Edit & Beta: Hoa Tuyết

Lục Bá An nhớ, trước kia Từ Vọng không hay làm người khác tức giận thế này, hay nói chính xác là

khi đó cô chỉ biết giận dỗi người khác.

Không thể nhớ cụ thể từ khi nào, mà mỗi khi nghe thấy giọng nói hay tên của cô, thì anh lại vô tình

khựng lại hồi tưởng miên man.

“Từ Vọng, em đứng lên cho tôi!” Thầy dạy toán với mái tóc lưa thưa la to, cứ như mấy sợi tóc đó đều

dựng cả lên.

Từ Vọng hoảng hốt, lập tức đứng phắt dậy.

“Ngồi học mà không nghe giảng bài.

Em ở đây nhích tới nhích lui lén lút làm gì đó?”

Anh ngồi ở góc lớp, thấy cô sụp vai cúi đầu ngoan ngoãn đứng đó, rất vô tội và chân thành nhận lỗi:

“Xin lỗi thầy, chân của em bị muỗi đốt, thật sự ngứa không chịu được nên mới nhúc nhích.

Em bảo đảm

lần sau không như vậy nữa.

Em sẽ thoa thuốc muỗi để nó không có cơ hội, còn nếu vẫn bị đốt thì hết

tiết học em mới gãi, không bao giờ gãi trong giờ học nữa.”

Có người không nhịn được bật cười, thầy giáo nhất thời nghẹn lời, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại

thôi, cuối cùng tức tối trút giận lên mấy bạn học vô tội đang cố gắng nhịn cười: “Cười cái gì mà

cười, lo học đi!”

Anh thấy cô thừa dịp thầy giáo quay đi thì lặng lẽ ngồi xuống, cúi người gãi lung tung mấy cái sau

đó anh dũng kiên cường ngồi thẳng dậy, nét mặt đau khổ nhìn chằm chằm lên bảng.

Anh dời mắt, tiếp tục nhìn ra cửa sổ, trong mắt nhuộm đầy ý cười mà ngay cả bản thân cũng không

nhận ra.

Cô luôn vô tư hồn nhiên, thích cười thích nói, thích làm mấy chuyện mờ ám, nhưng lại rất nghe lời

thầy cô, đôi khi nghiêm túc nói một vài lời khiến người khác đỡ không nổi.

Anh đã từng gặp rất nhiều người, cô không phải là người đặc biệt nhất, chỉ là có chút đáng yêu đến

không ngờ.

Cô còn là người biểu dương chính nghĩa.

Trên con đường yên tĩnh rợp bóng cây, dưới ánh chiều tà, những chiếc lá vàng thi nhau rơi xuống.

nhét khăn vào mũi để tránh máu lại chảy tiếp, khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện với anh nên

không muốn rời đi, cứ lải nhải đi theo sau anh.

“Bạn Lục, thì ra tan trường về cậu cũng đi đường này à, vậy tại sao chưa bao giờ tôi gặp cậu thế

nhỉ.”

Bởi vì thực tế thì bọn họ hoàn toàn không cùng hướng, thường ngày cô không hề đi đường này.

“Tôi cảm thấy tên của cậu thật hay, vừa nghe đã thấy chững chạc rồi.”

“Mũi cậu không đau sao?”

Cô lắc đầu lia lịa: “Không đau, tôi chỉ bị nhiệt thôi.

Bây giờ thời tiết khô hanh, cậu cũng phải

chú ý nhé, không nên ăn đồ cay nóng, uống nhiều nước một chút, tuyệt đối đừng để bị nhiệt như tôi

đó.”

Đầu cô lắc qua lắc lại, chiếc khăn tay trắng tinh hình như lại thấm thêm chút máu đỏ tươi.

Anh

không kiềm lòng được đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô để cô đừng lộn xộn nữa: “Cậu có thể đừng nói

chuyện nữa không.”

Như bị niệm chú định thân, cả người cô lập tức cứng đờ, cách một lớp tóc dày vẫn cảm thấy tay anh

mềm mại ấm áp như bông.

Cô khẽ cắn môi, mặt đỏ như quả táo chín, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Đã hai ngày

rồi tôi không gội đầu, có thể tóc sẽ hơi dầu đấy.” Thật ra cô đang nói dối, đầu cô ba ngày rồi chưa

gội.

Anh im lặng chốc lát, rồi nhẹ rút tay trên đầu cô về.

Thời gian thật thần kỳ, cô tưởng như chẳng thay đổi gì, nhưng lại có vẻ đã khác rất nhiều.

Từ Vọng thấy nét mặt anh không tốt, bèn cười ha ha một tiếng: “Em nói sai chỗ nào, anh có thể nói

thẳng ra, chúng ta đều là người trưởng thành, đừng có hở một tí lại nổi giận chứ.”

Cô âm thầm lau mồ hôi lạnh, cố gắng xoa dịu bầu không khí nặng nề.

Cô có một tật xấu như thế,

thường hay nói vài câu không đúng chỗ, nếu cô không bồi thêm câu cuối thì đã không có chuyện gì

rồi.

Lỗi do phim ảnh và tiểu thuyết cả, trong trường hợp thế này không phải đều diễn vậy sao.

Cô vừa khẩn trương vừa bất an, rất giống nàng dâu nhỏ bị khi dễ, cứ như anh bắt nạt cô vậy.

Lục Bá An đôi khi thật sự muốn chẻ đầu cô ra để xem trong đầu cô chứa thứ gì: “Từ Vọng, nếu em thật

sự không muốn thì không ai ép em cả, hôn

nhân và gia đình chẳng phải là chuyện đùa.”

Nét mặt cô nghiêm lại, trịnh trọng nói: “Em biết đây không phải là trò đùa.

Anh cứ hỏi em có đồng ý

hay không, vậy còn anh, anh có thật sự muốn kết hôn không?”

Lâm Thư từng hỏi Từ Vọng sao bọn họ có thể gặp lại và hẹn hò.

Cô ậm ờ nói gặp gỡ và tiếp xúc trong

công việc, sau đó cứ thế tự nhiên ở bên nhau.

Cô không thể mở miệng nói bọn họ ở bên nhau là do một

lần say rượu ngoài ý muốn.

Cô và Lục Bá An tuy biết nhau từ niên thiếu nhưng tính ra thời gian chung đụng chẳng nhiều.

Anh chỉ

học ở trường trung học Xuân Thành một học kỳ, sau mùa tuyết rơi thì lại trở về nơi thuộc về mình.

Lúc anh đi, cô đã lấy hết can đảm để tỏ tình, cho nên đến giờ vẫn nhớ rõ anh đã từ chối cô thế nào.

“Từ Vọng, bây giờ cậu còn nhỏ, không biết mình muốn gì, nhưng tôi biết.

Tốt nhất cậu nên học hành

chăm chỉ, đừng nghĩ tới việc này nữa.”

Anh xem như đã rất dịu dàng với cô, đỡ lạnh lùng hơn với những người khác rất nhiều.

Sau đó sự dịu

dàng này đã trở thành hy vọng nhỏ nhoi của cô trong một thời gian dài.

Cô nghĩ, có phải đến khi cô

trưởng thành và biết mình muốn gì, thì bọn họ sẽ có cơ hội hay không.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô cũng chẳng biết mình mang tâm trạng gì mà lại đến Cảnh Thị làm việc,

không có hi vọng gì xa vời, chỉ có một mong đợi như giấc mơ, rằng sẽ gặp lại anh.

Đây có thể là định mệnh, Cảnh Thị rộng lớn như vậy, người trong cùng một thành phố cả đời cũng chưa

chắc có khả năng gặp nhau, vậy mà cô vừa đến đã gặp được anh.

Cuộc tương phùng diệu kỳ khiến cô không thể nào lại bỏ lỡ anh.

Lục Bá An sau khi trưởng thành càng đẹp trai hơn, lạnh lùng hơn, cũng càng khó gần hơn.

Nếu không

vì cái đêm say bí tỉ kia, thì chắc mãi mãi bọn họ cũng không thể có khả năng nào.

Lúc tỉnh dậy trên chiếc giường hỗn loạn, anh đưa lưng về phía cô cài nút áo sơ mi, giọng điệu cũng

như lúc này: “Chúng ta hẹn hò nhé.”

“Em cảm thấy vì cái gì mà tôi lại đứng đây.” Anh lạnh lùng nhìn cô.

Cô bình tĩnh đáp: “Em biết anh là người rất có trách nhiệm.

Em cũng biết mình nên xin lỗi anh, vì

cứ luôn xuất hiện bất ngờ làm gián đoạn kế hoạch cuộc sống của anh.

Nếu đổi lại là em, nếu bỗng

dưng có người bế một đứa bé đến tìm em, thì chắc chắn em cũng không thể chấp nhận được.

Mấy ngày

qua em đã suy nghĩ rất nhiều, em sợ sau này Nhất Nhất sẽ oán hận em, cũng sợ anh trách em, hình như

dù em có quyết định thế nào thì cũng là sai lầm.”

Cô biết nguồn gốc của tất cả những sai lầm này là do mình đã tự ý quyết định sinh Nhất Nhất.

Nếu cô

không sinh Nhất Nhất ra, có lẽ cô đã có một cuộc sống hoàn toàn mới.

Và anh cũng không phải chịu

trách nhiệm với một sinh mạng nhỏ mà bản thân không hề biết đến sự tồn tại, tiếp tục cuộc sống bình

lặng của mình.

Nhưng trước lời khuyên nhẹ nhàng của bác sĩ, rằng sau này có thể cô không làm mẹ

được nữa.

Không ai có thể hiểu được cô đã phải đấu tranh đau đớn thế nào mới đưa ra quyết định này.

“Lục Bá An, hay là anh nói cho em biết, em nên làm thế nào đi.”

Đêm đó, Lục Bá An ra về mà không hề nổi giận nữa, chỉ nhắc cô mau thông báo cho cha mẹ biết.

Anh nói: “Băn khoăn đúng sai không có bất kỳ ý nghĩa nào hết.

Em chỉ cần biết bây giờ em nên làm gì

thôi.”

Từ Vọng có cảm giác mình đang bước từng bước lên một con đường, phía sau bỗng xuất hiện một bàn tay

vô hình đẩy cô về phía trước.

Cô không biết mình muốn đi đâu, cũng chẳng có cách nào thoát khỏi bàn

tay đó.

Mà bàn tay kia cũng khiến cô trưởng thành sau một đêm, làm cô hiểu rõ có một số việc chẳng thể phân

biệt đúng sai..