẩm Đường đứng đó lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của anh rồi thở dài.

"Ít ra mình cũng đã nói ra được rồi,bước tiếp theo mình phải tiến triển nhanh hơn mới được"

"!.

.

"

Đúng như dự đoán một tuần bảy ngày thì sáu ngày cô đều có mặt tại nhà họ Lục.

Đến nỗi cô ra ra vào vào người ngoài nhìn vào,còn tưởng đây là nhà của cô ấy.

Cứ thế trôi qua cũng được được 1 tuần cô chạy qua chạy lại rồi.

Hôm nay là thứ 2 theo thường lệ cô ăn sáng xong rồi lại chạy qua bên nhà họ Lục,theo thói quen đi ra phía sân sau nhà.

Quả nhiên nhìn thấy anh đang ngồi trên xích đu đọc sách.

Thẩm Đường rón rén nhấc chân nhẹ nhàng đi về phía sau lưng định hù để anh giật mình.

Nhưng cô còn chưa kịp lên giọng thì đã bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm,đôi mắt ấy tả sao nhỉ chính là kiểu nhìn mấy đứa nhóc ẫu trĩ đấy.

"Cậu có thể đổi trò được không,ngày nào cũng là cái trò trẻ con này "

Cô nàng bĩu môi rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dáng dài nhưng lại ôm chọn vòng eo nhỏ nhắn,trông cực kì tôn dáng.

Đôi chân trắng nõn khẽ đung đưa theo nhịp, cất giọng buồn tủi.

" Cậu không thể giả bộ để tớ hù một lần sau"

"Không"

"!.

"

Ok cậu đủ dứt khoác.