Sở Ly đã từng đi qua Tể Thủy Thành của phủ Tể Quốc Công, vì lẽ đó nếu muốn qua đó thì chỉ cần lóe lên là có thể đến được.

Hắn không trực tiếp đi qua, trước hết hắn muốn để cho phủ Tể Quốc Công buông lỏng một chút, không đề phòng như trước nữa, khi đó lại lặng lẽ qua đó, một đòn tất trúng. 

Buổi tối Khánh Vân thành còn phồn hoa hơn ban ngày, đèn đuốc rực rỡ.

Sở Ly mang theo Tiêu Thi thả bước chậm trên đường cái.

Tiêu Thi mặc một bộ la sam màu tím, người đeo một tấm lụa trắng che khuất khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, chỉ để lộ ra hai con mắt thâm thúy sáng sủa, còn có cái trán trơn bóng trắng nõn mà đã toả ra sức hấp dẫn trí mạng, làm cho ánh mắt chung quanh thỉnh thoảng bắn tới phía nàng. 

Sở Ly mặc áo bào trắng phiêu dật, trường kiếm treo ở bên hông, trên người toả ra khí thế mạnh mẽ, một khi tới gần đã cảm nhận được vẻ uy nghiêm rất nặng, làm cho mọi người không dám sinh ra tâm tư mạo phạm.

Thỉnh thoảng Tiêu Thi sẽ dừng lại, đứng ở trước cửa hàng chọn một ít trang sức nho nhỏ.

Những trang sức nhỏ này so với đồ trang sức của nàng một cái trên trời một cái dưới đất, bất kể là thợ khéo hay là nguyên liệu đều khác nhau một trời một vực, nhưng nàng vẫn chọn không biết mệt, cảm thấy mới mẻ thú vị, sau khi mua về thỉnh thoảng cũng phải lấy ra cẩn thận xem xét một chút. 

- Nếu muốn đi tới phủ Tể Quốc Công, như vậy sáng sớm ngày mai lên đường đi.

Sở Ly nói:

- Tiểu thư cứ đi theo ta, đợi đến khi tới phủ Tể Quốc Công, ta cần làm việc thì sẽ lại đưa tiểu thư trở về, được chứ? 

- Được.

Tiêu Thi hững hờ đáp, đang lật qua lật lại một cái trâm cài tóc, sau khi cài lên trên đầu lại ra hiệu cho hắn nhìn.

Chủ nhân của cửa hàng sắp nhìn tới mức sững sờ, cho dù không thấy rõ mặt mũi của nàng, nhưng nhìn tư thế tao nhã của nàng, mỗi một hành động hoàn toàn uyển chuyển động lòng người đã khiến cho tâm thần của hắn mê say. 

Sở Ly lắc đầu một cái, ra hiệu cho nàng.

Tiêu Thi thả trâm xuống, lại cầm một cây trâm ngọc, đặt ở trên mái tóc đẹp giống như mây đen.

Sở Ly lại lắc đầu một cái. 

Chủ quán rất tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhìn Tiêu Thi muốn đi, hắn vội vã kêu lên:

- Cô nương đừng nóng vội, chỗ ta còn có một thứ trấn điếm!

Hắn vội vã móc ra một cái hộp gỗ tinh xảo ở dưới quầy, ánh sáng lộng lẫy thăm thẳm, đưa tới trước mặt Tiêu Thi rồi nói: 

- Cô nương thử cái này xem.

Tiêu Thi cầm hộp mở ra, lấy ra một cái trâm gỗ, đang tỏa ra sánh sáng ôn hòa, giống như ngà voi kiếp trước, vừa giống như ngọc trắng, vừa nhìn đã biết ngay không phải là phàm vật.

- Có câu nói gọi là bảo vật hợp với giai nhân. 

Chủ quán là một vị hán tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt hình chữ nhật, nhìn rất nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Ta sẽ bán cho cô nương với giá rẻ!

Tiêu Thi vuốt ve cái trâm, đăm chiêu nói: 

- Không sai.

Âm thanh của nàng ôn nhu động lòng người, làm cho chủ quán nghe được âm thanh càng mê say, hắn vội nói:

- Chỉ cần một trăm lạng bạc ròng là được rồi. 

Sở Ly móc ra một trăm lạng từ trong ngực rồi đưa cho hắn.

Tiêu Thi cài ở trên đầu, đôi mắt sáng hiện lên ý cười, hỏi:

- Sao? 

Sở Ly gật đầu:

- Không tệ, đi thôi.

Tiêu Thi khẽ gật đầu với chủ quán, xoay người thướt tha rời đi. 

Thần hồn của chủ quán điên đảo, không thể tự kiềm chế được, nhìn theo thân thể uyển chuyển của Tiêu Thi biến mất, sau một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, trong lòng có cảm giác phiền muộn không tên.

Tiêu Thi xoa xoa cây trâm, hỏi:

- Mất bao lâu có thể chạy tới phủ Tể Quốc Công vậy? 

- Có lẽ là năm ngày.

Sở Ly nói:

- Nếu như muốn vừa đi vừa chơi thì là mười ngày. 

- Mười ngày.

Tiêu Thi cười nói:

- Cũng không tệ, vậy thì chậm rãi đi đi. 

- Cũng tốt.

Sở Ly gật đầu, chỉ chỉ vào một toà tửu lâu rồi nói:

- Ăn chút bữa ăn khuya đi, sau đó chúng ta sẽ trở về, ngủ sớm chút, ngày mai đỡ bị khổ. 

Tiêu Thi gật gù.

Hai người tiến vào tửu lâu, tìm một chỗ không người ngồi, lại gọi mấy món ăn, nhìn đèn đuốc huy hoàng ở phía dưới, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt, sau khi chậm rãi ăn xong hai người mới trở về hai tòa tiểu viện nhỏ.

Ngày thứ hai, bọn họ cưỡi một con tuấn mã, ra khỏi Khánh Vân thành, đi về phía phủ Tể Quốc Công. 

Một đường tiến lên, gặp phải danh thắng phong cảnh thì bọn họ lại đi một vòng, đi rất chậm, đến buổi tối, bọn họ lại trở về Khánh Vân thành ngủ, ngày thứ hai lại xuất hiện ở tại chỗ, tiếp tục chạy đi.

Chạng vạng một ngày nọ, bọn họ lười biếng đi trên đường, chuẩn bị dừng lại tại đây, trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, nếu như phía trước không có thành nhỏ thì sẽ tìm một chỗ để ngựa tốt, bọn họ thì lại trở về Khánh Vân thành, nếu như có thể gặp thành nhỏ thì lại vào bên trong thành ăn cơm.

Nhìn xem món ăn trong thành có hợp khẩu vị hay không, nếu như không hợp khẩu vị thì lại về Khánh Vân thành ăn cơm, hợp khẩu vị thì ở lại đây ăn, nếm thử mỹ thực trong thành. 

Sở Ly bỗng nhiên cau mày.

Tiêu Thi vẫn cưỡi ngựa nói chuyện với hắn, nhìn sắc mặt của hắn thay đổi, hỏi:

- Sao vậy? 

Sở Ly lắc đầu.

Tiêu Thi thấy hắn muốn giấu cho nên càng ngày càng hiếu kỳ, hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Sở Ly nói:

- Người của thôn nhỏ phía trước đã bị đồ sát.

- Hả? 

Tiêu Thi vẫn còn có chút không rõ.

Sở Ly lắc đầu than thở:

- Toàn bộ thôn dân bị giết, nam nữ già trẻ không giữ lại một ai, gà chó cũng không còn sống. 

Sắc mặt của hắn âm trầm lại, vừa nhìn loại phương thức giết người quen thuộc này thì hắn đã biết đụng phải người nào!

Tiêu Thi cau mày:

- Thật là quá mức, ai làm vậy? 

- A Tu La.

Sở Ly lắc đầu thở dài:

- Thôi, tiểu thư đi về trước, ta phải đuổi theo bắt tên A Tu La này! 

Hắn cau mày không thôi, sao Đại Lôi Âm tự làm việc lại vô căn cứ như vậy cơ chứ? Rõ ràng đã trấn áp lại, sao lại bỗng nhiên có nhiều người như vậy chạy ra chứ, đầu tiên là giết đệ tử Tử Vân Sơn, sau lại đánh trọng thương sư phụ Trầm Húc, lại gặp phải việc này!

- Được.

Tiêu Thi biết lúc này nàng không nên tham gia trò vui, cho nên cũng ngoan ngoãn đồng ý. 

Sở Ly thích nhất điểm này của nàng, hiểu chuyện, biết tiến thối, quả thật là thông minh nhanh trí.

Sở Ly lóe lên đã xuất hiện ở phía sau lưng của nàng, sau đó ôm bờ eo thon thả của nàng, lóe lên rồi biến mất ở trên lưng ngựa, lập tức lại lóe lên, khi hiện ra đã xuất hiện ở trên lưng ngựa của mình.

Hắn thả hai con ngựa vào trong rừng cây, lại thả dây cương thật dài, để chúng nó tự do ăn cỏ, chính mình thì lại lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở trong sơn thôn. 

Đây là một cái sơn thôn nhỏ cực kỳ yên tĩnh, mùi máu tanh gay mũi sền sệt như thực chất, giống như nước lan tràn. Dù làm thế nào cũng không xóa đi được, mặc cho gió to đang thổi mà vẫn lượn lờ ở bốn phía.

Sở Ly hít sâu một hơi, Đại Viên Kính Trí đang quan sát kỹ manh mối chung quanh.

Vạn Tượng Quy tông phát huy ra diệu dụng của nó, ở bên trong cảnh tượng phức tạp mà hắn quan sát được, rất nhanh đã tìm được vết chân của hung thủ, sau đó hắn lại đuổi theo vết chân, một hơi đuổi hơn năm mươi dặm đường, rốt cục đã tìm được đối thủ ở trong một rừng cây bên cạnh sơn thôn. 

Từ phía xa xa Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy một tên A Tu La đang chém giết với một người thanh niên.

A Tu La này là một nam tử trung niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt như bệnh nhân, ánh mắt lấp lánh, giống như có thể nhìn thấu lòng người, chính là người mà Sở Ly muốn tìm.

Tên thanh niên kia thì lại có thân thể thon dài, so với bình người thường còn cao hơn một đoạn, tay dài chân dài, không chỉ không có vẻ ngây ngốc, trái lại còn linh hoạt đến kinh người, động tác hài hòa mà ưu mỹ, có một loại vẻ đẹp như nước chảy mây trôi, vui tai vui mắt. 

Động tác của hắn ưu mỹ như đang múa, nhưng uy lực lại rất là kinh người, hai tay tạo thành trảo như móng vuốt chim ưng rồi vung lên, tiếng xì xì vang vọng, như xé rách không khí, mất một lúc đã chộp lên vai của A Tu La hai lần.

A Tu La thân thể rất mạnh mẽ, quần áo bị xé nát, để lộ ra bắp thịt tinh xảo, bắp thịt như được đúc thành từ sắt thép, móng vuốt của tên thanh niên này chộp vào trên, không ngờ lại không phá được, không chộp vào được. Chỉ vẻn vẹn để lại vết máu.

Sở Ly thầm than hai người này đều là cao thủ hàng đầu, trảo công của thanh niên kia rất kỳ dị, uy lực kinh người, xem tiếng nó xé rách không khí đã biết ác liệt ra sao, tu vi của tên A Tu La này cũng rất kinh người