Bản Tình Ca Buồn

Chương 15: Tuổi thơ bi thương – Âm mưu lặp lại

 Chương 15: Tuổi thơ bi thương – Âm mưu lặp lại

 

 

Năm đó, Hạ Thất Lăng bảy tuổi, An Thanh Đằng cũng bảy tuổi.

 

 Họ cùng học ở trường tiểu học Hoa Điền. Cậu bé ấy như một hoàng tử, đi đên đâu cũng đều được nâng lên đến trời xanh. Còn cô bé ấy như một nàng Lọ Lem, khi đám đông vây quanh cậu bé tan rã hết, cô bé mới âm thầm đến bên cậu, cùng cậu vượt qua những đoạn đường lầy lội. Khi vây xung quanh cậu bé là những cô bé gái xinh đẹp, cô bé lại âm thầm đứng sau lưng cậu, lặng lẽ nhìn họ tung hô, tán thưởng cậu.

 

 Mặc dù có khoảng cách về địa vị và thân phận, nhưng những ngày tháng ấy vẫn nhẹ nhàng trôi đi.

 

 Cho đến một ngày… lớp của họ có một học sinh nam mới chuyển về, cậu ta tên là Y Tùng Lạc. Đó là một hoàng tử bước ra từ cậu chuyện cổ tích, mang trong mình một phong thái vô cùng cao quý, khuôn mặt khôi ngô, dáng người cao ráo, dáng vẻ tao nhã, nhưng lại rất lạnh lùng. Khi vào lớp, Y Tùng Lạc không hề có ý định bắt chuyện làm quen với các bạn, cũng không có ý thích nghi với môi trường mới. Trong giờ nghỉ giải lao, lúc nào cậu ta cũng ngồi dựa lưng vào tường, nhìn ra khu vườn trồng toàn hoa trà ở bên ngoài cửa sổ hoặc lên cửa thoát hiểm, một mình ngồi lắng nghe tiếng gió thoảng qua.

  xem chương mới tại tunghoanh(truyenfull.vn

 Không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh, cậu bé ấy được sắp xếp ngồi cùng bàn với An Thanh Đằng. Không ngoài dự đoán, Y Tùng Lạc không thèm nói chuyện với cô bạn ngồi cùng bàn, cũng không vì thế mà gần gũi hơn với tập thể lớp. Nhưng kể từ lúc đó, An Thanh Đằng biết rằng, cậu ta không chỉ lạnh lùng, mà còn cố chấp, không thân thiện, chỉ thích ở yên trong cái thế giới của riêng mình. Mỗi lần cô ấy lỡ để tay vượt quá vạch giới hạn là y như rằng phải nhận ánh mắt sắc như dao cau của cậu. Có những lúc vô tình chạm phải áo của cậu ấy, thế nào cậu ấy cũng lạnh lùng nói: “Kể từ nay, đừng bao giờ động vào tôi, tôi không muốn có sự thân mật trên da thịt với bất kì ai khác!”

 

 Các học sinh trong lớp ai ai cũng rất hiếu kì về Y Tùng Lạc, đương nhiên bao gồm cả An Thanh Đằng. Dường như trên người cậu ta có ẩn chứa một điều bí mật gì đó không muốn cho người khác biết được. Dần dần, các bạn trong lớp đều biết được Y Tùng Lạc là con của một gia đình đơn thân. Từ bé đến lớn cậu ta được mẹ nuôi dưỡng, không có bố, cũng không biết bố mình là ai. Mẹ của cậu ấy không kết hôn, chỉ mải lo lắng cho sự nghiệp của gia tộc. Trải qua những nỗ lực không mệt mỏi, cuối cùng bà đã biến các sản phẩm của doanh nghiệp mình trở thành các sản phẩm có thương hiệu trên thị trường trong nước và trở thành một tập đoàn tài chính lớn. Tuy nhiên mẹ của cậu ta vẫn không chịu dừng bước, bà bắt đầu mở rộng thị trường ra các nước châu Âu, châu Mỹ…

 

 Sau khi biết chuyện của Y Tùng Lạc, có những học sinh trong lớp cố gắng nịnh nọt cậu ta, nhưng cũng có người lại nói xấu sau lưng cậu. Chỉ có điều, Y Tùng Lạc dường như đã quen với tất cả những điều này, thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, để rồi sau đó tách rời khỏi cái thế giới của những người khác, cô độc trong thế giới của mình.

 

 Ban đầu, An Thanh Đằng cũng như những bạn học khác, cực kì tò mò về Y Tùng Lạc. Cô ấy không biết trên đời này liệu có cái gì có thể thu hút được cậu con trai lạnh lùng và tao nhã này không. Tuy nhiên, một sự tình cờ đã làm thay đổi cách nhìn của cô về cậu ấy.

 

 Các học sinh tiểu học mỗi giờ giáo dục thể chất phải thực hiện rất nhiều bài tập rèn luyện. Lần đó, họ phải luyện tập chạy 50 mét. Phần lớn học sinh trong lớp dưới sự huấn luyện, chỉ dẫn của giáo viên đều đạt được yêu cầu. Hạ Thất Lăng sớm đã vượt qua môn này với thành tích cao nhất lớp, thế nên đã sớm ra chơi với các bạn nữ rồi, nhưng An Thanh Đằng thì không qua, cho dù có cố gắng thế nào cô ấy cũng không đạt được yêu cầu của giáo viên. Bởi vì cơ thể cô ấy rất yếu ớt, bình thường chỉ đi có mấy bước đã thở không ra hơi rồi. Vì vậy, sau khi tan học, cô ấy phải một mình ở lại sân vận động để tập luyện, hết vòng này đến vòng khác, mồ hôi cô ấy túa ra, hơi thở nặng nhọc.

 

 Đột nhiên, một cái bóng lao đến như tên bắn, sượt vào vai cô. An Thanh Đằng vì không tránh kịp nên bị hất văng ra ngoài. Cái bóng ấy chính là một nam sinh khóa trên, vì phải tham gia thi đấu thể thao toàn trường nên đã ở lại tập luyện.

 

 “Muốn chết à! Mày không biết đây là sân tập luyện của lớp trên sao? Nếu làm ảnh hưởng đến việc luyện tập của tao thì mày có gánh nổi trách nhiệm không hả?”, nam sinh đó hung hăng quát An Thanh Đằng.

 

 An Thanh Đằng nằm sấp trên đường chạy, ngây người nhìn người đó quát nạt mình. Sau đó, khi bỏ bàn tay đặt trên đầu gối ra, cô ấy mới phát hiện chân mình đã bị thương.

 

 Hạ Thất Lăng đã đi ăn Mac Donal cùng đám con gái từ lâu… giờ còn ai có thể giúp cô được đây? Mình còn có thể trông chờ vào người nào nữa đây? Lo lắng, những giọt nước mắt lã chã rơi.

 

 “Cái này… cho bạn!”, đột nhiên, một cái bóng cao cao phủ lên cái bóng của cô, hai cái bóng như lồng vào nhau dưới ánh chiều tà.

 

 An Thanh Đằng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, đó chính là Y Tùng Lạc! Cậu ấy đưa ra cho cô một chiếc khăn tay màu trắng. Trong mắt cô ấy lúc đó, có nước mắt, có sự cảm kích… nhưng hơn hết vẫn là sự kinh ngạc.

 

 “Nhìn bạn ngẩn ra kìa, tôi biết ngay bạn là người không biết băng bó vết thương mà!”, nói đoạn, cậu ta bỏ tay An Thanh Đằng ra, băng bó vết thương cho cô. Động tác của cậu ấy rất nhanh nhẹn và thành thạo nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm.

 

 “Cám… cám ơn cậu!”, cô nhìn cậu ấy, lí nhí nói, cứ như thể chỉ cần nói to một chút sẽ khiến cho người ngồi trước mặt cô tức giận.

 

 Băng xong vết thương, cậu ấy không nói thêm điều gì, đeo cặp lên vai rồi bỏ đi. Mặt trời đỏ rực ở phía chân trời, cái bóng lạnh lùng của cậu ấy ánh lên sắc vàng rực rỡ. Đó là ánh hào quang phát ra từ thiên sứ… cô tin chắc như vậy.

 

 

 ***

 

 

 “Thất Thất, hôm đó ở trên sân vận động, tôi đã nhặt được chiếc lông vũ của thiên sứ, màu trắng, mềm mại và rất đẹp!”, cô giơ lên chiếc khăn tay màu trắng đã được giặt sạch, như đang đắm chìm vào mộng tưởng, đôi môi bỗng nhiên hé nở nụ cười.

 

 Hạ Thất Lăng nghi hoặc, cướp lấy chiếc khăn tay trên tay cô: “Cái khăn mặt rách này á? Hừ, nếu cô thích, tôi có thể cho cô cả tá!”, nói xong, Hạ Thất Lăng ném chiếc khăn mặt lại cho cô.

 

 “Này, đừng có vứt nó xuống đất như vậy!”, cô nhặt chiếc khăn mặt lên, xót xa ôm vào lòng.

 

 Sau sự việc đó, Y Tùng Lạc vẫn lạnh lùng với cô như vậy. Nhưng cô đã không còn suy nghĩ về cậu như trước nữa, đồng thời cố gắng hết mức có thể để tiếp cận với thế giới riêng của cậu, mỉm cười tươi rói trước ánh mắt lạnh lẽo của cậu…

 

 Trong giờ học, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu. Giờ giải lao, cô âm thầm đi cùng cậu ấy lên lối cửa thoát hiểm, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió thổi qua. Tan học, cô lặng lẽ đi phía sau cậu, cùng cậu qua đường hầm, đi lên đường lớn…

 

 Tất cả đều yên tĩnh và hiền hòa như vậy. Thế nhưng, một giấc mộng êm đềm như thơ ca rồi cũng sẽ có lúc bị phá vỡ.

 

 “Sao cậu cứ đi theo tôi thế?”, đúng lúc cô cũng rẽ sang đường, Y Tùng Lạc đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, bực bội nói. Chắc chắn cậu ấy đã phát hiện ra cô luôn đi theo sau mình.

 

 “Tôi…”, đối diện với ánh mắt sắc lạnh kia, cô vội vàng cúi đầu bối rối. Rồi đột nhiên cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với cậu: “Có lẽ, chúng ta có thể trở thành bạn bè”.

 

 “Với cậu á? Cậu leo lên nổi không?”, cậu ấy nhìn cô khinh bỉ và lạnh lùng.

 

 “Những người bạn chân chính không phân biệt giàu nghèo, cao sang!”, cô mỉm cười, vẫn nụ cười hồn nhiên, “Tôi tin rằng chúng ta có thể trở thành bạn bè, bởi vì… tôi và cậu cùng cô đơn!”

 

 “Hừ, loại người như cậu lúc nào cũng tự cho mình là đúng!”, cậu ta lạnh nhạt, quay phắt người bỏ đi.

 

 Cô nhìn theo bóng dáng của cậu đang khuất dần, buồn bã nói: “Bởi vì, tôi và cậu giống nhau… đều là những đứa con hoang trong mắt người khác…”

 

 Khoảnh khắc ấy, bước chân dứt khoát của cậu bỗng nhiên dừng lại. Cậu chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào cô bé đang nước mắt nhạt nhòa trước mặt.

 

 “Nhưng cậu hạnh phúc hơn tôi nhiều! Hạnh phúc gấp trăm nghìn lần! Bởi vì mẹ cậu đã thành danh, còn mẹ tôi chỉ là một người giúp việc thấp hèn trong nhà họ Hạ. Có lẽ, sẽ có một ngày mẹ sẽ nói cho cậu biết ba của cậu là ai, còn ba của tôi… đã sớm căng buồm ra đi trên con tàu đầy rẫy những âm mưu và chôn thân trong những lời nguyền rủa độc ác! Ông ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại…”, cô nhìn Y Tùng Lạc,giọng nói càng nhỏ, càng như tắc nghẹn lại, khuôn mặt điềm tĩnh, chỉ có nước mắt vẫn tuôn rơi.

 

 Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cậu đột nhiên đau nhói, không hiểu là vì những giọt nước mắt long lanh như pha lê của cô hay là vì sự đau khổ ẩn giấu trong nội tâm của mình.

 

 “Vì vậy, cậu phải vui vẻ lên, cần trân trọng những gì mà mình đang có!”, nói dứt lời, cô đeo cặp lên vai, quay người bỏ chạy.

 

 Những bước chân rối loạn nhưng lại làm cho khóe môi của người đứng sau lưng cô nhoẻn cười.

 

 Về sau, An Thanh Đằng không còn lặng lẽ đi theo sau cậu ấy nữa… dường như cô đã an phận trở lại cuộc sống bình thường của mình. Chỉ có điều, thiếu đi những việc đó, tự nhiên cô cảm thấy có chút không quen.

 

 Cô gái ngồi bên cạnh cậu trở nên trầm lắng hơn trước, hay ngẩn ngơ hơn trước. Tuy nhiên, bản tính lương thiện của cô vẫn không chút nào thay đổi. Cô vẫn mỉm cười với mọi người, vẫn giúp bà lao công xách nước, làm vệ sinh.

 

 Có lẽ, cô và cậu ấy hoàn toàn không thể trở thành bạn bè. Cậu ấy là một thiên thần trong sáng, còn cô chỉ là một người phàm thấp hèn, không có đôi cánh trắng muốt, cũng không có ánh hào quang tỏa ra từ cơ thể. Giữa bọn họ, chỉ có một hố sâu ngăn cách mãi mãi không thể nào nhảy qua, hố sâu của thân phận. Cô nhìn lên bầu trời cao, nụ cười đắng ngắt.

 

 Cho dù có cô đơn đến đâu cũng chỉ có thể giẫm lên những chiếc lá vàng rơi rụng trên đường, âm thầm men theo con đường nhỏ trong trường.

 

 “Á”, đột nhiên, trong một nhà kho chứa củi bỏ hoang trong rừng hoa trà, có một cánh tay gầy guộc và bẩn thỉu thò ra, An Thanh Đằng sợ hãi hét lên, giật lùi về phía sau mấy bước. Cô cố nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh rồi từ từ đi về phía nhà kho, cẩn thận nhìn vào trong khe cửa. Tất cả mọi thứ bên trong, từng giây từng giây lại gần sát đến cô hơn, tim cô đập ngày càng nhanh… “Á!”, cô hét lên, thậm chí còn to hơn so với lần trước. Thế nhưng, lần này cô không nhìn thấy gì hết, trong nhà kho chứa củi, ngoài những cành củi khô mục nát thì hoàn toàn rỗng không. Vừa nãy cô hét lên chẳng qua là để lấy dũng khí cho chính mình.

 

 “Sao lại chẳng có gì thế nhỉ? Rõ ràng lúc nãy còn nhìn thấy có cánh tay người cơ mà! Chẳng lẽ lại là ảo giác của mình, hay là… có ma! Không thể nào, trên đời này làm gì có ma quỷ cơ chứ!”, trái tim cô vẫn cứ đập thình thịch liên hồi, nhưng mà cô tin chắc rằng thế giới này không thể có ma quỷ.

 

 Không nhìn thấy gì dị thường trong căn phòng này, tự nhiên tự cảm thấy không yên tâm. Vì thế cô định sẽ mở toang cánh cửa gỗ mục nát nhưng bị khóa kín kia ra. Cô chạy thật nhanh về nhà tìm một cái kìm rồi vội vàng quay lại. Hít một hơi thật sâu, cô liền dùng kìm cắt đứt ổ khóa đã gỉ sét kia… Cuối cùng cô cũng cắt đứt được ổ khóa, cô lấy chân đẩy mạnh cánh cửa ra, bụi bặm bay ra tứ tung, toàn bộ quang cảnh trong căn nhà kho chứa củi hiện ra trước mắt. Cô lấy tay khua khua bụi bặm ở trước mặt, từ từ đi vào bên trong… lẽ nào mình nhìn nhầm thật! Tại sao chẳng có gì thế này? Đang mải suy nghĩ thì phía sau cô có tiếng động vang lên.

 

 Cô nín thở quay người lại nhìn, “Á…”, tiếng hét hoảng sợ của một cô gái vang lên tận trời cao, bởi vì, vào khoảnh khắc lúc cô ngoảnh đầu lại, có một vật thể gì đó tròn tròn như trái bóng, tóc xõa… lao về phía cô.

 

 “Á… tránh ra! Tránh ra mau!”, An Thanh Đằng nhắm tịt mặt lại, cố sức đẩy cái thứ gì đó vừa lao về phía mình ra xa.

 

 “Đau… đau…”, á, sao cái đồ vật kia lại biết nói nhỉ? Cô mở to mắt nhìn, phát hiện ra “cái đồ vật” đó lại có cả mắt, miệng, mũi… nói chung là đầy đủ ngũ quan! Nhưng kì lạ là, trên tay của nó vẫn đang đeo một chiếc xích sắt nặng nề. Điểm khác biệt duy nhất giữa sinh vật này và con người đó là, nó cuộn tròn người lại, trông chẳng khác gì một con cóc. Tiến lại gần hơn để quan sát cho rõ, cô phát hiện hóa ra đó chính là một con người, chắc khoảng năm tuổi, nhưng lại rất khác so với những người bình thường. Nó là một quái thai, một người nhái!

 

 Một đứa bé mới tí tuổi đầu, sao lại bị nhốt ở đây, chịu đựng sự đối đãi không phải với con người như thế này?

 

 “Bạn… bạn là ai? Sao lại bị giam ở đây?”, cô bước lên phía trước, thận trọng dò hỏi. Đây đúng là một chuyện kì lạ, trong phòng chứa củi của trường lại đang giam cầm một cô gái quái thai! Hình như đã bị nhốt trong này rất lâu rồi. Nhưng rốt cuộc ai đã làm cái việc thất đức này? Mà cô gái kì lạ này là ai?

 

 “Này người bạn nhỏ, sao bạn lại ở đây?”, An Thanh Đằng kiên nhẫn hỏi.

 

 Cô gái người nhái ấy co người lại, ngồi im dưới chân An Thanh Đằng, đôi mắt vẫn còn ánh lên nỗi hoảng sợ và sự đề phòng. An Thanh Đằng đã hỏi mấy câu liền nhưng cô gái ấy đều không trả lời.

 

 “Bố mẹ của bạn đâu? Nhà bạn ở đâu?”, An Thanh Đằng tiếp tục hỏi.

 

 Đúng lúc ấy, hình như cô gái đó đã bắt đầu có phản ứng, cô gái lắc lắc cái đầu, đôi mắt ngây ngô nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm: “Bố… bố”

 

 “Bố? Bạn biết bố mình là ai không?”, An Thanh Đằng vội vàng quỳ xuống bên cạnh cô gái, sốt ruột hỏi.

 

 “Bố… bố…”, thế nhưng kết quả chỉ khiến cho An Thanh Đằng thất vọng lên đến tột đỉnh, bởi vì ngoài việc gọi mấy tiếng “bố… bố” ra thì cô gái này hoàn toàn không biết gì khác, hoàn toàn không thể cho An Thanh Đằng bất kì đáp án nào.

 

 Bây giờ phải làm sao? Tình thế thật là tồi tệ…

 

 “Bố… hiệu, hiệu trưởng…”, vào lúc An Thanh Đằng chuẩn bị tuyệt vọng thì cô gái ấy đột nhiên lắp bắp thầy hiệu trưởng.

 

 “Hiệu trưởng, bạn quen với thầy hiệu trưởng sao? Ông ấy là người như thế nào với bạn?”, An Thanh Đằng lại quỳ xuống bên cạnh cô gái người nhái, lắc lắc cánh tay yếu ớt của cô gái.

 

 “Bố… hiệu trưởng… ra ngoài, tôi… ra ngoài…”, lắp bắp mãi, đột nhiên cô gái ấy nhìn cô bắng ánh mắt cầu xin.

 

 “Cô muốn ra ngoài?”, An Thanh Đằng vừa mở to mắt nhìn cô gái, cô gái đã nhảy đến bên cạnh An Thanh Đằng, tóm lấy cánh tay cô, rồi không ngừng cào cào vào đôi giày trắng của cô, dường như đang cố sức van xin cô.

 

 Một người không nói được cái gì, vậy mà lại biết gọi hiệu trưởng! Lẽ nào cô gái ấy quen với thầy hiệu trưởng, hay là cô ấy có quan hệ đặc biệt với thầy? Nếu không, sao lại nhốt một đứa bé mới mấy tuổi đầu vào trong căn nhà bẩn thỉu, tối tăm ấy, giấu nhẹm không để ai biết đến?

 

 Xem ra, phải dẫn cô gái này đến gặp thầy hiệu trưởng thôi! Dù sao chuyện lớn thế này cũng không thể không báo cho nhà trường biết được!

 

 Thế là, An Thanh Đằng liền dẫn cô gái người nhái lên gặp thầy hiệu trưởng.

 

 Lúc này đây, cảm giác thương cảm, xót xa cho một cô gái dị hình bé nhỏ đã vượt qua khỏi nỗi sợ hãi ban đầu.

 

 “Được, em phải ngoan nhé, chị sẽ dẫn em đi!”, An Thanh Đằng thở dài, từ từ gỡ chiếc xích sắt trên người cô gái người nhái ra.

 

 An Thanh Đằng vốn định bế cô gái ấy đi, nhưng cô ấy lắc lắc đầu, lấy tay tóm lấy giày của An Thanh Đằng, miệng mấp máy như trẻ con mới học nói, nhưng người bình thường hoàn toàn không thể hiểu cô ấy đang nói cái gì.

 

 “À, khó khăn lắm mới được tự do, chắc là em muốn vận động cơ thể một chút chứ gì?”, An Thanh Đằng mỉm cười suy đoán, nào ngờ cô gái ấy lại gật đầu thật.

 

 Cứ như vậy, An Thanh Đằng đi xuyên qua các dãy hành lang dẫn đến phòng hiệu trưởng. Một con nhái với hai tay chống xuống đất, nhảy lóc cóc theo sau cô… điều này khiến cho An Thanh Đằng… giống như một thợ săn mang theo con vật cưng của mình vậy.

 

 Lúc đi đến hành lang của trường cũng đúng là lúc nghỉ giải lao giữa trưa. Học sinh các lớp ùa ra như kiến vỡ tổ, thế là chẳng mấy chốc trường học nhốn nháo hết cả lên.

 

 “Thanh Đằng, cháu làm cái gì vậy?”, đột nhiên bà lao công mà An Thanh Đằng hàng ngày vẫn xách nước và dọn dẹp nhà vệ sinh giúp hoảng hốt kêu lên.

 

 “Đâu… đâu có, cháu phát hiện ra một cô bé bị nhốt ở trong nhà kho chứa củi bỏ hoang của trường, vì vậy cháu mới phá cửa cứu cô ấy ra, bây giờ đang định lên phòng hiệu trưởng báo cáo ạ!”, nhìn thấy sắc mặt xanh tái của bà, An Thanh Đằng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

 

 “Cái con bé này…”, bà lao công nhìn cô gái người nhái, đôi môi như đang run lên.

 

 “Bà làm sao thế ạ? Bà biết chuyện của cô gái này đúng không?”, cô bắt đầu cảm thấy bất an như thể mình đã làm sai điều gì vậy.

 

 Bà lao công không nói gì, chỉ cúi xuống ôm lấy cô gái người nhái kia rồi chạy nhanh về phía phòng hiệu trưởng. An Thanh Đằng không biết chuyện gì đang xảy ra nên vội vã đuổi theo…

 

 “Rõ ràng là ông đã bảo đưa nó ra ngoài điều trị rồi cơ mà? Tại sao nó lại bị nhốt trong nhà chứa củi bỏ hoang? Ông nói mau đi!”, bà vừa xông vào cửa đã lớn tiếng trách móc thầy hiệu trưởng. Chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên An Thanh Đằng sợ chết khiếp, đứng ngẩn ra không biết nói gì.

 

 Thầy hiệu trưởng nhìn đứa bé nằm trong vòng tay của bà lao công, dường như thầy đã hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra, sự xấu hổ bao trùm lên khuôn mặt nghiêm nghị của thầy, rồi bỗng dưng biến thành cơn giận dữ: “Ai bảo các người lôi con bé ra đây hả?”

 

 “Không… không phải là bà ấy đâu, là em… em phá cửa rồi dẫn cô bé ấy ra đấy!”, An Thanh Đằng trước đó vẫn đứng ngây người ngoài cửa cuối cùng cũng rụt rè lên tiếng.

 

 “Là em? Học lớp nào, tên là gì?”, thầy hiệu trưởng quay sang nhìn An Thanh Đằng từ đầu đến chân rồi lớn tiếng hỏi.

 

 “Em, em là An Thanh Đằng, học lớp 1B…”

 

 “Em đến trường để làm gì? Là để học, chứ không phải để phiêu lưu!”, thầy hiệu trưởng mất đi sự trang trọng và hiền hòa thường ngày, hung dữ như một con sư tử. Một thầy hiệu trưởng ai nấy đều yêu quý trước kia đâu mất rồi? Cái người đang đứng trước mặt An Thanh Đằng kia sao mà xa lạ đến thế?

 

 “Thanh Đằng không sai! Ông đã đồng ý với mẹ của nó sẽ chăm sóc nó chu đáo, sẽ cho nó đi chữa trị, nào ngờ ông lại nhẫn tâm nhốt nó vào kho củi tối tăm, ẩm thấp! Nó vẫn là một đứa trẻ mà!”, đứa bé dưới chân bà lao công bắt đầu khóc thất thanh.

 

 Nhìn thấy cảnh này, thầy hiệu trưởng chợt mềm lòng: “Nó là con gái của tôi, sao tôi không muốn chữa trị cho nó khỏi bệnh cơ chứ?”

 

 Con gái? Cô bé này là con gái của thầy hiệu trưởng sao? Đúng là một tin giật gân!

 

 “Nhưng bác sĩ nói, đôi chân của nó cuộn tròn như vậy là do bẩm sinh, cộng thêm với việc sinh sống ở trong núi lâu ngày nên cho dù có cho ra nước ngoài cũng không thể chữa khỏi”, thầy hiệu trưởng cúi đầu thở dài.

 

 “Không thử làm sao mà biết được? Nói cho cùng, ông đều sợ nó sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của ông! Sợ nó trở thành vật cản trở ông tái hôn với người khác, cản trở việc thăng quan tiến chức của ông!”, bà lão nhìn thầy hiệu trưởng, giọng nói có sức uy hiếp ghê ghớm. Nhưng những điều mà bà nói rất có thể chính là chân tướng sự việc mà nhiều người không biết đến.

 

 “Bà nói cái gì? Nói gì thì nó cũng là con gái của tôi! Nhưng nỗi đau đớn của người làm cha mấy ai hiểu được? Bà cho rằng nó dễ trông đến thế sao? Tôi cứ không để ý là nó đập vỡ vòi nước trong nhà bếp, nghịch nước suốt cả ngày. Vừa đi làm về, tôi đã thấy nó ỉa đái khắp giường tôi, rồi thì nửa đêm đột nhiên mở mắt, phát hiện cái sinh vật bé nhỏ vẫn thường nằm cạnh mình đang bắt muỗi để ăn… có khác gì loài ếch nhái đâu… tôi thực sự không thể chịu nổi! Nếu cứ thế này sớm muộn gì tôi cũng sẽ sụp đổ!”, dường như bị chạm phải sợi dây thần kinh nhạy cảm ở nơi sâu thẳm trong lòng, thầy hiệu trưởng bắt đầu than thở. Tất cả những điều này đều khiến cho bà lão và An Thanh Đằng không khỏi ngạc nhiên.

 

 “Bố… bố…”, dường như cái sinh vật nhỏ bé kia cũng hiểu được những lỗi lầm của mình trước đây, nó bò đến bên cạnh thầy hiệu trưởng, giật giật gấu quần của ông và khóc nức nở. Thế nhưng bố của cô gái người nhái ấy vẫn ngoảnh mặt đi nơi khác, không thèm liếc nhìn cô lấy một lần.

 

 “Nó chỉ là một đứa trẻ, cho nên khó tránh khỏi có lúc nghịch ngợm, đợi nó lớn hơn rồi sẽ hiểu chuyện hơn!”, An Thanh Đằng đến bên cạnh thầy hiệu trưởng, trịnh trọng nói với ông: “Em tin rằng một đứa bé biết đau lòng, biết rơi nước mắt vì bố của mình, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ lương thiện! Mặt dù hiện giờ con bé chỉ khiến cho thầy phải suy nghĩ, phải buồn bực…”

 

 “Đúng thế, Thanh Đằng nói có lí!”, bà lao công nhìn tôi gật đầu tán đồng.

 

 “Chuyện gia đình tôi cứ để tôi tự giải quyết! Không cần các người phải lo!”, thầy hiệu trưởng nhìn ra cửa, ôm đứa bé lên ra hiệu cho hai người ra ngoài.

 

 Bà lao công định nói thêm điều gì nhưng cuối cùng lại không nói ra được. Bà đưa mắt liếc nhìn thầy hiệu trưởng rồi cùng An Thanh Đằng ra ngoài.

 

 “Bà ơi…”, An Thanh Đằng hỏi tiếp: “Bà có thể nói cho cháu biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với đứa bé kia không?”

 

 Bà lao công nhìn hành lang dài trước mặt, thở dài, sau đó kể đầu đuôi câu chuyện cho An Thanh Đằng nghe.

 

 Hóa ra, gia đình bà và gia đình thầy hiệu trưởng có quan hệ thân thích, vì thế những chuyện trong nhà thầy hiệu trưởng, bà lão đầu biết rõ. Cô bé người nhái bị dị hình như bây giờ là do đôi chân của cô bị cuộn tròn bẩm sinh, thứ hai là do con bé lớn lên cùng với lũ ếch nhái trong núi sâu. Sáu năm trước, mẹ của con bé vì bị người ta hiểu nhầm vụng trộm lăng nhăng ở bên ngoài nên bị gia tộc khinh bỉ, trách phạt. Vì thế sau này, bà ấy không chịu nổi những đàm tiếu thị phi nên đã bỏ trốn vào núi sâu sinh sống. Không ngờ lúc này bà ấy đã mang thai, chẳng bao lâu sau sinh ra một đứa con gái. Do nhiều năm sống cùng đám ếch nhái cạnh hang động, lại tách biệt với thế giới bên ngoài, con bé chỉ biết nói mấy câu tiếng người đơn giản, hơn nữa lại quen với tập tính sinh hoạt của loại lưỡng cư, dùng cái lưỡi dài để bắt muỗi và côn trùng, dùng hai tay chống xuống đất để đẩy người nhảy về phía trước… có thể nói con bé đã trở thành vua của loài ếch nhái. Mãi cho đến trước khi mẹ nó qua đời, bà ấy mới đưa nó quay lại thế giới loài người, một thế giới vốn thuộc về nó.

 

 Bố của con bé, tức là thầy hiệu trưởng sau khi làm giám định AND xác định quan hệ cha con xong đã chấp nhận con bé, nhưng do tách biệt với cuộc sống loài người quá lâu nên con bé không sao thích nghi được… Con bé có thể gọi đám ếch nhái đến là do đã sống quá lâu trong quần thể động vật lưỡng cư ấy, trên thân cũng tiết ra chất nhầy như ếch nhái, chính là thứ chất dính đặc biệt, mang theo mùi hương đặc biệt của giống loài đã khiến con bé trở thành vua của loài ếch nhái.

 

 Cái mà bố cô gái người nhái ấy cần là thời gian! Thời gian có thể thay đổi bản chất của cô ấy, cũng có thể khôi phục bản chất con người của cô ấy.

 

 

 ***

 

 

 “Nghe nói cậu đã làm một chuyện động trời!”, trong lúc hoang mang, bỗng nhiên một cái bóng chắn ngang trước mặt cô. Là Y Tùng Lạc! Thật là đáng ngạc nhiên, cậu ấy lại chủ động bắt chuyện với cô.

 

 “Ơ… tôi chỉ là một người ngoài cuộc, không biết rõ lắm về cả câu chuyện. Bà lao công vừa đi xong, cậu muốn biết thì đến hỏi bà ấy đi!”, nói xong, An Thanh Đằng mỉm cười tiếp tục bước đi.

 

 Thiên sứ trong giấc mơ của cô không hề có ý giữ cô lại, có thể cậu ta từ trước tới nay vẫn lạnh lùng như vậy, lạnh lùng đến mức khiến cho cô nản lòng.

 

 Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cho cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đi men theo hành lang, tinh thần vô cùng hoang mang. Đến khi định thần lại, cô mới phát hiện ra mình đã đến cửa thoát hiểm, nơi mà Y Tùng Lạc vẫn thường ngồi.

 

 Lẽ nào đi lâu như vậy mà vẫn không thoát khỏi sự lưu luyến với anh ta sao? Cô cúi đầu, nụ cười đắng chát.

 

 “Đây là địa bàn của tôi”, đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, “Gần đây toàn bị cậu chiếm lĩnh mất!”

 

 “Là cậu…”, cô quay đầu lại, chăm chú nhìn vào cậu ta.

 

 “Nhưng tôi người lớn không chấp mấy chuyện nhỏ nhặt đó!”, cậu ta nói dứt lời, cô liền nhoẻn miệng cười.

 

 Lần đầu tiên, một người lạnh lùng như cậu ta cũng có những biểu hiện đáng yêu đến như vậy!

 

 “Này, cái này cho cậu!”, bỗng nhiên một cái kem mát lạnh hiện ra trước mắt cô, là của Y Tùng Lạc đưa cho.

 

 Cô mở to đôi mắt, mỉm cười bối rối. Cô liền đưa tay đón lấy: “Cậu đúng là một chàng trai kì lạ!”, cô ngẩng đầu nhìn cậu bạn đang ngồi bên cạnh, nụ cười hồn nhiên nở trên môi, “Luôn mang đến cho người khác những kinh ngạc…”

 

 “Cậu cũng vậy!”, cậu ấy nhìn cô, quả quyết nói: “Có những lúc, cậu rất tùy tiện! Giống như những con thiêu thân, dùng sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể để lao vào ngọn lửa, đốt cháy thế giới này!”

 

 Nói dứt lời, hai người cùng cúi đầu, miệng nhoẻn cười vui vẻ.

 

 Một cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi qua, hai đứa trẻ ngồi ở cửa thoát hiểm trên tầng thượng, hai chân đung đưa trong không trung, mải mê mút cây kem mát lạnh. Lúc này đây, dường như khoảng cách hàng vạn năm ánh sáng giữa họ đã được thu hẹp lại, giống như hai con kiến đi về hai hướng khác nhau rồi bỗng nhiên gặp lại sau rất nhiều năm sau đó, chúng vui vẻ thò những cái xúc tu ra, kể cho nhau nghe những câu chuyện bất diệt về tình yêu.

 

 “Kìa, cậu mút chậm thế, kem chảy ra đầy tay rồi kìa!”, cô gái nhỏ mỉm cười nhắc nhở cậu bé đang ngồi cạnh.

 

 “Ờ!”, cậu bé ngạc nhiên thốt lên, sau đó lấy chiếc khăn tay trong túi mình ra.

 

 Nào ngờ, cô gái nhỏ đã tóm lấy bàn tay cậu, rồi thè lưỡi ra, liếm sạch những vết kem chảy ra trên tay cậu.

 

 “Cậu ở bẩn thế!”, cậu bé ngạc nhiên thốt lên trước hành vi đặc biệt này của cô.

 

 “Đừng sợ! Như vậy thì tay cậu sẽ vĩnh viễn còn sót lại mùi vị nước bọt của tôi! Đây là món quà đầu tiên, cũng là món quà duy nhất tôi dành tặng cậu! Mặc dù nó không đáng giá nhưng nó lại là món quà có một không hai trên đời này!”, cô nhìn sâu vào đôi mắt của cậu, nhoẻn miệng cười thân thiện.

 

 “Đồ ngốc! Mất vệ sinh quá đi! Làm thế cậu sẽ không khỏe mạnh được đâu!”, cậu ấy cau mày, lườm cô một cái, nhưng hơn hết vẫn là một sự yêu thương ánh lên trong ánh mắt.

 

 Mùa hè, những nụ hoa từ từ hé mở, những cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua… Một cậu thiếu niên với mái tóc màu bạc bay bay trong gió, nhẹ nhàng đứng phía sau bọn họ, đôi mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ. Khuôn mặt của cậu rất tĩnh lặng, không một chút gợn sóng, thái độ kiêu ngạo quen thuộc. Cậu đứng trong ánh hoàng hôn rực rỡ, cô độc và lạnh lẽo.

 

 Tử thần!

 

 “Đằng Nhi của tôi, đừng mê muội! Cảnh tượng này chỉ là một phần tăm tối trong quá khứ, một ánh dương tàn màu đỏ rực còn sót lại…”, cậu ta nhoẻn miệng cười, hai tay đút vào túi và lặng lẽ bỏ đi.

 

 Về sau, Y Tùng Lạc và An Thanh Đằng trở nên vô cùng thân thiết.

 

 Cô dẫn cậu ấy đi chơi, cả hai cùng chơi nhảy lò cò, nặn đất sét… Nhưng nơi mà họ hay đến nhất vẫn là ngọn núi phía sau trường tiểu học Hoa Điền, ở nơi ấy có những con đường ngập tràn lá khô, có những chú chim nhỏ bay đến sinh sống, hát ca, quan trọng hơn nữa đấy là nơi họ đã lập bia mộ cho con kiến nhỏ chẳng may An Thanh Đằng đã giẫm phải… Những chuyện này đều hết sức ngốc nghếch, nhưng An Thanh Đằng lại tỏ ra sức cố chấp đối với những chuyện như thế này, cho dù ai có khuyên ngăn, cản trở, cô ấy cũng vẫn làm cho bằng được.

 

 “Tại sao cậu lại ngốc như vậy?”, Y Tùng Lạc đứng bên cạnh cất tiếng hỏi.

 

 “Cậu chưa từng nghe nói đến một truyền thuyết sao?”, An Thanh Đằng ngừng tay, quay đầu lại hỏi Y Tùng Lạc, “Những linh hồn có bia mộ mới được lên trên trời! Mặc dù những cái bia mộ này rất cũ kĩ, nhưng nó lại là cái thang duy nhất bắc lên trên trời. Nếu không, chúng sẽ mãi mãi là những linh hồn cô đơn, lang thang không nhà!”

 

 Cậu ấy không nói thêm điều gì, lặng yên lắng nghe, lặng yên nhìn cái bóng nhỏ bé kia luôn chân luôn tay, chuẩn bị đưa tiễn một linh hồn thấp hèn lên trời.

 

 

 Cậu ấy rất thích lén lút đi theo sau một cô gái nhỏ, làm những việc mà cô ấy đã làm: nhảy lò cò, nặn đất sét, lập bia mộ cho một con kiến đã chết… từng bước chân của cô ấy, cậu đều nắm rất rõ, đều tỉ mỉ làm theo, đơn điệu nhưng rất vui vẻ.

 

 Thế nhưng về sau, phần lớn thời gian, cậu ấy luôn đứng thật xa sau lưng cô bé, yên lặng, cô độc trong những cơn gió lạnh buốt… bởi vì, bên cạnh cô bé giờ đã có một cậu con trai khác.

 

 

 

 

***

 

 

 “Nghe nói thầy hiệu trưởng lại nhốt con gái của mình vào nhà củi rồi!”

 

 “Đúng thế, trông nó như vậy, thả nó ra chỉ khiến cho thầy hiệu trưởng mất mặt”.

 

 “Hơn nữa nghe nói thầy hiệu trưởng lại chuẩn bị kết hôn rồi, là một thiên kim của một tập đoàn lớn. Có đứa con gái dị dạng như thế kia làm sao mà kết hôn được?”

 

 “Thực ra đứa con gái kia thật đáng thương, đó là do bẩm sinh đã thế, nó đâu được quyền lựa chọn”.

 

 Mới sáng sớm, An Thanh Đằng đến trường đã nghe thấy đám con gái bàn bạc xôn xao về chuyện này. Nghe thấy vậy, cô vội vàng đặt cặp sách xuống, đi lên phòng thầy hiệu trưởng.

 

 Vừa đi vào phòng hội đồng, An Thanh Đằng đã nhìn thấy bóng dáng người mà cô đang muốn tìm xuất hiện ở đầu hành lang.

 

 “Thầy ơi!”, cô thở hồng hộc, chạy đến trước mặt thầy hiệu trưởng.

 

 “Ừ”, mặc dù thầy vẫn còn không vui vì chuyện lần trước nhưng vẫn thể hiện ra phong thái của một người đứng đầu trong trường. Thầy mỉm cười gật đầu với cô: “Tìm tôi có việc gì?”

 

 “Nghe nói thầy lại nhốt cô bé vào trong nhà củi rồi đúng không ạ?”, cô đưa ánh mắt chất chứa sự hoài nghi về phía người thầy vẫn được mọi người kính trọng.

 

 “Đấy là việc riêng của gia đình tôi, em không cần phải tham gia vào!”, biết được An Thanh Đằng lại đến tìm mình vì việc của cô con gái người nhái, thầy hiệu trưởng liền tỏ ra không vui.

 

 “Thầy không thể làm như vậy được! Hiện giờ cô bé nghịch ngơm, phá phách là do còn cảm thấy tò mò, lạ lẫm với thế giới này! Mẹ cô bé khó khăn lắm mới đưa cô bé về cái thế giới vốn thuộc về cô bé, thế mà giờ thầy lại ném cô bé vào cái hố sâu không có giới hạn! Sao thầy nhẫn tâm thế! Điều mà cô bé ấy cần nhất bây giờ không phải là sự ẩm ướt, tối tăm, cô độc trong nhà kho! Thứ cô ấy cần nhất chính là một người cha! Cô ấy cần có sự thấu hiểu, cần có sự bảo vệ của người cha, cô ấy cần một người cha thực sự yêu thương cô ấy, một người luôn ở bên cạnh giúp cô ấy vượt qua những khó khăn gặp phải trong thế giới này! Thế mà thầy lại nỡ nhẫn tâm nhốt cô bé vào trong nhà củi tối tăm… Trên con đường trưởng thành, cái mà mỗi đứa trẻ cần nhất chính là một bờ vai rộng để nó có thể dựa vào. Hãy cho cô ấy tình yêu thương, nếu không thầy sẽ hối hận đấy!”, nói xong, An Thanh Đằng lau nước mắt bỏ đi…

 

 “Đấy là những lời nói thật lòng sao?”, đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: “Những lời nói với thầy hiệu trưởng đó?”

 

 An Thanh Đằng ngồi khóc hồi lâu ở cửa thoát hiểm, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Y Tùng Lạc liền ngẩng đầu lên. Từ đầu đến cuối, cô không hề lên tiếng trả lời.

 

 Cậu ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cô, đặt một nụ hôn trên trán cô rồi nhẹ nhàng nói: “Đấy cũng là tiếng trái tim tôi!”

 

 “Cậu nói đi, thầy hiệu trưởng có thả cô bé ấy ra không?”, nước mắt lưng tròng, cô chăm chú chờ đợi câu trả lời từ cậu.

 

 “Không biết nữa. Có rất nhiều chuyện chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi…”, Y Tùng Lạc nhẹ nhàng trả lời cô.

 

 Kể từ đó, mỗi khi Y Tùng Lạc và An Thanh Đằng đi lên khu rừng phía sau núi đều có cô bé người nhái lóc cóc nhảy theo sau, theo sau cô bé người nhái lại có cả một bầy ếch nhái… Cô gái nép mình vào trong cái bóng của chàng trai, còn chàng trai lại nép mình vào trong bóng hoàng hôn rực rỡ. Tất cả những hồi ức về tuổi ấu thơ ấy, thật thanh bình và tươi đẹp.

 

 Mặc dù thầy hiệu trưởng bỏ lỡ mất cuộc hôn nhân nhưng ông ấy lại có được một cô con gái người nhái ngày càng thông minh và khỏe mạnh.

 

 Trường tiểu học Hoa Điền là một nơi rực rỡ sắc màu, một nơi tràn đầy những cảnh sắc tuyệt diệu, nhưng cũng có những sự tối tăm âm thầm chảy qua ở một nơi sâu thẳm nào đó.

 

 Đúng vào lúc ấy, Hạ Thất Lăng liền hẹn Y Tùng Lạc ra ngoài. Hai cậu con trai chưa từng gặp mặt trước đây, nay hẹn gặp nhau, không phải vì tình bạn, mà ngược lại, họ ở hai thế đối đầu.

 

 “Thích động vào đồ vật của người khác chưa chắc đã là một việc xấu xa, tuy nhiên, nếu như cậu động vào một thứ gì đó của người có thói quen sạch sẽ thì cần phải chú ý hơn! Cẩn thận đấy… chơi lửa sẽ có ngày bị lửa thiêu!”, Hạ Thất Lăng ngồi trên xích đu, kiêu ngạo nhìn Y Tùng Lạc, nói thẳng không chút kiêng dè.

 

 Y Tùng Lạc nhìn xuống mặt đất, không nói điều gì. Rồi cậu từ từ ngẩng đầu lên, nói với Hạ Thất Lăng: “Cái mà cậu muốn nói, chính là An Thanh Đằng?”

 

 Lúc này, Hạ Thất Lăng liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt Y Tùng Lạc. Cái tên này, quả không hổ danh là người cùng được xếp thứ nhất ngang hàng với mình mỗi năm! Vốn cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một con mọt sách, nhưng hôm nay gặp mặt đúng là cho người khác phải nhìn bằng con mắt khác, cũng thông minh ra phết!

 

 “Hừ, đừng có hù dọa tôi. Trên đời này chẳng có thứ gì mà Y Tùng Lạc ta đây không thể động vào được!”, cậu ta lạnh lùng thốt lên, hai tay vẫn đút túi quần, quay phắt người bỏ đi.

 

 Hạ Thất Lăng tức giận nhìn theo cái bóng kiêu ngạo đang khuất dần, nụ cười đầy tà khí hiện ta trên khuôn mặt: “Cậu sẽ phải trả giá đắt vì sự ngông cuồng ngày hôm nay…”

 

 

 ***

 

 

 “Cô ta là đồ vật của cháu, cháu sẽ không cho ai cướp mất cô ấy đâu!Cho dù cháu không cần đến nữa, cho dù cháu có vứt bỏ đi chăng nữa, hay ném cô ta vào một góc nào đó để quên lãng… thì cháu cũng không nhường lại cho bất kì ai!”, Hạ Thất Lăng ngẩng cao đầu, thản nhiên nói.

 

 “Ai dà, đúng là độc tài! Quả không hổ danh là con cháu nhà họ Hạ! Cháu mới bảy tuổi mà đã như vậy, sau này chắc chắn còn tiến xa!”

 

 “Đương nhiên rồi!”, cậu ấy khẳng định chắc nịch. Thế nhưng, sự thực có đúng là như vậy không? Sự kiêu ngạo ấy rốt cuộc lừa gạt được ai đây?

 

 “Lăng Nhi, có muốn giữ An Thanh Đằng mãi mãi ở bên mình không?”, lão mỉm cười. Nụ cười ấy khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt, dường như mọi thứ trước mắt cứ thật thật ảo ảo.

 

 Lần này, lão phu nhân lại hướng những móng vuốt dưới chăn kia vào ai đây?

 

 “Không, cụ đừng có nhúng tay vào chuyện này! Chuyện riêng của cháu để tự cháu giải quyết!”

 

 Những ngày tháng sau đó, Hạ Thất Lăng sống trong sự bất an. Thế nhưng tất cả mọi việc xung quanh cậu vẫn rất yên bình, không hề có những cơn sóng lớn. An Thanh Đằng và Y Tùng Lạc vẫn vui vẻ bên nhau, bỏ mặc một mình cậu cô đơn trên mảnh đất băng tuyết, nơi không có cô bên cạnh. An Thanh Đằng vẫn mải mê đi tìm hình bóng của Y Tùng Lạc trên hành lang, bỏ mặc cậu cô đơn một mình nằm bò trên bậc cửa sổ, hít hít mùi vị của những cơn gió bay ngang qua…

 

 

 “Thanh Đằng, kết quả môn số học của em sa sút nghiêm trọng, cần phải cô gắng nhiều hơn mới được!”, thầy giáo số học đi đến trước mặt An Thanh Đằng, khuôn mặt nghiêm túc nói.

 

 “Vâng ạ…”, cô cúi đầu buồn bã đáp, rồi lập tức ngẩng đầu lên, kiên định nói với thầy giáo: “Thưa thầy, em nhất định sẽ cố gắng ạ!”

 

 “Ừ, thầy tin vào em!”, thầy giáo số học nháy mắt mỉm cười với cô, nụ cười tin tưởng và ấm áp. Nhưng Hạ Thất Lăng lại cảm thấy nghịch mắt với cảnh tượng này, lúc nào cũng thấy đằng sau nụ cười ấy có điều gì đó đáng ngờ.

 

 Thầy giáo dạy số học là em trai sinh đôi của thầy hiệu trưởng, do sự điều chỉnh của bộ giáo dục, giáo viên của trường tạm thời đang thiếu nên mời thấy về dạy thay một thời gian. Mặc dù thầy và thầy hiệu trưởng là anh em sinh đôi, nhưng giữa họ chẳng giống nhau chút nào. Nói về khí chất, thầy giáo số học thường hay liếc xéo nhìn người khác, trong khi đó thầy hiệu trưởng lại là người vô cùng nghiêm túc.

 

 “Thanh Đằng, tan học thầy sẽ phụ đạo cho em. Em là một học sinh thông minh, nếu có sự hướng dẫn của thầy chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh thôi!”

 

 “Ơ?”, An Thanh Đằng há hốc miệng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Có thật không ạ? Cám ơn thầy!”, cô ấy hân hoan nhìn thầy giáo.

 

 Hạ Thất Lăng cảm thấy khó chịu, nhưng không nói năng gì, chỉ cúi đầu nhìn vào sách của mình. Tất cả mọi thứ dường như đều hợp tình hợp lí, không có gì khiến cho cậu cảm thấy kì lạ cả. Mãi cho đến khi cậu biết được, địa điểm học phụ đạo của An Thanh Đằng là nhà của thầy giáo số học.

 

 Cần gì phải đi xa như vậy? Cậu đeo cặp lên vai, men theo con đường người ta chỉ để đến nhà thầy số học.

 

 Nơi mà thầy giáo số học sống là một khu nhà hoang vu cách trường bốn trạm xe buýt. Hạ Thất Lăng xưa nay chưa từng đi đến những nơi nghèo nàn như thế này, hoàn toàn không biết đường xá, nhà cửa nơi đây, vì vậy đi mãi, đi mãi mà vẫn không tìm thấy đường vào…

 

 Đúng vào lúc cậu đang nắm chặt hai tay, lưỡng lự không biết đi đường nào thì bỗng nhiên trong ngõ hẻm có một cái bóng lom khom bước ra, đó là chú Minh! Ông ta cúi đầu, hành vi mờ ám, chớp mắt đã biến mất trong những dãy nhà cỏ lụp xụp.

 

 Ông ta không ở nhà hầu hạ lão phu nhân, chạy ra đây làm cái gì nhỉ? Cậu nghi ngờ đi theo chú Minh vào trong ngõ hẻm, lần mò tìm đường đi tiếp. Xem ra, ở đây có rất ít người sinh sống, cũng rất ít người qua lại. Tường, mái đều cũ kĩ và mục nát.

 

 Cậu vừa đi vừa dừng lại quan sát, cho đến khi nghe thấy tiếng cười nham hiểm vang lên bên tai. Đó là âm thanh phát ra từ một bục cửa sổ thấp phía bên tay trái của cậu.

 

 Xuất phát từ sự tò mò, cậu đã dừng bước, kiễng chân nhìn vào bên trong khung cửa sổ. Đúng vào khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy như mình bị lấy mất linh hồn, toàn thân như bị tê liệt, đầu óc trống rỗng…

 

 Những móng vuốt ma quỷ kia cuối cùng cũng đã xòe ra… cậu quay đầu lại, lưng dựa sát vào tường nhà, từ từ ngồi phịch xuống đất. Đôi mắt của cậu như bị phủ một lớp sương mù dày đặc, tất cả mọi thứ trở nên mịt mờ trước mắt cậu. Nhưng, cảnh tượng ban nãy cậu nhìn thấy cho dù làm gì cũng vẫn không tiêu tan đi được.

 

 Một cô gái nhỏ nằm trên giường, cái chăn rách nát đậy kín nửa người cô, một dòng máu đỏ từ từ nhỏ giọt từ đôi chân để lộ ra ngoài, một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, vừa đếm tiền vừa nở nụ cười dâm đãng, cái nốt ruồi ở bên mép phải như đang lắc lư theo mỗi cái nhếch mép của ông ta.

 

 Ngày hôm sau, trong trường có tin đồn rằng An Thanh Đằng bị điên, không còn nhận ra ai hết. Cô ấy đã dùng bàn tay nhuốm máu tanh của mình để vứt bỏ hết những người cô yêu và yêu thương cô, bao gồm cả Lạc Lạc mà cô yêu mến nhất. Cô bé người nhái bị cô ấy đá lăn xuống khỏi cầu thang, bà cụ lao công bị cô xô ngã vào thùng rác, thầy hiệu trưởng tôn kính bị cô ấy dùng dao chặt dứt hai ngón tay. Lạc Lạc, người mà cô ấy yêu quý nhất cũng bị cô ấy ném ra khỏi thế giới của mình. Kể từ đó, hai người bọn họ không còn chung đường. Ngay cả đến ngày cậu ấy lên đường sang Pháp, cô ấy cũng không đến chào từ biệt cậu…

 

 Tất cả những chuyện này, chỉ có Hạ Thất Lăng biết được nguyên nhân, chỉ có cậu ta là hiểu rõ nhất, biết rõ nhất chân tướng sự việc.

 

 Trong buổi sáng giá lạnh ấ Tùng Lạc đứng ở trước cửa nhà họ, mặc cho mưa gió táp vào mặt, vào thân thể. Hạ Thất Lăng lạnh lùng quan sát mọi thứ diễn ra qua kính cửa sổ. Cậu ta biết, cô ấy cũng đang nhìn, thậm chí đang khóc rất thảm thiết.

 

 Bên ngoài cửa sổ, một cậu con trai đứng dưới màn mưa, toàn thân ướt đẫm lúc nào không hay, chỉ có đôi môi vẫn đang lẩm bẩm một mình: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi chỉ cần em nhớ được khuôn mặt của tôi… suốt đời suốt kiếp này!”

 

 Cậu ấy cứ lẩm bẩm mãi như vậy, cho đến khi một người phụ nữ dáng vẻ cao quý chạy đến che ô cho cậu, đưa cậu lên chiếc xe hơi sang trọng rồi phóng vút đi trên con đường rợp bóng cây.

 

 Đúng vào lúc ấy, đằng sau một gốc cây to bỗng xuất hiện một cái bóng bé nhỏ chạy theo chiếc xe, không ngừng vẫy tay như tạm biệt. Cô ấy đi đôi dép bông trắng tinh, vừa khóc vừa chạy theo chiếc xe, nước mắt hòa vào nước mưa, chảy xuống miệng đắng chát… những bước chân ngày càng trở nên nằng nề, và cuối cùng cô ấy ngã nhoài ra đất, đôi dép nhung hình con thỏ trắng với hai cái tai dài vĩnh viễn chìm vào đám bùn đất dơ bẩn…

 

 Ngày hôm đó, trên con đường rợp bóng cây dưới cơn mưa, cô ấy đã tiễn biệt Lạc Lạc mà cô ấy yêu quý nhất. Còn cậu, tiễn biệt một Đằng Nhi thân thương nhất với đôi mắt biết nói từ bục cửa sổ ngập tràn hoa cúc dại…

 

 Quãng thời gian mười năm, nói dài cũng chẳng dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, lại có thể khiến cho một cô thiếu nữ hay cười, hồn nhiên và vô tư trở thành một con người khác. Kể từ đó, cô ấy chỉ sống cho riêng mình…

 

 

 Kể từ đó, cô ấy lặng thầm tồn tại bên cạnh Hạ Thất Lăng, lặng lẽ như một con búp bê không còn con ngươi…