Bạn Trai Gấu Trúc Khó Nuôi

Chương 26: 26 Dám Giành Đồ Ăn Với Gấu Trúc

Giang Duy vớt lá trà trúc đã ngâm ra khỏi nước, lại không dám dùng hết trong một lần, cũng không thể dùng dị năng biến lớn, số lượng lá trà trúc ít đến đáng thương được Giang Duy cẩn thận cắn nát, trộn vào trong cơm, lại thêm vào một ít rau dưa thịt thà, sau đó cẩn thận cho trong vào nồi rồi hấp lên.

Đối với con gấu trúc nào đó ở trước mặt mà nói, không thể ăn bất kỳ thứ gì khác ngoài tre trúc, tuy là thức ăn bình thường sẽ tiêu hao dị năng của Hùng Trì Viễn, nhưng thức ăn bình thường có thể duy trì sức sống, cân nhắc hai phía, thì vẫn cần phải ăn những thức ăn bình thường.

Giang Duy vừa đút thêm than gầy vào bếp lò vừa nói: "Hùng Trì Viễn, xem thử hạch thú đi, năng lượng tích lũy trong hạch thú có thể khôi phục lại dị năng, nhất định có thể bù đắp lại sự tiêu hao của thức ăn bình thường.

"

Giang Duy mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một vài viên hạch thú nhỏ có hơi trong suốt, hạch thú chứa nguồn năng lượng của dị thú, là sự kết tinh tồn tại trong thân thể dị thú, bên trong thân thể của thú hóa cũng có.

Lúc đầu dị thú cũng chưa tiến hóa đến mức có dị năng đặc thù, nên hạch thú có hơi mờ và có phần trong suốt, sau khi cấp bậc của dị thú tăng lên, thì sẽ xuất hiện các thuộc tính, thuộc tính khác nhau khiến màu sắc của hạch thú cũng khác nhau, dị năng giả có thuộc tính hóa thú có thể sử dụng hạch thú có thuộc tính của dị thú để nâng cao dị năng.

"Hãy lạc quan lên, nếu dị năng của anh được cải thiện, không chừng sẽ không cần ăn trúc vẫn có thể khôi phục lại hình dạng con người.

"

Hùng Trì Viễn gật đầu, đặt lòng bàn tay dày lớn hơn móng mèo vào trong lòng bàn tay của Giang Duy, bao phủ lên mấy viên hạch thú kia.

"Từ từ hấp thụ sức mạnh khi đã cảm nhận được, nhất định tốc độ phải thật chậm, nếu nhanh thì rất dễ bị ảnh hưởng tiêu cực của hạch thú.

" Giang Duy lập tức dặn dò.

Hùng Trì Viễn bình tĩnh gật đầu với Giang Duy, khi đã cảm ứng được sức mạnh của hạch thú, hắn cảm thấy một loại sức mạnh rất lớn nằm sâu bên trong, sức mạnh khổng lồ bên trong hạch thú như muốn lập tức vọt thẳng vào người hắn, bị hắn nhanh chóng cản lại, sau đó mới từ từ hấp thu.

Đến khi Hùng Trì Viễn đã hấp thu xong rồi, Giang Duy nhìn chằm chằm vào Hùng Trì Viễn: "Thế nào rồi?"

Hùng Trì Viễn quay đầu lại, đang định tìm chỗ để viết chữ xuống, thì lập tức Giang Duy đưa qua một tấm bảng nhỏ, nét chữ của Hùng Trì Viễn liền hiện lên trên tấm bảng nhỏ: "Dị năng không gian đã tăng lên, nhưng hình dạng lại không thể thay đổi, cũng không thể biến lại thành hình người.

"

"Xem ra tôi cũng đã hiểu được một chút về tình trạng của anh.

" Giang Duy suy nghĩ một lúc, vuốt ve phần sau lưng của gấu trúc.

"Tôi cảm thấy dị năng không gian và trạng thái thú hóa của anh hoàn toàn tách biệt với nhau, so với dị năng giả thú hóa khác thì lại không hề giống nhau, sở dĩ dị năng giả thú hóa đều là vì hóa thú mới có được dị năng, cũng chỉ khi ở hình dạng thú hóa thì dị năng mới được phát huy một cách tốt nhất, có thể là như lời anh nói dị năng anh có được là xuất phát thì dị không gian.

" Giang Duy tiếp tục nói.

"Hơn nữa, ăn vào một ít cây trúc có thể khiến cho anh ở hình dạng gấu trúc nhỏ biến thành hình dạng lớn hơn, có lẽ nếu đủ lượng trúc cần thiết thì anh mới có thể biến lại thành hình người, trong khi thú hạch bình thường có thể dùng để tăng dị năng không gian của anh, thức ăn bình thường có thể giúp anh duy trì sự sống nhưng lại tiêu hao dị năng của anh.

" Sau khi Giang Duy nói xong, khóe miệng co giật nhẹ lắc đầu, thật là lộn xộn, bây giờ muốn hiểu rõ được thật sự là không dễ dàng chút nào.

Hùng Trì Viễn nhìn Giang Duy thì cười khẽ, miệng của gấu trúc có hơi cong lên.

Giang Duy vừa lúc nhìn thấy, trái tim nhỏ bé của cậu bị khóe miệng hơi cong lên của gấu trúc nào đó chọc vào, cậu vươn tay nâng cằm của gấu trúc, nhìn chằm chằm vào miệng gấu trúc, không tự chủ mà lấy tay gãi gãi xuống cằm gấu trúc.

"! "

Hùng Trì Viễn lấy chân gấu đẩy cổ tay Giang Duy, trong lòng thở dài một tiếng, vậy là xem hắn như mèo sao?

Quả nhiên vẫn phải nhanh chóng tìm được một ít cây trúc.

.

Sau khi Giang Duy đã vừa lòng khi gãi gãi dưới cằm của quốc bảo, cậu vỗ vỗ phần phía sau lưng của Hùng Trì Viễn: "Nói cách khác, món ngon gì đó, vẫn có thể ăn được!"

Nói xong, Giang Duy vươn tay ra, một cái bàn lớn liền xuất hiện ngay bên cạnh, mười mấy loại thức ăn ngon liền xuất hiện ngay trên bàn, bởi vì dị không gian có chức năng giữ nguyên trạng thái vật chất của những vật chứa bên trong, hình dáng của những thức ăn này đều giống y như lúc Giang Duy bỏ vào, tỏa ra mùi hương và nhiệt độ.

Giang Duy vẫn chọn những món ăn ngon để biến lớn hơn, đặt Hùng Trì Viễn xuống một vị trí còn trống trên bàn, lấy cái nĩa đưa cho Hùng Trì Viễn: "Không cần biết sẽ tiêu tốn dị năng nhiều hay ít, cứ ăn thoải mái, tốt nhất là có thể ăn no để tiếp tục sống, sau đó cố hấp thu nhiều hạch thú để tăng cường lại dị năng.

"

Gấu trúc nào đó nhìn Giang Duy một hồi, tay gấu cầm cái nĩa chọc chọc lên miếng thịt dê và thịt bò, Giang Duy thấy vậy, thì cười đến híp mắt: "Kia là món tôi thích nhất, nếm thử đi.

"

Thật sự là dưới nụ cười tươi tắn của Giang Duy, chính là một sự cứng rắn, có lẽ sẽ bị Hùng Trì Viễn gặm xuống.

Vốn dĩ gấu trúc là động vật ăn thịt, chỉ vì không giỏi bắt mồi nên mới phải ăn cây trúc.

.

Giang Duy nhớ rõ mình đã từng nghe qua những lời nhận xét thế này, dường như gấu trúc trên bàn cũng không phải loại kén ăn, dường như có thể ăn tất cả mọi thứ trừ hải sản, trong lòng Giang Duy âm thầm nhớ kỹ, cậu có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, lần sau có thời gian thì nhất định cậu sẽ tự nấu.

Giang Duy nhớ kỹ, đồng thời Giang Duy nhìn tới con cá nướng lớn trên bàn, đột nhiên lại nhớ tới con gấu Bắc Cực đã từng cứu mạng mình kiếp trước, vậy thì có lẽ sở thích của con gấu Bắc Cực kia trái ngược với gấu trúc.

Mà Ngài gấu kia, có thân hình to lớn như vậy, chỉ cần há mồm là có thể nuốt vào sói tuyết lớn, không biết cái cảnh khi nó ăn cá nướng có đặc biệt to lớn hùng vĩ hay không nữa.

.

Đột nhiên động tác ăn uống của Hùng Trì Viễn hơi dừng lại một chút, hơi ngẩng đầu lên nhìn Giang Duy đối diện, hắn nhạy bén phát hiện ra là đáy mắt Giang Duy chợt lóe lên một cái rồi biến mất chỉ để lại cảm giác hoài niệm, ánh mắt kia đang nhìn mình, nhưng đáy mắt lại như không có hắn, trong chốc lát đã khiến ánh mắt của Hùng Trì Viễn trở nên u ám.

Đây đã là lần thứ hai, Giang Duy qua hắn lại thấy được người nào? Là người nào có thể khiến Giang Duy nhớ mong đến mức này chứ?

Nếu như nói đến phản ứng lần trước của Hùng Trì Viễn, dù Giang Duy có nghĩ đến ai đi chăng nữa, chỉ cần Giang Duy sống tốt thì sẽ không sao cả.

Hoàn cảnh bây giờ đã không còn như trước, một loại cảm xúc không thể lý giải cứ chiếm trọn nội tâm của Hùng Trì Viễn, muốn độc chiếm cả ánh mắt của Giang Duy, muốn mỗi lần cảm xúc của Giang Duy rung động đều sẽ là vì mình.

Đột nhiên Hùng Trì Viễn nhớ lại lời nói kia của Giang Duy khi ở trong đường hầm: "Tôi đổi ý rồi.

.

Tôi không thích anh nữa.

.

"

Đột nhiên trái tim Hùng Trì Viễn lại co thắt lại, lúc ấy theo yêu cầu của Giang Duy, thú nhận quá khứ đen tối của mình trước mặt cậu, có khi nào chuyện này đã lại thay đổi suy nghĩ của Giang Duy hay không?

Còn có cả nụ hôn kia.

.

Có phải phản ứng khi đó của Giang Duy quá thờ ơ rồi không, chỉ một mực chú ý đến nguyên nhân vì sao Hùng Trì Viễn biến thân, vì lý do gì lại không thể duy trì được hình người, mà ẩn ý đằng sau nụ hôn kia, có phải là Giang Duy cố tình lảng tránh hay không.

"Hùng Trì Viễn, ăn xong chưa?" Giang Duy thấy động tác đang dừng lại của gấu trúc, lông mày có hơi nhíu lại, ăn ít hơn rất nhiều so với lần trước.

Hùng Trì Viễn rũ mắt xuống, tiếp tục lấy thức ăn trên bàn bắt đầu ăn, trong lòng cân nhắc có nên hôn lại lần nữa để xem thử hay không.

Thấy Hùng Trì Viễn tiếp tục ăn cơm, Giang Duy cũng cầm đũa lên ăn chung, mệt mỏi nửa ngày trời, nhanh chóng ăn xong rồi tắm rửa một chút là có thể thoải mái lăn vào trong chiếc chăn ấm để ngủ một giấc.

Một lúc sau, cơm lá trúc đơn giản nấu bên trong nồi hấp đã có mùi hương thơm ngát, Giang Duy cắn con tôm bóc vỏ khổng lồ một cái rồi đứng dậy, bưng bát cơm hấp lá trúc từ trong nồi ra.

Cơm hấp lá trúc vừa được bưng lên bàn, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, Ninh Bính Thần vội kéo theo túi ngủ có Trần Trạm bên trong, đột nhiên đá cửa xông vào, sau khi đi vào, thì để túi ngủ xuống một bên, sau đó nhấc chân đạp cánh cửa lại một cái, rồi quay người lại, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào một nửa đồ ăn còn lại trên bàn.

Ninh Bính Thần đã đói bụng mấy ngày nay, đột nhiên trên bàn lại bày nhiều món ăn ngon như thế, còn có cả một con tôm bóc vỏ khổng lồ, quả thật khiến một con hồ ly tham ăn như Ninh Bính Thần muốn điên cuồng.

Ninh Bình Thần kéo ghế ngồi xuống, không tự chủ mà vươn tay nắm lấy một cái cánh gà siêu lớn, vừa ăn vừa nói: "Tôi vừa mới bàn luận với Trần Trạm, trước tiên chúng tôi sẽ đi theo anh, coi như là bạn đồng hành trên đường.

"

Gấu trúc nào đó bị cướp thức ăn thì liếc mắt một cái, tay gấu vung lên, cánh gà siêu lớn trong tay hồ ly Ninh Bính Thần trong chớp mắt liền biến mất hơn một nửa, nếu không phải là hồ ly có dị năng hệ phong nên có tốc độ khá nhanh, thì có lẽ cái tay kia đã bị cắt mất.

"Đừng keo kiệt như vậy, cũng không phải là tôi ăn không chịu trả tiền cho anh!" Ninh Bính Thần nghĩ là do Giang Duy ra tay, nên vừa gặm cánh gà vừa hàm hồ nói.

"Tôi không có keo kiệt, một cái cánh gà có thể đổi lấy một tấm da hồ ly thì rất có lời.

" Giang Duy bưng bát cơm lá trúc để xuống trước mặt gấu trúc, thấy Hùng Trì Viễn chớp chớp mắt.

Miệng Ninh Bính Thần đang gặm cánh gà thì dừng lại, đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc, thật sự là muốn cướp lấy, nhưng cậu thật sự không phải là đối thủ.

Trước đó người này không ngừng đập cậu tới tấp như một món đồ chơi, thiếu chút nữa đã đập chết cậu, vừa rồi còn lặng im không tiếng động mà cắt mất cái cánh gà trong tay cậu, nếu không phải vừa rồi cậu cảm thấy một tia nguy hiểm lóe lên, chỉ sợ là cánh tay cậu sẽ khó mà giữ được.

Hơn nữa, thoạt nhìn thì rõ ràng là người này vẫn còn có ý nương tay, nhưng nếu thật sự người này nhìn trúng bộ da hồ ly, mà lại muốn giết chết cậu, thì thật sự là sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi khi tỉnh lại Trần Trạm thảo luận với mình, Ninh Bính Thần cũng tự ổn định lại cảm xúc, giả vờ như không thèm để ý mà tiếp tục gặm.

Đồng thời lúc này trong lòng Ninh Bính Thần không ngừng lẩm bẩm về lời nói khi đó của Trần Trạm, cậu nhất định phải để lộ ra dị năng của mình, hơn nữa phải ra vẻ thật tự nhiên, tỏ rõ mình có đủ tư cách để giao dịch.

Hùng Trì Viễn thấy cảnh này, đột nhiên bật cười, với sự quyến rũ thấp kém của con hồ ly này, thì có lẽ Giang Duy sẽ tự mình giải quyết được.

Hùng Trì Viễn không để ý đến con hồ ly này nữa, cúi đầu xuống nhìn cơm lá trúc do đích thân Giang Duy làm cho mình, Hùng Trì Viễn nhìn thoáng qua cái nĩa trong tay, nghĩ xem nên ăn thế nào, hay là nằm sấp xuống rồi ăn vào luôn?

Tưởng tượng một chút đến hình dạng mũm mĩm bây giờ của hắn, nếu thật sự làm như vậy, thì có lẽ sau này khi hắn khôi phục lại hình người, có thể Tiểu Duy sẽ cười nhạo hắn suốt đời.

Giang Duy nhìn gấu trúc trên bàn nhìn chằm chằm vào cái nĩa đang được bàn tay gấu cầm lấy, vẻ mặt rối rắm, cậu không chịu nổi mà ở một bên khẽ lộ ra hàm răng trắng của mình, cậu vươn tay ra cầm lấy cánh tay gấu trúc trên bàn, gác trên đầu gối của mình, cầm lấy cái muỗng múc cơm đưa tới bên miệng của gấu trúc.

"! "

Lòng Hùng Trì Viễn thầm im lặng, vừa há mồm ăn xong, thì muỗng tiếp theo đã được đưa qua, rồi lại há mồm ăn tiếp.

Thôi quên đi, được Tiểu Duy đút cho ăn thực sự là hạnh phúc.

.