"Cha, người có hối hận không?"

 "Có một số việc hối hận cũng vẫn phải làm, cho dù là sai."

 Hai cha con ngồi đối diện nhau, Tần Cô Đồng không lên tiếng nữa.

 "A Đồng, suy cho cùng Phương gia đã cứu mạng con.

Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể lấy oán trả ơn."

 "Ta biết trong lòng con bất bình nhưng hãy đi với cha.

Không báo ân, cũng đừng quản chuyện này."

 "Ôi, không quản được, không có Phương gia thì cũng có Lý gia.

Hãy đi với cha, chúng ta quay về thành Lăng Thái, nơi có những cây cầu nhỏ, có sông núi, có mái ngói và tường trắng rất đẹp."

 Tần Duệ tìm mọi cách thuyết phục nàng nhưng không được, đành phải rời đi trước.

Hắn đi về phía sau núi, khai triển khinh công lên xuống mấy cái rồi biến mất ở núi rừng bao la.

 Cho đến khi ngọn đèn sáp biến thành tro, Tần Cô Đồng mới nhúc nhích.

Mỗi bước đi của nàng rất chậm, những bước đi nặng nề ấy không giống như một người luyện võ.

 Mùa thu đang dần trở lại và tiết trời cũng trở nên lạnh hơn.

Gió thổi lá bay xào xạc.

 Tránh mấy hộ vệ, Tần Cô Đồng đi vào hậu viện và cửa phòng mở ra.

 "Đêm khuya mới tới, muốn ôm ấp yêu thương sao?" Hà Lệ để nàng vào phòng, dựa vào cửa mà cười nói.

 Tần Cô Đồng nhìn vẻ mặt đoan trang nhưng giọng điệu ngả ngớn của nàng ta, nàng không chán ghét mà ngược lại nghiêm túc nhìn nàng ta, "Gặp nhiều lần như vậy, không phải đã đến lúc lộ mặt thật rồi sao?"

 Hà Lệ cảm nhận được hôm nay trên người Tần Cô Đồng lộ ra chút kỳ quái, nàng ta đè xuống nghi hoặc, tiến lên nắm lấy tay Tần Cô Đồng, sờ lên mặt mình và trêu ghẹo, "Ngươi xem đi."

 Tần Cô Đồng rút tay lại, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi có vũ khí chém sắt như chém bùn không?"

 Chém sắt như chém bùn? Hà Lệ thấy nửa đêm nàng tới chơi mà đưa ra yêu cầu như thế, trong lòng nàng ta không khỏi tính toán, "Muốn chém sắt như chém bùn thì phải xem đó là sắt gì? Ngươi chỉ nói như vậy, làm sao ta biết được hay không."

"Tiêu Thanh Thiển bị xích lên"

Bước chân Hà Lệ dừng lại, trong lòng mừng như điên.

Lần này xem như lập được đại công, nhưng không biết có ăn được một mình không.

Nàng ta đè xuống mọi tâm tư, ho khan một tiếng, buồn bực nói: "Làm sao có thể?"

 Tần Cô Đồng đột nhiên ngắt lời nàng ta, "Có hay không?"

 Hà Lệ chưa kịp chuẩn bị cảm xúc đã bị Tần Cô Đồng cắt ngang, nàng ta lập tức không vừa lòng, "Ta không có.

Nhưng thanh Sương Hoa kiếm của Tiêu Thanh Thiển có thể giết người không thấy máu, chém sắt như chém bùn."

 "Nó ở đâu?"

 Hà Lệ liếc mắt, "Làm sao ta biết được?"

 Một thanh kiếm được mọi người săn lùng như vậy, thì nên giấu ở đâu?

 Tần Cô Đồng nhíu mày suy nghĩ lung tung, đột nhiên có một tia sáng lóe lên, nói với Hà Lệ: "Ta biết."

 Trăng trên trời, côn trùng kêu vang, chim bay đập cánh.

Đêm khuya se lạnh, hộ vệ tuần tra đi tới đi lui, không tránh khỏi cảm giác nóng bức.

Lão gia và Đại thiếu gia không có ở phủ, một đám người trốn trong góc nghỉ ngơi, thuận tiện cho Tần Cô Đồng và Hà Lệ làm việc.

Cả hai thuận lợi đi đến thư phòng của Phương Hưng, và ẩn nấp hai bên trên nóc nhà.

 Hôm nay cửa sổ thư phòng đóng lại, hai người hộ vệ canh cửa ngồi xống đất, chặn trước cửa chính.

Hà Lệ nhìn về phía Tần Cô Đồng và thấy nàng lấy tay mình làm dao.

Hà Lệ không nhịn được cười, nếu không phải không nói chuyện được, nàng ta đã trêu chọc rồi.

Đột nhiên, Tần Cô Đồng dứt khoát đứng lên, không còn sợ sệt nữa.

 Hai người nhìn nhau rồi tách ra.

Tần Cô Đồng như đại bàng vồ thỏ, dùng dao đấm vào gáy tên hộ vệ bên trái, làm hắn bất tỉnh.

Hộ vệ bên phải đồng thời cũng vô lực mà co mình nằm xuống đất.

Tần Cô Đồng không thấy Hà Lệ, ngẩng đầu thấy nàng ta vẫn đang nằm trên nóc nhà.

Nàng ta nhìn về phía Tần Cô Đồng và giơ tay ném cái gì đó.

 Tần Cô Đồng vươn tay bắt lấy, mở ra thì thấy một quả táo.

 Không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi Hà Lệ dùng quả táo điểm huyệt tên hộ vệ bên phải.

 Bỏ qua màn trình diễn của nàng ta, Tần Cô Đồng cúi đầu xem xét cánh cửa bị khoá.

Hà Lệ nhảy xuống, vỗ vai Tần Cô Đồng và ra hiệu cho nàng rời đi.

Sau đó, nàng ta rút trâm cài tóc trên đầu ra và vặn lỗ khóa vài lần.

 "Rắc."

 Hà Lệ ngẩng mặt lên cười với Tần Cô Đồng, Tần Cô Đồng ghé vào tai nàng ta, "Ngươi thật lợi hại."

 Hai người đóng cửa và đi lên lầu.

 Hà Lệ cầm ổ khóa Phúc Thuỷ Vô Hối, "Ổ khóa này ta không mở được, trong đầu của Phương Hưng đều là bùn loãng1 à? Khóa bằng ổ khoá quái lạ này để làm gì?"

1.

Trong câu "Bùn loãng không thể trát tường": Bùn loãng gần giống nước, khi trát lên tường sẽ tuột xuống.

Ý chỉ người vô dụng.

 Nghe Hà Lệ phàn nàn, Tần Cô Đồng nảy ra một suy nghĩ: Có lẽ Phương Hưng biết ổ khóa này chỉ có thể mở một lần và không bao giờ có thể khóa lại, vì vậy hắn sẽ không bao giờ mở nó.

 Nàng không nói suy nghĩ này cho Hà Lệ nghe, nàng nghĩ nàng ta sẽ không hiểu.

 Tần Cô Đồng chỉ vào cánh cửa, "Ở đây có bốn cánh cửa, hai bên phải trái là cố định và hai cánh cửa ở giữa có thể di chuyển được."

"Ngươi muốn phá cửa?"

Hà Lệ không thể không bội phục, Tần Cô Đồng thực sự dám nghĩ dám làm.

Thời gian chưa đầy một chén trà, một cánh cửa đã bị dở bỏ.

Nhìn ổ khóa Phúc Thuỷ Vô Hối, Hà Lệ lắc đầu.

 Bên trong căn phòng trống trải, thật sự trống trải.

 Ở giữa phòng chỉ có một kiều đầu án2, trên bàn có giá kiếm.

 Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mờ mờ ảo ảo chiếu vào thanh kiếm.

 Thanh kiếm này, mười năm chưa ra khỏi vỏ.

 Khi nó được mở, kiếm khí tràn ra làm lu mờ cả ánh trăng.

 "Không hổ tên là Sương Hoa." Tần Cô Đồng nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của thanh kiếm và chậm rãi cảm khái.

 Hà Lệ chậm hơn một bước, nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo của thanh bảo kiếm tỏa ra tứ phía, cũng theo đó mà giật mình.

Đầu ngón tay giữ hạt bồ đề lặng lẽ đưa ra, nhìn trường kiếm trong tay Tần Cô Đồng và cười hỏi: "Ngươi vừa ý à?"

 "Vừa ý cũng vô dụng, dù sao vẫn phải trả cho Tiêu Thanh Thiển." Căn phòng này chỉ có một cái cửa sổ, Tần Cô Đồng đứng ở giữa phòng, bóng tối vây quanh nàng, chỉ có chút ánh sáng ở góc áo.

Nàng cúi đầu, rất nghiêm túc xem xét Sương Hoa kiếm.

 "Thanh Thiển không sao chứ?"

 "Rất tốt, phá vỡ xích sắt thì có thể đại sát tứ phương."

 Vẻ mặt của Tần Cô Đồng rất nghiêm túc, thậm chí giơ tay lên để kiểm tra dưới ánh trăng.

 --- Vèo!

 Hạt bồ đề phóng ra trong không khí.

 Hà Lệ vung tay ba lần liên tiếp, ba hạt bồ đề chia nhau hướng đến huyệt Nhĩ môn3, Kiên tỉnh4 và Vĩ lư5 của Tần Cô Đồng.

Ba huyệt này đều là thương huyệt, một khi bị đánh trúng nhất định sẽ gây ù tai, chóng mặt, tê dại nửa người, chân khí bế tắc.

 Nàng ta đột nhiên tấn công, chỉ cách Tần Cô Đồng năm bước chân.

Âm thanh hạt bồ đề càng ngày gần chỉ trong tích tắc sẽ đánh trúng.

Tuy nhiên, ngay lúc ba hạt bồ đề vừa rời khỏi tay, vẻ mặt của nàng ta thay đổi!

 Tần Cô Đồng cầm Sương Hoa kiếm đưa ra sau lưng, chặn cả ba hạt bồ đề.

 Tần Cô Đồng vẫn như cũ mà quay lưng về phía Hà Lệ.

Hà Lệ nắm chặt sáu hạt bồ đề trong tay.

Bụi đất tích tụ trên sàn cũng bị rung chuyển bởi năng lượng xung quanh hai người.

Bụi mịt mù trong không khí, giống như một chiến trường.

 Vừa rồi còn có tiếng nói chuyện và tiếng cười, nhưng vào lúc này lại giương cung bạt kiếm.

 Thế gian ai đâu đoán trước được mọi chuyện.

 Khoé miệng Tần Cô Đồng nâng lên, chậm rãi xoay người, ánh sáng nhỏ chiếu qua tóc mai của nàng, đến lông mày rồi cuối cùng chìm vào trong mắt.

 Tại thời điểm ánh sáng bạc chiếu vào mắt Tần Cô Đồng, Hà Lệ chuyển động, lợi dụng lúc Tần Cô Đồng nheo mắt theo bản năng mà bắn ra sáu hạt bồ đề.

Sáu hạt này thậm chí còn nhanh hơn cả ba hạt trước, không những không thấy được tàn ảnh mà còn đánh trúng tử huyệt.

 Tần Cô Đồng rút kiếm.

 Một tiếng réo rắt như rồng ngâm, cũng tựa như Sương Hoa kiếm thở dài.

 Hung trung tiểu bất bình, khả dĩ tửu tiêu chi.

Nhi thế gian đại bất bình, phi kiếm bất năng tiêu dã!6

6.

"Hung trung tiểu bất bình, khả dĩ tửu tiêu chi.

Nhi thế gian đại bất bình, phi kiếm bất năng tiêu dã!": Trích từ "U Mộng Ảnh" của nhà văn Trương Triều đời Thanh.

Tập sách gồm 220 câu cách ngôn nói về nghệ thuật thưởng thức đời sống, về sau rất được giới văn nhân tài tử ưa chuộng.

Tạm dịch: Mối bất bình nhỏ trong lòng, có thể dùng rượu để nguôi đi; mối bất bình lớn trong đời, không dùng kiếm không sao nguôi được.

Keng keng keng keng keng keng!

 Châu rơi khay ngọc7 nhưng lại là kèn phát lệnh sinh tử.

7.

Châu rơi khay ngọc: Ẩn dụ cho âm thanh nghe dễ chịu.

 Sương Hoa kiếm ra khỏi vỏ, múa ra một đạo ánh sáng, sau đó thong dong rơi lại vào vỏ.

 Chỉ trong nháy mắt như đã trải qua mấy lần sinh tử.

 Tần Cô Đồng rút kiếm.

 Mười ba chiêu "Đao pháp tách nhập", trương, thỉ, hành, tàng, âm, dương, khai, bế, tung, hoành.

Mười chiêu thức đầu tiên đều phù hợp với thuật tách nhập, xem trọng căng chặt có độ, đóng mở có đạo.

Nhận thức được điểm mạnh và điểm yếu, biết tiến và biết lui.

 Nội lực và chiêu thức hỗ trợ lẫn nhau, Tần gia phối hợp thành Dưỡng Tâm Tĩnh Khí trong Đạo Hoá Tâm Pháp.

 Nếu không có nó, sau ba chiêu nàng có thể đã không trụ được.

 --- Nghe trống trận cả ngàn dặm!

 Hoành đao ra khỏi vỏ, nhanh như thúc ngựa.

 Hà Lệ còn chưa xuất chiêu tiếp theo, Tần Cô Đồng đã tiến tới trước mắt nàng ta như một mũi tên rời cung! Nàng lộ ra sự tức giận thực sự của mình, nếu là thực chất, chắc hẳn đã dài tới kiều đầu án cách đây một tấc.

 Nhìn thấy lưỡi kiếm đang tiến đến cổ họng mình, Hà Lệ nhanh chóng lùi lại.

Các chiêu thức của Tần Cô Đồng vẫn không thay đổi, giống như ngàn cơn sóng to, trùng trùng điệp điệp.

Chiều dài và rộng của căn phòng này chỉ vỏn vẹn có hai trượng, thân hình Tần Cô Đồng như quỷ mị và không thể đoán được, tiến tới như tường chắn và lẩn trốn trong đất mà rời đi.

 Không còn đường lui, Hà Lệ đột nhiên cong người xuống, giống như một khối mềm dựa vào vách tường mà trượt xuống.

Cùng lúc đó, nàng ta mượn sàn nhà, hai chân đá vào người Tần Cô Đồng.

 Tần Cô Đồng đề khí nhảy lên, Hà Lệ nhấc chân, từ trong tay bắn ra mười hai tràng hạt.

 Trên không trung, Tần Cô Đồng nghiêng người sang một bên, tránh được một cước của Hà Lệ.

Ánh sáng bạc loé lên, bảy hạt bồ đề bị cắt làm đôi, và năm hạt rơi xuống đất! Nghe tiếng trống trận ngàn dặm, khí thế chưa hết, lưỡi kiếm cách cổ họng Hà Lệ bảy tấc!

 Hà Lệ cảm thấy cổ hơi đau, biết rằng mình đã bị thương bởi kiếm khí.

 Nàng nhướng mắt nhìn Tần Cô Đồng đầy thích thú.

 Lúc này, khuôn mặt của Tần Cô Đồng không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận, giống như hoành đao rút ra khỏi vỏ, lạnh lùng và sắc bén.

Đôi mày và mắt của nàng hiện lên tia lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười lạnh, "Bằng hữu cũ của Tiêu Thanh Thiển mà sợ nàng ấy đại sát tứ phương sao?"

 Hà Lệ im lặng.

 "Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"

 Đối mặt với câu hỏi của Tần Cô Đồng, Hà Lệ mỉm cười, "Ta là Hà Lệ, ta đến đây vì Tiêu Thanh Thiển.

Ngươi không biết sao?"

 Nàng ta cười cứ như thể hai người họ vừa rồi không phải chiến đấu sinh tử, mà là đánh nhau chơi đùa.

 Lông mày của Tần Cô Đồng từ từ nhăn lại, nàng không hiểu tại sao những người này lại như vậy.

Nên nói là không cần mặt mũi hay mặt dày vô liêm sỉ? Rõ ràng đã làm chuyện không thể tha thứ, vì sao có thể làm như không có gì hết.

Từ di cũng vậy, Hà Lệ cũng vậy.

Như thể họ không đả thương người, không hại người, chỉ là giẫm phải kiến, ​​bẻ cành cây mà thôi.

 Tần Cô Đồng đã đọc một quyển sách, trong đó nói rằng sinh tử vô giá.

Đúng vậy, trong mắt họ, sự sống và cái chết thực sự là vô giá.

 Không đáng một đồng!

 --- Ầm!

 Nội lực được truyền vào hoành đao, lưỡi kiếm khẽ run lên, trên cổ Hà Lệ lập tức xé ra một vết thương.

Máu chảy ra, Hà Lệ biến sắc.

Trong lòng Tần Cô Đồng hiện lên một sự thoải mái.

 Những người này vẫn còn luyến tiếc sinh mạng.

 "Luyến tiếc sinh mạng của chính mình, nhưng tại sao không tiếc sinh mạng của người khác?" Tần Cô Đồng từ trên cao nhìn xuống Hà Lệ.

 Cuối cùng, Hà Lệ cũng thu hồi ý cười, sát khí trong người của Tần Cô Đồng hiện lên trong nháy mắt đã cho nàng ta biết thiếu nữ trước mặt không còn là võ giả non nớt như nàng ta vẫn tưởng nữa.

Con dao chưa dính máu không có nghĩa là chưa mài, nàng có thể giết người.

 Chính mình đã quá bất cẩn.

 "Ta tên là Nhã Phất." Nhã Phất dừng lại một chút, "Ta không muốn giết ngươi."

 Ba hạt bồ đề đầu tiên tấn công từ phía sau, đều nhắm vào thương huyệt.

 "Ta biết." Tần Cô Đồng không bị thuyết phục, thương huyệt và tử huyệt cũng không khác gì nhau.

Khi nàng rút thanh Sương Hoa kiếm ra, nó đã phản chiếu hình dáng của Nhã Phất.

Nàng ta cầm hạt bồ đề như muốn bắn ra, đúng lúc gặp Tần Cô Đồng mở miệng nói chuyện.

 Vào lúc đó, một suy nghĩ nảy ra trong đầu Tần Cô Đồng - Cho nàng ta một cơ hội nữa, nàng ta sẽ ra tay chứ?

 Vì vậy, khi Nhã Phất hỏi Tiêu Thanh Thiển thế nào, Tần Cô Đồng đã nói dối.

Nàng biết mục tiêu của Nhã Phất là Tiêu Thanh Thiển nhưng chỉ sợ nàng ta có ý đồ xấu.

Tần Cô Đồng muốn thử một lần, ít ra trước đây bọn họ rất vui vẻ với nhau.

Mặc dù biết tâm tư nàng ta không trong sáng, và những thông tin về Tiêu Thanh Thiển lúc trước cũng nửa thật nửa giả nhưng Tần Cô Đồng vẫn muốn tin và thử một lần, nếu không đêm nay cũng sẽ không tìm nàng ta để cùng hành động.

 Nàng muốn cho Nhã Phất và Tiêu Thanh Thiển cơ hội này.

Nếu Nhã Phất nhịn được và không ra tay, nàng sẽ đưa nàng ta đến gặp Tiêu Thanh Thiển.

 Tần Cô Đồng giả vờ nhìn vào thanh kiếm, và cánh cửa trống phía sau lộ ra.

 Lòng người, thật sự không thể chịu được một lần thử..