Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
Nơi có linh lực ngưng tụ chưa ắt đã có pháp ý; nhưng nơi nào do pháp ý ngưng tụ mà thành, nơi đó tất có linh lực dày đặc. Trong lòng oán ma pháp châu chứa đựng pháp ý. Tuy món linh bảo này đã bị tổn thương, song vẫn đang không ngừng hấp thu linh lực từ trong trời đất. Sau khi bị hút vào bên trong pháp châu, linh lực của thiên địa trở thành linh lực của chính pháp châu. Điều này làm cho linh lực trong lòng pháp châu chứa đựng pháp ý huyễn không.
Thiên Diễn Đạo Phái muốn khôi phục linh lực của môn phái trong thời gian ngắn, là một chuyện không hề đơn giản. Nếu việc luyện hóa linh lực này chỉ do mấy người bọn Dung Dương, Mộc Dương đảm nhận, ắt phải trải qua quãng thời gian đằng đẵng.
Hiện tại, họ chẳng có môn phái cố định, thế nên Thanh Dương mới phải dùng oán ma pháp châu để có thể trấn giữ pháp trụ. Song, muốn chuyển hóa linh lực trong lòng pháp châu thành linh lực của Thiên Diễn Đạo Phái lại không phải là một chuyện đơn giản. Bởi lẽ, linh lực đã dung hòa một cách hoàn hảo với pháp châu; nếu linh lực bị chuyển hóa, oán ma pháp châu có khả năng sẽ tan biến.
Vậy nên khi linh lực trong lòng pháp châu vừa được chuyển hóa một ít, Thanh Dương đã lập tức bừng tỉnh, không tiếp tục làm như vậy nữa. Tuy nhiên lúc này trong lòng y lại nảy sinh một thứ cảm giác khác liên quan đến oán ma pháp châu. Hay nói đúng hơn, y mượn oán ma để tế luyện pháp châu qua quãng thời gian lâu dài như thế, khi trước còn gượng gạo chưa thuần thục hoàn toàn, thì nay đã tiến đến chỗ viên mãn.
Trước đây, Thanh Dương chỉ có thể thông qua oán ma để khống chế và sai khiến linh lực bên trong pháp châu. Còn bây giờ, y đã thực sự chạm được đến phần pháp ý cốt lõi nhất của pháp châu.
Còn một nguyên nhân khác là bởi Thanh Dương đã tiến lên Thiên Nhân Đạo, nên thần niệm của y càng thêm tinh tế cẩn mật.
Phần pháp ý cốt lõi nhất, căn bản nhất cấu thành nên oán ma pháp châu này chính là pháp ý không gian, hoặc cũng có thể gọi là pháp ý thiên địa. Chính vì thế mà bên trong pháp châu mới có thể hình thành nên không gian – một hình mẫu thu nhỏ của
tiểu thiên thế giới (1).
oooOoOoOooo
Từ nhân gian lên đến cửu trùng thiên có kiếp vân ngăn trở, khiến tu sĩ thượng giới và tu sĩ nhân gian không thể tự do qua lại. Nhưng Ngộ Chân và Tú Am – hai tu sĩ đến từ tầng trời thứ năm của Động Huyền Thiên trên thượng giới – lại có cách thức bí mật để truyền tin đến sư môn của mình.
(2)oooOoOoOooo
Đúng như tên gọi, Thương Lãng Kiếm Cung tọa lạc giữa một vùng sóng nước cuồn cuộn, mênh mông.
Một vệt kim quang rơi xuống mặt nước rồi tan đi, hóa thành một người. Người nọ vận một thân bạch y, đầu không để tóc. Gã đứng trên sóng biếc, toàn thân toát lên vẻ tiêu sái thoát trần.
Người xừa xuất hiện là đệ tử của Pháp Hoa Mật tông, đạo hiệu Tú Sắc, được xưng tụng là “Mật tông đệ nhất nhân”. Nghe đâu bản lĩnh của gã đã vượt qua cả sư phụ mình. Giống như Thanh Dương năm đó, Tú Sắc cũng là một nhân vật lẫy lừng, tài nghệ tuyệt luân của tầng trời thứ năm.
Sóng biếc lẳng lặng vén ra hai bên bờ, một bậc thềm do sóng biếc hóa thành hiện ra giữa hai bờ sóng. Ánh mắt của Tú Sắc bấy giờ đầy vẻ hứng thú, gã cất chân bước xuống: Đây là lần đầu gã đặt chân đến Thương Lãng Kiếm Cung.
Lúc Tú Sắc đặt chân xuống đáy hồ, một tòa cung điện hiện ra trước mắt gã. Trước cửa điện, có một người đến nghênh tiếp gã.
Tiếp đón Tú Sắc là một người trông có vẻ quái dị, song Tú Sắc biết rõ người nọ chẳng phải con người, mà là yêu. Hay nói đúng hơn, hắn là “linh”, tức tinh linh nước của Thương Lãng Kiếm Cung. Sau khi khai linh sinh trí, tinh linh này đã bái nhập Thương Lãng Kiếm Cung, trở thành đệ tử của Thương Lãng Kiếm Cung, tên gọi Thủy Nguyên Tử. Dù đã bái nhập Thương Lãng Kiếm Cung, hắn vẫn không thay tên đổi họ, mà vẫn dùng tên cũ Thủy Nguyên Tử.
Thủy Nguyên Tử không nói gì, chỉ nghiêng người, đưa tay dẫn đường, muốn đưa Tú Sắc vào bên trong kiếm cung. Tú Sắc không động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn phía trên: “Thương Lãng Kiếm Cung”. Gã cất tiếng:
“Thương Lãng Kiếm Cung quả là một nơi thật đẹp đẽ, tốt hơn Pháp Hoa Mật tông nhiều.”
“Ngươi có thể rời khỏi Pháp Hoa Mật tông mà bái nhập Thương Lãng Kiếm Cung.” Thủy Nguyên Tử lạnh lùng nói. Trong Thương Lãng Kiếm Cung, thủy tinh linh như hắn rất kiệm lời, song mỗi khi mở miệng lại chẳng nể nang ai. Thế nên, Thủy Nguyên Tử không có bằng hữu nào ở Thương Lãng Kiếm Cung, chỉ có một thân thần thông kinh người.
“Thứ đẹp đẽ chỉ có thể dùng để thưởng thức, chứ nếu ngày nào cũng ở nơi như thế thì chẳng có chi thú vị.”
Tú Sắc không nhìn đến Thủy Nguyên Tử, mà tiến thẳng vào Thương Lãng Kiếm Cung. Hành vi cùng ý tứ trong lời nói của gã đều toát ra vẻ thoát trần, song bên trong lại hàm chứa sự sắc bén như đao.
Tú Sắc đến để báo tin cho Thương Lãng Kiếm Cung về chuyện đã xảy ra trước Thông Thiên Quán trên ngọn Lạc Hà ở nhân gian. Trong hai vị môn đồ đến nhân gian chiêu mộ đệ tử của Thương Lãng Kiếm Cung, một người đã bị phong ấn, một người thì đã chết. Hai đệ tử của Pháp Hoa Mật tông thì vẫn còn sống, hiện đang kẹt ở nhân gian.
Chẳng bao lâu sau, trên mặt hồ lớn của phái Thương Lãng đã xuất hiện hai bóng người, chính là Tú Sắc cùng Thủy Nguyên Tử.
“Ta cho là, sau khi tìm được tên Thanh Dương kia, cứ để ta đến trước.” Tú Sắc cất lời.
“Y giết người của Thương Lãng Kiếm Cung, chỉ có thể chết trong tay người của Thương Lãng Kiếm Cung.” Thủy Nguyên Tử nói.
“Ồ, vậy thì thôi. Huynh cứ đến trước.” Tú Sắc rộng rãi đáp. Thủy Nguyên Tử chỉ cười trừ. Nụ cười của hắn tràn đầy tà khí.
Vừa dứt lời, Tú Sắc đã hóa thành một vệt kim quang bay đi mất. Còn Thủy Nguyên Tử lại hóa thành một làn sóng cuốn phăng phăng trong hư không. Sóng biếc đuổi theo sau ánh kim quang.
Từ tầng trời thứ năm thuộc Động Huyền Thiên, hai người xuống đến tầng trời thứ nhất, chẳng mấy chốc đã lần đến ngọn núi nơi Thiên Diễn Đạo Phái đang tá túc. Với hai người họ, cuộc tìm kiếm này không có chi khó khăn, bởi Thanh Dương chẳng hề cố ý che đậy điều gì.
Lúc Tú Sắc và Thủy Nguyên Tử xuất hiện trong vùng trời phía trên Thiên Diễn Đạo Phái, lọt vào tầm mắt cả hai là một tòa đạo cung khổng lồ, tường xanh ngói vàng ngự trên một ngọn núi lớn, dựa thế núi mà thành. Ở những góc khuất nhỏ bé như bậu cửa sổ, khói linh lượn lờ; những nơi tráng lệ lại tựa rồng thiêng ngẩng đầu. Tuy nhiên, Tú Sắc lại cười mà nói:
“Vó câu qua cửa, thiên ý như đao
(3). Thiên Diễn Đạo Phái ngày nào giờ đã thành ra thế này.”
Đứng cạnh gã, Thủy Nguyên Tử không hé một lời. Đột nhiên, hắn lao vút về phía Thiên Diễn Đạo Phái, gầm một tiếng vang dội trong không trung.
Thủy Nguyên Tử mặc một thân đạo bào màu lam đậm giống hệt như sắc da của hắn. Toàn thân hắn đều là màu lam, giờ đây, hắn đã hóa ra sóng biếc. Sóng biếc gầm vang, từ trên trời cao ập thẳng xuống.
Thủy Nguyên Tử là thủy tinh linh đã khai sinh linh trí. Sau khi hắn bái nhập Thương Lãng Kiếm Cung, thần thông của hắn càng thêm lớn mạnh, một khắc biến thân hóa ra trùng trùng sóng lớn. Từ hàng vạn lớp sóng ấy, có thể mơ hồ nhìn ra được cảm xúc của hắn, cũng có thể cảm nhận được kiếm ý lẩn khuất rất rõ ràng bên trong.
So với con sóng trút xuống từ bình Tứ Hải của Thái Vân khi ở nhân gian, đợt sóng này đương nhiên đáng sợ hơn.
Thế nhưng, chính vào lúc này, một vệt kiếm quang rực đỏ vút thẳng lên trời cao, chém toạc không trung, rồi mất hút vào bên trong sóng biếc chập chùng. Dưới một kiếm đó, muôn trùng sóng biếc nhanh chóng tản mác. Song, ngay khi một tiếng "hừ" lạnh lùng cất lên, sóng lớn lại một lần nữa dâng trào trong không trung, hóa thành một làn mây sóng che lấp mất bầu trời. Mây sóng lồng lộng đè nén hư không, như thể hơi nước trong cõi thiên địa đều đã ngưng tụ về đây cả.
Trong hư không vang lên những tiếng chú ngữ quái dị - chính là “Huyền nguyên trọng thủy chú” của Thủy Nguyên Tử. Chú ấy có thể khiến một giọt nước cũng trở nên nặng tựa núi non, có thể thấm xuyên qua cả một ngọn núi. Huống hồ, nước này lại là “trọng thủy”
(4), không ai có thể sống sót dưới sự chèn ép của “huyền nguyên trọng thủy”.
Phía trên Thiên Diễn Đạo Cung có mấy người xuất hiện, một trong số đó đương nhiên là Phong Lăng.
Chỉ thấy Phong Lăng tay bạt kiếm, chân đạp hư không lao vút lên tầng mây sóng âm u giữa trời kia. Tóc đen tung bay, kiếm trong tay tỏa ra ánh đỏ rực rỡ.
Sóng nước cuộn dâng bên trong hồ lớn dưới chân ngọn núi nơi Thiên Diễn Đạo Cung ngự trị, hóa thành một con mãng xà khổng lồ tung mình về phía Thiên Diễn Đạo Cung.
Trầm Dương, Tung Dương, Mộc Dương cùng Dung Dương đều đã xuất hiện trên nóc đạo cung, cùng ngẩng đầu nhìn tầng mây đen u ám trên nền trời.
Nhưng họ đều chẳng hay biết, bên trong Thiên Diễn Đạo Cung bấy giờ, ngay phía trước đạo đài nơi Thanh Dương đang đả tọa, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người. Người này chính là Tú Sắc, gã vừa hiện ra từ trong hư vô. Gã cười nhạt một tiếng, tay vung thành trảo chộp về phía Thanh Dương. Bàn tay gã tựa như xuyên qua hư không vô tận, hiện lên ngay trên đỉnh đầu Thanh Dương, rồi hóa thành một bàn tay khổng lồ kim sắc. Bên dưới một chưởng ấy của gã, Thanh Dương tựa như mỗi lúc một thêm nhỏ bé.
Dưới bàn tay kia, kim quang rực rỡ chói mắt. Trong ánh kim quang, hình như có vô số huyền văn chú ngữ đang hiển hóa.
Một chưởng ấy, chính là “Chưởng hạ thiên địa” (
”Trời đất dưới tay”), một trong tam đại mật thuật của Pháp Hoa Mật tông.
- -----------------------------------------------------
Chú thích của người dịch:(Kính mời chư vị đạo hữu tham gia thảo luận cũng như đón đọc bản dịch nhanh và chính xác nhất tại diễn đàn bachngocsach.com. Các diễn đàn khác vui lòng ghi rõ nguồn cũng như tên người dịch khi đăng lại truyện, xin cảm ơn.)(1) “Tiểu thiên thế giới”:
Trích bài viết “Phật pháp lấp lánh hơn dưới ánh sáng khoa học” (giacngo.vn):
“Kinh Phật mô tả, một dải Ngân hà được gọi là đơn vị thế giới. Cứ một ngàn dải Ngân hà được tính là một tiểu thiên thế giới, một ngàn tiểu thiên thế giới là một trung thiên thế giới, một ngàn trung thiên thế giới là một đại thiên thế giới. Trong vũ trụ lại có trùng trùng đại thiên thế giới như vậy.”
(2) Về Ngộ Chân và Tú Am, xin xem lại từ chương 22 đến chương 25.
(3) Nguyên văn Hán Việt của câu này: “Thệ giả như tư, thiên ý như đao.”
Cụm “thệ giả như tư” chỉ thời gian tựa dòng nước chảy phăng, một đi không trở lại. Thất Đồng tạm mượn một câu khác gần nghĩa và quen thuộc hơn với độc giả là “vó câu qua cửa” (cũng có dị bản là “bóng câu quả cửa”) để thế vào.
(4) “Trọng thủy”: nước nặng.
Trích một đoạn định nghĩa từ Wikipedia:
“Nước nặng là nước chứa một tỷ lệ đồng vị đơteri (deuterium) cao hơn thông thường, hoặc là đơteri ôxít, D2O hay ²H2O, hoặc là đơteri proti ôxít, HDO hay H¹H²O. Các tính chất vật lý và hóa học của nó là gần như tương tự như của nước (H2O). Nước nặng có thể chứa nhiều tới 100% D2O, và thông thường thì thuật ngữ này nói tới nước trong đó có tỷ lệ cao đơteri. Sự thay thế đồng vị bằng đơteri biến đổi năng lượng liên kết của liên kết hiđrô-ôxy trong nước, dẫn tới biến đổi các tính chất vật lý, hóa học và đặc biệt là sinh học của nước chứa thuần túy hay làm giàu cao bằng đơteri ở mức độ lớn hơn so với được tìm thấy trong phần lớn các hợp chất hóa học được thay thế bằng đồng vị.Không nên nhầm lẫn nước nặng với nước cứng hay với nước siêu nặng.”