Từ 21 tuổi đến 24 tuổi trong ba năm này quan hệ của Tạ Chinh và Trình Cố là chiến hữu, bạn cùng phòng còn thêm một tầng nữa là pháo hữu.

Chỉ nói riêng “Pháo hữu”, cũng không quá chuẩn xác, pháo hữu thì không lo lắng cho nhau, không nói tình cảm, làm xong vỗ mông rời đi. Nhưng Tạ Chinh cảm thấy mình và Trình Cố hiển nhiên không phải như vậy.

Từ lần thứ nhất tiến vào thân thể Trình Cố, Tạ Chinh quyết định mình phải có trách nhiệm.

Sau khi Trình Cố nghe nói vậy lại nằm trên đùi cậu, chơi đùa cái cằm của cậu nói: “Tôi cũng không phải con gái cậu chịu trách nhiệm làm cái gì chứ? Lấy tôi về nhà nuôi sao? Cậu nghèo như vậy không bằng tôi nuôi cậu đi.”

Tạ Chinh chưa bao giờ nói với Trình Cố gia thế của mình, hồ sơ của đội viên cũng không công khai. Khi trước Tạ Chinh ở trường quân đội bạn học đến từ tầng chót xã hội không ít, Tạ Chinh quan sát cuộc sống và thói quen của họ còn học được bộ dáng của họ. Sau khi đến tổ hành động đặc thù hoàn toàn không có thái độ công tử bột, lúc thường huấn luyện đặc biệt khắc khổ, chịu cực khổ còn hơn những người xuất thân từ gia đình nghèo khó.

Trình Cố có lần hỏi gia đình cậu làm gì, cậu thuận miệng mượn bối cảnh của người bạn cùng phòng lúc ở quân giáo áp dụng vào mình, nói cha mẹ đều là công chức ở một xưởng luyện thép, kinh tế nhà máy đình trệ chống đỡ không được phải về hưu. Trình Cố lập tức trấn an cậu, nói không có chuyện gì, thành viên của tổ hành động đặc thù sau khi cởi quân trang sẽ có một số tiền rất khả quan, cho ba mẹ dưỡng lão không có vấn đề.

“Vậy còn anh?” Tạ Chinh hỏi.

“Tôi cái gì?”

“Anh sẽ xuất ngũ sao?”

Trình Cố nở nụ cười: “Tôi không xuất ngũ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi thích nơi này.” Trình Cố nói: “Còn nữa, cha mẹ tôi có tiền hơn cha mẹ của cậu, họ không cần tôi dưỡng lão.”

Tạ Chinh không lên tiếng. Qua một quãng thời gian rất dài, khi Trình Cố quên mất đề tài xuất ngũ và dưỡng lão, Tạ Chinh mới làm bộ tùy ý nhắc tới tương lai.

“Tôi vẫn muốn ở lại tổ hành động đặc thù.”

“Hả? Không muốn leo lên tầng cao hơn?” Trình Cố đang luyện súng, ánh mắt chuyên chú hơn lúc bình thường càng thêm sức mạnh đầu độc lòng người.

“Cũng không phải.” Tạ Chinh nói: “Cứ rèn luyện thêm mấy năm đi, sau này có cơ hội sẽ suy nghĩ thêm có muốn leo lên trên hay không.”

“Cậu giống tôi, chắc cũng thích bầu không khí này.”

Tạ Chinh cười nhạt: “Coi như thế đi. Sau đó coi như không ở tổ hành động đặc thù cũng sẽ không xuất ngũ.”

Cậu chưa có nói ra: Anh muốn ở lại trong quân, tôi liền từ bỏ gia nghiệp, ở đây cùng với anh.

Bởi vì quanh năm làm bạn cùng súng, ngón tay của Trình Cố có nhiều vết chai, rơi vào trên da sinh ra ngứa ngáy dễ trượt đến đáy lòng. Tạ Chinh thở dài, nắm chặt tay Trình Cố, cúi đầu hôn đầu ngón tay của anh: “Anh muốn làm sao nuôi tôi?”

“Cậu không kén ăn.” Trình Cố mặt mày hơi cong: “Bữa sáng bánh bao, buổi trưa bánh màn thầu, buổi tối…, buổi tối lạp xưởng lớn.”

“Lạp xưởng lớn của ai?”

Trình Cố thu tay về, đỉnh đạc vò vật giữa hai chân của mình: “Cậu nói xem?”

Tạ Chinh khom lưng ngậm lấy môi Trình Cố, sau khi trao đổi một nụ hôn dài, liếm tai Trình Cố nói: “Đêm nay còn không biết ai ăn lạp xưởng lớn của ai.”

Ngày đó cũng không phải là ngày nghỉ, bọn họ không dám làm quá mức, sau khi phóng thích Tạ Chinh vẫn chưa lui ra, chôn ở trong thân thể Trình Cố không nỡ đi ra, chậm rãi mài ép, hận không thể đem người dưới thân chặt chẽ khóa lại, cả đời không buông ra.

Còn Trình Cố chỉ muốn làm người yêu của cậu trong một khoảng thời gian thôi.

Là “Người yêu” mà không phải “Pháo hữu”, cậu đang tận lực thay đổi mối quan hệ thân thể không như Trình Cố định nghĩa.

Lần thứ nhất nếm thử tình dục, Trình Cố cưỡi ở trên người cậu hỏi cậu còn muốn lần sau hay không?

Cậu không hề trả lời, vươn mình đoạt lấy quyền chủ động, lập tức cho Trình Cố “Lần sau”.

Từ sáng sớm đến mặt trời lên cao, dù là thể trạng của chiến sĩ xuất sắc nhất cũng sức cùng lực kiệt. Sau khi làm xong lần cuối cùng Trình Cố đem đầu của anh đặt trên ngực của mình, nhẹ giọng nói: “Nếu không hai ta làm bạn suốt đời đi?”

Tạ Chinh nhắm mắt lại, nghe nhịp tim đập thình thịch của Trình Cố.

Trình Cố chậm một phút chốc, chẳng phải mệt mỏi, đáng ghét lên tiếng: “Trình đội của cậu tuy rằng duyệt vô số người, nhưng không nói qua yêu đương, thử xem thế nào? Trình đội sẽ thương yêu cậu.”

Tạ Chinh cắn chặt đầu v* Trình Cố hàm hồ nói: “Được.”

Đúng như những người từng trải trong đội nói, sau khi hưởng qua chuyện mây mưa lạc thú Trình Cố thu liễm rất nhiều, tính cách thích chơi đùa không thay đổi, nhưng đùa giỡn đội viên mới, chọc đội viên cũ diễn ra ít hơn hẳn. Có lần liên đội trưổng Trương Nhất nói: “Họ Trình đột nhiên không nghịch ngợm sao tôi lại có cảm giác không quen?”

Kỳ thực Trình Cố trêu chọc vẫn thích trêu chọc, nhưng không thế nào trêu ghẹo người khác, bây chuyên môn đùa với Tạ Chinh.

Tạ Chinh cũng biết người này gieo vạ, cuộc đời cậu côi cút độc hành hơn hai mươi năm đột nhiên xông vào một anh hề, sinh hoạt như một vết thương bị xé rách, thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, ánh đao bóng kiếm.

Rõ ràng cậu là người nằm trên nhưng trong chuyện tình dục Trình Cố lại nắm giữ chủ động. Ngày nào có thể làm, ngày nào không thể làm do anh định đoạt; tư thế nào thoải mái, có muốn bắn ở bên trong hay không cũng do anh định đoạt. Sau khi xong việc còn muốn dính vào người Tạ Chinh đùa giỡn, lúc làm nủng lúc làm cao, rầm rì nhất định buộc phải Tạ Chinh ôm mình vào buồng tắm thanh lý.

Tạ Chinh luôn nghe theo, thậm chí vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại này dù đó là những yêu cầu không lý lẽ.

Có một số việc người khác xem là lập dị, nhưng đối với người trong cuộc chỉ cần song phương đều thích thú là được rồi.

Lúc mặc chinh y Trình Cố vẫn là người không gì không làm được, là một chiến sĩ bình tĩnh mạnh mẽ. Nhưng lúc hai người cùng một chỗ Trình Cố đánh mất phòng bị, hoàn toàn bị khoái cảm chi phối.

Điều duy nhất Tạ Chinh không biết rõ chính là Trình Cố đối với ngày làm tình gần như là có bệnh rất cố chấp, tỷ như cách mỗi ba tháng thì có ba ngày tuyệt đối không làm, dù cho ngày đó trạng thái hai người đều rất tốt, đồng thời vừa vặn đến phiên đội một nghỉ ngơi.

Trình Cố đòi hỏi muốn làm cũng là tình thú, Tạ Chinh cưỡng bách cũng là tình thú. Nhiều lần Trình Cố chơi xấu không muốn làm, Tạ Chinh không để ý tới kéo quần của anh xuống đòi làm. Anh chỉ giãy dụa một cách tượng trưng nhưng vẫn cho cậu đi vào, Trình Cố thân thể mềm nhũn chủ động lắc mông, hai chân không tự chủ quấn ở eo Tạ Chinh, làm bộ hung ác uy hiếp: “Hôm nay không cho tôi sảng khoái đủ, cậu cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này.”

Có kinh nghiệm lần trước, một lần khác Tạ Chinh đè Trình Cố dưới thân tưởng rằng có thể giống như mấy lần trước, Trình Cố sẽ ồn ào một chút rồi thôi, kết quả Trình Cố bóp lấy cằm của cậu, âm thanh lạnh xuống: “Ngày hôm nay không làm.”

Tạ Chinh ý thức được tâm trạng Trình Cố không đúng, đẩy người lên nữa phần nghi hoặc nửa phần tức giận: “Cho tôi một lý do.”

Trình Cố vẫn không giải thích, chỉ nói không muốn làm: “Nếu cậu cần, tôi dùng miệng giúp cậu.”

Tạ Chinh không phải chưa để Trình Cố giúp mình blowjob, nhưng một đàn ông nằm ở giữa hai chân một người đàn ông khác phục vụ phải là hai bên tình nguyện không phải một phương cưỡng bách một phương khác, nếu cưỡng bách thì không khác gì sỉ nhục.

Bây giờ tình huống này mặc dù không tính là cưỡng bách nhưng rất không đúng vị.

Trình Cố ngồi xổm xuống, mặt còn chưa kề sát tới quần Tạ Chinh thì cậu chăn kéo lên.

“Thôi, lần sau làm tiếp đi.”

Việc này Tạ Chinh ghi nhớ một quãng thời gian rất dài, sau đó dần dần tìm ra quy luật thời gian Trình Cố “Tuyệt đối không làm”, cậu nhớ những lần Trình Cố buông lời “Tôi muốn *** cậu”, cũng như biết ba ngày nào “Tuyệt đối không làm”

Cho nên Trình Cố mới có thể nói để “Lần sau”.

Tạ Chinh không hiểu ba ngày trong ba tháng này đối với Trình Cố có ý nghĩa như thế nào, mãi đến tận năm 24 tuổi Trình Cố đột nhiên biến mất, cậu cũng không tìm được đáp án.