Ngay dưới gốc đa gần đền thờ là một quán nước thôn quê hết sức bình thường. Trong lúc đợi Hải Thượng thần y luyện thuốc, hai người cũng tiến tới ngồi xuống uống cốc nước ngắm cảnh.

Quán nước này dành cho khách nhân nghỉ ngơi khi đến đền Đức Long Quân cúng bái. Ở đây cho dù là phàm nhân hay tu tiên giả thì đều thoải mái nói chuyện với nhau, bàn luận sôi nổi về tích xưa của Quốc Tổ nào là diệt Hồ Tinh, Ngư Tinh, Mộc Tinh, dạy dân trồng lúa, đánh đuổi quân Đế Lai ở phương Bắc. Một người trong số đó chợt thơ một bài:

- “Đỗ Động lưu truyền xuất Thánh nhân

Cõi Nam mở nước Lạc Long Quân

Tiên rồng bọc trứng sinh trăm Việt

Hồng Lạc cháu con ức triệu dân

Đường Quếch thành xưa nền phát tích

Bảo Đà mộ Tổ miếu tôn Thần

Trống đồng vang vọng hồn sông núi

Khói đỉnh, hương trầm vạn tuế xuân.”

Lý Khánh Văn lúc này để ý đến chủ quán nước, đó là một bà lão thôn quê bình thường nhưng ông lại cảm thấy một khí tức nguy hiểm từ trên người bà ta. Ông giật mình nhớ lại một truyền ngôn lâu đời ở vùng đất Nam Việt này. Không chỉ thế Lý Khánh Văn còn cảm thấy bà lão này rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nổi. Hình như bà lão trong tâm trí ông không hề có chút xíu ấn tượng tốt nào.

Còn có cây Vạn niên đa thụ khổng lồ này cao mấy nghìn trượng, từng cái rễ cây thô to uốn lượn như những con mãng xà, tán lá như một chiếc ô che kín cả một vùng trời, nếu để ý kỹ thì dưới sự xanh tốt ấy có vài phần cháy xém. Đây chính là do khi độ kiếp bị lôi kiếp đánh trúng tạo thành vết thương đại đạo, muốn chữa lành phải trải quan một năm tháng dài dòng. Đa thụ này quả nhiên không hề đơn giản, mặc dù tên nó có 2 chữ “vạn niên” nhưng vạn ở đây không phải 1 vạn mà là 10 vạn. 10 vạn năm tu luyện đến con lợn cũng cũng có thể trở thành đại năng huống chi là loại dị mộc này.

Lý Khánh Văn chỉ nhìn lướt qua cả hai chứ không dám dùng thần niệm soi xét kỹ, tránh gây hiểu lầm không đáng có. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngay khoảnh khắc Lý Khánh Văn rời mắt, bà lão lại đưa cái nhìn của mình về phía ông, đôi mắt đột nhiên sáng quắc như nhìn thấu vạn vật thế gian. Bà lẩm bẩm lên tiếng mà chỉ bà và Lý Khánh Văn có thể nghe thấy:

- Ê, tiểu tử Lý đít đỏ sao hôm nay lại rảnh háng đi đến đây vậy? Không lo mà ở nhà bế quan cố gắng đột phá cảnh giới đi. Xấc… Hay là gặp bình cảnh đến đây thắp nén hương thơm xin Đức Long Quân hóa phép trở thành tiên nhân khỏi cần vất vả tu luyện. Khà… Khà… Tiểu tử ngươi có cá tính đấy!

Trong giọng nói của bà lão đầy vẻ khinh thường, trêu đùa dường như Lý Khánh Văn trong mắt bà chỉ là tiểu hài tử chưa dứt sữa. Lý Khánh Văn vừa uống ngụm nước liền phụt ra ngoài dẫn tới ánh mắt của những người xung quanh. Ông chẳng thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm bà lão bán nước. Tầm mười giây sau, vị Lý gia chủ này dường như nhớ ra gì đó, lập tức giơ tay run rẩy chỉ vào bà lão truyền âm:

- Bà… Bà…

- Con mẹ nó...chứ!

Lý Khánh Văn không biết nói gì đành chửi toẹt một tiếng. Trong khi bà lão lại cất tiếng cười, nói cái giọng bất cần đời:

- Khặc… Khặc… Nhớ ra ta rồi hả? Thôi không cần tưởng niệm lão nhân gia đáng kính ta đâu.

Lý Khánh Văn liếc xéo bà lão trả treo lại:

- Quỷ mới tưởng niệm bà. Mà sao bà lại ở đây?

Lý Khánh Văn đâu có chịu thua cũng châm biếm lại:

- Già rồi còn định mở quán nước dụ dỗ trai trẻ hả?

- Xí… Ta còn đẹp hơn vợ ngươi. Ngươi đã ở đây thì ta báo cho ngươi một tin tuyệt mật.

- Bà bị lẩm cẩm à! Ngồi một chỗ buôn dưa lê bán dưa chuột như bà lấy đâu ra tin tức.

Nếu Bạch tổng quản nghe thấy hai người nói chuyện nhất định đôi mắt sẽ lồi cả ra, mồm miệng không khép lại được. Đây còn là Lý gia chủ, Lý Vương gia người người tôn kính nữa hay sao? Không ngờ lại cùng một bà già cãi qua cãi lại như hai mụ bán cá chanh chua ở chợ.

- Khặc… Khặc… Đêm hôm qua vật lộn với một lão già sắp chết chiếm được.

Cái điệu cười ghê rợn đến chói tai kết hợp cùng lời nói của bà khiến trí tưởng tượng của người ta không khỏi bay cao bay xa.

- “Vật lộn” với lão già thì hợp với bà đấy!

Lý Khánh Văn không chừa một cơ hội nào để đả kích bà lão. Tựa như trong quá khứ ông đã bị bà lão này hành hạ rất nhiều lần nên bây giờ ông xả cho bằng sạch.

- Thằng đít đỏ, ngươi không muốn nghe tin tức nữa có phải không?

Lần này thì vị Lý gia chủ cũng có lúc đáng yêu này quả thực không dám ho he một lời nào. Mặc dù bà lão bán nước này rất đáng ghét thế nhưng ông rất tin tưởng, chắc chắn điều bà định nói rất quan trọng. Quả nhiên, từ sắc mặt đầy vẻ bỡn cợt bà lão đã đổi sang vẻ nghiêm túc hiếm có, lên tiếng:

- Khoảng 200 năm sau Cổ Việt Quốc các ngươi sẽ bị thôn tính. Ta đã nói xong, bây giờ ngươi có thể cút!

Lý Khánh Văn cũng không để ý tới lời trục khách của bà lão. Khuôn mặt ông ngưng trọng hơn bao giờ hết, suy nghĩ về sự việc trong đền, về lời nói của bà lão.

Lý Khánh Văn đứng lên cứ thế đi thẳng về thuyền của Hải Thượng thần y, Bạch tổng quản chẳng hiểu mô tê gì đành lắc đầu trả tiền rồi nhanh chóng theo sau. Lúc này mặt trời cũng đã lên thiên đỉnh, Hải Thượng Lãn Ông đang ngồi nhàn nhã nhâm nhi ăn ít bánh đậu xanh với nước trà, mắt chăm chú xem quyển sách trong tay. Thấy hai người quay trở lại, ông gập quyển sách lại đứng dậy.

- Hai vị thưởng ngoạn phong cảnh xong rồi à?

- Ha..ha… Bọn ta vào thắp nén hương ở đền Long Quân rồi ngồi ở quán nước gần đó thôi.

Hai bên khách sáo một phen rồi vị Lý gia chủ cũng đi thẳng vào vấn đề chính.

- Tiên sinh đã luyện xong Linh Lung Ngọc Lộ Dịch rồi sao?

- Đã luyện được 10 phần, hơn nữa những bảo dịch mà ngài chuẩn bị thêm kia ta cũng dùng chúng kết hợp với một số thảo dược khác luyện chế Uẩn Dưỡng Tư Chất Đan. Đan này có thể phát triển tư chất lẫn ngộ tính của trẻ trước khi thành hình.

Lê Hữu Trác lấy ra mười bình ngọc bên trong chứa đầy dịch thể màu lục cùng một hồ lô nhỏ chứa đan dược bày lên trên bàn. Lý Khánh Văn thu đan dược lại rồi lấy ra 5 chiếc ngọc giản cũ kỹ.

- Cảm tạ tiên sinh rất nhiều. Biết ngài yêu thích đan phương nên ở đây ta có 5 đan phương thượng cổ tặng lại cho ngài.

- Cảm tạ Vương gia quan tâm. Quà này quả thực ta không nỡ lòng nào từ chối.

Hái Thượng thần y nhận lấy đan phương, vẻ mặt yêu thích không rời tay. Ông thở dài nói tiếp:

- Tính ta thích nhàn vân dã hạc, không thích bị bó buộc. Nhưng đã nhận đồ của người thì phải làm đến nơi đến chốn, ta quyết định thế này. Phòng có dị biến xảy ra, ta sẽ ở Lý gia đến lúc phu nhân sinh. Ngài thấy thế nào?

- Vậy thì quá tốt rồi. Có thần y ở đây hai mẹ con nàng chắc chắn sẽ mẹ tròn con vuông.

Được một vị thần y có thể nói y thuật hàng đầu thiên hạ đề nghị tới nhà sinh sống, Lý Khánh Văn vui mừng ra mặt.

- Bây giờ thuốc đã luyện xong chúng ta trở về thành Đại La luôn bây giờ chứ?

Lão thần y hỏi dò ý kiến của vị Lý gia chủ bên cạnh.

- Tốt! Nếu ngài không ngại hai người chúng ta quấy rầy thì tiên sinh có thể chở chúng ta một đoạn đường được không?

Lý Khánh Văn cười đùa.

- Ha… Ha… Không ngại… Không ngại.

Hải Thượng Lãn Ông xua tay cười đáp lại sau đó ông tiến tới đầu thuyền bắt pháp quyết. Con thuyền nhỏ dần dần nhấc đầu hướng lên không trung rồi bay nhanh về phía thành Đại La.

Ngoài thành Đại La.

Một chiếc thuyền phá không xuyên tới bên ngoài không trung thành Đại La. Thuyền không thể tiến thêm được nữa bởi vì bao quanh cổ thành là trận pháp hộ thành - Đại La Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận.

- Đến đây rồi thì ta nhường lại quyền làm chủ cho Lý Vương gia.

- Được.

Lý Khánh Văn ra khỏi thuyền, lăng không điểm xuống một chỉ. Thanh sắc hào quang phía trên bên ngoài thành dần dần rút lại lộ ra một lỗ hổng. Lúc này, Hải Thượng Lãn Ông đã thu Ngân Lãng Linh Chu vào hòm đồ đứng song song cùng với Bạch tổng quản chờ đợi Lý Khánh Văn khai mở trận pháp.

- Đại La Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận không hổ danh xếp trong hàng ngũ thập đại trận pháp của Cổ Việt Quốc. Mặc dù phòng ngự không phải mạnh nhất nhưng bàn về sự bền bỉ, chứa đựng năng lượng và ít tiêu tốn linh thạch thì phải xếp vào hàng đệ nhất đó.

Vị thần y già cả này nhìn trận pháp hộ thành của Lý gia đầy cảm thán. Bạch tổng quản ở một bên chỉ cười không nói gì, thấy trận pháp đã mở liền giơ tay mời người bên cạnh:

- Mời tiên sinh vào thành.

Ba người sóng vai nhau lăng không đạp hư tiến thẳng tới vòng trung tâm của thành. Tộc nhân Lý gia thấy ba người xuất hiện đều cúi đầu hành lễ chào một tiếng. Lý Khánh Văn lúc này bảo Bạch tổng quản:

- Bạch tổng quản, ngươi hãy đi chuẩn bị một căn biệt viện cho Hải Thượng thần y. Sau đó sai người chuẩn bị tiệc mừng đón thần y.

- Dạ.

Bạch tổng quản nhận lệnh rồi nhanh chóng cáo từ đi làm việc. Lê Hữu Trác đợi hai người nói xong mới bắt đầu xen vào:

- Ta cũng sắp ở đây một thời gian mà hai chúng ta cứ khách khách khí khí với nhau mãi cũng không hay. Nếu ngài không chê kẻ hèn này thì chúng ta xưng huynh gọi đệ cho thân thiết được không Vương gia?

- Ha… Ha… Ha… Ta cũng nghĩ như thế đó. Vậy thì Lê huynh, chúng ta cùng đến chỗ đệ muội chứ nhỉ?

- Ha… Ha… Ha. Đi thôi.

Hai người cởi bỏ sự xa lạ, cười nói gần gũi hơn hẳn. Họ sánh bước cùng nhau nhanh chóng đi tới Hiền Hòa biệt viện cho Lý phu nhân uống Linh Lung Ngọc Lộ Dịch, giúp nàng tỉnh lại trong thời gian sớm nhất cũng là để cung cấp nguyên khí cho hài tử trong bụng nàng.